Thiên Hạo barynawm thứ mười lăm, nói theo kiểu thông thường chính là Tiểu Hoàng đế Triệu Đồng tròn mười lăm tuổi. Cao lão Thừa tướng bệnh chết, Nam An lão Vương gia Triệu Trinh trẻ tuổi và thê tử Nam an thái phi Chu Tử cùng mẫu thân Cao lão thái phi vội về kinh chịu tang.
Nhận được tin tức Nam an thái phi sắp vào kinh, đức vua Triệu Đồng luôn luôn mang hình mẫu bình tĩnh của một ‘nhóc người lớn’ bắt đầu không bình tĩnh nổi. Sau khi hạ triều hắn bỏ chạy đến Thanh Vân Điện của mẫu thân, đầu tiên là uống một chén trà nóng, tiếp theo liền bắt đầu đi tới đi lui trong đại điện.
Thái hậu Chu Bích – mẹ của hắn cảm thấy bộ dáng con trai hoảng loạn trông rấy vui, ngồi đó vui vui vẻ vẻ mà nhìn.
Từ Liên Ba lại cảm thấy hoàng đế nhất định là có tâm sự, hẳn phải hỏi một câu. Hắn xoay người hành lễ, sau đó nói: “Hoàng thượng, ngài ——”
Ánh mắt Triệu Đồng sáng lên, giống như bắt được nhành cỏ cứu mạng, liền bắt lấy Từ Liên Ba, khuôn mặt trắng nõn có chút đỏ lên: “Đến đây, ta và ngươi thương lượng một việc!”
Hắn dắt tay kéo Từ Liên Ba đến thư phòng.
Từ Liên Ba đi theo hắn.
Triệu Đồng lúc bình thường, khi tự xưng với nhóm người bọn họ, đều là ‘trẫm’, mà không phải là ‘ta’. Hiện tại hắn tự xưng là ‘ta’, nhất định bởi vì trong lòng quá kích động.
Sau khi vào thư phòng, Triệu Đồng cho lui những người theo bên cạnh, ngay cả thái giám thân tín Tần Ngọc Y cũng không cho tiến vào.
Hắn biết tính cách Từ Liên Ba, không thích nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói với Từ Liên Ba: “Có muốn vĩnh viễn ở cùng mẫu thân ta không?”
Hai mắt thật to của hắn hơi híp, lóe ánh sáng gian xảo, giống một con sói nhỏ gian xảo: “Dưới ánh mặt trời, đường đường chính chính ở cùng nhau?”
Từ Liên Ba nhìn hắn, hô hấp có chút dồn dập: đây là một hấp dẫn cực lớn, thằng nhóc láu cá Triệu Đồng đã bắt được nhược điểm của mình.
Hắn tận lực ép chính mình bình tĩnh, nhưng lại phí công; hắn thử mỉm cười, rốt cuộc bật cười: “Hoàng thượng ngài có chuyện muốn thần làm sao?”
Ánh mắt Triệu Đồng nhìn chằm chằm Từ Liên Ba. Hắn biết Từ Liên Ba là thuộc hạ trung thành của Nam An vương Triệu Trinh, như vậy lời mà mình vừa nói ra, có lẽ sẽ phải trả giá thật đắc.
Nhưng mà, không phải hắn đã kế thừa tính cách điên cuồng mạo hiểm của phụ hoàng hắn sao!
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Đồng khẽ cười nhẹ, thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, lời nói ra lại kinh người: “Lần này dượng dì vào kinh, Bánh hấp nhỏ còn quá nhỏ, nhất định bọn họ sẽ mang nàng vào kinh, ngươi nghĩ giúp ta một biện pháp, giữ Bánh hấp nhỏ lại trong cung!”
Ánh mắt rạng rỡ loang loáng nhìn Từ Liên Ba.
Từ Liên Ba vốn nghĩ hắn đã thành thục đủ lông đủ cánh, không ngờ hắn lại vẫn nói ra lời buồn cười như vậy, vì thế hỏi dò: “Làm con tin?”
Triệu Đồng kinh ngạc nhìn hắn một cái: “Làm con tin? Dượng dì đối xử với ta rất tốt, con tin để làm gì? Hơn nữa, nếu dượng thật sự có tâm tư khác, có hay không có con tin thì dính dáng gì sao? Ta chỉ muốn Bánh hấp nhỏ đáng yêu ở lại trong cung với ta!”
Từ Liên Ba im lặng, hắn đã xem xét xong: Thiên Hạo đế mười lăm tuổi hoặc là Đại Gian Đại Ác giỏi mượn cớ che đậy ý đồ, hoặc chính là một tiểu thiếu niên có chút cô độc có chút nghịch ngợm.
Hắn lựa chọn tin vào cái dạng sau.
Đứa nhỏ này, có lẽ rất nhỏ nhen rất mưu kế, nhưng theo cách hắn dễ dàng tha thứ và không can thiệp vào quan hệ của mình cùng Chu Bích cho thấy, hắn hẳn là một đứa bé ngoan, một đứa nhỏ tốt bụng lương thiện.
Từ Liên Ba nhìn Triệu Đồng, chân thành nói: “Bánh hấp nhỏ mới bốn tuổi, nếu người yêu thích nàng, nên để nàng vui vẻ lớn lên bên chính người thân của mình, đây mới là thật sự thích nàng thật sự đối xử tốt với nàng; nếu quá thích, chi bằng thường đến thăm nàng, hoặc đón nàng vào cung chơi lâu một chút, sao phải lựa chọn biện pháp kịch liệt nhất, cuối cùng hai bên đều mất nhiều hơn được?”
Triệu Đồng như đang ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng gật gật đầu.
Hắn là một đứa nhỏ bình tĩnh. Mặc dù có lúc vì kế thừa tính cách điên cuồng từ phụ thân Triệu Chính khiến hắn ngẫu nhiên xúc động, nhưng loại xúc động này vẫn có thể bị lý trí hiền lành lương thiện của hắn áp chế thành công.
Triệu Đồng nở nụ cười, hắn nhìn Từ Liên Ba nói: “Đợi khi ta tự mình chấp chính, ngươi cùng mẫu thân liền thay đổi thân phận, muốn đi đâu thì cứ đi! Chỉ là cách một thời gian ngắn thì phải trở về thăm ta.”
Hắn xoay người, đưa lưng về phía Từ Liên Ba, thấp giọng nói: “Mấy năm nay, ngươi cùng mẫu thân ta, đều vì ta mà trả giá nhiều rồi!”
Nghe xong lời của hắn, mũi Từ Liên Ba đau xót, ánh mắt đã có chút ươn ướt.
Đứa nhỏ này, bắt đầu từ ngày hắn vừa sinh ra, bản thân mình liền sắm vai Tiền Liễu Đức, vẫn ở cùng hắn và Chu Bích, không ngờ, đứa nhỏ này đều hiểu hết, đều biết hết!
Lúc Từ Liên Ba ra cửa, nghe được Triệu Đồng thấp giọng nói phía sau hắn: “Sau đó thì sinh cho ta vài tiểu đệ đệ tiểu muội muội, hi vọng khi đó hai người vẫn chưa quá già mà không sinh được!”
Từ Liên Ba khốn đốn, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài —— đừng quá coi thường ca, ca mới ba mươi hai tuổi thôi!
Rốt cuộc một nhà Nam An lão Vương gia Triệu Trinh cũng đến kinh thành.
Cải trang thành Tiền Liễu Đức, Từ Liên Ba phụng chỉ nghênh đón.
Lúc Triệu Đồng biết Bánh hấp nhỏ không tới thì rất uể oải, bất quá rất nhanh liền hưng phấn, nói với Chu Bích: “Vừa vặn con đây có thể theo dượng dì cùng quay về Nhuận Dương thăm Bánh bao Màn thầu Bánh trôi và Bánh hấp nhỏ!”
Chu Bích cười: “Biết rồi, năm huynh muội ăn hàng các con phải ở cùng nhau!”
Lúc mùa đông đến, Cao lão thái phi ở lại vương phủ Kim kinh, mà Nam An lão Vương gia Triệu Trinh cùng Nam an thái phi Chu Tử lặng lẽ mang theo Thiên Hạo đế Triệu Đồng cùng trở về Nhuận Dương.
Rốt cuộc vào trước đêm sinh nhật Bánh hấp nhỏ Triệu Đàn, bọn họ đã chạy tới Nhuận Dương.
Triệu Đồng không ở Kinh thành, Từ Liên Ba cứ yên tâm lớn mật mà dẫn Chu Bích đến hành cung ở Thang sơn (núi có suối nước nóng).
Hành cung Thang sơn ở phía bắc Kim kinh gần sát ngoại thành Yến châu của Kim kinh.
Yến châu là đất phong của quận chúa Minh Châu – Triệu Đàn, cực kỳ giàu có và đông đúc, Thành Tây có một ngọn Thang sơn, vì trong núi có một động đá, bên trong có suối nước nóng mà được gọi là Thang sơn.
Hoàng gia xây một tòa hành cung trong khe núi, gọi là Hành cung Thang sơn. Tuy Hành cung Thang sơn không lớn, nhưng kiến trúc có chút tinh xảo, bên trong có thể thoải mái ngâm suối nước nóng. Mùa đông hằng năm, nếu Triệu Đồng đến Nhuận Dương, Từ Liên Ba liền mang Chu Bích đến đây.
Trải qua một trận hoạt động kịch liệt trên giường, rất nhanh Từ Liên Ba liền ngủ say.
Ban ngày Chu Bích ngủ suốt trong xe ngựa, ban đêm quá mức hưng phấn, ngược lại chẳng buồn ngủ gì. Chờ khi Từ Liên Ba ngủ say phát ra tiếng hít thở đều đều, nàng xuống giường, khỏa thân quấn một chiếc áo lông chồn sáng màu, đứng dậy đến suối nước nóng ở cách vách. Suối nước nóng lộ thiên, tuy đã vào đông, mặt cỏ bên cạnh suối nước nóng vẫn xanh rờn. Đến nơi, Chu Bích nhìn quanh bốn phía, không phát hiện có người, cung nữ thái giám đi theo không được phép thì không thể đến đây.
Đêm đông, thực yên thực tĩnh, chỉ có ánh trăng treo cao cao trên bầu trời.
Chu Bích cởi áo lông chồn, đặt trên mặt cỏ bên cạnh, lõa thể chậm rãi đi vào suối nước nóng.
Độ ấm của suối nước nóng rất cao, lúc mới bắt đầu tiến vào có hơi nóng, Chu Bích chậm rãi lấy tay vốc nước làm ướt người. Một hồi lâu, Chu Bích mới chậm rãi thích ứng với nước ấm. Sau khi thích ứng, nàng chậm rãi trượt vào trong nước.
Đáy ao của suối nước nóng có đá cuội lớn nhỏ, chân đặt trên, trượt trượt mát xa lòng bàn chân vô cùng thoải mái.
Chu Bích ngâm đến cao hứng, liền ngẩng mặt nổi lên trên mặt nước chậm rãi thả trôi. Đêm trong núi thực yên tĩnh, ánh trăng tô điểm trên bầu trời xanh đen, tản mát ra ánh sáng dìu dịu màu trắng; nước trong suối nước nóng có dòng chảy, chậm rãi cuốn đi, phát ra âm thanh mềm nhẹ; gió núi phất qua trên mặt nước ao, mang theo chút lạnh vào hơi nước ấm cùng mùi cỏ xanh thoang thoảng . . . . . .
Chu Bích cảm thấy hạnh phúc, cảm giác hạnh phúc mà nhiều năm rồi mới có.
Nàng vừa nghịch nước, vừa thấp giọng ngâm nga bài đồng dao lúc nỏ.
Ban đầu khi Chu Bích tiến vào phủ Bắc Tĩnh Vương của Triệu Chính, là làm ca nữ bị người tặng vào, đương nhiên giọng hát tuyệt đẹp cũng cực yêu ca hát.
Từ nhiều năm trước, bởi vì cảm thấy ca hát ngâm khúc là việc làm của tầng lớp thấp, cho nên nàng chưa hề hát lại. Lúc này thể xác và tinh thần thả lỏng, nàng hát bài đồng dao mà tỷ tỷ dạy nàng: “Ánh trăng rọi lên hoa sen trắng, giống như áng mây ghé ngang qua. . . . . .”
Giai điệu Đồng dao chậm rãi, nàng hát thật tùy hứng.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy có người tới gần ao nước nóng.
Chu Bích vừa giả vờ tiếp tục ca hát nghịch nước, vừa lặng lẽ xoay người, bên cạnh ao nước nóng quả thật có đứng một người, gương mặt trắng nõn thanh tú, thân hình thon dài cao gầy, đúng là Từ Liên Ba!
“Từ Liên Ba?”
Từ Liên Ba vốn đang nghe nàng hát, bị Chu Bích phát hiện, không nói gì, trái lại tự đi đến bên cạnh ao nước nóng, cởi áo choàng khoát trên người, “ùm ùm” một tiếng mặc quần lót nhảy vào giữa ao.
Chu Bích chờ hắn đến, nhưng đầu Từ Liên Ba đã từ từ chìm vào trong nước.
Dòng nước nóng chậm rãi chảy xuôi, mặt nước sớm đã khôi phục phẳng lặng. Chu Bích đợi đã lâu mà vẫn không thấy hắn trồi lên, dần có chút giật mình, vội khỏa nước bước qua tìm hắn, ai ngờ tìm nửa ngày cũng không tìm được.
Chu Bích nhanh chóng lặn xuống nước tìm, nhưng dòng nước nóng màu trắng ngà, hoàn toàn mờ mịt, nhìn không thấy người.
“Từ Liên Ba! Từ Liên Ba!” Chu Bích sốt ruột gọi.
Sau khi Chu Bích gọi vài tiếng, Từ Liên Ba vẫn không trồi lên giữa suối nước nóng.
Chu Bích lại đợi một lát, hắn vẫn không trồi lên, Chu Bích thật sự nóng nảy, lại hô lên: “Từ Liên Ba! Từ Liên Ba ——”
Vẫn không có ai trả lời, Chu Bích vội bước đến bên bờ, muốn gọi người đến cứu hắn. Ai ngờ vừa đi đến bờ ao, đã có người túm chân của nàng.
“Ùm ùm” một tiếng Chu Bích bị kéo lại vào trong nước.
Tay chân của nàng đều bị dọa mềm nhũn, cả người không chút sức lực, co quắp lại. Vốn đang lo lắng sẽ phải uống vài ngụm nước, kết quả lại rơi vào trong lòng Từ Liên Ba.
Chu Bích từ từ bình tĩnh lại, nhưng thân thể vẫn như nhũn ra không thể động đậy. Từ Liên Ba ôm lấy bắt đầu hôn sâu.
Chu Bích bị hắn hôn cả người mềm nhũn, Từ Liên Ba buông nàng ra lại chui vào trong nước.
“Vô lại, chàng lại làm gì?”
“Này này, đừng sờ chỗ đó!”
“Đừng hôn chỗ đó ——”
“A ——”
. . . . . .
Sau khi chơi đùa trong nước một lát, Chu Bích được Từ Liên Ba bế lên đặt ở bờ ao nước nóng, Từ Liên Ba ngồi xuống bên người nàng.
Vừa rồi chơi đùa có chút kịch liệt, Chu Bích còn hơi hổn hển.
Nghỉ ngơi một lát xong, mắt nàng đầy quyến rũ nhìn Từ Liên Ba, dịu dàng nói: “Tối hôm nay, ta sẽ hầu hạ chàng.” Dứt lời, nàng tiến vào trong nước, đứng giữa hai chân Từ Liên Ba, ngửa mặt ngậm hai quả Thù Du trước ngực hắn, khẽ cắn, chậm mút nhanh liếm, hô hấp Từ Liên Ba dần dồn dập, mắt hơi nhắm lại.
Chu Bích chậm rãi lần xuống phía dưới, ngậm vũ khí của hắn, sau khi trêu chọc một phen, nàng đẩy ngã Từ Liên Ba lên mặt cỏ mềm mại, tự mình bước khỏi ao nước nóng, chậm rãi xoải chân ngồi xuống.
Vũ khí của Từ Liên Ba thật rất thô to, Chu Bích ngồi được một nửa thì cảm thấy có chút căng đau, vừa định rời đi, lại bị Từ Liên Ba vịn hai bên hông nàng nhấn xuống, Chu Bích không khỏi khẽ rên một tiếng.
Theo động tác của Từ Liên Ba, tiếng rên rỉ của nàng càng lúc càng cao, dần dần, lại càng ngày càng thấp, dần thấp đến không thể nghe thấy. . . . . .
Ngày hôm sau, tuyết trên Thang sơn lại rơi.
Núi non lạnh lẽo, tuyết trắng nơi nơi.
Thang sơn bị tuyết sương bao phủ. Bông tuyết màu trắng rơi xuống dày đặc, phát ra âm thanh rì rào.
Lúc chạng vạng, rốt cuộc tuyết cũng ngừng, núi rừng xanh biếc bị phủ một lớp tuyết mỏng, trong tuyết trắng mang theo chút xanh biếc.
Người phục dịch trong hành cung Thang sơn không nhiều lắm, tất cả đều là thân tín của Từ Liên Ba, rất dễ giữ bí mật.
Từ Liên Ba dắt Chu Bích tản bộ trong khe núi.
Hiếm khi hắn được mặc áo choàng dài màu tối, mà Chu Bích lại vẫn mặc áo lông chồn có mũ trùm đầu, quấn kín kín kẽ kẽ.
Trời rất lạnh, nhưng Từ Liên Ba và Chu Bích đều có một loại an nhàn và bình tĩnh như nhìn thấu hồng trần. Bọn họ nắm tay, chậm rãi tản bộ trên đường mòn phủ một lớp tuyết mỏng.