*Đại tuyết : 1 trong 24 tiết, thường rơi vào 6-8/12 Đoàn người Chu Tử càng đi về phía Bắc thời tiết càng lạnh. Đến mùng sáu tháng chạp, bọn họ đã đến Vũ Dương cách thành Kim kinh không xa.
Lần này vẫn nghỉ ở trạm dịch ngoài thành, Triệu Tráng vẫn như trước, bao một thượng viện.
Sáng sớm, Chu Tử tỉnh ngủ.
Nàng vừa tỉnh lại liền phát hiện cánh tay trái chân trái của mình vẫn đang cong cong gác trên người Triệu Trinh, không khỏi có chút chột dạ, vội lặng lẽ thu tay chân lại, nghiêng người nhìn kỹ Triệu Trinh.
Triệu Trinh ngủ, làn da trắng lộ ra chút phấn hồng nhàn nhạt, lông mày xinh đẹp ngăm đen trơn bóng, đôi môi phấn hồng trơn bóng khẽ mím, giống như trẻ hơn vài tuổi, tự nhiên lại thêm mấy phần ngây thơ.
Nàng nhìn một lát, không nhịn được cúi người hôn một cái lên môi Triệu Trinh.
Chu Tử hôn xong, vừa muốn rời đi, lại bị hai cánh tay có lực của Triệu Trinh nắm lấy eo, lập tức ngã lên người Triệu Trinh.
Triệu Trinh ôm chặt nàng vào trong lòng, lại kéo cao chăn quấn kín lấy Chu Tử.
“Thiếp muốn rời giường!” Chu Tử vừa giãy giụa vừa kháng nghị.
Triệu Trinh không để ý tới kháng nghị của nàng, dùng sức nhét Chu Tử đã chui ra trở về: “Ngoài trời tuyết rơi, nàng chờ thêm một chút rồi hãy dậy!”
“Tuyết rơi?” Chu Tử trợn to hai mắt, vô cùng hưng phấn, “Thiếp muốn đi ngắm tuyết!”
Hai khắc sau, vợ chồng Triệu Trinh đã rửa mặt xong.
Triệu Trinh mặc nho bào xanh thẫm, không khác gì ngày thường; bên ngoài bộ váy áo gấm trắng, Chu Tử khoác thêm một áo khoác lông chồn tím, trên trán cũng cột đai buộc tóc màu tím khảm ngọc quý, nhìn qua thêm mấy phần quý khí.
Sửa soạn xong, Triệu Trinh ngồi trong phòng ngủ uống trà, Chu Tử lại đi tới cửa sổ phía trước mở cửa sổ ra.
Bên ngoài đúng là đang đổ tuyết, chỉ là tuyết rơi không lớn, phất phơ như có như không, mặt đất cũng không thấm ướt, trên cành cây khô héo trong sân cũng chỉ lấm tấm chút vết tuyết, dĩ nhiên không có cảnh tượng “Tuyết giăng mờ mịt” rồi.
Chu Tử hơi thất vọng, đứng trước cửa sổ ỉu xìu nhìn ra bên ngoài.
Đang lúc ấy, hình như nàng cảm nhận được gì đó, sóng mắt xoay chuyển, thấy mưu sĩ Tống Chương mà Triệu Trinh mới thu nhận đang đứng dưới cây ngô đồng trong sân, hình như đang nói gì đó với Liễu Liên.
Liễu Liên đưa lưng về phía Chu Tử, mà Tống Chương thì đối mặt với Chu Tử.
Tống Chương vừa ngẩng đầu, liền thấy Chu Tử bên trong cửa sổ, mắt vừa đúng lúc chạm vào đôi mắt to sáng rỡ như biết nói của Chu Tử. Hắn hơi sững sờ, rất nhanh liền dời ánh mắt sang chỗ khác.
Chu Tử không thèm để ý quét mắt nhìn hắn một cái, nghiêng đầu nói với Triệu Trinh: “Tuyết bên ngoài không lớn!”
“Tới đây uống nước đi!” Triệu Trinh gọi Chu Tử.
Chu Tử đóng cửa sổ, đi đến bên cạnh Triệu Trinh, theo tay Triệu Trinh, uống nửa chung trà nóng, lúc này mới cảm thấy hơi dễ chịu —— ban đêm Triệu Trinh sợ nàng lạnh, bảo người ta chuẩn bị lò sưởi, trong phòng hơi khô khan.
Sau khi đút nàng uống hết nước, Triệu Trinh vừa uống trà, vừa xem thư mà Liễu Liên mới vừa đưa tới. Chu Tử bước qua dặn dò Ngân Linh, bảo dọn điểm tâm.
Kể từ sau lần trước – khi Chu Tử ăn cơm lại quan sát Liễu Liên, Triệu Trinh liền không cho đám người Liễu Liên Ngân Linh cùng dùng cơm với mình và Chu Tử nữa.
Triệu Trinh cùng Chu Tử ở chánh phòng của nhà chính ăn điểm tâm, Ngân Linh dùng điểm tâm trong phòng mình, Liễu Liên và Tống Chương cũng đều tự dùng điểm tâm trong phòng.
Như vậy việc bất tiện duy nhất là Chu Tử phải hầu hạ Triệu Trinh.
Điểm tâm hôm nay là canh gà, sủi cảo nhỏ cùng bánh nướng lò cao.
Chu Tử thêm chút rau thơm vào canh gà, sau đó bưng cho Triệu Trinh.
Bánh nướng lò cao được chế biến đặc biệt, cũng rất khéo léo đẹp đẽ, bên trong có nhân đường, bên ngoài phủ mè, nướng vàng, mùi thơm ngào ngạt, được đặt ngay ngắn chỉnh tề trong mâm sứ trắng có hoa văn hình con ngựa.
Chu Tử nhìn bánh đường nướng này, quan sát một lát, mới chọn một cái ngay ngắn đều đặn nhất, lấy ra đưa cho Triệu Trinh.
Nàng luôn rất nghiêm túc phục vụ Triệu Trinh.
Triệu Trinh cảm thấy quyết định dùng cơm riêng với Chu Tử của mình thật sự quá tốt, bởi vì mỗi ngày Chu Tử đều nghiêm túc hầu hạ hắn, tỉ mỉ hầu hạ hắn từng ly từng tí, khiến hắn thường xuyên sinh ra cảm giác “có vợ như thế chồng còn có thể đòi hỏi gì hơn”.
Triệu Trinh từ từ ăn sủi cảo, Chu Tử vừa chọn lựa bánh đường nướng, vừa nói liên miên: “Không biết hôm nay muội muội thế nào, mùa đông luôn không tốt để nuôi dưỡng ‘bảo bảo’, không biết thân thể cháu trai có khỏe hay không. . . . . .”
Nói mấy câu sau, nàng lại bắt đầu nhớ nhung Bánh Bao nhỏ cùng màn thầu nhỏ, trong lòng ê ẩm chua chát, đôi mắt lập tức hơi ửng đỏ.
Triệu Trinh nhìn nàng một cái, lập tức nói sang chuyện khác, hỏi: “Đến Kim kinh, nàng muốn về phủ trước hay vào cung trước?”
Dĩ nhiên ngây thơ của Chu Tử lập tức rút lui, mắt to nghiêm túc nhìn Triệu Trinh: “Đương nhiên là vào cung thăm muội muội cùng cháu trai trước, thiếp đã đem theo rất nhiều quà tặng cho bọn họ!”
Triệu Trinh dời đề tài thành công, yên tâm thoải mái nhận lấy bánh đường nướng Chu Tử vừa chọn lựa, lại múc một muỗng canh gà uống.
Sau khi dùng xong điểm, đoàn người chuẩn bị mạo hiểm vượt trận tuyết nhỏ lên đường.
Y phục của Triệu Trinh vẫn do Chu Tử chuẩn bị, vì ăn mặc giống như phối hợp của Chu Tử và mình, trước khi xuất phát, Chu Tử buộc hắn đổi áo ngoài thành gấm trắng, bên ngoài là áo choàng lông chim ngắn màu tím đậm, mặc quần áo lóa mắt như vậy đứng ngoài cửa trạm dịch, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt.
Chu Tử phát hiện không ít nam nữ ở đây đều lén nhìn Triệu Trinh, trong lòng vui sướng hài lòng —— tuy người nhìn nhiều, nhưng Triệu Trinh là của nàng, là của duy nhất mình nàng, tùy nàng sử dụng và quản lý, Triệu Trinh mặc cái gì ăn cái gì, đều do nàng định đoạt!
Tống Chương dắt ngựa đi ra.
Hắn liếc nhìn đã thấy Chu Vương phi đã ngồi vào trong xe, vẫn mở cửa sổ mỉm cười nhìn Vương Gia dắt ngựa.
Da thịt Chu Vương phi trắng nõn, lông mày trong trẻo, thần thái trong đôi mắt to xinh đẹp lấp lánh, môi đỏ mọng đầy đặn, càng thêm thon cao tròn trịa, mang dáng vẻ vô cùng rực rỡ cực kỳ xinh đẹp, mang theo nhiệt huyết bừng bừng cùng sức sống vô hạn, nhìn nàng, cảm thấy có thể sống, có thể ăn, có thể chơi, thật sự là một việc rất ý nghĩa.
Con ngươi Tống Chương chợt lóe, trước kia hắn cảm thấy nữ nhân kia giống Chu Vương phi, bây giờ nhìn lại, thật sự có chỗ khác biệt!
Theo một tiếng “Giá” của Liễu Liên, đoàn người Triệu Trinh mạo hiểm gió tuyết lên đường, vẫn là Triệu Trinh và Tống Chương cưỡi ngựa đi ở phía trước, Liễu Liên đánh xe theo sau. Phía sau xe ngựa chứa đầy đồ như sắp đổ, đều do suốt đoạn đường này Chu Tử vội mua quà tặng cho muội muội Chu Bích, ngay cả trong buồng xe, cũng đặt không ít bình bình vại vại rương rương hộp hộp chuẩn bị đưa cho Chu Bích, cho nên Triệu Trinh kiên quyết không chịu ngồi vào trong xe nữa.
Tuyết bắt đầu rơi lớn hơn, mới đầu là hạt tuyết nhỏ đến không thể nhận ra, bây giờ đã biến thành nhiều đóa hoa tuyết, từ trời xanh bay múa rơi xuống.
Đoàn người Chu Tử ngừng lại ở trạm dịch ngoài cửa Nam thành Kim Kinh.
Chu Tử được Triệu Trinh ôm xuống xe.
Vừa xuống xe, nàng nhìn thấy trên mũ trùm đầu áo choàng của Triệu Trinh đọng đầy tuyết, vội bước nhanh lên trước, nhón chân lên, đầu tiên là phủi tuyết đọng trên mũ trùm đầu của Triệu Trinh, sau đó lại từ trên xuống dưới vỗ vào áo choàng của hắn, mãi cho đến khi xác định trên người Triệu Trinh đã không còn tuyết mới thôi.
Phủi hết tuyết, nàng lại nắm hai tay của Triệu Trinh, phát hiện lòng bàn tay hắn ấm áp nhưng mu bàn tay lại lạnh lẽo, vội kéo mu bàn tay Triệu Trinh áp vào gương mặt ấm áp của mình.
Triệu Trinh yên tâm thoải mái để Chu Tử quan tâm, chau mắt phượng sâu sắc nhìn Chu Tử, mặc Chu Tử muốn làm gì thì làm.
Tống Chương cũng đã xuống ngựa, dắt ngựa đứng một bên, nhìn Chu Vương phi lộ rõ chân tình, lại rất là hâm mộ.
Liễu Liên sắp xếp xe ngựa xong, cũng đi tới. Nhìn vương phi quan tâm mến yêu Vương Gia, trong lòng Liễu Liên cũng có chút bất bình, dù sao hắn đánh xe còn lạnh hơn mệt mỏi hơn Vương Gia cưỡi ngựa đó, có biết không hả!
Kim kinh, tuyết rơi càng lớn, tuyết lớn như lông ngỗng nhẹ bay lả tả rơi xuống nhân gian, biến hoàng cung thành thế giới trải phấn phủ ngọc.
Chu Bích lưu luyến Thanh Vân Điện bởi vì bên trong có lò than sát tường nên rất ấm áp.
Sau khi nàng trông chừng nhũ nương cho tiểu hoàng đế Triệu Đồng ăn xong, chợt nghĩ thời tiết rét lạnh như vậy, không biết những Thái phi trẻ tuổi kia thế nào rồi, vì vậy liền lệnh cho Ngọc Hương trông chừng Hoàng đế, nàng mang theo Từ Liên Ba giả trang thành Tiền Liễu Đức ra khỏi Thanh Vân Điện.
Từ Liên Ba vốn mang theo vài người, lại bị Chu Bích cự tuyệt. Trời lạnh thế này, cần gì phải dẫn theo một đám người cùng nhau chịu rét chứ?
Sau khi Hoàng đế lên ngôi, Chu Bích chỉ đưa một nhóm Phi tần cá biệt đến Hoàng Lăng chăm nom lăng của Hưng Thịnh đế, đợi sau khi mọi việc bình ổn, nàng sắp xếp cho toàn bộ các Phi tần không xuất cung tu hành vào Ngọc Lê cung sâu trong Ngự Hoa Viên, đặc biệt phái thái giám nữ quan đắc lực quản lý.
Bởi vì người trong cung thưa thớt, cho nên Từ Liên Ba chỉ lệnh cho thái giám quét dọn tuyết trên tất cả tuyến đường quan trọng, cũng không sai người quét dọn tuyết ở Ngự Hoa Viên. Chu Bích sớm đã chuẩn bị, mang giày nhỏ bằng da hươu, giẫm trên tuyết trắng phau phau, phát ra âm thanh “loạt soạt”.
Vào Ngọc Lê cung, Chu Tử mang theo Từ Liên Ba thăm lần lượt từng gian phòng, phát hiện lửa than cũng được cung cấp kịp thời, quần áo dụng cụ những Thái phi này dùng cũng đều không tệ, lúc này mới yên tâm một chút.
Dĩ nhiên, nàng càng hưởng thụ những người này – ngày xưa cao ngạo đối xử với mình như kẻ địch – không biết là thật hay giả tỏ vẻ cảm tạ ân đức thực hiện lễ nghi đầy đủ —— nhìn họ không thể không cúi thấp cái đầu cao ngạo xuống, cảm giác thật là sảng khoái!
Lúc vào viện của người cuối cùng, Chu Thái hậu – đến quan tâm cuộc sống – hỏi Tổng Quản Thái Giám của Ngọc Lê cung cùng đi thị sát: “Ai ở chỗ này?”
Tổng Quản Thái Giám của Ngọc Lê cung cung kính nói: “Bẩm Thái hậu, ở nơi này là Tưởng Thái phi.”
Đôi lông mày Chu Bích nhíu lại.
Tổng Quản Thái Giám của Ngọc Lê cung lập tức bổ sung: “Chính là Tưởng quý tần lúc tiên hoàng còn sống, biểu muội của tiên hoàng hậu.”
Chu Bích lập tức nhớ ra, thì ra là kẻ thù Tưởng Tú Linh ngày xưa đã hại Lục Hà sanh non.
Nàng cười cười, ngẩng đầu đi vào.
“Thái hậu nương nương giá lâm ——” giọng thái giám khàn khàn vang lên.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, cửa chánh phòng chợt bị người mở ra, một vị nữ nhân tóc hoa râm sắc mặt tiều tụy mặc áo choàng dài tay áo rộng đứng bên trong, bà ta nhìn thấy Chu Bích mặc trang phục Thái hậu, cười ha ha hai tiếng, trên mặt như khóc như cười, có chút biểu hiện vặn vẹo, ống tay áo bên phải, phía hướng ra ngoài có chút u lên.
Chu Bích đã chú ý thấy Tưởng Tú Linh khác thường, nhưng nàng có lòng muốn kiểm nghiệm Từ Liên Ba, cho nên vẫn trương ra bộ dạng không phát giác gì, bước tới trước một bước.
Từ Liên Ba cảm thấy không đúng, phía trước lập tức chợt lóe, cố gắng che kín Chu Thái hậu. Nhưng nữ nhân kia đã đánh tới, trong tay áo, một cây trâm bạc bị mài đến sáng long lanh đâm về phía Chu Bích.
Chu Bích phản ứng rất nhanh, nhanh chóng lui về sau một bước.
Từ Liên Ba đã chắn phía trước nàng, chân trái nhanh như tia chớp đá ra.
Nhìn Tưởng Tú Linh té xuống bị mấy thái giám dùng chân dẫm trên đất, Chu Bích mỉm cười tiến lên, cất giọng căm hận nói: “Tưởng Tú Linh, năm đó ngươi giúp đỡ vị biểu tỷ kia, hại nhiều người như vậy, tạo nhiều nghiệt như vậy, tay dính đầy máu, nửa đêm đi ngủ, ngươi không cảm thấy sợ sao?”
Chu Bích ngồi thẳng lên, sắc mặt đã sớm lạnh lẽo: “Tưởng thị chết chưa hết tội, nhưng trời cao có đức hiếu sinh, cho nên ——”
Trên mặt nàng mang theo nụ cười ung dung: “Cả đời giam cầm nơi thâm cung.”
Ta không hận ngươi, hận ngươi là Lục Hà, ngươi hại Lục Hà không thể có đứa bé, hôm nay ta báo thù cho nàng ta!
Chúng ta sống tốt, chính là cách trả thù ngươi tốt nhất. Ta giữ lại mạng của ngươi, để ngươi sống không bằng chết, để ngươi biết chúng ta sống tốt, đối với ngươi, đây chính là trừng phạt tốt nhất.
Sau khi trở lại Thanh Vân Điện, Chu Thái hậu ban ý chỉ: “Tổng Quản Thái giám Tiền Liễu Đức, trung thành bảo vệ chủ, là tấm gương mẫu mực, ban thưởng mũ miện Tứ Phẩm, được tự do vào nội cung. . . . . .”
Từ Liên Ba nhìn thánh chỉ, cảm giác thật rất 囧囧 rất có hồn!
Buổi tối, gió tuyết càng lớn, gió bắc vù vù cuốn bông tuyết, thổi khiến cửa sổ giấy vù vù rung động.
Không khí trong chánh điện Thanh Vân Điện lại thơm tho ấm áp khác thường. Chu Thái hậu đang lo lắng đi tới đi lui. Cuối cùng, nàng mong trợ giúp ở “Tiền Liễu Đức” bình tĩnh đứng hầu một bên: “Tỷ tỷ mạo hiểm bão tuyết vào kinh thành, có thể có nguy hiểm gì hay không? Có cần phái người đi đón hay không?”
“Tiền Liễu Đức” Từ Liên Ba đã sớm đoán được chuyện gì xảy ra, cố tình không nói, lúc này mới thong thả ung dung nói: “Nô tài mới vừa nhận được tin do Triệu Tráng dùng bồ câu đưa tới, Vương Gia vương phi đã đến trạm dịch ngoài cửa Nam thành Kim Kinh, sáng sớm ngày mai là vào được thành.”
“Thật sao?” Chu Bích nhảy lên, luôn miệng gọi Ngọc Hương, “Mau sai người sửa sang lại quà tặng trong thư phòng!”
Ra lệnh cho Ngọc Hương mang người đi xong, nàng chơi cùng Triệu Đồng một lát, trong lòng vẫn không an tĩnh được, liền ôm Triệu Đồng mang theo Từ Liên Ba đến thư phòng.
Trong thư phòng đổ đầy quà tặng nàng chuẩn bị cho Chu Tử, ví như đồng hồ báo giờ, kim cương cùng dung dịch đuổi muỗi mang về từ Ba Tư qua con đường buôn bán, Long Tiên Hương cùng lụa mỏng như cánh ve do Ô Thổ tiến cống, quạt đàn hương cùng ‘ngọc thể nhũ’ do Đông Khu quốc tiến cống, táo đỏ thẫm cùng đào mỏng da do Tây Bắc đưa tới, độc ngọc do Độc huyện cống tới, . . . . . . Quả nhiên là rực rỡ muôn màu tràn đầy cả phòng, đều do Chu Bích chuẩn bị toàn đồ tốt cho tỷ tỷ suốt một năm.