Những ngày kế tiếp cực kỳ yên tĩnh. Triệu Tử Triệu Sam ngây ngô trong vương phủ cùng Thái phi, rốt cuộc Triệu Trinh có thể độc chiếm Chu Tử, hắn lợi dụng triệt để ưu thế này, mỗi ngày chỉ huy Chu Tử xoay vòng vòng quanh hắn.
Mấy ngày nay, Triệu Trinh đột nhiên trở nên tham ăn, ngày ngày đều đưa ra yêu cầu, còn nhấn mạnh Chu Tử phải tự làm. Bởi vì đuối lý, Chu Tử đành chịu mệt nhọc, mỗi ngày thay đổi món ăn đa dạng cho Triệu Trinh, hơn nữa vì nghĩ cho sức khỏe của Triệu Trinh, còn để hắn ăn thật nhiều bữa.
Chưa được vài ngày, Triệu Trinh đã khôi phục như cũ, mặc nho bào Chu Tử chuẩn bị cho hắn, chỉ cần không mở miệng nói chuyện, thật sự là một công tử cao quý tác phong nhanh nhẹn trong thời đại hỗn loạn.
Đến ngày bảy tháng chín, Chu Tử thật sự quá nhớ Bánh Bao nhỏ và màn thầu nhỏ, liền thay đổi biện pháp dụ dỗ Triệu Trinh trở về vương phủ.
Thật ra bấy giờ Triệu Trinh vốn đã chuẩn bị trở về vương phủ, nhưng hắn lại không nói rõ, còn nêu rất nhiều điều kiện, ép Chu Tử ký không ít điều ước bất bình đẳng, rồi mới ỡm ờ theo Chu Tử trở về.
Cao Thái phi thấy Triệu Trinh và Chu Tử thân mật trở về cùng nhau, vẻ mặt cũng không khỏi tươi cười.
Mấy ngày không gặp, màn thầu nhỏ dường như lớn lên không ít, đã bắt đầu thử lật thân thể mập mạp ở trên giường.
Nhìn màn thầu nhỏ trắng trắng mềm mềm uốn qua uốn lại lật thân thể mập mạp của bé ở trên giường, Chu Tử cực kỳ vui mừng, cũng không để ý đến Triệu Trinh nữa, đặt Bánh Bao nhỏ và màn thầu nhỏ song song trên giường La Hán, sau đó dùng tay đẩy màn thầu nhỏ, khiến màn thầu nhỏ lật qua; sau khi màn thầu nhỏ lật qua, nàng lại trêu đùa Bánh Bao nhỏ, Bánh Bao nhỏ mừng rỡ cười “Ha ha ha” không ngừng, cũng lật theo đệ đệ.
Bởi vì độc chiếm Chu Tử mấy ngày, cảm thấy hài lòng, Triệu Trinh cũng không tranh giành tình cảm với con trai nữa, ngồi uống trà với mẫu thân, nhìn Chu Tử chơi đùa cùng hai đứa con trai, trong lòng rất là khoan khoái.
Sau khi ăn bữa trưa xong, màn thầu nhỏ theo nhũ nương Hồng Mai đi ngủ trưa.
Chu Tử cũng dỗ Bánh Bao nhỏ ngủ, sau đó hai vợ chồng mới trở về Diên Hi cư.
Lúc Triệu Trinh cùng Chu Tử mới vừa ngồi vào chỗ của mình ở chánh đường Diên Hi cư, Trần Bình đã tới bẩm báo, nói Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân cùng Hàn Tử Xuyên đã trở về, đang chờ đợi trong thư phòng bên ngoài!
Triệu Trinh nghe vậy, lập tức nói với Chu Tử: “E là đại cữu và tứ cữu đã tới, một lát mẫu thân sẽ sai người tới gọi nàng, nàng nghe mẫu thân an bài là được!”
“Đại cữu lão gia và tứ cữu lão gia tới?” Chu Tử có chút tò mò hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Triệu Trinh suy nghĩ một chút, nói: “Nói ra rất dài dòng. . . . . . Ta nói cho nàng vậy!”
Nếu là trước kia, hắn sẽ lười phải nói với Chu Tử nhiều như vậy, nhưng trải qua sóng gió lần này, Triệu Trinh cũng nhận thức được tầm quan trọng của việc trao đổi rõ ràng giữa phu thê. Hắn bắt đầu nói từ chỗ mình ra lệnh đánh Cao Liễn, nói đến oán hận của Cao Tứ phu nhân, nói đến việc băng huyết của Chu Tử lúc sinh Triệu Sam, cũng nói mình đã chỉ thị cho Phàn Duy Bân cùng Bạch Tử Xuân tiến hành trả thù Cao Tứ phu nhân.
Chu Tử nghe Triệu Trinh nói xong nguyên nhân hậu quả, tâm tình vô cùng phức tạp. Nàng tựa sát vào trong ngực Triệu Trinh, thật lâu không nói gì.
Có lúc, ngươi thậm chí không hề làm gì, cũng sẽ khiến người khác hận ngươi. Loại cảm nhận chân tình khi bị trúng tên này thật không dễ chịu.
Suy nghĩ trong chốc lát, Chu Tử mới nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì sau khi Cao Liễn vào cung, nếu chịu giấu tài, cũng sẽ không có chuyện gì, dù sao tiên hoàng cũng có nhiều Phi tần như vậy. . . . . .”
Nói xong, nàng lại nói: “Cao Liễn còn nhỏ như vậy, aizz. . . . . .”
Triệu Trinh yên lặng thật sâu.
Hắn vẫn không cảm thấy mình làm sai, chỉ là lần này lại liên lụy tới Chu Tử, khiến kẻ luôn luôn xem nhẹ mọi thứ như hắn cũng khó có thể bình tĩnh.
Sau khi thông báo cho Chu Tử xong, Triệu Trinh liền rời Diên Hi cư đến thư phòng bên ngoài.
Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân cùng Hàn Tử Xuyên theo sau đuôi thuyền lớn Cao phủ trở về.
Nghe bọn họ báo lại, trong lòng Triệu Trinh cực kỳ hài lòng, hiệu quả mà hắn muốn chính là khiến Cao Tứ phu nhân muốn chết cũng không thể vui vui vẻ vẻ mà chết, chính là từng nhát dao cắt thịt, để bà ta nếm hết khổ sở, chịu hết mọi hành hạ tinh thần, muốn chết lại không xong. Hiện tại, mẫu thân nhất định sẽ giữ Cao Liễn lại Nam Cương, như vậy cũng tốt, để mỗi lần tiện nhân kia nghĩ đến nữ nhi ở trong tay kẻ thù, lòng liền đau như cắt, điều này càng hay hơn!
Con ngươi hắn lành lạnh quét qua Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân cùng Hàn Tử Xuyên, lúc này mới dặn dò bọn họ: “Các ngươi đến biệt viện ngoài thành trước đi, cũng phải tham dự hành động ngày đó nữa! Đợi chuyện này kết thúc, mới nghỉ ngơi hoàn toàn được!”
Ba người Phàn Duy Bân cáo từ lui xuống.
Triệu Trinh biết rất nhanh mẫu thân sẽ phái người tới gọi hắn, cho nên ra lệnh cho Trần Bình pha một ly trà xanh, vừa nghĩ tới kế hoạch vào tiết Cửu trùng, vừa thưởng thức trà.
Chưa tới một khắc, Trần Hỉ đã đưa nữ quan Hoàng Oanh bên cạnh Cao Thái phi tới.
“Bái kiến Vương Gia, Đại cữu lão gia, Đại cữu phu nhân cùng tứ cữu lão gia, tứ cữu phu nhân tới, Thái phi nương nương mời Vương Gia qua!” Hoàng Oanh nhún người hành lễ.
Nghe Hoàng Oanh bẩm báo, Triệu Trinh im lặng, sau đó nói: “Chuyện này cứ để Thái phi quyết định đi, không cần cố ý tới bẩm báo ta!”
Sau khi đám người Cao đại, Cao Tứ đến Nhuận Dương, trên đường đã thương lượng xong, đi gặp Cao Thái phi trước.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Cao Thái phi cũng không còn lời nào để nói.
Thật lâu sau, Cao Thái phi mới nói: “Chuyện này phải hỏi Vương Gia!”
Bà gọi Triệu Trinh không phải là cách gọi “Trinh nhi” hoặc “A Trinh” thân mật khi gặp gỡ lui tới cùng thân thích, mà gọi là “Vương Gia”. Cao đại Cao tứ nhìn muội muội, nghe ra ẩn ý trong đó, cũng không thể trách, nghĩ rằng cứ tỏ rõ thành ý trước rồi hãy nói.
Rất nhanh Hoàng Oanh đã trở lại, mang ý của Triệu Trinh đến —— “Chuyện này cứ để Thái phi quyết định, không cần cố ý tới bẩm báo ta”.
Lúc này Cao Thái phi đã lệnh cho Nhũ Yến mời Chu Tử tới, Chu Tử cũng “Vậy cứ theo lời mẫu thân dặn dò, con dâu không dám không theo.”
Lần này tư thế của Cao phủ bày rất thấp, Cao Đại lão gia cùng Cao Tứ lão gia quả thực tỏ vẻ đến chịu đòn nhận tội, ngay cả Cao Đại phu nhân luôn luôn ngạo mạn, lần này cũng hiếm thấy mà cúi cái đầu cao ngạo xuống —— dù sao Cao Tứ phu nhân cũng có lỗi trước.
Cao Đại lão gia giao Cao Tứ phu nhân và hưu thư cho Cao Thái phi, sau đó yên lặng chờ Cao Thái phi xử lí.
Cao Thái phi nhìn lướt qua Cao Tứ phu nhân bị bịt miệng trói tay chân ném ở phía dưới, nhớ tới tội bà ta đã gây, có tâm tư muốn giết chết Cao Tứ phu nhân, nhưng khi nhìn Chu Tử kính cẩn đứng yên một bên, bà thay đổi chủ ý, cứ theo sắp xếp của Triệu Trinh đi, để Cao Tứ phu nhân kéo dài hơi tàn mà sống, nhìn Tứ ca yêu chìu nữ nhân khác, sinh con dưỡng cái cùng nữ nhân khác, e rằng việc này còn tàn nhẫn hơn giết chết bà ta!
Đối với Cao Liễn, Cao Thái phi lại ôm một chút áy náy.
Hôm nay đến trình độ như vậy, cho dù thế nào Cao Liễn cũng không thể lộ diện công khai nữa.
Bà và Chu Tử thương lượng một chút, cuối cùng sắp xếp cho Cao Liễn vào tòa tiểu trúc Thính Đào ở góc đông bắc nhất của phủ Nam An vương, phái mấy ma ma cùng nha hoàn đắc lực của mình đi hầu hạ nàng ta.
Cao Đại lão gia cùng Cao Tứ lão gia bề bộn công vụ, không ở lại Nam Cương, suốt đêm rời đi. Dĩ nhiên, Cao Tứ phu nhân đã bị hưu cũng bị Cao Đại phu nhân dẫn trở về theo —— là sau đó, bà đã bị Cao Đại phu nhân trông chừng như kẻ địch rồi!
Phủ Nam An vương tạm thời khôi phục vẻ yên bình.
Ngày tám tháng chín, phủ Nam An vương truyền ra tin tức Chu Vương phi ngẫu nhiên bị nhiễm bệnh nhẹ không thể tham dự Tế Tự ở núi Ngọc.
Vào tiết Cửu trùng, Nam An vương từ biệt viện lên đường, mang theo quần thần Nam Cương du ngoạn sơn thuỷ ở núi Ngọc, tiến hành đại điển Tế Tự.
Ngày hôm đó, phủ Nam An vương nhìn như nghiêm trang yên tĩnh, trên thực tế ám vệ nghiêm mật bảo vệ trong ngoài vương phủ.
Ăn trưa xong, Cao Thái phi đưa Bánh Bao nhỏ đi ngủ, màn thầu nhỏ cũng theo nhũ nương ngủ trưa.
Chu Tử không ngủ, nàng đứng ngồi không yên, mới vừa ngồi trên ghế một lát, lại đứng lên.
Bước qua bước lại trong chốc lát, Chu Tử vội vàng dặn dò Thanh Thủy: “Đến cửa phòng Trị sự xem thử, hỏi Triệu Hùng một chút xem có tin tức của Vương Gia chưa!”
Rất nhanh Triệu Hùng đã tới, bẩm báo: “Khắp thành Nhuận Dương đã giới nghiêm, võ sĩ, tinh vệ cùng kỵ binh dũng mãnh ở biệt viện Vân Trạch đã vây quanh núi Ngọc!”
Chu Tử âm thầm nắm chặt quả đấm, tận lực giữ cho mình bình tĩnh, dặn dò Triệu Hùng: “Tiếp tục chú ý tin tức bên kia, có chuyện gì cũng nhất định phải tới đây bẩm báo!”
“Dạ.” Triệu Hùng lui xuống. Triệu Phúc, Triệu Phú, Liễu Liên thậm chí Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân cùng Hàn Tử Xuyên vừa trở về, cũng cải trang giả dạng đi theo Vương Gia đến núi Ngọc Tế Tự rồi.
Vương Gia chỉ để mình hắn và Triệu Tráng lại, lệnh cho hai người họ chỉ huy ám vệ bảo vệ Cao Thái phi, Chu Vương phi, tiểu Thế tử cùng Nhị công tử, trách nhiệm trên vai hai người bọn họ cũng thật trọng đại.
Lúc tối, Triệu Hùng lại tới.
Cao Thái phi đang nhìn nhóm người Nhũ Yến chơi đùa cùng tiểu thế tử, Chu Tử nhân cơ hội đi ra ngoài gặp Triệu Hùng.
Triệu Hùng lộ sắc mặt vui mừng: “Bẩm vương phi, Vương Gia bày Thiên La Địa Võng, đã bắt được thủ phạm Trúc Hoành, bắt được bốn mươi lăm tòng phạm, chết ——”
Hắn nghĩ tới đối tượng mình đang nói chuyện là Chu Vương phi nhu nhược, vội đổi nội dung nói tiếp: “Hiện giờ kỵ binh dũng mãnh cùng Tinh Vệ đang lùng bắt khắp thành!”
Đêm này ở thành Nhuận Dương, nhất định là một đêm không ngủ.
Ngày mười tháng chín, cuộc lùng bắt lớn đã kết thúc, Triệu Trinh vẫn ở lại biệt viện ngoài thành, tinh vệ dưới trướng hắn suốt đêm tra khảo thích khách bị bắt.
Ngày mười một tháng chín, dân chúng khắp thành đều biết, Nam An vương lấy bản thân làm mồi, bày Thiên La Địa Võng, dụ tập đoàn sát thủ của Đông Khu quốc cùng Ô Thổ quốc tới, tiêu diệt toàn bộ.