Mỹ Vị Se Duyên Anh Với Em

Chương 7: Cố nhân



Quản lí gọi điện thoại
cho Chương Triêu Dương báo “Ông chủ, có một xí nghiệp vốn nước ngoài phát triển
nghiệp vụ tàu bè muốn thuê hội sở của chúng ta để tổ chức họp hằng năm…”

Triêu Dương ngừng tay làm việc “Anh biết quy tắc của hội sở, trực tiếp từ chối
bọn họ là được rồi.”

“Nhưng họ nói hằng năm đều là lãnh đạo cấp trung của công ty tổ chức họp, nếu
như có thể làm cho họ hài lòng, bọn họ sẽ gia nhập hội sở, từ nay về sau các
chương trình lễ tết đều tổ chức ở hội sở.”

Triêu Dương trầm ngâm một lát, điều kiện đối phương đưa ra không thể nói là
không hấp dẫn, cho nên quản lí mới do dự, gọi điện thoại tới xin chỉ thị.

Nhưng, nếu là hội sở, có đôi khi chú trọng tính bảo mật cũng không thể thỏa
hiệp vì vài lợi ích.

“Anh có thể giới thiệu khách sạn hoặc là quán ăn quán bar dưới tập đoàn cho bọn
họ, nếu như đối phương vẫn kiên trì…, anh nói họ tới gặp tôi.” Triêu Dương nói
lời cuối.

Quản lí hội sở thở dài ra một hơi. Mở cửa buôn bán, chú ý hòa khí sinh tài, hôm
nay tiền tài đưa tới cửa, nào có đạo lý đẩy ra bên ngoài? Nhưng ông chủ nhà
mình là người như vậy, quy tắc chính là quy tắc, như thế nào cũng không chịu
thỏa hiệp. Y vốn cho là mình phải kiên trì cự tuyệt khách rồi, không ngờ ông
chủ lại dốc hết sức đáp ứng, tự bản thân ra mặt thì còn gì tốt hơn.

Nhận điện thoại nhưng qua hai ngày không có động tĩnh gì Triêu Dương cho rằng
việc này đại để đã trôi qua rồi.

Không ngờ buổi trưa hôm nay Triêu Dương nhận được điện thoại của công ty quan
hệ xã hội.

Đối phương là thư ký của quản lý, nói một câu tiếng phổ thông rõ ràng “Ngài
khỏe chứ, tôi là thư kí của bà Hà Hân Nguyệt quản lí phòng thị trường công ty
quan hệ xã hội Sử Đốc Hoa.”

Hà Hân Nguyệt? Trong đầu Triêu Dương gợn sóng nhưng vẫn bình thản nghe nữ thư
ký hẹn thời gi­an với hắn.

Triêu Dương suy nghĩ một chút, hẹn chín giờ sáng ngày hôm sau.

Nữ thư ký ghi chép lại thời gi­an, xác nhận lần nữa xong, lễ phép cúp điện
thoại.

Triêu Dương để điện thoại xuống, ấn nút trò chuyện định kêu thư ký đến tra chút
tư liệu giùm hắn nhưng cuối cùng lại buông tay tự lên mạng tìm tòi.

Bây giờ có in­ter­net, mọi sự đều trong tay, có thím ferry cũng có mẹ google.

Triêu Dương mở trang web ra, nhẹ nhàng nói với Mi­cro­phone trong máy vi tính:
Hà Hân Nguyệt, Công ty quan hệ xã hội Sử Đốc Hoa.

Phần mềm máy tính rất nhanh tiến hành thao tác phân biệt giọng nói, sau đó đưa
ra các chọn lựa có liên quan.

Triêu Dương bấm vào kết quả tìm kiếm.

Đây chính là phần mềm máy tính năm đó bọn họ nghiên cứu phát triển, chủ yếu
dành cho những người tàn tật, khiếm thị và không biết cách gõ bàn phím để họ có
thể thuận tiện sử dụng máy tính.

Đây là một thị trường có tiềm lực khổng lồ, nghiên cứu chế tạo phần mềm máy
tính thành công, sau khi tung ra thị trường đã nhận được rất nhiều khen ngợi,
khiến cho rất nhiều người tàn tật và người già có thể tự do lướt web, tải văn
kiện. Phần mềm máy tính chẳng những có thể phân biệt giọng nói, còn có thể đem
văn tự chuyển hóa làm âm tần (các tần số trong khoảng 20 Hz tới 20 kHz
trong các thiết bị điện thanh), hơn nữa có
thể phiên dịch thành nhiều quốc ngữ và ngôn ngữ địa phương.

Công ty của bọn họ chính là dựa vào việc sản suất và tiêu thụ độc quyền phần
mềm máy tính này mà thu được món tiền đầu tiên.

Đã sáu năm qua, công ty đã đứng vững thị trường, những cố gắng và trả giá năm
xưa đều đã được hồi báo.

Chỉ là —— người hắn muốn đi cùng cuộc đời kia cũng đã rời hắn mà đi.

Kết quả của thím ferry không làm người ta thất vọng, kỹ càng giới thiệu kiếp
trước kiếp này của công ty quan hệ xã hội này, cô Hà Hân Nguyệt hiện giữ chức
quản lí phòng thị trường, thậm chí còn kèm theo ảnh chụp của cô.

Triêu Dương nhìn qua, quả nhiên là cố nhân.

Thần thái phiêu dật nhẹ nhàng của thiếu nữ đã rút đi, thay vào đó là nét già
dặn từng trải. Không còn váy trắng lay động, mà là một bộ đồ công sở hàng hiệu,
tóc dài cũng đã cắt gọn tạo cảm giác nghiêm nghị, nổi bật lên sự giỏi gi­ang và
thanh lịch.

Triêu Dương đóng trang web rồi nhẹ nhàng kéo ngăn kéo bàn làm việc ra.

Trong góc ngăn kéo, một cái hộp nhung tơ màu đỏ lẳng lặng nằm. Không cần mở ra,
Triêu Dương cũng có thể rõ ràng nhớ lại từng vầng sáng trên mặt cắt của chiếc
nhẫn kim cương cỡ năm phân (0.5 carat)

Năm đó không phải hắn không có tiền mua kim cương lớn hơn tốt hơn cho người
yêu, hắn chỉ muốn mua nó bằng năng lực của chính mình. Cha mẹ đều nói, nếu muốn
cầu hôn thì ngại gì trong nhà chi tiền trước, chuyện này cũng không có gì dọa
người. Ngay cả em gái lúc đó còn chưa tốt nghiệp trung học cũng xem thường hắn
nói, cẩn thận hạt nhỏ như vậy chị dâu nhìn không thuận mắt.

Không ngờ một câu của em gái hóa thành lời tiên tri.

Hắn thậm chí ngay cả cơ hội lấy ra đều không có, người ấy đã kiên quyết mà đi.

Triêu Dương đóng ngăn kéo, cười một cái, một chiếc nhẫn kim cương bạch kim năm
đó chỉ hơn sáu ngàn nguyên, hôm nay giá thị trường phải một vạn không chừng.
Chàng trai ở trong căn hộ nhỏ vùi đầu cực khổ làm việc năm đó, hôm nay đã xuất
thân bất phàm, công ty sắp lên thị trường.

Đây không phải “Vận mệnh trêu người” sao? Người ấy chỉ cần chờ nhiều nhất là
hai tháng, tất cả liền hoàn toàn khác.

Đáng tiếc người ấy không thể đợi.

Mà tôn nghiêm đàn ông của hắn, cũng không cho phép hắn ăn nói khép nép đi cầu
xin.

Từ biệt cũng đã sáu năm.

Nói không cảm khái là lừa mình dối người.

Triêu Dương đột nhiên nhớ lại cô gái trong đêm lạnh kia, nếu đổi lại là cô ấy,
cô có thể chấp nhận được nỗi khổ đó hay không? Chờ một người đàn ông không biết
năm nào tháng nào mới có thể công thành danh toại?

Nhớ tới Đình Đình, Triêu Dương liền không nhịn được nhìn điện thoại của mình.

Nửa tháng qua, Đình Đình không gọi điện thoại nhưng lúc nào hắn cũng có thể
trông thấy cô ở trên TV đi khắp hang cùng ngõ hẻm, nét mặt linh động khi tìm
kiếm mỹ thực. Triêu Dương đã có thể nhận ra hương vị món cô ăn từ nét mặt của
cô, ngọt, cô sẽ mặt mày hớn hở, khi chua, cô sẽ nhăn nhíu chóp mũi, lúc cay, cô
sẽ quạt quạt trước miệng hít hà, tuyệt không để ý đến hình ảnh của mình.

Đến khu dân cư phỏng vấn cao thủ nấu ăn, cô cũng cũng không tiếc lời ca ngợi.

“Món cá hấp của bà làm ăn ngon thật, ngọt chua đều vừa miệng. Bà xem cháu của
bà ăn ngon chưa kìa! Bạn nhỏ, thức ăn bà ngoại nấu là ngon nhất phải không?”

Bạn nhỏ gật đầu như bằm tỏi, trong miệng nhai một đống cơm nói không rõ lời
“Ngon.”

Triêu Dương nhìn bà lão bị trêu chọc đến cười không ngậm miệng được.

Chỉ là Triêu Dương biết rõ, lúc này Đình Đình rất có thể đang đói bụng.

Lúc này trong lòng Triêu Dương ấm áp, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái này
trước màn ảnh người xem tựa như có thể cảm nhận được thức ăn mỹ vị trên TV mà
nhịn không được muốn tự mình đi nếm thử thức ăn cô giới thiệu một chút. Cái này
phải chăng chính là điểm hấp dẫn của tiết mục cô chủ trì?

Triêu Dương cố nhịn mới không gọi điện thoại cho Đình Đình.

Hắn sợ cô đang thu tiết mục hay đang họp.

Cũng không biết gần đây cô ăn ngon không.

Trong nội tâm có một tiếng nói, anh yêu mến cô.

Lập tức có một giọng khác phản bác nói, như yêu mến em gái.

Một giọng khác cắt ngang, thế mới là lạ!

Một tiếng nói khác, anh cũng không hiểu cô, anh yêu mến cô điểm gì?

Giọng kia nghẹn lại, chờ chốc lát mới nói, yêu mến chính là yêu mến, quản hắn
thích khỉ gió gì!

Hai giọng nói đấu đá trong nội tâm Triêu Dương, không ai nhường ai.

Ngày hôm sau, Triêu Dương mang theo tâm tình bị hai giọng nói đấu đá đến hoang
mang, ngồi trong văn phòng nhỏ, tiếp đón Hà Hân Nguyệt quản lí phòng thị trường
công ty quan hệ xã hội Sử Đốc Hoa.

Hà Hân Nguyệt tràn đầy tự tin đi vào văn phòng, cô tin tưởng với tài ăn nói của
mình, nhất định có thể thuyết phục chủ tịch kiêm tổng tài điều hành của tập
đoàn “Huy Nhật”.

Nhưng, khi cô nhìn thấy người đàn ông dịu dàng nhã nhặn đeo kính mắt ngồi ở
phía sau bàn làm việc thì không khỏi sững sờ, trong lòng thầm nghĩ, việc này
chỉ sợ phải không thành mà về.

Trước khi đến, Hà Hân Nguyệt đã điều tra qua.

Đời trước của tập đoàn Huy Nhật là một công ty khách sạn tư nhân có được năm
khách sạn kinh doanh. Ông chủ họ Chương tự mình tạo lập. Về sau con trai của
ông chủ tốt nghiệp đại học, rèn luyện một thời gi­an ngắn bên ngoài mới về nhà
tiếp nhận việc làm ăn của cha, từng bước tiến cử một vài quản lý và nhân sự mới
có ý kiến tiên tiến, mở rộng phát triển năm khách sạn kinh doanh thành tập đoàn
ăn uống Huy Nhật. Trong tay bây giờ có nhiều khách sạn năm sao, nhà hàng và
quán bar cùng với câu lạc bộ tư nhân xa hoa.

Hà Hân Nguyệt còn biết con trai ông Chương cũng không phải học quản lý khách
sạn, lúc trước cũng không muốn thừa kế nghiệp cha nhưng sau khi đi một vòng bên
ngoài cuối cùng vẫn lựa chọn kế thừa gia nghiệp.

Chỉ có điều anh Chương kia tương đối không nổi danh, tất cả hoạt động tiếp xúc
công chúng và truyền thông đều gi­ao cho nhân viên ra mặt, hắn chỉ phụ trách
quản lý tập đoàn thật tốt.

Cho nên bên ngoài có rất nhiều suy đoán về anh Chương đó, ai nấy hết sức tò mò.
Còn người chân chính may mắn được gặp thì đều nói hắn làm việc mười phần cẩn
thận, làm người khiêm tốn, nhưng cũng không dễ dàng để người điều khiển, đầu óc
và quyết định cực phong phú.

Hà Hân Nguyệt tin tưởng đây là khiêu chiến và thí luyện đối với năng lực của
mình. Nếu như lần này có thể thành công, cô tin tưởng vị trí mình muốn sẽ gần
hơn một bước.

Chỉ là, cô thật không ngờ anh Chương thần bí an phận kia lại là người tình đầu
ở đại học của mình, Chương Triêu Dương.

Chuyện cũ như nước xô tới rồi như thuỷ triều lại thối lui trong nháy mắt.

Hà Hân Nguyệt không phải cô gái không biết phân biệt công tư trong công việc.
Lần này nếu thật sự bởi vì tình cũ ngày xưa làm cho cô không thành công mà lui,
cô cũng chỉ có thể tiếc nuối đã không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, không
hơn không kém.

Chương Triêu Dương đứng dậy trước một bước, vương tay về phía Hà Hân Nguyệt “Cô
khoẻ không, Hà quản lý.”

Hà Hân Nguyệt cũng giữ lễ phép vừa vặn, mỉm cười “Anh khoẻ chứ Chương tổng.”

Khách và chủ nói xong ngồi xuống, thư kí bưng nước trà vào.

Hà Hân Nguyệt nhấp một ngụm trà xanh hương nồng tượng trưng, sau đó đặt ở trên
bàn trà, ngồi thẳng người nói: “Chương tổng, để tôi đi thẳng vào vấn đề.”

Cô nói ra ý theo trật tự rõ ràng, sau đó dừng lại chờ đợi Chương Triêu Dương
trả lời.

Chương Triêu Dương đẩy đẩy kính mắt “Hà quản lý, hội sở của chúng tôi chủ yếu
mở ra cho hội viên, cam đoan bọn họ tại hội sở được hưởng thụ phục vụ hạng
nhất, lại có không gian riêng tư của mình. Tôi tin tưởng quý công ty muốn tổ
chức họp ở hội sở hằng năm cũng do nhìn thấy điểm này. Bây giờ nếu như tôi đồng
ý để cho những người không phải hội viên mở họp hằng năm tại hội sở, chẳng phải
là làm trái tôn chỉ phục vụ của hội sở sao?”

Hà Hân Nguyệt cười một cái “Nhưng theo tôi được biết, trước đó không lâu hội sở
của Chương tổng ngài có cử hành một hôn lễ long trọng chưa từng có, tôi tin tưởng
khách trong hôn lễ cũng không phải mỗi người đều có tư cách hội viên.”

Hà Hân Nguyệt đã tính trước, cô đã định liệu đối phương sẽ lấy cớ cự tuyệt.

Trong mắt Chương Triêu Dương có vẻ tán thưởng “Hà quản lý đại khái có chỗ không
biết, tiệc cưới kia xác thực không phải mỗi khách trình diện đều có được tư
cách hội viên, nhưng —— đôi cô dâu chú rể trong tiệc cưới đã báo trước thời
gian cử hành hôn lễ ba tháng. Ngày đó chúng tôi chỉ tiếp khách của cô dâu và
chú rể thôi.” Bởi vậy sẽ không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì cho hội viên khác,
mang đến phiền toái không cần thiết.

Hà Hân Nguyệt thở dài trong bụng, thoạt nhìn đích thực không có hi vọng.

“Nếu đã như thế tôi cũng không quấy rầy Chương tổng nữa, công ty của chúng tôi
sẽ tìm nơi phù hợp khác.”

Chương Triêu Dương lấy ra xấp giấy từ trên bàn làm việc, đưa tới.

“Hà quản lý, đây là danh sách những địa điểm trực thuộc tập đoàn Huy Nhật phù
hợp yêu cầu của quý công ty, cô không ngại khảo sát tận mắt xem. Nếu như cũng
không thể làm quý công ty thoả mãn, tôi cũng biết mấy hội sở và khách sạn đều
có đại sảnh với các thiết bị phục vụ đầy đủ.”

Mua bán không thành tình nghĩa còn, tuy hắn không thể phá lệ cho Hà Hân Nguyệt
sử dụng hội sở nhà mình nhưng hắn nguyện ý cung cấp trợ giúp khác.

Hà Hân Nguyệt xem xét cũng không dây dưa nữa. Đối phương chưa từng gây khó dễ
cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cô. Vươn tay tiếp nhận xấp giấy, cô nói với
Triêu Dương.

“Cám ơn anh, Chương tổng.”

“Không cần cám ơn, về sau có cơ hội lại hợp tác.”

Hai người nói lời từ biệt. Triêu Dương nhìn theo bóng lưng nhẹ nhàng của bạn
gái cũ biến mất trong tầm mắt, không phải không cảm khái. Trong cảm khái, lại
mang một tia vui mừng.

Nếu Hân Nguyệt lấy cảm tình quá khứ để gợi ý với hắn, hắn sẽ giúp cô, nhưng
không lẽ cô gái đã từng hồn nhiên tốt đẹp trong trí nhớ sẽ thật sự bị triệt để
thay đổi theo thời gi­an?

Cũng may, cô không có.

Cô không lấy cảm tình quá khứ để đạt được mục đích.

Vậy là đủ.

Triêu Dương mỉm cười, lấy ra điện thoại gọi cho bạn: “Có cô Hà định thuê chỗ mở
họp hằng năm, nếu như đến nói chuyện, nhờ anh cho ưu đãi thích hợp.”

Nói chuyện điện thoại xong, Triêu Dương trở lại văn phòng làm việc thường ngày
của mình, đứng ở trước cửa sổ sát đất, quan sát náo nhiệt bên ngoài, đột nhiên
rất nhớ tới cô gái hay tự nói, lại biết ha ha cười ngây ngô kia. Hắn lấy điện
thoại di động ra, gửi tin nhắn: mới có ít sò xanh của Italy, buổi tối mời cô ăn
mỳ Ý sò xanh tỏi giã.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.