Mỹ Nhân Khó Gả

Chương 20: Nụ cười mỹ nhân



Ai ngờ vừa ra khỏi phòng ấm lại gặp một bóng dáng xinh đẹp đi tới.

“Cung tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?”

Tiết Giai tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó liền nở nụ cười.

Cung Khanh thấy đầu hiện một vệt đen, sao lại trùng hợp gặp phải người này
cơ chứ, nhưng cũng không ngoài ý muốn, người ta đến tìm biểu ca là
chuyện hợp tình hợp lý. Sự xuất hiện của nàng mới là không hợp tình mà
cũng không hợp lý.

Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây, đúng là một câu chuyện dài. Nhưng dù có
mất thời gian cũng phải kể rõ ràng, nếu để Tiết Giai trở lại cung Minh
Hoa tuyên dương một lần, vậy thì nàng đúng là tình ngay lý gian.

Vì vậy, Cung Khanh kể lại từ đầu đến cuối, cuối cùng kết luận: “Thái tử
điện hạ chỉ sợ ta nhiễm lạnh ngã bệnh, vì thế mới đưa ta đến đây, để
Tiết ngự y kê cho ta một đơn thuốc. Chuyện này xin nhờ Tiết muội muội
giữ kín hộ, bằng không truyền đến tai Hoàng hậu nương nương, nếu trách
phạt An phu nhân hoặc Công chúa thì chẳng phải đều là lỗi của ta.”

Tiết Giai gật gù: “Thì ra là thế, An phu nhân sao lại bất cẩn đến thế, quên
tỷ tỷ trong hầm băng, nếu để dì biết, nhất định trách phạt.”

“An phu nhân tuyệt đối không phải cố ý, ta đoán là cửa hầm băng bị kẹt.”

Tiết Giai ân cần cầm tay Cung Khanh, “Tỷ tỷ còn thấy lạnh không?”

“Uống một chén canh gừng, lại uống thuốc của Tiết thái y, ta đã không còn gì đáng ngại.”

“Có lẽ tỷ tỷ cẩn thận vẫn hơn, về phòng nên đi nằm đắp chăn cho ấm.”

“Đa tạ muội muội quan tâm, ta đi về trước.”

“Vâng, tỷ tỷ đi thong thả.”

Cung Khanh thở phào một cái, xoay người rời đi. Chỉ mong lần này Tiết Giai
có thể giữ bí mật, ngàn vạn lần đừng quay về cung Minh Hoa thả quả bom.

Tiết Giai hơi nheo mắt, nhìn bóng Cung Khanh, lại nhìn về phía phòng ấm một chút, quay người đi cung Dục Tú.

Còn chưa đi vào chính điện, đã nghe thấy một tràng cười giòn giã, dám cười càn rỡ thế trong cung Dục Tú chỉ có một mình A Cửu.

Tiết Giai cười đi vào trong điện: “Công chúa có chuyện gì mà cao hứng vậy?”

A Cửu cười khanh khách rồi mới nói: “A Giai, vừa rồi Cung Khanh kia bị
nhốt trong hầm băng lạnh đến ngất xỉu.” Vừa nói vừa vui vẻ xoa mặt, “Ai
nha, cười sái quai hàm ta luôn.”

Tiết Giai ra vẻ kinh ngạc và vui mừng, hỏi: “Công chúa cũng không thích cô ta sao?”

Một chữ “cũng” khiến A Cửu ngừng cười, nhíu mày hỏi: “Nghe khẩu khí của ngươi thì ngươi cũng không thích cô ta?”

“Vốn dĩ cũng thích, cho là cô ta an phận ngây thơ, không tham vọng, ai ngờ
vừa rồi tới chỗ biểu ca lại thấy cô ta đi ra từ phòng ấm.”

A Cửu nhướng mày: “Cô ta đi tìm hoàng huynh?”

“Ta cũng rất kinh ngạc, xưa nay thấy cô ta có vẻ khiêm tốn, không chút tham vọng, thì ra là ngầm tìm cơ hội, không ngờ lại lớn gan táo bạo như
thế.”

A Cửu xùy một tiếng, khinh thường nói: “Dù cô ta có tự trèo lên giường,
mẫu hậu cũng sẽ không để cô ta thực hiện, tạm thời nhìn xem cô ta tự
rước nhục vào thân thế nào.”

Tiết Giai cười một tiếng: “Ta ghét nhất là loại dối trá, nếu muốn gả cho
biểu ca,việc gì phải ra vẻ thanh cao thoát tục, không màng danh vọng.”

Thật sự A Cửu cũng không có tình cảm thắm thiết với Tiết Giai, sâu trong nội tâm còn có chút khinh thường, bởi vì phụ thân của của Tiết Giai là Tiết Mẫn, xuất thân cũng chẳng phải danh gia vọng tộc gì, là nhờ vào sự
chiếu cố của Độc Cô Hoàng hậu mới được như ngày hôm nay. Trong mắt A
Cửu, lời nói cử chỉ của Tiết Mẫn luôn có vẻ nhà giàu mới nổi, trước mặt
Độc Cô Hoàng hậu và Tuyên Văn Đế như chó vẫy đuôi, thật sự không có tiền đồ.

Có điều hôm nay nghe Tiết Giai đánh giá Cung Khanh đúng là thoải mái trong lòng, không khỏi thân thiết thêm mấy phần, mơ hồ có cảm giác liên minh
cắt máu ăn thề.

Tiết Giai lại nói: “Hôm đó Nhị ca bảo ta hẹn cô ta đến ngự hoa viên.”

A Cửu không chờ cô ta nói xong liền cắt lời, “Tức là sao, Nhị ca của
ngươi cũng thích cô ta?” Nữ nhân đa số đều thích đồn đại, nhất là đồn
đại về tình địch, A Cửu cũng không ngoại lệ, nghe tin thế vừa hiếu kỳ
vừa khinh thường, Tiết Nhị mắt mũi thế nào lại đi coi trọng Cung Khanh
chứ, đúng là đồ đần như ông bố.

Tiết Giai bĩu môi, “Công chúa không cảm thấy dáng điệu diện mạo của cô ta rất dụ dỗ, rất thu hút đàn ông sao?”

Đúng vậy. A Cửu nghĩ tới Thẩm Túy Thạch, nỗi khó chịu lại dâng lên.

Vừa nghĩ đến hắn, An phu nhân đi vào bẩm báo: “Công chúa, Thẩm đại nhân cầu kiến.”

A Cửu sửng sốt một phen, hoan hỉ đứng lên, không biết hắn đến có chuyện
gì? Đi được mấy bước lại quay trở lại, đến chiếc gương nhìn một chút,
thấy trong gương là một diện mạo xinh đẹp mới cười hài lòng.

An phu nhân nhìn A Cửu vẻ mặt hân hoan, âm thầm hít một hơi lạnh, bởi vì,
Thẩm Túy Thạch đến trả bạc, thật là đã nói là làm, động tác nhanh chóng.

Dưới ánh dương ấm áp, Thẩm Túy Thạch cao lớn tuấn tú, toát lên vẻ thanh cao ngạo khí.

Nhìn thấy hắn, A Cửu mừng rỡ không thôi, nhưng bao vui mừng hóa thành mây khói trong chớp mắt, thì ra hắn đến trả bạc.

A Cửu chịu đựng sự không vui, dịu dàng nói: “Thẩm đại nhân thật khách
sáo, món tiền đấy ta trả hộ đại nhân là được, đại nhân hà tất phải làm
điều thừa thãi.”

Thẩm Túy Thạch nghiêm mặt nói: “Chuyện riêng của vi thần tuyệt không dám làm phiền Công chúa lo lắng. Thỉnh Công chúa nhận lấy số bạc này, đa tạ
Công chúa, vi thần cáo lui.”

Thẩm Túy Thạch khách sáo xa cách, không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ
không thể tác động, rõ ràng là thể hiện thanh toán xong hai bên không
còn nợ nần, thật đúng là gậy ông đập lưng ông.

A Cửu chỉ cảm thấy bực mình, nhưng không thể phát tiết, hành động của hắn rất hợp lễ nghi, không thể bới móc, nhưng đó không phải điều A Cửu
muốn, cô ta muốn hắn có thể đối với cô ta tùy tiện một chút, dịu dàng
một chút, nếu có thể cười một cái, hoặc đột nhiên đỏ mặt, thì đó mới là
hoàn mỹ, đáng tiếc, không có chút gì. Hắn cố chấp trả tiền, như thể A
Cửu là một chủ nợ đáng ghét.

A Cửu như bị đánh một côn, trơ mắt nhìn hắn rời đi.

An phu nhân thầm nhủ, Thẩm đại nhân ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu, lại dám ngỗ nghịch với Công chúa.

A Cửu quăng hết số bạc đi, giận đến độ đập vỡ mấy món đồ cổ bằng sứ. Phát tiết xong, mới phát hiện ra bên cạnh còn Tiết Giai, lập tức cảm thấy
mất mặt, lại càng giận hơn.

Tiết Giai không hề tỏ vẻ hả hê, ngược lại còn quan tâm vỗ về: “Công chúa bớt giận. Thẩm đại nhân làm như vậy, chắc là có nguyên nhân.”

“Nguyên nhân gì?”

“Ta nghe mẫu thân nói, Thẩm đại nhân tướng mạo xuất chúng, sau khi trúng
Trạng nguyên có rất nhiều đại thần mời hắn tới nhà dùng cơm, nhân đó ám
chỉ, muốn gả con gái cho hắn.”

A Cửu vừa nghe càng thêm tức giận, lòng nổi giông bão.

“Cung đại nhân cũng từng mời hắn tới phủ, hơn nữa hôm chọn hoa thần Thẩm đại
nhân đã bầu cho Cung tiểu thư, chỉ sợ… ” Tiết Giai nói lửng lơ.

A Cửu cắn răng, cả giận nói: “An phu nhân, đi cung Minh Hoa tuyên chỉ,
việc ‘thưởng hồng’ ngự hoa viên ngày mai một mình cô ta làm hết, không
cho ai giúp! Nếu để rụng một cánh hoa, ta sẽ cho cô ta biết thế nào là
lễ độ.”

An phu nhân nghe mà run rẩy, tất nhiên bà ta biết “cô ta” trong lời của A Cửu là chỉ ai, vội lĩnh chỉ đi cung Minh Hoa.

Ngự hoa viên nhiều cây như thế, Cung Khanh chỉ được làm một mình, chỉ sợ
hai ba canh giờ chưa xong, An phu nhân lắc đầu, chọc vào A Cửu Công
chúa, ngươi chờ chết đi.

Tiết Giai dịu dàng nói: “Công chúa, ngày mai là lễ hội hoa, không bằng mời Thẩm đại nhân đến.”

“Tại sao?”

“Không phải cô ta giỏi nhất là ra vẻ băng thanh ngọc khiết, thanh tao hào
phóng sao, ngày mai để cô ta mất mặt xấu hổ trước mặt Thẩm đại nhân một
lần, xem xem cô ta còn mặt mũi nào gặp lại Thẩm đại nhân, sẽ không dám
giở ý đồ gì nữa.”

A Cửu vừa nghe liền hưng phấn: “Làm mất mặt thế nào?”

“Đến ngày đấy Hoàng hậu sẽ ban bánh làm từ hoa, hoa thần thưởng rượu, ta có
một loại thuốc này, gọi là ‘lâm giang tiên’, nhỏ vào đồ ăn hoặc rượu chỉ một giọt cũng đủ để khiến người ăn phải say túy lúy.” Nói đến đây, Tiết Giai mỉm cười: “Bộ dạng xấu xí của nữ nhân khi say rượu, Công chúa chắc chưa được chứng kiến.”

A Cửu đang muốn nói ý hay, nghĩ lại lại nói: “Làm như thế, chẳng phải để Thẩm đại nhân oán ta khiến ân nhân của hắn mất mặt?”

Tiết Giai cười khẽ: “Công chúa đừng chỉ khiến cô ta say một mình, để cả Hứa
Cẩm Ca, Hướng Uyển Ngọc gì đó cùng say, Thẩm đại nhân sẽ không nghi ngờ
Công chúa, chỉ cho là rượu trong cung ủ kĩ, mấy người kia tửu lượng quá
kém.”

A Cửu cười khúc khích: “A Giai ngươi thật lắm mưu ma chước quỷ.”

Tiết Giai thản nhiên cười một tiếng: “Ta đương nhiên phải giúp Công chúa.”

Cung Khanh trở lại cung Minh Hoa, Hướng Uyển Ngọc vội hỏi: “Công chúa có làm khó muội không?”

“Tỷ nói xem?” Cung Khanh cười khổ, kể lại chuyện hầm băng, tất nhiên cắt bỏ đoạn sau.

Hướng Uyển Ngọc phẫn nộ nói: “Quân tử báo thù mười năm không muộn, cô ta
khinh người quá đáng, nhất định sẽ có ngày ta bắt cô ta nếm thử cảm giác bị người ức hiếp.”

Cung Khanh biết Hướng Uyển Ngọc là người có thù tất báo, nhưng A Cửu là Công chúa, dễ gì báo thù, quyền thế quanh người cô ta như một vòng hào quang bảo vệ, đao thương bất nhập.

Hướng Uyển Ngọc thấy Cung Khanh im lặng không nói, liền hỏi: “Sao, muội không tin ta có thể báo thù?”

Cung Khanh uyển chuyển cười cười: “Cô ta là Công chúa.”

Hướng Uyển Ngọc không nói nhiều, hừ hừ cười lạnh vài tiếng, “Hừ, cứ chờ coi.”

Cung Khanh đột nhiên có cảm giác vị biểu tỷ này không phải vô tích sự.

Không lâu sau, An phu nhân giá lâm cung Minh Hoa, gọi hết các vị giai nhân ra.

“Ngày mai là lễ hội hoa, nhiệm vụ ‘thưởng hồng’ giao cho một mình Cung tiểu
thư, không cho bất cứ ai giúp đỡ.” An phu nhân ném lại ý chỉ của Cửu
Công chúa liền xoay người liền đi .

Các vị tiểu thư sững sờ nhìn nhau, ngoài cảm giác kinh ngạc là mừng thầm.
Vẫn cho rằng Cung Khanh là ứng cử viên hàng đầu, không biết can cớ gì
lại đắc tội Cửu Công chúa, để bị phạt “thưởng hồng” một mình, ngự hoa
viên nhiều cây thế, dù rời giường từ lúc trời chưa sáng cũng chưa chắc
đã hoàn thành.

Cung Khanh đã đắc tội Cửu Công chúa thế nào là điều khiến các tiểu thư rất
hiếu kỳ, lần lượt đưa mắt hỏi nhau, lòng thầm nhủ nhất định phải nghe
ngóng cho ra.

Cung Khanh vượt qua vô số ánh mắt nghiên cứu mừng thầm, trở lại phòng. Lòng
thầm nghĩ, Cửu Công chúa quả nhiên lòng dạ tàn nhẫn, kế hoạch báo thù
chiêu nọ nối tiếp chiêu kia, quả nhiên khiến người khác không chống đỡ
được.

Tục ngữ nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, Hướng Uyển Ngọc vốn hận A Cửu thấu xương liền cảm thấy đồng tình với Cung Khanh, giờ này hai
người đồng bệnh tương liên, thật là đồng minh cắt máu ăn thề.

Hướng Uyển Ngọc cầm tay Cung Khanh nói: “Muội muội, muội quả nhiên sáng suốt, quyết tâm không gả vào cung, có em chồng tâm địa rắn rết như A Cửu,
những người muốn gả cho Thái tử, muội nhìn đi, sớm muộn gì cũng phải hối hận, không bị cô ta hành cho lên bờ xuống ruộng mới gọi là lạ.”

Cung Khanh cười khổ: “So với chị dâu của cô ta, em cảm thấy thương cho phò
mã của cô ta hơn.” Nhớ đến Thẩm Túy Thạch, Cung Khanh lại tiếc nuối sâu
sắc, Trạng Nguyên lang phong thần tuấn tú, nếu bị A Cửu vùi hoa dập
liễu, thật là đáng tiếc.

“Cung tỷ tỷ.” Ngoài cửa vang lên tiếng Tiết Giai.

Hướng Uyển Ngọc mời Tiết Giai vào phòng.

Cung Khanh mỉm cười nhìn cô ta: “Muội muội tìm ta có việc gì?”

“Muội nghĩ cùng tỷ tỷ đi cung Dục Tú, xin Công chúa khai ân, đừng bắt một
mình tỷ tỷ đi ‘thưởng hồng’, ngự hoa viên nhiều cây vậy, phải làm một
mình thì mệt chết mất.”

“Không cần, đa tạ muội muội có ý tốt. Ta dậy sớm chút cũng được.”

“Vậy thì sáng sớm mai muội làm cùng tỷ tỷ.”

“Không thể làm vậy, ngộ nhỡ bị Công chúa biết, không chỉ trách phạt ta, còn
trách phạt muội muội, hảo tâm của muội muội ta xin lĩnh, đa tạ muội
muội.”

Tiết Giai lộ ra một tia khó xử: “Tính Công chúa vốn vậy, hở cái là tìm người trút giận, tỷ tỷ đừng để trong lòng.”

Cung Khanh vội nói: “Tất nhiên sẽ không.”

Tiết Giai liền cười một tiếng: “Muội và tỷ tỷ vừa gặp mà như đã quen, ngày
mai là ngày cuối cùng trong cung, tỷ tỷ sẽ về nhà, không thể ngày ngày
gặp nhau như bây giờ, muội rất không nỡ xa tỷ.”

“Vậy Tiết muội muội chỉ cần đến phủ ta mấy ngày. Còn biểu tỷ cũng rất hoan nghênh muội muội đến nhà làm khách.”

Hướng Uyển Ngọc vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, Tiết muội muội cứ cùng Triệu
quốc phu nhân tới nhà ta làm khách, mẫu thân của ta nhất định vui mừng.”

Tiết Giai cười trong sáng: “Nếu hai vị tỷ tỷ đã nói như vậy, muội sẽ không
khách sáo, đến lúc đó, hai vị tỷ tỷ đừng chê muội quấy rầy.”

“Sẽ không, Tiết muội muội hoạt bát dễ thương, chúng ta thích còn không đủ.”

Tiết Giai kề tai Cung Khanh cười hì hì: “Sau này nếu Công chúa lại tìm tỷ tỷ làm phiền, tỷ tỷ cứ nói với muội, muội sẽ lén tìm dì cáo trạng.”

Cung Khanh cười gật đầu: “Đa tạ muội muội, muội muội thật trượng nghĩa.”

“Vậy tỷ tỷ ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm, muội không quấy rầy nữa.”

Tiễn Tiết Giai, Cung Khanh rửa mặt đi ngủ.

Hướng Uyển Ngọc bội phục trong lòng, xảy ra chuyện như vậy mà Cung Khanh vẫn ngủ được.

Bản lĩnh này là di truyền từ Cung Cẩm Lan, xe tới trước núi tất có đường, nghĩ làm gì.

Bởi vì ngủ sớm, chưa tới canh năm, Cung Khanh đã tỉnh.

Hoa do các vị tiểu thư cắt đều ở trong rổ, mẫu đơn, sơn trà, hoa đào, hoa mai, có đủ mọi thứ, tất nhiên hoa mai là nhiều nhất.

Cung Khanh ra khỏi cung Minh Hoa.

Sáng sớm mùa xuân rất lạnh, bình minh vừa ló, mấy vì sao lờ mờ. Đường im
cảnh lặng, ngoài cung nữ nội thị đi đổ bô không ai rời giường. Trời
trong mênh mông, khói nhạt lửng lơ. Trong ánh ban mai hoàng cung càng
thêm uy nghiêm bao la hùng vĩ, như có một luồng sức ép đè xuống.

Đi tới Uyển môn, Cung Khanh sợ run một phen, không ngờ lại gặp Tả Vệ Tướng quân Nhạc Lỗi.

Lần này hắn mặt trang phục cấm vệ, trước ngực thêu hình Triêu Dương, thắt
lưng treo một thanh loan đao, tôn lên dáng người cao ráo, thần thái sáng láng, đặc biệt oai hùng tuấn lãng.

Ở trong thâm cung lại gặp Nhạc Lỗi là người từng cứu mình, Cung Khanh
chợt cảm thấy thân thiết đặc biệt, như tha hương gặp người quen cũ, quả
nhiên là nhân sinh tứ đại hỷ.

Cung Khanh mỉm cười nhìn hắn: “Nhạc tướng quân sao lại ở đây?”

Nhạc Lỗi chắp tay cười một tiếng: “Chào buổi sáng Cung tiểu thư. Đêm qua Thái tử điện hạ cố ý điều ta đến đây bảo vệ một đêm.”

Cung Khanh nghe thấy mấy chữ “Thái tử điện hạ” liền giật mình, nhìn mấy
người bên người Nhạc Lỗi, đều là mặt trang phục túc vệ, bình thường nơi
này do nội thị bảo vệ. Hôm nay không điều thêm nội thị, sao lại điều
thêm túc vệ?

Lòng nàng âm thầm sinh ra một cảm giác khác thường.

Nhạc Lỗi nhìn nàng cười dịu dàng: “Cung tiểu thư chắc đến ‘thưởng hồng’, mời vào bên trong.”

Cung Khanh gật đầu, cười với hắn rồi đi vào ngự hoa viên.

Trong ánh bình minh mờ ảo, cây cối ngự hoa viên như phủ một tầng sương, nàng nhìn mà ngơ ngẩn.

Trăm hoa đua nở, giấy màu phất phơ trong gió sớm, như một đêm mưa xuân hạ hồng vũ.

Trong ngự hoa viên muôn hồng ngàn sắc, là trời xuân của riêng nàng.

Lòng nàng không rõ là vui hay sợ, ngửa đầu nhìn muôn ngàn sắc hoa, quên cả đi.

Phía sau có tiếng bước chân, nàng mỉm cười quay đầu lại: “Đa tạ Nhạc tướng quân.”

Không phải Nhạc Lỗi.

Nụ cười của nàng cứng đờ, thần sắc vui vẻ của người đi tới cũng như hóa đá.

Cung Khanh vội vàng thi lễ.

“Tại sao đa tạ Nhạc Lỗi, chẳng lẽ không thể là ta giúp nàng sao?” Mộ Thẩm
Hoằng đi tới trước mặt nàng, lời nói lộ rõ sự ghen tức.

Nàng rất muốn cười, có lẽ là do chưa sáng rõ, hắn có phần chểnh mảng thân
phận. Áp lực hoàng gia bị hắn xua tan, nàng thoải mái đứng lên, tâm tình khoái trá hân hoan, tất nhiên, vì sự giúp đỡ này quyết định bỏ qua mấy
lần phi lễ của hắn.

“Bởi vì giấy màu treo tương đối cao… ” nàng cười mỉm nói nửa chừng, ngụ ý
là, Thái tử điện hạ ngài có võ nghệ cao cường sao? Nhạc tướng quân người ta là cao thủ đấy.

Mộ Thẩm Hoằng nhíu mày, bất ngờ cầm một bông hoa giấy trong giỏ nàng xách, đạp thân cây lên đỉnh. Động tác lưu loát, vô cùng đẹp mắt.

Cung Khanh không khỏi ngây người, nghĩ lại cũng phải, hắn thân là Thái tử,
tất nhiên phải văn võ kiêm tu, biết võ công cũng không có gì lạ.

Mộ Thẩm Hoằng buộc hoa giấy vào cành, nhẹ nhàng nhảy xuống, vỗ vỗ bàn tay, rốt cục cũng thấy trong mắt mỹ nhân vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Đáng lẽ không nên sơ ý nói ra.

Mỹ nhân mở to mắt nhìn, khen: “Thì ra điện hạ cũng biết leo cây.”

Người nào đó: “…” Khen một câu ngưỡng mộ thì nàng phải chết sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.