Thạch Tiên thường đi
lại bằng xe buýt nhưng khi đi giao hàng cho nơi làm thêm thì đạp một
chiếc xe đạp, buộc hàng ở sau lưng. Mặt hàng bán đắt nhất của nơi đây là sữa tươi nguyên chất. Khách hàng đặt tới 15 bình. Sau giờ làm, Thạch
Tiên chở luôn hàng tới trường theo lời đặt hàng. Hạ Hân cũng phụ cô.
Song khách hàng đâu không thấy. Lại có một đám càn rỡ ra chọc ghẹo.
Thạch Tiên đương nhiên là cũng không phải dạng đụng chuyện là sợ sệt. Cô chống cự lại, còn đánh chúng và bỏ chạy. Tiếng rên khẽ kia là trong quá trình chạy, Thạch Tiên va phải một gốc cây, để lại vết bầm trên đầu
gối.
– A…
– Có sao không Tiểu Thạch?
– Cái cột này sao lại ở đây? – Bực bội lại vội vàng, Thạch Tiên nén đau
mà tiếp tục chạy. Nếu không có Hạ Hân, cô không ngại gì việc ở lại ăn
thua đủ với bọn người đó (xứng đôi ghê). Thật là ngang ngược mà!
Đang chạy, Thạch Tiên chợt dừng lại một nhịp. Đúng lúc có một tảng đá vừa tay. Tiện thể, cô nhặt lấy, ném hú họa. Ai ngờ:
– A!
– Đại ca!
– Đại ca!
Những tiếng kêu hoảng hốt vang lên không dứt. Thật ra bọn chúng cũng không lộ liễu đến nỗi muốn “cường gian” con gái ngay thanh niên bạch nhật. Nhưng khi Thạch Tiên bỏ chạy, bản năng săn đuổi kích thích khiến Tiêu Quắc
đuổi theo. Khi bắt được có thể thú tính nổi lên, kéo vào một nơi vắng vẻ nào trên phố hay mang về nhà trọ mà hành lạc. Dù sao cũng đâu phải lần
đầu tiên.
– Tóm được nó… Tao cho tụi bây đó…
Hạ Hân than thầm trong bụng. Chết toi rồi. Thạch Tiên ơi là Thạch Tiên.
Khắp cả trường giờ đây không phải là ít người nhưng ai cũng là một lũ
thỏ đế, không dám can thiệp. Thạch Tiên thì thầm nghĩ “Chúng không tham
gia bắt mình là may lắm rồi”. Sức con gái có hạn. Chạy thêm một khoảng
nữa thì Hạ Hân đã mệt nhừ. Cô đành đứng lại thở dốc. Thạch Tiên cũng
không thể bỏ bạn, đành dừng lại.
– Bốp!
Theo đà dừng, cô mượn thế tung một đòn cực mạnh. Đây là một chiêu học lóm
nhưng lực chân của Thạch Tiên được bung ra rất mạnh, khiến cho cái gã ỷ
tay dài định vươn ra chộp lấy cô ngã ngay xuống đất, chỉ kịp kêu lên:
– Á!
Song cả đám đã kịp vây quanh hai cô. Mười mấy tên, Thạch Tiên than thầm. Nguy rồi.
– Giỏi lắm… Cô em…
– Xoẹt!
Cái gì đó vụt qua khiến Tiêu Quắc hoảng hốt né người qua. Thạch Tiên không
biết nhặt đá khi nào đã chọi tiếp. Không đề phòng kịp, một tên “bộ hạ”
đứng sau lãnh trọn. Lại kêu:
– A!
– Xông vô bắt nó… Nhanh lên!
– Dừng lại.
Giọng nói của ai đó vang lên lanh lảnh. Thạch Tiên và Hạ Hân tự nhủ thầm. Ai
cũng được, tốt nhất là thêm một người nữa tăng cường lực lượng thì càng
tốt. Đương nhiên là anh Thiệu Khải Đăng của chúng ta. Vóc dáng dong dỏng ấy. Trên tay còn có chiếc vỏ chai đập bể, gương mặt hầm hầm:
– Ê… Anh Thiệu nhà bạn kìa…
– Bạn đừng có nói bậy. – Mặt Thạch Tiên đỏ bừng không biết vì chạy quá
nhiều hay là vì ngượng – Cái gì mà anh Thiệu nhà mình chứ?
– Vậy cũng ghi điểm rồi… – Hạ Hân gượng cười – Trong lúc hoạn nạn thấy chân tình mà.
Thiệu Khải Đăng không ít lần… đổ máu vì cô. Thạch Tiên cũng có cảm động. Thêm lần thân mật da thịt kia. Nhưng lung lay, người đó, tạo cho cô một cảm
giác yên tâm, bằng chứng là bây giờ tay đã hết lạnh, song lung lay tình
cảm rõ ràng chưa có. Cô tránh mặt anh vì ngại ngùng, vì chưa thể tiếp
nhận một sự chuyển biến quá nhanh trong tình cảm của hai người.
– Tiểu Tiên không sao chứ?
Tự nhiên như không người, Thiệu Khải Đăng săn sóc vén những sợi tóc lòa
xòa xổ tung của Thạch Tiên. Hắn còn lấy khăn lau mồ hôi cho cô, khiến
đám truy đuổi lẫn hai cô gái đứng yên… vì kinh ngạc:
– Tôi… Được rồi…
– Mẹ kiếp. – Tiêu Quắc văng tục – Chỉ có một thằng nhóc, lại là tên yếu
ớt nhất trường. Em thầy Phạm thì sao? Thầy còn không ngán thì sợ gì nữa
chứ – Đứng yên đó làm gì? Xông vô!
– Hay lắm! Nhào vô… Tao đang ngứa tay!
– Đoàng…
Một tiếng nổ chát chúa vang lên khiến cả đám giật nẩy mình. Phía trên, một
nòng súng đen ngòm vẫn còn bốc khói. Gương mặt của Diệp Vũ Tường lạnh
như tượng hướng thẳng về phía Thiệu Khải Đăng:
– Không liên quan thì cút. Thiệu Khải Đăng, bước lên đây cho ta!
Khẩu súng vốn là không dùng để đùa. Dám sử dụng súng ở trường lại là một
việc mạo hiểm khôn lường. Nhưng đó là với ai kìa,Diệp Vũ Tường là ông
trùm của vùng này, đương nhiên khi có biến đám bảo vệ ngay lập tức áp
giải những kẻ không liên quan đi chỗ khác, chỉ còn lại Thiệu Khải Đăng.
Khi phải ra ngoài, Thạch Tiên vẫn còn ngoái ra sau, gương mặt ngập tràn
lo lắng. Người kia – cô nhận ra được, là kẻ đã đến tìm Thiệu Khải Đăng ở trường, cũng có thể là một người đồng tính quyết chiếm đoạt người mình
yêu:
– Úc tiểu thư.
Vừa ra tới cổng trường thì Úc Thạch Tiên đã thấy Khúc Huy đứng đợi. Điện thoại của Phạm thư ký và sự nhấn mạnh vai trò của Thạch Tiên khiến anh nhanh chóng đến ngay
nơi hẹn:
– Anh… anh là ai?
– Tôi quen biết với anh Phạm. Tôi sẽ đưa cô về!
– Còn… còn bạn tôi nữa… – Thạch Tiên chỉ vào Hạ Hân – Anh làm ơn…
– Không thành vấn đề. Mời tiểu thư!
Mặc cho bọn kia mắt tròn mắt dẹt, Úc Thạch Tiên và Hạ Hân được đưa lên một
chiếc xe bóng loáng, rời khỏi trường. Nhìn theo sau mà bọn người Tiêu
Quắc vẫn còn ngỡ ngàng:
– Đại ca… Hình như đó là…
– Quản sự của khu Đông.
Tiêu Quắc có vài lần theo Đổng đại ca tham gia một số buổi họp mặt của 4
khu. Tuy chỉ đóng vai trò “canh gác” nhỏ nhoi nhưng cũng được tận mắt
chứng kiến nhiều vị tai to mặt lớn. Khúc Huy trẻ nhất nhưng lại ngồi ở
vị trí “tổng quản” khu Đông, vốn là một thần thoại trong giới xã hội
đen, khiến chúng tin rằng, chỉ cần trình độ cao tuổi tác không thành vấn đề trong việc leo lên ngôi cao chức trọng.
– Quản sự khu Đông đích thân đến đón. Từ nay tụi bây phải để ý kỹ con nhỏ Thạch Tiên hơn, xem thân thế nó thực ra là gì?
– Dạ.
Bên trong, Thiệu Khải Đăng bởi ánh mắt gờm gờm của Phạm Vĩnh Kỳ mà bật cười sảng khoái:
– Bực mình cái gì?
– Con rắn tinh…
– Tới tìm ngươi à? – Thiệu Khải Đăng tưởng tượng tới một số chuyện xảy ra mà cười lớn hơn – Con rắn ấy cũng đáng yêu mà. Ta nói là khi nó hóa
thành người đấy.
– Đáng yêu thì ngươi lấy đi.
Thi Quỷ có vẻ lờ đờ và chậm chạp song khi ra tay thì nhanh như chớp. Một
tay chộp tới hướng vào cổ của Thiệu Khải Đăng. Tuy miệng trêu đùa nhưng
hắn cũng đề cao tinh thần cảnh giác, ngay khi Diệp Vũ Tường ra tay thì
cũng phản ứng thật nhanh. Tay cả hai chạm vào nhau. Ánh mắt Diệp Vũ
Tường tĩnh lặng như nước nhưng cũng không hề tỏ ra là sẽ nhượng bộ:
– Không đùa nữa. Chẳng phải lần nào đánh nhau ngươi cũng thua ta sao? –
Thiệu Khải Đăng không muốn xung đột cùng Thi Quỷ trong lúc này. Hắn ta
tuy tính cách đơn thuần nhưng ra tay tàn nhẫn, có thể gây tổn thương cả
hai bên. Đó là điều Thiệu Khải Đăng không muốn.
– Thua cũng phải đánh.
– Nhưng đánh thì phải nói rõ lý do tại sao lại phải nhất định “đánh ta”
chứ? – Thiệu Khải Đăng sau khi đón đỡ một đòn, nghiêm túc hơn – Ta mang
tình duyên đến cho ngươi. Không phải chỉ vì một con rắn tiểu yêu đến tìm mà mạng cũng không cần chứ? Không lẽ…
Cả đời Thi Quỷ
ghét nhất và căm thù nhất chính là làm tổn hại người mẹ của hắn. Thứ
thâm tình duy nhất đã khiến Thi Quỷ mỉm cười. Hắn không chán ghét ai cả, không oán hờn ai cả. Giận dữ muốn tìm mình tính sổ như vậy, chỉ có một
lý do:
– Con bé làm mẹ của ngươi sợ à?
Là im lặng nhưng chiêu thức càng dứt khoát và mạnh mẽ hơn. Vừa tránh né, Thiệu Khải Đăng có vẻ ái ngại:
– Không sao chứ?
Tự hỏi và cũng tự trả lời. Nếu có gì chắc hắn ta đã không ngần ngại san
bằng cả ngôi trường này chứ không đơn thuần chỉ là đến tìm hắn để mà
tính sổ. Lộn một vòng trên không, Thiệu Khải Đăng bật móng vuốt. Con rắn si tình kia có điểm giống hắn, hắn không muốn nàng ta tổn thương quá
nhiều:
– Tiểu thanh xà đó không sao chứ? Nếu mẹ ngươi
không sao thì không cần phải làm dữ với người ta. Nếu không muốn phiền
phức vì bị con rắn nhỏ đó làm phiền thì đánh người ta trở lại nguyên
hình. Vậy là được!
Mẹ hắn không sao nhưng sự xuất hiện
của con xà yêu đó đã làm bà nhận ra một sự thật. Diệp Vũ Tường của bà là một sinh vật khác thường. Đôi mắt kinh ngạc đó khi hắn đặt tay lên tay
bà, bà đã giật mình co lại. Tất cả khiến tim hắn tan nát. Chưa bao giờ
Thi Quỷ trải qua cảm giác kinh khủng đó. Nó nặng nề, bóp nghẹn lồng
ngực, đau đến ngừng hô hấp. Mọi thứ trước mắt mờ dần. Hắn là một sinh
vật trời sinh không có nước mắt. Chính vì không có nước mắt nên hắn mới
không thể khóc, không thể hiện được cảm xúc của chính mình. Lại không
muốn trút lên người con rắn nhỏ đó. Hắn không giết thứ không có lợi cho
mình. Tuy là từng xem con người dằn vặt nghi ngờ nhau cho đến chết thậm
chí giết nhau, nhưng thực tế Thi Quỷ không muốn thử thách gì chúng cả.
Hắn đang đói và cách đó làm con mồi chết nhanh hơn, nhiều hơn, lại không tốn nhiều công sức. Một con rắn tinh, giết rồi vốn không ăn được. Hành
hạ nó cũng không để làm gì, chỉ còn có Thiệu Khải Đăng. Đánh hắn ta cũng là một phương pháp để cơ thể vận động, đẩy lùi nỗi đau thương. Thiệu
Khải Đăng chợt chùn tay. Nỗi lòng đó, hắn dường như cảm nhận được. Bất
ngờ một chiêu tán hồn giáng tới. Bàn tay Diệp Vũ Tường trơ lại những
đoạn xương khô nhưng kình lực lại phát ra vô cùng mạnh mẽ. Theo bản
năng, Thiệu Khải Đăng phản đòn lại. Một luồng khí lạnh buốt xô tới như
muốn nuốt chửng Diệp Vũ Tường:
– Đại nhân…
Một bóng dáng nhỏ nhắn lao ra chắn ngang người Diệp Vũ Tường. Thiệu Khải
Đăng cũng không kịp thu hồi lực của đòn. Nhưng gần nhu cùng lúc, Diệp Vũ Tường cũng đẩy vóc dáng đó ra khỏi mình, toàn thân gánh trọn đòn thế âm lãnh kia.
– Bùm…