Gã hồ ly có trách
nhiệm nặng nề với gia đình. Gã rắn có sở thích nuôi gà. Bao lâu rồi
không nhớ, Phạm Vĩnh Kỳ không thể nén lòng trước cảnh lũ hồ ly con đói
khát đã đi trộm gà. Hôm đó gã rắn thành tinh kia cũng đi trộm trứng. Hai con vật, chung một mục đích đã có một cuộc xô xát, mà nguyên nhân là từ những con gà. Hôm nay gặp lại, trong lớp bọc những con người:
– Tiểu hồ…
Bất thình lình Thiện Tú ôm lấy người Phạm Vĩnh Kỳ, cử chỉ vô cùng thân
thiết. Phạm Vĩnh Kỳ cũng cứng người vì bất ngờ. Anh không thích rắn, cảm giác trơn trợt đó rất khó chịu.
– Bạn cũ gặp lại… Không mừng à?
Phạm Vĩnh Kỳ đẩy hắn ra. Quay sang Thiện Tùng và bao cặp mắt đang nhìn mình không chớp, Thiện Tú mỉm cười:
– Bạn cũ tốt của anh… Là…
– Không cần phải giới thiệu. Chuyện gì mà mọi người tụ tập ở đây vậy?
Đám đông ồ lên, rồi vội vã giải tán. Vài cô gái còn quay lại quyến luyến
nhìn Phạm Vĩnh Kỳ. Hồ ly có khác, con đực mà cũng mị hoặc như thế. Còn
mình? Thiện Tú thở dài. Không mấy khi chăm chút nhan sắc, tóc tai thì
xác xơ, rắn cũng không ưa nổi, nói gì người.
– Đi hết rồi, không cần đóng kịch nữa. Các ngươi thật ra muốn gì?
Trong một quán nước tương đối vắng vẻ, bốn người ngồi đối diện với nhau. Văn Thiện Tùng là người lên tiếng trước:
– Nói hắn ta tránh xa Tiểu tiên nữ ra. Cô ấy là bạn gái của ta.
– Tức cười. – Thiệu Khải Đăng cười khẩy – Tiểu tiên nữ nào là của ngươi? Nàng là của ta… Là…
Hắn ngừng lời kịp lúc. Gã rắn lai người này dường như không biết Tiểu tiên
là đá tiên. Gia đình hắn cũng vậy. Không thể tạo thuận lợi cho đôi trẻ
được. Hắn đã chiếm cảm tình của nàng, không thể nắm thêm một lợi điểm
nữa:
– Tiểu tiên nữ không thích ngươi. Cô ấy thích ta.
– Chưa thích chứ không phải là không thích.
– Chơi đểu như ngươi là không được. Giả vờ yếu đuối. Tiểu tiên nữ bị ngươi lừa nhưng ta thì không đâu. Đồ… đồ… .
Giáo dục tốt quá. Thiện Tú thở dài. Chửi bậy mà cũng không chửi được. Thế làm sao mà đủ sức đọ với người ta chứ.
– Dùng thủ đoạn cũng là một khả năng. Ta không cưỡng bức, không bắt cóc.
Ta làm thế nào để nàng yêu ta là được. – Thiệu Khải Đăng buồn buồn
nghịch nghịch móng vuốt mới bật ra – Ngươi là tình địch, ta làm thế nào
loại bỏ ngươi cũng là kệ ta. Đã giành giật mà còn đòi dùng trò quân tử.
Xem ra ngươi sống quá lâu với những người tốt rồi, đồ rắn…
Có dấu hiệu sẽ thốt ra câu nói cấm kỵ, Thiện Tú vội vã cắt ngang:
– Được rồi. Cứ như vậy đi. Hai bên dùng cách thế nào không biết, chỉ cần
lấy được lòng cô gái ấy là được. Thôi, nhà ai nấy về. Chuyện ai nấy lo.
Có vấn đề!. Thiệu Khải Đăng là một con cáo già đúng nghĩa, đời nào bỏ qua bất kỳ sơ hở nào của đối phương.