Sáng sớm, Tiểu Khánh tỉnh dậy thì Phạm Vĩnh Kỳ đã y phục chỉnh tề, trên tay là bát cháo nóng hổi:
– Nàng ăn đi!
– Phạm sư gia…
– Nàng ăn đi rồi nói chuyện.
Tiểu Khánh lấm lét nhìn hắn. Không phải là hắn nghi ngờ nàng cố tình quyến
rũ mình, cho nàng là gái lẳng lơ, chuẩn bị đuổi nàng đi chứ?
– Sao không ăn?
– Người… người nói chuyện trước đi! Tôi ăn không nổi…
Nhìn gương mặt như hoa như ngọc đang mở to mắt nhìn mình, dáng vẻ thê lương
đến vậy làm Phạm Vĩnh Kỳ không khỏi thở dài. Hắn sợ nàng nghe xong
chuyện thì sẽ té xỉu đấy chứ. Miệt mài cả đêm, lại bị ảnh hưởng lớn như
vậy, không khéo lại bệnh thì sao?
– Nàng xem nhé!
Hắn xoay mình. Đôi mắt của Tiểu Khánh mở to. Một nỗi kinh hãi không nói nên lời khi hắn biến mất… Trước mắt nàng là một con hồ ly lớn với bộ lông
tuyệt đẹp. Nó đang nhìn nàng, ánh mắt ưu phiền. Rời ra xa… Hồ ly cất
tiếng nói:
– Ta không phải là người. Đêm qua ta đã làm
điều không nên với nàng. Bây giờ nàng muốn gì, ta cũng sẽ cố gắng bồi
hoàn cho nàng. Chỉ có chết là không được. Ta còn một đám hồ ly con phải
nuôi. Khi chúng nó lớn hơn, ta sẽ mang mạng trả cho nàng.
Hồ ly… Phạm sư gia là hồ ly. Người không phải là người… Trái tim non nớt
của Tiểu Khánh nhói lên. Nhưng không phải là người thì sao chứ? Từ khi
lưu lạc đến giờ, chỉ có Phạm sư gia và những con người bị xưng là trộm
cướp là quan tâm tới nàng. Còn những con người? Chính họ trong một đêm
đã giết chết tỷ phu, tỷ tỷ, cả cha mẹ Tiểu Khánh. Chỉ vì tỷ tỷ quá đẹp
mà lại chung tình với tỷ phu. Bọn họ cũng muốn Tiểu Khánh về làm thiếp
nhưng cha mẹ không chịu. Tiểu Khánh chỉ mới có 16 tuổi, còn rất ngây
ngô. Họ bất chấp van xin của cha mẹ, cưỡng bức tỷ tỷ, sau đó còn giết
hết cả nhà. Máu nhuộm cả mặt đất. Tiểu Khánh nhìn những người thân của
mình lần lượt ngã xuống mà không dám kêu la. Nàng phải sống để tố cáo
bọn chúng. Nhưng tố cáo thì đã sao? Bọn quan lại cũng cùng một giuộc.
Chúng giả vờ hứa sẽ minh oan cho cả nhà nàng. Sau đó đêm tối phóng hỏa
định giết luôn Tiểu Khánh. May là đêm đó vị lão gia giữ ngựa thương xót
thân nàng, đã giúp Tiểu Khánh chạy trốn. Sư gia là hồ ly nhưng người lại hết sức bao bọc cho con cháu của mình. Người cũng cứu Tiểu Khánh một
mạng. Lòng người và lòng hồ ly, lòng dạ nào là xấu xa hơn?
– Không sợ… Phạm sư gia – Nàng ôm lấy cổ hồ ly – Thiếp tên là Đổng Khiết
Nhi. Người là hồ ly hay người cũng được, Khiết Nhi từ nay là người của
người. Người đi đâu, Khiết Nhi theo đó.
– Khiết Nhi…
Một con hồ ly nặng gánh, lại còn lơ lửng trên đầu cái tội giết tiên gia.
Nhưng hắn nỡ nào bỏ rơi nàng. Duyên phận là gì không rõ, chỉ biết khi
nói lên những lời ly biệt đó, Phạm Vĩnh Kỳ đã rất đau lòng:
– Đừng bỏ rơi thiếp!
– Ừ, ta không bỏ rơi nàng. Không bao giờ bỏ rơi nàng.
Đằng sau là tiếng kêu hân hoan của bầy hồ ly nhỏ. Lão hồ ly cũng khẽ mỉm
cười. Con người tuy là kẻ thù của nòi giống họ nhưng cũng chỉ có con
người mới mang đến hạnh phúc cho Phạm Vĩnh Kỳ – đứa con lai từ mối tình
tuyệt đẹp giữa hồ tinh cùng với con người ngàn năm trước…