Tiểu Khánh nhi là một cô gái yếu đuối. Cách đề phòng tốt nhất kẻ xấu có thể làm hại nàng
chính là không khơi lên dục vọng cho họ. Nàng cố tình chọn một chiếc áo
thùng thình, tóc tai thì để rối tung,tay chân cáu bẩn. Cũng may chủ nhân là Phạm sư gia nên đám cướp cũng khá nể nang nàng, không làm khó.
– Phu nhân… Tôi…
– A… Sư phụ… – Nương Tiên reo lên – Nhưng mà… người có mùi giống tôi. Người cũng là nữ mà, sao lại mặc đồ này.
Tiểu Khánh chết đứng người. Biết phu nhân là yêu quái, nhưng không ngờ lại giỏi thế này. Cả Phạm sư gia còn không biết mà:
– Tôi… tôi… không… không phải…
– Mùi rõ ràng mà! – Nương Tiên cãi lại – Ngươì lấy băng quấn cái kia, sao phải làm vậy. Tôi…
Người có thể qua mặt, yêu quái thì làm sao qua. Đành phải:
– Phu nhân… phu nhân ơi, nói nhỏ thôi… Tôi là nữ…
Thì ra là vậy. Nương Tiên gật đầu ra vẻ đã hiểu thì ra đó là cách đề phòng. Biết thế ban đầu giả trang như vậy, sẽ không bị người này hết kéo tới
làm những chuyện không thích chút nào.
– Phải chi gặp tỷ
sớm hơn. Giờ tôi bị người ta biết là nữ rồi. Tôi không thích cứ bị đè
lên người, bị cái gì đó đâm vào trong người đâu. Đau, mỏi nữa…
Mặt Tiểu Khánh đỏ hồng. Đương nhiên nàng hiểu đó là chuyện gì. Phu nhân
không biết, thấy mặt Tiểu Khánh đỏ thì lại đưa tay lên trán nàng, lo
lắng:
– Tỷ sao vậy? Nóng quá à…
– Không sao… – Tiểu Khánh lập cập tìm cách tránh đề tài nhạy cảm này – Phu nhân đã học gì chưa?
– Chưa. Không biết gì hết.
Vậy cũng may. Tiểu Khánh thở phào. Dạy học chữ thì được. Nương Tiên thích
thú khi cầm trong tay cây bút, viết lên mấy nét chữ đầu tiên. Viết sai,
nàng bặm môi,hăng hái ngồi viết lại, hết sức chăm chú.
– Hay quá ha! Tôi sẽ học như lời sư phụ dạy.
– Không dám… – Tiểu Khánh đáp lễ – Phu nhân nhớ ôn bài là được rồi.
– Tôi hỏi tỷ một câu được không?
– Hửm?
– Làm sao để không bị đau vậy nữa. Tôi không muốn…
Tiểu Khánh dở khóc dở cười. Phu nhân còn biết, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm chuyện đó mà.
– Tôi… tôi không biết…
– Là sư phụ sao không biết?
– Vì…
– Không biết là không biết chứ sao? – Phạm Vĩnh Kỳ bước vào, vừa kịp nghe hai câu cuối của cả hai, không nén được cũng phải nhếch môi cười – Tiểu Khánh, về nhà thôi…
– Phạm sư gia ơi. Sư phụ không biết làm sao với việc đó. Có dịp người dạy cho nha.
Cô bé này… Phạm Vĩnh Kỳ rất muốn phá ra cười, nhưng hắn không muốn cô bé của mình thẹn thùng thêm nữa, cuối cùng đành giải vây:
– Về thôi Tiểu Khánh!
– Vâng.
– Mai lại đến nha, Nói cho tôi biết cách đã được học đó!
Nàng khôn ngoan nhớ lời dặn, không được gọi là tỷ tỷ chốn đông người, nhưng không học được cách gọi mới, đành nói trống không.
– Hôm nay đã dạy gì?
– Dạy viết chữ ạ! – Nàng lùi hơi xa, trong khoảng cách an toàn, mặt vẫn
đỏ ửng. Vĩnh Kỳ làm như không biết nàng đang rất ngại với mình, bỗng
dưng nổi máu thích trêu đùa:
– Ta mỏi vai quá… Lại đây đấm vai cho ta một chút đi…
– Dạ!
Bàn tay trắng trẻo nhất định không phải làm việc nặng nhọc rồi. Lực đấm lại như gãi ngứa, càng khiến Phạm Vĩnh Kỳ buồn cười thêm.
– Được rồi! Uống với ta vài ly nhé, ta thèm uống rượu.
Tiểu Khánh suýt té xỉu. Nàng không biết uống rượu, nếu say mà… lộ thì sao?
– Sư gia ơi… Tôi…
– Quyết định thế rồi – Hắn quay sang nàng, làm như vô tình bắt lấy tay – Không uống cũng ngồi nhìn nhau uống. Vậy đi!
– Sư gia ơi! Tôi…
Hắn mới ngồi chưa ấm chỗ, mỹ nhân đã nằm gọn trong lòng… Thật là mềm
mại.Tuy nhiên vẫn còn không ít lời nói ra nói vào. Đêm dài lắm mộng,có
nên nghe lời sơn vương, ăn sạch sẽ nàng không?