Bình tĩnh và bình
tĩnh. Thiệu Khải Đăng hít một hơi dài, tự nói với mình. Hắn chưa lâm vào cảnh bị người khác uy hiếp thế này bao giờ. Xưa nay chỉ có Thiệu đại ca “bắt chẹt” người khác, không ngờ lại có lúc Thiệu Khải Đăng hắn lại bị
kẻ khác dồn vào bước đường này. Chọn lựa? Bây giờ hắn mới hiểu. Tiểu
Tiên rất quan trọng, tuy vậy đám thuộc hạ lắm lời, lắm chuyện – Phạm
Vĩnh Kỳ, Khúc Huy nữa cũng là những thứ không thể thiếu được. Cái đám
phiền phức nhưng chính là cái mà loài người gọi là gia đình của hắn.
Tình yêu và tình thân thuộc, phải chọn một thứ thật sao? Lựa chọn? Diệp
Vũ Tường bất ngờ lên tiếng:
– Ngươi có thể làm gì giúp cho bà ấy? Xóa đi ký ức giả ngươi đã lấp vào đó, chỉ vậy thôi sao?
Sát Tinh cũng hơi ngẩn ra. Rồi hắn nhếch môi:
– Ừ…
Diệp Vũ Tường không cần như vậy. Hắn muốn bà được hạnh phúc, được vui vẻ. Nụ cười lại rạng rỡ như ngày nào hắn nhìn thấy trong bệnh viện. Khi bà
thống khổ đau đớn, nhìn hắn bằng ánh mắt ngập tràn oán giận. Khi hắn đến gần, bà đã hét lên xua đuổi. Rồi bà khóc… Tiếng khóc làm lòng hắn đau
như dần. Diệp Vũ Tường không muốn nhìn thấy nó. Thà giết chết bà để xóa
đi toàn bộ thống khổ trong lòng ấy, năm tháng của con người chỉ có mấy
mươi năm, với yêu quái là ngắn ngủi nhưng với con người là một khoảng
thời gian đau đớn vô ngần. Bây giờ nghĩ lại, Diệp Vũ Tường lại mơ hồ cảm thấy – vẻ đau khổ và dằn vặt đó. Ánh mắt oán hận ấy, có phải là do
trong lòng bà – Diệp Vũ Tường hiện tại cũng chiếm vị trí quan trọng. Bà
nhận ra đứa con thương yêu của mình bị một kẻ làm con khác giết chết. Bà hận hắn, nhưng lại không thể làm gì khác hơn ngoài uất ức và đau đớn.
Trong lòng người mẹ, Diệp Vũ Tường cũng có một vị trí rồi. Hắn chợt
cười, nụ cười hạnh phúc. Ánh mắt lạnh như băng không còn lạnh nữa dù chỉ là trong một thoáng, cũng khiến người khác bàng hoàng.
– Ta không cần ngươi làm gì cho bà ta nữa cả. Cứ để bà ta hận. Vậy đi!
Hận hắn cũng chẳng sao cả. Còn hận là còn nhớ. Không nỡ xuống tay có nghĩa
là còn thương. Một ngày nào đó oán hận lên tới cực điểm cũng được. Bà
giết hắn cũng được. Thi Quỷ vốn đâu chết được. Hắn sẵn sàng để bà trút
giận, có thể sẽ là không hạnh phúc, có thể cũng sẽ kéo theo đau khổ,
nhưng đó là cuộc sống. Chỉ cần biết trong lòng bà có hắn, xem hắn như
người quan trọng đủ làm bà tổn thương đến vậy, thế là đã đủ lắm rồi.
Diệp Vũ Tường lạnh lẽo quay bước. Trong một góc nào đó của bóng tối, Xà
tinh vội vã đuổi theo:
– Đại nhân!
Máu của nàng. Vết thương khi ngăn cản Diệp Vũ Tường vẫn còn rất đau. Máu đang nhỏ giọt:
– Máu chảy rồi kìa.
Đây là lần đầu tiên hắn lên tiếng quan tâm nàng. Một sự quan tâm khiến con tim Xà yêu như thắt lại:
– Đại nhân…
– Làm thân con gái, lại tốn bao công sức tu luyện, không thể cứ tùy tiện mang thân ra vì người khác. Cha mẹ cô sẽ rất đau lòng.
Vì họ thương yêu cô. Mẹ ta cũng vậy, bà ta thương yêu ta nên mới đau lòng vì ta.
– Em…
– Về nhà đi!
– Đại nhân à…
– Về nhà đi! Khi khỏe hơn và xin phép cha mẹ, có thể đến tìm ta.
Câu sau của Diệp Vũ Tường thoáng nhẹ như gió. Nhưng cũng đủ cho Xà yêu ngẩn người. Nàng sung sướng:
– Đại nhân…
– Về đi!
– Dạ…
Diệp Vũ Tường không nói không rằng, lẳng lặng rời khỏi nơi ấy. Thoáng chốc,
một thứ rắc rối vừa được giải quyết. Cựu thiên đế cũng ngẩn người. Dễ
dàng đến vậy, ngài cũng không hiểu tại sao lại diễn ra như vậy. Con tim
của Thi Quỷ, quyết định của Thi Quỷ – đúng là chỉ có hắn mới hiểu được
mà thôi. Sát Tinh không tránh khỏi bàng hoàng trong phút chốc. Nhưng hắn cũng rất nhanh chóng lại có thể nở nụ cười:
– Thiệu đại gia. Thời gian của ta không còn nhiều nữa. Ta…
Bên tai hắn vang lên tiếng vọng.
– Anh ơi!
Môi Thiệu Khải Đăng cũng khẽ động. Bàn tay hắn với những móng vuốt dài cũng lại bật ra…
– Anh ơi!
– Anh… .
Phần dưới bụng Sát Tinh đau quặn lên một cái. Cái đau này vốn xuất phát từ
bản thể. Có ai đang đánh vào bản thể hắn trong bụng Nương Tiên… .
– Anh ơi! Đau quá, đau quá anh ơi!
Cô bé con bỗng nhiên kêu khóc. Tiếng kêu đau quanh quẩn bên tai, khiến Sát Tinh cũng không khỏi nhói lòng:
– Đứa con trai của ta là kết hợp của Huyết Ma và Tiên đá, lại có một phần máu thịt mà Thiên đế đã thổi vào khi đúc nên hình dạng Nương Tiên. Tên
Thiên đế đương nhiệm kia ban đầu vốn cũng không biết đến sự tồn tại của
Sát tinh ngươi. Hắn chỉ biết, đứa bé Nương Tiên đang mang là ngọn nguồn
tai họa và hắn phải tiêu diệt nó. Ta dùng máu của mình làm vật dẫn,
không những làm cho hai đứa bé phát triển sớm để đối phó ngươi mà cũng
có thể tăng thêm ma tính của chúng. Cô bé con thì không bị gì, song đứa
con trai thì…
– Ca… Đừng. Ca không được phá hoại anh, không được…
Thiệu Khải Đăng lại nói tiếp:
– Ngươi rất độc ác. Ngươi có thể làm những gì ngươi muốn. Hai đứa con của ta rất quan trọng, nhưng ngươi cũng biết, người ta quan tâm nhất chỉ có Nương Tiên. Con thì có thể sinh thêm, nhưng vợ thì chỉ có một. Ta sẵn
sàng hy sinh bọn chúng. Đứa con trai của ta cảm nhận được bất lợi sẽ tìm mọi cách tiêu diệt bản thể của ngươi. Con gái ta thì thích ngươi nên nỗ lực mà ngăn cản. Hai đứa khác nhau ở chỗ, một đứa có lý trí còn đứa kia thì không đâu, Tiểu Sát Tinh.
Thiệu Khải Đăng nắm chặt
tay lại. Mồ hôi lạnh trong tay hắn đã rịn ta. Đây là lần đầu Thiệu Khải
Đăng dùng cách thức mà không toan tính. Con gái hắn, con bé có đủ sức
quyến rũ để lay động một kẻ liều, mưu mẹo cũng không kém gì hắn hay
không? Thời gian không còn sớm nữa. Nếu cách này vẫn không có tác dụng,
Thiệu Khải Đăng sẽ không ngần ngại nữa. Hắn đã chọn, bọn Khúc Huy và đám thuộc hạ mồm năm miệng mười đó, cái đám ấy sẽ chết mất nếu chuyện đúng
như tên Sát Tinh này đã nói. Nương Tiên – ta xin lỗi, nhưng ta tin ở con của chúng ta. Nó nhất định cũng như bọn chúng ta vậy, sẽ có cách bảo vệ cho thứ mà nó yêu thương nhất. Đó là người mẹ – chính là nàng!