– Tiểu Phát! Tiểu Cường?
Đón hai người ở cửa là Phạm Vĩnh Kỳ. Tiểu Cường run run:
– Anh Kỳ… Em…
– Phạm sư…
– Không có gì là tốt rồi. Về thôi!
Tiểu Cường và Tiểu Phát riu rít leo lên xe. Một phía đường, trong lớp vỏ
Khúc Huy, bờ môi Sát Tinh nhếch lên một nụ cười khẽ. Thiệu Khải Đăng
đúng là không phải tầm thường:
– Tiểu Huy…
Giọng nói ấy “Khúc Huy” không thèm quay đầu lại, cũng đã biết là ai:
– Đã biết hết rồi à?
– Thực ra là không biết gì cả – Thiệu Khải Đăng cười cười – Ta chỉ cảm
thấy Tiểu Huy có cái gì đó bất thường. Bây giờ nhìn thấy ngươi thì mới
có thể khẳng định, Tiểu Huy đã bị ngươi mượn xác.
– Bây giờ muốn ta làm gì?
– Ta không biết. – Thiệu Khải Đăng thản nhiên – Ngươi làm thế nào cũng
được, đó là chuyện của ngươi. Ta chỉ ngăn cản nếu nó ảnh hưởng đến ta và những người sống bên ta.
– Ta muốn được sống.
– Thế thì không được rồi. Ngươi muốn được sống thì phải dựa vào Tiểu Tiên của ta mà thú thật, không biết thì thôi, tính ta ghen khủng khiếp lắm.
Nghĩ đến cảnh trong bụng vợ mình có một tên đầu óc đáng sợ sinh sống.
Ngươi lại chẳng có huyết thống gì với ta, chướng mắt lắm!
– Nếu ta không quay lại nơi đó ta sống trong thân xác kẻ này cũng tốt
lắm. Tên hắn là Khúc Huy, chỉ là thuộc hạ của ngươi. Ta có nhiều khả
năng hơn hắn, sẽ giúp ngươi được nhiều.
Thiệu Khải Đăng chợt im lặng. Rồi đôi mày rậm nhướng lên, không giấu được vẻ trêu cợt:
– Ngươi càng không có tư cách lấy đi thân xác Tiểu Huy. Hắn là người. Hắn còn nhiều thứ lưu luyến trên đời này. Khác với ngươi, một linh hồn muốn sống mà lại chỉ biết vay mượn từ người khác.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, vẻ cợt nhả, tưng tửng thường ngày của Thiệu Khải Đăng dường như không còn nữa. Hắn lạnh lùng:
– Ta vốn là Huyết Ma. Ta cũng chỉ là một linh hồn. Ta cũng từng mượn thân xác của một thứ khác để tồn tại. Nhưng ta không ép buộc hắn. Chúng ta
từ nương tựa với nhau, trở thành một khối thân thể đồng nhất. Ngươi làm
ta chướng mắt nên chắc chắn nếu ngươi còn xuất hiện trước mắt ta, ta sẽ
ngày càng khinh ghét ngươi hơn. Khi đó cũng chẳng biết, ta cùng ngươi sẽ diễn ra xung đột gì nữa.
Những lời nói ấy, đối với Sát Tinh không hề có tác dụng. Nhìn thái độ hờ hững của hắn ta thì biết. Hắn lại bắt đầu lan man:
– Ngươi rõ ràng có cơ hội, tại sao lại không tiêu diệt ta ngay bây giờ?
Để lâu ngày, không ngại ta mạnh lên, gian xảo lên, có thể làm ngươi…
– Ngươi bám riết thân xác Tiểu Huy như thế, ta muốn đánh cũng khó. Hơn
nữa, cả thiên đế từng cùng ngươi chung một thân thể cũng không có cách
tiêu diệt ngươi hoàn toàn nên ta đoán, có đánh chết ngươi cũng vô dụng – linh hồn rồi sẽ tìm được thân xác mới, mà ta khi đã lỡ tay với Tiểu Huy sẽ ân hận suốt đời.
– Thế thì làm sao đây?
– Không biết. Ta vốn lười suy nghĩ mà – Thiệu Khải Đăng cười cười – Ta
cũng chẳng thích suy nghĩ toan tính gì chuyện chưa xảy ra. Cứ dựa theo
phản ứng và cách làm của người khác mà từ từ đối phó.
Kiểu người đó mới đáng sợ. Vốn không hiểu hắn sẽ làm gì nên cách đối phó
cũng không nằm trong tính toán. Sát Tinh không sợ hãi, chỉ cảm thấy thú
vị:
– Vậy thì đánh cuộc. Nếu ngươi thắng, ta sẽ không
quấy phá gì nữa, để ngươi và vợ yên ổn. Ta cũng sẽ cho Tiểu Tiên của
ngươi một loại bùa yêu đặc biệt khiến nàng vĩnh viễn, mãi mãi thuộc về
ngươi.
– Ta thua thì…
– Lúc ấy không cần
phải biết nữa… – Sát Tinh cười nhẹ – Ngươi sẽ quay về ngươi nơi phải
sống, Tiểu Tiên sẽ trở thành người, có những quan hệ yêu đương với người bình thường mà ngươi không bao giờ can thiệp được. Huyết Ma bé bỏng,
cảm giác nhìn người mình yêu ân ân ái ái cùng kẻ khác, diễn đi diễn lại
trong hàng nghìn năm có lẽ không cần phải nói là nó đáng sợ tới dường
nào.
– Điều kiện rất khắc nghiệt.
– Ừ.
– Ta không chơi. Không tham gia cá cược gì cả. Ngươi thích thì cứ làm
những gì ngươi muốn. Ta sẽ chống lại chúng để giữ những thứ thuộc về ta. Cứ như vậy. Không làm mất thời gian của nhau nữa.
Thiệu
Khải Đăng đã đi mất. Sát Tinh đứng yên dưới vòm trời cao thăm thẳm. Lòng hắn cũng như nền trời yên tĩnh đó. Phẳng lặng nhưng buồn tẻ, chẳng biết khi nào là kết thúc lẫn bắt đầu. Hắn chợt nhớ:
– Mua socola cho Tiểu Lạc. Sau đó là tập truyện tranh nữa. Cửa hàng tiện dụng cuối phố Đông Đầu.
– Băng đâu?
Thiệu Khải Đăng lại đang uống trà. Thế giới này có rất nhiều loại trà ngon,
uống trà cũng đã trở thành một thứ “đạo”. Tuy nhiên hắn chẳng thích
những loại trà đó. Trà hắn uống là trà bình thường, giá chưa tới 20
đồng. Uống riết thành ghiền, giống trà mà như uống nước lã:
– Thời này còn xài băng là lỗi thời rồi. – Thiệu Khải Đăng quay sang Phạm Vĩnh Kỳ – Đưa đĩa cho ông ấy đi!
Nhanh chóng giật lấy chiếc đĩa trong tay Phạm Vĩnh Kỳ, ông ta quay lưng đi thẳng. Thiệu Khải Đăng nửa đùa nửa thật:
– Đệ có sang thêm một bản nữa không?
– Để làm gì?
– À… Cũng chẳng làm gì. Chẳng qua là ta chưa xem hết. Ông ta già quá trong khi cô gái kia thì đẹp và trẻ. Xem không có hứng thú.
– Ngài thật là…
Phạm Vĩnh Kỳ lắc đầu. Đôi khi cách của sơn vương tuy không quân tử gì nhưng
rất có tác dụng. Dùng một đĩa VCD quay cảnh nhạy cảm của một trong những chính khách hàng đầu, 20 kg cocain bỗng trở nên bình thường như mấy gói bột mì ngoài chợ:
– Rắc rối tạm ổn, nhưng mà Khúc thư ký thì…
– À, cũng không cần lo lắm. Ta sẽ tuần tự xử lý từng chuyện.
Xử lý thế nào? Phạm Vĩnh Kỳ nhìn dáng vẻ thản nhiên của Thiệu Khải Đăng mà lòng không nén được lo lắng. Khi gặp chuyện, ngài rất đáng tin nhưng
cũng rất đáng sợ. Hắn chợt có cảm giác người trước mặt xa lạ thật. Hắn
ta làm mọi việc mà không cần bàn bạc với ai. Vì vô tình, vì tự tin? Hay
là bởi thật trong lòng, ngoài bản thân mình, con người đó không tin
tưởng ai khác cả?
– Đừng nghĩ lung tung nữa ông bạn ạ. –
Thiệu Khải Đăng rót nốt ly trà cuối cùng – Đệ về nhà với người đẹp của
đệ đi. Làm chồng là một hạnh phúc, làm cha suôn sẻ thì càng hạnh phúc
hơn.
Trong khi đó, ta sẽ phải chính tay hủy đi giọt máu
của mình. Tiểu Tiên đau đớn một, ta đau đớn đến 10. Nhưng ta sẽ không
bao giờ để ai nhìn thấy. Như trước lúc cha quyết định ném ta vào tinh
cầu chói lóa đó. Ta cháy lên như ánh mặt trời. Nóng lắm! Đau lắm song
ngoài ta ra sẽ không ai biết tới cái đau và cái nóng đó đáng sợ thế nào. Bởi vì nó là chuyện không đáng nói, có biết – chỉ làm người khác đau
lòng. Thiệu Khải Đăng đứng dậy. Bước chân nặng nề nhưng dứt khoát. Chỉ
còn có cách đó thôi. Khúc Huy là một con người. Mà con người vốn mong
manh và yếu đuối. Càng để Sát Tinh ở lâu trong xác, càng khó cho hắn có
thể trở lại là mình. Vừa rời khỏi nơi đó, Thiệu Khải Đăng hoàn toàn biến đổi. Hắn thay hình đổi dạng, giống từng đường nét. Người quen hay lạ,
đều khó mà phân biệt. Giống hệt Khúc Huy. Căn phòng của ông bà Úc trong
đêm đột nhiên mở rộng, trong bóng đêm thấp thoáng một dáng người.