Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế

Chương 151: Ngoại truyện 8



Biên dịch: Yên Hy

Lập tức thu được bốn tin nhắn, vẫn là ở dưới tình huống hai vị khách quý phía sau còn chưa đến, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Ngoài chính Thẩm Ngôn ra, tương đương với bốn trên năm người còn lại đều gửi cho cậu.

Làn đạn đã hoàn toàn nổ tung, hot search ‘ Thẩm Ngôn thu được bốn tin nhắn tâm tư’ nhanh chóng leo lên đỉnh, đưa tới rất nhiều lượt xem từ người qua đường.

【 chèn ơi, mị lực Ngôn Ngôn thật lớn! 】

【xác suất 80%, quá mức chấn kinh. 】

【 này tuyệt đối là kỷ lục nhận được tin nhắn nhiều nhất ba mùa! Hai mùa trước có tới tận tám vị khách quý cũng không thể nhận được nhiều như vậy.】

【 Thẩm Ngôn quả nhiên người thắng cuộc sông, bị nhiều khách quý chất lượng tốt như vậy thích. 】

【‘ đôi mắt của cậu rất đẹp ’, này hẳn là Úc thần gửi. 】

【‘ dáng vẻ cậu mặc quân trang rất tuấn tú ’, tui đoán là Lâm Thừa Hiên gửi. Lúc ấy xem video Thẩm Ngôn, ảnh sửng sốt lâu mới hoàn hồn. 】

【 Ngôn Ngôn mặc quân trang ai mà không động tâm? Còn có thời điểm giúp Hạ tổng xách hành lý, lực bạn trai MAX! 】

【 không không không, tui cảm thấy là bị Hạ tổng cự tuyệt xong mới gửi cho Thẩm Ngôn, hướng hữu nghị á. 】

【 thật là càng ngày càng kích thích. 】

【 tui tuyên bố, cuộc chiến tranh đoạt Ngôn Ngôn —— từ hôm nay chính thức mở ra! 】

Ngay sau khi chương trình được phát sóng, đường dẫn xuất hiện trên mang, mọi người đều nhất trí cho rằng mùa này sẽ là sân nhà của Hạ Văn Xuyên cùng Lục Từ.

Hai người cho dù là giá trị nhan giá, thân phận, gia thế đều là đỉnh cấp, tuổi còn trẻ đã có sự nghiệp thành công, thiết lập còn muốn hơn cả phim thần tượng, đem khán giả tô đến kêu ngao ngao.

Trừ cái này ra, Bạch Nhược Hàm cũng rất xuất sắc, trên tài khoản mạng xã hội cũng có không ít fans, là người được xem trong nhất tổ Beta

Nhưng mà kết quả cuối cùng lại là Thẩm Ngôn, nhân tố xuất thế ngang trời, không chỉ có đạt được độ chú ý cực cao, còn được đến sự ưu ái nhất trí của các khách quý.

Liên tiếp thu được bốn tin nhắn, loại cốt truyện này ai có thể dự đoán được?

Cũng làm người xem càng thêm chờ mong phát triển kế tiếp.

……

Ở phòng phát sóng trực tiếp thảo luận khí thế ngất trời, tổ khách quý A cũng thu được tin nhắn.

Nghe được di động rung lên, Hạ Văn Xuyên trước tiên buông sách, hít sâu một hơi, khớp xương ngón tay rõ ràng cầm lấy di động.

Tr

ong nháy mắt nhấn mở, hắn nghe được tiếng tim đập như nổi trống của chính mình, người đàn ông từ trước đến nay cảm xúc không có dao động cảm xúc vẫn là lần đầu tiên khẩn trương như thế.

[ dép lê chúng ta rất xứng đôi, tôm sốt chanh cũng rất ngon, kỹ năng nấu nướng của anh rất tuyệt! ]

Hiển nhiên là Thẩm Ngôn gửi.

Nhìn đến nội dung tin nhắn, biểu cảm căng chặt của Hạ Văn Xuyên lập tức thả lỏng lại, mặt mày thanh lãnh trở nên nhu hòa, môi mỏng nhẹ nhàng giơ lên.

Đôi mắt sâu thẳm nán lại trên màn hình di động, lặp lại hành động đọc từng chữ một, như muốn khắc chúng vào trong lòng.

【 oa, ông chủ cười kìa, tươi cười quá rõ ràng. 】

【 đóa hoa cao lãnh ngày thường không thích cười, một khi cười rộ lên thật sự muốn mạng, đẹp trai quớ hu hu hu ——】

【 hai người gửi tin nhắn lẫn nhau, khóa khóa. 】

【ngọt thiệt! 】

Lục Từ đang ở phòng tập thể thao rèn luyện, đường cong cơ bắp rắn chắc theo động tác hiện ra, mồ hôi trong suốt xẹt qua yết hầu gợi cảm, hoàn toàn đi vào cổ áo, hormone nam tính ập vào trước mặt.

Tổ chương trình nói mỗi người ở phòng đợi tin nhắn, nhưng anh ta không muốn chịu tâm trạng nôn nóng, liền đi tới phòng tập.

Việc này đối với người luôn thành thạo như anh ta thực sự rất hiếm thấy.

Biết rõ khả năng không lớn, lại vẫn cứ ôm có một tia chờ mong.

Đang nghĩ ngợi, di động đặt trên máy chạy bộ rung lên.

Lục Từ dừng lại động tác, dùng khăn lông treo ở trên cổ lau mồ hôi, gấp không chờ nổi nhấn mở.

[hành lý của tôi có phải rất nặng không? Có thời gian cùng nhau rèn luyện. ]

Tính điều hướng của tin nhắn này cũng đủ rõ, vừa thấy chính là Bạch Nhược Hàm gửi.

Lục Từ nhìn thoáng qua thả điện thoại di động lại, biểu tình không có quá nhiều vui vẻ, anh ta ấn nút tiếp tục chạy bộ, tốc độ càng lúc càng nhanh, toàn thân nhập tâm tâm vào công cuộc vận động.

【 haizz. Quả nhiên thích và sùng bái không thể nói nhập làm một, Úc thần thảm quá. 】

【 Úc thần chỉ nghĩ muốn Thẩm Ngôn trả lời, người khác có hay không đều giống nhau. 】

【 anh Từ cũng vậy, xem dáng vẻ nỗ lực tập thể hình này, chậc. 】

【 dáng người anh Từ đỉnh ghê, dáng cơ bụng đều lộ ra rồi, có tám khối! hí hí hí hí. 】

【 mấy những người này thật là không có tâm đồng tình… Chỉ có điều, cơ ngực anh Từ thật lớn, hắc hắc. 】

Các phòng khác, Lâm Thừa Hiên, Bạch Nhược Hàm và Thường Úc đều đang chờ đợi tin nhắn, đáng tiếc nhất định phải thất vọng.

Trong sáu tin nhắn, Thẩm Ngôn thu được bốn tin, Hạ Văn Xuyên cùng Lục Từ một tin, những người khác tự nhiên sẽ không thu được bất luận tin tức gì.

Lâm Thừa Hiên lẳng lặng ngồi ở mép giường, lấy ra di động nhìn vài lần sau đặt tới trên bàn.

Đối với kết quả này cậu ta sớm đã có dự đoán, chỉ là khi đến thật sự, trong lòng khó tránh khỏi trào ra vài phần mất mát.

Trong nội tâm cậu ta, người muốn nhận được tin nhắn nhất là Hạ Văn Xuyên, nhưng đối phương từ chối quá mức rõ ràng, lòng tự trọng của cậu ta không cho phép mình tiếp tục.

Lâm Thừa Hiên nhìn thời gian không còn bao nhiu, ngay giây tiếp theo lại nhớ đến Thẩm Ngôn.

Dáng vẻ đối phương mặc quân trang hiện lên rõ ràng trong đầu.

Khuôn mặt tinh xảo của thanh niên đắm chìm trong ánh mặt trời, dáng người cao dài hoàn mỹ, đôi tay thon dài mang theo bao tay trắng, hình ảnh quốc kỳ dần dần bay lên,… Động tác giống như được tua chậm, làm cậu ta hơi thất thần.

Tin nhắn cũng nước chảy thành sông được gửi đi.

Dù sao khen ngợi tình bạn, cũng được tổ chương trình tán thành.

Bạch Nhược Hàm cúi đầu, ngón tay gắt gao nắm lấy di động, đầu ngón tay thỉnh thoảng hoạt động ở mặt trên.

Thời gian một phút một giây trôi đi, cậu ta không thể không tiếp thu sự thật chính mình không có thu được tin nhắn.

Giáo thảo ở sân khấu hí X luôn được chú ý vẫn lần đầu tiên chịu lạnh nhạt này, nhanh chóng cầm áo choàng dài đi vào phòng tắm.

Cậu ra không muốn để cameras chụp đến biểu cảm khó coi của mình.

Thường Úc nhìn chằm chằm di động nhìn trong chốc lát, rất nhanh ngã vào giường, dùng chăn che lại đầu, chỉ lộ ra vài sợi tóc mái hỗn độn.

Buổi tối hôm nay trừ hai người tự gửi tin nhắn cho nhau, những người khác đều không ngủ ngon.

*

7 giờ sáng hôm sau, Lục Từ đúng giờ thức dậy tập thể dục buổi sáng.

Trước khi xuống lầu, anh ta nhìn thoáng qua phòng Thẩm Ngôn, cửa đóng kín, anh ta lắng tai nghe kỹ cũng không nghe thấy động tĩnh gì, hẳn vẫn chưa rời giường.

Chờ anh ta tập thể dục buổi sáng trở về lại chuẩn bị bữa sáng.

Cảnh vật xung quanh biệt thự thanh nhã, cách đó không xa có một hồ nhân tạo không nhỏ, đường chạy quanh hồ đã được xây dựng, gió mát nhẹ nhàng, rất thích hợp cho việc chạy bộ buổi sáng.

Chờ Lục Từ đến nơi, lại phát hiện hai người Hạ Văn Xuyên và Thẩm Ngôn đang từ phía trước đi tới, nhìn dáng vẻ đã kết thúc.

Thanh niên ăn mặc đồ thể thao mặc trắng đen, vóc người thon dài, quần lưng thun phác họa eo thon chắc, nút bịt tai giảm tiếng ồn treo trên cổ, thoạt nhìn còn muốn nhỏ hơn tuổi thật vài tuổi, cả người tràn đầy sức sống thanh xuân.

Tóc mái trên trán cậu bị mồ hôi làm ướt vài sợi, lộ ra mặt mày tinh xảo, hô hấp mang theo một chút dồn dập.

Da thịt hơi mướt mồ hôi dưới ánh nắng chiếu rọi xuống càng thêm trắng nõn ngọc ngà, gương mặt ẩn ẩn lộ ra một mạt ửng đỏ, tựa như đào hoa nở rộ ba tháng, ngây ngô lại gợi cảm.

Trong nháy mắt, Lục Từ chỉ cảm thấy tâm mình tâm bị đụng mạnh một cái, hầu kết không tự chủ hoạt động.

Thẩm Ngôn thế này giống với khi cậu mặc quân trang, làm mắt người trước mặt sáng ngời, lại mang theo quyến rũ vô hình, phá lệ hấp dẫn người.

Anh ta lại một lần có cảm giác tâm động.

Mà khi Lục Từ liếc đến bên cạnh mang the o tai nghe chống ồn cùng kiểu, khi ánh mắt chạm tới Hạ Văn Xuyên, máu sôi trào tựa như bị rót một chậu nước lạnh, lập tức lạnh xuống.

Tầm mắt anh ta di chuyển qua lại trên người cả hai, giọng hơi trầm xuống: “Tình cờ thật, hai người tập về rồi? Là gặp được trên đường, hay là ——”

“Chúng tôi đã hẹn trước.”

Thẩm Ngôn khẽ cười, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, mắt tím ánh lên từng điểm sáng: “Tối hôm qua thấy được nơi này có đường quanh hồ, cảm thấy rất phù hợp để thể dục buổi sáng, phong cảnh rất đẹp.”

“… Là rất đẹp.” Tâm tình Lục Từ nhiều vài phần ủ dột, anh ta đặt tầm mắt trên người thanh niên: “Thời điểm tôi xuống lầu cho rằng cậu vẫn đang nghỉ ngơi, cho nên không có quấy rầy.

Tổ chương trình nói cảnh sắc đảo giữa hồ rất đẹp, nếu tiện thì cùng đi xem nhé?”

“Tôi và Ngôn Ngôn đã đi qua.”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Văn Xuyên dường như bao trùm một tầng sương lạnh, ngón tay thon dài nắm chặt lấy tay của thanh niên, tầm mắt nhìn về phía đối phương xa cách lạnh nhạt, “Không quấy rầy anh tập thể dục buổi sáng, chúng tôi đi về trước.”

Nói xong, hắn lập tức không hề để ý tới Lục Từ, lạnh mặt lướt thoáng qua anh ta.

Xưng hô thân mật ‘ Ngôn Ngôn ’ này làm sắc mặt người sau càng thêm khó coi, nhìn bóng dáng hai người nắm chặt quyền.

Thẩm Ngôn cũng nghiêng đầu nhìn về phía đối phương.

Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Hạ Văn Xuyên kêu mình như vậy.

Cách gọi này Lục Vân Thiên cũng đã gọi, cảm giác lại hoàn toàn bất đồng.

Hạ Văn Xuyên có chất giọng lạnh lẽo, như băng tuyền chảy qua, mang theo khí lạnh; nhưng lúc hắn nói ra từ này lại tựa băng tuyết tan rã, ngữ điệu nhu hòa, có thể cảm nhận được tình cảm ẩn chứa trong đó.

Thẩm Ngôn cảm thấy nhịp tim vừa bình phục sau vận động một lần nữa đẩy nhanh lên, chỗ tay bị nắm lấy ẩn ẩn nóng lên, độ ấm thuộc về đối phương rõ ràng truyền lại, đến làn da đều trở nên mẫn cảm nóng rực.

Cùng lúc đó, cậu dường như hiểu ra gì đó.

Trước kia sở dĩ Hạ Văn Xuyên không gọi xưng hô này, cũng không phải bởi vì hắn không muốn, mà là bởi vì ‘ mấu chốt ’ này.

Như vậy hiện tại, Hạ Văn Xuyên đang chậm rãi tiếp thu thân phận của hắn sao?

Đây là hiện tượng tốt, có lẽ có thể nhân cơ hội giúp hắn cởi bỏ ‘ mấu chốt ’.

Trở lại biệt thự, Thẩm Ngôn kéo hắn vào phòng mình, ngẫm nghĩ, cũng che cameras lại.

Hiện tại không phải đoạn phát sóng trực tiếp, vừa lúc thích hợp nói chuyện.

“Hạ Văn Xuyên, anh vừa rồi… Vẫn là lần đầu tiên gọi em như vậy.”

Thanh niên dùng tư thế tùy ý ngồi trên sô pha, hai chân uốn lượn, quần thể thao rộng thùng thình theo động tác mà kéo về bên trên, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng nõn, đường cong cơ bắp thập phần xinh đẹp.

Mắt cá chân mảnh khảnh lộ trước tầm mắt đối phương, làm người đàn ông hơi khựng lại, hơi khắc chế nhắm mắt, giơ tay kéo khóa áo thể thao xuống hai cm, mới cảm giác không quá căng chặt.

“Ừ.” Hạ Văn Xuyên cũng đi theo ngồi xuống, rũ mắt nhìn hoa văn trên thảm, “Em không thích tôi gọi em như vậy?”

“Thích nha.”

“Cho nên, nếu người khác gọi em như vậy, em cũng sẽ thích. Đúng không?”

Thẩm Ngôn:?

Cậu ngước mắt nhìn về phía đối phương, người khác này, không phải là ——

Ngón tay Hạ Văn Xuyên đặt ở đầu gối dùng sức nắm chặt, khó chịu nhắm mắt lại, thanh âm lạnh lùng: “Lục Vân Thiên, bạn trai cũ của em, anh ta cũng gọi em như vậy.”

Thẩm Ngôn:……

Mắt tím cậu hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhìn đại dấm tinh trước mắt, ý đồ giải thích: “Kỳ thật, anh ấy không phải em ——”

“Xin lỗi, mấy năm nay tôi vẫn luôn ở chú ý em, biết toàn bộ tin tức về em.”

Người đàn ông không muốn từ trong miệng đối phương nghe được mấy chữ kia, vì thế cường thế đánh gãy.

Dù việc này không phù hợp với việc xã giao, nhưng lúc này hắn đành phải vậy.

Hạ Văn Xuyên chỉ cảm thấy tâm mình như bị ngâm mình ở lu dấm, chua xót đến lợi hại, môi mỏng hắn mím thành một đường thẳng tắp, đôi mắt sâu lắng yên lặng nhìn thanh niên: “Tôi và anh ta, em càng thích ai gọi em như vậy?”

“… Anh.” Thẩm Ngôn ở trong lòng thở dài, đây là vấn đề kỳ quái gì thế.

Vì phòng ngừa đối phương tự mình ngâm dấm đến chết, cậu đứng lên đi về phía Hạ Văn Xuyên, trực tiếp ngồi ở trên đùi hắn.

Cảm giác được cơ bắp đối phương nháy mắt căng chặt cùng hô hấp dồn dập, Thẩm Ngôn tới gần bên tai hắn, cất giọng mang theo ý cười: “Ừ… Em thích anh gọi em là Ngôn Ngôn, cũng thích anh.”

Cánh mông tròn đầy của thanh niên dán lên đùi mình, hô hấp như có như không chiếu vào bên tai, khuôn mặt thanh lãnh Hạ Văn Xuyên hiện ra một mạt hồng nhạt, cả người cứng đờ, cảm giác tự chủ mình lấy làm tự hào đang đứng trước nguy hiểm.

Hắn nhắm mắt lại, dùng hết một phân lý trí cuối cùng, thanh âm khàn đến lợi hại: “Em không cần gạt tôi.”

“Không có lừa anh.” Thẩm Ngôn vươn đầu ngón tay trắng nõn nâng cằm căng chặt của hắn lên, mắt tím cong lên xinh đẹp, “Cho nên, ngài Hạ Văn Xuyên, em hiện tại có thể hôn anh chứ?”

Lời còn chưa dứt, cậu đã bị đối phương nặng nề hôn lên.

Thanh âm môi răng giao triền vang lên trong phòng, khiến người mặt đỏ tim đập.

……

8 giờ sáng, tổ chương trình phát hiện cameras phòng Thẩm Ngôn đang đứng ở trạng thái đóng, hơn nữa là cố ý ngăn trở, lập tức phái người tiến đến gõ cửa.

Qua một hồi lâu cửa mới mở ra, người bước tới lại là người đàn ông thân hình cao lớn.

Tròng mắt nhân viên công tác đều sắp trừng ra ngoài: Đ* má, tình huống này là thế nào?!

Môi mỏng Hạ Văn Xuyên hơi hơi phiếm hồng, giơ tay sửa sang lại cổ áo hỗn độn, rất nhanh khôi phục khí chất cao lãnh cấm dục.

Nhưng nhân viên công tác luôn cảm thấy tâm tình của hắn rất tốt, đến mặt mày cũng không quá lạnh nhạt.

Nhân viên công tác nhìn lại bên trong: “Cái kia… Thẩm Ngôn có ở trong sao? Cameras của cậu ấy hình như không cẩn thận bị tẳt.”

Hạ Văn Xuyên ra tới lập tức đóng cửa lại: “Có, em ấy đang tắm.”

Nhân viên công tác: Cái gì! Tắm gội? Sáng sớm đã tắm?!

Hạ Văn Xuyên giải thích nói: “Buổi sáng em ấy đi tập thể dục, bị ra mồ hôi.”

Nhân viên công tác nhẹ nhàng thở ra: “À, vậy chốc nữa tôi sẽ đến tìm cậu ấy.”

Chỉ có điều, vẫn cảm giác có chỗ nào không đúng.

Hạ Văn Xuyên: “Ừ.”

Nhìn bóng dáng người đàn ông rời đi, nhân viên công tác đột nhiên nhớ tới: Không đúng, vì cái gì một khách quý tổ A như anh lại ở trong phòng khách quý tổ B hả??

*

Hạ Văn Xuyên: Luận cách tự ăn dấm của mình √

Thẩm Ngôn: Luận cách dỗ chồng √


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.