Một đêm lăn qua lăn lại, làm cho cô thoáng cái thể nghiệm tất cả quá trình cần phải trải quatrở thành phụ nữ, dường như anh dùng không hết tinh lực, mà cô lại bị ép đến mệt lả vô lực.
Tỉnh lại thì, chỉ phát hiện hé ra khuôn mặt tuấn dật gần sát mặt cô, các mặt của người này như đường nét điêu khắc bày ra lãnh liễm trầm túc, anh nhắm hai mắt so với lúc mở ra nhu hòa nhiều hơn, ít nhất là không hề sắc bén.
Hồi tưởng lại đêm qua, ban đầu cô ngượng ngùng lên giường trên khóe môi anh mang nụ cười, thì ra đàn ông thích lúc phụ nữ buông thả a. . . . . .
Cô lặng lẽ vén một góc chăn bông lên, muốn xác nhận chuyện đêm qua không phải nằm mộng, lớn như vậy đây là lần đầu tiên thấy
“Cái kia” , cô biết rõ làm như vậy là trái với quy tắc thục nữ, nhưng thật sự kìm nén không được tràn đầy lòng rất hiếu kỳ, không có biện pháp, cô hiếu học thành quen.
Chỉ cần nhìn lén một chút, một chút là được. . . . . .
Ơ?
Cái kia. . . . . . SIZE như thế nào không giống với nhau? Cô xoa xoa mắt, sợ chính mình hoa mắt, nhớ rõ tối hôm qua rõ ràng rất uy vũ đứng thẳng, hiện tại sao lại nằm chứ?
Đối “Cái kia” của đàn ông sự hiểu biết của cô có hạn, thấy hồi 1: liền cho rằng “Nó” vĩnh viễn đều là hình dáng kia, lông mày kẻ đen nhíu lại vẻ mặt buồn bực, cũng cố gắng nhớ lại hình ảnh trong đầu, chẳng lẽ cô lại nhìn sai sao?
Vì lý do thận trọng vẫn nên xác nhận lại một chút là được, lúc này đây cô vén chăn bông lên cao hơn một chút, rất dùng sức nhìn chằm chằm vào.
A. . . . . .
Biểu lộ buồn bực càng nghi ngờ! Nằm lại biến thành đứng sao? Cô không khỏi tự hỏi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a?
Lại nhìn một lần, một lần là được. . . . . .
Sự nghi ngờ gắn đầy trên khuôn mặt lúc này nhiều hơn hai vệt ửng hồng, mắt sáng trong thấy cực kỳ tinh tường, “Cái kia” cùng tối hôm qua giống nhau a! Mặt cô đỏ ửng nhìn, còn nuốt nước miếng, quả nhiên là vừa rồi cô hoa mắt, tiểu huynh đệ người ta rõ ràng rất uy vũ bất khuấtđứng. . . . . .
Cô nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết chính mình làm sao vui mừng, còn lo lắng đối phương có thể bị thương hay không, bởi vì một đêm ra vào quá nhiều lần, cô cảm thấy đau, cho nên cũng lo lắng người khác sẽ đau.
May mắn! May mắn! Tất cả bình thường!
Ngơ ngác bật cười, thình lình chống lại một đôi đồng tử thâm thúy tựa như biển, xem ra cũng nhìn chằm chằm cô thật.
Má ơi! Khi nào anh tỉnh ? !
Ngoại trừ kinh ngạc, còn có một cỗ sung huyết não đỏ bừng ngượng ngùng, làm cho cô phản xạ muốn trốn, nhưng cô đã quên chính mình còn đang trong địa bàn của đối phương, Quan Thiên Tước dùng sức một chút, cô ngã trở lại trong lồng ngực rộng rãi rắn chắc, không có khoảng cách khiến hai thân thể chặt chẽ dán lại cùng một chỗ, da thịt ma sát tạo ra tia lửa nóng bỏng.
“Thấy hài lòng không?” Khí tức nóng rực trêu chọc vành tai mẫn cảm của cô.
“Không có a, người ta chỉ là. . . . . .”
“Là cái gì?”
Hiếu kỳ tướng mạo “Cái kia”. Cũng không thể nói như vậy a, quả thực là xấu hổ muốn chết!
“Anh thật không biết xấu hổ, có đói bụng hay không? Có muốn ăn chút gì hay không? Em muốn ăn ── đừng ──” Anh cố ý xoa hai nơi mềm mại tròn trĩnh trước ngực cô, cảm giác tê dại ngứa ngáy làm cho lời cô nói cũng không được hoàn chỉnh.
“Không cho phép nói dối, trả lời anh.” Anh ra lệnh.
Cư nhiên bị anh nhìn thấu, đó chính là mục đích của cô, cô tìm cách nói sang chuyện khác, chính là không cần phải đề cập tới chủ đề vừa mẫn cảm vừa xấu hổ như thế, nhưng mà khi hai tay anh dao động công chiếm phía dưới, có chút chống đỡ vô lực.
Làm sao ép hỏi như vậy chứ! Anh thật sự là bá đạo a, người ta rất cố gắng duy trì rụt rè, anh lại đáng giận như vậy, dùng loại phương thức này uy hiếp cô, toàn thân cao thấp đều bị anh sờ hết còn chưa đủ sao!
Cô hít sâu một hơi, mưu cầu giọng điệu vững vàng. “Em chỉ là tìm quần áo của mình, nhìn xem có phải là rớt ở ── a ──” cô cũng mất đi khẩu khí, bởi vì tay anh xoa nơi yếu ớt nhất cũng tư mật nhất của cô, đoạt lấy quyền chủ động xoa nắn chơi đùa, tuyệt không tha cho người khác.
Anh làm sao có thể khi dễ người như vậy! Biết rõ cô chịu không được loại đùa này, cô khẽ cắn cánh môi không nói gì kháng nghị, bắt được tay anh nhưng lại thấy tà khí của anh chính là vui vẻ.
“Đây là trừng phạt em.” Trong đôi đồng tử tinh nhuệ hiện ra một tia lửa nóng, toàn bộ bởi vì hai má tao hồng của cô cùng yêu kiều không cách nào kháng cự được.
“Đừng như vậy. . . . . .” Cô nhẹ nhàng giãy dụa.
“Nói hay không?”
“Được được, người ta chưa có thấy ‘ cái kia ’ nha, được chưa!” Bị anh buộc thẳng thắn, cô không khỏi vừa tức vừa thẹn.
Thiệt là, một chút mặt mũi cũng không cho, cho người ta chừa chút bí mật sẽ chết a! Đối với sự ngang ngược của anh nhịn không được sinh ra oán giận nho nhỏ.
“Cảm thấy như thế nào?” Anh hỏi.
A! Lại vẫn hỏi cảm tưởng của cô? Có loại sự tình này à!
Tuy rằng cô rất muốn thẳng thắn, bất quá lời Thẩm bà bọn họ dặn dò còn văng vẳng bên tai, luôn ân cần báo cho cô tùy thời tùy chỗ bảo trì khí chất thục nữ, cưỡng chế nội tâm đang rục rịch quật cường kia, cô biểu hiện mềm mại phục tùng.
“Không có so sánh qua, không biết.” Cô như cô vợ nhỏ cúi đầu xuống, hiền thục vụng trộm đem quật cường thu liễm lại.
Quan Thiên Tước như có điều suy nghĩ xem kỹ vẻ mặt như bình tĩnh của cô, mới vừa rồi rõ ràng bắt gặp trong mắt cô hiện lên một tia sáng bướng bỉnh, biểu tượng thuận theo như thế, phải chăng không có ai biết mặt khác?
Anh kiên định nâng mặt của cô lên, không cho phép cô lảng tránh.
“Vừa rồi em thoáng cái thở dài, thoáng cái nhíu mày, lại thoáng cái cười trộm, là có ý gì?”
Người này rốt cuộc là nhìn cô bao lâu nha? Từng cái biểu lộ của cô đều không buông tha, thật đáng sợ.
Cô nhỏ giọng trả lời: “Cũng bởi vì chưa có thấy, cho nên. . . . . . Cho nên. . . . . . Cảm thấy ‘ nó ’ thoáng cái nằm, thoáng cái đứng thẳng, thật thần kỳ.” Trả lời như vậy đã đủ thẳng thắn đi, ép hỏi thêm nữa, mỹ đức kín đáo của người ta cũng sẽ bị anh phá hủy, thiệt là. (Song: Mỹ đức đâu? Sao em hơm thấy? *mặt ngu*)
Ách? Sao anh lại dùng loại ánh mắt kia nhìn cô? Giống như muốn ăn cô vậy.
” ‘ Cái kia ’ của nam nhân cũng không phải là tùy tiện nói nằm thì nằm, nói đứng thì đứng.” Anh khàn khàn nói, trong giọng nói thu liễm làm cho không người nào phát giác lửa nóng, toàn bộ bởi vì cô hồn nhiên.
“Phải không? Vì cái gì?” Không tự chủ được, cô lại bật thốt lên mà hỏi.
“Nếu như hứng thú thiếu thiếu, ‘ nó ’ ngay cả một chút phản ứng cũng không có; nếu hứng thú tràn đầy, muốn ‘ nó ’ nằm xuống cũng không được.”
“Lúc nào sẽ nằm xuống, lúc nào sẽ đứng lên?” Cô rất chân thành hỏi, cũng không có ý tứ khiêu khích nào! Thật sự, cô thề, bất quá sau khi phát giác của anh, không khỏi bắt đầu hối hận miệng lưỡi của mình, bởi vì anh đã đặt ở trên người cô, dùng nơi cứng rắn nhất đẩy vào giữa hai chân mềm mại của cô, khí tức nóng rực thổi bên tai cô.
“Lúc này, ‘ nó ’ sẽ một mực đứng thẳng, thẳng đến khi kiệt sức mới nằm xuống.”
“Không thể nào, anh muốn. . . . . .” Thể lực của cô còn chưa khôi phục đấy, giọng điệu không yên tiết lộ cô bối rối cùng kinh ngạc.
“Cái này phải trách em, ai kêu em sáng sớm lại đánh thức ‘ nó ’, em phải phụ trách giải quyết.”
In dấu hôn sâu xuống, kèm theo ngậm môi cô, tận tình tràn đầy ham muốn, không giữ lại chút nào.