My Devil! Don't Go

Chương 52: Lãng mạn?!



Tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi. Khi trở về tới trường, Ren gọi tôi dậy thì trời cũng đã tối. Tôi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, sương đặc quánh chứng tỏ trời đang rất lạnh. Tôi thì đang độc một cái áo thun, với quần sọt ngắn, cả áo khoác cũng không màng đem theo. Tôi cóng mất a…

Nhìn sang Ren cũng chẳng khá khẩm gì hơn, vẫn áo thun quần jean, giày bata thôi.

Tôi và hắn vừa xuống xe đã rùng mình vì cái lạnh giá của tối nay. Vậy mà cha hiệu trưởng còn dài dòng văn tự:

– Các em hãy tập trung vào nhà ăn của trường, thầy sẽ có thông báo về kế hoạch tuần này nhé. Cấm trốn!

Ren đứng trước đống hành lý của chúng tôi, lầm bầm gì đó, chúng tự nhiên bay lên rồi biến mất… có vẻ hắn đã gửi chúng về kí túc xá trước.

– Đi thôi. – Ren đột ngột chộp lấy tay tôi rồi chạy đi. Tôi bị… lôi theo một cách không thương tiếc…

– Đi đâu thế? Nhà ăn đâu có đi hướng này? – tôi vừa thở hồng hộc vừa hỏi hắn, cái tên đang cắm đầu cắm cổ chạy.

– Ai bảo tụi mình sẽ đến nhà ăn. – hắn quay lại cười nhẹ một cái. Ánh đèn đường mờ mờ làm nổi lên ánh sáng màu đỏ đen của chiếc khuyên tai bên trái.

Nhìn hắn bây giờ thật là khiến tim người ta rung động mà. Lúc chiều nói lũ gái theo hắn bị mù thì bây giờ tôi cũng sắp mù rồi đây. Chợt nhận ra mình đã ngây ngất vì hắn quá lâu, tôi lúng túng hỏi lại:

– Vậy thì đi đâu?

– Hẹn hò. – hắn đáp gọn hai từ rồi đi chậm dần.

– Cậu điên à? Hẹn hò giữa trời như thế này á? – tôi trợn mắt nhìn hắn.

– Haha, trời lạnh thế này ăn kem là tuyệt nhất. – hắn cười mà nhìn như không, chỉ có câu sau của hắn làm tôi chết lâm sàng.

Nhưng cũng thú vị thật, chẳng hiểu nỗi mấy thứ suy nghĩ bá đạo đó của hắn ở đâu mọc ra nữa.

Hắn kéo tôi đi ăn kem thật, cứ tưởng Ren chỉ đùa. Hắn đưa tôi vào công viên, bảo tôi ngồi đợi ở ghế đá rồi chạy đi đâu mất, lát sau quay về với hai cây kem.

Tôi hít một hơi thật sâu, đưa đầu lưỡi chạm vào kem đang nghi ngút khói trong trạng thái thần kinh căng hết cỡ, nơ rôn não chạy liên tục, vô cùng căng thẳng. Tôi nghe tiếng Ren cười khúc khích kế bên nhưng thôi mặc kệ hắn vậy. Tôi đang làm một chuyện rất ‘huyền thoại’… không có thời gian gây tranh cãi với hắn. Tôi thử cảm giác này xem.

Rùng mình, tôi cảm giác toàn thân tê buốt. Cơn lạnh lan ra đến đầu ngón tay… thú vị thật. Sau khi nuốt hết phần kem lạnh lẽo trong miệng, tôi thích thú cười với Ren:

– Chuyện này hay thật ý. Lúc đầu tôi cứ nghĩ nó có cấn đề lắm!

– Thật ra thì… có vấn đề nhất chính là người đã dại dột nghe theo lời tôi đấy. – Ren che miệng cười. Hắn nói thế tức là… là sao cơ?

Thấy khuôn mặt ngu ngơ hết cỡ của tôi, hắn nhẹ xoa đầu tôi rồi giành luôn cây của tôi ăn lấy ăn để, chưa kịp để tôi phản ứng gì, hắn đã nuốt luôn phần kem của mình…

– Không được ăn kem khi trời lạnh, viêm họng đấy.

– Vậy là sao?

– Tức là tôi chỉ đùa thôi ai ngờ cô lại nghe theo thật. – Ren đứng lên vươn vai, hắn nhún vai tỏ vẻ vô tội… hừ… được lắm… dám trêu tôi!

– Cái con người của cậu cũng thật là quái lạ! – tôi thở dài với hắn.

– Về thôi.

Đấy, tôi đã nói thì chẳng bao giờ sai. Có ai đời kéo tôi đến công viên và chỉ để tôi ăn một ít kem trong cái lạnh kinh khủng này khi mà cả hai đều không có một mảnh áo… ấm. Đùa cái kiểu kinh dị gì thế này không biết?

Đúng là tôi sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu được Ren đang nghĩ gì trong cái đầu thiên tài đấy.

Về đến kí túc xá, tôi vô cùng ngạc nhiên khi phòng của chúng tôi đang… sáng đèn… một màu vàng vừa sang trọng vừa đáng sợ. Tôi đã đi dã ngoại 3 ngày 2 đêm, mà trước khi đi rõ ràng tôi đã tắt hết đèn rồi mà…? Chẳng lẽ là ma!

Thấy tôi đang đi thì đứng khựng lại, Ren cau mày níu tôi đi. Tôi run run nói với hắn:

– Này! Tại sao phòng của chúng ta lại sáng đèn? Có thể nào là… là… ma không?

– Ma cái gì? Mà dù là ma thật, chẳng lẽ cô đánh không lại một người đã chết? – hắn nói như chân lý. Tôi chẳng thể cãi cọ gì thêm nữa. Nhưng mà chân tay thì run rẩy, tim thì đập thình thịch như sắp bước vào chỗ chết. Hắn chẳng quan tâm gì tới tâm trạng của tôi lúc này cả, cứ đăm đăm tiến về phòng 13…

Tôi thở hắt ra đưa tay mở núm khóa cửa… liệu điều gì đáng sợ sẽ chờ tôi phía sau nó?

Ren thấy tôi cứ chần chừ thì cười khinh bỉ thật là lớn để tôi nghe… Cái tên chết tiệt có ngon thì sang mở cửa đi. Hắn cứ nằng nặc bảo tôi mở cửa! Có phải hắn đang sợ nhưng lại lo cho cái sĩ diện của mình không?!

Vừa hé cửa, một hơi ấm đã lan ra ngoài, thấm vào từng thớ da thịt. Ầy… chả bù ban nãy ăn kem mà.

Cửa vừa mở ra, trước mặt tôi là hai hàng nến trải dọc hai bên đường đi. Tôi hoang mang bước vào… chẳng lẽ có người muốn phóng hỏa kí túc xá… sau này tôi phải sống ở chốn hoang dã nào chứ? Cơ mà rõ ràng là muốn đổ tội cho tôi với Ren mà, lại đốt nến trong phòng chúng tôi! Tôi mà biết đứa nào đốt cái đám này tôi thề sẽ cho cả nhà chúng nó về sau chỉ ngửi được một mùi! (Ở đâu đó, Chito hắt xì một cái rõ to… J hiểu rồi ha)

– Vào đi, làm gì thế? – thấy tôi đăm chiêu quá, Ren vỗ nhẹ vai tôi đẩy tôi vào. Được! Vào thì vào! Yuki này thì sợ gì chứ?!

Nhưng mà… hàng nến này hình như không phải có ý muốn phóng hỏa, mà lại tạo thành một đường đi, dẫn thẳng vào bếp… liệu có nên đi theo không nhỉ?? Nhỡ như trong bếp có xác chết, và tôi là người đầu tiên nhìn thấy, thì chẳng phải sẽ nằm trong diện tình nghi à!

– Cô cứ chần chừ gì thế? – Ren lại cau có.

Ừ nhỉ? Sợ gì chứ? Tôi đi thẳng một mạch vào nhà bếp, trên bàn là một cái khăn đỏ trải bằng phẳng. Giữa bàn là ba ngọn nến, xung quanh là gà nè, heo nè, bò nữa, cùng với hai cái dĩa kèm theo là hai cái nĩa, hai con dao, hai mảnh khăn tay…

– Ren! Đáng sợ quá! Phòng mình có ma. – tôi run rẩy đi sát vào hắn, mà không để ý mặt hắn lúc này rất chi là… ngu?

– Ma cỏ cái đầu cô ý! Đói rồi phải không? Vào ăn đi. – Ren đẩy tôi đến cái bàn, tay còn lại kéo ghê ra, tạo nên một khoảng đủ rộng để tôi đứng vào. Tôi níu lấy hắn với vẻ mặt không thể nào khẩn khoản hơn nữa.

– Này! Đây là bàn của người ta cúng trừ tà ma mà mình ăn sẽ bị nguyền rủa đấy.

– Cô có biết đây là phòng ai không? – hắn hỏi một câu không liên quan, nhưng tay hắn đã thôi không đẩy tôi nữa, làm tôi thở nhẹ một cái trong lòng.

– Phòng của tôi và cậu. – tôi trả lời.

– Ừ. – hắn gật gù tỏ vẻ hài lòng rồi đột nhiên hét lớn – Thế đứa nào có thể vào đây chuẩn bị mấy thứ này nếu không có chìa khóa của mình hả?! Cô bị bệnh ngốc à?!

– Ây… điếc! – tôi cau mày bịt hai tai lại, bởi vì hắn hét vào hai tai tôi. Hai lỗ tai tôi đâu có mù đâu, hắn cứ làm như nếu nói nhỏ thì tôi sẽ không nghe ý.

– Được rồi… nếu cô không vào bàn ngồi thì tôi sẽ…

– Ấy đừng… ngồi ngay. – tôi nói rồi nhắm mắt ngồi luôn. Thôi thì cứ cho là nếu có bị nguyền rủa thì cũng có đến hai nạn nhân là tôi và hắn, dù sao có chết cũng không chết một mình, chết hai mình như thế này xuống dưới có bạn chơi cùng là được rồi.

– Tốt, ngoan thế từ đầu có phải hơn không? – hắn cười nhẹ rồi ngồi đối diện tôi. Sau khi đã yên vị, hắn lên tiếng – Thấy thế nào?

– Sợ. – tôi đáp gọn, khẽ liếc lên nhìn hắn. Khuôn mặt Ren in to tướng hai chữ “tức giận”… Gì thế này? Tôi nói sai gì sao?

– Cô… hãy nhớ lấy điều mình nói. – hắn làm vẻ mặt thảm não, rồi chuyển sang khuôn mặt bí xị nhìn đáng yêu hết mức. Ren búng tay một cái, toàn bộ nến tắt sạch và đèn điện mở lên – Mau ăn đi.

Tôi cứng đờ người… chuyện này là do hắn sắp xếp à…? Nên mới kéo tôi ra ngoài làm những chuyện không giống ai à…? Nên mới khăng khăng bảo tôi vào trước à…? Nên mới làm vẻ mặt đáng yêu như thế…! Thật là hại não…

Khuôn mặt tôi gần như chín đến nơi rồi đây! Sao Ren có thể đáng yêu đến vậy… mà tôi lại thẳng tay ‘phang’ vào mặt hắn vài cái tát. Hắn đã mong chờ phản ứng của tôi bao nhiêu, mà đáp lại đó là cái sợ sệt chết tiệt ấy. Tôi đập bàn đứng lên, hét toáng vào mặt Ren, hắn đang cầm cái đùi gà mặt trẻ con dễ sợ ý… :

– Mau đứng lên cho tôi.

– Cô lại có chuyện gì nữa.

– Lại gần đây. – tôi nói như ra lệnh, nhưng thực chất đang tay run răng mém rụng. Hắn đang cáu tôi còn dám chọc tức hắn thế này. Chờhắn lại gần, tôi làm vẻ mặt nghiêm trọng – Thế ra tất cả mấy trò này là do cậu bày ra để hù dọa tôi à?

– Cái…

Hắn định chu mỏ lên chửi đã bị tôi chặn lại, tôi hôn hắn một phát. Này thì cãi nhá, bình thường hắn thường xuyên đối xử như thế này với tôi, vậy thì lần này tôi sẽ làm lại cho hắn nếm mùi. Thử xem cảm giác thế nào khi mà mình đang cố gắng minh oan lại bị ngăn cản như thế. Tức lộn ruột lại chứ chả chơi a.

Ren hắn đứng hình, đang căn tròn đồng tử nhìn lại tôi. Nhìn thú vị thật, hèn gì hắn cứ mãi làm thế. Tôi buông hắn ra rồi huơ huơ tay trước mặt Ren, hắn chỉ biết há hốc mồm nhìn tôi. Ầy… bình thường phản ứng của tôi cũng như thế này sao? Trông cái mặt ngu ngơ hết sức…

Hắn giật mình khi tôi tằng hắng. Như quay về từ nơi nào đó xa lắm, hắn ngồi phịch xuống ghế ngạc nhiên nhìn tôi, cái vẻ mặt ngu ngơ vẫn chưa mất đi. Tôi bắt đầu ăn, thỉnh thoảng ngước lên nhìn Ren…

Thức ăn trong miệng tôi như sắp phun ra hết đến nơi… Ôi trời ơi… nhìn khuôn mặt hắn kìa… đỏ ửng như quả gấc hơn nữa còn có biểu cảm rất dễ thương làm tôi muốn hôn hắn thêm cái nữa! Phải làm sao đây?!! Aaaaa!! Mức độ dễ thương của hắn sao lại ngày càng tăng thế kia. Mặt tôi hình như cũng vô thức đỏ lên. Đôi mắt của hắn có chút gì đó rạo rực, tôi bị quyến rũ bởi nó. Ren từ từ mở miệng:

– Yuki… cô có biết là… hai người yêu nhau ở trong cùng một phòng, hơn nữa ngoài trời đang rất tối, khu này lại vắng. Khi có một cái gì đó kích ngòi nổ, thì người con trai có thể làm gì không?

– Hả? – tôi hoang mang và mơ hồ nhận ra ý đồ thầm kín trong câu nói của Ren… bắt đầu hối hận vì hành động thiếu kiềm chế vừa rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.