Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh

Chương 21: Cô Gài Nút Áo Lại Thì Tôi Sẽ Không Sao



Hôm nay là một ngày vui với bác sĩ Hà.

Bởi vì sao? Bởi vì nốt hôm nay thì cô không cần phải suốt ngày chăm sóc đứa bé này nữa.

Uyên Hà đã có thể quay về phòng khám của mình làm việc bình thường, chạy KPI, thay vì đóng vai bảo mẫu ở nơi đây.

Chính vì vậy mà lúc này đây, trước mặt Gia An là một Uyên Hà đang cười tít mắt, tươi hơn hoa.

Uyên Hà không ngừng hát ca vài ba giai điệu vui tươi, lại còn nhảy theo.

Gia An bế bé con trên tay, lắc đầu nhìn người đồng nghiệp trẻ con của mình, nàng cũng không khỏi buồn cười.

Chụt chụt chụt—

Bác sĩ Hà khom người, chắp hai tay ra sau, chu môi làm thành nụ hôn gió rõ kêu hướng về bé con mà trêu chọc nhằm thu hút sự chú ý của bé.

Nhưng bé con người ta được Gia An bế là y rằng sẽ ngoan ngoãn mà ngủ thiếp đi, chứ ai rảnh mà quan tâm mụ điên nhảy nhót.

– Em vui quá nhỉ?

Uyên Hà nhìn vào gương mặt bụ bẫm kia, thoáng chốc nụ cười tắt ngấm.

Cùng với Gia An, chính cô là người nhìn bé lớn lên từng ngày.

Nói cô vui thì đúng thật có vui, nhưng đâu đó trong lòng Uyên Hà cũng có chút buồn rầu, vui buồn lẫn lộn.

Gia An nhìn Uyên Hà say sưa ngắm bé con, trên khuôn mặt em ấy chốc chốc lại nở nụ cười trìu mến.

– Vui thì cũng có vui…- Uyên Hà đưa tay sờ nhẹ vào đôi má bầu bĩnh trắng hồng kia.- Nhưng mà nghĩ đến việc không còn gặp bé con nữa thì em cũng buồn.

Lời nói của Uyên Hà như thể cũng là tiếng lòng của Gia An, nàng nghe xong liền ngồi ngẩn người ra đó.

Đúng vậy, nếu bé con về nhà rồi, nàng cũng chẳng thể gặp được nữa.

Nhưng Uyên Hà lại khác, cô ấy không hẳn sẽ không gặp được.

Còn nhiều đợt tiêm chủng cũng như tái khám, Uyên Hà lại là bác sĩ phụ trách cơ mà…

Gia An cúi đầu, nhìn gương mặt thiên thần say giấc kia, nụ cười buồn phút chốc ẩn ẩn hiện hiện trên môi nàng.

Còn nàng…!bản thân nàng thì chắc sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa.

Kể ra bây giờ hồi tưởng lại thì Gia An gặp bé con cũng như duyên trời định.

Từ khi bắt đầu phát hiện đang mang thai, đến hơn bảy tháng thai kỳ, chính nàng là bác sĩ phụ trách, nhìn bé con như hạt đậu, chầm chậm hình thành nhân hình, rồi lần xác định được nhịp tim đầu tiên…!Thật thần kỳ làm sao, dẫu cho nàng đã làm việc này hàng trăm ngàn lần, nhưng nàng dám chắc đây là lần đặc biệt nhất trong sự nghiệp của mình.

Cõi lòng Gia An thổn thức, nghĩ về những điều tốt đẹp thiêng liêng, lại tránh không khỏi nghĩ thêm về những đắng cay tiếp theo đó…!Giá như…! bé con may mắn thêm một chút.

Bé con trong vòng tay bác sĩ An, xúc cảm ấm áp diệu kỳ, bất giác Gia An muốn bế mãi, bế mãi bé con vào lòng mà nâng niu.

Đột nhiên nàng cảm thấy thiên tính của một người mẹ dần hiện lên trong tim nàng.

Chốc nữa rời xa, nàng hi vọng bé con sẽ sống tốt.

Hi vọng người kia sẽ chăm sóc tốt cho bé con.

Bù đắp những tổn thương mà thiên thần nhỏ này phải gánh trên vai từ khi sinh ra.

Bác sĩ Hà nhìn bác sĩ An chìm vào khoảng không riêng của mình, cũng chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, không phiền chị đồng nghiệp.

Đến khi tiếng điện thoại vang lên, cắt đứt không gian yên tĩnh tại phòng chăm sóc đặc biệt.

Gia An đứng dậy, đặt bé con lại vào chỗ ngủ.

Nàng nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, sau đó đi lại phía túi xách lấy ra một quyển sổ nhỏ.

– Có gì em đưa cô ấy giúp chị.

– Cô ấy…- Uyên Hà nhíu mày, sau đó nở nụ cười gian rồi chạy đến ôm lấy cánh tay của Gia An, buông lời trêu chọc chị đồng nghiệp.- Tổng giám đốc hả? Úi cha cha, hai người là sao đây~

– Em đó, sao là sao hả?

Gia An không hiểu vì sao lại có chút thẹn thùng, nàng nói rất bình thường mà sao bác sĩ Hà cứ nhìn nàng như thể nàng có chuyện mờ ám với cô Tổng giám đốc kia vậy? Gia An cảm thấy mặt mình đột nhiên có chút nóng, nàng rất nhanh nhét sổ nhỏ vào tay Uyên Hà, lại còn tặng thêm một cái cốc đầu, gỡ tay Uyên Hà ra khỏi người mình.

– Ui da.- Uyên Hà bĩu môi, nhìn chị đồng nghiệp dường như vì thẹn mà chuẩn bị rời đi, liền buông một câu trêu tiếp.- Làm sao mà em cứ cảm thấy bác sĩ An bị nói trúng tim đen đây nha?

– Hừm.- Gia An lại cốc đầu Uyên Hà thêm một cái.- Đặt tâm tư của em vào bệnh nhi đi.

Nói rồi, bóng nàng nhanh chóng khuất nơi cánh cửa, bỏ lại Uyên Hà đứng nơi đây, bật cười một tràn thật giòn.

Thái độ của Gia An làm cô không muốn nghĩ bậy cũng phải nghĩ, không muốn ship lung tung cũng phải đẩy thuyền nha~

Cứ thế chớp mắt liền đến chiều.

Theo như lời viện trưởng nói thì năm giờ Tổng giám đốc sẽ tới rước bé con, các nhân viên nên chuẩn bị chu đáo, tránh cho “quan lớn” không vui.

Vậy nên lúc nãy Uyên Hà đã sắp xếp, chuẩn bị chu đáo hết thảy để bàn giao bé con lại người nhà rồi.

Cánh cửa kính bị đẩy mở ra, Uyên Hà xoay người lại, trên tay đang bế bé con cho uống sữa.

Uyên Hà xoay người theo tiếng động, trong lòng thầm khen Tổng giám đốc đúng giờ.

– Cô…!Kẹo mút.

Chỉ là bây giờ trước mặt Uyên Hà không phải là Tổng giám đốc khó chịu thích nhăn nhó mà là cô nàng kẹo mút với nụ cười tươi như hoa…!Uyên Hà nhìn người trước mặt mình đột nhiên có chút khẩn trương không tên.

Vẫn là gương mặt trẻ trung, vẫn là nụ cười thân thiện, vẫn là một cô gái tràn đầy sức sống khác xa các “office lady” thông thường đang từ từ đi về phía Uyên Hà.

Khi nhắc đến giới công sở, phần chung đều sẽ nghĩ ngay đến những chiếc áo vest, những bộ suit chỉnh chu, trông cực kỳ chuyên nghiệp, đứng đắn và cứng nhắc, ví dụ điển hình là Tổng giám đốc Hoàng Nguyệt Minh.

Điều này không có nghĩa là Uyên Hà chê Khả Hân không đứng đắn…!Đại khái là loại khí tràn tươi mới của Khả Hân đánh bật hết những hình tượng gắn liền từ xưa đến nay trong đầu Uyên Hà.

Áo sơ mi trắng cổ trụ tay bồng được ủi phẳng phiu, phối với chân váy họa tiết hoa tươi tắn, tóc cột buông lơi kiểu Hàn Quốc, rủ xuống hai lọn tóc mái hơi xoăn, trẻ trung đến lạ thường.

Mùa xuân đang đến nhỉ? Đúng rồi, là mùa xuân đang đến!

– Chào cô, dạo này còn chảy máu cam không?- Khả Hân sau khi lịch sự cúi chào cô bác sĩ, cũng rất thân thiện mà hỏi thăm, người trước mắt này để lại cho thư ký nhỏ ấn tượng cực kỳ sâu sắc…! Dọa nàng đến hoảng loạn khi nhớ đến hai vòi phun máu ngày ấy.

– À ừ…- Uyên Hà nhìn người trước mặt có hơi ngẩn ngơ một chút, bất giác lại cảm thấy người này có nét giống với nữ chính trong bách hợp tiểu thuyết thanh xuân vườn trường cô mới đọc gần đây mà không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.

Thanh thuần, trong sáng…

– Tôi là thư ký của Tổng giám đốc Nguyệt Minh, cô còn nhớ chứ?- Khả Hân vẫn luôn duy trì nụ cười trên môi, nhưng ánh nhìn chăm chắm của Uyên Hà khiến Khả Hân nghi ngờ mặt mình dính phải thứ gì đó, thư ký nhỏ liền đưa tay sờ sờ mặt.

– Mặt tôi dính gì sao?- Khả Hân nghi ngờ hỏi.

– Dính…

– Dính gì vậy?- Khả Hân lo lắng, vội lấy điện thoại ra soi.- Đâu có dính gì đâu?

– Dính…!sự xinh đẹp…

Khả Hân:???

Uyên Hà nói xong thì cũng bừng tỉnh, DCM nó sao lại nói thoại của nữ chính dùng để tán gái bây giờ vậy, còn gì là hình tượng bác sĩ lạnh lùng mẫu mực nữa (?).

– Tôi…!tôi…- Uyên Hà lúng túng muốn giải thích.

Khả Hân thấy dáng vẻ ngáo ngơ có chút đáng yêu liền bật cười.

– Cảm ơn cô.- Thư ký toàn năng luôn thân thiện như vậy, nhất là khi là trợ thủ của một chiếc sếp không thích giao tiếp, khả năng ngoại giao của Khả Hân vì vậy mà được nâng lên một bậc cao.

Uyên Hà trong phút chốc lấy lại tinh thần, thầm mắng mình hai câu là đồ mê gái…!Nhưng gương mặt ngượng ngùng không biết giấu đâu cho hết.

Vì vậy nên không khí trong phòng bệnh lúc này bị chính sự thẹn thùng của bác sĩ Hà thiêu đốt, áp bức đến hai người lớn trong phòng.

Cũng may Khả Hân nhanh trí, vội vàng chuyển sang chủ đề khác.

– Đây là con của chị Nhật sao? Chu choa đáng yêu quá đi.

Khả Hân nhìn đứa bé trong lòng của Uyên Hà không ngừng khen.

Đôi mắt nhỏ xíu đen láy đang chăm chăm nhìn nàng, miệng nhỏ vốn đang chăm chỉ bú sữa cũng khựng lại, như thể dò xét.

Khả Hân cười khì trước nét mặt này của bé con.

Trời ạ, cái nhăn mặt khó chịu này giống y hệt chị Nguyệt nhà nàng này! Khả Hân nhìn đi nhìn lại, nếu không phải tận mắt chứng kiến chị Nhật mang thai, Khả Hân còn nghĩ rằng Nguyệt Minh lén lút sinh con! Vì sao á? Chị Nhật người ta vui vẻ, hay cười, hệt như nữ thần mặt trời, tỏa tỏa sáng sáng, ngập tràn ấm áp.

Mọi chuyện những tưởng sẽ bình thường nếu như Khả Hân không cúi người xuống để nhìn rõ bé con hơn.

Khổ thân cho bác sĩ Hà, một người chơi hệ Bách hợp đã ế hết 27 năm cuộc đời phải chứng kiến những cảnh không nên chứng kiến.

Đó là gì, chính là cảnh xuân đằng sau cổ áo sơ mi của thư ký Khả Hân đập thẳng vào mặt bác sĩ Hà.

Khoảnh khắc mắt cô chạm đến mỹ cảnh đó, một dòng máu nóng từ tim như thể chạy ngược lên não khiến khuôn mặt bác sĩ Hà đỏ bừng.

Bác sĩ Hà nín thở, cô không có muốn nhìn, là nó đập vào mặt, cô không phải đồ dê xồm…

Nội tâm “tụng kinh niệm phật” còn ánh mắt trượt dài từ gương mặt nhỏ gọn đến chiếc cổ trắng ngần của thư ký, dọc theo xương quai xanh đầy tinh xảo quyến rũ kia.

Cộng thêm mùi nước hoa thoang thoảng nhẹ nhàng xộc vào mũi mình, Uyên Hà nuốt ực một ngụm nước bọt.

Không ổn, rất không ổn.

Mình sao lại háo sắc như vậy?

Bác sĩ Hà đây là thấy long thể bất an.

Đôi tay cô run run, đừng bảo là nồi lẩu dê vừa ăn tối qua lại nhập cô rồi, chắc là vậy rồi!.

Bác sĩ Hà mím chặt môi, dùng hết sức bình sinh tránh né thư ký Khả Hân.

Cô chạy tới giường bỏ bé con xuống, sau liền đưa tay lên vịn chặt mũi của mình, bởi cảm giác tanh tưởi lần nữa tìm đến cô.

– Sao thế?- Một màn “bỏ trốn” diễn ra khiến nữ thư ký ngẩn ngơ chẳng hiểu gì cả, nàng tốt bụng đi lại quan tâm nữ bác sĩ kia.- Lẽ nào bệnh lại tái phát? Cô có đi kiểm tra cơ thể hay chưa?

“Cô gài nút áo lại thì tôi sẽ không sao…” Uyên Hà cố né tránh Khả Hân.

Nhưng Khả Hân tốt bụng, thấy người gặp nạn liền quan tâm chu đáo.

Uyên Hà cả người run run, Khả Hân vì vậy mà cũng gấp gáp.

“Đừng có lăn đùng ra mà xỉu trước mặt tôi nữa đấy!”

Nghĩ vậy nên Khả Hân đi đến ôm lấy bả vai của Uyên Hà, định dẫn bác sĩ Hà lần nữa xuống phòng cấp cứu trước khi quá muộn.

Uyên Hà bị động chạm giật thót người.

Nhưng mà nhìn thấy gương mặt quan tâm của Khả Hân bất giác cô đơ người ra, dùng ánh mắt mê say mà nhìn chằm chằm vào Khả Hân.

“Trời ạ, đây có phải là cảnh tình thoại thần thánh trong Bách hợp tiểu thuyết không?”

– Làm sao vậy?- Giọng nói có chút trầm trầm phát ra ngay sau đó, xé toạc bầu không khí tình nồng bao phủ đầu Uyên Hà, tiếp đến người xuất hiện không ai khác chính là Tổng giám đốc Nguyệt Minh vạn năm khó ở.

“À không, đây chắc chắn là truyện cổ tích Cô bé Lọ Lem, mà Tổng giám đốc đóng vai mẹ ghẻ còn bản thân mình là nàng Lọ Lem đáng thương.

Mẹ ghẻ luôn xuất hiện để dập tắt ước mơ và hi vọng của Lọ Lem cơ mà!”

– Tôi không sao.- Uyên Hà nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Nguyệt Minh liền chột dạ, xoay người, rời khỏi vòng tay của Khả Hân, ấm ức chạy ra ngoài chỉnh lại bộ dạng của mình.

Dù mê gái vẫn phải sáng suốt, chuyện tác phong của một bác sĩ thế này là chuyện ảnh hưởng đến chén cơm manh áo nha!

Nguyệt Minh nhìn nữ bác sĩ vừa bụm mũi vừa chạy ra khỏi phòng, xong lại nhìn thấy thư ký nhà mình đầy lo lắng, Tổng giám đốc nhún vai một cái.

– Công việc bác sĩ áp lực lắm.

Sau đó Nguyệt Minh tiến tới đứng bên cạnh giường của bé con, khi vào đây ánh mắt cô đã nhanh chóng đảo quanh phòng bệnh.

Có chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền tan biến khi cô đặt ánh nhìn lên người cháu ruột của mình.

Em bé mới sinh mỏng manh yếu đuối, được mặc một bộ quần áo trẻ sơ sinh với họa tiết gấu pooh rất đáng yêu, đi kèm chính là hai bao tay hình mặt gấu, hai bao chân nhìn mông gấu.

Bé con nhắm mắt, an ổn ngủ, nhưng có đôi lúc sẽ giật mình khiến Nguyệt Minh đầy lo lắng, không biết bé con bị gì.

Lát sau, bác sĩ Hà quay lại, vì phòng này làm hoàn toàn từ kính cường lực nên có thể dễ dàng quan sát bên trong phòng.

Vậy nên, thông qua lớp kính, nhìn hai người kia mỗi người đứng một bên giường, chăm chú nhìn bé con.

Chốc chốc Khả Hân sẽ ngẩng mặt vừa cười vừa nói gì đó, Nguyệt Minh sẽ chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú đặt lên người thiên thần đang say giấc kia.

Uyên Hà đứng ngoài này nhìn với đôi mắt si mê, đúng lúc thấy Khả Hân lần nữa ngẩng đầu lên, lúc này dường như nàng ấy đã phát hiện được sự có mặt của cô, lại cười, còn đưa tay vẫy vẫy.

Làm sao cứ cười với cô vậy? Định thả thính cô hay gì đây? Định gây thương nhớ hay gì? Cô đẹp gái chứ không dễ dãi nhé!

“Tui đây là người chơi hệ bách hợp thiệt chứ tui thẳng à nha.

Đừng tưởng dăm ba nụ cười có thể làm tui say nắng.”

Uyên Hà thầm trách móc Khả Hân.

Khổ thân Khả Hân, nàng chỉ là cười để mong giúp Uyên Hà bớt căng thẳng thôi.

Thư ký nhỏ đâu có biết bản thân chỉ cười mà bị người ta mang ra nói này nói kia đâu.

– E hèm.- Uyên Hà vừa đi vào liền hắng giọng,bày ra tư thế chuẩn của một bác sĩ chuyên nghiệp.- Chúng ta nói chuyện một chút chứ?- Uyên Hà làm tư thế mời chỉ về hướng sofa, Nguyệt Minh hiểu ý liền đi lại, ngồi xuống, Khả Hân cũng thức thời ngồi cạnh bên.

– Đây là một vài điểm Tổng giám đốc cần lưu ý…

Cuộc nói chuyện cứ thế diễn ra, hầu như là Uyên Hà nói, Khả Hân đáp…!Tuyệt nhiên Tổng giám đốc chỉ ngồi lắng nghe, lâu lâu khẽ gật đầu một cái, rất khẽ, nếu không để ý kỹ sẽ không biết.

Uyên Hà đúng thật là không nhận ra phản ứng của Nguyệt Minh, nữ bác sĩ có chút tự hỏi rằng: “Bộ cô truyền đạt khó nghe lắm sao? Hay cơ bản Tổng giám đốc này đứt dây thần kinh cảm xúc?”.

Uyên Hà thầm bĩu môi, nhớ lại dáng vẻ của Tổng giám đốc khi nói chuyện với bác sĩ An.

Xem ra vấn đề nó nằm ở chỗ ai là người nói rồi.

Xì, rõ ràng là khác một trời một vực mà.

Nếu bác sĩ An không bận thì Uyên Hà đã nhờ bác sĩ An lại giúp một tay rồi, khỏi phiền nhìn cái mặt đáng sợ này.

Càng nhìn càng tổn hại tuổi thọ của cô! Dù loại hình tượng này giống hệt mấy Tổng tài lạnh lùng trong BHTT.

– Còn gì nữa không?

Trong lòng Uyên Hà đang thầm trách móc Tổng giám đốc kia.

Mà làm việc xấu thì luôn chột dạ, vậy nên khi Tổng giám đốc cất tiếng, Uyên Hà liền giật thót mình.

– A…!A…!Dạ còn…- Uyên Hà vội đứng dậy lại bàn lấy cuốn sổ nhỏ của Gia An nhờ cô chuyển cho Tổng giám đốc.- Cái…!Cái này, bác sĩ An nhờ tôi gửi cho Tổng giám đốc.

Nguyệt Minh nhìn cuốn sổ nâu có chút quen thuộc trước mặt mình, không khỏi nheo mắt khó hiểu.

Khả Hân thấy vậy tưởng Tổng giám đốc không muốn nhận nên nàng tác phong lanh lẹ đưa tay cầm lấy.

Nào ngờ đôi bàn tay nhanh nhẹn của thư ký toàn năng phút chốc lại chạm vào bàn tay mềm mại của Uyên Hà.

Hai người liền không hẹn mà cùng nhau giật thót người, cuốn sổ rơi xuống mặt bàn trong sự ngỡ ngàng của cả hai người.

Tổng giám đốc nhìn thư ký của mình đỏ mặt, lại nhìn sang vị bác sĩ kia cũng không khá mấy.

Cô ho một tiếng, đưa tay cầm lấy cuốn sổ đáng thương của Gia An lên, phủi phủi.

Trong lòng thầm trách hai người kia, sao có thể để đồ của bác sĩ An rơi xuống như vậy?

– Cô ấy đâu?- Tổng giám đốc lãnh đạm cất tiếng phá tan không khí kỳ quặc.

Thư ký nhỏ liền quay mặt nhìn đi chỗ khác, tay vân vê lọn tóc như chưa từng có chuyện gì.

Chỉ tội nghiệp bác sĩ Hà yếu bóng vía, vừa bị Thư ký của người ta nắm tay, lại vừa bị người ta dùng giọng điệu đáng sợ truy hỏi.

Hoảng quá, bác sĩ Hà liền cắn phải lưỡi, đáp một câu mà khiến ai cũng bất ngờ.

– Dạ…!bác An đi…!sinh rồi.

Nói xong thì mắt Uyên Hà ngay lập tức đọng vài giọt nước, ánh nhìn long lanh hướng đến hai người kia.

Trời ạ! Cô nói gì thế này?

Khả Hân đầy nghi ngờ nhìn Uyên Hà, sau đó lại quay sang liền nhìn thấy Nguyệt Minh đanh mặt, ánh nhìn không chút cảm xúc, nhiệt lượng xung quanh chị sếp trong phút chốc giảm nhanh.

Lòng thư ký nhỏ lộp bộp thốt lên hai chữ: “Không xong”.

Uyên Hà bên này cố hít thở, đưa tay lau lau nước mắt vô thức của mình.

– Dạ, chị An có ca sinh nên phải đi rồi.- Uyên Hà hoàn thành câu nói một lần nữa, mặt cúi xuống, như thể một đứa trẻ làm sai đang chờ bị mẹ phạt vậy.

Khả Hân nhìn người nọ, không khỏi buồn cười, nhưng không dám phát ra tiếng, sợ vừa chọc Uyên Hà quê lại còn khiến Nguyệt Minh phật ý.

Uyên Hà đâu có biết bản thân mình trong mắt Khả Hân lúc này giống hệt một đứa con nít, thật không dám tin cô ấy bác sĩ.

Xem ra mấy người làm bác sĩ cũng không phải khô khan như nàng từng nghĩ.

– Ừm.

Cảm ơn cô.- Nguyệt Minh đứng dậy, lướt qua bác sĩ Hà.

Khả Hân liền thu ý cười, đi theo.

Thư ký nhỏ đầy tinh ý không cần Nguyệt Minh nói gì liền đưa tay bế bé con một cách chuyên nghiệp.

Mà bé con đang ngủ thì bị động, lại cảm nhận mùi hương xa lạ, liền mở bừng mắt ra, chăm chú nhìn người ôm mình.

Sắc mặt bé con chuyển biến, nhăn nhó một cái liền oa oa khóc thất thanh.

Uyên Hà lập tức chạy đến trợ giúp, đón đứa bé từ trên tay Khả Hân.

– Cũng không thể cứ thế bế được, trẻ con tuy mới hơn hai tháng tuổi nhưng cũng nghe hiểu được rồi.

Tốt nhất cô nên nói với bé trước, huống hồ bé còn đang ngây ngủ.- Uyên Hà giảng giải.

Đứa bé trên tay cô cũng ngừng khóc, chỉ còn vài tiếng nấc tức tưởi.

Thật ra với Uyên Hà bé con cũng chỉ là tạm chấp nhận thôi.

Mà nãy giờ bé nhìn xung quanh, chỉ có Uyên Hà là thân thiết nhất, nên bé mới chấp nhận bác sĩ Hà bế.

– Ồ, cũng khó dữ ha.- Khả Hân gật gù, khóe miệng lại câu ra nụ cười.

Lúc nãy vừa thấy Uyên Hà trẻ con, bây giờ lại thấy chuyên nghiệp, ra dáng người lớn thế này!

Nguyệt Minh nhìn bé con một chút, sau đó không nói gì, xoay người rời đi.

*****

Góc tự kỷ của tác giả:

Khả Hân: Chị ăn kẹo mút nữa không?

Uyên Hà: Chị không mút kẹo, chị mút em.

Nguyệt Minh vội vàng note lại.

Vẫn là Nguyệt Minh: Bác sĩ An chị muốn mút…!à ăn kẹo dưa lưới không?

Gia An: Không..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.