Uyên Hà xoa xoa cằm, mắt khẽ nhíu lại, loạt hành động này khiến hai nàng tiếp tân khoa Sản vô cùng khó hiểu.
– Bác sĩ Hà, chị không trực ạ?- Tiếp tân 1 hỏi.
– Không bé, chị hết ca rồi.- Uyên Hà đáp, vẻ đăm chiêu vẫn không mất đi.
– Chị không mệt sao?- Tiếp tân 2 góp vui, đại ý là hết ca rồi sao chị chưa “phắn”.
Uyên Hà có mặt ở đây cũng không có gì lạ, thứ nhất, khoa Sản và khoa Nhi nằm khá gần nhau, thứ hai, bác sĩ Hà thân với bác sĩ An nên thường xuyên sang tám chuyện. Hai cô tiếp tân cũng rất thích nữ bác sĩ này, nói chuyện hài hước và luôn bắt kịp các vấn đề hot trend, là đối tượng hoàn hảo cho hội buôn dưa lê bọn họ.
– Sáng giờ hai bé có thấy bác sĩ An hơi lạ không?- Uyên Hà không trả lời câu hỏi kia mà trực tiếp đặt một câu mới.
Hai tiếp tân vốn tốt tính không để bụng nên cũng ngồi suy nghĩ một chút, bác sĩ An hôm nay ấy hả?
– Vẫn xinh đẹp như mọi ngày.- Tiếp tân 1 đáp, trong đầu còn đang cố hình dung lại.
– Tay vẫn mang rất nhiều nhẫn, hạt vẫn to, vẫn là đi xe xịn đến…- Tiếp tân 2 miêu tả chi tiết hơn một chút.- Nói chung bên ngoài vẫn đẹp gái bên trong thì thừa tiền, nếu chị ấy chưa có chủ em đã tình nguyện cong rồi.
Không, vẫn chưa thoả mãn được bác sĩ Hà!
Là một shipper chân chính, một người đồng nghiệp thân thiết của Gia An, kiêm bồ của em gái mém ruột của Nguyệt Minh,… Uyên Hà dám lấy danh dự ra khẳng định, bác sĩ An hôm nay khác với mọi ngày.
Đầu tiên phải kể đến là tin nhắn hôm qua từ Gia An: [Em nhớ Khả Hân còn nói gì thêm về cô gái mà Nguyệt Minh giúp đỡ trong bữa tiệc lần trước không? Đại loại như tên chẳng hạn? Nhưng đừng nói cho Khả Hân biết nhé!]
Kỳ lạ không?
Lạ lùng không?
Hỏi tên cô gái kia làm gì?
Bác sĩ An trước giờ không phải là loại nhiều chuyện.
Lại còn không cho Khả Hân biết!?
Với trách nhiệm của một shipper, Uyên Hà cuối cùng cũng nhắn lại cái tên Hải My cùng một câu hỏi: [Có chuyện gì vậy chị?]
Nhưng Gia An chỉ seen mà không rep.
Bác sĩ An không bao giờ Seen tin nhắn, nếu bận thì nàng vẫn sẽ trả lời sau khi hoàn thành công việc, nhưng từ hôm qua đến giờ vẫn không thấy hồi âm, đây là điểm đầu tiên khiến Uyên Hà nghi ngờ.
– Không phải…- Bác sĩ Hà tặc lưỡi, gương mặt thất vọng.
– Chị có nhạy cảm quá không? Bác sĩ An vẫn như thường ngày mà.- Tiếp tân 2 nghi ngờ.
Ai mà chẳng biết nữ bác sĩ này có bệnh hoang tưởng đến mức chảy máu mũi cơ chứ!?
– Đúng đó, đúng đó!- Tiếp tân 1 đồng ý.
Hai bạn trẻ chưa trải sự đời khiến Uyên Hà “hừ” nhẹ một tiếng, đúng lúc này, phía hành lang truyền lên tiếng bước chân, thành công thu hút cả ba người đang đứng tám chuyện.
– Xuân ơi, dẫn thai phụ đi xét nghiệm nước tiểu giúp chị nhé.- Gia An chậm rãi dìu thai phụ đi từng bước, gương mặt nở nụ cười chuẩn mực, giọng nói cũng đầy dịu dàng.
– Vâng ạ!- Xuân chính là tên của tiếp tân 1, cô liền bật dậy, nhanh chóng chạy lại dìu bên còn lại của thai phụ.
– Cảm ơn bác sĩ An.- Thai phụ hơi cúi đầu.
Gia An cũng gật nhẹ lại đáp lễ.
– Không đi ăn cơm sao chị?- Uyên Hà thấy thai phụ cùng tiếp tân 1 rời đi, bèn quay sang hỏi Gia An.
Bác sĩ An lắc đầu, bảo là vẫn còn việc nên không đi được, sau đó nhanh chóng quay về phòng khám.
– Em nói rồi, bác sĩ An vẫn tươi mà.- Tiếp tân 2 lúc này lại lên tiếng, gương mặt có chút tự tin vì những gì mình nhận định vừa nãy.
– Em có thấy được độ cong của nụ cười bác sĩ An hôm nay ít hơn thường ngày không? Lúc cười đôi mắt không cong lại, giọng nói lạnh hơn bình thường một tông… Hơn nữa, chị ấy cũng khá kiệm lời…
Uyên Hà chắc nịch khẳng định là có vấn đề rồi, cô còn tốt bụng giảng giải cho tiếp tân 2 nhưng chỉ nhận lại được ánh nhìn thương cảm. Uyên Hà không muốn nói nhiều, trực tiếp theo bác sĩ An vào phòng khám, chắc chị đồng nghiệp sẽ cần quân sư nhỉ?
Bên này, Gia An đã yên vị, nàng dùng chân xoay nhẹ ghế, hướng cả người nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ ngắm ánh nắng vàng ươm bao bọc lấy vài chậu sen đá cùng xương rồng nhỏ xinh của mình.
-Trên người em có mùi lạ.
Gia An khẽ Nguyệt Minh ra, mắt hai người liền lập tức giao nhau.
-Hả? Mùi gì vậy chị?- Nguyệt Minh cúi đầu ngửi ngửi, nhưng không nhận ra được gì.- Mùi ô tô hả? Hình như hôm nay tài xế đổi lọ tinh dầu…
Nguyệt Minh vẫn ngây thơ không hiểu chuyện.
-Không, tinh dầu vẫn như cũ.- Gia An điềm đạm đáp, ánh mắt vẫn đặt trên mặt Nguyệt Minh, không sai một li.- Thứ thay đổi là mùi hương trên người em!
-Vậy hả? Vậy chắc lúc nãy va chạm lung tung ở tiệc rồi, đông người không tránh khỏi chen lấn ấy mà.- Nguyệt Minh mỉm cười, đưa tay muốn ôm eo nàng.
Gia An rất nhanh né đi.
-Không muốn, về tắm đi.- Nàng ngồi ngay ngắn lại, hai tay khoanh trước ngực.
Gia An cảm thấy bản thân thật khác lạ, đột nhiên lại cáu giận thế này là sao?
Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra…
Lại nói về mùi hương kia, dù lần này không nồng đậm như lần trước, nhưng nàng vẫn có thể ngửi ra được từ trên người Nguyệt Minh. Nàng dám chắc đây là mùi nước hoa nữ, nhưng đậm thế này lại không phải là mùi của bất kỳ người quen nào của hai người, kể cả Hạ Băng cũng không dùng loại mùi thế này.
Từng chiếc áo, chiếc quần của Nguyệt Minh đều do chính tay nàng giặt ủi, xịt thơm, nước hoa cô dùng nàng cũng nắm rõ, hương thơm cơ thể lại miễn bàn, loại mùi gay gắt này lần nữa xuất hiện giữa một làn hương thơm dịu nhẹ mà nàng luôn say đắm, không phát hiện mới là lạ.
Càng nghĩ, nàng càng thấy bản thân mình đang rất “toxic”, chỗ đông người không may ám mùi hương mà thôi, nàng cớ gì phải lắng lo, nghĩ bậy bạ?
-Ơ…- Nguyệt Minh lo lắng, luống cuống giải thích.- Em lại làm sai cái gì sao? Hay lúc nãy em nắm tay chị hơi mạnh? Chị biết mà, em phải tại uy thế một chút.
Nguyệt Minh có chút khẩn trương nhìn cổ tay Gia An, cái trò nắm kéo ban nãy chính cô cũng không thích, tuy có vẻ khá là ngầ, giống cảnh trong các phim tổng tài mất não, nhưng khiến người yêu bị thương thì phải làm sao?
Nhìn bộ dạng này của Nguyệt Minh, Gia An như người phát sốt vừa được truyền nước biển, liền dẹp những suy nghĩ tiêu cực sang một bên, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đáp lại lời cô.
-Không có, chỉ là chị hơi mệt thôi.
-Vậy sao? Vậy phải về gấp thôi.- Nguyệt Minh không chần chừ, liền gọi tài xế.
Rất nhanh, bóng xe Cadillac cứ vậy mà xé gió đêm.
Cốc cốc— Dòng hồi ức bị cắt đứt bởi tiếng gõ cửa.
– Vào đi.- Gia An xoay ghế về bàn làm việc, tay giả vờ cầm lấy một xấp tài liệu xem xét.
– Hello chị yêu.- Uyên Hà mở cửa, vẻ mặt toe toét lấy lòng liền hiện ra.
– Hửm? Em không đi ăn cơm sao?- Gia An ra hiệu cho Uyên Hà ngồi xuống ghế đối diện.
– Không, chút em về nhà luôn.- Uyên Hà vừa nói vừa dò xét, cố gắng đoán biểu cảm của Gia An để dẫn dắt câu chuyện.
– Ừm.- Gia An lại cúi mặt xem tài liệu.
Hai mắt Uyên Hà loé sáng, bắt đầu động thủ.
– Chị, Queen với Summer có moment mới nè, em mở cho chị xem nha.
Queen với Summer là hai cô bé tham gia chương trình tuyển chọn idol mà Hạ Băng làm Mentor. Cả Uyên Hà và Gia An đều thích xem chương trình này, không như X Project quá thiên về kinh doanh, S Project lại ngập tràn hơi thở thanh xuân, điểm drama duy nhất chính là Hạ Băng đóng vai phản diện hành hạ các bạn nhỏ, cực kỳ dễ xem, dễ bị cuốn theo.
– Để khi khác nha.
Tuy Gia An rất lịch sự đáp lại bằng một nụ cười, nhưng không thể nào che được đôi mắt nhìn thấu hồng trần của Hà shipper, dễ gì qua mặt được, dễ gì!
Bác sĩ Hà đọc bác sĩ An rõ như bộ tiểu thuyết Khả Hân viết vậy, gần đây, nàng luôn có hứng thú mà xem OTP cùng cô, thế mà bây giờ đến cả nhìn màn hình điện thoại cũng lười.
Chỉ có hai khả năng, một là sức hút của Queen x Summer giảm và Gia An đã lén chuyển sang u mê couple khác, hai là trong lòng nàng có chuyện rầu rĩ…
Trường hợp một chắc chắn không có khả năng, làm thế quái nào mà lại giảm nhiệt khi mới đây Queen còn chủ động nắm tay Summer… Cục nước đá đi nắm tay một em bé vô tri thì sao có thể không bùng nổ!?
Thậm chí, couple này leo lên vị trí thứ nhất trong xếp hạng shipdom, bỏ rất xa couple hạng nhì rồi!!!
– Chị có tâm sự à?
Uyên Hà hỏi xong liền thấy Gia An hơi khựng lại, giây tiếp theo, nữ bác sĩ ngẩng mặt lên.
Đột nhiên, bác sĩ Hà có chút không rét mà run, tự hỏi mình chạm phải ổ kiến lửa rồi sao?
Bậy bậy bậy, bác sĩ An người ta là thiên thần dịu dàng nhỏ nhẹ…
– Dạo này em thấy chị thế nào?
-Uầy uầy uây uây!!! Sao zị, làm sao zị?- Hà Anh kết thúc màn ca thán, vừa uống một ngụm trà đào cho thông cổ họng vừa quan sát bạn thân.
Gia An đang cho Joy uống nước, hành động tràn đầy tình thương người mẹ.
-Hửm? Sao?- Gia An lau khoé môi cho Joy, đặt cục cưng ngồi trong lòng mình an ổn rồi mới đáp lời cô bạn.
-Nhìn cậu… ưm…- Hà Anh cân nhắc cố tìm từ ngữ thích hợp.- Rất giống mẹ bỉm sữa! Bây giờ mà cậu bế nhóc này theo đi gặp mấy đứa bạn cũ, nói là do cậu sinh bảo đảm ai cũng tin.
Joy cục cưng nhìn cái cô lạ mặt đang huyên thuyên phía đối diện, hai mắt chớp chớp, bé lúc hiểu lúc không, mẹ bỉm sữa là gì?
Vì sao mommy lại là mẹ của cái bỉm và bình sữa?
Nghĩ đến đây, Joy ngẩng mặt lên, An mommy không phải mẹ của Joy hả?
Nhận thấy bé con đang muốn đứng lên, Gia An liền đỡ bé.
Joy lập tức ôm lấy cổ Gia An, miệng liên hồi gọi “Mommy, Mommy…”
Hà Anh nhìn không chớp mắt, thì ra người xưa hay nói dù không có công sinh cũng có công dưỡng là thế này sao?
Cảnh tượng này khiến Hà Anh có chút bị lay động, cô ấy cũng bằng tuổi Gia An, lấy chồng đã lâu nhưng lại chủ động dùng biện pháp đặt vòng tránh thai vì chưa sẵn sàng làm mẹ.
Có một người bạn làm bác sĩ Sản khoa nổi tiếng, không dưới ba lần Hà Anh nhận được lời khuyên rằng nên sinh con đi, để muộn sẽ không tốt cho cả mẹ và bé. Nhưng Hà Anh luôn bỏ ngoài tai, bây giờ thấy tình cảm mẹ con khắng khít thế này cũng có chút động lòng.
Nhưng chỉ chút ít thôi!
Nghĩ kỹ lại, không có con vẫn là may mắn, thằng chồng khốn kiếp cắm sừng, việc này chắc chắn là phải dẫn đến ly hôn!
Nếu có con thì sẽ không tốt cho bé chút nào…
Dù thời nay single mom không ít, nhưng nghĩ kiểu gì vẫn thấy thương cho đứa trẻ, vậy nên, Hà Anh chọn cách trữ đông trứng, sau này tính tiếp.
-Không sao, tớ thấy vui mà.- Gia An được Joy thơm má một cái, liền tít mắt cười.- Mẹ bỉm thì mẹ bỉm, có sao đâu..
Hà Anh lại uống ngụm nước, sau đó thở ra.
-Hạnh phúc là tốt, nhưng dạo này cưng có cảm thấy cưng có chỗ nào không ổn không?
-Chỗ nào?- Gia An có chút tò mò, ngoại trừ nổi hai cục mụn vì thức đêm trực chẳng có gì kỳ lạ.
-Này, cưng nhìn cưng bây giờ so với ngày xưa chút đi bé.
Hạ Ah lấy điện thoại ra, nói có sách mách có chứng, lục tung thư viện ảnh, Gia An trong hình mới độ ngoài 20, cười tít cả mắt tràn ngập hơi thở thanh xuân.
-Cũng 30 rồi, bì sao được hồi ấy.- Gia An phản pháo lại, con người lão hoá là chuyện bình thường mà.
-No way! Phụ nữ 30 càng phải có sức hút hơn mấy bé 20 chứ! Mà cậu nhìn cậu xem, tầm này tuổi sao lại còn để nổi mụn? Hơn nữa, suốt ngày đi làm, tối về chăm bé, nhìn có chán không chứ.- Hà Anh chỉ thẳng vào mặt Gia An.- Nhiều người gọi hôn nhân là mồ chôn hạnh phúc bởi vì phụ nữ kết hôn rồi lại sinh con, nhan sắc tàn phai đấy! An, cậu không sinh mà nhìn vẫn tàn tạ y hệt mấy bà mẹ bỉm sữa!
Gia An hơi bất ngờ, đã khéo léo make up che khuyết điểm rồi mà vẫn tệ thế sao?
Thật ra thì Hà Anh đang nói quá lên, ngoại trừ hai cục mụn, Gia An càng nhìn càng hút mắt, nhưng với tư cách là bạn thân, cô ấy không thể để nàng đánh mất chính mình.
Giờ thì chưa thấy đâu, nhưng một hai năm nữa biết đâu Gia An càng lún sâu vào con đường mẹ bỉm mà quên chăm chút bản thân thì thế nào đây?
Thấy Gia An vẫn đang ngỡ ngàng, Hà Anh liền đánh phủ đầu nàng.
-Cậu nói xem, cô Nguyệt Minh gì gì đó giàu như vậy, đi làm quần là áo lụa, dù cổ không thích đàn ông, nhưng không có nghĩa đàn ông sẽ không thích cổ… cậu hiểu điều này nghĩa là gì không?
Hà Anh phát biểu như một giáo sư Gia Đình học đang lên lớp, Gia An đột nhiên bị biến thành sinh viên bất đắc dĩ.
-Hả? Là gì?
-Tức là cậu có double lượng tình địch. OMG honey à, nghĩ nhiều lên… Chủ tịch T Group chẳng phải siêu giàu sao? Chưa kể còn đẹp như vậy! Dù không phải ai cũng cong, nhưng không ít cô nhìn thấy bà xã nhà cậu thì đều tình nguyện cong… Nhưng quan trọng nhất vẫn là tiền! Là tiền honey à!
Hà Anh cúi đầu, bấm bấm điện thoại, tìm vài bức ảnh mới của Nguyệt Minh đưa Gia An xem.
-Cậu nhìn xem, cô ấy càng ngày càng ngon đúng không?
-…!?
-Mommy.- Joy lại cắt ngang câu chuyện.
Bà cô này nói cũng nhiều quá đi, bé có chút đau đầu!
-Hửm, sao vậy con?- Gia An liền không chú ý câu chuyện mà bạn mình dệt lên nữa
-Nướ…c…- Joy chỉ tay vào bình nước của mình.
-A, bé cưng khát hả?- Mommy Gia An liền nhanh chóng cho cục cưng uống nước.
Một màn đút nước lần nữa làm Hà Anh cảm thán không ít, Joy vừa uống xong, cô lại tiếp tục “giáo dục” Gia An.
-Cậu nghĩ xem, chán cơm thèm phở, cưới rồi là sau một thời gian sẽ chán thôi,
-Không, tớ không nghĩ Nguyệt Minh là người như vậy.- Gia An khẳng định chắc nịch.
Làm sao có thể xếp Nguyệt Minh vào cùng loại với những người đàn ông đó!?
Hơn hết, bé vợ ngốc khó tính thế nào, nàng còn không rõ sao?
-Hồi mới cưới, tớ cũng nghĩ vậy đó, ai có ngờ đâu lão dám ăn vụng sau lưng tớ. Hôm đó, tớ vẫn như mọi ngày ủi quần áo phẳng phiu cho anh ta đi làm, đêm anh ta về trễ, quần áo nhàu nát lại còn vương mùi lạ…- Hà Anh bắt đầu nhớ lại chi tiết.- Này, cậu phải chú ý đó! Ăn no rồi mèo nào chả ngán mỡ, một tuần quan hệ thường xuyên không? Nếu thường thì ngán là cái chắc…
Gia An im lặng một chút, tuy còn muốn phản biện nhưng chi tiết này lại gợi cho nàng nhớ về mùi nước hoa hôm trước, còn về chuyện kia thì…
.
-Cô gái ấy là ai vậy?- Gia An nghĩ đi nghĩ lại, thay vì để trong lòng, cứ hỏi thẳng Nguyệt Minh
-Hả? Cô nào?- Nguyệt Minh có hơi bất ngờ.
-Cái cô mặc váy đen, đứng nói chuyện cùng em ấy, tóc vàng xoăn.- Gia An nhớ lại và miêu tả.- Phong cách quyến rũ khá giống với Fuyu.
Nguyệt Minh “À” lên một tiếng, nhưng Gia An nhận thấy cô đã do dự trong vài giây, dù rất nhanh, nhưng nàng đã bắt kịp.
-Đối tác của em thôi.
-Ừm, cô ấy tên gì? Chị hỏi vì chị thấy cô ấy khá giống một nữ diễn viên.
-Không phải diễn viên đâu chị, cô ấy tên Hải My.- Nguyệt Minh lần này lại trả lời nhanh chóng và thành thật.
Nhờ vào đoạn hội thoại này, tin nhắn nàng gửi cho bác sĩ Hà cứ vậy ra đời.
– Chị hỏi em thấy chị thế nào là thế nào? Em không rõ câu hỏi?- Uyên Hà hoang mang gãi đầu.-Nếu chị hỏi về tâm trạng thì em thấy chị dường như đang quan tâm và lo lắng về một vấn đề nào đó đúng không?
Gia An hơi sững người trước câu trả lời này của Uyên Hà, sau đó nàng gật nhẹ đầu.
– Đúng là chị có nghĩ vẩn vơ một chút, dù chị đã cố tiêu hoá những suy nghĩ tiêu cực nhưng dường như nó vẫn luôn ở đó, cứ tuỳ hứng mà xuất hiện thôi
– Em có thể giúp được gì không?- Uyên Hà chân thành.
Gia An khẽ cười.
– Cảm ơn em, chị nghĩ là chị phải tự mình vượt qua, vì nó xuất phát từ chính suy nghĩ của chị, một loại bản ngã mới mà suốt 30 năm cuộc đời mới xuất hiện…
Bản ngã mang tên ích kỷ.
– À… Vậy chị muốn hỏi em thấy chị thế nào ở phương diện gì?
– Hưm…- Bác sĩ An xoa cằm.-Về nhan sắc?
– Nhan sắc ấy hả?- Bác sĩ Hà trợn mắt.
Gia An rất ít khi nói đến chuyện diện mạo, hầu như không có, nhưng thật ra đó là nỗi niềm mà nàng giấu kín, vì nàng cũng từng trải qua một thời cấp ba không mấy suôn sẻ bởi vẻ ngoài, nàng thực sự rất để tâm đến việc “lột xác” sau khi đi du học.
– Chị vẫn xinh mà, sao vậy?- Uyên Hà đưa ra kết luận, còn sợ Gia An không tin mình, cô tặng kèm nàng một động tác đập tay lên ngực.
Gia An im lặng không đáp, bác sĩ Hà tưởng nàng không tin, liền tiến tới gần nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, cuối cùng hít một hơi thật sâu.
– Tóc chị mềm mượt và cực kỳ óng ả, trông rất khoẻ khoắn. Làn da chị trắng hồng không tì vết, em thích nhất là cách make up tự nhiên của chị, nhìn cực kỳ hài hoà. Ngũ quan chị thì em không phải bàn nữa, kết hợp lại với nhau cực kỳ tinh tế, nói chung là có một không hai!- Uyên Hà nói đến đây phải dừng một chút để thở.
Gia An vẫn chưa kịp phản ứng thì bác sĩ Hà đã tiếp tục phần sau.
– Chưa hết, kể từ ngày chị hạn chế việc đeo kính thì số người theo đuổi chị chỉ có tăng không có giảm! Dù nhẫn trên tay chị lấp lánh chói mắt, ai cũng biết chị đã có chủ, nhưng cũng không cản được loại người muốn đập chậu cướp hoa…
– Em…
– Chị để em nói cho xong đã! Bác sĩ An, không biết chị có để ý hay không, chứ chị càng ngày càng đẹp ra đó!? Bước sang ngưỡng 30, không những không già đi mà càng tăng thêm độ mặn mà hoà lẫn cùng vẻ dịu dàng vốn có… Đôi mắt chị cười cong tít, lại không một vết chân chim, đã vậy còn như đạn bắn xuyên vào tim của người đối diện. Thân hình vừa phải không ốm như cây khô loại tiêu chuẩn sắc đẹp quái đản bây giờ, gu thời trang của chị chấp cả bệnh viện… Chưa kể, chị không cảm thấy thân hình nở nang hơn à.. khụ khụ, ở ngực… và cả mông nữa… Chị có đo size lại chưa?
Uyên Hà nói đến trắng cả mặt, thở dốc.
Gia An tinh ý nhét vào tay cô một chai nước, nàng phì cười trước lời miêu tả vừa rồi, nghe xong liền kéo tâm trạng lên không ít.
– Em không biết ai nói gì khiến cho chị buồn, chứ có được chị là niềm mơ ước, Tổng giám đốc kiêm chủ tịch Hoàng Nguyệt Minh kia là phải tu mấy kiếp!- Uyên Hà uống xong ngụm nước liền tiếp tục nói, chân thật như móc tim móc phổi ra vậy.
– Có ai khen em dẻo miệng chưa?- Gia An cười tít mắt.
– Có.- Uyên Hà hất mặt.
– Ai?
– Cục cưng nhà em, Hân baby.
– Thế Hân nhà em với chị ai xinh hơn?- Bác sĩ An đột nhiên lại muốn xấu tính.
Đúng như dự đoán, Uyên Hà “act cool đứng hình mất 5 giây”, chà, cái này phải lựa lời mà nói dữ lắm, lỡ bác sĩ An đi đêm với Khả Hân thì sao?
– Sao? Khả Hân à?- Gia An hối thúc.
– Chị có hứa chuyện này chỉ có hai chị em mình biết không?- Uyên Hà dở khóc dở cười.
Ai mà dám không trả lời là người yêu mình xinh nhất?
Nhưng nếu để nói sự thật thì…
– Em không tin chị hả?
– Chị xinh hơn.- Uyên Hà thầm xin lỗi Khả Hân không ngừng trong lòng, nhưng điều cô nói là thật.- Chị hơn một chút… hơn một hạt cát thôi…
Gia An bật cười.
– Chị đùa em thôi, mỗi người có một nét riêng mà, Khả Hân có một nét đẹp rất hiện đại và khoẻ khoắn, đầy nắng xuân.- Gia An liền đỡ lời, không trêu bác sĩ Hà nữa.
Uyên Hà lúc này gật gù không ngừng.
– Đúng zậy, đúng zậy! Bé Hân nhà em ăn đứt mấy chị điểm này!
Sau cuộc nói chuyện với Uyên Hà, Gia An vui vẻ lên không ít, lần nữa tự mắng mình dở hơi, đột nhiên nghĩ linh tinh, sao lại có thể không tin Nguyệt Minh?
Nàng trực tiếp đá phăng chuyện này ra sau đầu, chính thức không còn nghĩ về nó nữa, tâm trạng tốt lên, làm việc hiệu quả hơn bình thường, cuối cùng đến giờ tan tầm vẫn là về với gia đình mình thôi.
Mọi chuyện những tưởng sẽ bình thường, nhưng khi nàng bước ra bãi xe, vệ sĩ vốn luôn ẩn mình đột ngột lộ diện trước mặt nàng mà cúi đầu.
– Cô chủ, hôm nay làm phiền cô chủ một hôm, chúng tôi sẽ đưa cô chủ về ạ.
Gia An muốn hỏi nhưng lại thấy thêm hai người vệ sĩ nữa xuất hiện, vẻ mặt của họ khi nhìn xung quanh rất cảnh giác. Nàng không tiện nói nhiều, đành đưa chìa khoá xe cho họ, đợi lên xe rồi hỏi chuyện sau.
– Xin lỗi cô chủ vì đã làm phiền sự riêng tư của cô.- Nam vệ sĩ ngồi vào vị trí lái, bên cạnh cũng có thêm một vệ sĩ nữa.
Gia An nhìn ra phía sau, có thêm hai chiếc ô tô của vệ sĩ đi theo.
– Có chuyện gì vậy?
Bình thường họ luôn bí mật theo bảo vệ nàng, lộ diện thế này chắc chắn là có vấn đề.
– Có người bám đuôi theo cô chủ, chúng tôi thấy không an toàn.
– Bám đuôi tôi?
Gia An thảng thốt, da gà liền nổi lên khắp người, nàng bỗng nhớ đến ánh mắt kỳ lạ của Quỳnh Chi hôm trước, ra tay nhanh như vậy sao?
– Cô chủ đừng lo, đã xử lý rồi. Từ giờ, mong cô chủ cảnh giác hơn, chúng tôi cũng sẽ tăng cường bảo vệ cô.- Vệ sĩ nhìn qua kính chiếu hậu, thấy nàng lo lắng liền lên tiếng trấn an.
– Còn Nguyệt thì sao? Các anh cũng phải bảo vệ em ấy!
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Quỳnh Chi, Hạ Băng, Hải My có cùng phong cách, không khó hiểu vì sao Gia An trước giờ vẫn khá xa cách với Hạ Băng và có ác cảm với Hải My ngay từ đầu.
Queen: Chào mọi người, tui là người yêu của Summer Lam Hạ. Đón xem Nửa bản tình ca để theo chân chuyện tình hai đứa tui nha <3 Hạ Băng: Tin chuẩn chưa em?:)