Muội Muội Đừng Chạy

Chương 7: Vòng tay



Thường nói những người sinh vào mùa xuân rất có năng khiếu âm nhạc” Trần Nhạc vừa nhấp ly trà vừa cười ” Bạch Ca sinh vào tháng hai đúng không?”

Bạch Ca đang mon men nhìn ngắm cây cổ cầm, thấy hắn hỏi thì mới quay đầu lại, giống như lơ đãng mà trả lời :”Đại khái là như vậy…”

“Đại khái ??”

“THì là có ai biết rõ muội sinh vào ngày tháng cụ thể nào đâu…Năm đó vương gia nhận nuôi muội liền chọn ngày đó là sinh nhật luôn, chứ không phải ngày chính xác..”

“A, động vào chuyện buồn của muội …”

“Không sao…” Bạch Ca xua tay “Dù sao cũng từ lâu lắm rồi, muội cũng không để ý…”

Trần Nhạc tiến lại gần nàng ;” Vậy muội có bao giờ nghĩ đến cha mẹ ruột của muội không?”

Bạch Ca trầm ngâm :”Tất nhiên là có chứ, nhưng chỉ thoáng qua thôi, dù sao đến cả gương mặt của họ muội cũng không nhớ.”

“Muội có hận họ vì đã bỏ rơi muội không?”

“Muội không biết …” Bạch Ca lắc đầu “Rất nhiều lần nhìn vào gương rồi tự nhủ, mình giống bố hay giống mẹ, họ bây giờ đang ở đâu? Đang làm gì? Còn sống hay đã chết? Nhưng mà tuyệt nhiên chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, có thể họ có một lí do khó nói, cũng có thể tại hồi bé muội rất đáng ghét, …” Nói đến đây liền cười :”Bạch Kỳ nói hồi nhỏ muội rất hay khóc , động một cái là khóc…”

“Muội có muốn tìm hiểu lý do không/”

“Bạch Ca mím môi : ” KHông muốn…”

“Tại sao?”

“Có những quá khứ là những kỉ niệm đẹp, cũng có những quá khứ là những mảng kí ức không muốn nhắc đến, nếu không đủ can đảm để đối mặt thì tốt nhất là không nên tìm hiểu…”

Trần Nhạc cúi đầu nhìn nàng, “Bạch Ca lớn thật rồi…Nếu người đó biết muội suy nghĩ như vậy không biết là sẽ vui mừng thế nào…”

Câu nói cuối hơi nhỏ, giống như tự nói cho chính mình nghe, Bạch Ca hỏi lại : “Người đó?”

Trần Nhạc hơi giật mình : ” Ổ, ý ta là cha mẹ ruột của muội…”

“Ừm…”Bạch Ca gật gù, lại đẩy tay Trần Nhạc ra, không vui :”Đừng có xoa đầu muội như trẻ con thế…Muội sắp 18 rồi…”

Trần Nhạc khẽ cười.

“Cười gì?” Bạch Ca làm ra vẻ hung dữ “Cười cái gì hả? HUynh chỉ biết cười thôi à…”

“…”

Trần Nhạc lại cười.Nhất thời cả hai không biết nói gì. Bạch Ca quay người ngồi lại trên ghế, nghiêng đầu suy nghĩ rồi bỗng nhiên hỏi :

“Này, huynh biết không? KHi ở bên cạnh huynh ta luôn có cảm giác rất quen thuộc, cũng rất thoải mái…Kể cả lần đầu gặp mặt đã thấy như thế rồi.Kỳ lạ quá phải không?”

Nàng nhạy cảm quá rồi…..

Trần Nhạc thu hồi tầm mắt, nụ cười nhẹ như gió thoảng mùa xuân :”Chúng ta rất có duyên.”

Bạch Ca né tránh ánh mắt hắn, nhìn chăm chăm vào tấm bình phong, hai tai đỏ rực hẳn lên…

“Thật sao?” Nàng ha ha cười ” Vậy nên chúng ta hãy kết bái huynh muội, có một vị thế tử phong hoa tuyệt đại như vậy làm huynh trưởng thì trăm lợi mà không một hại. Quá tuyệt vời.”

“Tại sao không phải là kết bái phu thê”

“Hả?” Bạch Ca đờ người ” Huynh nói gì cơ?”

Trần Nhạc cốc vào đầu nàng : ” Đùa thôi.Ai muốn làm huynh trưởng của một người vừa ngốc nghếch vừa trẻ con như thế .”

“Ai nói” Bạch Ca tức giận “Bạch Kỳ đó thôi…Huynh ấy vô cùng, vô cùng tuyệt vời, đâu như huynh…”

Trần Nhạc bĩu môi.

Trong lúc vươn tay, góc tay áo của Bạch Ca trượt xuống để lộ cổ tay trắng ngần, nàng giật mình “Ơ, vòng tay của muội..”

Năm nàng 12 tuổi, sau chuyến đi Giang Nam dài ngày, Bạch Kỳ có đem về tặng nàng một chuỗi vòng rất đẹp, mỗi viên ngọc đều có khắc tên nàng.Bạch Ca rất thích, luôn đem theo bên người, nhưng mà bây giờ lại không thấy…

Trần Nhạc trấn an :”Có lẽ lúc nãy đi dạo phố bị rơi mất.Chúng ta quay lại đó xem…”

Bạch Ca bối rối gật đầu.

Chỉ hy vọng là tìm thấy…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.