“Yêu chân thành 1 người…là đôi khi phải đánh rơi lòng tự trọng và lãng quên đi cái tôi của chính bản thân mình…”
“Tiểu thư, Trần thế tử là người như thế nào? ” Tiểu La tò mò hỏi.
” Đẹp trai, dịu dàng, lịch sự nữa…” Bạch Ca vuốt cằm ” Với cả cũng tài giỏi,..Tóm lại khá là hoàn hảo…” Suy nghĩ một lúc liền bổ sung ” Có vẻ rất chín chắn, không hoa tâm …Là một phu quân tốt….”
“Thật không?” Thình lình phía sau lưng lạnh lùng vang lên một thanh âm, chân thực đến mức dọa Bạch Ca toát cả mồ hôi lạnh.Quay đầu lại đã thấy Bạch Kỳ mặt không biểu cảm đứng tựa người vào cửa.
Tiểu La vội vàng thỉnh an : “Thiếu gia.”
Bạch Kỳ gật đầu, tự nhiên ngồi xuống bên bàn, Tiểu La biết điều lui xuống dưới.Trong phòng thoáng chốc chỉ còn hai người…
“Lại đây.” Mi hơi hơi nhíu, giọng điệu có chút bực mình.
Bạch Ca biết hắn mất hứng, phản ứng đầu tiên chính là cúi mặt, ngoan ngoãn kéo sát ghế ngồi vào bên cạnh.Trước đây, khi nàng ngẫu nhiên làm chuyện gì đó khiến hắn không vui, nàng sẽ lập tức biến thành tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn nghe lời, cuối cùng vẫn là Bạch Kỳ mềm lòng buông tha cho nàng.
Thấy nàng như vậy, tâm tình Bạch Kỳ thoáng chốc buông lỏng, hắn đưa tay rót trà :
“Nghe nói, thế tử Trần Quốc là một nam nhân đẹp trai, dịu dàng, lịch sự nữa…? ” Âm thanh có vị chua.
Bạch ca vội vàng xua tay : “Không bằng huynh, không bằng huynh…”
“Thêm nữa….”Bạch Kỳ nhếch mi ” Tài giỏi…Là một phu quân tốt…”
“Không bằng huynh, tất cả đều không bằng huynh…”
“…”
Bạch Kỳ buồn cười nhìn nàng nơm nớp lo sợ, sau đó đưa tay véo mũi nàng :
“Đồ ngốc…”
Vốn dĩ, mấy lời khen tặng này hắn đâu để ý.Người khác nghĩ về Trần Nhạc thế nào hắn không cần biết, cũng không cần quan tâm, chỉ duy nhất có nàng…
Nàng không biết, hắn có nhiều để ý…Hắn không thích nàng khen ngợi người khác, không thích nàng cười nói với người khác, không thích nàng dành cho người khác dù chỉ một cái liếc mắt…
Có lẽ hắn thật là một kẻ ích kỷ và có tính sở hữu cao…
Bạch Ca liếc trộm hắn một cái, thấy sắc mặt hắn đã dãn ra một chút, đột nhiên nhớ ra cái gì, liền thuận tiện nhắc luôn :
“Thật ra, huynh và Bạch Y Dương không nên kết hôn với nhau…”
Đây là hoàng hậu nương nương nói cho nàng biết, bà ấy nói hoàng thượng rất muốn tác thành cho hai người bọn họ, chỉ chờ hắn đồng ý…
Bạch Kỳ kinh ngạc, khóe miệng hơi nhếch lên : “Ồ, tại sao?”
“Hôm trước muội có đọc một quyển y lý,,,, ” Bạch Ca vân vê góc áo ” Trong sách nói, lấy vợ không nên lấy người trong cùng gia tộc, nếu không đẻ con ra không thiếu tay thì cụt chân, vô cùng quái dị….”
Bạch Kỳ dở khóc dở cười : ” Ai nói với em ta và Dương Y là người trong cùng một gia tộc..”
“Huynh và tỷ ấy, cùng mang họ Bạch. ” Khẳng định.
“Hôm trước muội có đọc một quyển y lý,,,, ” Bạch Ca vân vê góc áo ” Trong sách nói, lấy vợ không nên lấy người trong cùng gia tộc, nếu không đẻ con ra không thiếu tay thì cụt chân, vô cùng quái dị….”
“Năm xưa, cha của Dương Y, tức là tướng quân Mục Nhan, có lập được công lớn, cho nên hoàng thượng đặc cách cho gia đình ông ấy được đổi sang họ Bạch.Nếu sự thật là như vậy…” Bạch Kỳ hơi dừng lại, giống như quyết định cái gì rồi mới thận trong nói : “Em có còn muốn ta kết hôn với Dương Y?”
Bạch Ca nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi mới trả lời : “KHông muốn.”
“Tại sao?”
“Làm gì có nhiều lý do như vậy, không muốn chính là không muốn, vậy thôi…”
Bạch Kỳ giống như thở phào một hơi.Nụ cười như mai đỏ nở tràn trên các triền núi….Hắn đưa tay kéo nàng vào trong ngực, trong mắt là tình cảm dịu dàng : “Em yên tâm, trái tim ta rất nhỏ, chứa một người là đủ rồi…”
Hơi thở nóng rực sượt qua cổ…Khi còn nhỏ đã ôm nhau không biết bao nhiêu lần nhưng lại chưa bao giờ có cảm giác như vậy…Nàng có thể nghe rõ tiếng tim mình đập rộn lên trong lồng ngực, cả tiếng tim đập mạnh mẽ của Bạch Kỳ…
Bạch Ca thấy hắn cúi đầu, bạc một chạm nhẹ vào môi nàng, man mát, mềm mại….
Mới đầu chỉ là hôn nhẹ, càng sau càng làm sâu sắc, đầu lưỡi vờn quanh đầu lưỡi,u hết sức khiêu khích… Hơi thở trở nên dồn dập, không thể kiểm soát…
Hắn đưa tay giữ chặt lấy thân thể mềm mại trong lồng ngực giống như muốn đem nàng tiến sâu vào trong cơ thể, bờ môi truyền đến cảm giác tê dại…
Bạch Ca ngơ ngác, mùi bạc hà tràn ngập khoang ngực,….Nàng thừa nhận, mùi hương ấy, làm con người ta mê say…