Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 23



Cùng lúc đó, Mễ Kha cúp điện thoại. Sau đó thấy Hình Khắc Lũy cúi đầu kiểm tra điện thoại di động, cô hốt hoảng cúi xuống. Trốn tránh cũng tốt, nhát gan cũng được, lúc này Mễ Kha không muốn đối mặt với anh, bởi trong lòng không khống chế được cảm giác ghét Hình Khắc Lũy tiếp xúc thân mật với người con gái khác. Hơn nữa khi Hình Khắc Lũy để người con gái kia ngồi lên ghế gần tài xế, đem chỗ dành riêng cho Mễ Kha mà săn sóc người khác thì cô uất ức muốn khóc.

Trong xe taxi, cô gái nhỏ cúi đầu, xung quanh tản ra hơi thở ủ rũ.

Xe việt dã vừa đi, Mễ Kha đẩy của xe xuống, đi về phía cùng hướng dành cho người đi bộ.

Ở bên ngoài đi dạo thật lâu, trong lòng cũng suy nghĩ thật lâu, Mễ Kha mới về nhà.

Mễ Ngật Đông ra ngoài xã giao chưa về, chỉ có Ngải Lâm ngồi một mình ở phòng khách. Nhìn thấy Mễ Kha, bà để điện thoại xuống kéo tay con gái: “Chạy đi đâu, mẹ gọi điện thoại không được, lo lắng muốn chết.”

“Điện thoại hết pin.” Mễ Kha chột dạ cười: “Mẹ sợ có bị lạc sao? Con đã lớn, không có chuyện gì.”

Ngải Lâm vỗ xuống tay cô trừng phạt: “Mẹ sợ con bị lừa bị bắt đi mới là thật.”

Mễ Kha chui vào ngực mẹ làm nũng: “Ba chưa về ăn cơm cùng mẹ? Con ăn với mẹ nhé.”

Ngải Lâm mặt giãn ra cười nhẹ.

Hai mẹ con vui vẻ ăn xong cơm tối, Mễ Kha lại cùng Ngải Lâm nói chuyện một lát mới lấy lí do mệt mỏi về phòng. Cầm điện thoại di động ở trên giường, cô nhắm mắt nghĩ lại cảnh tượng xảy ra lúc chiều, từng chút từng chút một thuyết phục bản thân đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ cô gái kia là Hình Khắc Dao. Cũng không biết tại sao, trong lòng có cảm giác lo lắng. Do dự thật lâu, Mễ Kha mở điện thoại, vừa mở máy, có rất nhiều tin nhắn gửi đến.

Tin thứ nhất: “Sao lại tắt máy vợ bé nhỏ? Hết pin sao?”

Tin thứ hai: “Về đến nhà gọi điện thoại cho anh.”

Tin thứ ba: “Em vẫn chưa về sao?”

Tin thứ tư: “Xảy ra chuyện gì? Anh gọi điện thoại chị dâu nói em đã về sớm, sao vẫn chưa về nhà?”

Tin thứ năm: “Bây giờ đã tám giờ, trước mười giờ nếu không nhận được điện thoại, anh sẽ trực tiếp đến nhà em!”

Quen biết bao lâu, cô hiểu rõ tính nết Hình Khắc Lũy, Mễ Kha biết nếu trước mười giờ cô vẫn như cũ không liên lạc với anh, anh nhất định sẽ tới nhà. Cắn chặt môi dưới, cô chuẩn bị gọi điện thì có điện thoại gọi tới. Tưởng là Hình Khắc Lũy kết quả là Hạ Nhã Ngôn đang trực đêm.

Điện thoại kết nối, Hạ Nhã Ngôn vội vàng nói: “Kha Kha đến bệnh viên nhanh, xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, toàn bộ người bị thương đưa đến bệnh viện chúng ta, nhân lực không đủ.”

Mễ Kha rùng mình: “Em đến ngay.” Không kịp báo tin tức, cô từ trong phòng chạy ra ngoài, một bên đổi giày một bên nói với Ngải Lâm: “Bệnh viện có việc gấp, con đến xem.” Lời còn chưa dứt, người đã lao ra cửa.

Ở trên xe taxi Mễ Kha không ngừng giục tài xế chạy nhanh đến bệnh viện Lục quân, tiếng phanh xe còn chưa dừng, Mễ Kha nhảy vọt vào đại sảnh tầng một, không nghe thấy tài xế gọi to: “Nảy cô kia còn chưa thanh toán tiền xe…” Thấy cô mắt điếc tai ngơ, tài xế vội vàng đuổi theo: “Sao đã chạy rồi? tiền xe chưa trả… ” Cũng ở đại sảnh Thiệu Vũ Hàn vừa chạy đến, ngăn lại “Tôi sẽ trả.” Lời nói vừa xong cũng đã rút ra tờ tiền lớn trong ví nhét vào tay ông.

Thoáng cái bóng lưng biến mất ở cầu thang, tài xế chuẩn bị trả tiền thừa, lúc ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng. “Chuyện quái gì vậy, một là không trả tiền, một là không cần tiền thối lại, ngươi trẻ tuổi bây giờ thật là kỳ quái…” Sau đó lầm bầm rời đi.

Ban đêm bệnh viện Lục quân, tiếng bước chân, tiếng rên rỉ, tiếng than khóc hòa vào một chỗ, khiến trong không khí trừ mùi sát trùng còn tràn ngập lo lắng cùng hỗn loạn.

“Một người bị tổn thương sọ não, một người bị gãy xương, hai người xương sọ lõm xuống, hai người hôn mê, năm người toàn thân nhiều chỗ bị gãy xương, gần 20 người không cùng độ tuổi bị thương và gãy xương…” Y tá trưởng Lâm Hiểu ngồi dưới đất kinh hoàng kêu to: “Bệnh nhân này ngừng hô hấp…”

“Để em xem!” Mễ Kha âm thanh trong trẻo, cô chưa kịp thay trang phục bác sĩ vội bước đến, động tác thành thạo mở mắt người bị thương nhìn, sau đó cô dùng điện tim kích thích, ấn xuống, hai cái… Nhìn điện đồ hiện lên màu xanh lá cây thẳng tắp.

Động tác trên tay không ngừng, Mễ Kha dùng sức đập mạnh vào trái tim và hai bên phổi người bị thương, điện tâm đồ không dao động, trán ướt đẫm mồ hôi, cô phân phó y tá: “Điện giật trừ rung động”.

Vốn là bác sĩ thực tập, không được sự đồng ý của bệnh nhân không thể một mình cứu chữa bệnh nhân, cho nên chờ Hạ Nhã Ngôn xử lý xong một người bị thương tới kiểm tra, cô làm trợ thủ, kết quả nghe Hạ Nhã Ngôn nói người bị thương vì mất lượng máu lớn nhưng lại là loại máu hiếm thấy AB, RH âm tính, trong kho máu không còn, phải lập tức liên lạc với người nhà bệnh nhân.

Mễ Kha nghe vậy xắn tay áo: “Em, nhóm máu của em là AB, RH âm tính”

“Không được, em không chịu được, cô ấy cần ít nhất 800 milliiter.” Hạ Nhã Ngôn cự tuyệt, xoay ngươi giao phó y tá: “Lập tức liên hệ người nhà cô ấy.”

Y tá từ trong túi áo người bị thương tìm được điện thoại di động cùng chứng minh thư, thật may điện thoại vẫn gọi được, nhưng chứng minh thư dính máu, cô cẩn thận kiểm tra, hỏi Mễ Kha: “Tên là Hình Khắc Dao sao?”

Mễ Kha kinh ngạc, “Tên là gì? ” Đoạt lấy chứng minh thư, xác định ba chữ Hình Khắc Dao không thể nghi ngờ, ánh mắt dừng lại trên người bị thương, chộp lấy điện thoại, nhìn nhật ký cuộc gọi, bấm số Hình Khắc Lũy.

Điện thoại kêu hai tiếng đã kết nối, bên kia Hình Khắc Lũy hỏi: “Chuyện gì Dao Dao?”

Nghe được âm thanh của anh, Mễ Kha gần như nghẹn ngào: “Là em”

“Kha Kha?” Ý thức được Mễ Kha dùng điện thoại của Hình Khắc Dao, lại phát hiện giọng cô không đúng, Hình Khắc Lũy vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Em và Dao Dao ở cùng với nhau?”

Mễ Kha cố gắng kiềm nước mắt, âm thanh vững vàng: “Anh nhanh đến bệnh viện Lục quân, em gái anh bị thương, tai nạn xe cộ.”

Hình Khắc Lũy hít sâu, mở miệng thanh âm vẫn như cũ vang vang có lực: “Em đừng sợ, anh đến ngay.”

Mễ Kha ừ một tiếng, hít mũi: “Anh nhóm máu AB, RH âm tính?”

Hình Khắc Lũy phản ứng nhanh chóng: “Em ấy cần truyền máu?”

Mễ Kha gấp gáp xác nhận: “Anh có phải hay không?”

“Anh không phải” AB, RH âm tính là nhóm máu hiếm, dù anh em ruột cũng chưa chắc giống.

“Không việc gì, trong kho máu có, anh tới là được.” Nghe thấy anh khởi động xe, Mễ Kha cúp máy, nhìn Hạ Nhã Ngôn: “Anh em họ không cùng nhóm máu, từ biệt viện tới mất khá nhiều thời gian, cô ấy chờ không kịp, lấy máu của em!”

Ánh mắt từ Hình Khắc Dao chuyển qua gương mặt quật cường của Mễ Kha, Hạ Nhã Ngôn nhìn y tá gật đầu.

Lấy máu xong, Hạ Nhã Ngôn giao phó Mễ Kha trở về phòng làm việc nghỉ ngơi chờ Hình Khắc Lũy, cô phụ trách cứu Hình Khắc Dao.

Mễ Kha ngồi ngoài phòng giải phẫu, ở trên ghế dài nhắm mắt nghỉ ngơi, nghĩ đến nhiều người bị thương cần cấp cứu, cô chuẩn bị đi cứu trợ, nghe thấy Hứa Nghiên San kêu: “Kha Kha? Kha Kha?”

Ngồi ở trên ghế, Mễ Kha suy yếu nói: “San San.”

“Sao bạn ở đây, mình tìm bạn một vòng rồi.” Hứa Nghiên San xông lại, “Chủ nhiệm bên kia có cuộc giải phẫu, bạn qua làm trợ thủ.”

Thân là bác sĩ thực tập, được làm trợ thủ cho bác sĩ mổ chính là cơ hội học tập khó tìm, nhưng từ khi cô đi tới bệnh viện Lục quân vẫn là đi theo Hạ Nhã Ngôn, cộng thêm với Phổ Bôt Viễn có khoảng cách, nội tâm cô có chút kháng cự. Nhưng nghĩ đến có thể nhân lực không đủ mới đích danh gọi cô, cô cố nén thân thể khó chịu đứng lên.

Phó Bột Viễn từ xa thấy Mễ Kha động tác chậm chạp, mở miệng giọng nói cứng rắn: “Động tác nhanh lên một chút, cả phòng giải phẫu đang chờ cô.”

Thấy anh khẩu khí ác liệt, Hứa Nghiên San có chút giận dữ, cuối cùng là giận mà không dám nói gì. Mễ Kha cười cười vỗ cô tỏ vẻ không sao, trầm mặc bảo trì khoảng cách đi theo Phó Bột Viễn đến phòng giải phẫu.

Thấy cô buồn bực không lên tiếng, Phó Bột Viễn điều chỉnh tâm trạng, vừa đi vừa nói: “Kha Kha cô đối với tôi có hiểu lầm? Chuyện ở phòng uống nước cô không nên để tâm.”

Mễ Kha suy nghĩ bị kéo về ngày đầu tiên đi làm ở bệnh viện Lục quân: “Là tôi không cẩn thận làm bỏng anh.”

Phó Bột Viễn cũng không muốn nói thêm về đề tài này, nghe vậy đổi chủ đề: “Tôi cũng biết năng lực của Nhã Ngôn, tin tưởng cô học được cũng không ít. Chẳng qua, cơ hội như vậy không phải ai cũng có.”

Ý tứ của anh Mễ Kha suy nghĩ một chút đã hiểu, nhưng cô không nói cám ơn, “Tôi sẽ học tập thật tốt.”

Ánh mắt chạm vào gương mặt thanh tú của cô, Phó Bột Viễn vẻ mặt có chút hòa hoãn.

Nhưng khi tiến vào phòng phẫu thuật sắc mặt của anh lập tức thay đổi.

Mễ Kha tính tình quả thật mềm yếu nhưng gặp vấn đề liên quan y học cũng rất kiên trì. Ở trong miệng người nhà bệnh nhân biết được, người bị thương rất thích múa, kết hợp nhìn X quang, cô không tán thành giải phẫu mà sử dụng phương pháp trị liệu: “Gãy xương như vậy không cần phẫu thuật, chỉ cần dùng phương pháp trị liệu nắn lại về vị trí cũ là được.”

Phó Bột Viễn bộ dạng “Bác sĩ thực tập biết cái gì” vẻ mặt không vui: “Cách da thịt có thể nắn lại vị trí cũ sao? Cắt da thịt nhìn vết gãy xương, nối lại, khớp xương sẽ nhanh liền. Ngay cả vấn đề đơn giản thế này cô không phải không biết chứ?”

Mễ Kha cũng có ý kiến của mình, phẫu thuật tốt hơn nhưng trị liệu thì sau này khớp xương hoạt động nhiều hay chịu sức nặng cũng ít bị ảnh hưởng, thích hợp với nghề nghiệp của cô ấy, huống hồ…”

Phó Bột Viễn sắc mặt lạnh xuống, giọng nói nặng hơn: “Thủ pháp phục vị tiêu chuẩn là trải qua chuyên gia đánh giá, một khi tiểu chuẩn không đạt thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều. Giải phẫu càng bảo đảm hiệu quả. Được rồi, tôi là chủ nhiệm tôi quyết định. Phẫu thuật.”

Thân phận bác sĩ thực tập, khiến Mễ Kha không có lập trường thay đổi quyết định của anh. Nói chính xác là không có tư cách, huống chi Phó Bột Viễn lại là người đàn ông tự phụ. Thấy y tá vào vị trí, Mễ Kha cố gắng khắc chế tâm trạng, tập trung hoàn thành tốt vai trò trợ thủ. Trong lòng vẫn không tán thành Phó Bột Viễn dùng phương pháp trị liệu. Mà Phó Bột Viễn đối với một bác sĩ thực tập ngay trước mặt y tá chất vấn phán đoán của mình thấy rất là bất mãn, hơn nữa người này lại là Mễ Kha.

Hình Khắc Lũy rất nhanh tới bệnh viên, sau một hồi hỏi thăm tới phòng phẫu thuật, thấy đèn giải phẫu vẫn sáng dựa vào vách tường, nhắm lại hai mắt. Ổn định lại tâm trạng, anh đi qua Hứa Nghiên San hỏi: “Mễ Kha đang ở đâu?”

Hứa Nghiên San vẻ mặt vui mừng: “Là anh? Tìm Kha Kha? Khó tránh anh với cô ấy khác biệt như vậy, thì ra hai người…” Cô cười: “Hại tôi tự mình đa tình. Cô ấy đang ở phòng phẫu thuật, đợi một lát sẽ ra.”

Hình Khắc Lũy nghĩ Mễ Kha đang làm trợ thủ phẫu thuật với Hình Khắc Dao, anh hỏi: “Đại phẫu hay tiểu phẫu?”

Hứa Nghiên San lại cho rằng anh đang lo lắng Mễ Kha không ứng phó được: “Tiểu phẫu,… rất nhanh sẽ xong, hơn nữa cô ấy chỉ là trợ thủ, không cần lo lắng.”

Hình Khắc Lũy gật đầu: “Cám ơn.”

Chờ ở bên ngoài, Hình Khắc Lũy tay nhét trong túi quần đứng bên ngoài, không nhúc nhích.

Đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt. Cửa mở ra, Hình Khắc Lũy vội bước đến hỏi: “Em gái tôi như thế nào?”

Hạ Nhã Ngôn cởi khẩu trang xuống, mỉm cười: “Yên tâm, phẫu thuật thành công, không nguy hiểm tính mạng.”

Hình Khắc Lũy trút được gánh nặng: “Cám ơn chị dâu, cám ơn!” Đáy mắt có chút ướt.

Hạ Nhã Ngôn an ủi vỗ vỗ bờ vai anh: “Đi xem Kha Kha thế nào? Cô ấy không sao chứ?”

Hình Khắc Lũy ngượng ngùng vuốt mặt, không hiểu hỏi: “Cô ấy không phải trợ thủ cho chị sao?”

Hạ Nhã Ngôn cau mày: “Cô ấy cho em gái cậu 800 milliliter máu, còn sức đâu mà làm trợ thủ cho tôi?”

Chờ Hình Khắc Lũy cùng Hạ Nhã Ngôn tới tầng 5, Phó Bột Viễn kết thúc giải phẫu nối xương. Anh ta vỗ nhẹ vào vai cô, trong nháy mắt Mễ Kha yếu đuối cười, sau đó đầu đầy mồ hôi cô ngất xỉu trong ngực anh ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.