Tiệc liên hoan đêm đó đối với Mễ Kha, quả thật cả đời không quên. Mới đầu, bộ đội, quân nhân chuyên nghiệp mang lại cho cô kinh ngạc, cho đến bây giờ cô cũng không biết, đại biểu hi vọng đều là màu ô- liu chói mắt như vậy.
Tiếp theo, Hình Khắc Lũy “Mạo phạm” để cho cô đêm hôm đó mỗi chi tiết đều khắc sâu trong tâm trí. Mễ Kha không quên được Hình Khắc Lũy hôn cô như người đang bị khát nước đến khô cổ, càng không thể nào quên được anh ngang ngược, lại dịu dàng mang đến cho cô cảm giác run rẩy, thậm chí hình ảnh anh cố gắng khắc chế mồ hôi chảy như mưa, cô cũng nhớ rõ ràng như mới xảy ra hôm qua.
Mễ Kha cảm thấy đêm đó so với lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, chính là kí ức quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Rất nhiều năm sau mỗi lần hồi tưởng lại tình cảnh đêm hôm đó, Mễ Kha đều nói: Chúng ta bắt đầu từ nơi đó.
Thật ra thì với tình trạng hỗn loạn đó, đối với người vừa bị kinh sợ là Mễ Kha mà nói bộ dáng tuyệt đối không đẹp.
Sau ba ngày Mễ Kha bị bắt cóc. Cổ tay vì bị kẻ bắt cóc buộc chặt vẫn còn lưu lại máu ứ đọng lúc cô đi tới đoàn 5-3-2. Trên danh nghĩa là đi thăm Hạ Hi, về phần nhân tố bên trong có hay không có ân nhân cứu mạng, Hình Khắc Lũy chưa từng hỏi, Mễ Kha cũng tự nhiên không nói
Mời rượu là khâu cao trào trong tiệc liên hoan, Tham mưu trưởng Hách Nghĩa Thành ở trường quân đội bất luận là cấp bậc, chức vị đều cao nhất, tất nhiên không tránh được một kiếp; Hạ Hoằng Huân lấy thân phận đoàn trưởng đè lại đợt tấn công mấy cấp dưới, may mắn thoát nạn; về phần tửu lượng cùng lực chiến đấu hoàn toàn trái ngược, tham mưu trưởng Lệ Hành thảm nhất, say rượu nằm bẹp, vì lượng cồn quá cao, anh đang bị chấn thương chưa lành, nên sốt cao dọa sợ Hạ Hi.
Từ Đại tá Hách Nghĩa Thành, đến Thượng Tá Hạ Hoằng Huân, sau đó là Trung tá Lệ Hành đứng hàng cuối, đến phiên thiếu tá Hình Khắc Lũy. Dùng từ “Ngàn chén không say” để hình dung anh, hoàn toàn thích hợp.
Theo lý thuyết ghi chép lịch sử uống rượu, Mễ Kha một ly đã gục, nên cô không dám uống rượu. Nhưng vì Hạ Hi giúp Lệ Hành ngăn cản rượu, thừa dịp mọi người không chú ý đã đổi mấy ly rượu, mà người ngồi cạnh cô Mễ Kha không cẩn thận đem rượu trắng tưởng nhầm nước suối uống hai ngụm.
Mễ Kha bị sặc rơi nước mắt, thật may là Hình Khắc Lũy tới mời rượu nhìn thấy, anh đưa nước suối cho cô súc miệng, lại giơ tay vuốt lưng giúp cô dễ thở: “Làm gì thế, không ai mời rượu em cảm thấy tĩnh mịch?”
Mễ Kha nước mắt lưng tròng: “Đây là gì thế, cay chết em rồi.”
Hình Khắc lũy cười hì hì trêu chọc cô: “Cô bé em cẩn thận uống say, đến lúc đó anh giở trò lưu manh em cũng không biết đâu.”
Mễ Kha đẩy tay anh: “Không cần chiếm tiện nghi của em.”
Hình Khắc Lũy cười vang: “Còn biết nam nữ thụ thụ bất thân, chưa có say.” Lấy ngón tay gỡ gỡ tóc cô toán loạn dính trên trán, anh nhắc nhở: “Rượu này tác dụng chậm, đừng uống nữa. Thủ trưởng bọn họ cũng đã say, lát nữa các chị dâu không ai có tâm trí để ý tới em.”
Mễ Kha nhăn mũi, làm bộ dáng đáng thương: “Muốn uống tới khi nào, em đã mệt.”
Hình Khắc Lũy nhìn đồng hồ: “Cố gắng một lúc, nửa tiếng nữa bên trong kết thúc chiến đấu, anh đưa em về.”
Nửa tiếng sau, Lệ Hành say rượu nằm bẹp. Trừ Hách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngôn, Thúc Văn Ba, Hình Khắc Lũy và Mễ Kha năm người về nội thành, toàn thể quân bịnh cùng tắm và ngủ ở đoàn 5-3-2”
Tưởng năm người một xe trở về, kết quả Hình Khắc Lũy lấy lí do không thuận đường lại lấy chức vụ kêu Thúc Văn Ba đưa Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn về, còn anh đưa Mễ Kha. Tuy danh hiệu “Lưu manh” đã gắn liền trên mũ, nhưng Hình Khắc Lũy không có ác ý. Anh chẳng qua đối với tiểu cô nương có cảm tình, vì vậy mới cố gắng tạo cơ hội để cùng cô ở một chỗ.
Mễ Kha ít khi tiếp xúc với người khác phái, cho nên đối với Hình Khắc Lũy có chút kháng cự, nhưng khi nghe anh nói nếu đi cùng phải vòng xe đưa cô về trước, sau đó mới đưa Hách Nghĩa Thành về, trễ nải việc nghỉ ngơi của đồng chí thủ trưởng, cô bất đắc dĩ lên xe Hình Khắc Lũy. Bở vì không biết tửu lượng của Hình Khắc Lũy, Mễ Kha rất sợ anh say rượu đem chân ga nhầm thành chân thắng xe đạp, sợ hãi mắt chớp nhìn chằm chằm vào anh.
Hình Khắc Lũy bị cô xem thường cười không ngừng: “Cô bé, nếu như bởi vì anh lớn lên nhìn đẹp trai, lấy ánh mắt thưởng thức sùng bái nhìn anh, anh sẽ rất thích, nhưng em bây giờ dùng ánh mắt lo lắng này nhìn anh, sẽ khiến anh khẩn trương. Không sao, kỹ thuật của anh không đến nỗi đem em ngã vào trong khe đâu. Nói cho em biết, năm đó xe chạy qua địa bàn Tây Nam, có nhiều chỗ chỉ có ba bánh xe chạy trên đường, vẫn như thường vượt qua vách đá.”
Anh không nói thì thôi, vừa nói Mễ Kha lại càng sợ, cộng thêm tốc độ xe rất nhanh, cô sợ hết hồn hết vía. Vì hóa giải sự khẩn trương, cô quyết định nhắm mắt lại, hi vọng ngủ một giấc thì sẽ đến nhà.
Hình Khắc Lũy thấy thế trêu chọc cô: “Đừng trách anh không nhắc nhở em, ở bộ đội đều là: hai mắt vừa nhắm, đề cao cảnh giác. Em ngủ thiếp đi, anh không đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì.” Mễ Kha không để ý tới anh, nhắm mắt quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe.
Mặc dù ngoài mặt trêu đùa cô, Hình Khắc Lũy vẫn chăm sóc đem cửa sổ xe quay lên, sau đó cởi quân trang khoác lên người cô, nếu như không thuận tay béo mặt cô một cái, ấn tượng Mễ Kha đối với anh cũng không tệ lắm.
Mễ Kha cũng không rõ là cô có phải đang ngủ thiếp đi, tóm lại cô cảm giác đầu càng ngày càng đau, thân thể càng lúc càng nóng, theo bản năng cô cởi áo khoác, sau đó đến chiếc áo dệt kim hở cổ, tiếp đến tay cô bị một lực lớn đè lại, không nhúc nhích. Mơ mơ màng màng mở mắt, trước mặt đung đưa vài bóng người, cô hơi híp mắt, không biết bao lâu kêu: “Hình Khắc Lũy”
“Em rốt cuộc uống bao nhiêu?” Thanh âm trầm thấp đậm đà truyền vào trong tai, Mễ Kha nghe thấy anh tức giận nói: “Nghiêm chỉnh một chút, đừng cởi quần áo nữa, đừng khiến anh bốc hỏa, ở trên xe ăn em!”
Rượu bây giờ mới phát tác, Mễ Kha cực kỳ khó chịu, cô không an phận giãy giụa cố gắng thoát khỏi kiềm chế của anh. Dựa vào sức lực Hình Khắc Lũy, cô muốn thoát là có thể thoát được sao? Hai bên giằng co, Hình Khắc Lũy bỗng nhìn thấy cổ tay Mễ Kha bởi vì bị chói chặt nên tạo thành máu bầm, sợ làm đau cô, anh theo bản năng buông lỏng tay.
Thoát khỏi trói buộc, Mễ Kha khó chịu cầm cổ áo, giống như muốn cởi xuống. Anh mắt chạm đến xương quai xanh khêu gợi, dưới tác dụng của rượu Hình Khắc Lũy cảm thấy bên trong như lửa đốt. Anh mở cửa xe nhảy xuống, đứng ở nơi gió mát, cố làm dịu dục hỏa trong cơ thể. Kết quả chờ khi anh quay lại xe nhìn thấy Mễ Kha áo cởi một nửa cả người ngã qua ghế tài xế ngủ thiếp đi.
Hình Khắc Lũy hít sâu, cầm áo khoác muốn che cho cô, kết quả ngón tay không cẩn thận chạm vào da thịt trắng mịn của cô, tiểu cô nương nhảy cảm liền tỉnh, sau đó ôm cổ anh, giọng điệu mềm mại, làm nũng: “Mẹ, con khó chịu…”
Hình Khắc Lũy thật là bị buộc trở thành lưu manh. Mặc cho anh có lực khống chế mạnh hơn nữa, nhưng nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, anh không động chính là heo, người có bệnh. Vì vậy một giây kế tiếp, Mễ Kha nhỏ nhắn bị anh ôm đến ghế sau của xe việt dã, ngay sau đó Hình Khắc Lũy vội vàng hôn lên đôi môi đang hé mở của Mễ Kha.
Mễ Kha vốn không phải là say đến bất tỉnh nhân sự, khi môi bị che lại, khó thở cô vẫn có ý thức, theo bản năng khước từ Hình Khắc Lũy, trong miệng phát ra âm thanh tương tự như rên rỉ, hừ nhẹ. Mà lúc này cô kháng cự lại dễ dàng kích thích nam nhân, cộng thêm bộ dáng sắc đẹp thay cơm nhìn qua thật muốn khi dễ, cho nên Hình Khắc Lũy nháy mắt bắt được mấu chốt, từ hôn nhẹ nhàng bên ngoài, càng về sau công thành đoạt đất, không ngừng hôn sâu, khiến đầu óc Mễ Kha hoàn toàn hỗn độn, ngay cả anh cũng không kiềm chế được muốn hòa tan.
Cảm thấy thân thể trong ngực khẽ run, Hình Khắc Lũy mới phát hiện ra áo lót bị cô hay bị chính mình kéo lộn xộn, mà áo của Mễ Kha cũng không biết lúc nào bị anh cởi bỏ, lúc này tay anh đang dừng lại ở khóa áo lót, chỉ cần ngón tay anh nhẹ nhàng động, thân thể của cô sẽ hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.
Trong phút chốc, một tia lý trí cuối cùng còn sót lại nhắc nhở anh không nên mạo phạm cô. Dừng lại anh ôm Mễ Kha vào trong ngực, cúi đầu ở bên tai cô nhắc nhở: “Đừng làm loạn, anh sẽ không khống chế được mà muốn em.”
Hoặc là bị ôm chặt không thoải mái, Mễ Kha vịn cổ anh, thân thể nhỏ bé ở trong lòng anh uốn éo. Da cô trơn mịn như da em bé cọ sát vào lồng ngực anh, Hình Khắc Lũy gần như không chụi đựng nổi, nhiệt độ dưới hai chân tăng lên, anh chôn mặt vào cổ Mễ Kha, hung hăng cắn cô một cái.
Mễ Kha đau, đánh anh, Hình Khắc Lũy thuận thế buông cô ra, sau đó lấy nước suối từ dưới ghế, mở ra, dùng toàn bộ đổ lên đầu. Mễ Kha bị nước lạnh hắt vào thân thể co rút né tránh.
Vốn dĩ phát triển đến bước này sẽ kết thúc, nhưng Mễ Kha vì vai và cổ truyền đến đau đớn tỉnh táo thêm một chút, phát hiện mình nửa người gần như bị lộ ra toàn bộ, hoàn toàn tỉnh rượu cô hét lên lấy tay bảo vệ ngực che đi phong cảnh. Hình Khắc Lũy mím môi, lấy áo dệt kim muốn giúp cô mặt. Mễ Kha lại nghĩ anh muốn xâm phạm cô, hốt hoảng đẩy anh. Hình Khắc Lũy tránh cũng không tránh chỉ muốn mau chóng giúp cô mặc lại quần áo. Vậy mà lôi lôi kéo kéo, áo không mặc được vào, áo lót còn không giải thích được bị mở ra.
Bộ dạng này hoàn toàn có thể gọi là hình ảnh hấp dẫn, hoàn toàn kích thích Hình Khắc Lũy đang say rượu, anh nắm lấy áo Mễ Kha cầm lên, cánh tay khẽ dùng lực, một tay kéo cô áp đảo ngồi lên ghế, trong lúc cô giãy giụa môi anh đã hôn xuống cổ cô, lưu luyến nhấm nháp bầu ngực, dừng lại ở trên bụng…
Cuối cùng khi bàn tay như lửa nóng của anh thăm dò vào quần của Mễ Kha, cô gần như thét chói tai, tiếng khóc trong xe tràn ngập ra. Hình Khắc Lũy bỗng chốc dừng lại, một giây, hai giây, ba giây sau anh đột nhiên ngồi dậy, kéo chiếc áo bị thất lạc ở trên ghế tài xế, che phủ Mễ Kha thật kín, sau đó không cho cô phản bác, ôm chặt cô vào ngực, liên tục nói: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi…”
Cảm xúc Mễ Kha dần bình ổn, chờ Hình Khắc Lũy chậm rãi buông cô ra thì cô theo phản xạ có điều kiện vung tay “bốp” hung hăng tát lên mặt Hình Khắc Lũy. Mễ Kha vóc dáng không cao, nhưng lực tay không nhỏ, Hình Khắc Lũy bị đánh đến nghiêng mặt. Đang lúc Mễ Kha cho rằng anh sẽ nổi giận thì anh quay mặt sang bình thản nói: “Em mặc quần áo vào trước, cẩn thận cảm lạnh.” Sau đó mở cửa xe đi xuống, đứng bên ngoài rút mấy điếu thuốc.
Hình Khắc Lũy trở về xe, trên người quân trang khôi phục chỉnh tề, Mễ Kha vẫn đang khóc. Sợ dọa đến cô, anh không cùng cô tiếp xúc, đầu tiên đưa ra khăn giấy cho cô: “Em lau mặt đi.” Sau đó rất dịu dàng nói: “Anh cũng không nghĩ sẽ mạo phạm em, thực sự, anh không bỉ ổi như vậy.” Anh hiếm khi lúng túng dừng lại: “Tóm lại , anh mất khống chế, xin lỗi em.”
Mễ Kha núp ở chỗ ngồi phía sau, nhỏ giọng yêu cầu: “Em muốn về nhà.”
Hình Khắc Lũy yên lặng một lát: “Được”
Cả đường đi trầm mặc, Hình Khắc Lũy đưa Mễ Kha đến ngoài cửa Mễ Gia, lúc cô chuẩn bị xuống xe anh vội kéo lại, “Em có thể tha thứ cho anh không? Anh thừa nhận anh uống say, nhưng anh thật sự không có ác ý. Anh không nói dối em, anh thật sự thích em, em làm…” hai từ “Bạn gái” chưa nói ra, Mễ Kha đã rút tay ra, đẩy cửa xe không quay đầu chạy mất, chỉ có bên tai vọng lại thanh âm yếu ớt như tiếng muỗi kêu của cô: “Thật xin lỗi” thật lâu không bị tan ra.
Thật xin lỗi cái gì? Say rượu thất thố suýt chút nữa cường bạo cô? Còn cô vì một cái tát kia?
Sờ sờ má trái bị đánh, Hình Khắc Lũy im lặng cười.
Gió đêm chợt nổi lên, thổi vào hồ nước, ban đêm “Xuân tâm nảy mầm” đâu chỉ một mình Hình Khắc Lũy
Trí nhớ như thủy triều vọt tới, tình huống bây giờ giống như cảnh đêm đó tái diễn, Mễ Kha nước mắt không kìm được rơi xuống, không phải vì anh hôn như trừng phạt, mà vì cảm thấy khó chịu.
Hình Khắc Lũy lại nghĩ đã dọa được cô. Cảm giác trên mặt cô ẩm ướt, anh dừng lại tất cả động tác, ôm cô vào trong ngực, bộ dáng như đang dỗ đứa bé, vỗ nhè nhẹ lưng cô, dịu dàng bảo đảm: “Đừng sợ, nếu em không đồng ý, anh tuyệt đối không dám làm loạn. Chẳng qua anh muốn giải thích, anh vì thích em mới muốn ôm em, yêu em tuyệt đối không có ý khi dễ em.”
“Anh chính là thấy em thấy em dễ liền bắt nạt!” Mễ Kha trong lòng anh lau nước mắt, oán trách: “Luôn trêu chọc em… em làm sao biết anh thật lòng hay đùa giỡn? Động một chút là nổi giận, quát em còn lớn tiếng hơn quát lính của anh, xem mắt cũng không phải em nguyện ý, làm gì mà tức giận với em, không thể nhẹ nhàng nói?”
Hình Khắc Lũy cãi lại: “Nhẹ nhàng nói em sẽ nghe sao?”
Mễ Kha ngẩng đầu quát: “Vậy anh nổi giận, em sẽ nghe lời?”
Hình Khắc Lũy im lặng: “Anh không gọi em cũng không gọi, có phải nếu như anh không tìm em… em thật sự muốn cắt đứt liên hệ với anh?”
Mễ Kha mạnh miệng: “Cắt đứt thì cắt đứt, dù sao anh cũng không quan tâm.”
“Anh không quan tâm?! Anh đến bệnh viện Lục quân làm gì.” Hình Khắc Lũy cảm thấy oan uổng, “Anh mặt mũi cũng không cần, cầu xin Tham mưu trưởng lừa em tới sư bộ, vì sợ em không chịu gặp anh. Anh còn không để bụng, em còn không có lương tâm.” Thấy bộ dáng cô méo miệng, giọng điệu của anh chậm xuống: “Được rồi, được rồi, anh cũng không phải mắng em, chỉ là có chút ấm ức, còn không được nói. Dù sao anh cũng mặc kệ, em đồng ý là tốt nhất, không đồng ý anh cũng chỉ có một chiêu,” anh dừng lại, thấy Mễ Kha ngẩng đầu mới ăn vạ nói: “Dây dưa đến cùng!”
Mễ Kha giơ tay đánh anh, bị anh bắt được đặt lên ngực. Hình Khắc Lũy nhìn sâu vào mắt cô, hai mắt thâm thúy như đáy hồ trong suốt, nhìn chăm chú cô: “Anh là nghiêm túc, bây giờ, chân thành và nhiệt liệt mời em – làm bạn gái anh.”
Lúc này Hình Khắc Lũy khí thế mà dịu dàng, ánh mắt kiên định, Mễ Kha bị ánh mắt sáng rực của anh khóa trụ, gương mặt càng lúc càng đỏ, ngay cả lỗ tai cũng ửng hồng, cô không dám nhìn vào ánh mắt anh, rất lâu mới ngập ngừng: “Nhưng ba em, không thích quân nhân…”
Hình Khắc Lũy vừa nghe khóe miệng nhếch lên: “Ba em có thích hay không liên quan gì đến anh, em thích là được.” Lấy ngón tay lau đi nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, anh cúi xuống bên tai Mễ Kha nói nhỏ: “Em thích anh chứ? Ít nhất cũng không ghét. Nếu không lần trước xảy ra như vậy, em đã cùng anh tuyệt giao…?”
Mễ Kha đấm loạn lên người anh, Hình Khắc Lũy cười mấy cái sau đó ôm chặt lấy cô. Mễ Kha ban đầu còn giống như không muốn anh chạm vào, hai tay chống trước ngực đẩy anh, nhưng so với buổi đêm sau bữa tiệc liên hoan, sức lực giảm đi rất nhiều.
Hình Khắc Lũy lại nhất định phải biết được đáp án từ chính miệng cô, dịu dàng hỏi lại: “Đồng ý, ở bên cạnh anh được không?”