Mười Bảy Tuổi, Bạn Thích Ai?

Chương 46



Tờ giấy phỏng vấn vẫn chưa thâu lại, Niệm Từ gần đây thường hay hết giờ là qua lớp cùng chơi với tôi.

Trưa thứ sáu, tôi và cậu ấy đi khu thương mại ở trung tâm thành phố ăn trưa. Cuối năm rồi, Niệm Từ muốn mua cho bà cậu ấy một bộ đồ ấm mặc trong mới. Trước quầy quần áo ken đầy người, chúng tôi lựa xem cái màu đỏ tươi với cái màu rêu, cuối cùng chọn cái sau. Niệm Từ áp mặt mình lên trên bề mặt vải, vừa ý nói: “Ấm thật ấy.”

“Bà chắc chắn sẽ thích lắm.” Tôi cầm trên tay cây kem vừa mua, đi theo cậu ấy cùng tính tiền, ở quầy tính tiền bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Học trưởng?”

Nhan Quân thấy bọn tôi cũng cực kì ngạc nhiên. Anh ấy ôm theo người một cái bánh kem to oành cùng một túi quà. “Sắp sinh nhật ai ấy ạ?” Tôi tò mò chạy qua hỏi.

“Đúng rồi, vừa hay chiều nay có cuộc họp chuẩn bị cho lễ kỷ niệm trường, bánh này mời mọi người ăn.” Nhan Quân cười, tôi chẳng chú ý là anh ấy vẫn chưa đáp câu hỏi hôm nay sinh nhật ai, lại nghe anh ấy hỏi: “Sao tụi em lại ở đây?”

“Em mua ít đồ cho người nhà.” Niệm Từ thản nhiên như thường, ánh mắt bạn ngưng lại 1 giây chỗ túi quà. Nhan Quân nói: “Chốc nữa bọn em về trường làm sao, anh bắt taxi, đưa cả hai em về chung luôn nhé.”

“Ngon rồi!” Tôi đồng ý ngay, còn đang định đẩy Niệm Từ đi thì tự nhiên nhớ ra: “A, không được, bọn em còn chưa ăn trưa.” Nhan Quân bật cười: “Anh cũng chưa ăn trưa đâu, mời bọn em ăn KFC nha?”

“Dạ…” Tôi băn khoăn cực, theo phản ứng thì là muốn đồng ý, nhưng nghĩ đến ghép lại vầy ngồi ăn chung cũng hơi ngại. Niệm Từ mở miệng nhận lời: “Vậy cám ơn học trưởng.”

Tôi cúi đầu nhìn mũi giày, bụng nghĩ mình có cố ngăn lại ấy, nhưng mình ngăn không có nổi.

Ba người cùng xuống tới lầu 1, lúc đi vòng qua cửa hàng đồ kẹp tóc cạnh thang cuốn, tôi chợt trông thấy một cái logo quen quen: “Ai, đây là chỗ học trưởng…” anh mua túi quà đó đúng không?

Nói chưa xong câu thì đã bị Niệm Từ cắt ngang: “KFC có phải vừa tung ra combo mới không này?”

“Đúng rồi nè.” Tôi lập tức bị đánh lạc hướng chú ý, “Nhưng mà Doraemon tớ sưu tập đủ bộ rồi.” Nhan Quân không tin nổi phải phì cười: “Sưu tập đủ bộ cơ à? Vậy em đã ăn tổng cộng bao nhiêu cái burger thế?”

Niệm Từ thở dài: “Để gom đủ mấy con này cho cậu ấy, bọn em nửa năm nay gần như cứ gặp nhau là lại vào KFC.” “Vậy em muốn đổi ăn cái khác không?” Tôi vội quay lại hỏi: “Hôm nay mình ăn cái khác hả?”

“Không có.” Niệm Từ xoa đầu tôi, “Mình cứ ăn KFC đi.” Tôi cười hehe, vui ơi là vui: “Tớ muốn uống Cola đá.”

“Không phải em muốn ăn burger à?” Nhan Quân thấy lạ.

“Cậu ấy ôm ly Cola là vui rồi.” Niệm Từ cười.

Về sau tôi mới biết chuyện đó làm Nhan Quân ấn tượng sâu đậm đến mức nào.

Chính là sau đó rất lâu, tôi gặp lại anh ấy ở nước ngoài, là học trưởng thì cứ theo quy củ là phải mời khách, anh ấy mới hỏi tôi muốn ăn gì: “Ăn nhà hàng 5 sao sư huynh có trả không?”

“Trả.” Nhan Quân cười, sau cảm thán: “Em bây giờ hết tuổi vì uống Cola đá mà đòi ăn KFC rồi nhỉ.”

Tôi cúi đầu, cũng phì cười: “Giờ em đã biết, muốn uống Cola đá thì cứ mua riêng một lon, chẳng việc gì phải tới KFC mua kèm với burger cả.”

Đạo lý này, tôi hiểu ra quá trễ.

Buổi họp chuẩn bị cho lễ kỷ niệm buổi chiều, tôi cùng Diệc Phi và Niệm Từ tới phòng họp ở tầng trên cùng từ sớm. Thế mà phòng cũng gần kín người, hai bạn ấy đều vào ghế phát biểu ở bên cạnh bàn hội nghị, tôi thì tìm một chỗ gần cửa ngồi xuống, lấy tập bút ký ra tiếp tục soạn lời dẫn của MC.

Lúc tiếng chuông reo vào tiết lúc ba giờ vang lên, cô Tân giáo viên chủ nhiệm, cũng chính là mẹ Phương Minh Vũ, vừa bước lên bục để phát biểu thì cánh cửa lại mở ra. Liêu Tinh từ bên ngoài hớt hải chạy vào, vội vàng cúi người: “Xin lỗi cô, đội bóng buổi trưa đi tập ở bên ngoài vừa về ạ.”

“Em tìm chỗ ngồi đi.”

Khu cạnh cửa chỉ còn trống đúng một chỗ cạnh tôi, nếu đi vào trong thì sẽ phải làm phiền nhiều người… Tôi cắn môi cúi đầu, Liêu Tinh đứng ở cửa, do dự mất một thoáng.

“Nhìn gì thế? Mau tìm chỗ ngồi xuống đi, bắt đầu họp rồi.” Cô Tân hối cậu ấy. Liêu Tinh lưỡng lự rồi cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.

Cô Tân nói: “Thế chúng ta bắt đầu họp nhé. Cô chỉ có mấy câu ngắn gọn này, lễ kỷ niệm trường mỗi năm đều là màn đinh của khối 10, năm sau càng đặc biệt quan trọng vì là 30 năm trường thành lập. Đài truyền hình thành phố sẽ đưa ekip quay phim đến trợ giúp quay lại, các thiết bị sân khấu trường cũng đầu tư đầy đủ. Các em vào đúng đợt này thật sự là rất khó có, đồng thời trách nhiệm trên vai các em cũng rất lớn, hy vọng các em có thể đem đến cho trường mình một buổi lễ đặc biệt chưa từng có, đáng để ghi vào sử sách…”

Tôi gạch gạch vài đầu dòng quan trọng, bỗng phát hiện Liêu Tinh ngồi cạnh cũng lấy giấy viết ra không biết là viết viết vẽ vẽ cái gì. Tôi muốn ngó thử, nhưng lại ngại, thấy kỳ cục, đành quay lại viết nguệch ngoạc lên quyển sổ của mình.

Sau khi kết thúc phần động viên của cô giáo, mỗi lớp đều đứng lên báo cáo bằng miệng các tiết mục lớp mình đương chuẩn bị, tôi bèn theo đó ghi lại từng cái từng cái điểm chính một.

Đến lớp số 6, Liêu Tinh bị hỏi có phải định biểu diễn “Định Quân Sơn” không, cô Tân quan tâm thấy rõ, còn hỏi: “Em có hoá trang không?” Liêu Tinh đáp: “Nếu có chỗ hoá trang thì em sẽ mời thầy tới giúp em vẽ mặt.”

Cô Tân nói: “Vậy em mời đi nhé!” Liêu Tinh gật đầu ngồi xuống, lại tiếp tục ngoáy bút.

Lúc tiết chuông tan học réo lên thì việc thảo luận cũng đã hòm hòm. Cô Tân thu dọn đồ đi ra. Tôi vừa định đứng dậy tìm Niệm Từ với các bạn, Liêu Tinh bỗng gọi tôi: “Hoàng Doanh Tử.”

Tôi đứng lại, cậu con trai trước mặt không cười kiểu ngốc nghếch thường khi, cậu ấy người cao ơi là cao, song lại cúi đầu, đưa tờ giấy ngồi viết suốt từ nãy giờ cho tôi.

“Phỏng vấn cho giải bóng rổ này.”

Tôi sựng lại một thoáng, nhận lấy, thì ra cậu ấy ngồi điền cái này.

Cậu con trai chừng thở phào, nhưng vẫn cúi đầu như cũ, nói một mạch: “Mấy ngày nay đội bóng tham gia huấn luyện, tớ vừa viết xong đấy, cậu xem chỗ nào không ổn thì cứ sửa.” Nói rồi cậu ấy đi thẳng ra, chẳng ngoái lại nhìn tôi.

Tôi đứng cầm tờ A4, nhìn mấy hàng chữ ngoáy to đùng trên mặt giấy, trong bụng đâm buồn và tự trách. Niệm Từ ở đằng xa gọi tôi: “Doanh Tử, qua đây bưng đồ giúp tớ.”

Tôi thở dài nhè nhẹ, đem tờ giấy phỏng vấn gấp cẩn thận lại, cho vào túi, sau đó chạy tới chỗ cậu ấy nhận lấy cái hộp đựng đầy bút vẽ ôm lên, đồng thời báo cáo: “Liêu Tinh viết xong phần trả lời bài phỏng vấn đưa tớ rồi.”

Niệm Từ cười nói: “Vậy không phải quá tốt à, giờ phỏng vấn xong xuôi tất cả mọi người rồi đúng không.” Tôi gật đầu: “Nhưng cậu ấy trông không hào hứng lắm.”

“Không có đâu, Doanh Tử, cậu ấy sẽ không tỏ vẻ không hào hứng với cậu đâu.” “Cậu ấy chẳng cười tí nào…”

Niệm Từ nghĩ một chốc rồi nói: “Tớ nghĩ cậu ấy có hơi buồn thật, nhưng cậu ấy có buồn đi nữa cũng chẳng có cách nào, đúng không?” “Sao lại không có cách?” Tôi ngước lên hỏi, “Có thể nào mọi người cùng vui được không?”

Niệm Từ thở dài, tóc xoã xuống hai bên tai cậu ấy: “Doanh Tử, lớn rồi thì sẽ không thể ai cũng đều vui được.” Là vậy sao…

“Ví dụ, Liêu Tinh thích cậu, cậu không thích cậu ấy, nhưng lại mong không khiến cậu ấy buồn, chuyện này khó có khả năng lắm.” Tôi phân vân: “Nhưng tớ thích Trang Viễn, cậu ấy không thích tớ, tớ thấy cũng đâu có sao.”

“Thế nên ấy, Doanh Tử, cậu thật sự thích Trang Viễn à?” “Cái gì?”

“Được rồi, đừng nghĩ mấy chuyện này nữa.” Niệm Từ cười bó tay, nhỏ tiếng nói thêm một câu: “Mấy chuyện này không phải chuyện tớ nên nói với cậu…” Tôi càng mờ mịt hơn.

“Không có gì. Có người có lẽ cũng không mong cậu biết sớm, biết rõ mấy cái này làm gì…” Niệm Từ còn muốn an ủi tôi, thì anh Nhan Quân từ phía xa đi tới.

Nhan Quân thấy bọn tôi đang ôm vật nặng, bèn bước nhanh tới đưa tay đỡ, ai dè ngón tay thon dài vừa khéo đè phải ngọn tóc của Niệm Từ. “Ấy da, xin lỗi em, có đau không?”

“Không sao ạ.” Niệm Từ sẽ chau mày, nương theo lực của Nhan Quân rút tóc ra.

Hai người sửa sang lại xong, bèn cùng đem mớ đồ cồng kềnh trong tay sang bỏ lên bàn trong căn phòng cạnh phòng họp.

Nhan Quân ngó quanh tìm: “Chốc nữa còn nhiều đạo cụ phải bưng qua lắm, Niệm Từ em có muốn cột tóc lên không cho gọn?”

“Em không mang dây cột tóc.” Niệm Từ vừa khiêng đồ nặng, má phơn phớt hồng, đứng thẳng dậy lấy khăn giấy từ trong túi ra lau tay cùng mặt.

“Anh tìm cho em cái gì đó dùng tạm…” Nhan Quân đột nhiên phát hiện trên hộp bánh kem mua hồi trưa có cột một cái dây chun màu hồng cam, bèn đưa tay cởi ra: “Cái này có được không?”

“… Được ạ.” Niệm Từ nhận lấy, soi vào bóng mình trên cửa sổ hắt nắng chiều, lấy cọng dây chun kia quấn lên cao cao sau đầu, ngón tay thon không biết làm phép thuật gì, hô biến một cái, cọng dây chun dài ngoằng đã biến thành một chiếc nơ bướm cực kì xinh xắn, buông lơi theo mái tóc. Cô bạn gái giờ để lộ ra chiếc cổ trắng ngần cùng khuôn mặt với những nét mỏng mảnh thanh tú.

Tôi quên phắt bao nhiêu là băn khoăn bối rối khi nãy, mắt như nổ ra muôn vàn sao sáng: “Xinh quá đi.” Niệm Từ xinh quá đi!

Cậu ấy thắt nơ bướm cũng xinh quá đi!

Niệm Từ mỉm cười, ngước lên, đúng lúc Nhan Quân cũng nhìn sang.

Người con trai hơn chúng tôi một tuổi ấy sững lại một thoáng, là rất hiếm có. Sau đó, anh nhẹ nhàng khen: “Đúng là rất xinh. Tay của em khéo léo thật.”

=======


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.