Lôi Vận Trình đi vào phòng Phong Ấn với thân mình ướt sũng, đây cũng được xem như là thăm lại chốn cũ, vài năm trước cô đã từng đến phòng của anh trong tình cảnh cũng thảm hại như thế này…
Một chiếc khăn lông phủ lên đầu cô, che khuất khuất tầm mắt của cô.
“Em vào trong tắm đi, anh đi tìm quần áo cho em.” Phong Ấn nói xong thì xoay người rời đi, giọng nói có phần lạnh nhạt. Nhưng như thế cũng chẳng ảnh hưởng chút nào tới tâm tình đang phơi phới của Lôi Vận Trình, cô nghe lời đi vào phòng tắm của anh.
Phong Ấn chưa từng dẫn bạn gái về nhà, huống hồ hiện giờ anh còn là một chàng thanh niên độc thân, trong nhà lại càng không có quần áo của con gái. Anh đành phải lên gác lục tủ quần ảo của mẹ, nhưng vẫn không tìm thấy bộ nào thích hợp. Lúc anh quay lại thì Lôi Vận Trình đã tắm xong, cô ở trong nhà tắm cất tiếng gọi anh: “Công chúa muốn thay quần áo!”
Không còn cách nào khác, Phong Ấn đành phải lấy áo sơ mi của mình đưa cho cô qua khe cửa. Lôi Vận Trình thấy áo sơ mi thì ngây ra một lúc, gương mặt cô có chút nóng lên, “Áo của anh à? Như vậy không được thích hợp cho lắm nhỉ?”
“Thế em thấy ‘bộ quần áo mới của Hoàng đế’(1) thì thích hợp hơn hay sao? Nếu thấy được thì để anh tìm cho em một bộ.” Phong Ấn vừa nói vừa tự cởi bộ quần áo ướt sũng của mình ra, mặc một chiếc quần sooc ngắn.
(1) Bộ quần áo mới của Hoàng đế: tức là không mặc gì cả. Chắc các bạn đều biết đến câu chuyện ngụ ngôn này rồi nhỉ? Còn ai không biết thì vào đây đọc.
“Thích hợp!” Ở phía sau cửa, Lôi Vận Trình dùng khẩu ngữ không phát ra tiếng động trả lời anh, nhưng hiện tại thì cô vẫn chưa có đủ dũng khí để nói với anh những lời như thế.
Quần áo của anh quá to so với cô. Lôi Vận Trình ngắm đi ngắm lại mình trong gương, cô không khỏi bĩu môi. Kỳ lạ thật đấy, chẳng phải người ta vẫn thường nói phụ nữ gợi cảm nhất là lúc mặc áo sơ mi của đàn ông đó sao? Sao đến phiên cô mặc lại chẳng ra cái kiểu gì thế nhỉ? Sao chẳng thấy đẹp đẽ chút nào cả?
Không đẹp cũng kệ đi, Lôi Vận Trình hít thật sâu, bất đắc dĩ bước ra ngoài. Phong Ấn miệng ngậm thuốc lá đang lấy khăn lau tóc, anh lãnh đạm đưa mắt liếc cô một cái: Sân bay đã trở về nguyên trạng, “nhấp nhô gợn sóng” gì đó chỉ là đồ giả mà thôi.
Anh không nói gì, Lôi Vận Trình không khỏi căng thẳng, cô cố tìm một đề tài an toàn để nói: “Phi công mà cũng được hút thuốc sao?”
Phong Ấn vốn định không thèm để ý đến cô, nhưng lại không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, anh vắt khăn tắm lên cổ rồi vẫy tay với cô: “Em lại đây!”
Lôi Vận Trình nhảy nhót chạy đến, gương mặt hoàn toàn vô tội. Phong Ấn nhả một làn khói trắng, giữ lấy cằm cô rồi nhìn trái nhìn phải: “Há miệng ra!”
“A —–” Lôi Vận Trình há cái miệng nhỏ nhắn của cô ra giống như để bác sĩ kiểm tra cổ họng, còn phụ họa thêm tiếng “a” nữa.
“Ai bảo em “A” hả?” Phong Ấn trừng mắt: “Cười một cái!”
Lôi Vận Trình nghe lời, nhếch miệng cười, nhưng lại bị anh dọa: “Có cười nhe răng ra không hả?”
“Nhưng đây là cười mỉm mà.” Cô vừa nói dứt lời, trên cằm bỗng truyền đến cảm giác đau đớn, Phong Ấn đang dùng sức bóp cằm cô, cô đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Ồ? Hàm răng trắng đều lóa cả mắt. Phong Ấn buông cô ra, sau đó lại tỉ mỉ đánh giá cô, đôi mắt giống như chiếc radar quét qua cô một lượt từ đầu đến chân, từ trước ra sau.
Lôi Vận Trình hết sức phối hợp, bàn tay điệu đà chụm ngón cái và ngón giữa lại(2), liếc mắt một góc 45 độ nhìn anh: “Lão gia, ngài đã hài lòng chưa ạ?”
(2) Nguyên văn là: Bày ra điệu “lan hoa chỉ”, tức là động tác kiểu như thế này này:
Phong Ấn cười lạnh: “Lão gia không hài lòng, nhà ngươi sẽ đi chỉnh hình sao?”
“Hừ!” Lôi Vận Trình theo phản xạ hừ anh một tiếng, lại thấy anh giơ cánh tay lên, tưởng rằng anh muốn đánh mình, cô nhanh nhẹn lách người. “Câu này của anh thật làm tổn thương người khác!”
“Vậy tại sao em lại biến thành thế này? Niềng răng đâu? Mắt một mí đâu? Cái mặt bánh bao đâu? Làn da ngăm rắn rỏi đâu rồi?” Trong ấn tượng của anh, Lôi Vận Trình chính là một cô nhóc như thế đấy, nói là xấu thì không phải, nhưng tuyệt đối không thể xem là xinh đẹp được. Anh nhớ nhất là bộ niềng răng Inox chói lóa của cô, bây giờ không còn niềng răng nữa, anh chỉ thấy hai hàm răng trắng đều như hai chuỗi hạt trân châu. Cũng khó trách lúc đầu Phong Ấn không nhận ra cô, từ ngày đi học ở học viện hàng không tới nay anh chưa từng gặp lại cô, cũng đến… Sáu năm rồi nhỉ? Năm tháng thật đúng là con dao mổ lợn mà… (tức là năm tháng trôi qua nhanh quá ấy mà ^^)
Lôi Vận Trình nhe răng làm mặt quỷ với anh: “Anh không thấy người ta vẫn nói con gái mười tám tuổi sẽ khác hẳn à? Niềng răng cũng không thể đeo cả đời được. Ai nói lúc nhỏ da đen thì đến lúc lớn da nhất định vẫn sẽ đen? Nhưng mà…” Nói đến đây, cô ra vẻ huyền bí kề sát anh, day day một bên lông mày đầy vẻ đắc ý của anh, có chút khiêu khích: “Không có niềng răng, cảm giác hôn môi cũng không tệ nhỉ?”
Cô ở khoảng cách quá gần, con ngươi đen láy như hạt nhãn long lanh, hàng lông mi dài rung rinh trước mắt anh tựa như cánh bướm, hương thơm nữ tính trên cơ thể hòa lẫn với mùi thơm của sữa tắm nhẹ nhàng phảng phất trước mũi anh. Phong Ấn bỗng nhớ đến vài năm trước, lúc anh bằng tuổi cô bây giờ đã từng ác ý trêu chọc cô: “Ôi trời, em gái niềng răng, em thử nói xem, sau này khi em lớn rồi có bạn trai, ai mà dám hôn em cơ chứ? Không bị rách lưỡi mới là lạ đấy!”
Cô bé ấy lúc đó không to gan được như bây giờ, cái miệng nhỏ mếu máo và đôi mắt ngấn nước. Phong Ấn cười lớn: “Thật ra anh trai đây cũng rất thích em, tiếc là cái lưỡi của anh lại không dám mạo hiểm hi sinh thân mình. Nụ hôn đầu nhớ để dành cho anh nha, đợi anh đi luyện cho gan to ra rồi sẽ quay về nhận hàng nhé!” Sau đó ư? Sau đó thì Phong Ấn được tuyển vào không quân, cơ hội về thăm nhà thì có hạn, từ khi đó anh gần như là không gặp lại Lôi Vận Trình. Thỉnh thoảng lúc anh về nhà cũng nghe Lôi Dật Thành nói chương trình học của cô rất nặng nên cũng không gọi cô ra ngoài chơi, mãi cho đến khi anh dần quên mất có một người như thế đã từng xuất hiện trong cuộc đời mình, thì cô lại dùng phương thức độc đáo này để đánh thức ký ức của anh.
Đúng như lời cô nói, con gái mười tám tuổi quả nhiên là khác hẳn. Lôi Vận Trình của thì hiện tại đã tháo niềng răng, đôi mắt ẩn chứa khí thế bức người, khuôn mặt tròn trịa đầy đặn không còn nữa, chiếc cằm nhỏ nhắn đáng yêu, dáng người cũng cao lên khá nhiều, nhìn cô thật giống như một con búp bê sứ trắng trẻo, nhất là cái miệng nhỏ xinh phiếm hồng, thật khiến cho người ta phải… Thèm thuồng.
Phong Ấn lấy lại bình tĩnh, nhìn cô như quái vật, anh giơ ngón trỏ đẩy trán cô cách xa khỏi mình: “Anh trai em mà thấy em như thế này sẽ khóc mất. Còn chưa dậy thì đến cỡ B mà đã dám đi cưỡng hôn đàn ông, em cũng giỏi thật! May mà người xui xẻo bị em hạ độc thủ lại là anh đấy.”
Lôi Vận Trình đơ mất một lúc mới hiểu ra được ngụ ý của anh là ám chỉ mức độ dậy thì vòng một của cô, cô bối rối kéo góc áo: “Cái gì mà may mắn cơ chứ?”
“May mắn chính là —–” Phong Ấn có chút ngập ngừng… Phải rồi, cái gì mà may mắn cơ chứ?
Lôi Vận Trình chớp chớp mắt chờ anh trả lời, Phong Ấn lại liếc mắt qua chỗ khác: “Ơ? Anh bảo này, em gái đeo niềng răng —- Trình Trình!” Thấy cô trợn trừng mắt với mình, anh đành phải đổi giọng gọi tên cô. “Không phải là em cố tình ngã xuống bể bơi rồi giả vờ không biết bơi, đợi anh nhảy xuống cứu, sau đó nhân cơ hội thực hiện ý đồ xấu với anh đấy chứ?”
Bị vạch trần rồi!
Nhưng Lôi Vận Trình lại vô cùng bình tĩnh, cô cười ngây ngô, trong nụ cười ẩn giấu chút cay đắng không dễ gì phát hiện: “Hình như có ai đó từng bảo là giữ lại nụ hôn đầu cho anh ta mà!”
Nghe thấy thế, ánh mắt Phong Ấn bỗng tối sầm lại, con ngươi đột nhiên trở nên sắc bén. Lôi Vận Trình bị sự thay đổi đột ngột của anh dọa cho đến mức phải lùi lại phía sau nửa bước: “Anh làm gì vậy hả? Đó chỉ là món quà sinh nhật cho em thôi mà.”
Phong Ấn híp mắt nhìn cô, vừa định mở miệng thì thái độ của Lôi Vận Trình bỗng nhiên mềm mỏng hẳn: “Anh Tiểu Ấn, anh đưa em về nhà trước được không? Anh trai em tỉnh lại mà thấy bộ dạng em thế này thì sẽ mắng em chết mất.”
Trực giác của Phong Ấn nói cho anh biết, có gì đó không ổn, nhưng anh vẫn đáp ứng cô, anh muốn xem xem rốt cuộc là trong cái hồ lô này đựng thứ thuốc gì đây.
Lúc bọn họ rời đi không làm kinh động đến Lôi Dật Thành, Phong Ấn lái xe đưa cô đến tận cổng khu nhà. Bố mẹ đều không ở nhà, Lôi Vận Trình rất muốn hỏi xem anh có muốn lên nhà ngồi một lúc hay không, nhưng cô vẫn không đủ can đảm để đưa ra một lời mời “mang tính người lớn” như thế.
“Anh chờ em một lát, em lên lấy ít đồ rồi sẽ xuống ngay.”
Như sợ anh không đồng ý, Lôi Vận Trình vừa nói xong liền dùng tốc độ ánh sáng chạy một mạch lên gác. Phong Ấn ngồi trong xe chờ, quả nhiên là cô quay lại rất nhanh, cô đưa cho anh một quyển sách. Phong Ấn không hiểu chuyện gì, nhận lấy rồi tùy tiện giở một trang, vừa mở ra đã thấy bên trong có kẹp một thứ gì đó, anh đột nhiên cau mày, mở cửa xuống xe rồi sập lại thật mạnh, cầm tờ giấy đăng kí dự thi đại học Hàng không Không quân nghiêm túc chất vấn.
“Đây là cái gì?”
Lôi Vận Trình không ngờ được rằng anh lại phản ứng mạnh như vậy: “Không… Không quân —–”
“Anh biết! Anh biết chữ! Anh muốn hỏi em đây là có ý gì?” Phong Ấn không kiên nhẫn cắt lời cô: “Dật Thành nói em muốn thi vào học viện cảnh sát.”
“Đó là anh ấy muốn, em không muốn, em muốn được giống như anh, làm một phi công Không quân!” Lôi Vận Trình thừa dịp anh không để ý liền lấy lại tờ đăng kí, bảo bối của cô lại nằm yên giữa những trang sách.
Phong Ấn nhếch miệng: “Em đùa cái gì thế hả? Em tưởng đó là đồ chơi của em à? Chỉ cần em muốn là có thể làm được hay sao?”
“Em không chỉ muốn, mà còn thích, là tình yêu cuồng nhiệt, anh làm được thì tại sao em lại không thể?” Lôi Vận Trình bướng bỉnh phản bác lại: “Em nghiêm túc đấy, không hiểu tại sao mọi người ai cũng nói cái kiểu này, cứ như là em đang làm loạn ấy.”
“Đúng là em đang làm loạn!”
“Em không có! Em tự biết bản thân mình đang làm gì! Em không còn là một cô nhóc nữa! Phong Ấn, anh mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, Lôi Vận Trình đã không còn là một cô bé nữa!”
Phong Ấn trầm mặc, cô gái đang gầm lên với anh giống con sư tử nhỏ đúng là đã không còn giống với mấy năm trước nữa, không chỉ là thay đổi về dung mạo và chiều cao đâu. “Nếu em thích làm phi công, em có thể chọn ngành hàng không dân dụng, không nhất thiết phải chọn Không quân, ngành hàng không dân dụng cũng khá là an toàn.”
“Em sẽ vào Không quân, sẽ trở thành phi công lái máy bay chiến đấu như anh, hơn nữa em có tự tin là là em sẽ làm được. Em chỉ muốn thông báo cho anh biết thế thôi, cũng không phải đang trưng cầu ý kiến của anh. Muộn lắm rồi, anh nhớ lái xe cẩn thận đấy!”
Dứt lời, Lôi Vận Trình xoay người bước đi. Không hiểu tại sao sự tràn đầy tự tin của cô lại nhóm lên trong lòng Phong Ấn một ngọn lửa. Lúc cô xoay người, bỗng nhiên Phong Ấn giơ tay kéo cô lại, dùng sức áp cô lên cửa xe, nhấc cằm cô lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô:
“Lôi Vận Trình, sao anh lại có cảm giác, em vào Không quân không phải là vì muốn được đi bay nhỉ?”
Lôi Vận Trình không hề né tránh, cô to gan nghênh đón ánh mắt của anh: “Ồ? Vậy anh cho rằng em là vì điều gì?”
Phong Ấn chắc chắn bản thân mình không hề nhìn lầm, lóe lên từ đáy mắt cô dường như là luồng sáng kiên định quyết phải thực hiện cho bằng được.