Mùa Xuân Và Ánh Trăng

Chương 30



Editor: Aissss

Beta: 727

_____________

Chất lượng không khí ở thành phố B rõ ràng là không tốt lắm, Lâm Ỷ vừa tới hai ngày, cả hai ngày thành phố đều ngập trong lớp sương mù trắng xóa, bù lại nền ẩm thực của thành phố lớn này cực kỳ phong phú, làm cô ăn đến mê muội.

Lâm Ỷ vừa ăn vừa nghĩ về tương lai hạnh phúc của mình khi điền nguyện vọng ở đây, rất có lợi cho bao tử.

Trước khi công bố kết quả thi đại học, Lâm Ỷ đi thành phố B thăm ba mẹ Chu cùng Chu Việt. Bọn họ bận rộn hơn so với những gì cô tưởng tượng nhiều, khoảng thời gian Chu Thời vừa bị tai nạn xe cộ ba mẹ Chu đều tự tay chăm sóc, về sau mới mời hộ lý.

Lúc đến bệnh viện, Chu Việt không gặp ba mẹ nhưng lại thấy Chu Thời đang tham gia phục hồi chức năng.

Cậu đứng tại chỗ, hai mắt cậu thiếu niên cao 1m8 lập tức đỏ au.

Chu Thời vừa được hộ lý đỡ đứng dậy, liếc mắt thấy Chu Việt đứng cách đó không xa. Anh nở nụ cười quen thuộc, nói: “Chu Việt, Lâm Ỷ, hai đứa đến rồi à?”

Đến bây giờ Lâm Ỷ và Chu Việt mới biết thì ra Chu Thời đã khôi phục ý thức được một thời gian. Lúc đầu, trí nhớ của anh hơi rối loạn, sau một khoảng thời gian mới trở lại bình thường. Nhưng do đã lâu không hoạt động cơ bắp, tay chân Chu Thời bị teo nhỏ, khiến anh nhìn gầy yếu hơn trước rất nhiều.

Anh đưa tay vỗ vai Chu Việt, giọng điệu thoải mái tự hào: “Ai mà ngờ được, anh vừa ngủ một giấc, thắng nhóc thấp đến thắt lưng anh đã cao như vậy rồi.”

Chu Việt im lặng một lúc, đưa tay ôm lấy Chu Thời: “Anh, xin lỗi, em rất nhớ anh.”

Chu Thời mỉm cười: “Xin lỗi gì chứ, anh cũng nhớ em.” Dứt lời, anh quay sang nhìn Lâm Ỷ: “Ấy, bé con nhà họ Lâm cũng lớn vậy rồi à, sao anh lại có cảm giác em hơi tròn trịa nhỉ?”

Lâm Ỷ ai oán nhìn anh: “Anh Chu Thời, miệng anh vẫn độc như vậy.”

Chu Thời cười nắc nẻ.

Lâm Ỷ thầm nghĩ chuyến đi này thu hoạch được rất nhiều, Chu Việt đã cười nhiều hơn, mỗi nụ cười đều là thật tâm, sức khỏe của Chu Thời cũng tốt hơn. Nhìn hai anh em họ vui vẻ như vậy, lòng cô cũng rất nhẹ nhõm.

Biết Chu Việt tới, ba mẹ Chu vội vàng quay về, lúc này thì hai người cũng đã ở khách sạn được mấy ngày.

Thấy con trai út, ba mẹ Chu xúc động nói không nên lời, áy náy ôm Chu Việt nói xin lỗi. Sau khi cảm xúc ổn định, ba mẹ Chu kể một ít chuyện nhà cho hai người nghe, còn nói với Chu Việt rằng cậu vẫn luôn là sự kiêu ngạo của gia đình, là ánh trăng sáng của nhà họ Chu.

Lâm Ỷ ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe, lúc nhìn vào mắt Chu Việt, môi cô nhẹ nhàng nhếch lên.

Sau khi ba mẹ Chu về, hai người không ở khách sạn nữa. Mẹ Chu dọn phòng, gọi Lâm Ỷ đến: “Bé con, để dì nhìn con một lát.”

Lâm Ỷ đi qua ngọt ngào gọi dì.

Ba mẹ Chu rất yêu thương Lâm Ỷ, nhà họ chỉ có hai đứa con trai nên vẫn luôn ghen tị với nhà họ Lâm vì có áo bông nhỏ tri kỷ. Hơn nữa từ bé Chu Việt đã quấn theo Lâm Ỷ, hai đứa trẻ chơi với nhau giúp ba mẹ Chu đỡ vất vả hơn nhiều.

“Ôi chao, bé con càng lớn càng xinh đẹp.” Mẹ Chu dịu dàng xoa đầu Lâm Ỷ, “Nhà con chăm sóc Chu Việt chắc là rất cực, thằng bé ở nhà con có bắt nạt con không, có gì cứ nói với dì, dì sẽ dạy dỗ nó.”

Lâm Ỷ ngượng ngùng cười: “Không phải nhà con chăm sóc Chu Việt đâu ạ, ba con thường xuyên đi công tác, ở nhà chỉ có mỗi Chu Việt là con trai, phải nói là Chu Việt giúp nhà con mới đúng.”

Lâm Ỷ ăn ngay nói thật, nhà không có đàn ông khá bất tiện, nhờ có Chu Việt nên nhà cô mới bớt đi rất nhiều phiền phức.

Tối nọ, có một người đàn ông say rượu gõ cửa, Lâm Ỷ không nhìn qua mắt mèo trước, tiện tay mở cửa, cuối cùng may mà có Chu Việt ở nhà, cậu sầm mặt đuổi người kia đi. Về sau hai người mới biết đó là người sống ở dưới tầng, say quá nên đi nhầm lên trên.

Tối hôm đó, Chu Việt tức giận dạy dỗ Lâm Ỷ một trận, cô tám trăm năm không rơi một giọt nước mắt lúc đó tí nữa đã khóc òa lên. Tuy nhiên cô vẫn rất để đến tâm lời cậu nói, nghe được tiếng gõ cửa, cô sẽ hỏi là ai hoặc nhìn qua mắt mèo kiểm tra, sau khi xác nhận mới dám mở cửa.

Chỗ này chắc là ba mẹ Chu mua để tiện chăm sóc Chu Thời nên Chu Việt không hề quen thuộc với bố trí trong nhà. Ba Chu nói chỉ ở lại đây hai ngày, ông đưa chìa khóa cho Chu Việt để cậu ở đây chơi một thời gian, hai anh em tâm sự với nhau.

Lâm Ỷ gọi điện thoại kể cho ba mẹ Lâm ở nhà nghe diễn biến bên này, mẹ Lâm lo Chu Việt ở một mình không quen, đi thăm Chu Thời sẽ xấu hổ, bà muốn Lâm Ỷ ở lại thêm mấy ngày.

“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, hai anh em họ tốt lắm!”

“Vậy thì tốt rồi, con về nhà chỉ cắm đầu vào game, không bằng ở lại bên đó chơi với Chu Việt đi. Thằng bé xa gia đình lâu như vậy, chắc bây giờ rất khó xử.” Mẹ Lâm càng nói càng lo lắng.

“Mẹ đừng nghĩ lung tung nữa, được, được, được, vậy con ở bên này chơi thêm vài ngày mới về, ba mẹ đừng nhớ con quá là được.”

Mẹ Lâm không hề nể tình, dứt khoát cúp điện thoại của con gái.

Nghe tin Chu Việt ở lại, Chu Thời lập tức trở nên vui vẻ: “Để anh làm quen với khuôn mặt này của em, sao lại đẹp trai như vậy, anh cứ tưởng anh đẹp trai nhất nhà cơ.”

Chu Việt câm nín, rót cho anh một cốc nước: “Trông bình thường mà tự tin thế.”

Chu Thời khó hiểu nhìn Lâm Ỷ: “Ý gì vậy?”

Lúc này Lâm Ỷ và Chu Việt mới nhớ tới Chu Thời đã rất lâu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cô vận dụng hết kiến thức phổ biến cho anh tất tần tật những ngôn ngữ mạng đang hot, cùng với tin tức thời sự gần đây.

Chu Thời ngắt lời không thương tiếc: “Đừng nói với anh về thời sự, anh sắp ngủ gật rồi.”

Lâm Ỷ lập tức ngậm miệng lại.

“Khi nào thì có kết quả thi đại học?”

Chu Thời dừng một chút, nói: “Tuần tới?”

“Thế nào, thành tích bình thường của hai đứa ổn chứ? Có chịu học hành cẩn thận không?”

Lâm Ỷ yếu ớt nhìn anh: “Anh Chu Thời, hình như anh hiểu lầm thành tích của bọn em rồi.” Cô đưa tay chỉ vào Chu Việt: “Cậu ấy, thủ khoa tương lai của tỉnh.”, lại chỉ vào mình: “Em, trường top không thành vấn đề.”

Chu Thời hoang mang: “Vậy thành tích của anh tệ nhất nhà à?”

Lâm Ỷ an ủi anh: “Không sao ạ, anh, khả năng kiếm tiền của anh đứng đầu.”

Cô vẫn nhớ hồi Chu Thời học đại học, anh đã làm rất nhiều hạng mục, kiếm được cực kì nhiều tiền. Mỗi lần xong một hang mục, anh sẽ đưa cô và Chu Việt đi chơi, còn mua cho họ rất nhiều đồ ăn.

Chu Thời giơ ngón tay cái trêu chọc: “Nhà anh thiếu một người nói chuyện ngọt như này, hay là em gả cho anh đi!”

Lâm Ỷ uyển chuyển trả lời: “Anh Chu Thời, anh sắp bay lên trời rồi.”

Chu Thời sửng sốt: “Suýt nữa thì quên mất, anh còn tưởng anh mới tốt nghiệp.”

Cả ba cười không ngớt.

“Vậy cũng không sao, không gả cho anh, vẫn gả vào nhà họ Chu là được.” Chu Thời ra vẻ thần bí khó lường.

Chu Việt đột nhiên hô một tiếng: “Anh.”

“Em trai nhỏ, không phải đến giờ em vẫn chưa…” Anh nheo mắt lại, “Năm đó, anh trai em đây là cao thủ yêu sớm đấy.”

Lâm Ỷ lúng túng đưa mắt nhìn Chu Việt.

Cậu không nhìn cô, chỉ trả lời Chu Thời: “Em biết, sắp rồi.”

Cậu biết cái gì cơ?

Cái gì mà sắp rồi?

Trong phút chốc, da mặt Lâm Ỷ nóng lên.

Bởi vì bề ngoài của hai anh em nhà họ Chu quá xuất sắc nên các nữ y tá trong trung tâm phục hồi chức năng thỉnh thoảng sẽ tìm cơ hội ngắm họ một lúc, vì vậy Lâm Ỷ cũng vô tình than quen với các cô ấy.

Một nữ y tá kéo tay cô, nói: “Em gái nhỏ, không phải lần trước em nói em là người thân của họ sao?”

Lâm Ỷ trả lời: “Vâng ạ.”

“Nhưng hôm trước chị hỏi cậu bé đẹp trai kia, cậu ấy nói cậu ấy đang theo đuổi em.” Chị y tá nhớ lúc mình hỏi, cậu bé đẹp trai trả lời một cách tự nhiên trôi chảy làm anh đẹp trai bên cạnh cười đến mức ho khan liên tục.

Lâm Ỷ mơ màng: “Cậu ấy nói như vậy ạ?”

Cô hùng hổ đẩy cửa ra, không nhìn Chu Thời, mắt hướng về phía Chu Việt hỏi: “Cậu nói gì với chị y tá kia vậy?”

Chu Thời bên cạnh lại bắt đầu cười: “Trời ạ, thằng nhóc Chu Việt này, em theo đuổi con gái như vậy sao? Ha ha ha!”

Chu Việt trả lời cô: “Tôi không nói gì cả.”

Từ lỗ tai đến cổ Lâm Ỷ đều đỏ ửng, cô toát mồ hôi, nói năng lộn xộn: “Vậy sao chị y tá kia nói… Chị ấy nói cậu đang …” Nhìn Lâm Ỷ cả ngày không nói ra hết một câu, Chu Thời thay cô nói: “Chu Việt đang theo đuổi em.”

Lâm Ỷ vô thức phủ nhận, không hề chú ý tới giọng điệu thẹn thùng và oán giận của mình: “Cậu ấy đâu có theo đuổi em!”

Chu Thời cười càng lớn hơn, ngay cả trên mặt Chu Việt cũng lộ ra ý vui.

Cậu mắng Chu Thời một câu: “Đừng cười.” Rồi quay sang Lâm Ỷ, suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy bây giờ tôi bắt đầu theo đuổi được không?”

Lâm Ỷ cảm thấy bây giờ cậu thật sự rất xấu xa, lịch sự đàng hoàng gì đó đều chỉ là giả vờ! Bản chất của người này là màu đen thì có!

Tại sao có thể hỏi câu này chứ? Cô nói có thể theo đuổi, vậy không phải cũng là đồng ý rồi sao?

Lâm Ỷ ngậm chặt miệng, dùng sức đạp Chu Việt một đạp, trước khi bỏ đi còn mắng hai anh em họ: “Hai người cấu kết làm việc xấu!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.