Hắc Thương Kình là sau đó biết được nàng tráng cử , mặc dù có chút tiếc nuối mình không có mặt ở đó, nhưng lần này anh cũng không quá cố chấp. Hơn nữa, anh còn có chuyện quan trọng hơn cần cô đối mặt, dắt Bạch Mão Mão đến nhà để xe của mình, anh lái chiếc xe mới mua, là một chiếc Maybach 62S màu đen.
“Hắc đại nhân, muốn ra ngoài ăn cơm à?” Từ sau khi ở cùng nhau, hai người cứ có thời gian thì sẽ ăn ở nhà, cho nên Bạch Mão Mão không hiểu được hành động này của Hắc Thương Kình.
“Ừ, dẫn em đi gặp một người.” Xe rời khỏi Hành Long uyển, Hắc Thương Kình giảm tốc độ, gọi một cuộc điện thoại, “Tử Hiên, ông lão đang ở đâu?”
“. . . . . . nhà hàng Cửu Lầu.” ở đầu dây bên kia, Tử Hiên chịu trách nhiệm theo dõi lão đầu có chút khó xử trầm mặc mấy giây nhưng cuối cùng vẫn trả lời.
“Địa bàn của Hắc Xích Ngạn à?” Suy nghĩ một chút, Hắc Thương Kình một tay cầm tay lái, giọng nói chỉ hơi dừng lại, liền dứt khoát vòng xe đổi hướng, lái về phía khu vực Triệu Long xa hoa nhất thành phố Vĩ Bạc, nhà hàng Cửu Lầu chiếm cứ một nửa mặt bằng cho thuê của tòa nhà Hoàng Kim chín tầng.
“Lão đại, anh nhất định phải làm như vậy sao? Ông cụ có thể điên mất hay không?” Nghe được câu trả lời của Hắc Thương Kình, Tử Hiên khó nén lo lắng.
“Không biết.” Nếu tâm lý lão đầu kia yếu ớt đến thế thì mới là kỳ lạ, “Cúp đây, có chuyện gì liên lạc sau.”
Thấy Hắc Thương Kình cúp điện thoại, Bạch Mão Mão theo bản năng hỏi: “Ông lão là ai ?”
“Ông nội anh.” Lướt mắt nhìn qua vẻ mặt mờ mịt của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Lưu mím môi.
“Éc. . . . . . chúng ta sắp đi ăn cơm với ông của anh à?” Nếu như cô không có nhớ lầm, lần trước ở nhà tổ Hắc gia, ông cụ đã bị cô dọa chạy mất. . . . . .
“Em cũng nên gọi ông nội như anh đi.” Hắc Thương Kình không nghĩ nhiều mà chỉ sửa chữa một chút cách xưng hô của cô.
“. . . . . .” đây đâu phải là trọng điểm đâu đại nhân? Nghiêng người nhìn về phía Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão vẫn còn đang rối rắm, “Không phải anh sợ em sẽ hù dọa ông nội anh ư?”
“Chỉ bằng em sao?” còn chưa biết là ai hù ai đâu.
Được lắm, trong giọng nói của Hắc đại nhân toàn chứa ý coi thường và châm chọc cô, nếu anh không sợ, cô sợ cọng lông gì chứ? Sau khi đã suy nghĩ rõ ràng, Bạch Mão Mão rốt cuộc có thể chuyên tâm thưởng thức gương mặt của mỹ nam bên cạnh, hình ảnh vui tai vui mắt như thế, không nhìn thì thật là lãng phí ——
“Nhà hàng Cửu Lầu cũng là sản nghiệp của Hắc gia, thật không nghĩ tới đấy. Chỉ là, vì sao một nơi cao cấp như thế lại lấy một cái tên bình thường vậy?” Người ta luôn nói sản nghiệp của Hắc gia trải rộng trên mọi ngành nghề và khắp nơi ở thành phố Vĩ Bạc này, hoặc ngoài sáng hoặc trong tối, nắm mạch máu kinh tế của thành phố Vĩ Bạc trong tay, xem ra cũng không hẳn là không có lý do.
“Bởi vì, ” hơi ngừng một chút, Hắc Thương Kình hình như rất là khinh thường xì khẽ một chút, “Hắc Xích Ngạn nói, mối tình đầu của hắn kết thúc ở phòng ăn số 9 của trường đại học. Nên hắn lấy cái tên này, là vì muốn tưởng nhớ lại.”
“Hắc đại nhân, anh không tin lý do của người ta ư?”
Kinh ngạc liếc mắt nhìn Bạch Mão Mão, cô chỉ cần nghe giọng điệu của anh mà có thể hiểu được ý nghĩ trong lòng anh ư? Xem ra cũng không hẳn là một tiểu bạch, “Hắc Xích Ngạn là một tên ngựa đực nổi tiếng trong Hắc thị, từ lúc còn học mẫu giáo đã biết cách đùa giỡn con gái người ta.”
“Cho nên, anh không tin người ta đến đại học mới kết thúc tình yêu đầu tiên ư?” Thì ra là, danh tiết đối với đàn ông mà nói cũng quan trọng vậy a, Bạch Mão Mão im lặng thở dài.
“Em tin không?” Quẹo qua một con đường khác, Hắc Thương Kình thuận miệng hỏi.
“Tin.”
Tay cầm tay lái của anh dường như cứng lại một lúc, Hắc Thương Kình dùng cặp mắt đen lạnh lùng không hề gợn sóng nhìn Bạch Mão Mão đang cười rạng rỡ, “Tại sao?”
“Bởi vì đối với một người đàn ông không còn danh tiết, thì anh ta không cần phải nói dối nữa.” Thì ra Hắc đại nhân phán quyết như thần cũng có lúc sẽ hồ đồ như thế, Bạch Mão Mão trả lời vừa to vừa rõ ràng.
Hình như, thật đúng là bộ dáng như vậy. Đối với sự tự hài lòng của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình khó được một lần không phản bác lại.
“Em nói đúng rồi phải không?” sự trầm mặc của Hắc Thương Kình như đã cổ vũ cho cô, cô cười càng thêm lớn lối.
Cô gái có thể khiến cho lãng tử Hắc Xích Ngạn vốn luôn dạo chơi ở nhân gian lấy tên một nhà hàng cao nhất để nhớ lại hẳn phải là cô gái khiến cậu ta muốn kết hôn. Xem ra, cần phải tra được cô gái đó là ai rồi đem giấu ở địa khu Biên Viễn, nếu để Hắc Thương Lam tìm thấy thì không hay ho rồi.
“Hắc đại nhân, anh đang suy nghĩ gì thế?” Nhìn Hắc Thương Kình vẫn còn đang trầm tư, Bạch Mão Mão si mê không dứt, sao lại có người lớn lên với gương mặt có đường cong hoàn mỹ thế này chứ? Nhất là góc cạnh cánh môi rõ ràng, mặc dù khẽ mím môi, nhưng vẫn có mùi vị hấp dẫn chết người, đến giờ cô nghĩ lại, vẫn có cảm giác giống như đang nằm mơ, bọn họ, đã từng thân mật qua như vậy. . . . . .
Quay tầm mắt, thấy một mảng trắng bệch khả nghi trên khóe miệng ai đó, Hắc Thương Kình khẽ nghẹn, theo bản năng, anh né tránh cái nhìn đầy ý đồ của cô, trong lòng ảo não với cử động trong tiềm thức của mình, xe bỗng tăng tốc không lý do, Bạch Mão Mão bị dọa đến mức không dám nhìn mỹ nam nữa, vội vàng kéo dây an toàn cài vào.
“Sau này không cho phép nhìn anh chằm chằm chảy nước miếng.” Anh vẫn ảo não, trực tiếp ra lệnh.
“Vậy anh cứ dứt khoát đeo mặt nạ, đừng để cho em xem.” Rất mạnh miệng, Bạch Mão Mão rất biết được voi đòi tiên mà nói.
Xem ra, người nào đó cần được dạy dỗ rồi. Ánh mắt lạnh lùng chợt tối lại, Hắc Thương Kình lái xe dừng ở ven đường, nghiêng người, nhìn chăm chú vào Bạch Mão Mão còn chưa hết phách lối, “Sao cơ? Lặp lại lần nữa?”
Đừng có tự nhiên dùng khí thế đáng sợ như thế đe dọa cô chứ! Nhìn cặp mắt giận dữ tối đen của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão rơi lệ, được rồi, cô luôn luôn thấy cương thì nhu, việc này không có gì phải xấu hổ. . . . . .
“Hiểu rồi, Hắc đại nhân, sau này em sẽ cố gắng không nhìn anh là được.” Hu hu, cúi đầu, Bạch Mão Mão im lặng khóc thảm, sao lại tướt đoạt quyền lợi ngắm cái đẹp của cô chứ, không nhân đạo chút nào, thật là không nhân đạo mà.
Hình như, đây cũng không phải là đáp án anh muốn. Đôi mắt đen âm trầm, ngón tay dài nâng lên cằm Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình bất mãn với cảm xúc rối rắm trong lòng mình, vì vậy, anh dứt khoát tuân theo bản năng ——
Con ngươi khẩn trương co rúc lại, Bạch Mão Mão nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, đôi mắt đen mang chút tà khí, như có thể cuốn cô vào đầm sâu ấy —— cô theo bản năng muốn né tránh, lại bị Hắc Thương Kình nắm được cằm, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể dần dần trầm luân khi anh mút hôn cánh môi mình. . . . . .
Như là dùng răng cắn, ngậm cánh môi tươi sáng của Bạch Mão Mão, đáy mắt vốn lạnh lùng của Hắc Thương Kình lại lóe ra tia nóng bỏng. Một khi tâm anh đã không thể bình tĩnh vì cô thì anh không cho phép cô trốn, lại càng không cho phép chỉ lưu luyến si mê sắc đẹp của anh, nếu là thật sự si mê thì cứ lấy ra tấm lòng chân thật của mình đổi lấy ánh mắt xanh của anh.
Rõ ràng là một người đàng ông khí thế lạnh lẽo, tại sao môi lưỡi lại nóng bỏng thế này? Bị buộc ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của anh, nhìn thấy nơi đáy mắt anh ý muốn chiếm đoạt, đôi mắt Bạch Mão Mão từ từ trở nên mơ hồ, lấp đầy sương mù, hình như, không chỉ chiếc lưỡi của cô bị anh cuốn lấy mà còn có lòng của cô nữa. . . . . .
Cực kỳ lâu về sau, Bạch Mão Mão vẫn luôn nghĩ không ra, cô mê luyến và yêu say đắm liệu có từng có giới hạn. Cô chỉ biết, vào giờ phút này, ở trong vòng tay anh, cô quên mất tất cả, bao gồm bản thân mình. . . . . .
——— —————— ——————
Lúc đến nhà hàng Cửu Lầu, cả hai người đềm im lặng.
Ở trên xe cùng Hắc đại nhân hôn nhau kịch liệt như thế, giữa ban ngày ban mặt còn suýt nữa lau súng cướp cò, điều này khiến cho trái tim tiểu bạch thỏ Bạch Mão Mão không chịu nổi. Lần đầu tiên trong đời, cô muốn tránh né mỹ nam, nhưng mà tay lại bị anh nắm thật chặt, không thể nào tránh thoát, muốn tránh cũng không được.
Vì vậy, cô chỉ có thể cúi thấp đầu, lại cúi đầu, cố gắng bình phục đáy lòng đang hỗn loạn và rung động, nhưng ngón tay hơi run rẩy lại đem sự hốt hoảng của cô truyền đạt cho Hắc Thương Kình.
Thoả mãn liếm liếm khóe môi, tròng mắt Hắc Thương Kình trong như cũ, lại đè nén không được chút ấm áp. Hiểu được sự hỗn loạn của Bạch Mão Mão giờ phút này, anh cũng không làm khó cô, nhìn xung quanh nhà hàng rộng lớn nằm ở một tầng này, tìm kiếm ông lão trong nhà của anh.
Nhà hàng Cửu Lầu có nghĩa như tên, tổng cộng có chín tầng, từ tầng một đến tầng ba là kiểu nhà hàng cởi mở bình thường, chứa 999 bàn ghế, tầng thứ tư tới tầng thứ sáu có 99 gian phòng, tầng bảy và tám có 9 căn phòng trang nhã, mà tầng chín lại chỉ có một bộ bàn ghế. Trừ người nhà Hắc gia, chưa có ai từng đến tầng thứ chín này, lại càng không thấy được không gian rộng lớn như thế, chỉ có một ít bộ bàn ghế mà không gian lại khổng lồ như vậy, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến sự thịnh vượng của nhà hàng Cửu.
Phòng ăn riêng thứ 9 có”Môn Hạm thấp, lên lầu khó khăn”. Cụ thể một chút mà nói, từ tầng một đến tầng chín đều cung cấp món ăn với giá cả và chất lượng như nhau, chỉ cần có tiền đều có thể thưởng thức, nhưng cứ lên một tầng thì chênh lệch về giá tiền phục vụ càng lớn, đến tầng thứ tám, chỉ có những người rất giàu mới có thể chịu được chi phí đó. Dù vậy, vẫn có vô số người tranh giành để lên tầng cao hơn dùng bữa, dường như chỉ có như thế mới có thể biểu thị được thân phận cao quý hơn người của bọn họ.
Cho nên, thay vì nói nhà hàng Cửu Lầu bán đồ ăn, chi bằng nói họ bán là sự so sánh ganh đua về tiền của và phong cách.
Bạch Mão Mão cũng đã tới nơi này, nhưng đều chỉ ăn cơm ở tầng thứ nhất, cô vẫn luôn khâm phục kế hoạch kinh doanh đa dạng của nhà hàng Cửu Lầu, Kiếm Tẩu Thiên Phong, thõa mãn tâm trạng thích khoe khoan và hư vinh của người có tiền để kiếm lấy tiền, mà không chỉ thỏa mãn miệng lưỡi của họ, có thể coi là thiên tài rồi.
“Hắc đại nhân, không ngờ vị anh họ củ cải đường hoa tâm của anh còn là một thiên tài kinh doanh nha, nhà hàng Cửu Lầu chính là nhà hàng có doanh thu cao nhất thành phố này đó.” Bạch Mão Mão ca ngợi tự đáy lòng, mặc dù cô là người chỉ có miệng lưỡi, mà không có quá nhiều lòng hư vinh, nhưng lại là người nhiều tâm hư vinh hơn, đây cũng là một loại nhu cầu thị trường.
“Phương án kinh doanh của nhà hàng Cửu Lầu là anh cho Hắc Xích Ngạn.” Có nghĩa là nếu cô muốn sùng bái thì hãy sùng bái anh, còn những tên đàn ông khác thì bỏ đi.
“. . . . . .” sao cô lại hiểu ngụ ý của anh nhỉ? Mặc dù mắt cùng miệng một mực nói lảng sang chuyện khác, Bạch Mão Mão lại hiểu ý Hắc Thương Kình rõ ràng, điều này khiến cô không biết phải theo ai.
Đang chần chừ, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Cái bóng dáng quen thuộc hôm nào còn cầm khay chạy tới chạy lui gắp thức ăn, đã lâu đến thế nào rồi a!
“Đại Hắc!”
Vốn đang cầm tay dẫn Bạch Mão Mão về phía kia tìm người, hắn suýt nữa ngã nhào, Hắc Thương Kình kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Mão Mão, lại cảm thấy cực kỳ khó tin, nhìn về phía bóng lưng đang cứng ngắc kia ——
Không, đây nhất định không phải sự thật ——
Bạch Mão Mão lại thừa dịp anh sững sờ, tránh thoát khỏi tay anh, vội vã chạy về phía người bạn già của mình.
Nhìn ông lão không chịu quay lại nhìn mình, cô hung hăng vỗ một cái vào bờ vai của ông, hưng phấn nói: “Đại Hắc, đã lâu không gặp! Ông gần đây lại trốn đi đâu à?” Lúc trước dù cô đi đâu kiếm ăn, cũng thường có thể không hẹn mà gặp, hiện nay lại khó gặp như vậy, thật là kỳ lạ.
Nghe thấy lời Bạch Mão Mão nói, bóng lưng vốn đang kiên quyết không xoay người kia bắt đầu run rẩy——
Hắc Thương Kình đi tới, mặc dù hơi nghiêng mặt, còn dùng tay che môi, nhưng vẫn không giấu được nụ cười mà anh cố dằn xuống. Anh cầm tay Bạch Mão Mão, nín cười mở miệng: “Đại Hắc?”
Vì vậy, bóng lưng người nào đó bắt đầu điên cuồng giơ chân!
Trực tiếp nhảy đến trước mặt Hắc Thương Kình, Hắc Dật níu cổ áo anh, co quắp mà rống lên: “Đại Hắc là tên mà cháu nên gọi sao? !”
“Đúng là không nên gọi ông như thế, cháu chỉ nhớ con chó ngao Tây Tạng nhà mình mới gọi là Đại Hắc thôi.”
“Cháu mắng lão tử là chó?” Hắc Dật nhất thời nổi trận lôi đình.
“Là ông tự mình nhận thôi.” Lạnh lùng ngăn lại tay Hắc Dật, Hắc Thương Kình hờ hững trả lời.
“Hu hu, cháu không được cười, cháu muốn tức chết ông mà? !” Hắc Dật hận không thể đào một lỗ trên sàn nhà, sau đó đem cái tên cháu trai không biết cười này chôn vào đó.
Mà Bạch Mão Mão đứng một bên cũng đang ngây ra như phỗng.
Xem tình hình trước mắt thì Đại Hắc chính là ông của Hắc Thương Kình? Là phú thương ẩn mình sau bức rèm của thành phố ư? !
Chuyện này. . . . . . rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? !