Lúc tỉnh lại lần nữa, cơ hồ đã qua thời gian ăn trưa.
Bạch Mão Mão bụng đói kêu vang mà tỉnh lại, nhưng lại nhìn thấy Hắc Thương Kình quần áo chỉnh tề ngồi trên giường xem văn kiện trong máy tính, cúi đầu nhìn chính mình nằm dưới khăn trải giường không một mảnh vải, cô trầm mặc.
Mẹ kế Thư, có thể đừng đem cô viết thành kinh khủng như vậy không?
Ngày hôm sau, sau một đêm xuân, cô hẳn là phải tỉnh lại thật sớm, cực kỳ ngượng ngùng mà chăm sóc cho chồng của mình, mà không phải giống như bây giờ, ngủ thẳng một mạch đến quá trưa, vẫn còn thân thể trống không mà nằm bên cạnh người chồng đã dậy sớm rửa mặt chải đầu xong từ lâu ——
Khóe mắt liếc nhìn về phía Bạch Mão Mão đã tỉnh lại, Hắc Thương Kình khẽ mỉm cười, giọng nói đã từng rất lạnh lùng giờ lại nói ra lời rất ôn nhu: “Nhanh đi chải đầu rửa mặt đi, Mão Mão, anh đã kêu người đi mua cơm trưa cho em rồi, sau khi em tỉnh dậy, bọn họ sẽ mang tới.”
“Dạ.” Mềm mại đáp một tiếng, Bạch Mão Mão quấn khăn trải giường thật chặt, cũng không dám nhìn Hắc Thương Kình một cái nào, ảo não định bò xuống từ phía bên kia giường để đi vào phòng tắm, lại không có nghĩ tới dưới chân còn chưa đứng vững đã lại mềm nhũn ra, suýt nữa ngã nhào xuống đất, bủn rủn giữa hai đùi khiến cho sắc mặt cô đột nhiên đỏ bừng lên.
Vòng qua giường lớn, Hắc Thương Kình ôm ngang Bạch Mão Mão lên, nhìn cô quẫn bách mà vùi mặt vào trong lồng ngực mình, anh không nhịn được đùa nghịch nói: “Cần giúp đỡ cứ việc nói thẳng, không cần phải khách khí với anh.”
Đầu sỏ gây nên tội lại vẫn còn lớn lối như vậy, tà hỏa trong ngực Bạch Mão Mão bốc lên, vì vậy, cô không yên được, hung hăng vùi đầu ở trong ngực anh mà cọ tới cọ lui, cô thúc ép chính mình làm nũng: “Ừm ừm, anh thật là xấu quá đi….”
Ngẩng đầu, không ngoài ý muốn thấy được khuôn mặt anh tuấn vô song của Hắc Thương Kình trong nháy mắt co rút, cô nhịn không được tự đắc cười một tiếng.
“Mão Mão, chúng ta còn chưa thử làm trong phòng tắm, hiện tại ——”
Khuôn mặt tươi cười đắc ý còn chưa kịp cười lên, Bạch Mão Mão lại rơi lệ rồi: “Hắc đại nhân, em thực sự không được nữa rồi, anh hãy tha cho em đi, em thực sự đang rất đói rất đói.”
Hu hu, cô có phải là đã thả ra dã thú gì rồi hay không, tại sao Hắc đại nhân lạnh lùng lại trở nên không yên như vậy được?
Trầm ngâm phút chốc, con ngươi lạnh lùng như hầm băng của Hắc Thương Kình quét qua bộ ngực đầy vết hôn tím bầm của Bạch Mão Mão, cuối cùng, trầm mặc lại trầm mặc, đem cô bỏ vào trong phòng tắm, lại mở miệng nói: “Có cần anh giúp một tay không?”
“Hoàn toàn không cần!” Nói giỡn sao? Để anh giúp một tay không phải là cô sẽ không còn đường sống sao?
“Vậy thì….có việc gì cứ gọi anh.” Thấy cô chật vật vịn tường phòng tắm mà đứng thẳng lên, Hắc Thương Kình không yên tâm.
“Biết rồi mà, anh mau đi ra ngoài đi.” Lần đầu tiên xua đuổi Hắc đại nhân, cho dù là trong giờ phút này, Bạch Mão Mão cũng không nhịn được trong lòng tràn máu mất hồn.
Đem quần áo của Bạch Mão Mão đặt ở bên ngoài phòng tắm, Hắc Thương Kình xoay người rời đi.
Trong phòng tắm, Bạch Mão Mão kéo khăn trải giường ra, nhìn thấy cơ thể đủ loại dấu vết của mình trong gương, nhịn không được treo lên một bộ mặt trâu non.
Báo ứng kiếp này sao? Để nhanh chóng chém đứt kỳ vọng của Ân Mặc, chính mình cũng phải bỏ ra một cái giá quá cao?
Đây thực sự là lựa chọn sáng suốt sao?
——————mệt mỏi đi ngang qua, đản định đi ngang qua——————
Rửa mặt chải đầu xong xuôi, ánh mắt sáng rực lại nhìn chằm chằm vào bữa trưa thịnh soạn của Hắc Thương Kình, lúc Bạch Mão Mão khoác cánh tay của Hắc Thương Kình, chậm rãi đi ra cửa phòng thì cô lại lần nữa囧——
Chỉ thấy ngoài cửa, Ân Mặc và Phong Dịch Dương, mỗi người đứng ở một bên hành lang, gắt gao chặn đường đi của bọn họ lại. Cách bọn họ không xa, nét mặt ông bà Ân lo lắng nhìn sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt của con trai, đứng bên cạnh bọn họ còn có một nhóm người Bạch Mão Mão không quen biết. Mà trong lúc đám người Loan Hoảng Hoảng, Hồng Quả Quả và Nhiễm Sanh Sanh đang cao hứng bàn luận, Bạch Mão Mão vừa đi ra cửa liền nghe được Loan Hoảng Hoảng rống lên một câu: “Bạch thỏ lần này mà còn không thất thân, tỷ đây liền từ trên núi Nam Loan của Hắc gia nhảy xuống.”
o(╯□╰)o
Bạch Mão Mão thật là muốn cắm đầu xuống đất chết luôn cho rồi, vì sao chuyện riêng tư của cô đều bị những người không liên quan mắt lom lom nhìn chằm chằm vậy chứ hả?
Còn chưa kịp có bất kỳ hành động gì, từ trong phòng bệnh VIP sát bên cạnh lại đi ra một nhóm lớn người, lại là cả đám người nhà Hắc gia.
Hắc Thương Lam vừa nhìn thấy Hắc Thương Kình và Bạch Mão Mão đi ra, ánh mắt xanh biêng biếc bóng loáng mà xông lại, còn chưa đi đến gần đã lại vặn hỏi: “Anh, bệnh viện này sao lại có loại phòng bệnh rách nát như vậy? Ở cửa không nghe được âm thanh, vách tường cũng không nghe được cái cọng lông gì, nếu không phải bị ba mẹ ngăn cản, người anh em nhỏ này chắc chắn đã ở trên vách tường khoan một cái lỗ thật lớn rồi…”
“Hắc, Thương, Lam.” Giọng nói trầm lạnh, thành công cắt đứt phàn nàn của Hắc Thương Lam, nhìn sắc mặt âm trầm của Hắc Thương Kình, cô trốn sau lưng bà nội cười một cách quái dị, nghịch ngợm nói: “Muốn nghe trộm hai người động phòng cũng không phải chỉ có một mình em đâu nha, hì hì, anh hai, không nên lấy em khai đao như vậy.”
“Bà muốn chắt trai. Bà muốn chắt trai…” Bà nội Hắc tự mình lải nhải, nhưng lại không có ai để ý tới.
Mắt thấy người nhà Hắc gia còn đang cảm xúc mãnh liệt dào dạt tiếp tục nói đủ loại sáng kiến, Bạch Mão Mão ôm chặt cánh tay của Hắc Thương Kình, vùi mặt thật sâu vào trong cánh tay của anh, sống chết cũng không muốn gặp người. Hu hu, nếu sớm biết sẽ phải như thế này, cô có chết cũng sẽ không làm!
“Các người có chừng có mực thôi, nên làm cái gì thì đi làm đi.” Mắt thấy Bạch Mão Mão ngay cả gáy cũng đều đỏ ửng lên, một tay Hắc Thương Kình ôm lấy cô, sờ sờ mũi, vui vẻ tràn ngập trong tim thiếu chút nữa không kiềm chế được.
“Ai ô ai ô, mọi người mau nhìn xem, anh hai mặt lạnh nhà mình cũng đang muốn cười bộc phát ra rồi kìa, chị dâu, cảm nhận thế nào?” Hắc Thương Lam không hề muốn ‘có chừng có mực’ một chút nào, đây là lần đầu tiên cô thấy được tình trạng lúng túng khó xử của anh hai, mặc dù nhìn có vẻ như là xuân phong đắc ý, hoàn toàn không hề có chút gì lúng túng khó xử cả.
“Thật là muốn chết đi mà….” Lẩm bẩm nói nhỏ, Bạch Mão Mão đột nhiên sột sột soạt soạt kéo áo khoác của Hắc Thương Kình chui đầu vào. Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng lại có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của anh, nhưng dù sao thì cũng còn tốt hơn việc phải đối mặt với một đám dã thú hung mãnh bên ngoài.
Bởi vì hành động của Bạch Mão Mão, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng biết tự kiềm chế của Hắc Thương Kình thoáng chốc cứng đờ, trên mặt lại hiện ra một tầng đỏ sậm khả nghi, anh cúi đầu liếc nhìn mỗ Bạch đang chỉ muốn tìm được một cái khe nào đó mà chui vào, đáy mắt nhè nhẹ lướt qua một tia bất đắt dĩ, lại chỉ có thể càng ra sức đè nén xuống cái đang nảy sinh dưới đáy lòng, lạnh mặt xuống, không bình tĩnh mà xua đuổi mọi người: “Nói một lần cuối cùng, mọi người lập tức rời khỏi đây mau, chúng tôi còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không có thời gian rảnh rỗi nghe các người nói chuyện phiếm.”
“Còn cô gái điên kia thì sao?” Ba Hắc không thèm để ý đến việc bị mọi người xô đẩy, hùng dũng lao ra lên tiếng: “Đã bị hình cảnh áp giải đi tới trại tạm giam rồi. Ba vốn là muốn mở ngay một phiên tòa xét xử, cũng đã cùng với Nhiễm thẩm phán đạt được một số ý kiến nhất trí, hiện tại đã điều tra lấy được chứng cứ xong xuôi, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, để cho cô ta ngồi tù chung thân thực sự thì cũng không có gì phải lo lắng, nhưng ông nội con nói phải tôn trọng ý kiến của Mão Mão, cho nên, ba vẫn luôn ở đây chờ các con ra. Không nghĩ tới các con lại triền miên dây dưa đến tận lúc này, tuy người ta vẫn thường nói rằng ‘tiểu biệt thắng tân hôn’, nhưng mà đám người trẻ tuổi các con cũng phải biết tiết chế một chút chứ.”
Kiên quyết không buông tha bất kỳ một cơ hội nào có thể trêu ghẹo con trai mình, hừ hừ, ai bảo thằng nhóc Hắc Thương Kình này ngay từ nhỏ đã trưởng thành quá sớm, để cho ông bị mất đi bao nhiêu niềm vui khi làm ba kia chứ.
“Chuyện này lúc nữa hãy giải quyết, mọi người trước đó hãy tránh ra một chút, con và Mão Mão cần phải cùng hai người này nói chuyện rõ ràng một chút.” Ánh mắt trầm lạnh quét qua Ân Mặc và Phong Dịch Dương cùng đang đứng im lặng ở một bên, Hắc Thương Kình che chở Bạch Mão Mão, đi trước một bước về phía phòng bệnh của Ân Mặc, hai người kia cũng cùng đi theo vào trong.
Mà ngoài cửa, mọi người đưa mắt nhìn nhau trong giây lát, cũng kiên quyết không đi theo. Chỉ có mấy người Bạch Mão Mão không quen biết kia mới muốn phá tan đủ loại phòng tuyến để chen vào, lại bị ba Hắc lạnh lùng trừng một cái, ngoan ngoãn rút lui về.
“Các người ở bên ngoài chờ, con trai và con dâu của tôi đã nguyện ý cùng Phong Dịch Dương nói chuyện, nói rõ Phong nha đầu kia của nhà các người còn có một đường sống, bất quá, nếu các người tiếp tục vô lễ, cho dù bọn nó có chịu bỏ qua cho nha đầu kia, tôi đây cũng sẽ không bỏ qua.” Thu lại vẻ mặt tùy tính trước người nhà, sắc mặt ba Hắc âm trầm nói: Chỉ là một cái gia tộc nhỏ bé trong thế lực, mà cũng dám động đến người nhà Hắc gia bọn họ, chẳng lẽ là do bọn họ đã quá khiêm tốn, quá thiện lương rồi sao?
Nghe vậy, một người phụ nữ trung niên trong đám người kia lại bắt đầu khóc lên, đáng tiếc là ngoại trừ người nhà Phong gia, những người khác không ai thèm để ý tới bọn họ.
Cha mẹ Ân Mặc vẫn luôn im lặng ngồi trên một chiếc ghế trên hành lang, thấy được một màn này, cũng không nói gì. Tự tạo nghiệp chướng, không thể sống, người nhà Phong gia thực sự là không thể trách được ai. Mà bọn họ trước đó cũng đã bày tỏ thái độ rất rõ, tất cả đều tôn trọng ý kiến của con trai.
Nhiễm Sanh Sanh, Loan Hoảng Hoảng và Hồng Quả Quả cùng nhau đi qua, chỉ chốc lát sau cũng đã cùng Hắc Thương Lam cười đùa lăn lộn thành một đám.
Vì vậy, tất cả mọi người nhà Hắc gia đều trầm mặc, nên nói như thế nào đây? Tại sao những cô bé bây giờ đều vì tư cách hủ nữ của mình mà thấy vẻ vang như vậy? Điều này làm cho năng lực chịu đựng của trái tim những người già như bọn họ phải đối mặt với khảo nghiệm nghiêm trọng.
—————bán đậu hũ, bán đậu hũ a, hủ nữ tươi mới đi ngang qua———— ———
“Ân Mặc, anh mau nằm lên giường đi! Bị thương nặng như vậy còn liều chết canh giữ ở bên ngoài, rất hay sao?” Vừa vào phòng, Bạch Mão Mão liền từ trong ngực Hắc Thương Kình lộ đầu ra, cô nhìn Ân Mặc không có chút huyết sắc nào, tức giận lại bắt đầu dâng lên.
“Em sẽ không quan tâm.” Còn cùng người đàn ông khác ở trên giường thỏa sức khoái hoạt. Khuôn mặt tuấn nhã của Ân Mặc càng lộ ra vẻ tái nhợt cùng bệnh tật, lại yên lặng tịch mịch không nhìn gì tới Bạch Mão Mão.
“Nếu đã biết em sẽ không quan tâm, vậy cần gì phải vì một người con gái không quan tâm mình mà tự giày vò bản thân như vậy?” Không quen nhìn dáng vẻ muốn chết không muốn sống của Ân Mặc, Bạch Mão Mão thoát ra khỏi cánh tay Hắc Thương Kình, thô lỗ tiến lên đẩy anh ngã xuống giường.
Híp một đôi mắt đen như mực, Ân Mặc yên lặng nhìn Bạch Mão Mão ngang ngược mà đè ngã mình xuống, khuôn mặt tuấn mỹ tao nhã lịch sự của anh ửng lên một tầng hồng nhạt như ẩn như hiện.
Nhìn trên khuôn mặt nhợt nhạt của Ân Mặc nhiễm hồng kỳ dị, Bạch Mão Mão nhạy cảm ý thức được động tác của mình không đúng lúc, cô còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đẩy Ân Mặc xuống đã bị một bàn tay kéo lấy, ngẩng đầu, thấy được gương mặt không vui của Hắc Thương Kình, cô ngây ngô cười.
Hu hu, đừng có làm bộ mặt khó chịu như vậy mà đại nhân, cô mới là người phải khó chịu đây, bởi vì cô mới vừa ý thức được một vấn đề, chẳng lẽ Ân Mặc lại có tính cách tiểu thụ sao? Nhìn vẻ mặt quyến rũ thẹn thùng của anh lúc bị cô đẩy mà xem, nếu không phải trong lòng đã có đối tượng, khẳng định đã liền thuận theo đến cùng rồi…. Như vậy thì, như vậy thì, nếu như lúc trước cô từng cường ngạnh đẩy ngã anh, có phải anh cũng đã thuận theo cô rồi không? Cho nên, cho nên, cô lúc trước đối với anh đều là khúm núm nịnh bợ, kỳ thực đều là chính mình tự chơi với mình sao?
Ánh mắt phẫn hận hung mãnh bắn phá về phía Ân Mặc lần này không hề có chút cảm giác nào, Bạch Mão Mão thực sự rất muốn tự đánh chính mình, hơn hai năm tuổi trẻ của cô cùng không biết bao nhiêu thời gian phải chạy trốn thục mạng điên cuồng, ai có thể bù đắp lại cho cô những hối tiếc này đây hả?
“Em nếu như còn nhìn chằm chằm Ân Mặc nữa, thì ngày hôm nay không cần nói gì nữa.” Hắc Thương Kình lạnh lùng trầm mặc mở miệng. Cô đã là của anh, anh thực sự có thể bày ra một tư thế cao ngạo.
Hơn nữa, không cần phải làm một người chồng đố kị như vậy, nhưng nhìn thấy Bạch Mão Mão cứ ngây người nhìn chằm chằm Ân Mặc, trong lòng anh lại bị siết chặt đến khó chịu.
Nước mắt lã chã quay đầu nhìn Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão siết chặt nắm tay, cuối cùng vẫn thu hồi lại tầm mắt. Hu hu, nếu như đã vật đổi sao dời rồi thì cũng quên đi. Thực ra thì nhớ tới cũng không có gì là tiếc nuối, nếu như lúc trước đã từng đầy ngã Ân Mặc thì sẽ đại biểu cho việc hiện tại sẽ bỏ lỡ mất Hắc đại nhân, cho nên nói ‘có mất tất có được’, thế giới này rất là công bằng, không để một ai có thể sinh lòng oán hận được.
“Mão Mão, bỏ qua cho em gái anh đi, nó chỉ là một cô gái đáng thương.” Phong Dịch Dương vẫn luôn cân nhắc làm như thế nào để mở miệng, dù sao thì đó cũng là lỗi tại anh, làm sao lại còn có thể đưa ra yêu cầu được.
“Nhưng mà, đó cũng là một cô gái nguy hiểm.” Ngồi bên cạnh Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão lẳng lặng nhìn Phong Dịch Dương rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều: “Tôi không phải lòng dạ độc ác, Phong Dịch Dương, tôi nhất định phải có trách nhiệm với mình cùng người mình yêu. Nếu như em gái của anh cứ năm hôm ba bữa lại xuất hiện làm ra chuyện như vậy, tôi cũng không có chín cái mạng để cho cô ta chơi đùa, lại càng không có vô số Ân Mặc mỗi lần đều xả thân cứu giúp.”
Trầm mặc hồi lâu, Phong Dịch Dương mở miệng lưu loát: “Chúng tôi sẽ dốc toàn bộ sức lực cả gia tộc ra để coi chừng em ấy —— ”
“Các người cản lại được sao?” Lạnh lùng nhếch môi, Hắc Thương Kình nhấc lên chân dài, hờ hững nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ta chính là người được chọn để đào tạo trọng điểm của nhà các anh, ông ngoại của anh vì muốn đào tạo cho cô ta mà ngay cả quy tắc võ học gia truyền chỉ được truyền nam không truyền nữ cũng phá vỡ. Một cô gái có dũng có mưu tất nhiên là rất tốt, nhưng nếu như không quản được tình cảm và hành động của mình thì cũng chỉ là một phế vật mà thôi.”
“Bên trong gia tộc đã loại bỏ đi tính quyết định của nó, Hắc tiên sinh, nó sau này sẽ lấy chồng, sẽ lập gia đình, sẽ không kế thừa Phong gia được.” Trong thanh âm của Phong Dịch Dương tràn đầy đau khổ.
“Chuyện nội bộ của gia tộc các anh, không liên quan gì đến tôi, tôi chỉ quan tâm đến an nguy của người phụ nữ của mình mà thôi. Phong Tĩnh Nghiên đã khiêu khích đến ranh giới cuối cùng của tôi, tất nhiên cũng sẽ vì vậy mà phải trả một cái giá thật lớn.” Hắc Thương Kình không chút cử động, không ai có thể biết được, một khắc khi anh nghe được Bạch Mão Mão bị mưu sát, đáy lòng anh đã kinh sợ cùng lo lắng cỡ nào, cái loại đau nhức lo sợ mất đi đó, nháy mắt liền tràn ngập cõi lòng vẫn luôn lạnh lùng hờ hững của anh. Tư vị đó, anh không bao giờ muốn nếm thêm lần nữa.
“Hắc Thương Kình, em gái tôi bởi vì yêu anh nhưng không chiếm được nên mới trở nên điên cuồng mất trí như vậy, anh không thể nhân từ một lần được sao?” Phong Dịch Dương mặc dù rất tức giận, nhưng cũng không dám lỗ mãng khinh suất. Thực sự xảy ra chuyện, anh mới ý thức được trước kia mình chẳng qua là mới chỉ tiếp xúc được một góc núi băng nhỏ nhoi của thế lực Hắc gia mà thôi. Quyền thế có thể khiến cho thủ tướng Australia trực tiếp hạ lệnh bắt người như vậy, đã không phải là thứ mà một Phong gia nhỏ nhoi như bọn họ có thể đắc tội được, anh có thể tùy hứng làm bậy, nhưng cũng không thể làm liên lụy đến cả gia tộc.
“Người không chiếm được tình yêu có rất nhiều, nếu như mỗi người đều giống như Phong Tĩnh Nghiên, không phải cả thế giới này đều loạn lên hết rồi sao?” Cau chặt mày lại, Hắc Thương Kình không chút lưu tình nói: “Lúc chỉ trích người khác, tự mình cũng phải suy nghĩ một chút, Phong Tĩnh Nghiên có ngày này, không phải do các người nuông chiều không có nguyên tắc không có chừng mực sao? Cô ta đã xem trọng cái gì thì nhất định phải là của cô ta, cô ta không chiếm được thì người khác cũng đừng mơ tưởng, tính cách cùng lòng dạ cay độc như vậy, chẳng lẽ không phải là do công lao bồi dưỡng của các người sao?”
Chất vấn liên tiếp, khiến cho Phong Dịch Dương á khẩu không trả lời được, cũng không thể nào phản bác lại.
“Mão Mão, cầu xin em, bỏ qua cho em gái anh đi. Đây là lần đầu tiên trong đời anh cầu xin người khác, em muốn cái gì? Chỉ cần anh có thể làm được, cái gì anh cũng có thể làm.” Phong Dịch Dương hạ thấp tư thái, ngược lại đi cầu xin Bạch Mão Mão. Vô luận thế nào, một giọt máu đào hơn ao nước lã, anh không muốn quãng đời còn lại của em gái mình phải chịu đựng thống khổ trong nhà giam.
Con ngươi trong veo có chút không đành lòng nhìn Phong Dịch Dương đã không còn kiêu ngạo, không còn cao cao tại thượng không người nào có thể chạm tới nữa, Bạch Mão Mão nhìn Hắc Thương Kình, lại nhìn về phía Ân Mặc vẫn luôn trầm mặc nửa nằm nửa ngồi trên giường nãy giờ: “Thực ra thì, anh nên hỏi Ân Mặc trước, anh ấy mới là người bị tổn hại lớn nhất.”
“Anh đã sớm hỏi trước cậu ta rồi, cậu ta nói tất cả mọi chuyện đều nghe theo em, chỉ cần em chịu bỏ qua cho em gái anh, cậu ta cũng sẽ không kiện nó ra tòa nữa.” Phong Dịch Dương vội vàng nói.
Ngón tay xoắn vặn kịch liệt, Bạch Mão Mão cố gắng bỏ qua cảm giác khẽ nhói đau trong tim, trầm mặc hồi lâu, cô đứng dậy đi tới bên cạnh Ân Mặc, trịnh trọng cúi người: “Ân Mặc, cảm ơn anh.”
Câu cảm ơn này là để đền đáp lại ân cứu mạng mà cả đời này cô cũng không có cách nào trả lại, cũng là để đền đáp lại tình cảm chân thành của anh đối với cô.
Ngẩng đầu, thấy được Ân Mặc khó nén khỏi kinh ngạc, Bạch Mão Mão lại lần nữa cúi người xuống, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Xin tha thứ cho thâm tình của anh mà cô không có cách nào để báo đáp, cũng xin tha thứ cho cô không có cách nào làm lại từ đầu được. Cho dù có nhiều lời hơn nữa, kỳ thực đều là những lời cứng nhắc vô lực, cô không nói nên lời, cũng không có cách nào kiểu cách được.
Yên lặng nhìn Bạch Mão Mão vẫn đang cúi người không chịu đứng thẳng lên, trong con ngươi đen như mực của Ân Mặc sương mù như ẩn như hiện. Mặc dù cô không nói nhiều, nhưng anh lại nghe hiểu được từng câu từng chữ mà cô muốn nói, đau đớn tràn ngập trong tim, khiến cho anh không có cách nào mà nhịn được co quắp cuộn cả thân người thon dài của mình lại.
Cố gắng xoay người lại, đôi mắt vô thần của Ân Mặc nhìn về phía ánh mắt trời đốt mặt ngoài cửa sổ, lòng bàn tay đã đau đến tê dại, tiếp đó, anh lại nghe được chính mình nói ra một câu: “Cái cảm giác mất đi người mình yêu, anh có thể hiểu được, nếu có thể, hãy cho cô ta một con đường sống đi.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Em hãy cùng anh ta đi đi, sau này cũng không cần phải quay lại thăm anh nữa. Nếu đã đi, thì hãy đi cho đến cùng.”
Bị đâm xuyên qua lòng bàn tay, đến tột cùng là vì muốn bù đắp lại cho tâm tư của cô, hay còn chính là bức bách tự mình thanh tỉnh, anh đã không còn có thể nào phân biệt được rõ ràng nữa rồi, nhưng mà, ít nhất, anh biết được cô hạnh phúc, như vậy thì tim của anh cũng không còn quan trọng nữa.
Thực sự, một chút cũng không quan trọng.
Con ngươi đen như mực khẽ nhắm lại lại khẽ mở ra, rõ ràng là có một giọt nước mắt rơi xuống, lại thoáng hòa vào cùng màu trắng của chăn đệm, cũng không bao giờ gặp lại nữa.
Không bao giờ gặp lại.