“Qua đây.” Đưa tay ra, đôi mắt Hắc Thương Kình nhìn thẳng vào Bạch Mão Mão, lạnh lẽo cứng rắn giống như ngày xưa, Bạch….
Lau đi nước mắt, Bạch Mão Mão gần như là theo bản năng đi về phía anh, nhưng khẽ bị ngăn lại.
Cúi đầu, nhìn bàn tay bó thạch cao đang ngăn mình, cô lặng thinh.
Tròng mắt đen lạnh lùng chuyển hướng sang Ân Mặc đang ngăn trở Bạch Mão Mão, hàng lông mày Hắc Thương Kình cau lại: “Nếu không phải cái tay này đã cứu mạng cô ấy, tôi không ngại giúp anh phế bỏ hoàn toàn.”
“Cậu Hắc này, mặc dù nhà họ Hắc có quyền thế trên trời, nhưng cũng có mấy lời không thể tùy tiện nói, nói ra, liền phải chịu trách nhiệm pháp luật.” Ông Ân không chịu nổi cảnh con trai mình bị người ta khi dễ, đứng ra nói.
Lạnh lùng nhìn ông Ân, Hắc Thương Kình đột nhiên nở nụ cười, lại cười đến không có chút nhiệt độ nào: “Bác trai, đây chỉ là ghen tuông giữa những người đàn ông trẻ tuổi với nhau mà thôi.” Ngụ ý nói, ông là bậc trưởng bối, lại nghĩ là thật sao? Nếu đã nghĩ là thật, cũng đừng trách anh không hạ thủ lưu tình.
Vì sao cậu ta chưa xuất ra một người nào, bọn họ lại có cảm giác như thua trận vậy? Ông Ân nhíu mày, liếc nhìn con trai mình, lại nhìn nhìn Hắc Thương Kình, thở dài. Quả nhiên, cho dù tuổi có xấp xỉ, nhưng Ân Mặc một lòng một dạ theo đuổi nghệ thuật, so với người đi ra ngoài đấu đá chém giết trên thương trường như Hắc Thương Kình, không phải trên cùng một cấp độ.
“Bạch Mão Mão, qua đây. Không nên để cho tôi phải nói đến lần thứ ba.” Gần như là uy hiếp mà híp mắt nhìn cái tay bị thương kia, lại chuyển mắt sang vẻ mặt hốt hoảng không bình tĩnh được của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình đè thấp giọng nói hơi có chút khó chịu.
Giật mình nảy run lên một cái, Bạch Mão Mão nhẹ nhàng nâng tay Ân Mặc để lại trên giường, rồi mới chậm rãi đi về phía Hắc Thương Kình.
Hừ, dựa vào cái gì mà anh nói cô đi là cô phải đi? Người chẳng hiểu tại sao lại mất tích gần một tháng là anh! Người hại cô bị cô gái điên kia nhìn chòng chọc là anh! Hơn nữa, hơn nữa, trong lúc cô đang gặp phải nguy hiểm, người không có bên cạnh cô cũng là anh!
Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng Bạch Mão Mão lại nhu thuận đến gần Hắc Thương Kình, sau đó lại ngoan ngoãn mà mặc cho anh ôm vào trong ngực, cô nhắm mắt lại, đem tất cả nước mắt một lần nữa vỡ đê bôi hết lên quần áo anh. Nếu như anh còn muốn cô, như vậy thì tất cả sổ sách giữa bọn họ sau này sẽ tính toán. Hiện tại sao đây, là thời gian giữa đàn ông bọn họ, cô sẽ ngoan ngoãn, ở trong phạm vi lương tâm mình cho phép.
“Không bị thương chỗ nào chứ?” Ôm chặt Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình không kiềm lòng được hít sâu một hơi, thấp giọng hỏi.
“Thương tổn cái đầu anh ấy.” Giận dỗi trả lời, Bạch Mão Mão cũng không dám nói, thực ra thì, cô thương tâm.
“Lại càng tàn hơn sao?” Mặc dù từ sớm đã nghe được trong miệng các vệ sĩ cô không bị thương chút nào, nhưng tới bây giờ nghe được cô còn có sức lực giận dỗi, anh cuối cùng mới có thể yên lòng. Rất tốt, làm người con gái của anh, nhất định phải có dũng khí cùng sức chịu đựng, xem ra cô gái này cũng không tệ lắm, không bị hù cho sợ đến vỡ mật.
“….” Anh mới là não tàn nha! Bạch Mão Mão thiếu chút nữa kêu gào lên thành tiếng, may mắn là trước đó cô đã ý thức được người trước mặt mình là Hắc Thương Kình, lúc này mới đè xuống lời nói vừa lên đến khóe miệng.
Sắc mặt Ân Mặc có chút trắng nhợt, không biết là do mất máu quá nhiều, hay là do chứng kiến Bạch Mão Mão dịu dàng ngoan ngoãn dựa vào trong ngực người đàn ông khác đây. Tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, anh cười cô đơn: “Mão Mão, em đã nói sẽ ở lại cùng với anh.”
Kết quả, anh ta vừa tới, em lại không chờ đợi được lao vào trong vòng tay của anh ta.
“Em….”
“Cô ấy không có thời gian.” Cắt ngang lời nói của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình khẽ nghiêng người, trực tiếp phân phó người phía sau: “Bác sĩ Aansel, làm phiền ông qua đây kiểm tra cho anh ta một chút, tay anh ta mới bị thương không lâu, hẳn là còn có thể cứu được.”
Bạch Mão Mão lúc này mới chú ý tới, sau lưng Hắc Thương Kình, đứng bên ngoài phòng bệnh của Ân Mặc, là một đoàn người ngoại quốc mặc đồ bác sĩ, cô nghẹn họng nhìn trân trân người đàn ông vừa nhìn đã biết là đứng đầu, cũng rất có quyền uy, ngây ngốc hỏi: “Cái này….đây là….”
“Tôi mời bác sĩ Aansel cùng đoàn người của ông ấy từ Mĩ về. Bác sĩ Aansel là con dao đứng đầu trong giới chỉnh hình ở phương Tây, nếu như ông ta còn không thể cứu được tay của Ân Mặc thì cái tay kia của anh ta e rằng thực sự phải phế bỏ.” Sau khi được vệ sĩ thông báo, anh hỏi rõ tình huống cụ thể, liền trước tiên sử dụng giao thiệp của [Cửu sắc vương triều], khiến người phụ trách phân bộ nước Mĩ đem bác sĩ Asnsel từ trên bàn mổ lôi xuống, sau đó lại thuê máy bay bay thẳng tới thành phố Vĩ Bạc. Sau khi bọn họ ở sân bay tụ hợp lại liền chạy thẳng tới bệnh viện Quảng Nam, mặc dù đã qua hơn mười mấy giờ, nhưng vẫn luôn hi vọng không bị lỡ việc.
“Tôi từ chối tiếp nhận điều trị của anh.” Còn không chờ Bạch Mão Mão có phản ứng, Ân Mặc đã xoay đầu lại.
“Tại sao? Tay phế rồi nhìn rất tốt sao? Ân Mặc, chẳng lẽ anh lại biến thành não tàn giống em rồi sao?” Vốn là muốn bày tỏ tình cảm sùng bái đang cuồn cuộn dâng đối với Hắc Thương Kình, thoáng cái lại bị tùy hứng của Ân Mặc kích thích, Bạch Mão Mão từ lúc xảy ra chuyện cho đến nay vẫn luôn trầm mặc ít nói trong nháy mắt liền bùng nổ, cô tức giận hổn hển nhảy qua, hung tợn gầm lên.
Đôi mắt trầm lặng như nước tập trung trên người Bạch Mão Mão, Ân Mặc an tĩnh nhìn cô, lại không nói gì nữa. Muốn anh tiếp nhận cứu giúp của tình địch, thứ cho khó theo mệnh được.
Một người tính tình lại vừa đáng ghét vừa cứng rắn như vậy, Bạch Mão Mão nhìn Ân Mặc khăng khăng giữ ý mình, nổi giận!
Xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc không thôi, kéo bác sĩ có uy quyền lớn nhất kia: “Ông có biết nói tiếng Trung không? Lão tiên sinh.”
“Được.” Mặc dù tuổi tác đã cao, bác sĩ Asnsel bước đi vẫn mạnh mẽ, một chút cũng không hề thua kém người trẻ tuổi.
“Vậy ông đi theo tôi.” Lười giải thích rõ nguyên nhân là cái gì, Bạch Mão Mão trực tiếp đem người dắt đến phòng giải phẫu khoa chỉnh hình của bệnh viện Quảng Nam.
Qua một lúc lâu, cô một mình chạy về, đang lúc mọi người hầu như còn cho rằng bác sĩ Aansel đã bị cô sát hại thì cô lại vọt tới trước người Ân Mặc, vén lên ống tay áo cùng ống quần của anh, động tác nhanh chóng mà hướng bên trên cánh tay phải cùng hai cái đùi đâm một kim, sau đó lại liền như ánh mặt trời sáng lạn mà ngẩng đầu lên: “OK, tôi đã tiêm thuốc mê vào tay chân cho anh ấy, anh ấy tạm thời không thể giãy giụa được, các người mau đem anh ấy vào phòng giải phẫu đi. Bác sĩ Aansel đang ở trong phòng kiểm tra các thiết bị, trong các người ai là trợ lý của ông ấy? Nhanh đi giúp chuẩn bị một tay.”
Tựa hồ như cảm giác được ánh mắt bất mãn của bà Ân nhìn mình chăm chăm, Bạch Mão Mão liền vội vàng giải thích: “Bác gái yên tâm, thuốc mê một chút cũng không hề quá liều lượng, cháu đã đặc biệt hỏi bác sĩ Aansel để cho liều lượng rồi.”
“Cô học y sao? Kĩ thuật sao lại kém như vậy?” Bà Ân chất vấn.
“Hả….tiêm thuốc còn cần phải có kĩ thuật sao?” Người ngoài nghề biểu thị một con tôm cũng không hiểu nha! Thấy sắc mặt bà Ân gần như đã nhuộm đen, Bạch Mão Mão chột dạ bỏ ống tiêm ra, trốn đến bên cạnh Hắc Thương Kình.
Khẽ xoa trán, Hắc Thương Kình không nói gì mà ôm thật chặt Bạch Mão Mão. Anh rốt cuộc là đã coi trọng cái thứ gì vậy? Vì sao mà lối suy nghĩ của cô lại khác hẳn người thường như vậy nhỉ?
Tay chân dần dần trở nên tê tê không cảm giác, Ân Mặc tức giận trừng mắt
Bạch Mão Mão, khuôn mặt tuấn nhã lúc đỏ lúc trắng. Đáng giận! Tại sao cô không lịch sự xin phép anh đã tùy ý vén quần anh lên như vậy? Cô đây là khinh nhờn hạ thấp anh đúng không? Đến tột cùng là cô có hiểu không hả?
Bạch Mão Mão lại không tim không phổi quay sang phía Ân Mặc cười ngây ngô, còn kìm lòng không được lẩm bẩm nói: “Thật tốt quá, Ân Mặc, tay anh rốt cuộc cũng có hi vọng khỏi hẳn rồi, thật tốt.”
Nghe vậy, sắc mặt Ân Mặc lại cô đơn quay đi chỗ khác, cô quả nhiên là không hi vọng thiếu nợ anh sao?
Đôi mắt tựa hồ nước dần dần trở nên ảm đạm không ánh sáng, anh chậm rãi nhắm mắt lại, tùy ý để cho bọn họ đẩy anh tới phòng giải phẫu.
Nếu như có thể, anh thật hi vọng, lúc này có thể thiếp đi, vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại.
——————v——————
Thời gian chờ ở bên ngoài phòng giải phẫu, bởi vì có Hắc Thương Kình bên cạnh nên không còn dài đằng đẵng như vậy nữa. Tựa như, một ngày lo sợ cùng sợ hãi, bởi vì anh đến mà làm cho người ta trở nên an tâm vậy.
Đêm có chút lạnh, Bạch Mão Mão rụt vai lại, bộc phát đến gần ngực Hắc Thương Kình.
Phát hiện ra Bạch Mão Mão hơi lạnh, Hắc Thương Kình dùng áo vest của mình đem cả người cô tiến sát vào trong ngực, động tác dịu dàng đến nỗi như vuốt ve an ủi.
Bạch Mão Mão theo bản năng nhìn thoáng qua mẹ Ân Mặc đang ở bên kia hành lang, cùng một đám bác sĩ khoa chỉnh hình và lãnh đạo bệnh viện nghe nói bác sĩ Aansel tới mà vội chạy đến kính cẩn chờ đợi…. Gương mặt vốn mịn màng có chút tái nhợt không cách nào che giấu được nổi lên một tầng ửng đỏ động lòng người, khiến cho Hắc Thương Kình nhìn thấy được kìm lòng không được mà cúi đầu, ở bên môi cô ấn xuống một nụ hôn.
“….Như thế này không hay lắm…” Gắng sức đẩy Hắc Thương Kình ra, Bạch Mão Mão mặt đỏ đến độ muốn nhỏ ra máu. Mặc dù thỉnh thoảng cô cũng sẽ bứt chỉ vượt tuyến, nhưng dưới ánh mắt chằm chằm soi mói của nhiều người như vậy mà hôn, không có ở trong phạm vi chịu đựng của thần kinh của cô…….
“Dài dòng.” Dứt khoát ngăn chặn lại cánh môi của cô, Hắc Thương Kình cũng không ngại thỉnh thoảng bị vây xem, để cho một số người không hiểu rõ tình huống hiện tại biết rõ quyền sở hữu của mình, trái lại càng tốt hơn.
Khẽ hôn ngọt ngào đầy thương yêu mà gặm nhấm cánh môi Bạch Mão Mão, cho đến khi cô khẽ run rẩy mở miệng, anh mới đường hoàng tiến vào chiếm giữ.
“Khụ khụ….” Bởi vì ở khoảng cách quá gần, bọn họ không muốn nhìn cũng phải nhìn, ông Ân rốt cuộc nhịn không được ho khan hai tiếng, hi vọng có thể nhắc nhở hai người trẻ tuổi đang hôn quên mình kia một chút.
Lưỡi của cô có một mùi vị thơm mát ngọt ngậy thuần khiết, khiến cho anh nhịn không được mà bộc phát dùng sức dây dưa, đòi lấy, thế nhưng là, dường như chỉ có vẻn vẹn như thế, hoàn toàn không có cách nào đền bù đáy lòng đói khát cùng tưởng niệm của chính mình….
Đôi măt đen láy dần dần trở nên mờ mịt, Hắc Thương Kình lại nghe được tiếng ho khan không đúng lúc kia, rốt cuộc cũng ý thức được chỗ này không thích hợp. Tròng mắt hơi thanh tỉnh một chút, đem khuôn mặt động tình của Bạch Mão Mão khóa vào trong ngực, sau đó nhìn về phía vẻ mặt quái dị của ông bà Ân gia.
“Nói cho Ân Mặc biết, không nên lại đánh chủ ý lên người Bạch Mão Mão, cô gái này hiện tại đã thuộc về quyền sở hữu của tôi, anh ta có muốn cướp cũng không được. Cũng không cần tiếp tục làm những chuyện uổng công vô ích như thế kia, với mình với người, đều không có lợi ích gì.” Nếu phải nói cái gì, liền nhắm thẳng vào trọng điểm luôn.
“Cô Bạch, vậy sự lựa chọn của cô thì sao?” Ông Ân nhíu mày nhìn về phía Bạch Mão Mão đang vùi mặt vào trong lòng Hắc Thương Kình, cô nếu như đã có dũng khí không chút kiêng kỵ ở trước mặt bọn họ phóng túng như vậy, đó chính là thật sự không hề có ý định quay đầu lại.
Không dám đem toàn bộ khuôn mặt đòi hỏi của mình ra trước mặt mọi người, Bạch Mão Mão không thể làm gì khác hơn là đành phải giữ nguyên tư thế trước mắt, cố gắng bình tĩnh mà nói: “Bác trai, ân tình không có nghĩa là tình cảm, lúc trước nếu đã có thể buông, như vậy thì cho dù không có Hắc đại nhân, cháu cũng sẽ không quay đầu lại.”
Cô không phải là một cô gái không có chủ kiến, kỳ thực cũng không phải là không rõ tính cách của mình, nếu lúc trước đã có thể chặt đứt tưởng niệm đối với Ân Mặc, vậy chắc chắn không phải là tình cảm sâu nặng gì. Có lẽ là bởi vì tuổi trẻ khinh cuồng, hoặc cũng có lẽ chẳng qua chỉ là ham muốn mỹ sắc của Ân Mặc, nhưng thực chất lại không hề tiến triển lên bất kỳ tình cảm gì, cho nên lúc đầu thực sự rất khó chịu, nhưng cô lại thật tâm buông xuống.
Thỏ tốt cũng không ăn lại cỏ, hiểu chứ?
“Nhưng Ân Mặc cũng đã vì cô mà làm bị thương tay của chính mình——” Bà Ân bộc phát chán ghét Bạch Mão Mão.
“Im miệng, ở đây không có chỗ cho bà nói chuyện.” Trừng mắt nhìn vợ một cái, ông Ân lại lần nữa nhìn về phía Bạch Mão Mão, “Cô Bạch, chúng tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô, chỉ là mong cô xem xét Ân Mặc đối với cô không hề có chút ác ý nào, không cần tổn thương nó quá nặng.”
Lấy ân tình đổi lại tình cảm không phải là việc mà một người đàn ông sang suốt sẽ làm, ông tin con trai mình có thể hiểu rõ.
“Dạ cháu biết rồi, bác trai, cháu sẽ để cho Ân Mặc từ từ hiểu rõ tình hình thực tế, sẽ không trực tiếp tổn thương anh ấy.” Những chuyện Ân Mặc vì cô mà làm, cô cho dù có đần độn như heo, cũng hoàn toàn thấy rõ được, cho nên anh mới có thể rối rắm, mới có thể khổ sở như vậy. Nếu như có thể lựa chọn, cô một chút cũng không muốn làm tổn thương đến anh.
Nhìn ông Ân thở dài, không nói thêm gì nữa, Hắc Thương Kình liền mở miệng: “Bác trai, tôi biết các người sắp mở một chi nhánh hành lang nghệ thuật Nhiễm Mặc trong thành phố, hiện tại đang thiếu vốn, nếu đã muốn mở chi nhánh, thì tốt nhất là nên làm luôn mấy cái, cần rất nhiều vốn, các người làm một dự toán rồi đến chỗ tôi lấy chi phiếu.”
“Chúng tôi không lấy tay của con trai để đổi lấy tiền!” Dường như ông Ân khi bị uy hiếp vẫn luôn rất trầm ổn rộng lượng, nổi giận.
“Tay của anh ta ở trong mắt tôi, không đáng giá bao nhiêu tiền.” Khẽ cười cợt một tiếng, Hắc Thương Kình lạnh lùng liếc nhìn ông Ân không giữ được bình tĩnh, “Nếu không muốn lấy không, coi như là tôi nhập cổ phần vậy. Toàn bộ công việc kinh doanh đều do các người toàn quyền điều hành, tôi sẽ không dựa vào bất cứ tài vụ gì mà can thiệp vào. Các người chỉ cần đem lợi nhuận cùng sổ sách gửi cho tôi là được, nhiều hay ít đều không thành vấn đề.”
“Đứa con gái ngu ngốc này, thực sự đáng giá nhiều tiền như vậy sao?” Bà Ân biết rất rõ tình huống nhà mình, tiền vốn rót vào mở một chi nhánh đã khiến cho bọn họ nghèo rớt mồng tơi rồi, mà người thanh niên này lại để cho bọn họ mở ra tận mấy cái, cậu ta thực sự có khái niệm tiền bạc sao? Cho dù có phá sản, cũng xin mời tìm một con hồ ly nghiêng nước nghiêng thành đến hại, đừng có mà đối với một đứa ngu ngốc lại coi như trân bảo a, bà nhìn rất không vừa mắt lại càng không vừa ý!
“Người con gái của tôi, còn chưa đến lượt bà tùy tiện bình phẩm đâu.” Ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng bà Ân, Hắc Thương Kình bởi vì Bạch Mão Mão khẽ kéo áo mình mà ánh mắt mềm mại lại. Được rồi, anh hiểu rõ ý của cô, phải tôn trọng người già, phải bảo vệ người yếu, nhưng mà, có thấy người phụ nữ này trân trọng, bảo vệ Bạch Mão Mão của anh đâu.
“Đã mất cả chì lẫn chài rồi lại còn muốn vãn hồi lại một số binh, quyền lựa chọn là ở các người, sau khi các người cân nhắc thật tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi.” Nói xong, liền đưa ra một tấm danh thiếp.
Ông Ân chần chừ nhận lấy, lại không nói một lời nào nữa.
Tự tin khẽ mím khóe môi, Hắc Thương Kình cũng không muốn được voi đòi tiên nữa.
“Tổng giám đốc, nếu như có thể, có thể giữ bác sĩ Aansel ở lại thành phố Vĩ Bạc mấy ngày không? Chúng tôi hi vọng có thể giao lưu học hỏi một chút.”
Viện trưởng bệnh viện Quảng Nam năm nay đã năm mươi tuổi, mặc dù tuổi tác hơn gấp đôi Hắc Thương Kình, nhưng cũng không có chút nào khinh thường người trẻ tuổi. Bọn họ sùng kính nhất lão tổng giám đốc mỗi lần ở trên tay người trẻ tuổi này đều khiến cho bọn họ kinh ngạc không thôi, tập đoàn Hắc thị ở trong tay cậu ta mấy năm nay thực sự không ngừng khuếch trương, đã lần lượt chinh phục từng công ty một dưới danh nghĩa tập đoàn Hắc thị. Giờ phút này, thấy được Hắc Thương Kình đã xử lý xong mọi chuyện, bọn họ liền nhanh chóng tiến lên dò hỏi.
“Tôi sẽ mời ông ấy, các ông cũng không cần phải ở lại hết chỗ này như vậy đâu, lưu lại hai người đại diện, những người khác về nghỉ ngơi đi.” Ánh mắt Hắc Thương Kình lạnh lùng khẽ quét qua mọi người, lại khiến cho mỗi người bọn họ cảm giác được mình bị chú ý quá.
“Vâng.” Viện trưởng nghe vậy liền phân tán cả đám người đang chờ, chỉ chừa lại mình cùng chủ nhiệm khoa chỉnh hình.
Ngơ ngác nhìn Hắc Thương Kình không giận tự uy, cùng với các bác sĩ thận trọng rời đi, Bạch Mão Mão trầm mặc. Vậy, ngay cả bệnh viện tư nhân số một số hai thành phố Vĩ Bạc này, cũng là sản nghiệp của Hắc gia sao?
Hèn chi Loan Hoảng Hoảng đã từng nói với cô, Hắc Thương Kình ở thành phố Vĩ Bạc này đủ để một tay che trời, cô lúc đó còn không cho là đúng, nhưng càng tiếp xúc nhiều với anh, lại phát hiện căn bản mình hoàn toàn không hiểu rõ anh, người đàn ông này rõ ràng so với cô chỉ lớn hơn có hai tuổi, lấy tâm trí cùng cuộc sống và công việc của anh so sánh với cô thì, lại là cách biệt một trời một vực.
Cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình cúi đầu, lạnh lùng dò xét e sợ cùng bất an không yên của cô. Một lúc sau, lại là khóe môi mềm mại, ngón tay dài nâng chiếc cằm của cô lên, anh hiếm khi ôn tồn nói: “Này não tàn, em chỉ cần nhớ cho kỹ, em là người con gái của anh, bất kỳ vật gì bên ngoài em cũng không được để ý.”
Như vậy, thực sự có thể sao? Ngây ngốc cười cười, Bạch Mão Mão đem mặt vùi vào trong ngực Hắc Thương Kình, cuối cùng không nói tiếng nào.
Hắc Thương Kình ôm chặt Bạch Mão Mão, không để ý tới cả đám người đang đứng chờ, nhắm mắt tiến vào giấc ngủ.