Lúc Hắc Thương Kình rời khỏi phòng, nghênh đón anh là một ánh mắt bát quái xanh biên biếc ngăn ở cửa. Anh khẽ giật mình, không nói gì, tầm mắt vứt sang một bên.
“Aiyo, anh hai, anh vậy mà cũng né tránh ánh mắt em nha, người luôn lấy nhãn thần tạo áp lực như anh, có phải đã làm ra chuyện gì thẹn với lòng rồi phải không?” Hắc Thương Lam che miệng, cười đến vô cùng kinh điển. Cô mà đã nói, liếc khuôn mặt non nớt mềm mềm hồng hồng của Mão Mão kia mà xem, vẻ mặt được sủng rõ ràng, cô cá là anh hai nhà mình đã ăn hết người ta rồi.
“Nói bậy cái gì!” Bị em gái nhà mình trêu chọc, Hắc Thương Kình chẳng buồn đáp lại.
“Thương Kình à, bà nội cũng không cầu gì khác, con chỉ cần mau chóng cho bà nội sớm ẵm chắt trai là được rồi, hahaha.” Bà nội Hắc cười đến liều lĩnh, bà đã nói rồi mà, tiểu nha đầu Bạch Mão Mão kia rất có duyên với bà.
“…” Chống lại khuôn mặt hoan hỉ quá độ của bà nội, Hắc Thương Kình lại càng không nói gì, anh còn chưa được hài lòng đây này, bà nội rốt cuộc là vui mừng cái gì chứ? “Thương Kình, cố gắng lên, mẹ xem trọng con.” Mẹ Hắc đứng bên cạnh chồng mình, nắm tay lại động viên tinh thần cho con trai.
Đám người này rõ ràng không biết một tí gì về tình hình, nếu anh muốn lâm hạnh Bạch Mão Mão, cô cầu còn không được ấy chứ, còn cần phải cố gắng cái lông gì a?
“Đàn ông nhà Hắc gia chúng ta từ trước đến nay luôn là những người đàn ông tốt biết chịu trách nhiệm, Thương Kình, ba có nên chuẩn bị hôn lễ trước hay không đây nhỉ?” Ba Hắc lên tiếng tổng kết, luôn luôn là tác phong rất thiết thực.
Con ngươi đen nhánh quét qua tất cả mọi người, cuối cùng nhìn về phía Hắc Xích Ngạn đứng phía sau đám người xem trò vui, Hắc Thương Kình khẽ nâng cằm: “Ba à, ba trước hết hãy để cho Hắc Xích Ngạn chịu trách nhiệm, năm tháng còn dài, trước làm gương cho tốt đã.”
Đạn lạc rồi, đạn đi lạc mất rồi.
Hắc Xích Ngạn bị đạn lạc chuẩn xác bắn trúng trơ mắt nhìn ba Hắc cùng một đám đàn ông họ Hắc nổi giận đùng đùng xoay người bỏ đi, khuôn mặt chờ xem kịch vui thoáng chốc cứng ngắc, anh theo bản năng muốn chạy trốn, lại bị Mộ Hàn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện chặn đường lui, vì vậy, anh lại lần nữa cực kỳ tức giận: “Mộ Hàn, ông đây có thù oán với nhà cậu hả? Vì sao mỗi lần cậu đều ở sau ông rút củi dưới đáy nồi vậy hả?”
“Hét loạn cái gì? Tiểu tử thúi, anh tháng này lại rót thêm mấy người phụ nữ rồi hả? Những chuyện trước kia, chúng tôi cũng lười tính toán với anh, thì liền tháng này đi, anh phải chịu trách nhiệm, cưới bọn họ đi.” Ba Hắc với tư cách gia chủ đời trước, cũng chính là một nhân vật đã nói là làm, cho nên, ông lên tiếng, Hắc Xích Ngạn cũng chỉ có thể nước mắt lã chã nghẹn ngào mà thôi.
“Chú à, chú tạm tha cho cháu đi, những người kia đều là đối tượng tình một đêm, không thể cưới về nhà.” Hắc Xích Ngạn khóc không ra nước mắt, lại nói, kể từ sau khi gặp được Bạch Mão Mão, giác quan thứ sáu của anh liền chuẩn xác mà báo cho anh biết, sắp tới trong Hắc gia tổ trạch sẽ có không ít trò hay để xem, vì vậy, anh cũng rất chăm chỉ mà quyết định dọn đến đây ở tạm một thời gian, vì vậy, làm sao mà anh lại là người đầu tiên được vinh dự hi sinh vì đại nghĩa đây?
Thấy tròng mắt đen trầm lãnh của Hắc Thương Kình trong nháy mắt lóe lên tia hứng thú, Hắc Xích Ngạn run rẩy: “Hãy nghe con nói, những người thân yêu của con, mọi người không nên bị lão đại Hắc Thương Kình dời đi lực chú ý, phải tìm trọng điểm! Trọng điểm!”
Trọng điểm là chuyện phòng the cùng hôn sự của Hắc Thương Kình và Bạch Mão Mão, những người yêu quý của con ơi!
Thấy ánh mắt của tất cả mọi người lại dồn hết về phía mình, Hắc Thương Kình rất dứt khoát nói: “Hắc Xích Ngạn nếu có thể làm được người đàn ông gương mẫu của Hắc gia, con nhất định sẽ noi theo.”
So sánh với việc khiến Hắc Thương Kình sống chết ngoan ngoãn kết hôn, tựa hồ khiến cho Hắc Xích Ngạn kết hôn lại càng dễ hơn, không phải sao? Chí ít thì bọn họ dám dùng sức mạnh đối với Hắc Xích Ngạn, nhưng lại không dám cưỡng ép Hắc Thương Kình. Ngộ nhỡ dưới cơn nóng giận thằng nhỏ ném tổ nghiệp nhà họ Hắc đi, bọn họ sống không nổi….
Trao đổi ánh mắt với nhau trong chốc lát, các chú bác nhà họ Hắc đều đạt được ý kiến nhất trí.
“Hắc Xích Ngạn, ra hạn con trong vòng một tháng, phải kết hôn cho chúng ta.”
Bọn họ đều là người thân, không thể quá không hợp tình hợp lý, một tháng, cũng đủ để cho thanh niên xây dựng tình cảm, cũng đủ để cho bọn họ chuẩn bị một hôn lễ sang trọng.
“Tháng này đối tượng tình một đêm của con không dưới mười người, chẳng lẽ mọi người bắt con phải cưới hết bọn họ sao? Một chồng nhiều vợ chính là phạm pháp.” Dứt khoát làm ra bộ mặt lợn chết không sợ nước sôi, Hắc Xích Ngạn trong tim đang rỉ máu. Hắc Thương Kình, thủ túc tương tàn, ngươi nha thật là ác độc!
Mặc dù biết rõ cháu trai nhà mình phong lưu phóng đãng, thế nhưng là, nghe đến con số người ta nói ra, các vị chú bác râu ria không khỏi run lên, cuối cùng, ánh mắt nhất trí run rẩy hướng về phía cha ruột của Hắc Xích Ngạn: “Anh hai, nhìn con trai ngoan của anh mà xem, nó sống mới hơn hai mươi năm, rốt cuộc gieo họa không ít cho con gái nhà người ta rồi đấy?”
“Không hổ là con trai của ta, có phong phạm của cha mà.”
Anh cả Hắc gia vừa mới đắc chí một câu, liền bị bà vợ bên cạnh nhéo lấy lỗ tai, tiếng rống giận dữ lập tức vang tận mây xanh: “Lão già hết giẫm, nói, ông rốt cuộc là từng có bao nhiêu người phụ nữ?!”
“Bà xã, bà xã, từ khi biết em, anh thật là thủ thân như ngọc, ông trời minh giám, ông trời minh giám…. Thủ hạ lưu tình, bà xã đại nhân…” Chứng kiến vợ chồng gia kia lại bắt đầu tính toán nợ cũ, mọi người trên mặt đầy hắc tuyến.
Được rồi, cha nào con nấy, bọn họ không thể nào quá trách cứ Hắc Xích Ngạn được. Nhìn chung quanh một vòng, đứng hàng thứ tư, ba Hắc lại lần nữa đảm nhiệm trọng trách người chủ trì: “Xích Ngạn, chú cũng không phải là muốn làm khó con, con trong số những người phụ nữ con đã từng lui tới chọn ra một người mình có thể tiếp nhận, chúng ta cho con ba tháng, con chỉ cần đem nhà gái giải quyết là được. Còn về những việc chuẩn bị cho hôn lễ, con không cần bận tâm, chúng ta sẽ toàn quyền phụ trách.”
Nói xong, ông cũng không thèm để ý tới gương mặt đang thúi như phân của Hắc Xích Ngạn, ngược lại lại nhìn về phía con gái chán ngán đang bên cạnh bà nội xem náo nhiệt, “Thương Lam, con không phải là đang chuẩn bị Hắc thuẫn võ minh gì đó sao? Ba giao phó cho con được không?”
“Ba có thể cho bao nhiêu tiền?” Như đoán được suy nghĩ trong lòng của ba mình, Hắc Thương Lam nhất thời tinh thần tỉnh táo.
“Giá cả tùy con, chỉ cần có thể bảo đàm Hắc Xích Ngạn sẽ không chạy mất, thuận tiện có thể túm chặt nó tới hôn lễ là được.”
“Nếu như anh ta không nghe lời tìm một người con gái kết hôn, có phải con cũng có thể thuận tiện kín đáo đưa cho anh ta một người?” Hắc Thương Lam cười híp mắt hỏi.
“Không thành vấn đề.”
Nghe được các vị chú bác trả lời, Hắc Thương Lam rất hồn nhiên nở một nụ cười thật rực rỡ, cảm giác nắm giữ sinh tử của kẻ khác, thật sảng khoái a.
“Mọi người….mọi người đây đúng là phụ nữ vô lương….” Ngón tay run run chỉ vào Hắc Thương Lam, Hắc Xích Ngạn thiếu chút nữa ra đi một hơi.
Hắc Thương Kình thấy tất cả mọi thứ đều đã kết thúc, nhìn thoáng qua Mộ Hàn, liền rời đi trước.
Chiến đấu giờ mới bắt đầu, mặc dù không nghĩ tới mở đầu cuộc chiến này lại biến thành cuộc đọ sức giữa mình và em gái, nhưng không sao, để cho Hắc Xích Ngạn không thể kết hôn có rất nhiều cách, mà võ công của em gái, dù sao thì cũng mới chỉ bắt đầu tiến hành thôi, so với ba và các chú bác dễ đối phó hơn nhiều.
***
Khi Bạch Mão Mão tình lại thì ánh sáng trong căn phòng đã tối hẳn, cô ngây ngốc nhìn rèm cửa xa lạ, có chút không rõ ràng lắm bây giờ đang là ban ngày hay ban đêm.
“Thật là lớn….”
Nghe được Bạch Mão Mão ngây ngô ngơ ngác thì thầm một tiếng, một đôi mắt đã chực chờ rất lâu bên giường chợt lóe sáng xanh.
“Hai người quả nhiên đã làm! Thế nào, anh của em rất lợi hại phải không? Chị dự định khi nào thì tiến vào cửa nhà em thế?”
Nghe thấy Hắc Thương Lam nôn nóng sốt ruột, Bạch Mão Mão ngơ ngác xoay mặt về phía cô, chậm rãi đem lời mới rồi nói xong, “Thật là lớn….rèm cửa thật là lớn, so với rèm cửa trong ký túc xá chúng tôi….lớn hơn….”
“….”
Không nói gì mà cùng con mắt đờ đẫn của Bạch Mão Mão đấu đá trong giây lát, Hắc Thương Lam xoay người đi đụng tường.
“Phốc——” Mộ Hàn cùng Hắc Xích Ngạn núp trong góc tường vừa nhịn lại vừa nhẫn, cuối cùng vẫn nhịn không được cười, haha, cô gái này có thể không cần làm như vậy hay không?
“Các người đều đi ra ngoài hết đi.” Hắc Thương Kình đang ngồi trên ghế sofa trong phòng bên cạnh xử lý công việc, thấy Bạch Mão Mão tỉnh dậy, dứt khoát đuổi những người không có phận sự ra ngoài.
Từ từ ngồi dậy, Bạch Mão Mão sững sờ nhìn Hắc Thương Lam, bà nội Hắc, Mộ Hàn, còn có cả một Hắc Xích Ngạn khuôn mặt thâm đen đi ra khỏi cửa phòng, trên trán cô rơi đầy hắc tuyến, tại sao cô lại tới nhà họ Hắc? Hắc Thương Kình rốt cuộc thuộc loài động vật nào vậy, vì sao mà lượm một em hot girl liền đem về nhà? Thói quen này thật không tốt!
Bạn Bạch à, cô lại chạy lệch pha rồi đó! Hẳn là cô nên lòng đầy căm phẫn vì sao cô ngủ trong khuê phòng người ta, hoặc sự xuất hiện của nhiều người đàn ông cùng phụ nữ xa lạ như thế này chứ, phải hiểu được quyền bảo vệ riêng tư chứ bạn Bạch!
“Đã qua thời gian cơm tối rồi, em muốn ăn chút gì không? Anh để cho phòng bếp đi làm.” Hắc Thương Kình đóng lại máy tính, đi tới bên giường thấy khuôn mặt Bạch Mão Mão vẫn rối loạn như cũ.
Làm sao mà anh có thể không nhìn thấy được cảm xúc mãnh liệt của bọn họ khi triền miên hôn, bình tĩnh hỏi cô có muốn ăn cơm hay không? Làm sao mà anh có thể không thèm đếm xỉa gì đến nụ cười châm biếm đầy hủ bại của Hắc Thương Lam? Hắc đại nhân, ngài thật sự đã trải qua chiến trường lâu rồi à?
Úp mở không dám nhìn về hướng Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão yếu ớt nói: “Tùy ý đi, cái gì cũng được.”
Có chút hứng thú nhìn thoáng qua Bạch Mão Mão đang chột dạ, Hắc Thương Kình đi ra ngoài sai bảo người giúp việc sau khi làm xong đồ ăn trực tiếp đem lên trên phòng, lại xoay người ngồi trên mép giường, lạnh lùng đưa cho Bạch Mão Mão một ổ cứng di động: “Cầm”
“Cho em cái này làm gì?” Nhận lấy cái máy, bạn trẻ Bạch Mão Mão tỏ vẻ khó hiểu.
“Đem mấy cái bản gốc anime H trân quý của em cho tôi, máy tính của tôi hầu như lúc nào cũng mang theo bên người, thuận tiện cho chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát học tập.”
Hắc Thương Kình nói xong mà mặt không đỏ tim không đập mạnh, nhưng một hồi thì hồng một hồi thì xanh một hồi lại trắng một hồi lại đen….
“Mặt của anh, biến hóa nhanh như bảng pha màu vậy đó.” Cô nếu như là thẹn quá muốn chui xuống đất anh còn có thể hiểu được, nhìn sắc mặt cô gái này mà xem, rõ ràng không hề đơn giản như vậy.
“Em còn nói cái gì….” Dứt khoát đem mặt vùi vào trong chăn, Bạch Mão Mão co hai chân, đau khổ hỏi. Cô mặc dù say, nhưng cũng không phải thần trí hoàn toàn mơ hồ, chí ít, cô biết mình và Hắc đại nhân hôn lưỡi…. À, về phần trước đó mình nói cái gì, ừm, thật có chút lẫn lộn với nhau chút ít, cô không xác định rõ những lời nói đó là những lời dưới đáy lòng mình tự nghĩ mình nói hay là thực sự nói ra ngoài cho anh nghe, bất quá, nếu ngay cả những lời trong lòng muốn quan sát học hỏi các anime H cũng đều nói ra thì, những cái khác, hẳn là có đi….
“Cũng không có gì, chỉ nói” Ngón tay dài câu lên cằm của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình không cho phép cô né tránh ánh mắt của mình: “Muốn được tôi cầm thú một lần?”
Cầm….cầm thú? Không đúng! Bạn trẻ Bạch Mão Mão mặt đen như mực phản ứng rất nhanh mà phản bác: “Không thể nào! Tôi nếu có nói, cũng nhất định là nói muốn cầm thú anh….”
Thuộc tính tiềm thức của cô, là công, điểm này, cô hoàn toàn rõ ràng.
“A, em thật ra lại rất tự mình biết mình nha.”
Nghe được thanh âm Hắc Thương Kình lạnh buốt, nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn băng lãnh đang nén giận của anh, trong lòng Bạch Mão Mão thầm trách, trong nháy mắt xuống tới tận đáy sông băng. Trời ạ, cô là heo hả, hử, phản bác lại cái lông gì? Còn nói cái gì cầm thú, tốt xấu gì lại nói thành muốn đem Bá vương ngạch thượng cung nhà người ta bẻ cong cũng được đi, nào là nhiều người văn, nhiều văn nghệ, nhiều nghệ thuật, bao nhiêu, thuật nghiệp có chuyên tấn công….
“Chuyện kia, Hắc đại nhân, thực ra thì, anh biết đó, mọi người sau khi say rượu, bình thường đều hay nói huơu nói vượn, anh không nên coi là thật.” Rụt cổ một cái, Bạch Mão Mão nói xong càng thêm chột dạ.
“Không phải là khi say rượu thì đều nói ra lời thực sao?” Lạnh lùng tỏa ra nụ cười, con ngươi Hắc Thương Kình đen lại, nhìn dáng vẻ Bạch Mão Mão vô cùng lo sợ, đáy lòng vậy mà lại rất thoải mái, gặp quỷ mà.
“À….. Anh biết đó, cầm thú hay gì gì đó, tất cả chỉ đều là phù vân…” Tắc nghẽn phút chốc, Bạch Mão Mão vốn muốn nói mình là trường hợp đặc biệt, là loại người càng say càng không đáng tin, nhưng là cô chưa từng say bao giờ thì làm sao biết được mình khi say lại trở nên bạo dạn như thế chứ, ô ô, thứ lỗi cho cô không có kinh nghiệm ứng đối.
“Anh cũng chỉ là phù vân sao?” Không vui mà giảm thanh âm xuống, Hắc Thương Kình hài lòng khi thấy Bạch Mão Mão co ro lại.
“Không không không! Ngài là Đại thần! Đại thần trên mây bay! Đại thần xa không thể chạm! Đại thần ngàn người kính vạn người nhớ….”
Suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình, Bạch Mão Mão bỗng nhiên ý thức được mình tâng bốc sai nịnh bợ lầm rồi, không thể làm gì khác hơn là đành phải ngây ngốc cho anh một khuôn mặt tươi cười: “Hắc đại nhân, em sai rồi….”
Ô ô, rõ ràng càng về sau, đều là anh thỏa sức tùy tiện gặm nhấm cô, vì sao cô lại phải vì chuyện này xin lỗi chứ hả? Tác giả là dì ghẻ… đồ gì ghẻ chết tiệt…
“Em không phải là sai.” Rốt cuộc nhìn không được đáy lòng nhàn nhạt tràn ra một ý cười nhè nhẹ, Hắc Thương Kình vỗ vỗ đầu Bạch Mão Mão, động tác dịu dàng: “Mão Mão, ở chỗ này của anh, em có thể biểu hiện ra con người chân thật nhất của mình, không cần phải sau khi say rượu mới bạo phát.”
Ngụ ý nói, cô chính là đang che giấu, cũng không gạt được con mắt của anh. Lại ngụ ý nói, cô muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, anh tùy theo ý của cô?
Lại lại ngụ ý nói, cô thực sự muốn anh để cầm thú, cũng không còn chỉ là mong muốn phù vân không thể thành nữa sao?
Càng nghĩ càng yểu điệu, Bạch Mão Mão không nhịn được cười cong đôi mắt: “Hắc đại nhân, anh thật tốt.”
“Chỉ có điều, lần sau nhớ đổi lời nói, phải nói là muốn anh đem em cầm thú, anh không làm thụ, chỉ làm công.”
Nghe được lời nói tính toán chi li của Hắc Thương Kình, khuôn mặt tươi cười của Bạch Mão Mão thoáng chốc cứng ngắc bên môi.
Hủ hot girl vạn ác!