Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 6: Bữa tối đặc biệt



Ánh mắt Trương Lâm Sơn
di chuyển qua lại giữa Hứa Dực Trung và Đỗ Lối. Một cô gái đẹp như vậy. Cho dù
Hứa Dực Trung không định cưới một cô gái đẹp như Đỗ Lối, nhưng giữa họ vẫn có
một sự thân mật khó nói.

Hứa Dực Trung nhìn tư liệu trong tay không nói gì.
Trong phòng làm việc, ông anh Hứa Dực Dương, tổng giám đốc tập đoàn Gia Lâm
đang hùng hổ đập bàn quát tháo.

Nửa năm trước, chính quyền thành phố tuyên bố bán đấu
giá khu đất ở Giang Dương phía đông sông Thanh. Ở thành phố này, đủ thực lực
tài chính mua khu đất đó chỉ có tập đoàn Gia Lâm và tập đoàn quốc tế Đông Nam.
Lúc đó Gia Lâm ra sức cạnh tranh với Đông Nam để mua khu đất trên. Cũng còn
công ty bất động sản khác trong tỉnh tham gia, nhưng theo phân tích, công ty
bất động sản trên không nắm chắc tình hình giá đất bằng Gia Lâm và Đông Nam.
Cho nên, dường như chỉ có hai công ty này là đối thủ cạnh tranh thực sự.

Giang Dương là khu vực mới quy hoạch của thành phố A,
sân bay mới đang xây dựng, dự tính hai năm sau sẽ đưa vào sử dụng. Nhiều cơ
quan hành chính của thành phố sau này cũng di chuyển về đó. Có thể nói, đó sẽ
là khu vực phát triển bất động sản chủ yếu của thành phố.

Khu đất có vị trí khá đắc địa, cách trung tâm hành
chính mới của thành phố chỉ mấy trạm xe. Cùng với quá trình di dời của trung
tâm hành chính mới, chính quyền thành phố đang đầu tư từng bước hoàn thiện cơ
sở hạ tầng. Hai đại gia Gia Lâm và Đông Nam nắm rất chắc tình hình, khu đất này
tương lai có thể kiếm bộn tiền, vượt xa giá khởi điểm xem ra đã rất cao của nó
hiện nay.

Tuy nhiên, đúng một tuần trước khi bán đấu giá, Trương
Lâm Sơn tiết lộ với Hứa Dực Trung một thông tin. Nếu xây dựng chung cư trên khu
đất đó diện tích xây dựng sẽ bị giảm khá lớn. Bởi vì xa lộ Nghênh Tân được xây
dựng cạnh khu đất trên. Vành đai xanh của nó theo quy hoạch sẽ là hai mươi mét
thay cho mười mét trước kia.

Thông tin này có nghĩa là khu đất trên nếu mua được,
xây chung cư sau khi trừ giá đất và tiền thuế, lợi nhuận sẽ không cao như dự
đoán. Huống hồ Đông Nam có vẻ quyết chí mua bằng được. Khi đấu giá, giá sẽ bị
đẩy lên cao, giá thành sẽ rất cao.

Sau khi Hứa Dực Trung thông báo tin này với Hứa Dực
Dương, hai anh em mời kĩ sư đến xem xét, lại thông qua những quan hệ khác, kiểm
chứng thông tin của Trương Lâm Sơn. Cuối cùng quyết định từ bỏ tranh giành khu
đất.

Hôm đó Hứa Dực Trung vẫn đích thân đến sàn đấu giá,
cũng đẩy giá lên khá cao mới rút lui. Nhìn nụ cười mãn nguyện của đại diện tập
đoàn Đông Nam, anh vui vẻ đi đến chúc mừng, sau đó cười khẩy bỏ đi.

Trở về nhà xem ti vi thấy đại diện Đông Nam mặt tươi
rói trả lời phỏng vấn của báo giới, Hứa Dực Trung bỗng giật mình thầm nghĩ, lẽ
nào tập đoàn Đông Nam không biết tin này? Không thể có chuyện đó, chẳng lẽ tập
đoàn lớn như vậy chịu bỏ tiền vào một dự án không được mấy lợi nhuận?

Thực tế sau đó chứng thực suy nghĩ lúc đó của anh, bất
động sản thành phố tăng giá vùn vụt, tập đoàn Đông Nam trúng lớn.

Hứa Dực Trung không hiểu. Hiện nay Đông Nam đã công bố
mô hình dự án xây dựng, công trình đã bắt đầu động thổ. Kĩ sư trưởng của tập
đoàn Gia Lâm sau khi xem mô hình công trình của tập đoàn Đông Nam, tuyên bố,
trừ khi vành đai xanh của đại lộ Nghênh Tân chỉ rộng mười mét mới có thể triển
khai xây dựng theo mô hình đã công bố.

Cho nên bây giờ Hứa Dực Dương đang nổi giận lôi đình.
“Quy hoạch của thành phố đã công bố, rõ ràng vành đai xanh của xa lộ Nghênh Tân
là hai mươi mét, nhưng mô hình công bố của tập đoàn Đông Nam, đường vành đai
xanh trên đó chỉ rộng mười mét! Họ làm thế nào được phòng quy hoạch thành phố
phê chuẩn?”. Hứa Dực Dương cũng không thể hiểu. Dạo trước, thông tin vành đai
xanh của xa lộ Nghênh Tân theo quy hoạch mới là hai mươi mét do Trương Lâm Sơn
tiết lộ, chính Hứa Dực Dương đã đích thân đi xác minh.

“Anh à, ở đây có uẩn khúc!”. Hứa Dực Trung thong thả
nói. Ánh mắt sắc sảo lóe lên.

“Anh thấy chính quyền thành phố lại gây sóng lớn ở
Giang Dương!”. Hứa Dực Dương nheo mắt, nói: “Dực Trung, phải kiểm chứng đã, cứ
để họ làm”.

Hứa Dực Trung nhếch mép: “Tối nay mời Trương Lâm Sơn
đi ăn cơm, em thấy quan lộ của Sơn Tử ngày càng phát”.

Trương Lâm Sơn, trưởng phòng quy hoạch thành phố A.
Hồi nhỏ sống cùng ngõ với anh em họ Hứa. Hứa Dực Dương hơn Hứa Dực Trung mười
tuổi, khi Hứa Dực Trung còn đang nghịch như quỷ thì anh đã vào học trường ngoại
trú. Trương Lâm Sơn cầm đầu bọn trẻ con trong ngõ, hơn Hứa Dực Trung bốn tuổi,
hai người chơi với nhau từ đó.

Cha của Hứa Dực Trung là người đến Hải Nam đào vàng
sớm nhất thời kì đầu thập kỷ 80. Kiếm được tiền liền về thành phố A đầu tư bất
động sản, là một trong những người khai thác bất động sản sớm nhất ở thành phố
này, dần dần mở rộng sản nghiệp, hình thành tập đoàn Gia Lâm hôm nay. Ông chỉ
là chủ tịch danh dự hội đồng quản trị, công việc kinh doanh thực tế giao hết
cho hai con trai.

Hứa Dực Trung đi du học bảy năm, sau khi xong chương
trình thạc sĩ trở về làm việc trong tập đoàn, dần dần liên lạc với Trương Lâm
Sơn. Hai người quen như từ nhỏ, do quan hệ trong công việc lại càng thân thiết.

Tối đó khi Hứa Dực Trung mời đi ăn, Trương Lâm Sơn hơi
ngại ngần: “Dực Trung, tuần này tôi đã có năm ngày tiếp khách bên ngoài, đều là
chỗ quen biết, không thể thoái thác”.

Hứa Dực Trung đang có việc muốn hỏi, nghe nói vậy cười
cười: “Chỉ là bữa cơm thường, chúng ta hạn chế uống rượu, tôi cùng trợ lí Đỗ
Lối là bạn của chị nhà, anh đưa chị đi cùng, họ hàn huyên, chúng ta nói
chuyện”.

Trương Lâm Sơn lập tức hiểu ra Hứa Dực Trung có chuyện
cần nói, nghe vậy đành gật đầu nhận lời.

“Đỗ Lối?”. Tuệ An và Đỗ Lối quan hệ bình thường, hôm
nay đang ngày kinh nguyệt không muốn đi: “Lâm Sơn, em khó chịu, chẳng muốn đi
đâu, mình anh đi được rồi, uống ít thôi, đừng có say khướt như mấy hôm trước”.

Trương Lâm Sơn âu yếm ôm vợ. Tuệ An dựa vào lòng anh,
mỗi khi đến ngày này anh đều thấy thương vợ, cảm giác cô như con thỏ yếu ớt cần
được che chở thương yêu. “Em cũng biết Hứa Dực Trung mà, chơi với anh từ nhỏ,
một mình em ở nhà phải tự nấu ăn, anh không yên tâm. Chúng ta chỉ đi ăn, ăn
xong là về, không đi đâu nữa, được không? Hôm nay có em giám sát, nhiều nhất
chỉ uống một chai bia”.

Tuệ An cười: “Anh lái xe, còn uống bia”.

Trương Lâm Sơn biết cô đã đồng ý, cúi đầu nói đùa vào
tai: “Tửu lượng của chồng em, em còn không biết? Hôm cưới uống bao nhiêu, mà
vẫn đâu vào đấy”.

Tuệ An bịt miệng anh, đỏ mặt. Mỗi lần cô đỏ mặt, cả
vùng cổ cũng đỏ. Màu đỏ loang dần trên khuôn mặt xinh đẹp.

Cưới nhau được nửa năm, mỗi lần Tuệ An xấu hổ đỏ mặt,
tim anh lại đập nhanh. “Tuệ An, chắc là kiếp trước anh tích đức, mới có được
người vợ như em”. Trương Lâm Sơn cúi đầu định hôn cô.

Tuệ An cười khanh khách lấy tay chống đỡ: “Râu tua
tủa! Đừng gây sự, đến muộn, người ta đợi!”.

Trương Lâm Sơn thở dài, lưu luyến giúp vợ chỉnh lại
trang phục, hai người ra khỏi nhà.

Trên xe, Hứa Dực Trung dặn dò Đỗ Lối: “Trưởng phòng
Trương biết cô, vợ anh ta là Trần Tuệ An, bạn học của cô, đúng không? Tối nay
cô chủ yếu tiếp cô ấy, tôi và trưởng phòng Trương có việc cần trao đổi”.

Đỗ Lối lĩnh giáo, thầm nhớ lại thời đại học. Không ngờ
Trần Tuệ An đã lấy chồng. Tính cách cô ta được công nhận là kiểu mẹ hiền vợ
đảm. Tuệ An người trầm tĩnh hướng nội, hơi nhút nhát, dịu dàng khuôn phép. Là
mĩ nhân cổ điển nổi tiếng khoa Văn. Không ngờ mới tốt nghiệp hai năm đã lấy
chồng, chồng lại hơn tận mười tuổi.

Đỗ Lối cũng biết Trương Lâm Sơn, cảm thấy anh đang ở
thời hoàng kim quyến rũ nhất của người đàn ông. Mới ngoài ba mươi đã là trưởng
phòng quy hoạch thành phố, tiền đồ xán lạn. Đỗ Lối thầm khen Tuệ An tinh mắt.

Cô luôn thích đàn ông từng trải. Không hứng thú với
những chàng sàn sàn tuổi cô, hoặc hơn chút ít. Cô thường nghĩ, có phải vì thích
cảm giác được che chở cưng chiều? Chỉ có đàn ông từng trải mới khiến cô có cảm
giác được dựa dẫm về tinh thần.

Người ta bảo các cô gái thường quyến luyến tình cha
con. Người chồng không chỉ là người tình, mà còn đem lại cảm giác như người
cha. Tình cảm như vậy sẽ khiến phụ nữ thấy an toàn.

“Tại sao cô và mấy cô bạn đều có thói quen lên xe là
đầu óc nghĩ đi đâu?”. Giọng Hứa Dực Trung cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Anh nói ai? Đào Thiên Trần, Nghiêu Vũ hay Trần Tuệ
An?”. Đỗ Lối buột miệng. Cô không biết Hứa Dực Trung đã quen với ba người đó từ
lúc nào. Cô sững người thầm nghĩ, lẽ nào Nghiêu Vũ lại đi vào cuộc sống của cô?

“Nghiêu Vũ công ty Đại Đường, tôi thấy cô ta ngồi xe
cũng ngơ ngẩn như vậy”.

“Ồ, phó tổng quan sát thực tinh tế! Cả chuyện đó cũng
để tâm”. Đỗ Lối cười, lòng đột nhiên căng thẳng, như có bàn tay nhè nhẹ bóp lá
phổi, khiến cô không đủ không khí để thở, bức bối khó chịu.

Hứa Dực Trung cười, nghiêng đầu nhìn Đỗ Lối, hôm nay
cô mặc rất thoải mái, cũng áo phông, quần bò: “Đỗ Lối, cũng là kiểu quần áo
thoải mái nhưng sao ở Nghiêu Vũ tôi cứ thấy hơi luộm thuộm? Hồi đi học cô ta
cũng mặc thế à?”.

Ngực Đỗ Lối nghẹn lại, cô ghét cái vẻ bất cần của
Nghiêu Vũ, ghét sự hiếu kì của đàn ông đối với Nghiêu Vũ khi họ ở bên cô. Đỗ
Lối nhướn mày cơ hồ nghĩ rất lâu mới trả lời: “Cô ta ư? Cô ta không thích trang
điểm”.

Hứa Dực Trung càng hiếu kì: “Tại sao? Con gái ai chẳng
thích đẹp?”.

“Chỉ cần cô ta thấy đẹp là được, suy nghĩ của Nghiêu
Vũ khác người”. Đỗ Lối cố gắng nói bằng giọng bình thường, cảm giác trong lòng
có một tiếng hét, đừng! Đừng nhắc đến cô ta nữa! Lòng trào lên nỗi căm tức,
Nghiêu Vũ lại đi vào cuộc sống của cô! Đỗ Lối quay đầu nhìn ra ngoài, không
muốn nói tiếp.

Hứa Dực Trung nhạy cảm nhận ra phản ứng của Đỗ Lối,
càng thầm xác định hai cô gái đúng là có chuyện, liền chuyển chủ đề: “Nghe nói
trong tập đoàn không ít người theo đuổi cô, có người còn nhờ tôi làm mối!”.

Chủ đề vừa chuyển, Đỗ Lối nhẹ nhõm hẳn, dần dần bình
tĩnh, ngoái đầu nói: “Phó tổng, đừng đùa, không có chuyện đó đâu”. Tại sao Hứa
Dực Trung không hiếu kì hỏi tiếp suy nghĩ “khác người” của Nghiêu Vũ? Đỗ Lối
thầm hỏi, có phải do mình thể hiện quá rõ?

Hứa Dực Trung liếc sang thấy gò má Đỗ Lối ửng hồng bối
rối, tim bỗng đập mạnh. Đỗ Lối như thế này đàn ông nào chẳng động lòng, cô đẹp
thật. Anh trấn tĩnh mỉm cười: “Một cô gái đẹp như cô, sao lại không có người
theo đuổi? Có phải chưa để ai lọt vào mắt xanh?”.

“Phó tổng đề cao tôi rồi, loại rùa vàng báu vật như
anh mới lắm người theo đuổi”. Đỗ Lối buông một câu.

“Ha ha”. Hứa Dực Trung bật cười, “Kì lạ, đến giờ vẫn
chưa có người đẹp nào theo đuổi tôi”.

“Không thể, phó tổng lại đùa”. Đỗ Lối cũng cười, Hứa
Dực Trung là ứng viên đặc biệt ưu tú trong mắt mọi nữ nhân viên của tập đoàn.
Phong độ ngời ngời, sản nghiệp lớn, có tài, mấy điểm đó có điểm nào không mê
hoặc phụ nữ. Nhưng Hứa Dực Trung đã vào tuổi tam thập vẫn đi về một mình.

Đỗ Lối khẽ cười: “Không có thật ư? Vậy thì em theo
đuổi anh!”.

Hứa Dực Trung hơi ngẩn ra, cười ha ha: “Trợ lí của
tôi, cô tìm đúng người rồi, rất tinh mắt!”.

Đỗ Lối cũng cười: “Thời nay, phụ nữ chủ động hơn đàn
ông. Không tin, em theo đuổi anh thật cho xem!”.

“Đừng! Nếu cô theo đuổi tôi, tôi sẽ xấu hổ không biết
chui vào đâu. Đại trượng phu như tôi sao có thể để cho một cô gái theo đuổi?
Đảo vị trí như vậy không ổn!”. Hứa Dực Trung cũng nói đùa. Đỗ Lối rất đẹp,
nhưng nếu anh thích, sao phải đợi nửa năm? Nhưng bất luận thế nào, được người
đẹp theo đuổi, cho dù nói đùa, anh cũng thấy vui.

Giống như giá trị của một người, thường thể hiện ở sự
đánh giá của xung quanh, những đánh giá đó như tấm gương, phản chiếu hình ảnh
của người đó.

Không ít phụ nữ bày tỏ tình cảm với anh, ngay những
lúc ngồi trong quán bar cũng có cô chủ động làm quen, nhưng một nhân viên của
tập đoàn nửa đùa nửa thật như Đỗ Lối đây là lần đầu.

Đỗ Lối là cô gái xinh đẹp nhất tập đoàn, làm việc nửa
năm bên anh chưa một lần nào vượt qua giới hạn công việc, suy nghĩ của Đỗ Lối
thế nào anh không biết, bây giờ anh biết cô có ý nghĩ
đó thật, thói hư vinh đàn ông được thỏa mãn cực độ.

Hứa Dực Trung cười nhạt, thầm nghĩ, cần điều chỉnh suy
nghĩ đó của Đỗ Lối, tiếp xúc nhiều, anh cũng hiểu phụ nữ, nếu anh muốn, phụ nữ
hầu như không từ chối, nửa năm nay Đỗ Lối thông minh duy trì khoảng cách với
anh, hôm nay, cho dù nói đùa nhưng có phần thật lòng, anh biết.

Lúc này anh đột nhiên nhớ tới lời nói của Nghiêu Vũ ở
suối nước nóng tối đó. “Tớ lại mong cô ta sớm câu được vị phó tổng kia, sớm gả
được vào nhà giàu. Hai người một xướng một tùy bắt tớ uống rượu, cứ như thông
đồng với nhau!”.

Anh thầm nhăn nhó, bạn cũ có thể nói như vậy, coi như
rất hiểu Đỗ Lối, vậy mà lúc đó mình lại nổi đóa với cô ta.

Đỗ Lối thầm thất vọng, vốn thông minh, đương nhiên cô
đoán ra thái độ cự tuyệt của Hứa Dực Trung. Nửa năm nay ngày ngày đối diện với
anh, sao cô có thể không có ý với anh. Cô thận trọng, tinh tế thể hiện những gì
tốt nhất của mình trước mặt anh, nắm cơ hội đầu tiên thể hiện bản thân mà không
hề để lộ dấu vết.

Hôm nay coi như bạo gan nhất, mượn cớ nói đùa, thăm dò
tâm ý Hứa Dực Trung, có những điều chỉ cần nửa đùa nửa thật là có thể thấy ngay
vấn đề.

Lời của Hứa Dực Trung ít nhiều khiến cô bị tổn thương.
Cô xinh đẹp thông minh, người vây quanh không thiếu, chưa yêu, nhưng không xa
lạ với sự theo đuổi của đàn ông.

Đỗi Lối là người thực tế. Đối với cô, hôn nhân không
có điều kiện vật chất là rất đau khổ. Mọi cố gắng trong công việc và nỗ lực giữ
mình của cô đều nhằm có được một người đàn ông ưu tú
về mọi mặt.

Hứa Dực Trung thỏa mãn tất cả điều kiện của cô, anh là
người đầu tiên cô hoàn toàn ưng ý. Đỗ Lối không nôn nóng,
cô có đủ lòng nhẫn mai phục bên anh. Cô hoàn toàn tự tin với sắc đẹp và trí tuệ
của mình có thể buộc người đàn ông đó trở thành tù binh của cô.

“Kể về Trần Tuệ An đi, coi như là công việc, tìm hiểu
một chút sở thích của cô ta!”. Trong xe, qua lúc vui đùa, có vài phút yên lặng.
Hứa Dực Trung đưa ra chủ đề mới.

Đỗ Lối lập tức nghiêm túc trở lại: “Bố Trần Tuệ An làm
việc ở sở công nghiệp, mẹ là giáo viên tiểu học đã nghỉ hưu từ hồi bọn em học
năm thứ hai. Bố mẹ cô ấy hiếm muộn, điều kiện gia đình bình thường. Tuệ An là
người thành phố này, sau khi tốt nghiệp không biết làm thế nào được nhận về
phòng kinh tế thành phố. Thói quen sinh hoạt rất cầu kì, ưa sạch
sẽ, tính ôn hòa nhút nhát như thỏ”.

“Ha ha, thấy rồi, cô quan sát bạn bè cũng rất tinh
tế!”. Hứa Dực Trung rất thích sự tỉ mỉ của Đỗ Lối trong công việc, “Vậy còn
Nghiêu Vũ? Gia đình thế nào?”.

“Phó tổng, sao anh quan tâm đến Nghiêu Vũ như vậy?”. Đỗ
Lối lại băn khoăn, lại thấy khó chịu.

Hứa Dực Trung nghe cô nói vậy cũng ngạc nhiên. Đúng,
sao lại thế? Anh cảm thấy hơi khó giải thích, buột miệng nói: “Tôi quan tâm đến
cả bốn người!”.

Nói xong tự cảm thấy không ổn, quả nhiên Đỗ Lối bối
rối quay mặt đi. Hứa Dực Trung cũng hơi lúng túng, vừa lúc nhìn thấy biển hiệu
nhà hàng: “Đến rồi”.

Đỗ Lối ngoái đầu, tim bỗng nảy nhẹ. Nhất thời chưa
hiểu ý Hứa Dực Trung, vội che giấu tâm trạng, miệng lại hiện ra nụ cười thanh
lịch quen thuộc, cùng Hứa Dực Trung đi vào nhà hàng.

Vừa ngồi không lâu, đã thấy Trương Lâm Sơn và Trần Tuệ
An đi vào.

“Tuệ An! Lâu không gặp, bạn càng ngày càng xinh
đẹp, kết hôn cũng không báo cho bạn cũ, nhanh thế! Trưởng phòng cũng thật kín
tiếng, có vợ đẹp như vậy mà giấu, nếu phó tổng Hứa của chúng tôi không nói, tôi
cũng không biết phu nhân của anh chính là Tuệ An”. Đỗ Lối bắt chuyện rất
tự nhiên.

Tuệ An mỉm cười: “Lâm Sơn, anh quen Đỗ Lối sao?
Cô ấy là hoa khôi khoa chúng em”.

Trương Lâm Sơn kéo ghế cho vợ: “Mới quen không lâu,
cô Đỗ xinh đẹp, lại có tài, hai người học cùng lớp, sao em ngốc thế?”.

“Lâm Sơn!”. Tuệ An nũng nịu lườm chồng.

Hứa Dực Trung vui vẻ: “Hai người trêu nhau, tình
ngọt như mật, khiến đàn em này quá ngưỡng mộ”.

Đỗ Lối lườm anh, nói với Tuệ An: “Mặc kệ họ,
chúng ta nói chuyện, Tuệ An, có biết tin gì của Đồng Tư Thành không? Có phải
anh ấy sắp về nước?”.

Tuệ An hơi ngớ người, khẽ nói: “Mình cũng không
biết”. Cô không thích bàn chuyện người khác sau lưng, huống hồ là chuyện
riêng tư của Nghiêu Vũ.

Đỗ Lối cười, không hiểu sao cô không có duyên với bạn
nữ. Tuệ An và Thiên Trần là hai hoa khôi của khoa, không hẹn mà nên đều chơi
thân với Nghiêu Vũ, cô nhìn Tuệ An giải thích: “Mấy hôm trước gặp Nghiêu
Vũ ở dạ tiệc, muốn biết cậu ấy và Đồng Tư Thành bây giờ thế nào, chẳng phải
Đồng Tư Thành đã hết thời gian du học?”.

“Đến thời hạn đương nhiên phải về, mình cũng
không biết, không thấy Nghiêu Vũ nhắc chuyện đó”. Tuệ An khéo léo né
tránh.

Không hiểu sao Hứa Dực Trung nghe thấy câu hỏi của Đỗ
Lối, liền dỏng tai nghe, thầm nghĩ, chẳng lẽ bất hòa giữa Đỗ Lối và Nghiêu Vũ
liên quan đến anh chàng tên Đồng Tư Thành đang du học đó?

Trương Lâm Sơn cũng cười nhìn hai cô gái. Sau khi thức
ăn đưa đến, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. “Dực Trung!”. Trương Lâm
Sơn gọi, thấy Hứa Dực Trung đang nhìn Đỗ Lối, không trả lời, mắt anh chợt sáng
như đã hiểu ra vấn đề.

Anh mới quen Đỗ Lối ba tháng trước. Một cô gái thông
minh, sắc sảo, ứng xử đầy bản lĩnh, hơn nữa luôn có cảm giác khiến người đối
diện bị bất ngờ. Anh không tin Hứa Dực Trung không có chuyện gì với cô trợ lí
xinh đẹp. Nhìn Hứa Dực Trung tâm tư dường như đang để vào câu chuyện giữa Đỗ
Lối và Tuệ An, anh bỗng thấy buồn cười.

Hứa Dực Trung là người kiêu ngạo, phụ trách kinh doanh
của tập đoàn, hàng ngày ở giữa bao nhiêu người đẹp, nhìn nhiều cơ hồ thấy nhàm.
Tuy nhiên, đàn ông vẫn là đàn ông, sao có thể không xiêu lòng trước mĩ nhân. Từ
sau khi gặp Đỗ Lối, Trương Lâm Sơn luôn nghĩ Hứa Dực Trung sao có thể không mê
cô trợ lí xinh đẹp đó.

Anh hỏi riêng Hứa Dực Trung: “Cậu đã ba mươi sao
chưa có bạn gái? Tuổi này chưa kết hôn cũng không lạ, nhưng chưa có bạn gái là
không bình thường”.

Hứa Dực Trung cười: “Sơn Tử, tôi chưa gặp được
người”.

“Dực Trung, điều kiện của cậu tốt như vậy, tán cô
nào chẳng được? Như cô trợ lí kia, hiển nhiên quá đẹp!”.

“Không biết, Sơn Tử, tôi không biết thật. Nếu đẹp
như anh nói, nhìn lâu cũng thành bình thường, nhưng không đẹp lại không có
hứng”.

Trương Lâm Sơn cười ha hả: “Ý cậu là chỉ một lần,
muốn tìm luôn vợ, không thích có vài mối tình?”.

“Tôi đâu có nhiều sức lực và thời gian như thế?
Hơn nữa, thay đi đổi lại phiền hà, nhịn đói nhịn khát đến tuổi này, làm gì còn
tâm trạng yêu chơi!”. Hứa Dực Trung nói.

Ánh mắt Trương Lâm Sơn lại dừng trên mặt Đỗ Lối, trong
những cô gái anh tiếp xúc hiện nay, Đỗ Lối là người đẹp nhất. Cho dù Hứa Dực
Trung không lấy một người đẹp như Đỗ Lối, nhưng giữa hai người vẫn có một vẻ
thân mật khó nói. Anh múc canh vào bát cho Tuệ An: “Nên ăn nhiều canh mới
tốt”.

Tuệ An mỉm cười gật đầu, ánh mắt anh nhìn vợ vừa âu
yếm vừa hạn phúc.

Đỗ Lối ngưỡng mộ, đàn ông chu đáo quan tâm như vậy
luôn khiến phụ nữ cảm động.

Bát canh đặt trước mặt Trương Lâm Sơn, sau khi múc cho
Tuệ An, anh cũng chìa tay về phía Đỗ Lối: “Cô Đỗ, tôi cũng xin múc cho cô
một bát”.

Hứa Dực Trung cười ngất: “Sơn Tử, anh nhanh tay
như vậy làm gì? Đỗ Lối dù gì cũng là người tôi đưa đến, tôi còn chưa kịp hiện
phong độ, anh đã cướp mất?”.

Một lời đã xua tan bối rối của Đỗ Lối, anh dành cho cô
sự tôn trọng đúng lúc. Anh đã quen mọi việc do Đỗ Lối thu xếp, quên mất bữa ăn
hôm nay có vợ chồng Trương Lâm Sơn, anh nên coi cô như bạn gái để chăm sóc chứ
không phải trợ lí của mình.

Câu chuyện sau đó thoải mái hơn nhiều. Đỗ Lối nhớ lại
bao chuyện buồn cười trong lớp ngày xưa, hào hứng ôn lại với Tuệ An. Do có Tuệ
An, Hứa Dục trung chỉ gọi một chai bia. Anh làm như vô tình hỏi Trương Lâm Sơn:
“Hoa viên Lệ Thành của Đông Nam ở khu Giang Dương chẳng phải do anh xử lí?
Bắt đầu động thổ rồi, tốc độ nhanh thật!”.

Trương Lâm Sơn liếc Đỗ Lối, cười: “Các vị là đối
thủ cạnh tranh đương nhiên quan tâm, cơ quan bây giờ việc nhiều, tôi cũng không
rõ lắm”.

“Đúng, các công ty bất động sản mọc lên như nấm,
nhưng có thể cạnh tranh với Gia Lâm, thành phố này hiện chỉ có Đông Nam, không
quan tâm sao được”.

Trương Lâm Sơn biết Hứa Dực Trung muốn nói đến khu đất
bán đấu giá dạo trước, chỉ mỉm cười không nói.

Hứa Dực Trung chạm cốc với anh, một hơi uống hết,
giọng sôi nổi: “Tôi thấy anh nên dành thời gian đưa chị đi chơi. Nếu quá
bận thì để Đỗ Lối đưa đi. Hôm nay chúng tôi không quấy rầy hai người, ai bảo
một tuần anh đã có năm ngày ăn bên ngoài, đúng không, chị?”.

Trương Lâm Sơn giơ tay giúp Tuệ An tóc mai vào sau
tai: “Tuệ An nhà tôi không nhỏ nhen như thế”.

Tuệ An đỏ mặt, nhìn chồng không nói.

Đỗ Lối cười khúc khích: “Tuệ An, thật may gặp
được cậu, ở thành phố này mình cũng không nhiều bạn, lúc nào có thời gian chúng
mình lại tụ tập”.

Tuệ An gật đầu.

Ra khỏi nhà hàng, Trương Lâm Sơn đi lùi lại sau, khẽ
nói với Hứa Dực Trung: “Chuyện kia do một tay phó phòng Chu dàn xếp”.

Hứa Dực Trung vỗ vai anh: “Sơn Tử, sau này có
thời gian mình đi chơi! Anh còn leo núi không?”.

“Già rồi, không leo nổi!”. Trương Lâm Sơn
cười.

“Chỉ e sau này anh càng bận, không có thời
gian!”. Hứa Dực Trung nói đầy hàm ý.

Trương Lâm Sơn cười, vẫy tay chào, khoác vai Tuệ An
quay đi.

Hứa Dực Trung tiễn Đỗ Lỗi về nhà, suốt dọc đường vẫn
giữ nụ cười trên mặt.

Đỗ Lối cười mủm mỉm: “Phó tổng, lại có chuyện vui
ư?”.

“Đúng, bạn cũ lấy được vợ đẹp thế, vui thay anh
ta”. Hứa Dực Trung cười, “Trưởng phòng Trương bận rộn không có thời
gian chăm sóc vợ. Tôi thấy cô và Tuệ An nói chuyện rất vui”.

Đỗ Lối hiểu ý: “Con người Tuệ An rất tốt, rất
nhẫn nại, hơn nữa cũng như em, đều thích đi mua sắm, đã hẹn với cô ấy rồi, sau
này có thời gian sẽ cùng đi”.

Đỗ Lối nhạy cảm nhận ra Hứa Dực Trung và Trương Lâm
Sơn đã nói xong chuyện gì đó. Cô thầm nghĩ, muốn mở cánh cửa Hứa Dực Trung, có
lẽ vợ chồng Trương Lâm Sơn, Tuệ An là chìa khóa hợp nhất.

“Vẫn còn sớm, bình thường phó tổng luôn bận rộn,
không biết hôm nay có vinh hạnh mời sếp uống cốc trà?”. Đỗ Lối quyết định
ra đòn.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động mời Hứa Dực Trung,
trong khung cảnh thế này chắc chắn anh không từ chối. Là người dám nghĩ dám
làm, cô coi Hứa Dực Trung là mục tiêu, quan sát nửa năm, thể hiện nửa năm, vẫn
không thấy anh động tĩnh, cô quyết định chủ động xuất kích.

Xong công việc mới có thể chơi. Hứa Dực Trung xưa nay
công tư rõ ràng. Bây giờ vẫn còn sớm, anh vui vẻ nhận lời Đỗ Lối, “Đi
đâu?”.

“Cát Đằng, quán ven sông nhé?”. Đỗ Lối lựa
chọn một quán cafe bên sông có cảnh quan đẹp.

“Cô dẫn đường, tôi chưa đến đó”.

Đỗ Lối cười thầm, quán cafe này chắc chắn Hứa Dực
Trung chưa bao giờ đến. Bởi vì mới mở, cách nhà cô ở không đầy mấy trăm mét.

Đó là quán cafe nhỏ, bên trong chỉ kê mấy bộ salon.
Nếu không chú ý, rất dễ nhầm là một hiệu sách, có lẽ nên là quán cafe sách.

Đỗ Lối nhẹ nhàng đẩy cửa, chuông gió “ding
dang” thánh thót. Một cô gái ra đón, nhìn thấy người quen, chào hỏi. Đỗ
Lối tươi cười gật đầu, ngoái lại thấy Hứa Dực Trung đang hiếu kì ngắm nghía
gian phòng, mỉm cười gọi: “Phó tổng”.

“Không phải giờ làm việc, chỉ cần gọi tên”.
Hứa Dực Trung cười vui vẻ, theo Đỗ Lối đi đến ngồi bàn cạnh cửa sổ. “Vậy
được, Hứa …Dực Trung”. Đỗ Lối bịt miệng cười: “Không quen. Anh uống
gì?”.

“Có trà không?”.

“Có, ở đây có các loại trà, em thích Trúc Diệp
Thanh. Hứa Dực Trung, còn anh?”. Đỗ Lối thực sự không quen gọi tên anh,
vừa gọi hai tiếng, lại cảm thấy cái tên rất hay.

“Một cốc Trúc Diệp Thanh, một cốc Phố Nhĩ”.
Hứa Dực Trung gọi.

“Người ta bảo, thích uống trà Phổ Nhĩ thường là
người chín chắn, giỏi kiềm chế”. Đỗ Lối nói.

“Vậy sao? Thế còn Trúc Diệp Thanh?”.

“Trúc Diệp Thanh xem ra có vẻ lạnh nhạt nhưng lại
ấn tượng”.

“Đỗ Lối, cô nghiên cứu về trà ư? Còn gì thú vị
nữa không?”. Hứa Dực Trung hỏi.

Đỗ Lối cười, đôi mắt hạnh đào lúng liếng: “Trà có
nhiều loại, Thiết Quan Âm kiên nhẫn, Long Tỉnh điềm tĩnh, Bích Lôi Xuân tao
nhã, Qua Phiến quý phái, Nhài thong dong…”.

Đỗ Lối say sưa. Hứa Dực Trung cười vang: “Không
ngờ uống trà cũng cầu kỳ như vậy, nhưng tôi thấy Phổ Nhĩ tương đối hợp khẩu vị,
nghe nói còn có thể dưỡng sinh, nhưng không biết đánh giá tinh tế như cô”.

“Vậy sao? Những điều đó tổng kết cá nhân của em,
thực ra em thích cafe hơn”.

“Có phải các cô gái trẻ bây giờ đều thích
cafe?”. Hứa Dực Trung nghĩ tới ba cô gái gặp lần trước ở quán cafe Lương
Mộc Duyên.

Đỗ Lối nhìn Hứa Dực Trung lơ đãng tựa vào thành salon,
ánh đèn màu da cam tỏa xuống người anh, hôm nay anh cũng không mặc complet, mà
vận quần dài áo phông đen. Đỗ Lối chợt nghĩ, người ta bảo mĩ nhân dưới ánh đèn
càng đẹp, thì ra với đàn ông cũng thế. Cô bỗng mỉm cười, cảm giác Hứa Dực Trung
lúc này gần gũi hơn nhiều so với phó tổng giá đốc Hứa lúc ở văn phòng.

“Dực Trung, gọi anh như vậy có được không? Nói cả
họ lẫn tên rất mệt”.

“Đương nhiên, đã nói rồi, không phải giờ làm
việc”.

Đỗ Lối cúi đầu, mấy sợi tóc mai xõa xống, cô biết, lúc
này từ vị trí của anh nhìn cô, sẽ là một tư thế mê hồn. Ngón tay cô như vô tình
di trên khăn trải bàn. nhẹ nhàng nói: “Phụ nữ uống trà hay cafe đều là vì
thích bầu không khí tĩnh mịch êm đềm của cảnh quan. Uống trà có cái thú, cafe
có cái hay của cafe. Tuy nhiên”. Đỗ Lối ngẩng đầu, “Anh nói vậy cứ
như mình đã già”. Cô nhoẻn cười.

Hứa Dực Trung đột nhiên ngỡ ngàng, một Đỗ Lối thông
minh hoạt bát ở văn phòng và một Đỗ Lối dịu dàng gợi cảm lúc này dường như là
hai người khác hẳn. Hồi mới tiếp xúc anh cảm giác Đỗ Lối là người từng trải,
lúc này lại thấy cô cũng chỉ là sinh viên mới ra trường, hai mươi mấy tuổi, cũng
tầm tuổi Đào Thiên Trần và Nghiêu Vũ.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp hơi cúi của cô, mấy sợi tóc
mai vờn trên gò má ửng hồng, lòng chợt xao động, anh cũng muốn giơ tay vén tóc
cho cô. Anh không nén được, thở lại, có câu, anh hùng khó qua ải mĩ nhân, khi
phụ nữ dịu hiền yếu đuối luôn khiến đàn ông thương xót.

“Ở thành phố này cô có người thân không? Tốt
nghiệp xong một mình ở lại đây sao?”. Giọng anh trở nên ôn tồn, hỏi cô.

Đỗ Lối ngẩng đầu nở nụ cười diễm lệ: “Không, chỉ
có mình em. Em thích đô thị lớn như thành phố này, có cảm giác hòa cùng thời
đại, mỗi ngày thấy háo hức, không như quê nhà, cảm giác thời gian trôi rất
chậm, em thích cuộc sống ở đây”.

Quả là một cô gái can đảm, Hứa Dực Trung không khỏi
khâm phục. Thành phố thay đổi từng ngày, đang cần những người mạnh mẽ như vậy
truyền sức sống cho nó, anh buột miệng nói ra ý nghĩ của mình: “Phải đấy,
tập đoàn Gia Lâm chúng tôi rất cần những người trẻ tuổi nhiệt huyết như
cô”.

“Ha ha, anh lại trở thành phó tổng Hứa
rồi!”. Đỗ Lối cười nói.

Hứa Dực Trung cũng cười: “Chỉ là chưa quen uống
trà nói chuyện với nhân viên như thế này”.

Đỗ Lối cười tinh nghịch: “Chưa quen là bởi vì lần
đầu, lâu dần sẽ quen, em sẽ thường xuyên hẹn anh đi uống trà nói chuyện”.

Sự bạo dạn nhiệt tình của Đỗ Lối làm Hứa Dực Trung
phấn khởi ngửa cổ cười ngất, còn chưa hết cười, chuông gió ngoài cửa đã
“ding” một tiếng, có hai người đẩy cửa đi vào.

Hứa Dực Trung ngồi đối diện với cửa chính, nhìn thấy
trước, lông mày hơi nhướn, lên tiếng chào: “Cô Đào, anh Tiêu, hai người
cũng đến à!”.

Thiên Trần và Tiêu Dương vừa ăn ở quán bên sông, tản
bộ đến đây. Thấy quán trà trang trí lạ mắt, liền vào.

Vừa bước vào, Thiên Trần đã nhìn thấy Đỗ Lối và Hứa
Dực Trung, thầm nghĩ Nghiêu Vũ đoán trúng, thì ra hai người có quan hệ đó. Nghe
tiếng Hứa Dực Trung, Thiên Trần cười đáp: “Phó tổng Hứa, xin chào, lại gặp
rồi”. Đỗ Lối tươi cười reo lên: “Ồ, Thiên Trần! Cả Tiêu Dương nữa! Đã
lâu không gặp. Lại đây cùng ngồi!”. Giọng Đỗ Lối vui vẻ, nhưng thâm tâm
rất bực vì cơ hội ngồi riêng với Hứa Dực Trung bỗng chốc bị phá hỏng.
“Không, chúng tôi chỉ ghé qua, hai người cứ tự nhiên”. Thiên Trần
không muốn ngồi cùng họ. Tiêu Dương nắm tay cô đi đến chiếc bàn ở góc phòng,
vui vẻ nói: “Phó tổng Hứa, hai người cứ tự nhiên, chúng tôi ngồi ở đây”.

Hứa Dực Trung cũng không ép. Thấy Tiêu Dương từ chối,
anh hiểu, ngồi cùng nhau nói chuyện không tiện. Anh nói nhỏ với Đỗ Lối:
“Có vẻ tôi rất có duyên với mấy bạn cũ của cô, đi đến đâu cũng gặp”.

Đỗ Lối cũng cúi đầu khẽ nói: “Có lẽ chỗ này trước
đây mọi người đều thích đến, ở đây có nhiều quán ăn ngon, cũng là nơi hẹn hò lí
tưởng”.

Hứa Dực Trung cười to: “Có phải sinh viên bây giờ
thích đến đây hẹn hò?”.

“Ven sông tĩnh mịch, phong cảnh nên thơ”. Đỗ
Lối lườm anh, “Hình như thời sinh viên phó tổng chưa yêu”.

“Thời đó, ha ha! Xung quanh tôi không có cô gái
Trung Quốc nào khả dĩ, các mĩ nhân ngoại quốc tuy đẹp nhưng không hợp khẩu
vị”.

“Anh cũng quen Tiêu Dương?”. Hứa Dực Trung
quen Thiên Trần không lạ, nhưng xem ra cũng quen Tiêu Dương, Đỗ Lối cảm thấy
khó hiểu. Sực nhớ Hứa Dực Trung hình như để ý Nghiêu Vũ, cô lại thấy khó chịu.

Thiên Trần nhìn hai người cúi đầu nói chuyện, nhìn từ
phía này, trông hai người rất thân mật. Cô lẩm bẩm: “Em không thích họ,
cùng hội cùng thuyền!”.

“Em đúng là”. Tiêu Dương biết Thiên Trần
không ưa Đỗ Lối chủ yếu là do quan hệ với Nghiêu Vũ, anh không hay tiếp xúc với
Đỗ Lối nhưng nghe Thiên Trần nói về cô, chuyện của mấy cô gái, anh không quan
tâm, nếu Thiên Trần không thích, anh cũng không có thiện cảm.

“Anh định mấy tháng nữa sẽ mở công ty”. Tiêu
Dương chuyển chủ đề.

Thiên Trần ngạc nhiên: “Tiền đủ chưa?”.

“À, sư huynh và anh hợp tác, cuối năm anh ấy về
nước, anh ấy bỏ ra một nửa, bọn anh làm chung. Công ty sẽ do anh quản lí, khi
về nước có thể sư huynh sẽ đi làm chính thức ở chỗ khác, công ty này coi như
làm thêm ngoài giờ”.

“Đồng Tư Thành cuối năm về nước?”. Thiên
Trần chợt cao giọng.

“Nói nhỏ thôi!”.

Thiên Trần nhún vai, nhìn quanh.

Nhưng Đỗ Lối và Hứa Dực Trung đã nghe thấy, Đỗ Lối hơi
nhếch mép.

Đây là lần thứ hai trong buổi tối hôm nay Hứa Dực
Trung nghe thấy cái tên đó. Đỗ Lối nhận ra băn khoăn trong mắt Hứa Dực Trung,
liền cười giải thích: “Đồng Tư Thành là bạn trai của Nghiêu Vũ. À, bạn
trai cũ, đi Anh du học hai năm, có lẽ năm nay trở về”.

Nghĩ đến chuyện chia tay giữa Đồng Tư Thành và Nghiêu
Vũ, Đỗ Lối thấy buồn cười. Thật là một lí do nực cười. Mọi người, bao gồm cả
Thiên Trần và Tuệ An là bạn thân nhất của Nghiêu Vũ đều tin hai người đó chia
tay là do Đồng Tư Thành đi du học. Nhưng Đỗ Lối hiểu Nghiêu Vũ, cô cho rằng cô
đã hiểu nguyên nhân thực sự.

Kẻ thù nhiều lúc hiểu đối phương hơn bạn bè.

Hứa Dực Trung nhìn Đỗ Lối, cô thật thông minh, chỉ
thoáng qua cũng nhận ra anh có hứng thú đối với Đồng Tư Thành, liền cười nói
đùa: “Không phải anh ta cũng là người cô quan tâm?”.

Đỗ Lối kinh ngạc, cười to: “Làm gì có chuyện? Sao
em có thể thích kiểu người Đồng Tư Thành?”.

Không ư? Hứa Dực Trung hoài nghi dự đoán của mình:
“Tôi còn tưởng vì lí do đó nên cô và Nghiêu Vũ quan hệ không tốt”.

“Oa, phó tổng sao quan tâm tôi như vậy? Thật bõ
công làm trợ lí của anh nửa năm nay!”. Đỗ Lối nói đùa.

Hứa Dực Trung cười: “Bảo tôi không quan tâm nhân
viên của mình sao? Tôi còn quan tâm đến cả bạn cô cơ mà?”.

“Liệu có thể hiểu theo nghĩa khác? Với tất cả các
cô gái trong tập đoàn phó tổng đều quan tâm như vậy?”. Dưới ánh đèn, mắt
Đỗ Lối long lanh như nước, vô cùng quyến rũ.

Hứa Dực Trung bất chợt ngây người, khẽ chớp mắt, lại
nhanh chóng trấn tĩnh, câu hỏi của Đỗ Lối thực không dễ trả lời. “Nhìn
chung, với trợ lí cùng làm việc bên nhau, tôi hiểu hơn. À, ngày mai còn có
việc, tôi đưa cô về”. Hứa Dực Trung kịp thời ngăn chặn tính hiếu kì của
mình, cũng ngăn cản sự cám dỗ mỗi lúc một tăng của Đỗ Lối.

Anh trả tiền, nhân tiện trả luôn cho Thiên Trần và
Tiêu Dương, ngoái đầu chào họ: “Tôi về trước, hai người cứ tự nhiên”.

Thiên Trần và Tiêu Dương mỉm cười cảm ơn.

Những lời định nói, Đỗ Lối đành nén lại. Có hiếu kì là
có quan tâm, quan tâm nhiều sẽ có chuyển biến. Giống như chuyển biến của vật
chất từ biến hóa vật lí thành biến hóa hóa học, cô tin sẽ có ngày, sự quan tâm
của Hứa Dực Trung với cô sẽ chuyển biến nhảy vọt về chất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.