Mùa đông năm đó, trên
đường phố đông người, một cô gái trẻ mặt xanh xao, chạy với bước chân nhanh nhất
trong đời. Nhanh đến mức đem trọn mối tình đầu, trọn nỗi đắm say và mọi lời hứa
hẹn trong bảy năm, quẳng lại rất xa phía sau.
“Thiên Trần, chưa về à?”. Cô bạn đồng nghiệp hỏi một
câu rồi đi. Tiếng giày cao gót rít trên hành lang xa dần.
Hôm nay tựa như có mưa tuyết, trời âm u mây xám, Thiên
Trần đứng dậy đến bên cửa sổ. Từ tầng hai mươi nhìn xuống, dòng người bên dưới
như đàn kiến đông đặc chen chúc ở ngã tư, đèn xanh vừa lóe, cả đàn đen kịt rùng
rùng tràn lên.
Rõ ràng là đường phố ồn ào trong giờ cao điểm tan tầm,
vậy mà ở đây tuyệt nhiên không nghe thấy một tiếng động. Giống như một cảnh
phim câm, chỉ có thể hiểu ý nhân vật qua động tác. Thiên Trần nhìn quanh, căn
phòng rộng thênh thang, chỉ có một mình cô. Đèn trên trần trắng nhợt tỏa xuống,
có tiếng khép cửa phía xa vọng lại. Sau những tiếng chân bước vội, tất cả chìm
trong yên lặng.
Cô nhìn chiếc điện thoại trước mặt rất lâu, đắn đo rồi
lại đắn đo.
Trời tối dần, đường phố phía dưới đã lên đèn, mặt đất
ẩm ướt, phản chiếu ánh đèn loang loáng. Dòng người thưa dần, xe hơi phóng vun
vút trước mắt. Thời tiết thế này ai cũng vội trở về căn nhà riêng ấm áp…
Nhà muốn ấm, phải đóng chặt cửa sổ, ngăn gió lạnh lùa
vào. Nhưng Tiêu Dương giống như luồng khí lạnh từ Siberi tràn đến, bị bố mẹ cô
ngăn lại ngoài cửa, mà luồng gió lạnh đương nhiên không thể làm căn nhà ấm áp.
Thế là xuất hiện một Lâm Hoài Dương, như làn gió xuân hiền hòa.
Một chút giễu cợt trong mắt Thiên Trần, dần dần hóa
thành điểm băng tụ lại trong đồng tử.
Thiên Trần lặng lẽ ngồi xuống. Lần bên nhau vui vẻ gần
nhất với Tiêu Dương là bao giờ? Hôm kia thì phải? Hai người còn hào hứng ăn
cơm, nói chuyện.
Lâu lắm rồi không nhớ tới cảm giác ở bên Tiêu Dương.
Đó là niềm vui tự nhiên như nước chảy theo dòng, không biết vì sao vui, vì sao
thích.
Nhưng, đằng sau lại là bóng tối. Không hi vọng, không
tương lai, không nhìn thấy ngày đoàn tụ, không nhìn thấy ngày hai gia đình hòa
hợp. Cho dù mẹ miễn cưỡng đồng ý, liệu bố mẹ Tiêu Dương có muốn thông gia? Sau
đó sẽ thế nào? Sẽ là lòng tự trọng bị tổn thương, là bầu không khí lạnh nhạt
giữa hai gia đình.
Thiên Trần cố gắng nghĩ tới những ưu điểm của Lâm Hoài
Dương. Trẻ trung, ngoại hình đẹp, có tài, bố mẹ là quan chức, một người hấp
dẫn. Cô không phải lo lắng gì, thậm chí cô không nói, anh cũng thấy bình
thường. Một cuộc hôn nhân yên ổn.
Thiên Trần suy nghĩ rất lâu, mối tình đầy day dứt với
Tiêu Dương làm cô kiệt sức. Ngồi trong nhà Lâm Hoài Dương nghe anh chơi đàn,
hoặc cầm cuốn sách lặng lẽ nhìn anh, cảm thấy rất bình yên. Thiên Trần đã mệt,
bố mẹ thích anh, họ hàng hài lòng, cô đã tê liệt, đành cứ thế.
Tuy nhiên, lúc cầm điện thoại lên, cảm giác như đi
trên núi tuyết giữa đêm đông. Hơi lạnh lan ra, khi nghe thấy tiếng Tiêu Dương,
giọng cô như bị đóng băng.
“A Dương!”.
“Sao?”.
“Chúng ta… chia tay thôi!”.
Nghe rõ tiếng thở nặng nề của anh, như luồng khí lạnh
từ Siberi tràn đến. Cổ họng lạnh buốt, không sao cất tiếng.
Giọng Tiêu Dương khàn đặc, bình tĩnh trả lời: “Được,
bé yêu, chỉ cần em thấy được…”.
Tay Thiên Trần đã run không cầm nổi ống nghe. “Cạch”
một tiếng, điện thoại rơi xuống. Cô cuống quýt nhấn nút, ống nghe lơ lửng đung
đưa dưới gầm bàn.
Thiên Trần lại vớ lấy ống nghe, lại nhấn nút, bên
trong truyền đến những tiếng “tu tu” kéo dài, tín hiệu máy bận. Cô cảm giác âm thanh
đó giống như tiếng còi cấp cứu, nhanh mấy, gấp mấy, có lúc cũng không cứu được
bệnh nhân đột nhiên trở bệnh nặng.
Chân mềm nhũn, cô khụy xuống sàn, thu mình trong không
gian nhỏ hẹp giữa hai dãy bàn, bật khóc.
Tiếng khóc xé lòng vang trong căn phòng, càng lúc càng
thê thảm.
Trước mặt là chiếc ống nghe im lìm nằm trên bàn máy.
Thiên Trần bật dậy, lại nhấn nút, tín hiệu đã thông, cô đờ đẫn nắm chặt ống
nghe, nhắm mắt, cảm nhận hơi thở từ đầu bên kia.
Tai hơi nhồn nhột, Tiêu Dương thích nhất hôn tai cô,
nhẹ nhàng ngậm vành tai, hơi thở nóng hổi, từ từ khơi dậy đam mê trong cô…
tai bắt đầu nóng lên. Thiên Trần hoảng hốt, một lần nữa dập máy. Đồng hồ hiển
thị thời gian cuộc gọi kéo dài mười phút.
Mười phút vụt trôi trong bàng hoàng như vậy, cô còn
chưa kịp nói với anh đã cúp máy… Thiên Trần khóc nấc, thầm thì dùng ngón tay
liên tục viết tên anh lên mặt kính. “A Dương, A Dương… A Dương…”. Rồi cô
dán mặt vào tấm kính, nước mắt tuôn, chữ nhòe thành một đám ướt trượt.
Cô không muốn, thực sự không muốn… Thiên Trần vừa
khóc vừa nhấc máy gọi lại. Cố gắng không để khóc thành tiếng, người run lên.
Tiếng Tiêu Dương êm nhẹ từ đầu kia truyền đến: “Thiên Trần, mình gặp nhau
đi…”.
Cô không chịu được nữa, khóc to, hét lên: “Không!”.
Làm sao cô có thể gặp anh? Làm sao đối diện với nụ
cười như ánh nắng của anh? Đôi mắt đau đáu yêu thương của anh?
Thiên Trần không ngừng tự nhủ, là anh, chính anh đã
đập nát bức tường mỏng manh cả hai gắng sức giữ gìn, để cho hiện thực tàn khốc,
cho những thứ lạnh hơn băng tuyết, như lưỡi dao băm nát tình yêu, cắt từng
miếng thịt.
Hình phạt thảm khốc thời trung cổ đó, bắt đầu từ lúc
này, không biết còn dày vò đến bao giờ mới nguôi?
Trong căn phòng vắng lặng như tờ, Thiên Trần gục trên
bàn khóc tức tưởi. Người bảo vệ bên ngoài ngó vào, thấy Thiên Trần, hơi lùi
lại, nhưng không dám đi, sợ xảy ra chuyện bất trắc.
Nhìn số máy, biết là Thiên Trần gọi từ phòng làm việc.
Nửa tiếng sau Tiêu Dương đã đứng dưới tòa nhà cơ quan cô, thở dốc, gió mùa đông
lạnh buốt, lọt vào phổi dấy lên từng trận đau. Anh chống gối đứng bên đường,
ngẩng nhìn ánh đèn trên tầng.
Ánh mắt Tiêu Dương đã tìm đúng phòng làm việc của
Thiên Trần. Lặng nhìn ánh đèn hắt ra, ở khoảng cách rất xa, nhưng anh vẫn nhìn
rất rõ, tiếng khóc não lòng lẫn trong tiếng gió chích vào tai, Tiêu Dương vội
ấn tay vào ngực trái, ép lại tiếng tim đập dồn và nỗi đau gào thét bên trong.
Dốc cạn chút sức lực cuối cùng dựng lên một bức tường
cao, quây lại nỗi nhớ, quây lại mọi xúc cảm đớn đau.
Thời gian chầm chậm trôi.
Mưa tuyết lất phất, dưới ánh đèn đường, từng hạt bụi
tuyết rơi xuống, khuôn mặt anh dần dần trắng xóa, mắt sâu tựa đêm đen.
Thiên Trần của anh, Thiên Trần xinh đẹp, dịu dàng,
Thiên Trần anh yêu, cũng yêu anh, sắp rời xa anh.
Thiên Trần của anh đã mệt mỏi, muốn yên phận lấy
chồng, cô sẽ lấy người đàn ông được gia đình lựa chọn, lấy bình an, lấy yên
lành. Còn anh, người đàn ông yêu cô, anh chỉ có thể ra đi.
Baby, đừng khóc anh đang ở bên em.
Baby, đừng khóc, hãy tưởng tượng rằng
chúng ta đi trăng mật vòng quanh thế giới…
Baby, đừng khóc anh đang ở bên em.
…
Tiêu Dương khe khẽ ngân nga, mới được hai câu, nước
mắt ứa ra, anh ngẩng đầu, muốn ép lại, nhưng không kịp, mặt anh đã ướt đẫm nước
mắt nóng hổi. Nhìn lần nữa ánh đèn trên cao, chầm chậm quay đi.
…
Baby, đừng khóc anh đang ở bên em.
Baby, đừng khóc, anh đang ở bên em.
Baby, đừng khóc!
Baby, đừng khóc!
…
Tiêu Dương thì thầm nhắc mãi, anh chỉ có thể thì thầm
với Thiên Trần, anh ở bên em… anh ở bên em… ánh mắt lạ lùng của người qua
đường thi thoảng liếc lại, họ động lòng bởi chàng trai trẻ dáng xương xương, cả
người chìm trong nỗi đau đớn thấm tận tâm can.
…
Đồng Tư Thành ngồi một mình trong quán bar. Nhìn thấy
Tiêu Dương đi vào, cười đau khổ: “Đúng là anh em hoạn nạn, A Dương, đây là số
phận ư?”.
Tiêu Dương không nói, ngồi xuống bên, thấy Đồng Tư
Thành uống nước lọc, liền gọi một bình rượu vang hâm nóng. Rót một cốc, tợp một
ngụm, cay xé họng: “Sao nóng thế?”.
“Ha ha, nóng mới dễ chịu”. Đồng Tư Thành lại nhấp ngụm
nước lọc, xoa ngực nói: “Ở đây lạnh quá, rượu phải hâm nóng, mới ấm người lên
được, chủ quán rất hiểu cậu”.
“Em và Thiên Trần chia tay rồi”.
“Hai người, mấy ngày nữa là ổn thôi, vẫn còn tình
cảm…”. Giọng Đồng Tư Thành uể oải.
Tiêu Dương nhắc lại lần nữa, rõ từng chữ: “Thật đấy,
chia tay rồi… đành vậy, mệt rồi”. Anh mỉm cười: “Sư huynh, bây giờ em mới
hiểu, thì ra uống nước lọc cũng có thể say”.
“Ha ha, đúng thế, anh cũng thấy vậy, cũng có thể say.
Tập đoàn của bạn anh ở Chu Hải muốn góp vốn với chúng ta, cậu thấy thế nào?”.
Đồng Tư Thành nói sang chuyện khác.
“Được, công ty nhỏ sức cạnh tranh không lớn”. Tiêu
Dương cười.
“Ừ, vài ngày nữa anh đến đó. A Dương, nếu có tiền, cậu
muốn làm gì nhất?”.
“Tìm một cô gái, cưới, sinh con, để bố mẹ sống dễ chịu
hơn. Còn anh?”.
“Anh chỉ muốn bố mẹ vui vẻ”. Đồng Tư Thành giọng thờ
ơ. Bây giờ chỉ có bố mẹ là mối bận tâm duy nhất của anh.
Tiêu Dương không cười nổi, môi mấp máy, cuối cùng cũng
lộ ra hình thù nụ cười.
Đồng Tư Thành nhìn Tiêu Dương, bỗng nhớ tới hồi nhỏ có
một con mèo hoang chạy đến nhà. Con mèo chỉ nhỏ bằng bàn tay, vừa đói vừa rét,
run lẩy bẩy, co ro ngoài cửa, vậy là anh bê cho nó ít sữa nóng, vì trong nhà
không thể nuôi được, nên không mang về. Con mèo yếu ớt kêu luôn mồm, ngày hôm sau
thì chết cóng ngoài sân. Nụ cười của Tiêu Dương khiến Đồng Tư Thành nhớ đến con
mèo đó.
Anh vỗ mạnh vai Tiêu Dương: “Đại trượng phu sợ gì
không lấy được vợ!”.
Tiêu Dương cầm cốc rượu, ngửa cổ uổng cạn, hơi nóng từ
dạ dày bốc lên, xông vào mắt, cười ha hả: “Đã không bận lòng lâu rồi, chỉ sớm
muộn mà thôi”.
Đã biết sẽ dang dở, chi bằng sớm ra đi. Anh biết sẽ có
ngày hôm nay, nhưng không hề hối hận. Chỉ cần Thiên Trần bình yên. Nụ cười lạnh
giá hiện trên mặt, Tiêu Dương thầm nghĩ lẽ ra anh nên là người nói chia tay.
Nhưng giờ đây gánh nặng lại đè lên vai Thiên Trần… tiếng nói trong lòng yếu
ớt thanh minh, anh không đành, không đành nói ra.
Thiên Trần không biết mình đã về nhà như thế nào, cô
nhoẻn cười với mẹ trước cửa: “Con và A Dương chia tay rồi, mẹ khỏi lo, con đi
ngủ đây!”. Mẹ cô rụt rè lên gác với cô, nhìn cô ngủ, tắt đèn trong phòng. Lúc
ra khỏi cửa, bà mệt mỏi nói: “Thiên Trần, thà để con hận mẹ, còn hơn sau này
thấy con hối hận. Mẹ chỉ có mình con!”.
Trong đêm tối, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn trên má,
Thiên Trần mơ hồ cảm thấy cô đang trôi trong mơ. Tấm chăn điện làm lưng cô nóng
dần. Cô để lòng bàn tay dưới lưng, muốn thu thêm chút nhiệt nữa. Nhưng không
đủ, cô lật người, nằm úp trên tấm chăn, cơ hồ muốn áp ngực xuống để sưởi cho
trái tim lạnh ngắt.
Mũi tắc đặc, một cơn khó thở.
Cái lạnh dần dần bị đẩy lui, thay vào đó là cái nóng
như lửa. Giơ tay sờ soạng tắt đèn ngủ, thò một chân ra khỏi chăn, hơi lạnh lướt
qua. Cô mơ màng nghĩ, mọi vật khi đến cực điểm đều biến chuyển, yêu quá sâu
nặng sẽ trở thành đau.
Hôm sau tỉnh dậy, Thiên Trần ăn sáng, chào bố mẹ đi
làm, như không có chuyện gì xảy ra. Suốt buổi sáng vẫn bình thường, vẫn nói
cười với đồng nghiệp.
Gần trưa, mọi người kéo nhau đi ăn, cô mới thấy không
muốn ăn, một mình ngồi trong phòng lên mạng, luôn cảm giác có vật gì đâm vào
mắt. Chớp liên hồi, dụi mấy lần, vẫn không ổn, bắt đầu sắp xếp lại mấy thứ lộn
xộn trên bàn, tay bỗng chạm vào chiếc di động màu hồng. Cầm lên, ngơ ngẩn mãi,
cảnh tượng hôm qua ào về như nước lũ kèm sấm rền chớp giật.
A Dương! A Dương của cô! Thiên Trần giật mình nhảy
lên, vớ túi xách, xông ra khỏi văn phòng, lao đến công ty anh.
Nhìn thấy cô hổn hển chạy đến, Đồng Tư Thành vỗ vai
Tiêu Dương, đoạn đứng dậy đi ra.
Cách một mét, anh đứng cách cô một mét, giơ tay là
chạm vào anh, cô nhíu mày, tại sao mắt A Dương mờ nhòe, như bọc lớp thủy tinh
ráp?
Thiên Trần chớp mắt. Hai giọt nước như giọt pha lê lăn
xuống. Khuôn mặt Tiêu Dương lập tức hiện ra nên rõ nét.
Anh từ từ nở nụ cười, nụ cười đó khắc hai đường hằn
trên miệng, như vết sao cắt, cơn đau bùng ra từ chỗ đó.
Khi anh khép mi, Thiên Trần lao đến ôm chặt cổ anh,
thổn thức: “A Dương, A Dương…”.
Tiêu Dương không thể cầm lòng, tay giơ, định ôm, lại
chuyển thành gỡ tay cô, khẽ nói: “Đừng như thế, ngoan nào, vui lên, nha…”.
Thiên Trần lại ôm lấy anh, ghì thật chặt. Tiêu Dương cố ép khí lạnh vào góc sâu
trong lòng, đứng sững như gỗ, để mặc Thiên Trần ôm anh khóc.
Thiên Trần khóc đã mệt, tiếng nhỏ dần, ngừng lại,
ngẩng nhìn anh, Tiêu Dương giơ tay che mắt cô, “Đừng…”.
Anh khóc ư? Thiên Trần run lên, càng giãy giụa, Tiêu
Dương vừa buông tay, lập tức quay đi. “Sau này, đừng đến tìm anh nữa, nghe
không?”.
Lâm Hoài Dương, bố mẹ và vô số những khuôn mặt hiện ra
trước mắt, không quan trọng, tất cả đều không quan trọng nữa. Cô chỉ có một cơ
thể bằng xương bằng thịt bố mẹ ban cho, đến từ đâu, thì trả ơn nơi đó. Thiên
Trần cuối cùng thỏa hiệp. Thỏa hiệp với tình ruột thịt, từ bỏ tình yêu. Cô bịt
miệng, quay người bỏ chạy, dùng dằng thêm nữa, cô sẽ không chịu nổi. Cô lao đi,
chạy thục mạng ra ngoài.
Mùa đông năm đó, trên con phố đông người, có một cô
gái trẻ, mặt tái nhợt, bước chân chạy nhanh nhất trong đời. Nhanh đến mức đem
trọn mối tình đầu, trọn nỗi đắm say, mọi lời hứa hẹn trong bảy năm, quẳng lại
rất xa phía sau.
Nghiêu Vũ rời thành phố A. Cô định hoàn thành loạt bài
viết giới thiệu du lịch mấy thị trấn cổ trước Tết, đáp ứng nhu cầu của thị
trường du lịch trong dịp nghỉ xuân. Một tuần liền, cô không gọi điện cho Hứa
Dực Trung, anh cũng không liên lạc. Quan hệ giữa hai người cơ hồ bị đóng băng.
Khi cùng Trần Nghiệp rời thành phố, mãi đến lúc trong
khoang máy bay có tín hiệu yêu cầu tắt điện thoại, cô mới nhìn lần nữa màn hình
di động, thở dài rồi tắt máy, sau đó lại thay sim. Nắm chiếc sim bé nhỏ trong
tay, bây giờ nó đã không thể truyền đến bất cứ thông tin gì.
Một tuần, là một tuần chờ đợi, cũng là một tuần đầu óc
tỉnh táo.
Anh và cô bên nhau rất vui vẻ, anh và cô bên nhau cũng
rất mông lung. Cô không kìm được giận, sức chịu đựng của anh cũng có hạn. Họ
đều không hiểu nhau.
“Anh Nghiệp, đi với em anh có thấy lãng phí thời gian
quý báu?”. Nghiêu Vũ dẹp những suy nghĩ miên man, mỉm cười hỏi.
Trần Nghiệp cười thật thà: “Anh xuất ngũ, ngoài một
thân lực điền, còn có thể làm được gì? Anh làm theo ý chú. Một mình em ra
ngoài, mọi người không yên tâm, anh làm vệ sĩ là hợp lí, lại còn được ngao du,
mở mang tầm mắt”.
Nghiêu Vũ cười hì hì: “Ở quân đội chẳng phải anh làm
đầu bếp sao? Tốt quá, chúng ta đi du lịch xem có món nào đặc sản, trở về mở nhà
hàng, còn thích hơn làm bảo vệ”.
Trần Nghiệp mắt sáng lên: “Ý hay đấy, cứ như thế nhé”.
Chập tối hôm đó, hai người đến bản Chu, nghỉ trong một
nhà trọ ở thị trấn cổ. Nghiêu Vũ đặt ba lô xuống, vừa đẩy cánh cửa thông ra ban
công chợt sững sờ.
Một cây cầu vòm bằng đá trắng vươn dài vắt qua mặt hồ,
trông như chiếc cầu vồng bay. Mảnh trăng lưỡi liềm như dát bạc lơ lửng trên
cầu, bầu trời đêm xanh thẳm, một dãy thuyền cá đậu sát mép nước, những ngôi lầu
nhỏ màu trắng đứng im lìm.
Mảnh trăng lặng lẽ di bước về phía tây đỉnh lầu, cây
ngô đồng cô đơn trong sân vắng, lặng lẽ khép lại mùa thu.
Xua không đi, dứt không được là nỗi buồn xa cách.
Nghiêu Vũ há miệng ngơ ngẩn nhìn, nước mắt nhỏ trên
khoảng ban công hẹp. Cô nhớ anh, từ hôm nổi giận khóa cửa, đến khi chuẩn bị
hành lí, sau đó bay đến đây, cô không hề nhớ. Lúc này, nỗi nhớ giống như con
côn trùng trườn đi, từ đáy lòng trườn lên, mơn man nhồn nhột khơi dậy dục vọng
trong cô, muốn gọi điện cho anh, muốn nghe giọng nói của anh, muốn được anh dỗ
dành, ôm ấp.
Nghiêu Vũ lau nước mắt trở về phòng, Trần Nghiệp đã
sắp xếp xong đồ đạc. “Nghiêu Nghiêu, đi ra ngoài ăn gì chứ?”.
“Vâng”. Nghiêu Vũ khoác ba lô, ra khỏi cửa, ý định gọi
điện cho Hứa Dực Trung bị nén lại.
Buổi tối ở thị trấn rất đông vui, Nghiêu Vũ chụp bao
nhiêu cảnh đêm, đang mỏi chân, nhìn thấy bên đường rất nhiều biển hiệu “Đùi lợn
quay Vạn Sơn”. Dưới ánh đèn từng chiếc đùi lợn to, bóng nhẫy, đỏ au, ánh vào
làm mắt cô và Trần Nghiệp cũng đỏ rực, hai người nhìn nhau cười, bỏ ra ba mươi
đồng mua một cái, không đi nữa, mang luôn về khách sạn nhân lúc nó còn nóng
hổi.
Trần Nghiệp dùng đôi tay nhà binh bửa chiếc đùi lợn
quay vẫn bốc khói thành từng miếng. Nghiêu Vũ nhón một miếng, run run bỏ vào
miệng. Mặt cô và Trần Nghiệp lập tức cùng nhăn nhó, đồng thanh kêu, “Ngọt
quá!”.
“Anh còn nhớ hồi nhỏ anh nướng cá với mật ong không?”.
Trần Nghiệp cười ha hả. Cá do Nghiêu Vũ bắt được ngoài
đồng, hồi đó rất nghèo, mật ong nhà nuôi được, anh dẫn cô ra bờ ruộng, phết mật
ong lên cá đốt rơm nướng.
“Bao giờ anh lấy vợ?”.
“Sửa nhà hết năm ngàn, tổng chi phí lễ cưới cũng phải
bằng ấy nữa, không có mười ngàn không xong”.
“Vậy thì phải bắt đầu thôi”. Nghiêu Vũ lau tay, mở
laptop.
“Làm gì?”.
“Ghi lại những điều tâm đắc ngày hôm nay, đưa ảnh vào,
chỉnh sửa, sau đó kể lại cảm nhận về món đùi lợn nướng Vạn Sơn!”. Nghiêu Vũ
hăng hái bắt tay vào việc. “Anh này, anh ghi lại đặc điểm, mùi vị, lai lịch,
cách làm món đùi lợn đó, sau này sẽ thu thập thêm tư liệu, tích lũy từng ít
một, nhất định sẽ tìm được món gì có thể làm”.
Hai anh em cắm cúi làm việc đến khuya.
Mãi đến lúc trèo lên chiếc giường nhỏ của mình Trần
Nghiệp đột nhiên hỏi: “Nghiêu Nghiêu, em đang yêu phải không?”.
“Vớ vẩn!”.
“Đừng giấu, anh nhìn thấy rồi, trên máy bay em cứ liếc
di động như chờ ai gọi, đúng không?”.
Nghiêu Vũ đỏ bừng mặt: “Anh à, chúng ta đến đây phải
làm việc thật tốt. Không được nghĩ đến anh ta”.
Hứa Dực Trung đã quyết định, nếu Nghiêu Vũ không gọi
điện, anh cũng nhất quyết không xuống thang. Tính khí Nghiêu Vũ quá ghê gớm,
không chấn chỉnh không xong. Nhưng anh đã chờ mỏi cổ, không chịu được nữa,
quyết định gọi cho cô, lại không thể liên lạc được. Cảm giác mất mát, hẫng hụt
làm anh đứng ngồi không yên.
Hứa Dực Trung không ngừng tự hỏi, vậy là chấm hết ư?
Nhưng anh hiểu, nỗi bồn chồn mỗi ngày một tăng nghĩa là gì. Thời gian và không
gian xa cách làm anh bình tĩnh lại, cuối cùng anh nhận ra, thời buổi này, đàn
ông muốn yêu được phụ nữ, đành phải chịu nhún nhường ấm ức, cũng chỉ có cảm
giác khắc khoải mà ngọt ngào đó mới làm anh thấm thía hàm ý của tương tư.
Lại cố chịu một tuần, cuối cùng không chịu nổi, anh
gọi điện cho Thiên Trần, câu trả lời lần này là số không. Nghiêu Vũ không để
lại bất cứ manh mối nào, cô đã biến mất.
Đúng lúc Hứa Dực Trung khổ sở tự trách mình thì Tuệ An
đến tìm anh.
Trần Tuệ An chủ động tìm đến khiến Hứa Dực Trung thực
sự bất ngờ. Trong các bạn học của Nghiêu Vũ, Trần Tuệ An giống như một cung nữ
cổ đại, đoan trang âm thầm, không thích cùng chồng xuất hiện ở những chỗ ồn ào.
Cô đến tìm, Hứa Dực Trung có phần hiểu, cũng có phần tò mò.
“Hứa Dực Trung, anh muốn tìm Tiểu Vũ?”.
“Chúng ta cùng trao đổi thông tin”.
“Tôi muốn biết thêm về Lâm Sơn. Buồn quá phải không?
Tìm hiểu chồng mình lại phải tìm đến cậu bạn thủa nhỏ”.
Đó là ba câu đầu tiên của Trần Tuệ An sau khi ngồi
xuống.
“Tiều Vũ ở đâu?”. Vừa hỏi xong anh bỗng thấy kinh
ngạc. Tuệ An trước mặt anh đã hoàn toàn có dáng một thiếu phụ quyến rũ, kín đáo
kiệm lời. Ánh mắt khác hẳn một năm trước.
Anh thầm nghĩ, thì ra câu đó đúng? Hôn nhân khiến
người ta trở nên chín chắn.
Hứa Dực Trung vô cùng khâm phục. Lúc ra về Tuệ An còn
cười duyên dáng: “Hi vọng anh chờ được Tiểu Vũ, vất vả theo đuổi một cô gái
cũng là tốt, dễ dàng có được lại không trân trọng”.
“Tuệ An, thực ra, có khi ngay cả vất vả mới có được,
đàn ông cũng không trân trọng”. Hứa Dực Trung thật lòng chia sẻ với cô tâm lí
của đàn ông.
Tuệ An đi rồi, anh liền đến quầy báo tìm mua cuốn tạp
chí du lịch mà Nghiêu Vũ đang cộng tác. Khi giở đến trang viết về bản Chu, điểm
dừng thứ hai trong hành trình du lịch thị trấn cổ lên báo thì Nghiêu Vũ đã đến
điểm tiếp theo, muốn biết tin tức của cô phải đợi đến số tháng sau. Hứa Dực
Trung mua hai cuốn tạp chí, một cuốn để xem, một cuốn giữ lại, anh không muốn
làm nhàu cuốn tạp chí, rồi lại ngẩn ngơ nghĩ về việc mình làm, ai bảo đàn ông
không tinh tế?!
Anh ngấu nghiến đọc bài viết, ngắm kĩ từng bức ảnh
trong chuyên mục của Nghiêu Vũ. Những con chữ sôi nổi dần dần hé lộ cho anh
thông tin về cô.
“Đứng trên ban công, tôi nhìn thấy cây cầu
vòm đá trắng và mảnh trăng bạc, im lìm say ngủ trên mặt hồ dưới ánh trăng, liền
nghĩ tới “Thước kiều tiên” ở Tần Quan. Thì ra, cầu vòm gọi là cầu vồng bay, sau
này mới được xây. Nhưng tôi không có cơ hội nhìn thấy cuộc trùng phùng của Ngưu
Lang Chức Nữ. Đêm mồng bảy tháng bảy âm lịch được gọi đùa là Valentine của
người Trung Quốc. Nhưng Valentine này có thể không cần cũng được, bởi vì bây
giờ tôi cảm thấy sợ sự vô tình… bản Chu có rất nhiều cầu vòm, Song Kiều ở đây
được họa sĩ Trần Dật Phi[1] đưa
vào tranh vẽ của mình, khiến bản Chu trở nên nổi tiếng, Lương Tư Thành[2] từng
ca ngợi, bản Chu là quốc bảo… Tôi ở Song Kiều không chờ được để chiêm ngưỡng
Song Kiều trong mưa, thật muôn phần đáng tiếc…”.
[1] Họa
sĩ đương đại hàng đầu Trung Quốc, những bức họa của ông thường mang màu sắc
hoài cổ, đưa người xem tìm về quá vãng vàng son của Giang Nam.
[2] Lương
Tự Thành (1901-1972) nhà kiến trúc học, Viện sĩ viện Hàn lâm Khoa học Trung
Quốc.
Lòng Hứa Dực Trung se lại. Nghiêu Vũ đang đau khổ.
“Chúng tôi chưa ăn tối. Cái đùi lợn quay
Vạn Sơn đỏ au bóng nhẫy rất đáng yêu cám dỗ chúng tôi, mỗi cái to bằng mặt tôi,
giá ba mươi đồng, nhưng ăn hai miếng đã ngấy, thịt ngọt sắc cảm giác như
là…”.
Anh bật cười nhìn bức ảnh chụp cái đùi lợn quay, lập
tức hình dung ra vẻ mặt đáng yêu của Nghiêu Vũ lúc gặm thịt.
“Tôi biết cách làm kẹo Tùng Tử, mềm mềm
dài dài, dùng kéo cắt chéo, lại cắt chéo nữa, thành một tam giác nhỏ, màu vàng
nhạt. Ăn ngay lúc nóng, deo dẻo mềm mềm vị thơm ngọt tan trong miệng. Mua nửa
cân, năm đồng. Có thể chọn loại khác ăn cùng, thêm mấy đồng nữa, vừa ăn vừa dạo
thị trấn cổ, vô cùng thú vị… Ồ, nhớ là còn có thể bỏ hai đồng mua hai bánh
rán, một màu xanh, một màu vàng, thuần túy thiên nhiên!
“Có thể ngồi thuyền đi xuyên qua các con
phố nổi, cổ ngữ có câu: Xá cảng phân kì, hồ hà liên lạc, chỉ xích vãng lai giai
tu châu tiếp[3]. Ở
đây đúng là như vậy. Nhưng đi thuyền khá đắt, nếu tiếc tiền có thể đi đường bộ!
Xuyên qua những vườn trúc cũng thú vị không kém! Lại còn những thiếu nữ địa
phương mặc váy hoa vải thô đứng hát. Muốn nghe hát thì trốn một bên sẽ không
phải trả tiền, đứng trước mặt họ, thưởng thức xong, nhất định bạn phải chi
tiền… Tôi bị bọn họ lôi kéo, phải chi ba mươi đồng mới thoát thân được”.
[3] Nghĩa
là nhánh sông chằng chịt, sông hồ nối nhau, đi lại một bước cũng phải dùng
thuyền.
Nghiêu Vũ cứ như vậy, từ những con chữ, những bức ảnh,
chầm chậm bước ra đứng trước mắt anh. Hứa Dực Trung bỗng phát hiện, cô là người
nhiều đam mê đến thế. Hành văn giản dị, đời thường, nhưng sôi nổi đầy cảm xúc!
Từ hôm đó, anh đặt mua tạp chí, nóng lòng chờ đợi số
tháng sau. Anh đến tìm cách liên lạc với Nghiêu Vũ nhưng tạp chí từ chối khéo,
không tiện cung cấp thông tin, họ nói đó là quy ước của tác giả.
Hứa Dực Trung bất lực, chỉ có được tin tức của cô qua
tạp chí mà thôi.
Bản Chu ở Giang Tô, Tây Đường ở Triết Giang, đường hầm
ở Phúc Kiến, Xích Khảm ở Quảng Đông… Anh từng bước lần theo dấu vết Nghiêu
Vũ. Muốn bay đến với cô, thời gian luôn chậm hơn một tháng, Hứa Dực Trung luôn
chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô. Anh thở dài não ruột, đến bao giờ bóng dáng
xinh đẹp đó xuất hiện trong tầm tay anh?
Đỗ Lối chủ động xin chuyển đến phòng kế hoạch. Hứa Dực
Trung vui vẻ chấp nhận.
Anh không hỏi vì sao. Lòng đã rõ.
“Dực Trung, em luôn cảm thấy rất lạ, tại sao anh không
hỏi em về Nghiêu Vũ?”.
“Cô ấy không thích. Có gì, tôi nghĩ, tự cô ấy sẽ nói
với tôi”.
Đỗ Lối cười: “Dực Trung, cho em biết đi, anh thích
điều gì ở cô ấy?”.
Hứa Dực Trung nghĩ một lát, nói: “Có lúc thích một
người mà chẳng biết vì sao. Em thông minh vậy, không thể không biết”.
Đỗ Lối trầm ngâm, “Nhưng, em biết vì sao em thích một
người, thích gì ở anh ta, em thích anh tốt tính, đẹp trai, có tiền, những cái
đó là nguyên nhân. Có lẽ đàn ông và phụ nữ khác nhau”.
Nghiêu Vũ cũng từng hỏi anh như vậy. Đỗ Lối cũng hỏi
câu đó. Rốt cuộc anh thích gì ở cô? Hứa Dực Trung suy nghĩ rất lâu, ánh mắt
chăm chú dừng trên cuốn tạp chí, anh mỉm cười, anh thích tất cả con người
Nghiêu Vũ, kể cả thói nổi đóa ghen tuông.
Anh đổi ý không lần theo hành trình của Nghiêu Vũ, đến
thị trấn cổ nào đó tìm cô, dứt khoát ở đây tìm hiểu cô qua bài viết.
Anh tin là cô sẽ trở về. Ít nhất khi dỡ bỏ khu nhà gỗ
ở thị trấn cổ thành phố quê hương cô, Nghiêu Vũ nhất định sẽ tự khắc xuất hiện.
Anh chỉ việc ngồi cạnh gốc cây chờ con thỏ chạy đến!