Mưa Nhỏ Hồng Trần

Chương 30: Một đêm khó nói



Đồng Tư Thành lo ngại
chuyện xưa cản trở anh và Nghiêu Vũ quay lại với nhau, còn Hứa Dực Trung lo
ngại Nghiêu Vũ chìm trong quá khứ không chấp nhận anh theo đuổi công khai.

Tháng ba, khai mạc đại hội đại biểu toàn tỉnh, vấn
đề giới bất động sản quan tâm nhất
bao gồm: Bầu cử khóa mới và kiến nghị của đại biểu xung quanh vấn đề khống
chế giá nhà đất tăng cao, đẩy mạnh xây dựng loại hình nhà ở phù hợp điều
kiện kinh tế. Vừa hết tháng ba, thị trường bất động sản thành phố đã xảy ra
một chuyện không lớn cũng không nhỏ. Hoa viên Lệ Thành của tập đoàn Đông Nam ở
khu Giáng Dương vi phạm quy định xâm chiếm mười mét vành đai xanh theo quy
hoạch của thành phó, chiếm dụng hơn một vạn ba ngàn mét vuông đất, gây thiệt
hại kinh tế hơn bốn mươi triệu tệ. Hiện người phụ trách hữu quan của tập đoàn
bị thẩm vấn, phó phòng quy hoạch thành phố và một kĩ sư bị cơ quan kiểm sát
khởi tố vì tội lạm dụng chức quyền, nhận hối lộ, sở hữu khối tài sản lớn
không rõ nguồn gốc. Ba tòa nhà của hoa viên Lệ Thành xây trên đất chiếm dụng
sẽ bị cưỡng chế dở bỏ.

Trái lại, khu chung cư mới của Gia Lâm ngay cạnh hoa
viên Lệ Thành mới khánh thành vào dịp Tết lại bán rất chạy, bầu không khí phấn
khởi tràn ngập công ty.

Nghiêu Vũ nhìn qua cửa sổ, tìm Đồng Tư Thành. Từ sau
buổi tối đi ăn ở quán cá, anh nói, công ty không còn bận như hồi đầu, cách
mấy ngày lại đón Nghiêu Vũ đi ăn. Anh luôn đứng dưới bóng cây trên vỉa hè đối
diện bên đường đợi cô.

Nhìn từ xa, anh chỉ là một điểm nhỏ, Nghiêu Vũ biết,
tay anh chắc chắn bỏ trong túi quần, mắt nhìn đăm đăm dòng xe qua lại trên
đường. Đồng Tư Thành có thói quen suy nghĩ vào lúc đó, chỉ đến lúc nhìn thấy
Nghiêu Vũ, đôi mắt đen tư lự của anh mới bừng lên như có lửa.

“Chị Nghiêu, nhìn gì vậy?”. Tiểu Điền cũng ngó
đầu nhìn ra.

Nghiêu Vũ cười, “Xem trời có mưa không”.

“Thôi đi, rõ ràng nhìn anh chàng đẹp trai bên kia
đường. Mấy lần thấy anh ta đón chị, bạn trai hả?”. Tiểu Điền cười khúc
khích.

Nghiêu Vũ đỏ mặt, “Vớ vẩn, bạn thôi, vừa đi du
học về, hẹn đi chơi”. Nói xong Nghiêu Vũ quay vào thu xếp đồ chuẩn bị ra
về.

Vương Lũy từ văn phòng đi ra, gọi cô, “Nghiêu Vũ,
đừng đi, bảo mọi người ở lại, lát nữa công ty có cuộc họp”. Nói xong quay
về văn phòng.

Nghiêu Vũ không có cách nào, đành nhắn tin cho Đồng
Tư Thành, cô phải họp muộn một chút mới có thể cùng ăn tối. Lát sau Đồng Tư
Thành gọi điện, Nghiêu Vũ đi đến bên cửa sổ nhìn ra, Đồng Tư Thành vẫy tay
chào, rồi quay đi.

Nụ cười trên mặt, giọng dịu dàng anh nói: “Hôm
nay trời lạnh, họp xong về nhà nhắn tin cho anh”.

Trong lòng Nghiêu Vũ bất chợt như có sợi tơ lay động.
Nhưng lập tức lại thất vọng, Đồng Tư Thành ngày trước nhất định sẽ cau mày
không vui, còn bây giờ có phải anh sợ cô giận nên lúc nào cũng vui vẻ dịu dàng?

Cùng một sự quan tâm, cách biểu đạt khác nhau, Nghiêu
Vũ băn khoăn, có phải anh vẫn là Đồng Tư Thành ngày xưa?

Vương Lũy triệu tập cuộc họp toàn công ty. Thong thả
tổng kết tình hình năm ngoái, công bố mục tiêu nhiệm vụ năm nay, lại yêu cầu
mọi người phát biểu. Bắt đầu từ phó giám đốc Chung Cường, đến các trưởng
phòng đều thể hiện quyết tâm nỗ lực trong năm mới, giám đốc Vương liếc
nhìn đồng hồ vui vẻ nói:
“Hoa viên Lệ Thành do chúng ta làm quảng cáochuyện này gây ảnh hưởng không
nhỏ, cũng may họ đã thanh toán tiền thù lao sớm, cũng không bị tổn thất gì.
Nhưng thiết kế quảng cáo dự án mới của Gia Lâm lại rất thành công, họ đang
triển khai dự án giai đoạn hai, Đường Lan, Nghiêu Vũ vẫn tiếp tục phụ
trách!”.

Họp xong, ra khỏi công ty, trời đã tối, nhân viên ai
cũng sầm mặt phàn nàn giám đốc vô nhân đạo, kéo dài cuộc họp đến tận bảy giờ
tối, thực ra cũng chẳng có nội dung gì lớn.

Trời lại có mưa phùn, Nghiêu Vũ thu mình trong áo
khoác, nghe sau lưng có tiếng còi xe hơi, liền đó là tiếng Hứa Dực Trung gọi
cô, ngoái nhìn, Hứa Dực Trung ngồi trong xe lại bấm còi, “Lên xe, đi ăn
tối”.

Nghiêu Vũ nghi hoặc đi đến, “Sao lại là
anh?”.

“Đến đưa cô đi ăn, nghe giám đốc Vương nói bên
này phải họp hơi muộn, nên đến đón cô. Đi, tôi đưa đến một chỗ rất ngon, nghe
nói mới khai trương, các món vô cùng đặc sắc”. Hứa Dực Trung nói vẻ tỉnh
bơ, dường như hôm nay Vương Lũy mở cuộc họp giữ nhân viên lại không phải là
chủ ý của anh.

Dạo này anh rất bận, nhưng không quên thông qua Vương
Lũy nắm tình hình của Nghiêu Vũ. Đồng Tư Thành liên tục đến đón cô sau giờ làm
anh đều biết, nhưng anh không có thời gian, lòng như lửa đốt, mãi mới xong
công việc. Anh nghĩ, nếu không ra tay, e là không còn cơ hội nữa.

“Mệt rồi, muốn về nhà, không muốn ăn”. Nghiêu Vũ
khép chặt áo khoác, mỉm cười từ chối.

Mặt cô hơi tái vì rét, nhưng cặp môi vẫn mềm mại,
căng ướt. Lòng anh bỗng nóng ran, chỉ muốn hôn lên đó, sưởi cho nó thêm nóng
ấm và nhuận sắc. Rồi lại nén thở dài, xem ra, điều đó còn rất xa vời.

“Lên xe đã, bên ngoài rất lạnh”. Hứa Dực
Trung mở cửa xe cho cô, anh đã quen bị Nghiêu Vũ từ chối, không hề phật ý,
“Tôi tìm được bộ phim rất hay, cô xem chưa?”. Nói xong đưa cô chiếc
đĩa.

Tiểu mĩ nữ mặt trời Nghiêu
Vũ lắc đầu, “Chưa xem, nói về cái gì?”.

“Tôi cũng không biết, có bạn giới thiệu, nói là rất
hay, cùng xem nhé? Tôi cũng chưa ăn, không đến nhà hàng, chúng ta mua về, ở nhà
sưởi, uống trà nóng, vừa ăn vừa xem, sung sướng biết mấy!”. Hứa Dực Trung
nhìn Nghiêu Vũ nhận cái đĩa, đã biết cô sắp sa bẫy.

Đề nghị của anh thật hấp dẫn. Cứ đến mùa đông Nghiêu
Vũ thích ở nhà bật lò sưởi, uống đồ nóng, vừa ăn vừa đọc sách, hoặc xem
phim. Cô liếc Hứa Dực Trung, gương mặt đẹp, sáng rỡ, nụ cười từ đáy mắt, tràn
trề năng lượng sống. Cô cảm giác nhìn thấy ánh mặt trời tỏa hơi ấm, bất giác
khẽ cười. Cái bóng thâm trầm của Đồng Tư Thành vừa thoảng qua, cô quyết định
để cho đầu óc thoải mái một chút, không nghĩ đến anh nữa.

“Ờ, được! Chúng ta đi An Ký mua đồ về ăn, sau
đó xem băng”.

Hứa Dực Trung mặt mày nở nang. Anh đã công phu lựa
chọn bộ phim này, anh dám cược Nghiêu Vũ chưa xem, dù đã xem cũng muốn xem lại!
Trên xe của anh ít nhất có ba mươi băng đĩa, nhất định có một chiếc hấp dẫn
cô.

Hai người mua xong đồ ăn, hớn hở ra về, Nghiêu Vũ
xuống xe, tay cầm đĩa phim đi trước. Hứa Dực Trung xách túi thức ăn, thong thả
theo sau, bóng anh nhe răng với cái lưng cô, rồi lại thấy buồn cười, bộ dạng
của mình vừa rồi nhất định trông rất gian.

Vào trong nhà, Nghiêu Vũ lấy ra lò sưởi cắm điện.
Hứa Dực Trung đảo mắt nhìn quanh, phởn phơ cười nhìn cô bận rộn.

“Dùng tạm vậy, nhà cũ mùa đông lạnh, mùa hè nóng,
tháng ba, nhưng buổi tối vẫn lạnh chân, lại chưa có điều hòa”.

“Dùng điều hòa lâu trong phòng rất ngột ngạt, ở đây
không khí trong lành, rất dễ chịu!”.

Nghiêu Vũ nghe vậy ngoái đầu, mỉm cười, “Có phải
ở chỗ tôi anh nhìn gì cũng thấy dễ chịu?”.

“Đúng đây, tôi thích nhà kiểu cũ thế này, rất
thân thiện! Lúc nhỏ tôi còn chuồn sang hàng xóm lục cơm ăn, bây giờ ai biết
ai?”.

Hai người cùng bày thức ăn ra bàn. Nghiêu Vũ bày biện
xong, ngả mình trên sofa, hai
chân gác lên lò sưởi, thể hiện tư thế dễ chịu nhất.

“Trông cô thế này tôi nghĩ đến bà địa chủ thời
xưa”.

“À, tôi không có a hoàn
bóp chân. Nhưng…”. Nghiêu Vũ thong thả nhón một miếng thức ăn,
“Liệu có thể phiền anh lấy cho tấm chăn, nhân tiện pha cốc trà, rồi cho
đĩa phim vào máy bật lên để tôi hưởng thụ cảm giác làm bà địa chủ
không?”.

“Sao lại thế? Tôi là khách!” Hứa Dực Trung
giả bộ bất bình, “Biến tôi thành a hoàn
lúc nào vậy?!”.

Nghiêu Vũ cười khì khì, “Đùa thôi, để tôi
làm”. Nói xong ngồi dậy.

“Thôi, để tôi cho cô làm bà địa chủ!”. Hứa Dực
Trung lấy tấm chăn bên cạnh đắp cho Nghiêu Vũ.

Nghiêu Vũ cười hỉ hả chỉnh lại cái chăn, đưa đĩa cho
Hứa Dực Trung nhìn anh làm, cô bắt đầu vừa ăn vừa xem, “Cảm ơn!”.

“Phục vụ Nghiêu Vũ, cảm thấy rất đáng”. Hứa
Dực Trung cho rằng anh tuyệt đối nói thật lòng! Nhìn Nghiêu Vũ ung dung nhởn
nhơ ngồi sưởi trên sofa, mắt anh
lóng lánh, “Nhưng, có nên cho tôi hưởng thụ lò sưởi với không?”.

Nghiêu Vũ liếc cái lò sười điện bé tí, thờ dài, dịch
chân sang bên cạnh.

Hứa Dực Trung dạn mặt lui về phía cô, cũng giơ chân
ra sưởi, “Có nên chia cho tôi một nửa cái chăn?”.

“Không được!”.

“Tại sao?”.

“Quá mờ ám!”. Nghiêu Vũ lườm anh.

Hứa Dực Trung thầm nghĩ, chúng ta đã thế này không mờ
ám thì là gì. Anh giả bộ thở dài, “Được thôi, vậy thì cứ để tôi chết
cóng!”.

Nghiêu Vũ tập trung xem phim, lúc cười hết cỡ, lúc
nhăn nhó. Hứa Dực Trung không nói nữa, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn vào bát
cho cô. Nghiêu Vũ xem rất say sưa. Hứa Dực Trung ngồi nhìn, lòng lâng lâng, cô
rất hồn nhiên, khóc cười cùng nhân vật trong phim.

Hai người dần dần bị cuốn hút vào bộ phim, không ai
nghe thấy tín hiệu tin nhắn từ di động của Nghiêu Vũ.

Khi xem đến đoạn Tiểu mĩ nhân thoát y nhảy múa,
khiến ban giám khảo sững sờ, Nghiêu Vũ cười ra nước mắt. Cô vừa lấy tay lau,
vừa cười nói với Hứa Dực Trung: “Rất xúc động!”.

Hứa Dực Trung thầm thở dài từng tiếng, dịu dàng nhìn
cô: “Trên đời này có bao nhiêu kiểu gia đình khác nhau, dù xấu dù tốt, cũng có
lúc có những cảnh ngộ vô cùng xúc động”.

Anh mỉm cười, trong đôi mắt sâu chợt cháy lên ngọn
lửa, nhìn thẳng vào mắt Nghiêu Vũ. Cô đột nhiên đỏ mặt, ngồi thẳng người, đưa
cốc trà lên miệng, Hứa Dực Trung nghe thấy tiêng tim đập, một luồng nhiệt bất
ngờ trào trong lòng ngực. Anh khẽ gọi: “Tiểu Vũ!”.

Nghiêu Vũ đột nhiên hơi hoảng loạn, cô không hiểu tại
sao mình như thế, lại không dám quay đầu nhìn mắt Hứa Dực Trung. Đang lúng
túng thì có tiếng gõ cửa, vội nhảy xuống, lắp
bắp: “Để tôi mở cửa”.

Hứa Dực Trung rẫu rĩ nhìn cô, bực mình cái người gõ
cửa không đúng lúc, khi anh sắp có cơ hội nếm vị ngọt ngào lại đến phá hỏng.

Nghiêu Vũ mở cửa, sững người. Đồng Tư Thành đứng
ngoài, tay cầm túi đồ
ăn, cô lập tức nhớ ra, lúc hết giờ làm anh bảo cô về nhà nhắn tin cho anh.
Nghiêu Vũ thầm rên, liếc túi xách đã bị vứt một bên, lúng túng mở miệng, “Tư
Thành…”.

Đồng Tư Thành nhìn Nghiêu Vũ đỏ mặt, mắt đã kịp liếc
thấy Hứa Dực Trung ngồi trong phòng khách, lại còn những đĩa thức ăn trên bàn.
Anh không hề cau mày, nụ cười trên mặt vẫn sáng, “Không thấy em nhắn lại, anh
đến xem em về chưa, ăn cơm rồi thì tốt, cái này mua cho em, coi như đồ ăn
khuya, ha?”.

Nghiêu Vũ bảo anh vào nhà, Đồng Tư Thành vẫn đứng
yên, nhìn cô đăm đăm: “Em có khách, anh không quấy rầy, anh về đây, ngày
mai lại đến”.

Nghiêu Vũ đứng ngây không biết nói gì.

Đồng Tư Thành nhét túi đồ vào tay cô, cười nói,
“Ngốc quá!” Nói đoạn quay người đi ra.

Nghiêu Vũ cầm túi đồ ăn, nhìn bóng anh khuất ở lối
rẽ cầu thang, tiếng chân anh càng nặng nề, sau đó nhẹ bẫng, không
nghe thấy nữa, lòng cô chùng xuống, lại ngoái nhìn Hứa Dực Trung, thở dài.

“Có bạn đến sao?”. Hứa Dực Trung biết là Đồng
Tư Thành, thầm đắc ý hôm nay anh đã vô cùng sáng suốt bảo Vương Lũy giữ
Nghiêu Vũ lại. Anh thản nhiên quan sát phản ứng của Nghiêu Vũ.

Lòng rối ren, cô cúi đầu như làm sai việc gì.

“Tiểu Vũ, nếu tôi đoán không nhầm, anh ấy là Đồng
Tư Thành, bạn trai cũ của cô? Cô đang sợ anh ấy hiểu lầm?”. Hứa Dực Trung
nói thẳng.

Nghiêu Vũ lắc đầu, “Vâng, là Đồng Tư Thành…
à, không phải sợ anh ấy hiểu lầm. Cô buồn bã ngồi lên sofa, “Tôi
cũng không biết”.

Vẻ rầu rĩ của Nghiêu Vũ lại khiến Hứa Dực Trung mừng
rơn. Thì ra cô không biết có nên quay lại với Đồng Tư Thành, tình trạng hiện
nay của Nghiêu Vũ thích hợp nhất để… thừa cơ chen vào! Hứa Dực Trung vỗ nhẹ
vai cô, nhỏ nhẹ, “Chúng ta là bạn phải không? Hăy nói với tôi, biết đâu tôi có
có thế giúp cô phân tích tình
hình”.

Nghiêu Vũ ngẩng nhìn anh, Hứa Dực Trung thản nhiên
đứng trước mặt cô, dáng thoải mái, nụ cười trên môi, vẻ chân thành trong mắt.
Tất cả một vẻ thân thiết bạn bè. Nghiêu Vũ bàng hoàng, lắp bắp mở miệng, “Tôi
không biết, hình như tôi chưa quên anh ấy, lại hình như cảm thấy anh ấy rất
xa lạ”.

Lòng Hứa Dực Trung nhẹ nhõm, chỉ cần cô chịu nói với
anh đã là thắng lợi. Chó sói chẳng phải luôn thích khoác bộ lồng cừu? Bây giờ
anh quyết định bọc kĩ mình trong bộ lông cừu đó. Anh đưa cô cốc trà nóng,
“Có phải cô cảm thấy ngày xưa rất đẹp, bây giờ qua hai năm lại thấy anh
ấy thay đổi rất nhiều, như không phải là người cũ?”.

“Vâng!”.

“Con người ta, chắc chắn thay đổi theo hoàn cảnh.
Đồng Tư Thành nhất định có thay đổi. Anh ấy ở nước ngoài hai năm, nền giáo
dục được tiếp thu và phương thức tư duy đều thay đối. Ví dụ, nếu là trước
đây, nhìn thấy cô ăn cơm, xem phim trong phòng với người đàn ông khác, anh ấy
sẽ phản ứng thế nào?”.

“Trước đây tôi sẽ không cùng với người đàn ông
khác”.

“Giả sử có!”.

“Ồ, anh ấy sẽ giận, rất giận, lẽ nào
không?”.

“Vậy hôm nay?”.

“Anh ấy rất lịch thiệp, xem ra rất bình
thường”.

“Cho nên, cô dùng tư duy ngày trước nhìn nhận anh
ấy, nghĩ là anh ấy chắc chắn nổi giận, nhưng bây giờ không thấy, cô cảm thấy
kì lạ? Có vẻ như anh ấy không phải là Đồng Tư Thành cô quen thuộc ngày xưa,
đúng không?”.

“Đúng!”.

Hứa Dực Trung ngồi xuống sofa, nghĩ
một lúc, nói tiếp: “Nhưng cô vẫn áy náy, như làm chuyện gì có lỗi với anh ấy?
Cho nên mới muốn đuổi tôi đi? Chúng ta chỉ là bạn, việc gì cô phải lo lắng
thế?”.

Nghiêu Vũ đỏ mặt, cắn môi, dấu răng in trên môi giống
những cánh hoa nhỏ đều đặn xếp bê nhau, lát sau mới nói, “Xin lỗi!”.

“Nói gì vậy? Đó chỉ là phản ứng bình thường của
cô, ngoài anh ấy, cô chưa hề tiếp xúc với người đàn ông khác như thế”.

Hứa Dực Trung cảm thấy Nghiêu Vũ rất chất phác,
“Đừng nghĩ nhiều, cô cứ làm theo tiếng lòng, coi anh ấy là một người
bạn, có thể hợp thì hợp, không thể thì thôi. Hãy nhìn nhận và
tiếp xúc với anh ấy như một người mới, không nghĩ đến quá khứ nữa, như vậy là
được”.

“Tôi cũng nghĩ như thế, chỉ là không biết tại
sao…”. Nghiêu Vũ buồn bã, cúi đầu khẽ nói.

Bộ dạng của cô, khiến Hứa Dực Trung như cắn vào quả
táo xanh, chua nhức răng. Coi như vừa rồi anh đã nhìn trực diện Đồng Tư Thành.
Anh nhận ra vẻ kinh ngạc, ghen tức thoáng qua rồi lập tức tiêu tan trong đôi
mắt thâm trầm như màu đêm của anh ta. Đồng Tư Thành mặt không hề biến sắc,
kiêu hãnh đứng đó, điềm tĩnh và tiết chế, khoan dung độ lượng, khiến Nghiêu Vũ
cảm thấy tâm tư anh ta không hề xáo trộn.

Cô làm thế nào đối phó với người đàn ông như vậy?
Người đàn ông đầy bản lĩnh ngay anh cũng khâm phục, chỉ có cô bé thật thà này
vẫn không hay biết. Cô cũng không nghĩ, một người đàn ông muốn quay lại với cô
khi chứng kiến cảnh đó sao có thể dửng dưng như mây bay gió thoảng không một
chút chạnh lòng? Thực ra lòng như nham
thạch sục sôi? Hứa Dực Trung thầm nghĩ, như vậy có nghĩa, anh và anh ta cùng
thực hiện một sách lược giống nhau tấn công Nghiêu Vũ, không chỉ mình anh khoác
bộ lông cừu, Đồng Tư Thành cũng dùng bộ lông cừu ngụy trang thành bộ mặt hiền
hòa.

Đồng Tư Thành sợ quá khứ trở ngại anh ta và Nghiêu Vũ
quay lại với nhau, còn Hứa Dực Trung lại sợ Nghiêu Vũ chìm mãi trong quá khứ
không chấp nhận anh theo đuổi công khai.

“Tiểu Vũ, có phải cô đang hoang mang, chủ ý đã định
nhưng không thế làm được như đã nghĩ?”. Hứa Dực Trung quyết định dùng một
chiêu hiếm, “Hay là, cô cứ coi anh ấy vẫn là bạn
trai của mình, đừng nghĩ gì nữa, yên tâm cùng anh ấy làm lại từ đầu”.

“Nhưng, bây giờ tôi không coi anh ấy là bạn
trai”.

“Cô cứ coi anh ấy là bạn trai, vẫn tốt như ngày
xưa, gần gũi anh ấy, cô càng nhìn nhận rõ hơn”. Hứa Dực Trung mỉm cười
vô hại, thà mạnh tay như vậy còn hơn để Nghiêu Vũ sống trong hoang mang. Cái
nhọt nếu cứ băng kín, cả đời cô sẽ sống không yên.

Chủ ý vừa nói ra, Hứa Dực Trung lại thấy thương
Nghiêu Vũ. Cô mới qua sinh nhật hai lăm tuổi, bốn năm đẹp nhất trong đời cô đã
trao cho Đồng Tư Thành, cô chỉ có anh ta là bạn trai thân thiết, dù cô tỏ ra
dửng dưng thế nào
cũng không chống lại được nỗi đau. Anh đột nhiên giật mình, nếu cô quay lại
với Đồng Tư Thành thì sao? Anh bỗng thở mạnh, vừa kinh ngạc vừa mừng. Một nỗi
buồn đã lâu không có! Nỗi đau khổ chát chúa nhói qua lòng! Anh đã tưởng cho dù
lưỡi dao sắc thế nào cũng không thể làm anh tổn thương. Vậy mà bất chợt anh
lại bắt gặp cảm xúc đó.

Hứa Dực Trung một lần nữa nhìn rõ lòng mình, như búi
tơ rối sợi sợi đau. Anh cười vang, “Hãy tin tôi, dù gì tôi cũng là bậc quân
tử”.

Nghiêu Vũ cười, nhìn ánh mắt Hứa Dực Trung đã trở lại
trong sáng hiền hòa. Cô đâu có ngốc, mọi cử chỉ của Hứa Dực Trung là gì nếu
không phải là mập mờ? Đến lúc này cô mới thôi cảnh giác với anh. Hứa Dực Trung
nói đúng, đã không biết nên như thế nào với Đồng Tư Thành, sao không tiếp xúc
trở lại như một người mới?.

Hứa Dực Trung đứng lên, mỉm cười cáo từ, “Cũng muộn
rồi, cô nghỉ sớm đi, hôm nào có thời gian ta lại hàn huyên”.

Đó là một quán bar nhở
trong khu dân cư. Trên cửa kính dán hình
thần tài, đẩy cửa vào, tiếng chuông gió bằng đồng”ding dang”
ngân dài. Bên trong đặt rải rác mấy bộ salon bọc vải
in hoa, bàn gỗ màu nâu nhạt, trên tường treo những bức ảnh phong cảnh, ảnh cũ,
tranh sơn dầu khung nhỏ. Bên trên treo chiếc đèn lồng hình vuông, tang đèn
bằng vải bố trang trí rất nghệ thuật. Trời lạnh, lại đã muộn, trong quán chỉ
có hai ba bàn có khách.

Ánh đèn đỏ nhờ ấm áp tỏa xuống bàn, Tiêu Dương rít
hơi thuốc cuối cùng, rồi dụi đầu mẩu vào trong cái gạt tàn to, nông bằng
gốm.

Đồng Tư Thành nhón một trái mai bỏ vào bát gốm, lại
rót thêm một ít rượu vàng Thiệu Hưng thượng hạng đã hâm nóng, anh hít hơi
rượu, cái chếnh choáng đọng lại trên khóe miệng hơi nhếch.

“Sư huynh, xin mời!”. Tiêu Dương bê bát rượu
uống cạn.

“Khổng Ất Kỷ[1] thường
gọi một chung rượu, nhâm nhi với đậu hạ hồi hương”.
Đồng Tư Thành thong thả nói, quay đầu hỏi chủ quán, “Ở đây có
không?”.

[1]
Nhân vật chính trong tác phẩm cùng tên của Lỗ Tấn, suốt đời theo
nghiệp khoa cử, đến khi đỗ đạt tuổi đã quá cao.

“Đậu tàm được không?”. Chủ quán cười tít mắt
bê ra một đĩa đậu tàm chiên.

“Được”. Tiếng cười bật ra từ cổ họng, Đồng
Tư Thành nhìn bát rượu, “Phiền bác hâm lại giúp. Trời lạnh, rượu Thiệu Hưng
phải nóng mới hay”.

Áo khoác đã bị vứt một bên, anh chỉ mặc may ô và sơ
mi, xắn tay áo, lại mở khuy cúc cổ. Anh thong
thả uống hết rượu trong bát, chất men cay nóng từ họng vào thẳng dạ dày lan
khắp toàn thân nóng bừng, anh gật gù khen ngon, vẻ hả hê ngang tàng.

“Biết không? Trong các loại rượu tôi thích nhất
Tương Hương, uống vào miệng không cảm thấy gì, nhưng đến họng là như có cục khí
nóng rẫy xoay tròn. Dư vị rất lâu. Say rồi mới biết”.

Xoay xoay cái bình sứ xanh trong tay, Đồng Tư Thành
nhìn Tiêu Dương: “Người ta bảo phụ nữ như trà, càng pha càng nhạt. Nghiêu
Nghiêu lại như rượu vàng Thiệu Hưng, Nữ Nhi Hồng mười tám năm, ủ lâu như vậy,
lấy ra mới biết say người”.

Tiêu Dương châm điếu thuốc, đôi mắt lóe sáng trên
khuôn mặt anh tuấn. Nhìn làn khói thuốc lẩn quất
mãi dưới ánh đèn, không tan, anh khẽ thở dài, “Phụ nữ, rốt cuộc họ muốn
gì?”.

“Ngốc ạ!”. Đồng Tư Thành cười,
“Đến khi cậu có tiền, bố mẹ Thiên Trần có còn phản đối không?”.

“Huynh nói đi, thích cô ấy điểm gì?”. Tiêu Dương
hơi hoang mang, câu hỏi vừa nói ra, đôi tròng đen long lanh như nước của Thiên
Trần đã hiện lên ra trước dài, ngửa cổ uống cạn bát rượu, Thiên Trần là
hình ảnh hoàn mĩ nhất trong lòng anh, tất cả đều hoàn mĩ, hỏi cũng bằng thừa.

Đồng Tư Thành nhón một hạt đậu tàm, vị ớt tươi cay
sộc như bốc lửa ở đầu lưỡi. Lòng cũng co lại vì cay, ngực bức bối khó thở.
Anh tợp một ngụm rượu to, rượu gặp lửa bốc khói, trong màn khói lửa hiện ra
người đàn ông mày thanh, mắt sáng, đẹp ngời ngời, một bàn thức ăn và Nghiêu
Nghiêu của anh. Nghiêu Nghiêu má đỏ dậy, mắt ướt long lanh.

Đôi tròng đen vốn lặng tĩnh của anh hút hết ánh sáng
của cả phòng, tụ lại nơi đáy mắt âm ỉ nỗi đau thống thiết.

Anh nhớ lại trước khi đi du học, một mình đến văn
miếu, vòng qua bức tường Thất Khủng khắc nổi hình cá chép vượt vũ môn. Anh
nhìn thấy cầu Trạng Nguyên với hai thành cầu hình đôi rồng phục, cửa trung
môn đóng kín, anh nhẹ nhàng đi vào từ cửa ngách, đứng ở chính giữa nhìn bức
tượng Khổng Tử ở đại điện phía xa, lòng xốn xang bao cảm xúc. Anh không lên
cầu Trạng Nguyên, chỉ đứng ở đầu cầu, qua cái đuôi rồng uốn cong, thấy thân
rồng cuồn cuộn và đầu rồng vươn cao.

Thời khắc đó anh quyết định chia tay.

Ra khỏi văn miếu. Có mưa bay nhẹ, tơ liễu khắp trời
như lưu luyến, đàn chim nhạn sập sè trên mặt hồ ngoài tường cung Vạn Nhẫn,
đuôi chỉ thoáng chạm mặt nước, rồi lại vút lên, vòng qua bức tường cung, cái
bóng nhỏ nhoi chầm chậm vỗ cánh như lưu luyến.

Chính lúc đó, anh lại muốn để cho thân hình mềm mại
kia đậu xuống tay mình. Anh sẽ lại vuốt tóc cô, hít mùi hương trong đó, không
kìm được, anh bước đến giơ tay ra, cành liễu phất phơ, mấy lá liễu dài lướt
qua mặt anh, hơi nước ẩm lạnh thấm vào da, con nhạn đen bay liệng trước mặt
anh, gợi lên từng chỗ đau. Mưa bụi giăng không còn
bóng nhạn, hoa buồn rơi, tịch mịch tầng không.

Thích gì ở cô? Nghiêu Vũ đôn hậu, một lòng đợi anh,
lúc nào cũng dán vào anh. Một cô gái sinh ra để yêu, anh quá thực tế nên càng
trân trọng cô.

“Sư huynh!”. Tiêu Dương biết tửu lượng của
Đồng Tư Thành, anh chỉ hưng phấn sau khi uống rượu Thiệu Hưng, không thể liên
tục hết bát này sang bát khác như thế.

“Tiêu Dương, đừng dễ dàng nói chia tay!”.

Tiêu Dương trầm ngâm, lại rút điếu thuốc, gần đây
anh hút thuốc càng nhiều. Đôi mắt trong veo của Thiên Trần đã vương từng sợi
tơ buồn, như dải mây vấn vít trong ngày nắng, xua không đi, đuổi không được.

Tiêu Dương nhẩm tính, mắt lại sáng lên hi vọng, mới
ba tháng, thời gian ít hơn dự tính, bằng giờ này sang năm, mua nhà mua xe, đều
không thành vấn đề. “Sư huynh, anh đã nhớ cô ấy, tại sao phải nhẫn
nhịn?”.

Miệng chỉ khẽ nhếch, Đồng Tư Thành lại rót thêm bát
rượu, uống vào miệng đã mất đi chất men thuần, nuốt xuống họng cay chát. Hai
chung, ba chén tàn cuộc rượu, hơi men không đủ sưởi ấm lòng người trong đêm!
Gió đêm xuân vẫn mang hơi lạnh của mùa đông, anh đột nhiên đứng dậy, nghiêng
đầu nhìn Tiêu Dương, cười nói: “Đúng, tại sao phải nhẫn nhịn!.

Từng bước chân nặng nề giẫm sáng đèn hành lang, cầu thang
hẹp dưới ánh đèn vàng ệch càng thảm hại. Đồng Tư Thành nheo mắt nhìn, mỉm
cười, giơ tay gõ cửa.

Chúa nói, hãy gõ cửa ba cái, thiên đường sẽ mở ra cho
con!

Anh thận trọng gõ ba cái.

Nghiêu Vũ chưa ngủ, nằm lặng lẽ suy nghĩ lời nói của
Hứa Dực Trung. Gần gũi Đồng Tư Thành mới biết có phải là anh không, nhưng cô
sợ. Sợ đến gần Đồng Tư Thành lại nhận ra anh không còn là anh nữa.

“Cộc! Cộc! Cộc!”.

Nghiêu Vũ thấy lạ, xỏ dép ra mở cửa, tim tức thì
ngừng đập.

Gió hút từ hành lang lùa vào phòng, Đồng Tư Thành
mang theo một trận gió mưa, tiết xuân tháng ba trời vẫn lạnh. Mắt anh điên loạn
và ma quái, uể oải tựa khung cửa, nhìn cô không chớp.

Nghiêu Vũ lắp bắp mở miệng. “Tư Thành, muộn thế
này, anh…”.

Lời chưa hết, Đồng Tư Thành đã kéo cô vào lòng, hơi
thở lẫn mùi rượu hòa trong gió lạnh thoảng qua. Đầu Nghiêu Vũ hơi choáng, đẩy
anh một cách bản năng.

Anh buông tay, quay người đi vào, lại quàng tay ôm cô,
“Nghiêu Nghiêu, anh nhớ em!”. Cùng với lời nói nụ hôn ập xuống,
quyết liệt và hung hãn.

Nghiêu Vũ không chịu nổi mùi rượu, chỉ thấy ngực
tức, hít thở không được, lại không thể cựa quậy. Mùi hương đã nhớ quá lâu,
người đã nhớ quá lâuĐồng Tư Thành có một cảm giác mập mờ, tay anh bất chợt sục
vào trong áo ngủ của Nghiêu Vũ.

Bàn tay lạnh đánh thức thần kinh cô, Nghiêu Vũ đẩy
mạnh, “Tư Thành, anh say rồi!”.

Đồng Tư Thành tựa chéo vào tường nhìn cô, không quá
một giây, sau đó anh nhắm mắt, nhưng âm thanh khàn khàn từ cổ lọt ra: “Anh say,
nhưng chưa bất tỉnh. Nghiêu Nghiêu, phải thế nào em mới chịu tha thứ cho anh?
Chỉ bởi vì anh nói chia tay? Chỉ bởi vì anh nói anh không dám tin vào tương
lai?”.

Nghiêu Vũ không nói, thở dài một tiếng, bước tới kéo
anh đến cạnh sofa, “Anh
ngồi xuống, em đi pha trà”.

Đồng Tư Thành giật mạnh, Nghiêu Vũ mất thăng bằng rơi
vào lòng anh. “Nghiêu Nghiêu, anh đã nói, nếu trở về anh nhất định đi tìm
em, anh đã trở về, đã nỗ lực mở công ty, kiếm tiền, anh muốn em được
sống sung sướng, không hiểu sao?!”.

Giọng anh bi phẫn, như con sói bị thương, ánh mắt
thêthảm.

Nghiêu Vũ mềm lòng, không vùng ra nữa, “Em không
biết, Tư Thành. Hai năm đã qua, chúng ta thật sự không phải là Nghiêu Vũ và
Đồng Tư Thành ngày trước”.

“Đúng, em vẫn là
Nghiêu Nghiêu của anh, em vẫn uể oải hờ
hững cuốn hút anh, anh muốn chúng ta từ từ làm lại, anh muốn bắt đầu từ làm
bạn với em, anh nghĩ em có thể chấp nhận anh, Nghiêu Nghiêu!”.

Đồng Tư Thành ôm cô, đầu ngả vào hõm vai cô. Đúng,
anh lại thấy mùi hương trong tóc cô, muốn mãi buông mình trong đó.

“Nghiêu Nghiêu…”. Anh khẽ gọi, dịu nhẹ âu
yếm như xưa. Anh nhắm mắt, chỉ muốn đây không phải là giấc mơ.

“Tư Thành?”. Nghiêu Vũ cảm thấy sức mạnh toàn
thân anh đều áp tới. Cô xốc anh lên, thở hổn hển chật vật đẩy anh vàosofa.

Đồng Tư Thành đã ngủ. Cô cởi giày, đắp chăn cho anh,
xong xuôi mới mệt mỏi ngồi xuống.

Ngọn đèn tỏa ra quầng sáng nhạt. Đồng Tư Thành mặt
xanh gầy, hơi thở đều dần, cặp lông mày từ từ giãn ra.

Nghiêu Vũ ngây người nhìn anh, tay khẽ vuốt sống mũi
thẳng tắp, vầng trán rộng, đây là người đàn ông cô yêu suốt bốn năm, cô luôn
thích kiểu đàn ông điềm tĩnh hướng nội như
vậy.

Cô lại thở dài. Tắt đèn ra khỏi phòng khách, quay
đầu nhìn, anh yên lặng ngủ trên sofa, phát ra
tiếng ngáy nhẹ. Nghiêu Vũ nhớ lại những lời anh nói, ánh mắt đầy thương xót,
anh vẫn yêu cô sao?

Thần trí bàng hoàng mãi vẫn
chưa bình tĩnh được, suốt đêm cô ngủ không yên, mấy lần thức giấc, không
kìm được lại ra cửa phòng nhìn anh, cô đứng ngây bên cửa hồi lâu. Thời gian đã
qua như một sợi dây đàn, lại ngân lên đơn âm đẹp đẽ, chờ dây đàn của cô ngân
lên hòa tấu. Làn gió nhẹ làm xao động mặt hồ, gợn lên từng vòng sóng nhỏ, lay
động mặt hồ sâu, sẽ đến
lúc có thể dấy lên con sóng lớn.

Trong tâm trí không hiểu sao lại hiện lên một khuôn
mặt tuấn lãm khác, đó là tia nắng mặt trời, với nụ cười sáng rỡ, thỉnh thoảng
hơi trẻ con. Nghiêu Vũ kinh ngạc, lui về phòng ngủ, nhất định là do cô quá
mệt, đầu lại nhức. Nhắm nghiền mắt, tự nhủ mau ngủ đi. Đồng Tư Thành chẳng
qua say rượu, anh rất mệt.

Vừa sáng, Nghiêu Vũ mở mắt lại há mồm định kêu. Lại
sực nhớ đã từng gặp một lần với Hứa Dực Trung, vội vàng ngậm miệng.

“Làm em sợ phải không?”“. Đồng Tư Thành
cười cười nhìn đôi mắt tròn xoe của Nghiêu Vũ, anh tiện tay cầm lênchiếc áo
len bên cạnh, “Giơ tay ra!”.

“Để tự em”. Nghiêu Vũ hơi ngượng. Hai năm
không tiếp xúc với Đồng Tư Thành, cô đã quên sự chăm sóc của anh.

Đồng Tư Thành thở dài, “Tối qua anh uống hơi
nhiều, đừng sợ, Nghiêu Nghiêu”.

Cô không nói, giơ tay để anh giúp mặc áo.

Anh ngồi bên giường chăm chú nhìn cô, “Nghiêu
Nghiêu, quan niệm của chúng ta khác nhau. Hồi đi học còn chưa cảm thấy, chia
tay rồi mới dần dần nhớ lại, chúng ta hơi khác nhau. Em là người cảm tính,
còn anh quá lí tính”.

“Không phải, em chỉ trách anh không muốn cùng em.
Hai chúng ta tại sao không thể ở bên nhau? Ngay chờ đợi, anh cũng không cho em
cơ hội”. Cuối cùng Nghiêu Vũ nói ra tâm tư
của mình. Người nhẹ nhõm, chuyện cũ như gió thoảng qua.

“Nghiêu Nghiêu, không phải anh không muốn ở bên
em, anh chỉ muốn em sống tốt hơn”.

“Nếu anh không quay về? Chỉ là chuyện áo mới
người xưa ư?”. Đồng Tư Thành dịu dàng nhìn cô, “Sao em không nhớ một
câu khác? Xưa ta ở, dương
liễu lưu luyến. Nay ta đến, mưa tuyết tơi bời…”. Anh giơ tay xoa mặt
cô: “Anh không quên được em, Nghiêu Nghiêu”.

Nghiêu Vũ ngây người, đôi môi âm ấm của anh đã in lên
trán cô, “Đừng nghĩ nhiều, dậy rửa mặt chải đầu, chúng ta đi ăn
sáng!”.

Anh đứng dậy đi ra phòng khách. Nghiêu Vũ chợt ngây
ra, cô cảm thấy cô và anh hình như không nói cùng một vấn đề. Khi cô rửa mặt
đánh răng đi vào phòng khách, thấy Đồng Tư Thành đang sững người nhìn những
ly cốc trong tủ sách của cô.

Nghiêu Vũ chợt đỏ mặt, “Cảm thấy hay hay nên sưu
tầm”.

Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt lạ lùng, “Con dấu anh
tặng em vẫn giữ?”.

Nghiêu Vũ liếc nhanh tủ sách, đầu ngoảnh sang quay
một bên, “Anh khắc rất đẹp. Phải, rất đẹp…”.

Một nụ cười thoáng qua bên miệng, Đồng Tư Thành sải
bước đến đứng trước mặt cô, “Hôm nào nói cho anh nghe, những ly, cốc này
anh không biết lai lịch”.

Lời nói đó khiên Nghiêu Vũ có cảm giác kì lạ, nhớ tới
lần đầu Hứa Dực Trung đến đây, cô đã kể cho anh nghe. Người thực sự muốn kể
đang ở trước mắt, nhưng cô lại không muốn nói, “Em đói rồi, đi ăn
thôi”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.