Thái độ của Nghiêu Vũ
lúc này… Hứa Dực Trung nhếch mép cười thầm, nghĩ tới dạ tiệc ở sơn trang hôm
đó, cô mặc váy bồng ngộ nghĩnh vẫn ung dung cười nói tự nhiên giữa quan khách
xiêm áo sang trọng, ánh mắt dửng dưng từ chối ly rượu anh đưa, má ửng hồng nói
say sưa lúc trang trí cây thông Noel… Nghiêu Vũ lúc này mắt đỏ hoe, tóc chưa
chải, bộ đồ ngủ nhàu như dưa, anh lại nhìn thấy một Nghiêu Vũ khác.
“Ôi!”. Nghiêu Vũ thét lên. Cô trợn mắt nhìn Hứa Dực
Trung, vừa mở mắt đã thấy một người đàn ông đứng cạnh giường, còn tưởng mình
nằm mơ, ngẩn ngơ một hồi, nhận ra không phải là mơ, phản ứng đầu tiên của đại
não là nhà có trộm. Miệng vừa há định hô hoán liền nhận ra người đó, nhưng phản
ứng của não chậm mấy nhịp, tiếng hét chói tai vẫn bật ra từ cổ họng.
“Sợ phải không?”. Hứa Dực Trung cười nhăn nhở không
tìm cách ngăn cô, anh đang cần chính là phản ứng đó.
Cái gì? Anh ta còn hỏi cô sợ phải không?! Nghiêu Vũ
quả thật không tin vào tai mình! Người này Âu phục giày da, dáng thư nhàn ung
dung, sáng tinh sương không biết từ đâu xuất hiện trong nhà cô, lại còn hỏi cô
sợ phải không!
“Morning Surprise!”. Nghiêu Vũ lẩm bẩm, bất chợt hét
to, “Sao anh vào được?! Hả? Đột nhập phi pháp, không gian cũng tặc! Nếu anh
không cho nói rõ lí do, tôi sẽ…”.
“Đêm qua tôi chưa đi!”.
“Ôi!” Nghiêu Vũ lại kêu thê thảm. Anh… anh ta nói
đêm qua chưa đi? Phản ứng đầu tiên của Nghiêu Vũ là nhìn xuống người mình, lại
nhìn lên giường.
“Tôi ngủ trên salon!” Hứa Dực Trung cười hi hí. Anh
rất đắc ý, phản ứng của Nghiêu Vũ quả thật… khiến anh quá đắc ý.
Nghiêu Vũ nhảy dựng lên, vớ lấy gối ném, “Không biết
xấu hổ! Tại sao không đi? Lại trốn trong nhà tôi! Anh là hạng tiểu nhân! Ngụy
quân tử, chó sói! Khốn kiếp!”.
Nghiêu Vũ phát điên, nhảy từ trên giường xuống chân
trần đuổi đánh Hứa Dực Trung. Cô biết đêm qua cô say, biết mình say là nói hết,
người đàn ông này đã nhìn thấy gì, nghe thấy gì?!
Anh… anh ta đích thực khiến cô không biết chui vào
đâu.
Hứa Dực Trung chạy trốn, thấy Nghiêu Vũ tóc xoã như
con sư tử, anh nhướn mày cướp chiếc gối trong tay cô, Nghiêu Vũ mất vũ khí,
ngẩn người, mặt đỏ bừng, chân đá tay đấm.
Hứa Dực Trung nghiêng người tránh, giơ tay kéo Nghiêu
Vũ vào lòng, cô giãy giụa một lát không kết quả, tức khí mặt càng đỏ gay, “Cứu
với… bắt…”.
Từ “trộm” còn chưa phát ra, đã bị Hứa Dực Trung đã lấy
tay bịt miệng, “Nếu tôi là trộm, bây giờ cô có còn nhảy nhót được không?”.
Nghiêu Vũ nghẹo đầu, ra sức cắn thật mạnh.
“Ối!” Hứa Dực Trung buông ra, lắc lắc cổ tay, rên rỉ,
“Kiếp trước tôi không phải là tiên!”.
Nghiêu Vũ nổi đóa, “Tôi là chó cũng không thèm cắn
anh!”.
“Phải cho cô bài học, xem lần sau có còn chạy đi uống
rượu!”. Hứa Dực Trung nghiêm giọng.
Baileys sủi bọt… một mình lang thang trên phố… món
quà sinh nhật của Đồng Tư Thành… Nghiêu Vũ cúi đầu lấm lét nhìn bộ đồ ngủ,
lại nhìn bàn chân trần trên nền, “Oa!” một tiếng, khóc rống lên. Cô trượt xuống
sàn, khóc to thống thiết, nước mắt nước mũi đầm đìa.
“Nghiêu Vũ!”. Hứa Dực Trung thấy mình gây ra chuyện
lớn, hơi hoảng, giơ tay kéo cô lại.
Nghiêu Vũ hất tay anh, “Đi mau! Cút ngay cho tôi!”.
“Cô xấu hổ quá phải không!”. Anh ngồi xuống bên cạnh
nói.
“Can cớ gì? Can cớ gì anh muốn biết chuyện của tôi,
can cớ gì anh không đi? Nhìn thấy trò hay đó anh vui lắm hả? Đi mau!”. Nghiêu
Vũ bị nói trúng tim đen, phẫn nộ hét lên. Hứa Dực Trung thật quá đáng, anh ta
không về, lại ở trong nhà nhìn cô say rượu. Cô hận anh ta, hận chính mình,
trong nhà có người lạ cũng không biết, nỗi tủi, nỗi hận sôi sục trong lòng. Nếu
giết người không phải đền mạng, Nghiêu Vũ nghĩ cô nhất định giết Hứa Dực Trung
để diệt khẩu.
“Tôi đã muốn đi, nhưng tại cô say níu tôi lại, không
cho tôi đi!”. Hứa Dực Trung lạnh mặt nói dối, quan sát phản ứng của Nghiêu Vũ.
Sao? Nghiêu Vũ kinh ngạc, liếc anh, “Tôi? Tôi níu anh
lại không cho anh đi?”.
Xem ra cô say không nhớ, Hứa Dực Trung cười thầm,
sướng như điên, trang trọng gật đầu, ra vẻ tội nghiệp nhìn cô: “Đúng thế, cô
than thở không có ai ở bên cô, tôi đành ở lại. Khi cô ngủ say, nhìn đồng hồ
thấy đã ba giờ sáng, liền đưa cô lên giường, tôi nằm trên salon chợp mắt một
lát, nói đi, trả công tôi thế nào đây?”.
Chuyện này… đầu óc cô bắt đầu vận động, lục tìm
trong kí ức. Chỉ còn nhớ ấn tượng cuối cùng là mở cửa để Hứa Dực Trung vào.
Trời ơi! Cô lại đi níu kéo một người đàn ông yêu cầu anh ta ở lại với mình? Mặt
Nghiêu Vũ vụt đỏ lựng, bối rối cúi đầu, “Xin… xin lỗi, tối qua tôi say,
chuyện đó… À, sao anh lại đến tìm tôi?”.
“Cô quên à, tôi hỏi cô ở đâu, cô nói đang ở phố Rượu,
tôi đi tìm không thấy, di động lại tắt, tôi phải nhìn thấy người mới yên tâm,
vậy là đến gõ cửa, cuối cùng…”.
“Không được nhắc tới chuyện tối qua!”. Nghiêu Vũ ngắt
lời anh, Hứa Dực Trung quan tâm tìm đến tận nhà, vậy mà cô… Nghiêu Vũ xấu hổ
chỉ muốn chui xuống đất.
Biểu hiện lúc này của cô… Hứa Dực Trung nhếch mép
cười thầm, anh nhớ tới dạ tiệc ở sơn trang cô mặc váy bồng ngộ nghĩnh vẫn ung
dung cười nói tự nhiên giữa quan khách xiêm áo sang trọng, ánh mắt dửng dưng từ
chối ly rượu anh đưa, má ửng hồng nói say sưa lúc trang trí cây thông Noel…
Nghiêu Vũ lúc này mắt đỏ hoe, tóc chưa chải, bộ đồ ngủ nhàu như dưa, anh lại
nhìn thấy một Nghiêu Vũ khác.
“Được rồi, không nhắc nữa, mời tôi ăn sáng đi!”. Hứa
Dực Trung giấu nhẹm sự thật, có những lúc lời nói dối thiện ý tốt hơn sự thật.
Nghe anh nói vậy, thần sắc Nghiêu Vũ dần dần bình thường. Hứa Dực Trung mỉm
cười nhìn cô, trong lòng mỗi người đều có một nơi không muốn người khác chạm
vào. Cho dù vô tình bị tổn thương, cũng có thể trở thành vết thương vĩnh viễn,
“Còn nữa, đây là quà sinh nhật tặng cô!”.
Nghiêu Vũ kinh ngạc nhìn anh, “Sao anh biết sinh nhật
tôi?”.
“Đằng nào cũng biết rồi, sao không mở ra xem?”.
Nghiêu Vũ hồ nghi liếc anh, mở hộp quà, bên trong chỉ
có cái hộp nhỏ, cô ngây người, liếc Hứa Dực Trung lần nữa, cúi đầu mở tiếp, bên
trong lại là một cái hộp nhỏ hơn, cô cười khúc khích, “Anh vẫn nhớ tôi thích mở
hộp? Không phải mở hết bên trong là hộp rỗng chứ?”.
“Rất có thể”. Hứa Dực Trung nghiêm túc nói, “Cô thích
mở hộp lắm cơ mà”.
Mở đến cái hộp cuối cùng, bên trong là một đôi khuyên
tai, đôi khuyên tai cực kì đáng yêu bằng thuỷ tinh hình giọt mưa màu thiên
thanh lóng lánh. Cô ngắm nghía, “Sao lại mua khuyên tai?”.
“Thích là được, tôi phát hiện trong các đồ trang sức
cô thích nhất là khuyên tai, mỗi lần gặp cô đều đeo kiểu khuyên tai khác nhau.
Chỉ là món quà thông thường, đừng bận tâm!”. Hứa Dực Trung cười nhăn nhở.
Dù đàn ông hay phụ nữ chỉ cần lưu tâm là có thể quan
sát rất tinh.
“Ồ, tôi mời anh ăn sáng! Coi như đáp lễ”. Nghiêu Vũ
thầm đoán giá tiền đôi khuyên, khoảng từ vài trăm đến trên dưới một ngàn, vậy
mà gọi là quà thông thường? Đang do dự thì nhìn thấy nụ cười viên mãn trên mặt
Hứa Dực Trung, muốn từ chối cũng khó, đành nhận vậy.
Đầu cô loé lên ý nghĩ, lại lập tức biến mất, có gì đó
khiến cô nhất thời không nắm bắt được, Nghiêu Vũ định thần, không muốn nghĩ
tiếp.
Hứa Dực Trung mủm mỉm nhìn cô, bụng nghĩ, sớm muộn cô
cũng phải tặng lại tôi món quà.
Ăn sáng xong, Hứa Dực Trung đưa Nghiêu Vũ đi làm, sau
đó lái xe đến công ty, nghĩ tới thái độ Nghiêu Vũ đối với mình chưa bao giờ tốt
như thế, cười suốt dọc đường.
Khi vào phòng làm việc, Đỗ Lối mẫn cảm phát hiện trang
phục của Hứa Dực Trung không chỉnh tề, nhưng nét mặt nở nang phấn chấn. Cô pha
trà Phổ Nhĩ như mọi lần, rót vào cốc, thủng thẳng nói: “Phó tổng Hứa, cà vạt
của anh trên cổ áo vẫn chưa thắt”.
Hứa Dực Trung cúi đầu nhìn, cười, nhanh nhẹn thắt cà
vạt.
“Phó tổng Hứa, ở ngăn kéo bên trái bàn làm việc có dao
cạo râu! Râu không cạo cảm giác rất bụi…!”. Đỗ Lối khẽ cười.
Hứa Dực Trung sờ cằm, “Rất bụi…? Chẳng phải càng đàn
ông?”.
Đỗ Lối để cốc trà xuống, nghiêm túc ngắm anh, “Trong
ngăn kéo còn có khăn mặt và bàn chải, nếu anh rửa mặt đánh răng, có lẽ khả dĩ
hơn!”.
“Ha ha!”. Hứa Dực Trung cười vang, “Đỗ Lối, cô quan
sát rất tinh, lại còn làm tôi xấu hổ không biết chui vào đâu?”.
“Tối qua chơi vui chứ?”.
“Vui thế nào được, ai cũng hỏi anh, mấy cô gái say
mềm, có cô còn níu lấy em hỏi, cuối cùng em phải uống thay anh mấy ly, một mình
lẻn đi giữa chừng, lại còn hỏi!”.
Hứa Dực Trung cười hì hì, “Tiệc tùng luôn phải tiếp
khách, sợ uống nhiều, liền chuồn về nhà ngủ”.
Đỗ Lối biết Hứa Dực Trung đang nói dối. Rõ ràng trong
bữa tiệc cô không nhìn thấy anh. Nghe Vương Luỹ nói Nghiêu Vũ cũng đến, trình
diện xong là đi, rốt cuộc Hứa Dực Trung có tìm thấy cô ta? Đêm qua chắc chắc
anh không về nhà, Nghiêu Vũ không thể giữ anh ta lại, anh cùng với cô gái khác
ư? Đầu cô vụt nghi ngờ.
Nghiêu Vũ vừa đến công ty, đã bị giám đốc Vương gọi
đến văn phòng mắng một trận té tát. Vương Lũy đưa cho cô ba bản tài liệu, cô
vừa nhìn đã ngẩn người.
“Giám đốc, chuyện này không thể trùng hợp như thế!”.
Cô bình tĩnh nói.
Tối qua Vương Lũy bị giám đốc sơn trang suối nóng nói
kháy một câu, Đỗ Lối cũng ở đó, anh không tin, kiểm tra lại, quả nhiên thiết kế
chương trình vui chơi mừng Giáng sinh của Nghiêu Vũ rất giống chương trình của
ba sơn trang kia. “Cô nói xem, một chương trình thiết kế như vậy mặt mũi nào
nhận tiền của Gia Lâm cao như thế? May bạn cũ Đỗ Lối cũng ở đó nói giúp cô”.
Nghiêu Vũ sững ra hồi lâu, chỉ nói gọn lỏn, “Để tôi
xem lại!”.
Cô so sánh kĩ chương trình của bốn sơn trang, phát
hiện mục thiết kế giải thưởng lớn nhất và các trò chơi đều giống nhau. Khiến cô
kinh ngạc nhất là món quà thật treo trên cây thông Noel cũng giống nhau. Nhìn
chung những chiếc hộp nhỏ trên cây thông chỉ mang tính trang trí, không có quà
thật. Ngoài ra, trò chơi cướp bóng trên hồ nước nóng, cũng giống hệt.
Nghiêu Vũ rất băn khoăn. Thầm nghĩ, có phải thiết kế
chương trình của mình quá bình thường, hay là có người tiết lộ ra ngoài. Cô
nhìn Vương Lũy, Đỗ Lối nói giúp cô? Cô ta tốt bụng thế ư?
Cô cũng không muốn giải thích, lạnh nhạt nói với Vương
Lũy: “Tôi ít kinh nghiệm, chỉ thiết kế
được chương trình tầm thường như vậy, xin lỗi.
Vương Lũy thở dài, chương trình vui chơi mừng Giáng
sinh loanh quanh cũng chỉ có vài tiết mục đại loại như ca nhạc, rút thăm trúng
thưởng, vội đấu dịu, “Cô còn trẻ, cần học
nhiều, động não nhiều, mặc dù giống nhau, nhưng chương trình vui chơi của sơn
trang Gia Lâm vẫn rất thành công, khách đến rất đông”.
Nghiêu Vũ bật cười, lễ Giáng sinh chỗ nào chẳng
đông.“Không còn việc gì nữa, tôi đi đây!”.
Rời văn phòng giám đốc, Nghiêu Vũ bình tĩnh suy nghĩ,
một chương trình thiết kế như vậy muốn biết nội dụng thực ra không khó, nếu có
ý đồ cạnh tranh với Gia Lâm chỉ cần hỏi dò là biết, sơn trang khác cũng có thể
làm được. Nghĩ vậy thấy nhẹ nhõm hẳn. Đúng như Vương Lũy nói, không ảnh hưởng đến
kinh doanh của Gia Lâm là được.
Vừa bình tâm chưa đến mười phút, lại điên đầu vì cú
điện thoại của Đỗ Lối sau đó, “Nghiêu Vũ, sinh nhật thế
nào? Còn nhớ hồi đại học, sinh nhật được tặng quà thế nào không?”.
“Đỗ Lối, cậu muốn nói gì?”.
“Sinh nhật hai chúng ta cùng được tặng quà, lớp trưởng
thân với cậu, lần nào cũng chọn mua theo ý cậu, cho nên ra khỏi trường là tôi
ném vào sọt rác. Cậu xem, ngay sinh nhật chúng ta cũng trùng nhau. Nghiêu Vũ,
tôi luôn cảm thấy cậu rất thông minh, cái gì cậu cũng hiểu, không phải ư?”. Đỗ
Lối không hiểu sao gợi lại chuyện xưa.
Nghiêu Vũ lạnh lùng, “Tôi
nói lần cuối cùng, Đỗ Lối. Tôi không muốn có bất kì liên quan nào với cậu, cậu
cũng không cần mất công sức vào tôi. Điều chúng ta muốn tuyệt đối không giống
nhau! Vụ tiết lộ nội dung chương trình vui chơi là cậu làm phải không? Cậu
không sợ tôi nói với Hứa Dực Trung?.
“Nếu cậu còn muốn có được thứ cậu muốn…”.
“Thế là thế nào?”. Đầu Nghiêu Vũ bốc hỏa.
Một lúc lâu sau, nghe thấy Đỗ Lối thở dài, “Nghiêu
Vũ, thực ra thứ cậu muốn, tôi cũng muốn”.
Nói xong cúp máy.
Nghiêu Vũ nhìn điện thoại thở dài, trò này của Đỗ Lối
không ngoài lí do vì Hứa Dực Trung, bỗng thấy thương cô ta.
Nghiêu Vũ quyết tâm từ nay không có bất kì quan hệ nào
với Gia Lâm nữa, bây giờ cô chỉ muốn Hứa Dực Trung không xuất hiện, nghĩ tới Đỗ
Lối là nghĩ đến anh ta, nghĩ đến anh ta là nghĩ đến thái độ thù địch của Đỗ Lối
với mình. Cô ghét dây dưa với người như Đỗ Lối. Nghĩ đến chiếc giá nến, nghĩ
đến đôi khuyên Hứa Dực Trung tặng, thầm hiểu ý anh ta đối với mình, nhưng bây
giờ con người cô đang bị dày vò bởi câu nói của Đồng Tư Thành, anh bảo muốn làm
lại từ đầu với cô, đã trở về lại không đến gặp cô, cho nên cô không còn tâm ý
khác.
Đang nghĩ, thì có điện thoại của Hứa Dực Trung. Nghiêu
Vũ không kịp nghĩ ấn luôn nút từ chối. Hứa Dực Trung lại gọi, cô dứt khoát tắt
luôn máy.
Hứa Dực Trung không liên lạc được với cô, gọi cho
Vương Lũy “Vương Lũy, tết Dương
lịch có kế hoạch gì chưa?”.
“Nghỉ ngơi mà”.
“Không tổ chức cho nhân viên đi du lịch?”.
Vương Lũy ngớ ra mãi, Hứa Dực Trung có ý gì? Mắt liếc
đảo, “Cậu bắt đầu quan tâm đến phúc lợi
của nhân viên công ty tôi từ bao giờ vậy?”.
“Đã có hẹn đi cắm trại, đông người mới vui, đặt thuê
bao nhiêu dụng cụ cuối cùng có người không đi được, tụi bạn cũ cũng khó gặp,
liền hẹn anh. Nhưng một mình anh cũng không thú vị, hay là gọi Vương Lâm và mấy
cô gái trẻ ở công ty cùng đi”. Hứa Dực Trung hẹn vợ chồng Trương Lâm Sơn và
Nghiêu Vũ, nhưng vừa nghe nói cắm trại, Tuệ An sống chết không chịu đi, thà ở
nhà với ông bà già, Tuệ An không đi, Nghiêu Vũ sao có thể đi cùng anh và Trương
Lâm Sơn? Vậy là Hứa Dực Trung chuyển hướng sang Vương Lũy.
Vương Lũy vỡ lẽ, thì ra Hứa Dực Trung lưu luyến người
đẹp Vương Lâm công ty mình. Cười ha hả hỏi lại, “Mấy
người?”.
“À, bốn đến sáu, đông quá cũng khó hợp nhau, không
khoái lắm”. Hứa Dực Trung chần chừ hồi lâu, cuối cùng nói thẳng, “Thế
này vậy, tôi, anh, Vương Lâm và trưởng phòng quy hoạch cũng là bạn tôi, gọi
thêm hai cô bé nữa thế nào?”.
“Tôi gọi một, anh gọi một được không? Tôi muốn gọi Đỗ
Lối”. Vương Lũy nói thẳng.
“Được. À, Nghiêu Vũ thì sao? Gọi cả cô ấy, cũng là
người quen”. Hứa Dực Trung vòng vo mãi cuối cùng nhắc tới Nghiêu Vũ.
Được cơ hội ở bên người đẹp, trong chuyến du lịch cắm
trại tuyệt vời như vậy, Vương Lũy như bắt được của lập tức nhận lời. Sau khi
hẹn thời gian, định báo cho Nghiêu Vũ, lại nghĩ vừa rồi mắng cô, hơi do dự,
cuối cùng vẫn triệu Nghiêu Vũ đến văn phòng, “Nghiêu
Vũ, tết Dương lịch có kế hoạch đi đâu chưa?”.
“Giám đốc Vương, lại có việc sao? Tôi vừa bị sốc,
không có tâm trí làm gì đâu”.
“Không phải, đừng bận tâm chuyện đó, bây giờ các hoạt
động giải trí cũng chỉ có vài tiết mục như thế, không có gì nghiêm trọng. Tết
Dương lịch nếu chưa có kế hoạch gì, chúng ta tổ chức đi cắm trại”.
“Đi cắm trại? Công ty
tổ chức à?”. Ngực Nghiêu Vũ lại đập dồn như đánh trống, bên ngoài chưa thấy ai
nói về chuyện này, sao lại gọi cô đến văn phòng nói riêng?
Vương Lũy tủm tỉm nhìn cô, “Cô cũng quen, chỉ có tôi,
Vương Lâm, và phó tổng Hứa của Gia Lâm”.
“Ô, thật tiếc, tết Dương lịch này tôi định về thăm bố
mẹ, lâu lắm không về nhà, lần này không tham gia được, vả lại, sức khỏe tôi
không tốt lắm, sợ đi lại làm vướng chân mọi người”. Nghiêu Vũ nghiêm túc nói.
Bây giờ cô đã học được cách nói dối thiện ý không gây
nguy hiểm, đi ra xã hội là trở thành con người xã hội. Nếu ngày xưa, không muốn
đi là nói thẳng, e khó trụ trong xã hội. Trải qua hai năm làm việc, Nghiêu Vũ
tự nhận thay đổi lớn nhất của cô chính là điểm đó.
Vương Lũy hơi thất vọng, bản thân anh không sao, nhưng
Hứa Dực Trung đã nhắc tới Nghiêu Vũ, lại nghĩ Hứa Dực Trung vốn để mắt tới
Vương Lâm. Gọi thêm Nghiêu Vũ chắc là để nghi binh. Thấy cô nói phải về thăm
nhà cũng không ép. Anh không quá bận tâm tới chuyện đó, cũng không nói lại với
Hứa Dực Trung, sau khi thông báo cho Vương Lâm liền gọi cô bé Tiểu Điền nhí
nhảnh.
Ngày mai là tết Dương lịch, hết giờ làm Nghiêu Vũ đi
siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, tắt di động, quyết định ở lỳ trong nhà. Cô biết,
Hứa Dực Trung nếu không liên lạc được sẽ gọi liên tục. Bây giờ cô không có hứng
nhận điện thoại và gặp anh ta.
Vừa nghĩ tới đêm say rượu, níu kéo anh ta bắt anh ta ở
lại với mình, Nghiêu Vũ đã thấy nóng mặt. Có phải hành động của cô khiến anh ta
hiểu nhầm? Nên cách vài ngày lại gọi điện, bây giờ lại hẹn đi cắm trại? Nghĩ
tới Đỗ Lối, Nghiêu Vũ càng không muốn dính với Hứa Dực Trung.
Gọi mãi cho cô không được, tưởng là điện thoại hết
pin. Hứa Dực Trung nghĩ Vương Lũy sẽ thông báo cho cô nên không để ý, hào hứng
chuẩn bị cho chuyến đi.
Bảy giờ sáng hôm sau, anh lái chiếc xe bảy chỗ đi đón
mọi người. Vừa nhìn thấy Vương Lâm và Tiểu Điền của Đại Đường anh sững ra, liếc
nhìn Vương Lũy, biết anh ta hiểu nhầm ý mình. Anh thầm mắng Vương Lũy đầu đất,
nhưng cũng phỏng đoán, nhất định là do Nghiêu Vũ không đi, Vương Lũy mới gọi
Tiểu Điền.
Lúc đợi Trương Lâm Sơn dưới nhà lại gọi cho Nghiêu Vũ,
vẫn tắt máy. Hiểu ngay, Nghiêu Vũ tránh mặt anh.
Lần trước lúc ăn trưa, còn vui vẻ như vậy, bây giờ lại
sao rồi? Hứa Dực Trung băn khoăn, thấy người đã đến đủ, vội cười hỉ hả đưa cả
đoàn đi công viên rừng Bắc Sơn.
Đỗ Lối tham gia chuyến đi với tâm trạng hiếu kì chờ
xem vở kịch. Cô hiếu kì vì sao Nghiêu Vũ không tham gia, lên xe không nhìn thấy
cô ta, lòng nhẹ bẫng. Dọc đường tiếng cười của ba cô gái lảnh lót như tiếng
chuông bạc. Trương Lâm Sơn ngồi ghế trước cũng ngoái lại góp vui.
Hứa Dực Trung vừa lái xe vừa cố gắng không nghĩ đến
Nghiêu Vũ.
Đến địa điểm cắm trại. Đỗ Lối có Vương Lũy ân cần phục
vụ, cũng xử sự rất tự nhiên. Vương Lâm đương nhiên kề cận Hứa Dực Trung, Trương
Lâm Sơn rất thích tính nhí nhảnh của Tiểu Điền.
Đốt lửa dựng trại, cả đoàn bận rộn, vui như hội.
Đến lúc ăn, khi ngồi cạnh đống lửa nướng thịt, Hứa Dực
Trung mới làm như vô tình hỏi nhỏ Vương Lũy, “Sao không gọi Nghiêu Vũ?”.
“Cô ấy về thăm bố mẹ!”.
Hứa Dực Trung nghe vậy, lòng nhẹ bẫng, lần này nhất
thời bố trí quá gấp, trước đó không hỏi Nghiêu Vũ có rảnh, nhân dịp tết Dương
lịch cô về thăm bố mẹ đương nhiên không đi được, có khi tắt máy là vì chuyện
này. Hứa Dực Trung tươi cười giơ cao xiên thịt trong tay, hô to: “Ai ăn thịt
nướng đến đây!”.
Cả năm người ào tới.
Đỗ Lối vừa ăn thịt nướng vừa trầm trồ tán dương tay
nghề của Hứa Dực Trung, “Dực Trung, anh học làm từ đâu thế?”.
Hứa Dực Trung cười ha hả, “Hồi nhỏ ăn trộm gà của hàng
xóm trong ngõ nướng ăn, vậy là biết làm”.
Trương Lâm Sơn giả bộ trố mắt, “Thật không? Phần lớn
đều do anh đây chỉ huy cậu ăn trộm!”.
Mọi người cười rộ.
“Anh Trương, sinh nhật em, anh không đến”. Đỗ Lối nhắc
lại chuyện cũ.
“Chẳng phải anh đã nhờ Hứa Dực Trung tặng quà cho
cô?”.
“Vâng, anh ấy tặng rồi, nhưng không thành ý, lấy đại
một thứ ở quầy bán đồ lưu niệm của sơn trang tặng em, lại còn giữa chừng bỏ
đi!”. Đỗ Lối giọng hờn dỗi.
Hứa Dực Trung cười hì hì, “Sơn Tử không đến, phạt anh
ấy tặng bù!”.
Trương Lâm Sơn đập vai Hứa Dực Trung, cười với Đỗ Lối:
“Được, hôm nay anh sẽ thân chinh động thủ, nướng cho cô con cá coi như bù hôm
đó!”.
Hứa Dực Trung nhường chỗ, rút trong túi bộ bài vẫy
Vương Lũy, Tiểu Điền và Vương Lâm, “Mỗi người một con! Anh có thể nướng cho Đỗ
Lối hai con!”.
Trương Lâm Sơn cười cười gật gù, Đỗ Lối thấy bốn người
đã đủ cặp nên không đến tham gia. Cô nhìn Trương Lâm Sơn nướng cá một cách
thành thạo, không kìm được, tò mò hỏi anh: “Tuệ An đã học được nấu ăn chưa?”.
“Chưa, cô ấy chỉ học được ăn cơm!”. Trương Lâm Sơn
nghĩ tới Tuệ An vào bếp không khỏi phì cười, “Dạy cô ấy xào rau, dầu còn chưa
nóng đã cho rau vào, đợi nóng dầu lại sợ cháy, sợ dầu bắn bỏng tay, mỗi lần cho
rau vào chảo, lại nhảy ra xa. Đúng là!”.
“Ha ha, không biết nấu ăn là tốt, nếu biết, chẳng phải
suốt ngày Tuệ An phải nấu nướng hầu hạ anh?”. Đỗ Lối vẫn ngưỡng mộ Tuệ An tìm
được ông chồng có chức có quyền lại thạo việc nhà như vậy.
Trương Lâm Sơn nhướng mày hỏi cô, “Cô biết vậy mà vẫn
chịu khó học nấu ăn?”.
“Em cảm thấy nếu tìm được người chồng tốt, nấu cho anh
ấy ăn là một niềm vui”.
“Chà chà, bây giờ vẫn còn cô gái có ý nghĩ như vậy
thật hiếm có”. Anh liếc đám người chơi bài, hạ giọng, “Hứa Dực Trung không theo
đuổi cô là tổn thất lớn của cậu ta!”.
Đỗ Lối dẩu môi, “Lại còn không!”.
Hai người nhìn nhau, cũng phá lên cười.
Đỗ Lối bê cá nướng đến, nhân tiện ngồi cạnh Vương Lũy
xem đánh bài, phe Hứa Dực Trung và Vương Lâm vừa thắng đang đắc ý cười động
trời.
Vương Lũy thấy Đỗ Lối đến, tinh thần phấn chấn, hô
quyết tâm “diệt” phe Hứa Dực Trung. Ván này quả nhiên thuận buồm xuôi gió thắng
lớn, Vương Lũy nhân lúc phấn khởi, cười bả lả nói với Hứa Dực Trung, “À này,
Dực Trung chuyện thiết kế chương trình giải trí của bên đó tôi xin lỗi. Tôi
cũng đã chỉnh Nghiêu Vũ một trận, bảo cô ấy động não nhiều hơn. Nhưng Nghiêu Vũ
mới làm được hai năm, sau này vẫn nên cho cơ hội nữa!”.
Đỗ Lối vừa gỡ cá vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt Hứa Dực
Trung.
“Mấy trò vui chơi giải trí, quanh quẩn cũng chỉ có
thế, muốn đặc sắc thì mời các siêu sao, thực ra cũng chẳng có gì”. Hứa Dực
Trung vừa lên bài, quyết tâm gỡ ván này, thủng thẳng nói, “Cũng không thể trách
cô ấy, chính tôi đã sửa, thông qua rồi, lúc đó tôi còn cảm thấy rất được, thì
ra bây giờ những trò giải trí như vậy đều rất phổ biến!”.
Anh buột miệng nói vậy, lại bắt đầu suy nghĩ tại sao
Nghiêu Vũ tắt máy không nghe điện của mình, thầm bực đã lộ chuyện với Vương
Lũy. Nghiêu Vũ bị mắng, chắc rất tủi thân, lòng bỗng thấp thỏm, muốn quay về
giải thích với cô.
Đỗ Lối vô cùng hụt hẫng, nhìn Hứa Dực Trung và Vương
Lâm cười nói bên nhau, cô buồn bã đứng lên, người Nghiêu Vũ dửng dưng lại là
người cô để tâm sâu sắc, nỗi chua chát trào lên, mắt chợt đỏ, vội ngoảnh đi
nói, “Tôi đi kiếm thêm ít củi”.
“Để tôi đi cùng, buổi tối không nên đi một mình trong
rừng”. Trương Lâm Sơn sợ không an toàn đứng dậy đi theo cô.
Đi đến bìa rừng, nhận ra Đỗ Lối đang khóc, anh hỏi:
“Sao thế?”.
“Anh Trương, em… không sao”. Đỗ Lối cố nén nỗi chua
chát, lòng trống rỗng. Lời Hứa Dực Trung lại vang bên tai, anh ta nói đỡ cho
Nghiêu Vũ, bảo vệ cô ta. Cô đoán chắc Hứa Dực Trung vì Nghiêu Vũ mới giao cho
Đại Đường phụ trách thiết kế toàn bộ chương trình vui chơi đó.
“Có chuyện gì buồn thế?”. Trương Lâm Sơn rất có thiện
cảm với Đỗ Lối, cô thông minh hiểu biết, tinh tế. Anh đoán tâm sự của cô liên
quan đến Hứa Dực Trung, bất lực thở dài.
Đi được một đoạn, Đỗ Lối lau nước mắt, “Em không
sao!”.
Trương Lâm Sơn nhẹ nhàng vỗ vai cô, “Vì Dực Trung phải
không? Gã đó từ nhỏ đã được nhiều cô thích, nó hoa mắt, không biết mình thích
ai. Với các cô gái bao giờ cũng thế, em đừng bận tâm”. Trương Lâm Sơn tưởng Đỗ
Lối buồn vì thấy Hứa Dực Trung và Vương Lâm chơi bài vui vẻ bỏ mặc cô nên lựa
lời an ủi.
Giọng anh dịu dàng, rất giống cha cô, Đỗ Lối nghe vậy
càng buồn. Theo cô biết Hứa Dực Trung đã hai lần tìm cách ở bên Nghiêu Vũ. Hôm
sinh nhật cô không biết liệu có phải anh lại đi tìm cô ta. Anh hầu như không để
tâm đến các cô gái, tại sao với Nghiêu Vũ lại khác?
Trương Lâm Sơn đã có kinh nghiệm dỗ dành vợ, đối với
những cô gái như Đỗ Lối cho dù xinh đẹp, kiêu ngạo, nhưng vẫn là phụ nữ, yếu
đuối rất cần được vỗ về.
Khóc một lúc, Đỗ Lối ngại ngùng lau nước mắt, “Chúng
ta về thôi, anh Trương, đừng nói với ai, em rất xấu hổ”.
“Đợi đã”. Trương Lâm Sơn châm điếu thuốc, “Đợi chút
nữa, đừng để họ phát hiện!”.
“Vâng!” Đỗ Lối gượng cười.
Hút hết điếu thuốc, Trương Lâm Sơn thận trọng dập tắt
mẩu thuốc, cúi nhặt cành cây khô, Đỗ Lối cũng làm theo, anh ngăn lại, “Đừng,
cần thận kẻo gai đâm, cô soi đèn tôi nhặt là được!”.
Đỗ Lối nghe vậy dừng tay, soi đèn cho anh, “Chúng ta
ra phía kia, cẩn thận kẻo ngã”. Trương Lâm Sơn ôm bó cành khô đi theo.
Đỗ Lối thận trọng bước, thỉnh thoảng ngoái đầu dùng
đèn pin soi đường cho anh, bóng cao to của Trương Lâm Sơn thấp thoáng trước
mắt, lòng cô như có luồng hơi ấm nhiệt chảy qua, thật là một người đàn ông lí
tưởng, Hứa Dực Trung chỉ cần có được một nửa sự chu đáo của anh thì tốt biết
mấy.