Nghiêu Vũ xuất hiện
trước mặt anh với bộ dạng hoan hỉ vui tươi chưa từng có, cô to tiếng nói cười
với Tiêu Dương, khi nhảy điệu Cha Cha Cha trông cô bốc lửa như một người khác
hẳn. Hứa Dực Trung hơi ghen tỵ, Nghiêu Vũ xưa nay luôn giữ khoảng cách với anh.
Lúc này anh bỗng thấy ngưỡng mộ Tiêu Dương, sự thân mật bạn bè đó Nghiêu Vũ
cũng chưa từng dành cho anh.
Thiên Trần bị cảm nặng, loại bệnh dễ gặp nhất vào mùa
thu. Mũi tắc, chảy nước, ho, sốt nhẹ, đầy đủ các triệu chứng. Cơ quan cho nghỉ
mấy ngày. Thiên Trần không nói với mẹ, chỉ nói nhiều việc, cần đến cơ quan.
Mới sáng sớm Tiêu Dương đã thấy tiếng gõ cửa, vừa mở,
Thiên Trần mỉm cười nhìn anh, trời bắt đầu trở lạnh, cửa vừa hé, gió từ hành
lang thốc vào, Thiên Trần khép chặt áo khoác. Mũi sụt sịt, chưa kịp nói đã ho.
Tiêu Dương xót xa, vội kéo cô vào, “Sao không ở nhà? Chạy ra ngoài, bao giờ mới
khỏi?”.
“Không muốn ở nhà”. Thiên Trần nói giọng mũi. Ngoan
ngoãn lên giường nằm. Ở nhà có bố mẹ chăm sóc, nhưng lại phải nghe mẹ phàn nàn,
cô không muốn tranh luận với mẹ, cũng không có sức, chỉ muốn gặp Tiêu Dương.
Thấy Thiên Trần như vậy, Tiêu Dương rất buồn, cô không
nói, anh cũng biết. Không hiểu sao anh cảm giác mỗi lần ở bên nhau, mỗi lần gặp
nhau đều như bớt đi một phần trong quỹ thời gian hữu hạn của họ, gạt đi nỗi bất
an trong lòng vội đi đun nước để cô uống thuốc.
Tiêu Dương hớn hở khoe: “Sư huynh cuối tháng mười hai
là về nước, công ty của bọn anh đã đăng kí rồi, địa điểm cũng đã tìm được rồi,
đang sửa chữa lại”.
Thiên Trần cười đôn hậu dựa vào đầu giường nghe anh
nói. A Dương luôn tỏ ra sôi nổi vào những lúc cô buồn. Cô mơ hồ mỉm cười, “A
Dương, em buồn ngủ”.
“Ừ, ngủ đi, có anh đây, mấy ngày nay cũng không có
việc, anh sẽ chăm sóc em”. Tiêu Dương đỡ cô nằm xuống, đắp chăn, hôn nhẹ vào
má.
Thiên Trần nhắm mắt, yên tâm ngủ.
Tiêu Dương lên mạng, ở chỗ Đồng Tư Thành là hai giờ
sáng, anh vẫn còn trên mạng: “Sư huynh, ở đây mọi việc đã đâu vào đấy, chỉ đợi
huynh về”.
“Anh đã được thay đổi chương trình, có thể sẽ về sớm
hơn, không đón Giáng sinh ở đây.” Đồng Tư Thành cho biết, anh trở về nước sớm
hơn sẽ có thêm thời gian hai tháng chuẩn bị mở công ty, sau tết Nguyên đán mới
đến công ty. “Em và Thiên Trần vẫn khỏe chứ?”.
Tiêu Dương ngoái nhìn Thiên Trần ngủ say, cười: “Vẫn
khỏe”.
“Định khi nào kết hôn? Hai người quen nhau cũng lâu
rồi, không nên trì hoãn quá lâu”.
“Đợi công ty hoạt động ổn định rồi tính”.
“Nhiều nhất một năm, công ty chắc chắn sẽ tốt”. Đồng
Tư Thành rất tự tin trả lời.
Tiêu Dương cười sung sướng, do dự một lát rồi gõ hàng
chữ: “Còn anh? Nghe nói anh viết thư cho Nghiêu Vũ”.
“Ừ, mỗi tuần một bức, cô ấy có đọc hay không, không
quan trọng”.
Tiêu Dương ngạc nhiên, châm thuốc hút. Thiên Trần bảo
anh không nên nói với Đồng Tư Thành thái độ của Nghiêu Vũ. Nhưng anh cảm thấy
nói ra có lẽ sẽ giúp họ hòa giải, lại nhớ những ngày bốn người vui vẻ dạo xưa.
Anh liếc nhìn Thiên Trần như có lỗi, tiết lộ thái độ của Nghiêu Vũ: “Năm xưa có
phải anh hơi tuyệt tình”.
“A Dương, em cũng biết, hồi đó anh không biết tương
lai thế nào. Nếu không trở về, anh đã không viết thư cho cô ấy. Anh định về
nước theo đuổi lại”.
Tiêu Dương cười: “Phải đấy!”.
“Cho dù trước đây hai người có chuyện gì, cho dù Đồng
Tư Thành có làm tổn thương Nghiêu Vũ, nhưng trở về nước anh sẽ theo đuổi lại,
chỉ còn xem cảm xúc hai người bây giờ thế nào. Chúc anh thành công. Nghiêu Vũ
thực ra rất mềm lòng”.
Sau khi out nick, Tiêu Dương đi đến bên giường nhìn
Thiên Trần. Mặt cô đỏ hồng, anh khẽ chạm tay vào, hơi nóng. Thiên Trần bị ốm
cũng đến với anh, khiến anh rất xót xa. Nhìn đồng hồ, vội đi lấy nước, gọi cô
dậy uống thuốc.
Thiên Trần mơ màng mở mắt, nhìn thấy Tiêu Dương ngồi
bên giường mặt lo âu, lại thấy buồn cười. Cô nắm tay anh, bàn tay hơi lạnh, rất
dễ chịu.
“Mấy giờ rồi?”.
“Bốn giờ chiều”.
Thiên Trần sực nhớ mẹ vẫn đang đợi ở nhà, không nên về
quá muộn, nếu không mẹ sốt ruột, gọi đến cơ quan thì hỏng việc. Cô thở dài,
ngồi dậy, uống thuốc xong, ngồi dịch sang bên, “A Dương, anh lại đây cho em dựa
một lát”.
Tiêu Dương ngồi dựa đầu giường, Thiên Trần thỏa mãn
gục vào vai anh, “A Dương, cứ dựa vào anh là em muốn ngủ”.
“Vậy thì ngủ thêm lát nữa, năm giờ anh gọi”.
Thiên Trần người thả lỏng, lại ngủ, Tiêu Dương nhìn
cô, định châm thuốc hút, thấy cô đang ốm, lại thôi. Anh nhắm mắt nhớ lại những
kỉ niệm của hai người, dần dần cũng ngủ thiếp.
“Ding” Điện thoại của Thiên Trần điểm một tiếng, anh
giật mình tỉnh giấc, “Thiên Trần, dậy thôi!”.
Thiên Trần mở mắt, Tiêu Dương đưa máy, cô đón lấy, ấn
nút, giật mình, “Mẹ! Con… con đang trên đường về nhà, hôm nay bận viết bài hơi
muộn… vâng, về ngay đây, biết rồi!”.
Tắt máy, vội vàng trở dậy. Tiêu Dương ái ngại nhìn cô,
cuối cùng lại thở dài, “Thiên Trần, ngày mai em nghỉ ở nhà được không, đừng ra
ngoài, mấy ngày nay trời lại trở lạnh”.
Thiên Trần thu dọn đồ, nghe Tiêu Dương nói vậy, bước
đến ôm anh, “Em muốn đến, ở nhà buồn lắm. Em muốn gặp anh”.
Tiêu Dương ôm cô, cầm túi xách của cô lên, “Nào, anh
đưa em về”.
Thiên Trần xuống xe, vẫy tay với Tiêu Dương, quay
người đi vào cổng khu. Bố mẹ cô ngồi trong phòng khách xem ti vi, thấy con gái,
giáo sư Đào đứng lên, “Để tôi hâm lại thức ăn, Thiên Trần về rồi”.
Thiên Trần lắc đầu, “Bố, con không đói, không muốn
ăn”.
“Sao lại không ăn? Đỡ chút nào chưa? Hôm nay con đi
cũng không mang theo thuốc, lại không uống thuốc hả?”.
“Bộp!”. Mẹ cô đấm tay lên đi văng, đứng lên, “Ông khỏi
cần lo cho nó, nó đã có người mua thuốc, có người nấu ăn, ông vẫn còn lo nó ốm
vẫn đi làm, không được ăn ngon? Cơm canh làm sẵn để phần, thấy muộn còn lo
lắng, Thiên Trần, con”.
Thiên Trần sững người, mẹ cô ngồi xụp xuống đi văng
lau nước mắt. “Mẹ!”. Cô mệt mỏi nói, xem ra mẹ đã gọi điện đến cơ quan, đã biết
cô không đi làm.
Giáo sư Đào ái ngại nhìn con gái, lại nhìn vợ, thở
dài, “Thiên Trần vẫn đang ốm…”.
Mẹ cô nghẹn giọng, “Phải rồi! Ốm! Ốm mà vẫn đi làm, nó
ốm vẫn đi tìm Tiêu Dương… nếu tôi không yên tâm gọi điện đến cơ quan, làm sao
biết nó lại giấu tôi, lừa tôi…”.
Đầu nhức buốt từng cơn, Thiên Trần khẽ nói, “Mẹ à,
Tiêu Dương sắp khai trương công ty, anh ấy thực sự rất tốt…”.
“Mở công ty? Công ty bán túi à?”. Mẹ thấy Thiên Trần
thừa nhận đến nhà Tiêu Dương, lại tức sôi, “Thiên Trần, con trở nên như vậy từ
bao giờ? Lén lút đi lại với nó, lại còn nói dối. Mẹ đã nói với con bao nhiêu
lần, khoan nói Tiêu Dương, nhìn gia đình xem, nếu con lấy nó, con có chung sống
với cả nhà đó được không? Bố mẹ nghỉ hưu non, nhà lại còn bà ngoại… mẹ nhất
định không thông gia với người như vậy!”.
Thiên Trần nghẹn họng, không nhịn được đối lại mấy
câu, “Không phải con lấy bố mẹ anh ấy!”.
“Hôn nhân không phải chuyện của hai người, mà là
chuyện của hai nhà, mẹ tuyệt đối không tán thành! Con phải chấm dứt với nó!”.
Mẹ cô nói như đinh đóng cột.
“Thôi… thôi…”. Gíao sư Đào thấy hai mẹ con bắt đầu gay
gắt, vội can, “Thiên Trần đang ốm, không muốn ăn thì đi ngủ đi”.
Thiên Trần cũng không muốn nói, quay người đi lên gác.
Bước chân nặng như đeo đá. Thiên Trần không biết do cô ốm mệt hay do thái độ
cương quyết của mẹ, mệt lả lê từng bước. Cầu thang gỗ đã cũ cót két dưới chân,
từng tiếng gõ vào lòng, ngực cô tức nặng, khó thở như bị đè, cô vào phòng, chui
vào chăn, hai hàng nước mắt túa ra.
Không lâu sau, mẹ đi vào vặn sáng đèn, khẽ gọi: “Thiên
Trần, mẹ đã nấu canh, ăn một chút rồi hãy ngủ”.
Thiên Trần mở mắt nhìn mẹ: “Con không muốn ăn, không
đói”.
“Thiên Trần, con trách mẹ phải không?”. Mẹ ngồi xuống
mép giường thở dài, “Con chưa từng trải, không biết những điều vụn vặt trong
cuộc sống gia đình, không phải chỉ cần có tình cảm là được, tình cảm nhiều lúc
còn bị ảnh hưởng bởi hai bên gia đình. Bây giờ nói gì con cũng không bỏ vào
tai, mẹ tuyệt đối không tán thành con và Tiêu Dương lấy nhau… thà để bây giờ
con trách mẹ, còn hơn thấy con sau này đau khổ hối hận!”. Nói xong bà lại nghẹn
ngào.
Thiên Trần ngoan hiền, chất phác như vậy, từ nhỏ chưa
bao giờ chịu khổ, chưa trải qua những phức tạp, đen tối của xã hội, không hiểu
nỗi khổ ở đời, cho rằng chỉ cần có tình yêu là
có thể sống với nhau. Nhưng bà nhìn con, thầm quyết tâm, nhất định không để con
gái vào gia đình Tiêu Dương, chịu khổ. Bà cũng nhất quyết không thông gia với
người như vậy! “Thiên Trần, mẹ đã báo với cơ quan rồi, mấy ngày nay con cứ ở
nhà nghỉ ngơi, mẹ cũng không bận, mẹ sẽ nấu ăn cho con. Ngủ sớm đi”. Bà đắp chăn,
tắt đèn, đóng cửa đi ra.
Mẹ đi khỏi, Thiên Trần lặng lẽ khóc. Mũi tắc không thở
được, đầu nặng trịch, thầm nghĩ, có phải mình sắp chết? Cô lần tìm điện thoại
dưới gối, nhắn tin cho Tiêu Dương: “Em nhớ anh, A Dương, em rất khó chịu, có lẽ
em sắp chết, không cần nhắn lại, em ngủ đây!”.
Nghiêu Vũ ở nhà đang lên mạng, đột nhiên có tiếng gõ
cửa. Muộn thế này không biết còn ai đến? Cô lẩm bẩm ra mở cửa, khuôn mặt thanh
tuấn của Tiêu Dương đầy lo âu, cô giật mình, “Tiêu Dương? Sao thế?”.
Tiêu Dương thở gấp, anh chạy một mạch bảy tầng lầu,
tim đập thình thịch, cố trấn tĩnh, nói: “Nghiêu Vũ, Thiên Trần ốm rồi”.
Nghiêu Vũ gật đầu, để anh vào phòng, đi rót cốc nước:
“Biết rồi, Thiên Trần bị cảm”.
“Không phải”. Tiêu Dương lo lắng nhìn Nghiêu Vũ.
Nghiêu Vũ chợt hiểu, thở dài, “Anh không định nói bây
giờ muốn gặp Thiên Trần chứ? Đã sắp chín giờ, bố mẹ cậu ấy đều ở nhà, Thiên
Trần bị ốm, làm sao ra ngoài?”.
Tiêu Dương uống ngụm nước, yên lặng một lát, nói: “Anh
chỉ lo cho cô ấy, muốn em đến xem thế nào, Thiên Trần tắt máy rồi”. Nói xong
chìa cho cô xem tin nhắn của Thiên Trần.
Nghiêu Vũ nhìn, cũng hơi sốt ruột, “Có phải Thiên Trần
về nhà, xảy ra chuyện gì?”.
Tiêu Dương không nói, ánh mắt nhìn Nghiêu Vũ vừa e
ngại vừa cầu khẩn. Nghiêu Vũ nhìn anh, dường như hiểu ra, quay người cầm túi
xách, nói: “Đi thôi”.
Hai người đi taxi đến nhà Thiên Trần. Qua quán cháo,
Tiêu Dương nhớ ra Thiên Trần thích ăn cháo cá ở đây, liền bảo dừng xe mua một
suất, Tiêu Dương thận trọng bê hộp cháo, tay nóng rẫy, sốt ruột giục tài xế đi
nhanh.
Nghiêu Vũ ngồi ghế sau, lòng chợt cay đắng, nhớ lại
lần cô bị cảm, ngày nào Đồng Tư Thành cũng mua đồ ăn ngon, nhờ Thiên Trần mang
đến phòng cho cô. Nghiêu Vũ nhận được, liền chạy ra cửa sổ nhìn, anh đứng dưới
tầng giơ tay ra hiệu bảo cô vào, Nghiêu Vũ không chịu, chỉ ngây người nhìn anh,
anh cau mày nhắn tin bảo cô quay vào nằm nghỉ…
Anh yêu cô như vậy, sao có thể lạnh lùng nói chia tay?
Chớp hai mắt cay cay, nhìn ra ngoài. Đột nhiên thấy sợ, cô sợ Đồng Tư Thành trở
về, lại khuấy đảo cuộc sống, khiến cô không có lựa chọn nào khác.
Gần đến nơi, Tiêu Dương đưa hộp cháo cho Nghiêu Vũ,
lặng lẽ đứng đợi dưới gốc cây bên ngoài. Từ đây có thể nhìn thấy cửa sổ phòng
Thiên Trần, bây giờ chỗ đó âm u, tối như lòng anh lúc này.
Anh đứng dưới gốc cây, nhìn Nghiêu Vũ đi qua, mắt
không dời cửa sổ tầng hai, chờ đợi chỗ đó sáng đèn, ánh đèn có thể chiếu sáng
lòng anh.
Nghiêu Vũ tươi cười gõ cửa nhà Thiên Trần, giáo sư Đào
ra mở, “Ô, Nghiêu Vũ? Cháu tìm Thiên Trần?”.
“Vâng, bác Đào, nghe nói Thiên Trần bị ốm, ngày mai
phải đi làm, cho nên bây giờ cháu đến thăm, nhân tiện mang cho Thiên Trần ít
cháo”.
Giáo sư Đào để cô vào nhà, “Bây giờ có lẽ Thiên Trần
đã ngủ, con bé này”.
“Nghiêu Vũ à? Buổi tối Thiên Trần không ăn, bị cảm khá
nặng”. Mẹ Thiên Trần nói.
“Cô ạ, cháu đến thăm Thiên Trần”.
Mẹ Thiên Trần nói, “Cháu và Thiên Trần thân nhau như
vậy, cô cũng không giấu, cháu phải khuyên Thiên Trần không được đi lại với Tiêu
Dương, chuyện này cô không đồng ý”.
Nghiêu Vũ ngớ người, đoán chắc vẫn lại chuyện cũ. Bây
giờ Tiêu Dương đang đứng bên ngoài, nếu bố mẹ Thiên Trần biết… Cô cúi đầu,
giọng ngần ngại: “Cô à, đợi Thiên Trần khỏi đã, bây giờ nói chuyện này… cậu ấy
vẫn đang đau đầu. Cháu lên gác đây”.
Mẹ Thiên Trần thở dài, đưa mắt nhìn theo.
Vừa bật đèn, Nghiêu Vũ khóa trái cửa, đi đến bên
giường, mặt Thiên Trần hơi đỏ, vẫn còn sốt nhẹ, “Thiên Trần, Tiểu Vũ đây! Dậy
đi!”.
Thiên Trần mở mắt nhìn Nghiêu Vũ, cổ nghèn nghẹn, muốn
khóc, “Tiểu Vũ!”.
“Ôi, bà cô của tôi, phục cậu quá đấy, mau mặc thêm áo
ngồi dậy! Tiêu Dương đang ở dưới kia!”. Nghiêu Vũ nói khẽ.
Thiên Trần như tỉnh lại, “A Dương, anh ấy đến ư? Sao
anh ấy lại đến?”.
Nghiêu Vũ sốt ruột, “Cậu mau mặc thêm áo, kẻo lại bệnh
nặng thì khốn!”.
Thiên Trần vội mặc thêm áo chạy đến cửa sổ ngó xuống.
Có đốm lửa đầu thuốc lá lập lòe dưới gốc cây phía xa, nước mắt cô trào ra, há
miệng định gọi.
Nghiêu Vũ nhanh tay kéo cô, “Thiên Trần, cậu sốt cao
hoảng loạn hả? Bố mẹ cậu đang ở dưới nhà”.
Thiên Trần quay lại lao đến giường lấy di động, di động
không biết bị ai tắt máy, cô hấp tấp mở máy. Nghiêu Vũ vội đưa điện thoại của
mình.
Tiêu Dương nhìn cửa sổ sáng đèn, trong đêm thu, ánh
đèn đó ấm và sáng như vậy. Lòng anh cũng sáng lên, mọi phiền não được gột sạch
trơn. Anh ngây người nhìn bong dáng quen thuộc hiện ra trên cửa sổ, bỗng thấy
yên lòng, điện thoại đổ chuông, anh vội áp vào tai.
“A Dương!”.
Thiên Trần cố kiềm chế, không bật khóc, cô hít một
hơi, mắt đẫm nước lại nhìn về phía Tiêu Dương. Anh không đứng dưới đèn, cô nhìn
không thấy, nhưng biết anh ở đó.
“Em ăn một chút gì rồi ngủ đi, nha?”. Giọng
Tiêu Dương khe khẽ.
Nghiêu Vũ chỉ bát cháo trên bàn, “Anh ấy mua trên
đường”. Lòng nhói đau, Thiên Trần đột nhiên nói: “A Dương, hãy chờ em!”. Sau đó
tắt máy, quay lại bảo Nghiêu Vũ, “Mình phải gặp anh ấy, Tiểu Vũ!”.
Nghiêu Vũ sững người, “Làm thế nào cậu ra được?”.
Thiên Trần nghiến răng, “Mình nhảy xuống!”.
Nghiêu Vũ hoảng hốt, “Cậu điên rồi!”. Cô chạy đến cửa
sổ nhìn ra ngoài, lại ngoái đầu nhìn Thiên Trần, “Chẳng phải cậu tiễn mình ra
cổng là được sao?”.
Thiên Trần cười “khạch” một tiếng, mặt thiểu não,
“Mình lú lẫn rồi”.
Thiên Trần ăn xong cháo, chép miệng: “Ngon quá!”.
Nghiêu Vũ thấy vậy bật cười, kéo cô xuống nhà, bố mẹ
Thiên Trần đang xem ti vi, thấy cô đi xuống, hỏi, “Nghiêu Vũ về hả? Muộn rồi,
hay là ngủ ở đây một tối”.
“Không ạ, mai công ty cháu có việc, cô à, cháu sẽ nhớ
kĩ lời cô!”. Nghiêu Vũ ý tứ nói.
Mẹ Thiên Trần tươi cười, “Tốt quá, lúc nào rảnh lại
đến chơi!”.
“Mẹ, con tiễn Tiểu Vũ ra cửa!”. Thiên Trần thận trọng
nói.
“Về ngay nhé, mặc thêm áo chưa?”. Mẹ nhìn ái ngại.
“Dạ, đủ ấm rồi”. Thiên Trần trả lời, cả hai bước ra,
Nghiêu Vũ cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi, bíu chặt Thiên Trần.
Mẹ cô tiễn ra cửa, nhìn theo hai người một lúc, Thiên
Trần không dám ngoái lại, không dám nhìn về phía Tiêu Dương, đi đến cổng khu
mới dám ngẩng lên.
Nghiêu Vũ đứng ở cổng, quan sát bên trong, quay đầu
nói nhỏ, “Mười phút!”.
Thiên Trần còn chưa kịp phản ứng, cánh tay ai đã kéo
cô vào bóng cây. Cô vừa gục vào anh, khẽ gọi, “A Dương!”.
Tiêu Dương ôm chặt cô, mùi hương quen thuộc ập đến,
mắt anh chợt ướt. Cả hai không nói, chỉ yên lặng ôm chặt nhau.
Nghiêu Vũ nhìn thời gian vội báo hiệu cho họ.
Đối với cặp tình nhân, mười phút giống như một giây,
chớp mắt đã trôi qua. Nghiêu Vũ không muốn quấy rấy họ, lại không thể không
nhắc, “Thiên Trần, phải về rồi”.
Tay Tiêu Dương hơi lỏng, “Thiên Trần, về nhà đi em?
Nghỉ sớm đi”.
Thiên Trần túm chặt áo anh, Tiêu Dương vuốt ve mặt cô,
giọng càng dịu, “Nghe nào, ngoan?”.
“Thiên Trần!”. Nghiêu Vũ hơi cuống, chỉ cần về muộn,
mẹ Thiên Trần tinh mắt thế, nhất định nhìn ra, lần sau mình làm gì cũng khó.
Thiên Trần lưu luyến buông tay, hôn má Tiêu Dương,
quay người chạy về. Tiêu Dương nhìn theo, môi mím chặt run run, mãi đến khi không
thấy bóng Thiên Trần, mới gượng cười nói với Nghiêu Vũ: “Lại phiền em rồi”.
“Nói gì vậy, đi thôi!”. Nghiêu Vũ hai tay bỏ trong túi
quần, cùng Tiêu Dương đi ra phía cổng.
“Sư huynh bảo có lẽ mười ngày nữa sẽ về nước”. Tiêu
Dương nói.
“Ồ, thế sao?”. Nghiêu Vũ nghe vậy, không biết vui hay
buồn, dường như vừa muốn, vừa không muốn gặp Đồng Tư Thành. Lại ngao ngán, “Có
hứng thú không, uống chút rượu nhé?”.
Tiêu Dương kinh ngạc nhìn cô. “Em chỉ uống một cốc là
say cơ mà?”.
“Em không nói là em muốn uống, chỉ muốn không khí quán
bar!”. Nghiêu Vũ không muốn về nhà, tâm trạng thế này sẽ rất khó ngủ.
Tiêu Dương cười, “Được, anh cũng đang thích!”.
Hai người vào quán bar bên ngoài đại học cũ. Rất lâu
không đến những chỗ huyên náo thế này, Nghiêu Vũ vừa vào cửa đã bị làn sóng âm
thanh chói tai dội đến, vội lùi hai bước, nhoẻn cười, “Tiêu Dương, lâu lắm
không đến đây, cảm giác là lạ”.
Tiêu Dương cười ngất, hai người vào tìm chỗ ngồi, anh
gọi nửa tá bia, Nghiêu Vũ gọi cốc nước lọc.
Âm nhạc dưới sự điều khiển của DJ kích thẳng vào thần
kinh, từng lớp chát chúa, vọng đến từng ngóc ngách phòng, trong cảnh này không
cần nói chuyện, Tiêu Dương và Nghiêu Vũ mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng.
Càng những nơi huyên náo, lòng càng cô đơn, tiếng
nhạc, tiếng người, đều là âm thanh của một thế giới khác, không thuộc về họ.
Tiêu Dương rót rượu ngẩng đầu nhìn Nghiêu Vũ, mắt cả hai cùng một thần sắc như
nhau, anh bỗng cười to, phá vỡ không khí trầm lặng giữa hai người, “Đi, chúng
ta vào nhảy Cha Cha Cha!”.
Nghiêu Vũ cười ha ha, cùng Tiêu Dương nhập vào đám
nhảy. Cô và Tiêu Dương đều nhảy rất giỏi, lặng lẽ phối hợp, nhanh chóng bắt vào
tiếng nhạc. Hai người cười hết cỡ, mặt bừng bừng hưng phấn. Tiêu Dương nhìn
Nghiêu Vũ thầm than, Nghiêu Vũ nhìn Tiêu Dương thở dài.
Có lẽ nhảy như vậy khiến cả hai nhẹ nhõm. Nghiêu Vũ
toát mồ hôi, lát sau đã không trụ được nữa, thở hổn hển vỗ vai Tiêu Dương, hét
to: “Mệt rồi, Tiêu Dương! Đã quá!”.
Tiêu Dương cười lớn, giơ tay chắn những người xung
quanh để cô đi ra. Tiêu Dương nói to, “Em không biết uống rượu thật đáng
tiếc!”.
“Em biết uống, nhưng không uống được nhiều, cứ uống là
có biến, rượu kém chất lượng không dám uống!”. Nghiêu Vũ cũng hét to trả lời.
“Có muốn uống không?”.
“Được, chỉ uống hai ngụm! Không uống thì giơ bình rượu
lắc!”.
Tiêu Dương đưa chai bia, Nghiêu Vũ uống một ngụm,
cười: “Có khi nửa tỉnh nửa say lại dễ chịu!”.
“Nghiêu Vũ, Đồng Tư Thành lại theo đuổi em, em có chấp
nhận không?”.
“Không biết!”. Nghiêu Vũ lắc người theo tiếng nhạc,
quá mâu thuẫn, quá khó quyết định, cô không muốn nghĩ, “Tiêu Dương, nếu bố mẹ
Thiên Trần tiếp tục phản đối, anh định thế nào?”.
Tiêu Dương yên lặng một lát rồi nói to, “Không biết!”.
Hai người nhìn nhau, cùng cười phá lên.
Cả hai không biết, ở một chỗ xa, Hứa Dực
Trung đang ngồi nhìn họ, hôm nay hết giờ làm, anh và Đỗ Lối
cùng đi ăn tối, sau đó Đỗ Lối nói lâu lắm không thăm lại trường cũ, vậy là đến
quán bar bên cạnh Đại học C. Vốn đã định đi, Hứa Dực Trung nhìn thấy Nghiêu Vũ
và Tiêu Dương bước vào vậy là nán lại.
Sau hôm mang tài liệu giúp Nghiêu Vũ, anh suy nghĩ rất
lâu, cảm thấy có lẽ do điều kiện của mình quá tốt, nhưng Nghiêu Vũ dường như
rất thờ ơ khiến anh tự ái mà để ý đến cô, nhưng không nghĩ mình lại thích cô
chỉ sau mấy lần tiếp xúc.
Cũng sau hôm đó, Hứa Dực Trung bắt đầu nghiêm túc suy
nghĩ, đã đến lúc mình nên tìm bạn gái, trước đây nhu cầu về mặt này dường như
rất bình thường, mặc dù xung quanh không thiếu người đẹp, cũng từng vui chơi
nhưng chưa hề động lòng, cũng không có ý định nghiêm túc. Nhưng bây giờ, anh
nghĩ, nên có bạn gái để khỏi làm những việc lạ lùng như một gã trai mới lớn.
Lại nghĩ đến buổi tối vô duyên vô cớ chạy đến đứng dưới nhà Nghiêu Vũ, bỗng cau
mày toát mồ hôi.
Mấy ngày nay chỉ cần có thời gian là anh hẹn mấy cô
gái đi ăn, đi chơi, kể cả hôm nay. Đến giờ ăn, anh liền hẹn Đỗ Lối. Đỗ Lối xinh
đẹp, vui tươi như con chim nhỏ, hết giờ làm việc là lộ ra vẻ quyến rũ khác
thường, đi với anh, trông rất xứng đôi, dù ở quán ăn hay quán bar đều nhận được
những ánh mắt ngưỡng mộ.
Đỗ Lối là học sinh giỏi khoa Văn, không phải là bình
hoa trang trí, nói chuyện với cô rất thú vị. Tuy nhiên, nhìn thấy Nghiêu Vũ đi
vào, không hiểu sao Hứa Dực Trung bỗng lơ đãng, câu chuyện với Đỗ Lối trở nên
rời rạc, ánh mắt vô tình hữu ý vượt qua Đỗ Lối dừng ở Nghiêu Vũ.
Nghiêu Vũ xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng hoan hỉ
vui tươi chưa từng thấy. Hứa Dực Trung hơi ghen tị, xưa nay Nghiêu Vũ luôn giữ
khoảng cách với anh. Lúc này anh cảm thấy ngưỡng mộ Tiêu Dương, sự thân thiết
bạn bè đó Nghiêu Vũ cũng chưa bao giờ dành cho anh.
Anh hơi khó chịu vì những ý nghĩ kì quặc trong đầu, có
gì giống như niềm vui bất ngờ nhìn thấy nhau sau mấy ngày không gặp, lại như
nỗi thất vọng tự đáy lòng khi thấy cô vui vẻ nói cười với người đàn ông khác,
trong khi anh lại không thể đùng đùng bỏ đi.
Đỗ Lối thận trọng quan sát Hứa Dực Trung. Anh ngồi yên
mặt không để lộ dấu vết. Cô ngồi đối diện, không biết từ lúc nào anh trở nên ít
nói, cầm ly rượu tư lự ngước nhìn. Lúc đầu tưởng anh nhìn cô, lát sau liền nhận
ra, tâm trạng Hứa Dực Trung bất ổn. Cô chợt quay người, khóe mắt liếc thấy
Nghiêu Vũ.
Lúc này, phẫn nộ trào lên trong lòng Đỗ Lối, lòng kiêu
hãnh của cô bị giáng một đòn đau, không có gì làm tổn thương một cô gái đến như
vậy. Cô thầm hối hận, tự dưng đề nghị đến quán này! Đỗ Lối quyết định, từ nay
tất cả những nơi Nghiêu Vũ quen thuộc cô sẽ tuyệt nhiên không đến.
Cô chăm chú nhìn Hứa Dực Trung, vẻ thách thức lộ ra
trong đôi mắt đẹp, “Hứa Dực Trung, anh có nhảy không?”.
“Ha ha, trò đó dành cho giới trẻ, tôi không hợp”. Hứa
Dực Trung vừa uống rượu vừa nói, bảo anh chen vào,
cũng uốn éo như điên giống đám choai choai kia, anh không làm được.
Đỗ Lối đứng lên, “Em sẽ nhảy cho anh xem!”. Cô thoăn
thoắt nhảy lên chiếc bục cao bên cạnh sàn nhảy, khuôn mặt đẹp, dáng người thon
thả, động tác bốc lửa khiến đám thanh niên xung quanh phấn khích hú vang từng
trận.
Hứa Dực Trung cầm ly rượu, cười cười nhìn cô, vẻ đoan
trang thanh lịch lúc làm việc, những chăm sóc tinh tế ngoài giờ và vẻ cuồng
nhiết quyến rũ lúc này, điểm nào của Đỗ Lối cũng đủ hấp dẫn đàn ông.
Nhưng sao anh không có cảm giác đó với cô? Sự vấn
vương… rung động? Anh nhớ tới lời nói đùa của Trương Lâm Sơn hôm nào: “Dực
Trung, có quá nhiều phụ nữ đẹp vây quanh cậu, cho nên cậu miễn dịch đối với
họ!”. Anh lắc đầu, phụ nữ đẹp, đàn ông đều thích, nếu chỉ ngắm nhìn và thích
đơn thuần, trong tập đoàn không thiếu người đẹp, tài ăn nói và ngoại hình của
cố vấn Trí Nghiệp cũng có thể xứng là thượng đẳng, cho dù không bằng Đỗ Lối,
cũng không kém bao nhiêu.
Đang nghĩ vậy, Đỗ Lối đã nhảy được nửa bài, phấn khích
ra khỏi vòng người đang quay cuồng, lau mồ hôi nói to, “Lâu lắm không nhảy, ra
mồ hôi thật dễ chịu!”.
“Ha ha đúng thế, vận động làm người ta khỏe mạnh, nhảy
rất đẹp!”. Hứa Dực Trung chạm cốc với cô, uống một ngụm nói.
Đỗ Lối lòng như vỡ ra một nỗi thất vọng lớn dần, Hứa
Dực Trung có thích nhưng ánh mắt không có vẻ ngây dại ở mắt đàn ông hướng vào
cô. Đỗ Lối cười hỏi anh, “Chẳng lẽ anh chưa từng nhảy như vậy?”.
“Có, hồi đại học tôi còn là chủ công của một ban
nhạc!”.
“Ô, thế sao? Vậy anh đừng ngồi dí ở đó, anh đâu phải
ông già, đến chỗ này phải thoáng một chút mới hay!”.
Hứa Dực Trung nhìn đám người xung quanh, chỗ này gần
Đại học C, sinh viên đông, môi trường này không thuộc về anh. Anh cười cười
không nói.
Đã rất muộn, sắp mười hai giờ đêm, Đỗ Lối cay đắng
nghĩ, nếu Nghiêu Vũ không xuất hiện, có lẽ Hứa Dực Trung đã đưa cô về từ lâu.
Cô hơi ngoái đầu, “Dực Trung, kia có phải Nghiêu Vũ và Tiêu Dương? Khéo quá, có
nên đến chào họ một câu?”.
Hứa Dực Trung nhìn cô mỉm cười: “Được”.
Đỗ Lối đứng dậy, cầm ly rượu đi về phía Tiêu Dương và
Nghiêu Vũ.
Hai người đang rất vui, sự sảng khoái phấn khích, nhất
thời xua đi phiền muộn trong lòng, ngày mai hẵng hay, cho dù có thoải mái một
ngày cũng tốt.
Con người có lúc như thế, cần dùng cách thức khác nhau
để cân bằng tâm lí. Ví dụ, phụ nữ lúc không vui thường đi mua đồ, làm lại tóc,
tâm trạng do đó cũng thay đổi. Không khí huyên náo, âm
nhạc, đám người cuồng nhiệt, rượu tất cả đều phù hợp nhất đối với Tiêu Dương và
Nghiêu Vũ đang bộn bề tâm trạng.
“Hai người đến lúc nào? Thiên Trần đâu?”. Đỗ Lối vui
vẻ hỏi.
Mặt Tiêu Dương lộ ra nụ cười ngạc nhiên, “Đỗ Lối? Ha
ha, chúng tôi đến được một lúc, Thiên Trầm hơi cảm, ở nhà nghỉ ngơi”.
“Có nặng không?”. Đỗ Lối quan tâm.
“Thời tiết này dễ bị cảm, nhẹ thôi, nghỉ ngơi mấy ngày
là khỏi”. Tiêu Dương trả lời, quay đầu cười với Hứa Dực Trung, “Phó tổng Hứa,
xin chào!”.
Hứa Dực Trung cười, “Gọi tên thôi, Tiêu Dương, thì ra
Nghiêu Vũ có thể uống được rượu đấy chứ!”.
Nghiêu Vũ cười lắc đầu.
“Nghiêu Vũ không uống được rượu, chỉ một cốc để có cảm
giác, anh đừng nghĩ cô ấy uống được”. Đỗ Lối chủ động bênh vực Nghiêu Vũ.
Nghiêu Vũ hơi ngạc nhiên nhìn cô, cười: “Đỗ Lối nói
đúng, tửu lượng của tôi chỉ một ly. Để có cảm giác”.
Đỗ Lối đi đến cạnh Nghiêu Vũ, cười hỏi: “Hiếm hoi lắm
mới thấy cậu uống rượu, hôm nay chắc rất vui?”.
“Thỉnh thoảng như vậy cũng hay. Còn cậu, vẫn tốt
chứ?”. Nghiêu Vũ nói ý tứ.
“Vẫn ổn!”.
Hai người không nói nữa.
Tiêu Dương lắc bình rượu trong tay, rót cho mọi người,
bốn người cùng uống coi như chào hỏi.
“Các bạn bình thường cũng thích chơi như thế này à?”.
Hứa Dực Trung hỏi Tiêu Dương.
“Thỉnh Thoảng, còn Phó tổng Hứa?”. Tiêu Dương lịch sự
hỏi.
“Đã nói rồi, gọi tên thôi. Đừng khách khí”.
Tiêu Dương cười, “Được, Dực Trung!”.
Hứa Dực Trung không nhìn Nghiêu Vũ nữa. Nhưng anh biết
cô cũng không nhìn anh, một lần cũng không.
Đỗ Lối ngửa mặt, nói với Hứa Dực Trung, “Dực Trung,
sắp một giờ rồi, em hơi buồn ngủ”.
“À, cũng muộn rồi, chúng ta đi thôi, hai bạn vẫn chơi
tiếp chứ?”.
“Một lát nữa, tạm biệt!”.
Hứa Dực Trung chào họ, cùng Đỗ Lối đi ra. Quán bar bây
giờ mới là lúc huyên náo nhất. Đỗ Lối đi theo Hứa Dực Trung, bỗng khoác tay
anh. Hứa Dực Trung hơi sững ra giây lát, không nói gì, cả hai đi ra.
Anh đương nhiên không thể làm mất lòng phụ nữ.
Đến khu nhà của Đỗ Lối, Hứa Dực Trung mỉm cười cáo từ,
“Tối nay chơi hơi muộn, nghỉ đi”.
Đỗ Lối nở nụ cười cực đáng yêu, “Anh cũng vậy. Tạm
biệt!”.
Bóng dáng yểu điệu của cô biến mất trong tầm mắt. Hứa
Dực Trung nhớ lại hai lần Nghiêu Vũ nói tạm biệt anh, anh đều buột miệng hỏi,
khi nào gặp lại. Nhưng lúc này, tại sao anh không buột miệng hỏi Đỗ Lối như
thế? Lại chợt nghĩ, tối nay anh và Đỗ Lối thân mật xuất hiện trước mặt Nghiêu
Vũ, cô sẽ nghĩ gì? Không hiểu sao, anh rất muốn biết, liền lái xe đến nhà cô.
Cửa sổ căn phòng trên tầng bảy của Nghiêu Vũ vẫn chưasáng
đèn. Hứa Dực Trung mở chiếc cửa nhỏ trên nóc xe, gió lạnh thổi vào, anh ngồi
yên, chờ đợi, chỉ muốn thấy Nghiêu Vũ về nhà.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hứa Dực Trung
nhớ tới truyện cổ tích Con quỷ và người đánh cá. Con quỷ bị hoàng đế Lomon nhốt
trong bình ném xuống biển, trong một trăm năm chờ đợi đầu tiên, con quỷ nói,
nếu được người cứu, nó sẽ cho người đó làm hoàng đế thiên hạ, đến một trăm năm
thứ hai, con quỷ nói, nếu được cứu, nó sẽ cho người đó phú quý suốt đời, đến
một trăm năm thứ ba, nó sẽ cho người đó thỏa mãn ba điều ước, đến một trăm năm
thứ tư, sự kiên nhẫn của quỷ đã cạn kiệt, nó sẽ nổi điên giết ân nhân cứu mạng.
Hứa Dực Trung thầm nghĩ, anh bây giờ chính là con quỷ đã chờ đợi bốn trăm năm.
Đã ba giờ sáng, Nghiêu Vũ vẫn chưa về nhà. Hứa Dực
Trung bỗng nghĩ có phải Nghiêu Vũ đã về nhà đi ngủ lúc anh đưa Đỗ Lối về? Anh
ngồi đây chịu gió rét, trong khi cô đã vào nhà ung dung ngủ trong chăn ấm. Vừa
nghĩ vậy anh bỗng buồn cười, đang định bỏ đi, thì nhìn thấy một chiếc taxi
phóng đến, Tiêu Dương đưa Nghiêu Vũ về.
Anh nhìn Nghiêu Vũ cười vẫy tay tạm biệt Tiêu Dương,
nhìn chiếc taxi phóng đi và Nghiêu Vũ thong thả đi tới. Dưới ánh đèn đường vàng
võ, trông cô càng mảnh mai đơn bạc. Mấy lần anh định gọi, lại kiềm chế.
Một lần nữa, anh lại nhìn đèn từng tầng sáng lên, bóng
Nghiêu Vũ chập choạng trong ánh đèn đó và ánh đèn tối dần sau lưng cô. Hứa Dực
Trung yên lặng ngồi trong xe. Ánh đèn nhợt nhạt trùm lên người cô, trong màn
đêm đen, anh cảm giác Nghiêu Vũ lúc này vô cùng tội nghiệp. Không hiểu sao anh
có cảm giác đó.
Đèn tầng bảy đã sáng. Hứa Dực Trung định chờ đèn tắt
sẽ ra về, nhưng chờ đợi này hóa ra là suốt phần đêm còn lại. Có lẽ Nghiêu Vũ
quên không tắt đèn hoặc suốt đêm không ngủ, đèn vẫn sáng mãi, Hứa Dực Trung
cũng mãi không đi.
Khi anh tỉnh dậy, trời đã lờ mờ sáng. Anh nhìn đồng
hồ, sáu giờ, trong khu nhà tầng cũ kĩ vang lên đủ mọi thứ âm thanh, thành phố
phát ra tiếng nổ giòn giống như quả trứng bị đập vỏ, bừng tỉnh.
Anh hắt hơi, phát hiện suốt đêm không đóng cửa sổ trên
trần xe, lạnh run người, vội đóng cửa, mở điều hòa để số to cho ấm, lại ngước
mắt nhìn lên, ánh đèn tầng bảy lờ mờ, dần dần bị nhấn chìm bởi sắc ngày đang
tới.
Hứa Dực Trung cử động, cảm thấy người hơi đau, đêm qua
chắc mình uống rượu nhiều, lại ngốc nghếch đến ngồi suốt đêm dưới nhà cô, nghĩ
vậy anh không nhịn được bật cười, lái xe đi.