Mẹ tôi đã nói đúng. Tắm xong người cũng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Tôi ngửa mặt dưới vòi hoa sen và để mặc cho làn nước ấm cuốn trôi đi mọi nỗi phiền muộn và lo lắng. Tôi cảm thấy khá hơn rất rất nhiều. Sau khi tắm xong, tôi tung tẩy đi xuống dưới nhà, như một người hoàn toàn mới.
Mẹ và anh Conrad đang thì thào to nhỏ chuyện gì đó với nhau trong bếp. Họ ngưng bặt ngay khi vừa thấy tôi đẩy cửa đi vào. “Trông con khá hơn nhiều rồi đó,” mẹ nói. “Jeremiah đâu rồi ạ?” Tôi hỏi. “Jeremiah lại vừa chạy ra siêu thị rồi. Thằng bé quên mất không mua bưởi.” Cái máy bấm giờ trong bếp kêu inh ỏi, mẹ đứng dậy nhấc khay bánh muffin ra khỏi lò nướng.
Mẹ chẳng may chạm tay vào cái khuôn làm bánh vẫn còn đang nóng, giãy nảy lên làm rơi cả cái khuôn xuống sàn bếp. Anh Conrad nhảy vội ra hỏi xem mẹ có sao không, trước cả khi tôi kịp lên tiếng. “Cô không sao!” Mẹ nhanh tay mở vòi nước và nhúng ta xuống đó. Sau đó mẹ nhặt cái bánh vừa bị rơi lên và đặt trở lại vào khay.
Tôi nhảy lên bếp ngồi xem mẹ đổ bánh vào trong giỏ. “Suỵt! Bí mật nhá!” Mẹ nháy mắt bảo tôi. Đáng ra mẹ phải để cho bánh nguột một chút trước khi đổ ra khỏi khuôn nhưng tôi đã không nói với mẹ điều đó. Trừ mấy cái còn sót lại một ít trong khuôn, số còn lại trông đều khá ổn.
“Con ăn một cái đi,” mẹ mời. Tôi nhón tay lấy một cái còn đang nóng hổi. Hơi bở một chút nhưng nói chung là ngon. Tôi ăn hết veo chỉ trong vòng một phút. Sau khi tôi ăn xong, mẹ nhắc, “Con và Conrad đi đổ rác hộ mẹ cái.” Không nói không rằng, anh Conrad cúi xuống xách hai túi rác nặng nhất, để phần lại cho tôi cúi túi nhẹ hều.
Tôi đi theo anh ra ngoài bãi rác ở cuối đường. “Em đã gọi cho mẹ à?” Anh hỏi. “Chắc thế,” tôi gật đầu, im lặng chờ anh lên giọng chế giễu là đồ trẻ con vì chưa gì đã đi gọi điện cho mẹ. Nhưng anh đã không làm như vậy. Thay vào đó anh chỉ lặng lẽ nói, “Cảm ơn em.” Tôi thộn mặt ra nhìn anh.
“Nhiều lúc anh làm em hơi bị bất ngờ đấy,” tôi nói. Anh nói, mắt không hề nhìn tôi. “Còn em chưa bao giờ khiến cho anh phải bất ngờ cả. Em lúc nào cũng vẫn vậy.” “Cám ơn anh,” tôi hậm hực nhìn anh. Sau đó tôi ném túi rác vào trong thùng và sập thật mạnh cái nắp thùng xuống.
“Không, ý anh là…” Tôi đứng im đợi xem anh định nói thêm câu gì tiếp theo và có vẻ như anh cũng đang định nói thật nếu như xe của Jeremiah không xen vào đúng lúc đó. Jeremiah lái xe vào trong sân, sau đó mở cốp lấy ra một túi ni-lông to đùng đầy thức ăn. “Ê!” Cậu ấy hớn hở giơ tay vẫy chào anh Conrad và tôi.
“Ê!” Tôi giơ tay chào lại nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Lúc nãy, khi đang tắm trên gác tôi đã nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua. Từ chuyện tôi bắt Jeremiah nhảy cùng tôi như thế nào, cho tới chuyện bị anh Conrad nhấc bổng lên và ném xuống cát ra sao… Thật mất mặt không để đâu cho hết! Tôi không bao giờ muốn anh em họ chứng kiến mình nông nổi và cư xử thiếu suy nghĩ như thế một chút nào! Jeremiah bước tới nắm lấy tay tôi và siết một cái thật nhẹ.
Tôi ngước mắt lên nhìn, và cậu ấy nói rất khẽ “Cám ơn cậu”. Sự ngọt ngào đầy chân thành trong giọng nói của Jeremiah khiến trái tim tôi đau nhói. Ba anh em chúng tôi cùng nhau quay trở lại vào trong nhà. Trong nhà, mẹ đang mở đài, bật to bài “Message in a Bottle” của nhóm The Police.
Ngay lập tức đầu óc tôi lại quay xuồng, đau như bua bổ. Tôi chỉ muốn quay trở lại lên phòng và chui vào trong chăn. “Chúng ta có thể vặn nhỏ tiếng nhạc xuống một chút được không ạ?” Tôi lấy tay xoa xoa hai bên thái dương. “Không,” mẹ nói, nhoài người đón lấy túi thức ăn trên tay Jeremiah.
Mẹ lấy ra một quả bưởi lớn và ném về phía anh Conrad, chỉ vào chiếc máy ép hoa quả – “Ép lấy nước!” Chiếc máy ép thuộc về chú Fisher, vừa to lại vừa khó dùng. Anh Conrad khinh khỉnh nói, “Cho ông ấy uống ý ạ? Cháu sẽ không ép bưởi phục vụ ông ấy đâu.” “Có đấy, cháu sẽ phải làm,” mẹ nghiêm giọng nói.
Sau đó quay sang tôi, mẹ thông báo, “Chú Fisher sẽ tới đây ăn sáng cùng chúng ta.” Tôi rú lên một tiếng, chạy vội tới ôm chầm lấy mẹ. “Chỉ là ăn sáng thôi,” mẹ cảnh báo trước. “Đừng đặt hy vọng của con quá cao.” Nhưng đã quá muộn rồi. Tôi biết mẹ sẽ thuyết phục được chú Fisher.
Tôi biết chắc điều đó. Jeremiah và anh Conrad cũng vậy. Họ tin tưởng hoàn toàn vào mẹ tôi và tôi cũng thế. Nhất là khi anh Conrad bắt đầy lấy dao bổ đôi quả bưởi ra. Mẹ tôi gật đầu nhìn anh đầy hài lòng. Sau đó mẹ nói, “Jere, ra dọn bàn cho cô. Belly, con phụ trách món trứng.” Tôi bắt đầu đập trứng cho vào bát, còn mẹ bắc chảo rán qua chỗ thịt xông khói.
Mẹ để nguyên chỗ mỡ thừa trong chảo để tôi rán trứng. Tôi vừa nín thở vừa nhanh tay đảo đều trứng lên, mùi trứng và mùi dầu mỡ khiến tôi ngấy tới tận cổ. Mẹ đứng bên cạnh vừa quan sát vừa cố nín cười. “Con vẫn ok đấy chứ, Belly?” Mẹ hỏi. Tôi gật đầu, nghiến chặt răng.
“Con có còn định uống rượu nữa không?” Mẹ hỏi vu vơ. Tôi lắc đầu quầy quậy. “Không bao giờ. Thà con chết còn hơn.” Khoảng nửa tiếng sau thì chú Fisher tới, khi mọi thứ đã được bày biện sẵn sàng. “Wow,” chú há hốc mồm kinh ngạc nhìn về phía bàn ăn. “Trông ngon quá, Laure ạ.
Cám ơn em.” Cái cách chú nhìn mẹ, tôi cũng không biết phải định nghĩa như thế nào cho chính xác. Nói chung là chỉ có giữa người lớn với người lớn mới hiểu được. Mẹ mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý rất Mona Lisa. Chú Fisher vẫn chưa biết chuyện gì đang chờ đón ở phía trước.
“Anh ngồi đi,” mẹ chìa tay mời chú. Mọi người lục đục ngồi vào bàn. Mẹ ngồi kế bên chú Fisher, Jeremiah ở phía đối diện, còn tôi và anh Conrad ngồi cạnh nhau. “Chúng ta ăn thôi!” Mẹ nói. Tôi quan sát chú Fisher vui vẻ lấy một thìa đầy trứng và bốn dải thịt muối gắp lên đĩa.
Chú ý xưa nay chỉ thích cách chế biến món thịt muối của mẹ tôi – đảo qua lửa cho cháy cạnh và giòn tan. Tôi bỏ qua món thịt và trứng, chỉ lấy vào đĩa một miếng bánh muffin. Mẹ rót cho chú Fisher một cốc nước bưởi ép. “Nước bưởi vừa ép sáng nay, do cậu con trai lớn của anh làm đấy!” Mẹ nói.
Xưa nay người duy nhất từng ép bưởi cho chú Fisher chỉ có mình cô Susannah. Nhưng chú bỏ qua chuyện đó rất nhanh. “Cám ơn em rất nhiều vì đã tới đây, Laurel. Anh thực lòng rất biết ơn em vì điều đó, thật đấy,” sau đó chú quay sang nhìn tụi tôi và mỉm cười nói, “Bọn nhóc này không chịu nghe lời anh tẹo nào cả.
May mà có em hỗ trợ cho anh.” Mẹ mỉm cười lại với chú. “À, em đâu có tới đây để hỗ trợ anh, Adam. Em tới đây để hỗ trợ cho hai đứa con của Beck đấy chứ.” Nụ cười trên môi chú vụt tắt. Chú buông cái dĩa trên tay xuống. “Laure…” “Anh không thể bán căn nhà này được, Adam.
Anh hiểu điều đó mà. Nó có ý nghĩa quá lớn đối với tụi nhỏ. Sẽ là một sai lầm lớn nếu anh bán đi căn nhà này.” Mẹ tôi nhẹ nhàng nói, giọng cực kỳ bình tĩnh. Chú Fisher quay sang nhìn anh Conrad và Jeremiah, sau đó quay lại nhìn mẹ. “Anh đã quyết định rồi, Laurel. Đừng biến anh thành người xấu ở đây.” Hít một hơi thật sâu, mẹ tôi nói tiếp, “Em không hề định biến anh thành cái gì hết.
Em chỉ đang muốn giúp anh mà thôi.” Ba đứa tụi tôi nín thở im lặng chờ phản ứng của chú Fisher. Chú đang cố gắng để giữ bình tĩnh, nhưng mặt chú thì đỏ bừng lên. “Anh rất cám ơn em vì điều đó. Nhưng anh đã quyết định rồi. Căn nhà này sẽ được rao bán. Và nói thật nhé, em đâu có quyền bỏ phiếu trong chuyện này.
Anh rất tiếc. Anh biết Suze luôn khiến cho em cảm thấy như đây là nhà của mình, nhưng thực tế đâu phải vậy.” Không thể tin nổi chú Fisher có thể thốt ra được những lời đó với mẹ. Tôi liếc vội nhìn sang mẹ và thấy mặt mẹ cũng đang đỏ bừng lên. “Ồ, em biết chứ,” mẹ nói.
“Căn nhà này hoàn toàn thuộc về Beck. Mãi mãi là của Beck. Đây là nơi yêu thích của cậu ấy. Đó là lý do tại sao càng phải giữ lại căn nhà này cho hai thằng bé.” Chú Fisher đứng vụt dậy, đẩy ghế ra. “Anh sẽ không tranh luận với em về chuyện này nữa, Laurel.” “Anh Adam, ngồi xuống đi,” mẹ nói.
“Không, anh không nghĩ thế.” Mắt mẹ vằn lên. “Em nói, ngồi xuống, anh Adam!” Chú Fisher há hốc mồm nhìn mẹ – đám trẻ con tụi tôi cũng vậy. Sau đó mẹ quay sang ra lệnh, “Trẻ con, đi ra ngoài!” Anh Conrad tính mở miệng ra cãi lại mẹ nhưng sau khi thấy vẻ nghiêm nghị trên mặt mẹ và bố anh cũng đã chịu ngồi xuống lại, anh quyết định không nói gì nữa.
Còn về phần tôi, lại chẳng quýnh quáng đứng dậy, chạy thật nhanh ra khỏi bếp ý chứ. Ba anh em chúng tôi líu ríu đi ra khỏi bếp, trốn lên trên cầu thang, dỏng tai nghe tiếp câu chuyện đang diễn ra trong bếp. Chúng tôi không phải đợi lâu. Chú Fisher là người lên tiếng trước. “Chuyện quái quỷ gì thế Laurel? Em thực sự nghĩ là có thể ép anh thay đổi ý kiến hay sao?” “Xin lỗi, nhưng anh đúng là đồ khốn kiếp!” Tôi giơ tay ôm lấy miệng, mắt trố ra vì kinh ngạc.
Hai mắt anh Conrad sáng bừng lên, và anh lắc lắc đầu đầy ngưỡng mộ. Trong khi Jeremiah trông như sắp khóc tới nơi rồi. Tôi với tay nắm lấy tay cậu ấy và siết thật chặt. Khi thấy cậu ấy định giật tay ra tôi càng nắm chặt hơn. “Căn nhà này là tất cả đối với Beck. Anh không thể bỏ qua nỗi đau buồn của cá nhân mình và mở to mắt ra xem nó có ý nghĩa đến thế nào với hai thằng bé hay sao? Hai đứa cần căn nhà này.
Chúng rất cần căn nhà này. Em thật không muốn tin là anh có thể tàn nhẫn tới như vậy đâu, anh Adam ạ.” Chú không trả lời lại mẹ. “Căn nhà này là của Beck. Không phải của anh. Đừng bắt em phải đứng ra ngăn cản anh, anh Adam. Bởi vì em sẽ làm như thế. Em sẽ làm tất cả những gì có thể để giữ căn nhà này lại cho hai đứa con của Beck.” Chú Fisher nói, “Em định làm gì hả Laure?” giọng chú đầy mệt mỏi.
“Em sẽ làm điều em phải làm.” Giọng chú Fisher nghẹn ngào khi chú nói, “Cô ấy ở khắp mọi nơi. Mỗi khi tới đây anh lại thấy cô ấy ở khắp mọi nơi.” Hình như chú đã khóc. Và tôi cảm thấy hơi tội nghiệp cho chú. Tôi nghĩ mẹ cũng vậy, bởi vì sau đó giọng mẹ đã hơi dịu lại một chút.
“Em biết. Nhưng anh Adam, anh không phải là một người chồng tốt. Vậy mà Beck vẫn luôn yêu anh. Rất nhiều. Cậu ấy chấp nhận tha thứ và đón nhận lại anh. Dù cho em có can ngăn cậu ấy đến thế nào đi chăng nữa. Có Chúa biết em đã cố gắng đến thế nào để cản Beck quay lại với anh.
Nhưng cậu ấy đâu có nghe em, bởi một khi Beck đã quyết định việc gì cậu ấy sẽ không bao giờ thay đổi. Và cậu ấy đã quyết định cho anh thêm một cơ hội, Adam ạ. Vì thế anh hãy đừng phụ lòng cậu ấy. Hãy chứng minh là em đã sai.” Chú Fisher nói câu gì đó tôi nghe không ra. Chỉ biết sau đấy thấy mẹ nói, “Anh hãy làm nốt một điều cuối cùng này cho cậu ấy nhé! Được không?” Tôi quay sang nhìn anh Conrad, anh hạ giọng nói rất khẽ, nhưng không phải trực tiếp với một ai cụ thể.
“Cô Laurel đúng là một người phi thường!” Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người khen mẹ như vậy, nhất là từ miệng anh Conrad lại càng bất ngờ hơn. Tôi chưa bao giờ nghĩ về mẹ như là một người “phi thường”. Nhưng quả thực trong thời khắc ấy, mẹ đúng là phi thường thật.
Tôi gật đầu tán thành. “Công nhận. Và cả cô Susannah cũng vậy.” Anh nhìn tôi một lúc lâu, sau đó đứng dậy lẳng lặng đi về phòng, không buồn đợi xem chú Fisher có còn nói gì thêm nữa không. Anh cũng chẳng cần phải nghe. Mẹ tôi đã thắng. Mẹ đã làm được. Một lúc sau, khi thấy mọi chuyện có vẻ đã ổn ổn, Jeremiah và tôi chạy xuống cầu thang.
Mẹ và chú Fisher đang ngồi uống cà phê như cách người lớn vẫn thường làm. Hai mắt chú đỏ au, trong khi mắt mẹ lộ rõ sự chiến thắng tuyệt đối. Vừa nhìn thấy tụi tôi, chú liền hỏi, “Conrad đâu con?” Tôi đã nghe chú Fisher hỏi câu “Conrad đâu con?” bao nhiêu lần rồi nhỉ? Hàng trăm lần.
Hàng triệu lần. “Anh đang ở trên gác ạ,” Jeremiah nói. “Con lên gọi anh xuống hộ bố được không, Jere?” Jeremiah ngập ngừng, đưa mắt nhìn mẹ tôi xin ý kiến và khi thấy mẹ gật đầu, cậu ấy lập tức chạy lên gác gọi anh Conrad. Vài phút sau hai anh em họ đi xuống. Mặt anh Conrad đầy thận trọng và cảnh giác.
“Bố có một giao kèo với con,” chú Fisher nói. Chú đã quay trở lại làm chú Fisher đầy uy quyền và nghiêm nghị. Chú luôn thích đặt ra các giao kèo. Ví dụ, chú sẽ đồng ý chở tụi tôi đi chơi nếu cả lũ chịu quét sạch cát trong ga-ra ô tô. Hoặc là chú sẽ đưa đám con trai đi câu cá với điều kiện họ phải sắp xếp lại nhà kho cho ngăn nắp.
Anh Conrad đề phòng hỏi ngay, “Bố muốn gì? Tài sản ủy thác của con à?” Chú nghiêm mặt lại nói, “Không. Bố muốn con quay lại trường học ngay ngày mai. Bố muốn con hoàn thành nốt các bài thi của mình. Nếu con làm được điều đó, căn nhà này sẽ thuộc về con. Của con và Jeremiah.” Jeremiah nhẩy cẫng lên: “Yeayyyy!” Cậu ấy nhào tới ôm chầm lấy chú Fisher và chú cũng giơ tay vỗ nhẹ lên lưng Jeremiah.
“Điều kiện của bố là gì?” Anh Conrad hỏi. “Không có điều kiện gì hết. Nhưng ít nhất con cũng phải được điểm C. Không được một điểm D hay điểm F nào.” Chú Fisher vẫn luôn tự hào với các giao kèo của mình. “Con đồng ý không?” Anh Conrad ngập ngừng. Tôi nhận ra ngay anh đang do dự điều gì.
Anh ấy không muốn phải nợ bố mình bất cứ chuyện gì. Mặc dù đây là điều anh ấy muốn, là lý do tại sao anh tới đây. Nhưng anh không muốn nhận không từ bố bất cứ thứ gì. “Con vẫn chưa ôn bài,” anh nói. “Chưa chắc con đã qua được.” Rõ ràng anh ấy đang thử chú Fisher. Trong từ điển của anh Conrad, không bao giờ có cái gọi là “không qua”.
Anh ấy chưa bao giờ bị điểm nào dưới B, thậm chí điểm B cũng còn hiếm. “Thế thì không có giao kèo gì hết” Chú Fisher nói. “Đó là điều kiện của bố.” Jeremiah vội vàng giục anh Conrad, “Kìa, anh Conrad, cứ nhận lời bố đi. Bọn em sẽ giúp anh ôn bài mà. Đúng không, Belly?” Anh Conrad nhìn tôi và tôi quay ra nhìn mẹ.
“Được không mẹ?” Mẹ gật đầu. “Con có thể ở lại đây nhưng ngày mai phải có mặt ở nhà.” “Anh nhận lời bố đi,” tôi nói với anh Conrad. “Thôi được,” cuối cùng anh cũng gật đầu đồng ý. “Thế thì hãy bắt tay cam kết như một người đàn ông thực thụ xem nào,” chú Fisher chìa tay ra.
Một cách miễn cưỡng, anh chìa tay ra nắm lấy tay chú và hai bố con họ bắt tay nhau. Mẹ quay sang nhìn tôi thì thầm, hãy bắt tay cam kết như một người đàn ông thực thụ, giọng đầy mỉa mai. Tôi biết, mẹ đang nghĩ chú Fisher là người phân biệt đối xử, thành kiến với phái nữ. Nhưng điều đó đâu có quan trọng.
Dù sao thì chúng tôi cũng đã giành phần thắng. “Cám ơn bố.” Jeremiah nói. “Thực sự cám ơn bố lắm lắm.” Cậu ấy bước tới ôm lấy bố một lần nữa và lần này chú Fisher cũng vòng tay ôm lại Jeremiah. “Bố phải quay lại thành phố bây giờ,” sau đó chú quay sang gật đầu với tôi, “Cám ơn cháu đã giúp đỡ Conrad, Belly.” “Dạ không có gì ạ,” tôi nói.
Nhưng thực lòng tôi cũng không biết mình đã làm được cái gì. Chỉ trong vòng nửa giờ ở đây, những gì mẹ đã làm cho anh Conrad còn nhiều hơn rất nhiều so với những gì tôi làm được cho anh trong suốt thời gian quen biết anh. ~*~ Sau khi chú Fisher đi khỏi, mẹ tôi đứng dậy dọn dẹp bát đĩa.
Tôi giúp mẹ cho bát đĩa vào trong máy rửa bát. Tôi ngả đầu dựa lên vai mẹ, nũng nịu nói, “Cám ơn mẹ.” “Không có gì” “Công nhận mẹ cũng ra dáng dân anh chị phết.” “Ăn nói linh tinh!” Mẹ lườm tôi. “Con nghe thấy hết lúc mẹ và chú nói chuyện rồi.” Sau đó hai mẹ con tôi im lặng rửa bát đĩa.
Mặt mẹ buồn rười rượi và tôi biết mẹ đang nghĩ về cô Susannah. Ước gì tôi có thể nói câu gì đó làm vơi đi được nỗi buồn trên khuôn mặt mẹ nhưng đôi khi có những thứ không thể nói ra được thành lời. Ba chúng tôi tiễn mẹ ra xe. “Hai đứa nhớ đưa em về nhà ngày mai nhé!” Mẹ ném cái túi xách ra băng ghế sau.
“Chắc chắn rồi ạ,” Jeremiah nói. “Cô Laurel,” anh Conrad ngập ngừng nói. “Cô sẽ quay lại đây chứ ạ?” Mẹ tôi quay lại nhìn anh Conrad, đầy bất ngờ. Mặt mẹ cảm động thấy rõ. “Con vẫn thích bị bà già này quấy rầy bên cạnh à?” Mẹ hỏi đùa. “Tất nhiên rồi, cô sẽ quay lại bất cứ khi nào hai đứa cần.” “Khi nào ạ?” Anh hỏi.
Trông anh thật nhỏ bé và dễ tổn thương. Tim tôi khẽ thắt lại. Mẹ có lẽ cũng có cảm giác giống như tôi, bởi mẹ đã giơ tay vuốt má anh đầy âu yếm. Bình thường mẹ vốn không phải là người thích vuốt má người khác. Đó không phải là phong cách của mẹ. Mà là của cô Susannah. “Trước khi mùa Hè kết thúc.
Cô sẽ quay lại đây dọn dẹp lại căn nhà.” Sau đó mẹ mở cửa bước vào trong xe. Mẹ lùi xe ra đường cái, hạ hết cửa kính xuống, và giơ tay vẫy chào ba anh em tụi tôi. “Hẹn sớm gặp lại mấy đứa!” “Hẹn sớm gặp lại cô!” Jeremiah và anh Conrad vẫy tay chào. Mẹ từng kể cho tôi nghe chuyện anh Conrad hồi còn bé vẫn thường gọi mẹ là Laura của anh.
“Laura của con đâu rồi?” Anh sẽ đi khắp các phòng tìm mẹ và hỏi mọi người câu đó. Mẹ nói anh bám theo mẹ khắp mọi nơi, thậm chí theo mẹ cả vào phòng tắm. Anh gọi mẹ là bạn gái của anh và lần nào ra biển cũng không quên mang về một đống vỏ sò và vài con dã tràng để tặng mẹ, Mình sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được Conrad Fisher gọi mình là bạn gái và tặng vỏ sò cho mình.
“Mẹ dám chắc là thằng bé không còn nhớ nữa,” mẹ mỉm cười nói. “Sao mẹ không hỏi xem anh ấy còn nhớ không?” Tôi hỏi. Tôi rất thích nghe các câu chuyện về anh Conrad khi anh còn nhỏ. Tôi thích lấy mấy chuyện đó để chọc ghẹo anh bởi vì cơ hội để chọc ghẹo được anh không hề nhiều.
“Không, như thế sẽ làm cho thằng bé ngượng,” mẹ lắc đầu. “Thì sao chứ? Con muốn hỏi để cốt làm cho anh ấy ngượng mà,” tôi bĩu môi nói. “Conrad rất nhạy cảm,” mẹ giải thích. “Thằng bé có niềm kiêu hãnh rất lớn. Hãy cứ để yên như thế thôi.” Qua cái cách mẹ nói với tôi hôm đó, tôi hiểu rằng mẹ thực sự hiểu suy nghĩ của anh Conrad.
Theo cái cách mà tôi không bao giờ có thể hiểu được. Và tôi thấy ghen tỵ về điều đó, với cả hai người. “Thế còn con thì sao?” Tôi hỏi. “Con á? Con là con nhóc con của mẹ.” “Nhưng hồi đó con như thế nào cơ?” “Con vẫn thường đuổi theo tụi con trai đòi chơi cùng. Cái cách con lẵng nhẵng chạy theo các anh, cố gắng thu hút sự chú ý của các anh… dễ thương vô cùng.” Mẹ bật cười phá lên.”Các anh thường bắt con nhảy nhót xung quanh và làm đủ trò.”
“Như một con chó con á?” Tôi nhíu mày hỏi lại.
Mẹ phẩy tay, ngửa cổ cười vang.”Ôi, khi đó con đáng yêu lắm. Con chỉ là luôn cố gắng để được các anh công nhận mà thôi.”