Tôi đổ hết mọi thứ trong túi xách, bày bừa trên sàn, đúng lúc Taylor gọi điện, làm tôi chợt nhận ra hôm nay mới là thứ Bảy. Vậy mà tôi có cảm giác đã ở đây lâu lắm rồi. Và rồi tôi sực nhớ ra hôm nay là Quốc khánh 4/7 và đáng ra tôi đang phải ở trên thuyền cùng Taylor, Davis và nhiều người khác.
Tiêu đời tôi rồi! “Hey, Taylor,” tôi nói. “Hey, cậu đang ở đâu thế?” Giọng cậu ấy không có vẻ gì là cáu kỉnh, nhưng như thế mới càng đáng sợ hơn. “Ừm… mình vẫn đang ở Cousins. Mình rất xin lỗi vì đã không quay về kịp để đi cùng cậu.” Tôi nhặt chiếc áo hoa lệch vai lên từ trong đống quần áo vương vãi trên sàn.
Mỗi lần mặc chiếc áo này, Taylor luôn gạt tóc sang một bên, trông rất yêu kiều. “Hôm nay mưa cả ngày nên bữa tiệc trên tàu đã bị hủy bỏ. Thay vào đó, tối nay Cory tổ chức tiệc tại căn biệt thự của anh trai cậu ấy. Thế còn cậu?” “Bọn mình cũng sẽ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ ở đây.
Jeremiah vừa mua không biết bao nhiêu là bia, tequila và nhiều thứ khác,” tôi vừa nói vừa chỉnh lại cái áo. Tôi cũng chẳng rõ phải để lộ phần vai bao nhiêu thì vừa. “Tiệc ở Cousins á?” Taylor rú lên. “Mình cũng muốn tham dự!” Tôi loay hoay xỏ chân vào đôi xăng đan cao ngất ngưởng của Taylor, ân hận vì đã nhắc tới buổi tiệc và tequila với cô nàng.
Dạo gần đây Taylor đang mê mẩn tequila các loại. “Thế còn buổi tiệc ở nhà anh Cory thì sao?” Tôi hỏi. “Nghe nói nhà anh trai cậu ấy có cả bồn Jacuzzi đấy. Cậu thích Jacuzzi mà.” “Ờ nhưng mình cũng muốn tới buổi tiệc của bọn cậu nữa! Còn gì vui hơn là các bữa tiệc trên biển,” Taylor phụng phịu nói.
“Hơn nữa mình nghe Rachel Spiro nói sẽ có một nhóm mấy con nhóc năm một cũng sẽ tới tham dự buổi tiệc tối nay của Cory. Nghĩ tới đã chẳng muốn đi tẹo nào rồi. Này, hay là mình lái xe xuống Cousins luôn bây giờ nhỉ!” “Gớm, cậu xuống được tới nơi thì mọi người cũng về hết rồi.
Thôi cậu cứ tới nhà anh của Cory chơi thử xem sao.” Tôi nghe thấy có tiếng xe ô tô rẽ vào trong sân. Mọi người đã bắt đầu tới. Nên về lý thuyết cũng không phải là tôi đang nói dối Taylor. Tôi còn đang tính bảo cậu ấy là tôi phải xuống nhà đây thì đột nhiên nghe thấy tiếng Taylor lí nhí nói, “Có phải cậu không muốn mình tới không?” “Mình đâu có nói thế,” tôi nói.
“Thì ý cậu cũng gần như thế rồi.” “Taylor,” tôi mở miệng. Nhưng rồi không biết phải nói gì tiếp theo. Bởi cậu ấy nói đúng. Tôi không hề muốn cậu ấy tới đây. Nếu cậu ấy tới, tất cả sẽ chỉ tập trung vào mình cậu ấy, lần nào cũng vậy. Mọi thứ sẽ chỉ xoay quanh cậu ấy, và chỉ mình cậu ấy mà thôi.
Tối nay là tối cuối cùng của tôi ở Cousins, trong nhăn nhà này. Tôi sẽ không bao giờ còn được quay trở lại căn nhà này một lần nào nữa. Và tôi muốn tối nay là tối của tôi, anh Conrad và Jeremiah. Taylor đợi tôi nói thêm điều gì đó, hoặc chí ít là cũng phủ nhận những lời cậu ấy vừa nói nhưng khi thấy tôi không nói gì, cậu ấy đã gần như hét lên vào trong điện thoại.
“Mình không thể tin nổi hóa ra cậu lại là người ích kỷ như thế, Belly.” “Mình á?” “Ừ, chính cậu. Cậu luôn chỉ biết giữ khư khư lấy căn nhà mùa Hè và các chàng trai mùa Hè cho một mình cậu và không bao giờ muốn chia sẻ bất cứ thứ gì với mình. Tới khi chúng ta cuối cùng cũng có riêng một mùa Hè ở cùng nhau thì cậu lại vật vờ như một cái bóng, chẳng thiết tới cái gì.
Tất cả những gì cậu quan tâm là được quay lại Cousins và ở cùng với họ.” Giọng Taylor đầy hằn học. Nhưng thay vì cảm thấy có lỗi như mọi khi, lần này tôi chỉ cảm thấy khó chịu. “Taylor này,” tôi nói. “Đừng có gọi tên mình như vậy.” “Như vậy là như thế nào?” “Như một đứa trẻ con.” “Thế thì cậu cũng đừng cư xử giống như một đứa trẻ con, giận dỗi chỉ vì không được ai đó mời tới nhà chơi,” nhưng rồi tôi lập tức hối hận vì đã nói ra những lời đó.
“Cậu quá đáng lắm, Belly ạ! Mình đã nhịn cậu lâu rồi nhưng cậu đúng là một đứa bạn tồi, cậu có biết không?” Tôi thở hắt ra một tiếng. “Taylor… cậu im đi.” “Cậu không có tư cách nói mình im mồm nhá! Mình luôn ở bên cạnh, ủng hộ và động viên cậu. Mình lắng nghe những lời than vãn của cậu về anh Conrad mà không phàn nàn lấy nửa câu.
Khi hai người chia tay, thử hỏi ai là người đút từng thìa kem Chunky Monkey vào miệng cậu và kéo cậu ra khỏi giường hả? Không phải ai khác, chính là mình đây! Vậy mà cậu thậm chí còn không hề biết ơn về điều đó. Cậu có biết cậu tẻ nhạt đến thế nào không hả?” Thở dài ngao ngán, tôi nói giọng đầy mỉa mai, “Ôi giời, Taylor, mình xin lỗi vì đã không còn thú vị như trước trong mắt cậu nữa.
Khi một người cậu vô cùng yêu quý qua đời thì cậu sẽ thành ra như vậy đó.” “Đừng làm như vậy, Belly. Đừng có đổ lỗi mọi chuyện lên cái chết của cô Susannah. Từ hồi biết cậu tới giờ, mình đã thấy cậu theo đuổi anh Conrad rồi. Càng ngày mình càng thấy cậu thật đáng thương.
Hãy tỉnh lại đi, Belly! Anh ấy không hề thích cậu. Và có lẽ anh ấy chưa bao giờ thích cậu.” Đó là điều nhỏ mọn nhất Taylor từng nói với tôi. Tôi nghĩ cậu ấy hẳn đã xin lỗi tôi nếu tôi không trả đũa lại bằng câu, “Ít ra thì mình không hề mất sự trong trắng của mình vào tay một gã cạo sạch lông chân!” Taylor há hốc mồm, không thốt nên lời.
Cậu ấy từng tin tưởng kể cho tôi nghe chuyện Davis đã phải cạo hết lông chân vì đội tuyển bơi lội ở trường. Mãi một lúc sau cậu ấy mới lên tiếng cảnh cáo, “Cậu khôn hồn thì đừng có đi đôi xăng đan cao gót của mình tối nay.” “Quá muộn rồi. Mình đã đang đi mất rồi!” Và rồi tôi cúp máy cái rụp.
Không thể tin nổi cậu ta. Taylor mới là đứa bạn chẳng ra gì, chứ không phải tôi. Cậu ấy mới chính là kẻ ích kỷ ở đây. Tôi giận tới mức hai tay run bần bật lúc đứng kẻ mắt trước gương. Tôi đã phải lau đi và kẻ đi kẻ lại mấy lần mới xong. Tôi đang mặc chiếc áo của Taylor, đi giày của Taylor và cũng gạt tóc sang một bên.Tôi làm như vậy bởi tôi biết điều đó sẽ khiến cho cậu ấy càng điên tiết.
Cuối cùng, tôi đeo sợi dây chuyền của anh Conrad lên cổ. Tôi giấu nó bên dưới áo, và đi xuống dưới nhà.