Chiều muộn hôm đó, Jereimiah và annh Conrad lại đi lướt sóng với nhau. Tôi nghĩ có lẽ anh Conrad muốn tự nói với Jeremia về chuyện ngôi nhà, chỉ hai anh em họ với nhau thôi. Và có lẽ bản thân Jeremiah cũng muốn thử thuyết phục anh Conrad một lần nữa về chuyện quay trở lại trường, chỉ hai anh em họ với nhau thôi.
Tôi không có ý kiến gì hét. Tôi sẵn sàng đứng một bên qan sát. Tôi ra ngoài hiên ngồi nhìn anh em nhà Fisher từ xa, khăn tắm quấn chặt quanh người. Không có gì thoải mái và dễ chịu hơn cái cảm giác vừa từ dưới bể bơi đi lên, người vẫn còn ướt nhẹp, được mẹ khoác cho cái khăn tắm lên người, giống như một tấm áo choàng của siêu nhân.
Giờ kể cả không có mẹ ở đây làm cho việc đó, tôi vẫn thấy âm áp lạ thường khi được cuộn người trong chiếc khăn mềm mại này. Bất giác tôi chỉ thèm được quay lại quãng thời gian khi mới 8 tuổi. Bởi khi đó chưa có ai chết hay li dị hay đau khổ vì thất tình. Khi đó chỉ có xúc xích rưới bơ đậu phộng, những vết muỗi cắn, những buổi đạp xe dạo chơi trên biển với mái tóc rối bù và hai bờ vai cháy nắng, những cuốn tiểu thuyết của nhà văn Judy Blume và lên giường đi ngủ lúc 9h30.
Tôi cứ ngồi đó miên man với những suy nghĩ vẩn vơ trong bao lâu tôi cũng không rõ nữa. Chỉ biết là đột nhiên tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mơ bởi mùi thịt nướng thơm phức không hiểu từ đâu bay lại. Chắc là từ nhà Rubenstein hoặc nhà Toler thôi. Tôi tự hỏi không biết hôm nay họ nướng thịt bò hay xúc xích hay cả hai.
Và tôi chợt nhận ra là mình đang rất đói. Tôi đi vào trong bếp nhưng không tìm được cái gì có thể ăn được. Ngoài đống bia của anh Conrad. Taylor từng nói với tôi rằng “bia chẳng khác gì bánh mỳ đâu, đều là hydrat-cacbon hết ý mà.” Mặc dù tôi rất ghét mùi vị của bia, nhưng thà có cái cho vào bụng còn hơn không.
Vì thế tôi lấy một chai vào đi ra ngoài. Tôi ngồi lại xuống cái ghế lúc nãy và mở nắp chai bia. Thật là kỳ lạ khi chỉ có một mình ở nhà như thế này. Không phải là cảm giác gì buồn chán, chỉ là có chút gì đó khác lạ mà thôi. Cả cuộc đời tôi đã tới căn nhà này không biết bao nhiêu lần, nhưng số lần tôi ở nhà một mình chẳng đếm hết một bàn tay.
Giờ tôi đã trưởng thành hơn nhiều rồi. Tuy nhiên, Hè năm ngoái tôi không hề có cảm giác đó. Tôi tu một ngụm bia thật to và thấy mừng vì Jeremiah và anh Conard không có mặt ở đây và chứng kiến cái mặt nhăn như khỉ của mình lúc này. Nếu không chắc họ sẽ có chuyện để cười nhạo tôi tới cuối đời mất.
Đang tính làm thêm một ngụm bia nữa thì tôi nghe thấy tiếng ai đó hắng giọng. Tôi ngước mắt lên nhìn lên và xém chút nữa thì sặc. Là chú Fisher. “Chào cháu, Belly,” chú nói. Hình như chú ý vừa từ công ty tới thẳng đây, mặc dù hôm nay là thứ Bảy, bởi tôi thấy chú vẫn đang mặc nguyên bộ vét.
Không hiểu chú ý làm thế nào mà sau một chặng đường dài lái xe, bộ vét trên người chú vẫn tuyệt nhiên không có lấy một vết nhàu nhĩ. “Cháu chào chú Fisher,” giọng tôi run run, có phần sợ sệt. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi lúc này là Mấy chú cháu cứ dùng vũ lực ép anh Conrad lên xe và bắt anh ấy quay trở lại trường là xong.
Chú cứ “cho anh ấy thời gian suy nghĩ” là một sai lầm lớn. Giờ thì tôi đã nhận ra điều đó. Biết thế tôi cứ bảo Jeremiah ép anh ấy cho rồi. Chú Fisher khẽ nhướn lông mày nhìn vào chai bia trên tay tôi và tôi sực nhớ là mình vẫn đang nắm khư khư nó trong tay nãy giờ. Tôi cúi xuống đặt chai bia xuống đất khiến cho mái tóc ướt xõa xuống che hết cả khuôn mặt.
Cũng tốt, đúng lúc tôi đang cần tránh đi một lát để suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo. Và tôi đã làm cái việc tôi vẫn thường làm mỗi khi gặp chú Fisher: Chuyển chủ đề sang hội con trai. “Ừm… anh Conrad và Jeremiah đang không có nhà ạ.” Nhưng thực chất trong lòng tôi đang nóng như lửa đốt, bọn họ sẽ về bất cứ lúc nào.
Chú Fisher không nói gì, chỉ gật đầu và đi lên cầu thang ngồi xuống cái ghế bên cạnh tôi. Chú cầm chai bia đang uống dở của tôi lên và tu một hơi dài. “Conrad sao rồi hả cháu?” Chú hỏi, đặt chai bia xuống thành ghế. “Anh ấy vẫn ổn ạ,” tôi trả lời rất nhanh, để rồi thấy hối hận vì đã nói mà không chịu suy nghĩ.
Anh ấy không ổn chút nào. Mẹ anh vừa qua đời, bản thân anh thì chạy trốn khỏi trường học. Làm sao anh ấy có thể ổn được? Làm sao chúng tôi có thể ổn được? Nhưng xét ở một góc độ nào đó có thể nói là anh ấy vẫn ổn. Bởi ít ra anh đã tìm lại được mục đích. Anh đã có lý do.
Để sống. Anh có một mục tiêu, một kẻ thù. Tất cả những cái đó là động lực rất lớn. Ngay cả khi kẻ thù đó chính là bố anh. “Chú không thể hiểu nổi thằng bé đó đang nghĩ cái gì nữa,” chú Fisher lắc đầu nói. Tôi có thể nói gì bây giờ? Bản thân tôi cũng chưa bao giờ hiểu được anh Conrad đang nghĩ gì.
Và có lẽ cũng không nhiều người hiểu được điều đó. Nhưng ngay cả như vậy tôi vẫn cảm thấy muốn bảo vệ cho anh, che chở cho anh. Chú Fisher và tôi ngồi trong im lặng. Không phải kiểu im lặng đầy cảm thông và chia sẻ của hai người bạn đồng hành mà đó là thứ im lặng cứng nhắc, tẻ nhạt.
Từ xưa tới giờ chú ý vỗn đã chẳng có chuyện gì để nói với tôi và tôi cũng chưa bao giờ biết nên nói gì với chú ấy hết. Cuối cùng chú hắng giọng nói, “Việc học hành của cháu thế nào rồi?” “Bọn cháu vừa nghỉ Hè,” tôi cắn môi, cảm giác giống như một đứa con nít 12 tuổi vậy.
“Mùa Thu tới cháu sẽ vào năm cuối của trung học.” “Cháu đã định sẽ vào trường Đại học nào chưa?” “Chưa ạ,” trả lời sai rồi, tôi biết… bởi vì “nên chọn trường đại học nào cho đúng” luôn là chủ đề thào luân yêu thích của chú Fisher. Và rồi hai chú cháu tôi lại tiếp tục im lặng.
Cảm giác này thật quen thuộc. Cái cảm giác lo lắng như sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. Rằng tôi đang gặp rắc rối. Rằng tất cả chúng tôi đều đang có vấn đề.