Khi chúng tôi lái xe vào tới sân trường, khá đông sinh viên vẫn đang tụ tập bên ngoài bãi cỏ. Một nhóm mấy cô gái đang nằm dài trên bãi cỏ, xem tụi con trai chơi trò ném đĩa Ultimate Frisbee cách đó không xa. Chúng tôi tìm được chỗ đậu xe ngay bên ngoài cửa ký túc của anh Conrad. Đúng lúc thấy một chị mở cửa đi ra với một giỏ đầy quần áo trên tay, hai đứa lập tức lẻn thật nhanh vào trong tòa nhà.
Tôi bỗng cảm thấy mình thật trẻ con và hoàn toàn lạc lõng – bởi đây là lần đầu tiên trong đời tôi được đặt chân tới một trường đại học thực sự. Nó khác hẳn so với những gì tôi hình dung trong đầu. Ồn ào hơn. Náo nhiệt hơn. Jeremiah biết phòng của anh Conrad ở đâu và tôi đã gần như phải chạy theo mới đuổi kịp được cậu ấy.
Cậu ấy bước hai bậc cầu thang một và tới tầng thứ ba thì cậu ấy dừng lại. Tôi đi theo Jeremiah vào một cái sảnh đèn bật sáng trưng. Trên bức tường cạnh thang máy là một bảng tin lớn, trên đó dán tấm poster tuyên truyền, với dòng chữ HÃY CÙNG NHAU NÓI VỀ SEX. Bên cạnh tấm poster đó là các tờ hướng dẫn về căn bện lây nhiễm qua đường tình dục STD, về cách phát hiện sớm bệnh ung thư vú, và khá nhiều bao cao du được ghim xung quanh đầy nghệ thuật.
“Hãy lấy một cái,” ai đó đã dùng bút đánh dấu viết lên trên tấm bảng. “Hoặc ba cái.” Cửa phòng anh Conrad có tên của anh trên đó, phía bên dưới ghi tên “Eric Trusky.” Bạn cùng phòng của anh trông khá to cao, vạm vỡ, với mái tóc nâu hung đỏ, lúc anh ta mở cửa phòng, trên người mặc đúng một chiếc quần tập gym và áo thun bó chẽn.
“Chuyện gì thế?” Anh ta hỏi, mắt không rời tôi lấy một giây. Anh ta khiến tôi liên tưởng tới một con sói. Thay vì cảm thấy hân hạnh khi được một anh sinh viên đại học để mắt tới, tôi chỉ thấy rợn người và ớn lạnh mà thôi. Tôi rất muốn núp sau lưng Jeremiah như cách tôi vẫn thường hay trốn ra sau váy mẹ hồi mới 5 tuổi và thường xuyên ngượng ngùng mỗi khi gặp người lạ.
Tôi phải liên tục nhắc nhở bản thân rằng tôi đã 16 tuổi, sắp sửa sang tuổi 17 rồi – cái tuổi đã quá già để mà tỏ ra lo lắng, sợ sệt trước mặt một gã con trai có tên Eric Trusky. Hơn nữa không phải là tôi chưa nghe anh Conrad kể về tay Eric này bao giờ. Anh ấy từng kể với tôi là Eric thường xuyên gửi cho anh xem mấy trang web đen bệnh hoạn và ngồi lỳ bên máy tính anh ấy cả ngày để xem, trừ những lúc anh đòi lại máy tính để xem phim hoặc làm bài.
Jeremiah hắng giọng nói, “Em là em trai của anh Conrad và đây là… bạn của tụi em. Anh có biết anh ấy đâu không?” Nghe thấy vậy tay Eric lập tức mở cửa cho chúng tôi vào. “Ông em, anh cũng chịu thôi. Cậu ta tự dưng cứ thế mà bỏ đi thôi. Ari đã gọi báo cho em biết à?” “Ari là ai thế?” Tôi quay sang hỏi Jeremiah.
“Quản lý ký túc xá,” cậu ấy nói. “À,” tôi gật gù. Khóe miệng Jeremiah khẽ nhếch lên. “Em là ai?” Eric hỏi tôi. “Belly.” Tôi trả lời, hồi hộp chờ đợi một chút phản ứng gì đó từ anh ta, như kiểu đã từng nghe anh Conrad kể về tôi, hay ít nhất cũng là có nhắc tới tên tôi.
Nhưng không, không một tẹo gì luôn. “Belly à? Dễ thương ghê. Anh là Eric.” Anh ta đứng dựa lưng vào tường, khoanh hai tay trước ngực. “Vâng, chào anh.” Tôi nói. “Thế… anh Conrad không nói gì với anh trước khi bỏ đi à?” Jeremiah xen vào. “Cậu ấy hầu như có bao giờ mở miệng nói gì đâu.
Cậu ấy khô khan như một con rô-bốt ý,” và rồi anh ta nhe răng cười với tôi nói tiếp, “Nhưng cậu ấy vẫn trò chuyện bình thường với những cô nào xinh.” Tôi thấy như muốn bệnh. Con gái xinh á? Jeremiah thở hắt ra một cái, rồi cậu ấy thò tay vào trong túi tút điện thoại ra và nhìn chằm chằm lên đó, như thể hy vọng sẽ ra được câu trả lời không bằng.
Tôi ngồi xuống giường anh Conrad – chăn gối vẫn đang vo tròn trên giường, chưa hề được gấp lại gọn gàng. Hồi ở Cousins, tôi thấy giường chiếu trong phòng anh Conrad lúc nào cũng được gấp gọn ghẽ, ngăn nắp. Thì ra đây là nơi anh vẫn sống lâu nay. Và anh đã sống như thế này đây.
Anh không có nhiều đồ trong phòng. Không TV, không đài đóm, không một tấm ảnh hay bức hình nào. Dĩ nhiên là không có ảnh tôi rồi, nhưng thậm chí đến một bức hình của cô Susannah hay chú Fisher cũng chẳng có. Ngoài bộ máy vi tính, một ít quần áo, giày dép và sách vở. “Thực ra anh đang chuẩn bị đi nghỉ cùng gia đình vài hôm.
Vì thế lát hai đứa đi thì nhớ khóa cửa cẩn thận nhé! Lúc nào gặp được C, làm ơn nhắc hộ với cậu ấy là vẫn còn đang nợ anh 20 đô la tiền pizza bữa trước nhé.” “Vâng, anh yên tâm. Em sẽ nhắn lại với anh ấy,” tôi có thể nhận thấy ngay là Jeremiah không hề ưa Eric một tẹo nào, cứ suy ra từ cái cách cậu ấy không hề mỉm cười với anh ta lấy một lần.
Cậu ấy ngồi xuống bàn học của anh Conrad, đưa mắt nhìn quanh căn phòng dò xét. Ai đó gõ cửa, và anh Eric uể oải đi ra mở cửa. Đó là một cô gái, trong chiếc áo dài tay, quần legging và kính đeo trên đầu. “Cậu có thấy cái áo len của mình đâu không?” Chị ta hỏi, mắt liên tục ngó nghiêng vào trong phòng, như thể đang tìm kiếm cái gì đó.
Hoặc ai đó. Không lẽ họ đang hẹn hò? tôi tự hỏi. Đó là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi khi vừa nhìn thấy chị ta. Suy nghĩ tiếp theo ngay sau đó là Mình xinh hơn hẳn chị ta. Chính tôi cũng cảm thấy ngượng khi có những ý nghĩ như vậy, nhưng làm sao tôi cấm được luồng suy nghĩ của mình.
Hơn nữa, việc ai xinh hơn ai, chị ta hay là tôi, thực chất không hề quan trọng. Bởi dù gì thì anh ấy cũng đâu có chọn tôi. Jeremiah nhổm ngay dậy. “Chị là bạn của anh Conrad à? Chị có biết anh ấy đi đâu không?” Cô gái đó nhìn hai chúng tôi đầy tò mò. Tôi có thể thấy rõ là chị ta có ý ngay với Jeremiah, qua cái cách chị ta đưa tay vén tóc ra sau tai và bỏ cặp kính râm xuống khỏi đầu.
“Ừm… Đúng vậy. Xin chào. Mình là Sophie. Cậu là?” “Em trai anh ấy.” Jeremiah đứng dậy bước tới bắt tay chị ta. Mặc dù cậu ấy đang rất căng thẳng về chuyện của anh Conrad, nhưng cậu ấy vẫn không quên tặng cho chị ta một nụ cười mang thươn-hiệu-Jeremiah đặc trưng. “Ôi, thế à.
Trông hai người chẳng giống nhau tẹo nào ý.” Cô gái có tên Sophie đó trầm trồ thốt lên. Tự dưng tôi thấy ghét chị ta thế không biết. “Vâng. Ai cũng bảo thế,” Jeremiah nói. “Anh Conrad có nói gì với chị không, Sophie?” Chị ta có vẻ thích thú với cách cậu ấy gọi tên mình. “Hình như cậu ấy nói sẽ đi ra biển, để lướt sóng hay gì đó.
Cậu ấy điên lắm.” Jeremiah quay sang nhìn tôi. Bãi biển. Anh ấy đang ở căn nhà mùa Hè của chúng tôi. ~*~ Khi Jeremiah gọi cho bố cậu ấy, tôi ngồi xuống mép giường của anh Conrad, vờ như không để ý tới câu chuyện giữa hai bố con cậu ấy. Jeremiah trấn an chú Fisher rằng mọi chuyên vẫn ổn, rằng anh Conrad sẽ an toàn ở Cousins.
Cậu ấy không hề nhắc tới việc đang đi cùng tôi. “Bố, con sẽ tới đó đón anh ấy, đừng lo,” Jeremiah nói. Phía đầu dây bên kia, chú Fisher nói gì đó và Jeremiah nói: “Nhưng bố ơi…” …Sau đấy cậu ấy nhìn qua phía tôi, nói rất khẽ Mình sẽ quay lại ngay. Và cậu ấy đi ra ngoài hành lang, đóng cửa lại.
Sau khi Jeremiah đi khỏi, tôi ngả người nằm xuống giường của anh Conrad và nhìn trân trối lên trần nhà. Vậy ra đây là nơi anh đã nằm ngủ hằng đêm. Tôi đã quen biết anh gần như cả cuộc đời mình, nhưng không hiểu sao anh vẫn luôn là một bí ẩn đối với tôi. Một câu đố chưa tìm ra được lời giải đáp.
Tôi nhổm dậy bước về phía bàn học của anh. Ngập ngừng, tôi mở ngăn kéo bàn anh ra và tìm thấy một hộp bút, mấy quyển sách và vài tập giấy trắng. Anh Conrad luôn rất cẩn thận với các món đồ của mình. Tôi tự trấn an bản thân rằng không phải là tôi đang lục lọi đồ của anh.
Tôi chỉ đang tìm kiếm bằng chứng. Tôi tìm thấy nó trong ngăn kéo thứ hai. Một chiếc hộp màu xanh hiệu Tiffany được dúi rất sâu ở tít bên trong. Tôi biết mình không nên mở nó ra, bởi như thế là sai trái, nhưng tôi không cầm lòng được. Đó là chiếc hộp trang sức nhỏ, bên trong đựng một sợi dây chuyền.
Tôi nhấc nó ra và giơ lên ngắm cái mặt dây chuyền nhỏ xinh kèm theo. Mới đầu tôi cứ nghĩ đó là số 8 và đoán rằng anh đã hẹn hò với cô gái nào đó thích trượt băng và ngay lập tức tôi quyết định: Không cần biết cô ta là ai nhưng tôi ghét cô gái này. Nhưng rồi khi tôi đặt nó vào trong lòng bàn tay để quan sát được kỹ hơn, tôi chợt nhân ra đó không phải là số 8.
Đó là ký hiệu vô cực. ∞ Tôi biết ký hiệu này. Nó không phải dành cho cô gái trượt băng nào hay cô gái có tên Sophie ở cùng tầng khi nãy. Nó dành cho tôi. Anh đã mua nó cho tôi. Đây chính là bằng chứng của tôi. Bằng chứng rằng anh thực sự có quan tâm tới tôi. Anh Conrad rất giỏi Toán.
Nói đúng hơn là anh giỏi tất cả mọi thứ, đặc biệt là Toán. Vài tuần sau khi chúng tôi dần dần hình thành thói quen gọi điện cho nhau, tôi than thở với anh về chuyện mình ghét cay ghét đắng môn Lượng giác, và rằng tôi học dốt môn đó đến thế nào. Gần như ngay lập tức tôi thấy tội lỗi khi nói về chuyện đó – khi mà cô Susannah đang bị ung thư như thế.
Vấn đề của tôi quá nhỏ, quá vặt vãnh, quá trẻ con so với những gì anh Conrad đang phải trải qua. “Xin lỗi,” tôi nói. “Vì cái gì?” “Vì lải nhải về điểm Toán của mình trong khi…” giọng tôi nhỏ dần. “Trong khi mẹ anh đang ốm như thế.” “Em không việc gì phải xin lỗi hết.
Em có thể nói với anh bất cứ chuyện gì em muốn.” Anh ngừng lại một lúc rồi nói tiếp. “Belly, mẹ anh có vẻ đang khá hơn rồi. Tháng này mẹ vừa lên được 2,5 kg đấy.” Niềm hy vong tràn trề trong giọng nói của anh khiến tôi thương anh đến phát khóc. Tôi nói, “Vâng, hôm qua em cũng có nghe mẹ em nói.
Đấy quả là một tin tốt.” “OK, được rồi. Giờ nói cho anh biết thầy đã dạy em cách nhớ các công thức lượng giác chưa?” Từ sau hôm đó anh Conrad bắt đầu giúp tôi, qua điện thoại. Ban đầu tôi cũng không tập trung cho lắm, tôi chỉ muốn nghe thấy giọng nói của anh, nghe tiếng anh giảng giải mọi thứ.
Nhưng rồi khi anh đặt câu hỏi kiểm tra, tôi lại không muốn khiến anh thất vọng. Và thế là những buổi phụ đạo qua điện thoại giữa hai chúng tôi thực sự bắt đầu. Cái cách mẹ cười mỉm với tôi mỗi khi nghe thấy tiếng điện thoại vào buổi tối, tôi đoán mẹ đang nghĩ chúng tôi chỉ trò chuyện yêu đương gì đó thôi và tôi cũng không có ý định thanh minh với mẹ.
Cứ để kệ mẹ muốn nghĩ sao thì nghĩ. Tôi thích như thế hơn, tôi thích được mọi người nghĩ rằng anh và tôi là một cặp. Tôi biết, đó không phải là sự thật, hoặt chí ít là chưa phải lúc này nhưng dẫu sao tôi vẫn còn hy vọng. Một ngày nào đó. Trong lúc này, tôi hẵng cứ nên tận hưởng cảm giác hạnh phúc khi có anh làm thầy phụ đạo môn Toán cho riêng mình.
Và quả thực là tôi đã hiểu môn Lượng giác nhiều hơn hẳn kề từ sau khi học với anh. Anh Conrad luôn có cách khiến cho mọi thứ không thể thành có thể và chưa bao giờ tôi lại cảm thấy yêu anh đến vậy, sau những tối cùng anh ôn bài qua điện thoại, nghe anh giảng đi giảng lại cho tới khi tôi hiểu được mới thôi.
~*~ Jeremiah quay trở lại vào phòng và tôi đã kịp nắm tay lại trước khi cậu ấy kịp nhìn thấy. “Sao rồi?” Tôi hỏi. “Bố cậu có giận lắm không? Bố cậu đã nói gì?” “Bố mình muốn tự lái xe xuống Cousins nhưng mình nói để mình đi. Thời điểm này anh Conrad sẽ không đời nào chịu nghe lời bố mình đâu.
Nếu bố tới, sẽ chỉ càng khiến anh ấy giận hơn mà thôi,” Jeremiah ngồi xuống giường. “Vì thế… có vẻ như mùa Hè năm nay chúng ta sẽ vẫn phải quay lại Cousins rồi.” Ngay khi nghe thấy những lời ấy của Jeremiah, tôi chợt như bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Mọi thứ bỗng trở nên rất thật trước mắt tôi.
Việc gặp lại anh Conrad không còn là điều gì quá xa vời nữa rồi, và nó đang sắp xảy ra. Không còn nhớ gì tới kế hoạch đi tìm anh Conrad như đã hứa với Jeremiah, tôi buột miệng nói rất nhanh, “Có khi cậu cứ thả mình trên đường là được.” Jeremiah nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
“Cậu nói nghiêm túc đấy à? Mình không thể giải quyết chuyện này một mình mình được. Cậu không thể tưởng tượng nối tình hình nghiêm trọng đến thế nào đâu. Kể từ sao khi bệnh của mẹ mình tái phát, anh Conrad luôn trong tình trạng tự-hủy-hoại-bản-thân. Anh ấy không còn quan tâm tới bất kỳ chuyện gì nữa.” Jeremiah ngưng lại một lúc rồi nói tiếp.
“Nhưng mình biết anh ấy vẫn còn quan tâm tới việc cậu nghĩ như thế nào về anh ấy.” Tôi nuốt nước bọt cái ực, tự dưng không hiểu sao cổ họng của tôi đột nhiên khô rát. “Mình không dám chắc về điều đó.” “Nhưng mình thì có. Mình hiểu anh trai của mình. Cậu làm ơn đi với mình được không?” Khi nhớ lại cái câu cuối cùng tôi đã nói với anh, tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình.
Không ai lại đi nói những lời như vậy với một người có mẹ vừa qua đời. Làm sao tôi có thể đối mặt với anh sau những gì đã xảy ra. Tôi không thể. Và rồi Jeremiah nói, “Mình sẽ đưa cậu về kịp để tham dự bữa tiệc trên du thuyền mà, nếu đó là điều cậu đang lo lắng.” Thật không giống Jeremiah một chút nào! Sao cậu ấy có thể nghĩ thế về tôi cơ chứ? “Cậu nghĩ mình quan tâm tới bữa tiệc ngu xuẩn đó sao?” “Cậu vốn vẫn thích pháo hoa mà,” Jeremiah nheo mắt nhìn tôi.
“Cậu im đi!” Tôi gắt lên và cậu ấy nhe răng ra cười với tôi. “Thôi được rồi. Cậu đã thắng. Mình sẽ đi với cậu.” Tôi thở dài chịu thua. “Tốt,” Jeremiah đứng bật dậy. “Đợi mình mấy phút đi giải quyết cái đã rồi chúng mình lên đường nhé. À còn nữa, Belly này?” “Ơi?” Jeremiah nhếch mép cười với tôi, “Mình biết trước là cậu sẽ chịu thua mà.
Cậu chưa bao giờ thắng được mình.” “Quá đáng! Đi mau đi!” Tôi vớ lấy cái gối ném thẳng về phía cậu ấy nhưng cậu ấy đã né kịp, huýt sáo đi về phía cửa toa-lét Sau khi cậu ấy đi khỏi, tôi đeo sợi dây chuyềtn lên cổ và giấu nó vào trong áo. Lòng bàn tay tôi vẫn còn lưu lại cái dấu vô cực nhỏ xíu do tôi đã nắm nó quá chặt.
Tại sao tôi lại làm như vậy? Tại sao tôi lại đeo nó lên cổ? Tại sao tôi không thể cất nó vào trong túi hoặc bỏ lại vào trong hộp như cũ? Bản thân tôi cũng không tài nào giải thích nổi. Tất cả những gì tôi nghĩ được lúc đó là tôi thực sự rất muốn đeo nó. Tôi có cảm giác như nó đã thuốc về tôi, từ rất lâu rồi.