Tối hôm anh Steven rời Cousins, tôi lại xuống bể bơi để bơi đêm. Vừa xuống tới nơi thì thấy anh Conrad, Jeremiah và anh hàng xóm Clay Bertolet đang ngồi trên ghế uống bia. Anh Clay sống ở tít trong trung tâm thành phố cơ nhưng cũng giống như chúng tôi, cứ Hè đến là anh lại tới nghỉ ở bãi biển Cousins. Anh ấy lớn hơn anh Conrad một tuổi. Mọi người ở đây cũng không phải quý mến gì anh ấy cho lắm. Họ chỉ coi anh như một người hàng xóm bình thường, thỉnh thoảng chào hỏi xã giao vài ba câu cho có chuyện.
Ngay lập tức người tôi cứng đờ ra, tay ôm chặt lấy cái khăn tắm. Tôi cũng không biết có nên quay đầu bỏ vào trong hay không. Anh Clay luôn khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Tôi tự nhủ: Mình không nhất thiết phải bơi tối nay, tối mai xuống bơi sau cũng được. Nhưng rồi tôi lại nghĩ chẳng việc gì phải làm như thế cả, tôi cũng có quyền tự do như bao người khác, tôi thích bơi ở đây lúc nào thì bơi, đâu cần sự cho phép của ai.
Lấy hết sức bình sinh, tôi tiến lại phía ba ngưồi kia đang ngồi, cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể, “Chào chào.” Hai tay tôi túm chặt lấy cái khăn tắm. Thật là ngượng khi chỉ có một mình tôi đứng đó với cái khăn tắm và bộ bikini trong khi những người khác đều quần áo chỉnh tề.
Anh Clay ngước mắt lên nhìn và nhận ra tôi, “Chào em, Belly. Lâu lắm rồi không gặp,” anh vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mời, “Ngồi đây.”
Tôi rất ghét cái câu “Lâu lắm rồi không gặp”. Vừa khách sáo vừa nhừa nhựa. Nhưng dù sao thì tôi cũng vẫn lịch sự ngồi xuống.
Anh Clay quay sang ôm lấy tôi chào hỏi, “Dạo này em thế nào?” Người anh ấy có mùi bia và nước hoa Polo Sport.
Trước khi tôi kịp trả lời, anh Conrad đã trả lời thay, “Em ý vẫn khỏe và giờ đã đến giờ phải đi ngủ rồi. Chúc em ngủ ngon, Belly.”
Tôi cố không tỏ ra như một đứa trẻ con 5 tuổi khi vùng vằng nói, “Em chưa buồn ngủ, em còn phải bơi đã.”
“Cậu nên vào trong nhà đi.” Jeremiah đặt chai bia xuống nhắc nhở. “Mẹ cậu sẽ không tha cho cậu vì tội bia rượu đâu.”
“Mình có đang uống gì đâu,” tôi nhún vai nói.
Anh Clay chìa chai bia Corona ra đưa cho tôi, “Đây.” Anh ấy lại còn nháy mắt với tôi nữa chứ. Anh ấy mà không say thì tôi đi đầu xuống đất.
Tôi còn đang ngập ngừng không biết phải từ chối thế nào thì thấy anh Conrad gắt lên, “Chúa ơi! Anh đừng có đưa thứ đó cho Belly. Em ấy vẫn còn là trẻ con mà.”
“Anh đừng có bắt chước anh Steven,” tôi hậm hực nói. Trong một giây tôi đã tính cầm lấy chai bia của anh Clay. Đó sẽ là lần đầu tiên tôi uống thứ đồ uống có cồn này. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ, làm như vậy sẽ chỉ càng khiêu khích anh Conrad thêm mà thôi, và tôi sẽ không để anh ấy kiểm soát mọi hành động của mình đâu. “Không, cám ơn anh,” tôi từ chối.
“Giờ thì em hãy quay về phòng và ngoan ngoãn ngủ sớm đi,” anh Conrad gật đầu hài lòng.
Lại cái điệp khúc hệt như mỗi lần ba người bọn họ cố tình bỏ tôi ở nhà một mình với hai mẹ để đi câu cá đêm với nhau. Hai má tôi nóng bừng lên, “Em chỉ ít hơn anh có hai tuổi thôi nhá.”
“Hai tuổi và 3 tháng,” anh Conrad lập tức chữa lại.
Anh Clay phá lên cười, ngồi bên này tôi có thể ngửi thấy mùi hôi hôi từ miệng anh, “Chết tiệt, bạn gái của anh cũng mới chỉ 15 tuổi thôi,” và rồi anh nhìn tôi đính chính lại, “Bạn gái cũ.”
Tôi mỉm cười gượng gạo. Trong lòng tôi đã sớm không ưa anh chàng Clay và cái mùi hôi miệng của anh ta rồi. Nhưng cái cách anh Conrad theo dõi chúng tôi lại khiến tôi cảm thấy thích thú. Tôi thích cảm giác kéo được bạn của anh ấy về phe của mình, cho dù chỉ khoảng 5 phút. “Chẳng phải như thế là phạm luật sao?”
“Em đáng yêu thật đấy, Belly ạ,” anh Clay cười nghiêng cười ngả trên ghế khi nghe thấy câu hỏi vừa rồi của tôi.
Bất giác mặt tôi nóng bừng lên. “Thế tại sao hai người chia tay?” Tôi giả đò ngây ngô hỏi. Chứ tôi biết thừa câu trả lời là gì: Họ chia tay bởi vì Clay là một gã tồi. Anh ta vẫn luôn là một gã tồi. Đã có lần anh ta tìm cách cho mấy con mòng biển ăn viên sủi Alka-Seltzer bởi vì “nghe nói loại thuốc này sẽ làm cho bụng của chúng nổ tung”.
Clay đưa tay lên gãi gáy. “Anh cũng không biết nữa. Cô ấy đòi tham dự trại ngựa hay gì đó. Các mối quan hệ xa đều thường không có kết quả.”
“Nhưng chỉ là vào mùa Hè thôi mà,” tôi phản đối. “Nếu chia tay nhau chỉ vì một mùa Hè thì thật không đáng.” Tôi đã thương thầm anh Conrad suốt bao nhiêu năm nay có sao đâu. Tôi vẫn sống khỏe đấy thôi. Nó giống như một thứ thức ăn nuôi dưỡng tôi suốt bao năm qua. Nếu anh Conrad là của tôi, tôi sẽ không bao giờ chịu chia tay anh ấy chỉ vì không gặp nhau có một mùa Hè – hay thậm chí là là một năm học.
Anh Clay mơ màng nhìn tôi, hai mắt lim dim như sắp sụp xuống tới nơi rồi. “Em có bạn trai chưa?”
“Rồi ạ,” tôi vụt miệng nói, trước cả khi kịp định thần ra mình vừa nói gì. Vừa nói tôi vừa đưa mắt nhìn anh Conrad. Như muốn nói: Anh thấy chưa, em không còn là con nhóc 12 tuổi ngốc nghếch dở hơi chả biết gì. Em đã lớn rồi. Và đã có bạn trai. Ai thèm quan tâm rằng chuyện tôi vừa nói là đúng hay sai? Mắt anh Conrad khẽ sáng lên nhưng nét mặt anh thì vẫn thế, không một chút biểu cảm. Chỉ có Jeremiah là có vẻ bất ngờ.
“Belly, cậu có bạn trai rồi á?” Cậu ấy nhíu mày hỏi. “Sao chẳng bao giờ thấy cậu kể về anh ta?”
“Tại cũng không nghiêm túc tới mức đó,” tôi cúi xuống nhặt sợi chỉ thừa trên đệm ghế. Ngay lập tức tôi đã cảm thấy hối hận khi bịa chuyện như vậy. “Nói thật là bọn mình cũng chưa có gì gọi là chính thức cả.”
“Thấy chưa? Thế nên anh mới nói chúng ta không việc gì phải duy trì mối quan hệ trong suốt mùa Hè cả. Bởi nhỡ đâu em còn gặp nhiều người khác?” Anh Clay nháy mắt đầy hàm ý với tôi. “Như lúc này chẳng hạn?”
“Chúng ta đã gặp nhau hơn 10 năm nay rồi mà, anh Clay,” tôi nói. Suốt bao năm qua anh ấy có thèm để ý tới sự hiện diện của tôi ở Cousins đâu.
Anh Clay quay sang dùng đầu gối hích hích vào chân tôi và nói, “Rất vui được gặp em. Anh là Clay.”
Tôi bật cười, không phải vì tôi thấy buồn cười mà vì đó là điều nên làm. “Chào anh, em là Belly.”
“Belly, em sẽ tới dự buổi đốt lửa trại của anh tối mai chứ?” Anh hỏi.
“Ừm… Chắc chắn rồi.” tôi cố gắng không tỏ ra là mình đang vô cùng phấn khích trước lời mời trên.
Anh Conrad, anh Steven và Jeremiah năm nào cũng tới buổi đốt lửa trại mừng ngày lễ Quốc khánh 4-7 này. Anh Clay thường tổ chức ngay tại sân nhà anh ấy và mẹ anh ấy lần nào cũng làm rất nhiều bánh nướng cho mọi người ăn thỏa thích. Đã có lần tôi nằng nặc bắt Jeremiah gói mang về cho mình một ít và cậu ấy đã mang về thật. Mặc dù nó hơi dai và cháy nhưng tôi vẫn ăn ngon lành và thấy rất biết ơn Jeremiah vì đã không quên mình. Những cái bánh giúp tôi có cảm giác mình cũng là một phần của buổi tiệc. Họ không bao giờ cho tôi đi cùng và tôi cũng chẳng bao giờ đòi hỏi điều đó. Tôi thường ở nhà, trong bộ đồ ngủ, ngồi ngoài hiên theo dõi từ xa mẹ và cô Susannah. Hai mẹ uống sâm panh còn tôi nhâm nhi ly nước táo ép hiệu Martinelli.
“Anh tưởng em xuống đây để bơi cơ mà,” anh Conrad đột nhiên hỏi.
“Khiếp quá, tha cho cậu ý đi mà, anh Conrad,” Jeremiah nói. “Khi nào cậu ấy thích bơi, thì cậu ấy sẽ bơi.” Sau đó hai đứa chúng tôi ngấm ngầm nhìn nhau như muốn nói Tại sao anh Conrad cứ như một ông bố khó tính thế nhỉ?
Anh Conrad búng điếu thuốc lá vào cái thùng rác gần đó, lạnh lùng nói, “Em thích làm gì thì làm.”
Tôi lè lưỡi trêu anh rồi đứng dậy đi ra mép bể bơi. Ném cái khăn tắm sang một bên, tôi lao mình xuống nước, lặn một hơi đầy sảng khoái. Tôi ở dưới nước chừng một phút sau đó bắt đầu bơi ngửa về phía chỗ bọn con trai đang ngồi, hy vọng có thể nghe lỏm được chuyện gì đó.
Anh Clay thở dài, “Cousins ngày càng buồn tẻ và chán ngắt. Anh chỉ muốn mau mau chóng chóng quay trở lại thành phố thôi.”
“Vâng, em cũng thế.” Conrad nói.
Vậy ra anh Conrad đã muốn rời khỏi đây rồi cơ đấy. Mặc dù ngay từ đầu tôi đã linh cảm được điều này nhưng trong lòng tôi vẫn có chút gì đó thấy tổn thương. Tôi rất muốn hét lên với anh rằng: Vậy thì anh hãy đi đi. Nếu anh không muốn ở đây nữa thì đừng ở. Cứ việc đi.
Nhưng tôi sẽ không để anh Conrad làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình, nhất là khi mọi thứ ngày càng sáng sủa hơn với tôi.
Ít ra tôi vừa mới được mời tới dự buổi đốt lửa trại 4-7 tại nhà anh Clay Bertolet. Giờ tôi đã được công nhận là người lớn rồi. Cuộc đời tôi đã bước sang một trang mới, càng lúc càng đẹp hơn.
~*~
Cả ngày hôm ấy tôi vò đầu bứt tai suy nghĩ xem nên mặc gì cho bữa tiệc đó. Do trước giờ chưa từng được tham dự một buổi đốt lửa trại nào nên tôi không biết phải mặc gì cho phù hợp. Có thể trời hôm đó sẽ lạnh, nhưng không lẽ lại đi sùm sụp áo len ở một buổi đốt lửa trại? Nhất là trong lần đầu tham dự. Tôi cũng không muốn bị anh Conrad và Jeremiah lôi ra cười nhạo vì chưng diện quá đà, vì thế để an toàn, tốt hơn hết là tôi nên mặc quần soóc, áo hai dây và đi chân đất.
Khi ba anh em tới nơi, tôi phát hiện ra mình đã lựa chọn sai. Các cô gái khác đều mặc váy mùa Hè, hoặc váy ngắn và đi giầy ống Ugg. Có lẽ tôi sẽ biết được điều đó, nếu tôi có một người bạn là con gái ở Cousins. “Sao cậu không nói trước với mình là bọn con gái ở đây đều ăn diện như thế hả?” tôi rít lên với Jeremiah.
“Cậu trông ổn mà. Đừng có tự ti thế chứ.” Jeremiah an ủi tôi và bước rất nhanh tới chỗ người ta đặt cái bom bia to đùng. Là bom bia chứ không phải bánh nướng hay kẹo viên.
Thực ra đó là lần đầu tiên tôi được tận mắt thấy một cái bom bia ngoài đời thật, chứ trước giờ chỉ nhìn qua phim ảnh thôi. Tôi dợm bước theo Jeremiah nhưng đã bị anh Conrad kéo giật lại. “Tối nay em không được uống,” anh cảnh cáo. “Mẹ em sẽ giết anh nếu anh để cho em uống mấy thứ đó mất.”
Tôi giẫy tay ra khỏi tay anh. “Anh không để cho em làm bất cứ chuyện gì hết.”
“Nào, nghe lời đi.”
“Để xem,” tôi quay lưng bỏ đi, không cự nự thêm câu nào nữa. Tôi cũng chẳng chắc là mình có thực sự muốn thử uống hay không. Tôi vẫn mong chờ món bánh nướng hơn.
Mong muốn được tham gia đốt lửa trại là một chuyện và khi được thực sự có mặt ở đó là lại chuyện khác. Jeremiah đang trò chuyện với một cô gái phần trên mặc bikini sọc đỏ, trắng và xanh, ở dưới mặc váy bò ngắn cũn cỡn. Còn anh Conrad thì đang đứng cùng hội anh Clay và mấy người nữa trông lạ hoắc. Tôi cứ ngỡ sau khi tán tỉnh tôi cả tối hôm qua, anh Clay ít nhất cũng phải bước tới chào hỏi mình lấy một tiếng. Vậy mà không, anh ta thậm chí còn đang ôm eo một cô gái khác.
Tôi một mình thui thủi đứng hơ tay trước đống lửa, mặc dù trời chẳng lạnh gì hết. Chính lúc đó tôi đã nhìn thấy cậu ấy – cũng đang đứng một mình, tay cầm chai nước. Có vẻ như cậu ấy không quen ai ở đây, bởi chẳng thấy ai chuyện trò hay đứng gần cậu ấy. Trông cậu ấy trạc tuổi tôi. Có cái gì đó ở cậu ấy khiến tôi cảm thấy rất an toàn và thoải mái. Phải sau vài ba cái nhìn lén tôi mới phát hiện ra đó là cái gì.
Đó chính là cặp lông mi của cậu ấy. Chúng dài tới mức tôi có cảm tưởng như nó sắp chạm xuống tới hai cái gò má tới nơi rồi. À, cũng phải nói thêm rằng gò má của cậu ấy khá cao. Da cậu ấy sáng và mịn. Tôi bất giác đưa tay sờ lên má và thở phào nhẹ nhõm khi thấy cái mụn của hai hôm trước đã lặn mất. Làn da của cậu ấy thật hoàn hảo. Trong mắt tôi, mọi thứ ở cậu ấy đều hoàn hảo.
Cậu ấy khá cao, hơn cả anh Steven hay Jeremiah, thậm chí có khi còn cao hơn cả anh Conrad. Trông cậu ấy giống như kiểu con lai, nửa Mỹ nửa Nhật hoặc Hàn. Cậu ấy đẹp tới nỗi tôi có cảm giác như mình có thể vẽ lại được khuôn mặt của cậu ấy bằng trí tưởng tượng của mình, mặc dù cả đời tôi chưa bao giờ cầm lấy cái cọ.
Cậu ấy bắt gặp lúc tôi lén nhìn cậu ấy và tôi lập tức ngó lơ đi chỗ khác. Sau đó tôi lại quay ra nhìn cậu ấy một lần nữa và lại bị cậu ấy bắt gặp. Và cậu ấy đã giơ tay vẫy chào tôi.
Tôi có cảm giác như hai má mình đang bốc cháy. Thu hết can đảm, tôi chậm rãi tiến về phía cậu ấy đang đứng và giơ tay ra, “Xin chào.” Ngay lập tức, tôi cảm thấy hối hận vô cùng… bởi thời đại này ai còn bắt tay nữa hả giời!
Cậu ấy lịch sự giơ tay ra bắt tay tôi. Mới đầu cậu ấy không nói tiếng nào, chỉ nhìn tôi chằm chằm như thể đang nghĩ xem đã gặp tôi ở đâu rồi. “Trông cậu quen lắm,” cuối cùng cậu ấy mở lời.
Tôi cố gắng không mỉm cười. Bọn con trai ai chẳng nói câu đó với con gái mỗi khi định làm quen ở ngoài quán. Tôi tự hỏi không lẽ cậu ấy từng thấy mình trên biển, trong bộ bikini chấm bi đen-trắng. Tôi mới chỉ dám mặc bộ đó có đúng một lần từ hôm tới đây tới giờ, nhưng có thể đó là lý do tại sao tôi được anh chàng này để ý tới. “Chắc cậu từng gặp mình ngoài bãi biển.”
Cậu ấy lắc lắc đầu: “Không… Chắc không phải.”
Vậy là không phải do bộ bikini. Tôi thử đoán tiếp, “Hay là ở quán kem Scoops?”
“Cũng không phải,” cậu ấy nói. Rồi đột nhiên cậu ấy như sực nhớ ra chuyện gì đó, lập tức nhoẻn miệng cười rất tươi. “Cậu có học tiếng Latin đúng không?”
Cái quái gì thế này? “Ừ, đúng.”
“Cậu đã từng tới Hội chợ Latin ở Washington DC lần nào chưa?”
“Rồi,” tôi gật đầu như một cái máy. Cậu ta là ai thế không biết?
Cậu ấy gật gù, mặt đầy mãn nguyện. “Mình cũng thế. Năm lớp 8, đúng không?”
“Ừ…” năm lớp 8, tôi vẫn còn đeo niềng răng và đeo kính cận. Tôi rất rất không thích chuyện cậu ấy biết tôi từ hồi đó. Tại sao cậu ấy không thể biết tôi từ bây giờ, trong bộ bikini chấm bi đen-trắng cơ chứ?
“Hóa ra mình đã gặp cậu từ hồi đó. Nãy giờ mình đứng đây cố nghĩ mãi xem đã gặp cậu ở đâu rồi,” cậu ấy tủm tỉm cười, “Mình là Cam, nhưng tên tiếng Latin của mình là Sextus. Có nghĩa là Nô Lệ.”
Cũng may trời lúc này đã tối, và chúng tôi đang đứng bên đống lửa nên cậu ấy sẽ không nhận ra khuôn mặt đang đỏ bừng của tôi. “Xin chào Nô Lệ, mình là Flavia. Ý mình là Belly. Không, thực ra là Isabel, nhưng mọi người đều gọi mình là Belly.”
“Tại sao?” Cậu ấy tò mò hỏi.
“Đấy là nickname bố đặt cho mình khi mình còn nhỏ. Bố nói cái tên Isabel quá dài,” tôi giải thích. “Và giờ thì ai cũng gọi mình bằng cái tên đó. Nghe thật ngớ ngẩn.”
Cậu ấy vờ đi như không nghe thấy cái câu cuối cùng của mình. “Sao không phải là Izzy? Hay Belle?”
“Mình cũng không rõ nữa. Có thể một phần vì mình rất thích ăn kẹo Jelly Belly và bố con mình thường hay chơi trò này: Bố sẽ hỏi tâm trạng của mình thế nào, và mình sẽ trả lời bố theo hương vị của từng viên Jelly Belly. Ví dụ, mùi đào tức là mình đang vui…” Tôi luôn nói nhiều (tới mức nói nhảm) mỗi khi căng thẳng và lúc này đây tôi đang cực kỳ căng thẳng. Tôi vẫn luôn ghét cái tên Belly – bởi vì đó thậm chí còn không phải là một cái tên thực sự. Đó chỉ đơn thuần là nickname của một đứa trẻ con, chứ không phải tên. Trong khi cái tên Isabel khiến người khác liên tưởng tới một cô gái đẹp nhưng đầy bí ẩn đến từ Ma-rốc hay Mô-zam-bíc với bộ móng tay đỏ chót và mái tóc đen cắt ngang trán. Còn cái tên Belly gợi lên trong tai người nghe hình ảnh một đứa trẻ con béo ị hay một ông già bụng bia mặc áo ba lỗ trắng. “Thú thật mình không thích cái tên Izzy nhưng mình cũng rất thích mọi người gọi mình là Belle. Cái tên đó thấy đẹp hơn.”
Cậu ấy gật đầu: “Thì nghĩa của từ Belle là thế mà. Nó có nghĩa là ĐẸP.”
“Mình biết,” tôi nói. “Mình cũng đang theo học tiếng Pháp nâng cao.”
Cam lập tức xổ ra một tràng tiếng Pháp nhưng nhanh quá khiến tôi chẳng kịp nghe cậu ấy đang nói gì.
“Cái gì cơ?” tôi bỗng thấy bản thân thật ngu ngốc. Nói tiếng Pháp bên ngoài lớp học cứ thấy ngường ngượng thế nào ý. Thỉnh thoảng bật ra một từ là một chuyện nhưng nói chuyện với một người Pháp chính hiệu lại là một chuyện hoàn toàn khác.
“Bà ngoại mình là người Pháp,” cậu ấy mỉm cười nói. “Từ bé mình đã nói tiếng Pháp rồi.”
“Ồ, ra vậy,” tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống. Biết thế đừng khoe khoang mình đang học lớp tiếng Pháp nâng cao làm gì cho đỡ nhục.
“Cậu cũng biết rồi đấy, chữ v phải phát âm là w mới đúng.”
“Hở?”
“Cái tên Flavia của cậu ý. Chính ra phải đọc là Fla-wia mới chính xác.”
“À, ừ tất nhiên mình biết,” tôi vội chữa ngượng. “Mình từng đạt giải Nhì trong cuộc thi hùng biện mà. Nhưng đọc là Flawia nghe ngu lắm.”
“Mình đã đạt giải Nhất,” cậu ấy nói, cố tỏ ra mình không phải là kẻ tự phụ. Tôi chợt nhớ ra cậu con trai mặc áo sơ mi đen, đeo cà vạt kẻ sọc – người đã khiến toàn thể khán giả có mặt trong hội trường hôm đó phải đồng loạt đứng dậy vỗ tay trước bài hùng biện xuất sắc của mình về nhà thơ La Mã cổ đại Catullus và ẵm luôn giải Nhất cuộc thi năm đó. Chính là cậu ấy. “Tại sao cậu lại chọn cái tên đó nếu cậu thấy nó không hay?”
Tôi thở dài, “Bởi vì cái tên Cornelia đã có người khác chọn mất rồi. Ai cũng muốn được làm Cornelia.”
“Ừ, cái tên Sextus cũng thế.”
“Tại sao?” tôi thắc mắc mà không kịp suy nghĩ để rồi sau đó hối hận ngay vì cái sự “ếch pha cóc” của mình. “À…”
Cam cười phá lên. “Trò đùa của bọn con trai lớp 8 chỉ được đến thế thôi.”
Tôi cũng bật cười. “Thế nhà cậu ở gần đây à?”
“Nhà mình thuê một căn cách đây 2 dãy. Mẹ mình cứ bắt mình tới đây.” Cam vừa nói vừa ngượng nghịu gãi đầu.
“Vậy à,” thực tình tôi cũng không biết tình huống như thế nên nói gì cho phải.
“Thế còn cậu? Tại sao cậu tới đây, Isabel?”
Tôi giật bắn mình khi nghe Cam gọi tên thật của mình. Sao cái tên Isabel thốt ra từ miệng cậu ấy lại thấy tự nhiên thế nhỉ? Tôi có cảm giác giống y như ngày đầu tiên đi học vậy. Và tôi thích điều đó. “Mình cũng không biết nữa. Chắc vì tự dưng được anh Clay mời thôi.”
Vì một lý do nào đó tôi muốn nói cho cậu ấy biết rằng tôi rất mong cậu ấy thích mình. Tôi có cảm giác như cậu ấy đang đánh giá tôi, từ những câu chuyện ngớ ngẩn mà tôi đã kể. Tôi muốn nói với cậu ấy rằng mình cũng thuộc dạng thông minh so với các bạn cùng lứa chứ không phải không. Tôi liên tục trấn an bản thân “Không việc gì phải bận tâm xem cậu ấy có nghĩ mình là người thông minh hay không”. Nhưng kỳ thực ra là cũng có.
“Mình nghĩ mình sắp phải về rồi,” Cam tu nốt ngụm nước cuối cùng trong chai. Cậu ấy không hề nhìn vào mắt mình khi cậu ấy nói. “Cậu có muốn đi nhờ về không?”
“Không,” tôi cố gắng không để cậu ấy nhìn thấy nỗi thất vọng vô bờ bến của mình khi biết cậu ấy sắp phải về. “Mình đến cùng hai người kia,” tôi chỉ về phía anh Conrad và Jeremiah.
Cam gật gù ra chiều hiểu chuyện. “Mình cũng đoán thế, xem anh cậu liên tục nhìn về phía bọn mình thì biết.”
Tôi xém chút nữa thì sặc. “Anh mình á? Ai cơ? Anh ý hả?” tôi chỉ về phía anh Conrad. Anh ấy đang không nhìn về phía bọn mình, bởi còn bận ngắm cô gái tóc vàng đội mũ Red Sox đứng gần đó, và cô ta cũng đang đắm đuối nhìn lại. Anh ấy thậm chí còn cười thành tiếng mới choáng chứ, trong khi bình thường cả ngày không thấy anh ấy cười bao giờ.
“Ờ”
“Anh ấy không phải anh trai mình. Nhưng lại luôn tỏ ra giống như anh trai của mình,” tôi giải thích. “Anh ấy tự cho mình là anh trai của tất cả mọi người. Luôn đối xử kiểu rất bề trên… Mà tại sao cậu lại phải về sớm thế? Cậu không ở lại xem nốt màn bắn pháo hoa đã?!”
Cam hắng giọng, ngượng ngùng phân trần, “Thực ra… mình định về học bài.”
“Môn Latin á?” Tôi khúc khích cười ghẹo cậu ấy.
“Không. Mình đang nghiên cứu loài cá voi. Mình muốn đi thực tập trên tàu quan sát cá voi. Tháng tới mình phải làm một bài trắc nghiệm về cá voi rồi,” cậu ấy lại giơ tay lên gãi đầu.
“Cậu giỏi thế,” tôi trầm trồ thán phục. Giá mà cậu ấy đừng về sớm vội. Tôi chẳng muốn cậu ấy về chút nào. Cậu ấy thật dễ thương. Đứng bên cạnh Cam, tôi có cảm giác như là nàng tiên bé nhỏ Thumbelina, bởi cậu ấy quá quá cao. Nếu cậu ấy về mất thì tôi sẽ chỉ còn lại có mỗi một mình. “Mình nghĩ lại rồi, có khi mình đi nhờ cậu về thôi. Chờ mình ở đây, mình sẽ quay lại ngay.”
Tôi chạy thật nhanh tới chỗ anh Conrad, làm cát bắn tung tóe dưới chân. “Em đi nhờ xe về trước đây,” tôi thở hổn hển nói.
Cô nàng tóc vàng đội mũ Red Sox kia nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân, đầy dò xét rồi nói, “Xin chào.”
Anh Conrad hỏi, “Với ai?”
Tôi chỉ về phía Cam, “Cậu ấy.”
“Em không thể về nhờ xe một người mà em thậm chí còn không quen,” anh ấy thẳng thừng từ chối.
“Em quen cậu ấy mà. Tên cậu ấy là Sextus.”
Anh Conrad trố mắt lên hỏi lại, “Sex gì cơ?”
“Quên, tên cậu ấy là Cam. Cậu ấy đang nghiên cứu về cá voi và anh cũng không có quyền quyết định em đi về cùng xe với ai. Em chỉ thông báo với anh như vậy thôi, cho phải phép. Chứ em không cần sự cho phép của anh,” tôi quay lưng định bỏ đi, thì bị anh túm tay kéo lại.
“Anh không cần biết cậu ta nghiên cứu cái gì. Nhưng em không được đi,” anh thản nhiên nói, nhưng cái nắm tay của anh thì siêu chặt. “Nếu em muốn về, anh sẽ đưa em về.”
Tôi hít một hơi thật sâu. Cần phải tỏ ra thật bình tĩnh. Không thể để anh ấy đối xử với mình như là với một đứa trẻ con thế này, trước mặt tất cả mọi người, “Khỏi, cám ơn anh.” Nhưng anh vẫn không chịu buông tay tôi ra.
“Anh tưởng em đã có bạn trai rồi cơ mà?” giọng anh đầy mỉa mai. Thì ra tối qua anh ấy đã biết tỏng là tôi nói dối.
Tôi chỉ muốn cúi xuống vốc một vốc cát ném vào mặt anh ấy cho hả dạ. Tôi cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi nắm tay của anh Conrad. “Bỏ em ra! Đau quá!”
Ngay lập tức anh ấy buông tay ra, mặt đỏ lựng lên. Thực ra chẳng đau tẹo nào, nhưng tôi cố tình làm cho anh ấy bẽ mặt giống như cái cách anh ấy vừa làm cho tôi. Tôi nói rất to, “Em thà đi nhờ một người lạ còn hơn đi với một người vừa uống bia như anh.”
“Anh mới uống có một cốc thôi,” anh nổi quạu. “Và anh nặng tới 79kg cơ nên em yên tâm chẳng làm sao hết. Cố đợi thêm nửa tiếng nữa rồi anh đưa em về. Đừng có nhắng nhít lên thế!”
Tôi bắt đầu rơm rớm nước mắt. Tôi quay đầu lại xem Cam có đang nhìn không thì thấy nãy giờ cậu ấy đã chứng kiến hết mọi chuyện. “Anh đúng là chẳng ra gì,” tôi nói.
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, “Còn em là một đứa con nít 4 tuổi.”
Ngay khi vừa quay lưng bỏ đi, tôi nghe thấy tiếng cô gái kia hỏi anh, “Cô ấy là bạn gái anh đấy à?”
Tôi quay phắt lại và cả hai chúng tôi cùng đồng thanh đáp, “KHÔNG!”
“Không lẽ là em gái anh?” Cô ta bối rối hỏi tiếp, cứ như thể tôi không tồn tại không bằng. Mùi nước hoa của cô ta nồng nặc.
“Không, không phải em gái,” tôi hậm hực nói. Vừa bực vừa ngượng khi bị chị ta chứng kiến toàn bộ sự việc. Chưa hết, việc chị ta vừa cao ráo vừa xinh đẹp, kiểu như Taylor càng khiến cho việc này tệ hơn.
Anh Conrad nói tiếp, “Mẹ em ấy là bạn thân của mẹ anh.” Vậy ra đối với anh ấy tôi chỉ là thế thôi sao? Con gái của một người bạn của mẹ?
Tôi hít một hơi thật sâu và tuôn ra một tràng mà không buồn suy nghĩ. “Tôi biết anh Conrad từ khi hai đứa còn đang ẵm ngửa cơ. Vậy nên để tôi khuyên chị một câu: Chị đang chọn nhầm đối tượng rồi. Anh Conrad sẽ không bao giờ yêu ai hơn bản thân anh ấy đâu, nếu chị hiểu tôi đang nói gì…”
“Em thôi đi được rồi đấy, Belly,” anh Conrad cảnh cáo. Hai tai anh đỏ lựng lên, dấu hiệu anh ấy đang rất điên. Nhưng tôi chẳng quan tâm. Anh ấy đáng bị như vậy.
Cô gái kia nhăn mặt hỏi anh Conrad. “Cô ấy thế là sao hả anh Conrad?”
“Có thế mà chị cũng không hiểu à?” Tôi giở giọng khích bác.
“Thật quá đáng!” Cô ta hậm hực nhìn anh Conrad.
Đột nhiên tôi chỉ muốn biến mất ngay khỏi đây, và không bao giờ quay trở lại. Giá như tôi đừng có nói những lời đó. Từ trước tới giờ tôi chưa từng cãi nhau với một đứa con gái nào, hay nói đúng hơn là với bất kỳ ai.
Anh Conrad thấy vậy lập tức xen vào giữa hai đứa, chỉ về phía đống lửa trại xẵng giọng nói với tôi, “Belly, đi ra kia và đợi anh đưa em về.”
Đúng lúc ấy Jeremiah cũng chạy lại sốt sắng hỏi, “Sao thế, sao thế, có chuyện gì xảy ra à?”
“Anh trai cậu không ra một cái thể thống gì hết,” mặt tôi sưng lên như cái thớt, “Chuyện vừa xảy ra đấy.”
Jeremiah choàng tay ôm lấy mình, người cậu ấy sặc sụa mùi bia. “Hai người chơi ngoan đi, nhớ chưa.”
Tôi hất tay cậu ấy ra vùng vằng nói, “Mình chẳng làm gì sai cả. Cậu đi mà bảo anh cậu ý.”
“Khoannnn… Hai người cũng là anh em à?” Cô gái kia bật hỏi.
Anh Conrad nhắc, “Đừng có nghĩ tới chuyện bỏ về cùng thằng đó đấy.”
“Anh Conrad, thôi đi nào,” Jeremiah ra sức giảng hòa. “Cậu ấy sẽ không đi đâu. Đúng không nào, Belly?”
Jeremiah cúi xuống nheo mắt nhìn tôi. Tôi trề môi phụng phịu nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Sau đó tôi quay ra hằm hằm nhìn anh Conrad và cô gái kia đầy căm thù. Tôi quay trở lại chỗ lửa trại, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, mặc dù trong lòng vẫn đang ấm ức như một đứa trẻ bị mắng ngay tại bữa tiệc của chính mình. Thật không công bằng, khi bị đối xử như một đứa trẻ con trong khi tôi không còn là trẻ con nữa. Nói không ngoa chứ tôi nghĩ cô gái kia cũng chỉ cỡ tuổi tôi là cùng thôi.
Cam hỏi, “Chuyện vừa xong là sao thế?”
Tôi nuốt nước mắt vào trong, khoát tay nói, “Đi thôi.”
Cậu ấy ngần ngừ, liếc mắt về phía anh Conrad, “Mình không nghĩ đó là ý hay đâu, Flavia. Nhưng mình sẽ ở lại đây chơi với cậu thêm tí nữa. Bọn cá voi có thể chờ.”
Nghe thấy vậy, tôi chỉ muốn lao tới hôn Cam một cái vì sung sướng. Tôi muốn quên hết đi những chuyện vừa xảy ra, quên đi rằng tôi đã từng biết anh Conrad. Quả pháo hoa đầu tiên được bắn lên, kéo theo tiếng huýt sáo và vỗ tay ầm ỹ của mọi người có mặt khi đó. Thật thần kỳ, từ một đốm sáng nhỏ màu vàng bỗng chốc bung ra thành hàng triệu triệu tia sáng vàng rực rỡ phía trên đầu chúng tôi.
Cam và tôi ngồi trò chuyện quanh đống lửa. Cậu ấy kể cho tôi nghe về loài cá voi và tôi kể cho cậu ấy nghe mấy chuyện linh tinh của mình – ví dụ nhiệm vụ của thư ký CLB tiếng Pháp là gì, tại sao tôi lại mê món bánh kẹp thịt nướng đến vậy… Tôi cũng phát hiện ra là Cam ăn chay. Chúng tôi cứ ngồi như thế hơn một tiếng đồng hồ. Tôi có cảm giác anh Conrad theo dõi bọn tôi suốt thời gian đó. Tôi vẫn chưa hết tức. Tôi rất ghét mỗi khi anh ấy thắng.
Càng về đêm trời càng lạnh hơn, tôi xoa xoa hai tay vào nhau để giữ ấm. Thấy vậy, Cam cởi áo ra và đưa cho tôi khoác tạm – cuối cùng giấc mơ bao lâu nay của tôi cũng đã thành hiện thực: vào một đêm lạnh giá, được một anh chàng tình nguyện cởi áo khoác ra cho mình mượn. Cũng may cậu ấy không phải kiểu người thấy bạn lạnh, vẫn khư khư mặc áo trên người và ngồi tấm tắc tự khen bản thân vì đã nhớ mang áo đi phòng trừ.
Cậu ấy mặc áo phông có hàng chữ STRAIGHT EDGE với hình ảnh một cái luỡi dao cạo, loại bọn con trai vẫn hay dùng để cạo râu. “Từ đó nghĩa là gì?” Tôi hỏi, đưa tay kéo khóa áo lên cho đỡ lạnh. Thật là ấm! Và có mùi rất con trai, nhưng là theo nghĩa tích cực.
“Straight Edge là từ dùng để chỉ một lối sống cực kỳ lành mạnh. Những người tôn sùng triết lý sống này đều ăn chay, không uống rượu, hút thuốc hay dùng ma túy.” Cam giải thích. “Trước đây mình từng là tín đồ trung thành của lối sống này, mình thậm chí còn không dùng thuốc mà không có đơn của bác sỹ, không uống bất kỳ loại đồ uống nào có chứa caffeine, nhưng giờ mình từ bỏ rồi.”
“Tại sao?”
“Tại sao mình là tín đồ trung thành của lối sống Straight Edge hay là tại sao mình lại từ bỏ?”
“Cả hai”
“Mình không muốn đầu độc cơ thể của mình bằng những chất độc hại, trái với tự nhiên,” Cam nói. “Còn mình từ bỏ là vì điều đó khiến mẹ mình phát điên, vả lại mình thực sự rất nhớ nước ngọt Dr Pepper.”
Tôi cũng mê nước ngọt hiệu Dr Pepper và mừng thầm là mình đã không bắt chước mấy anh lớn uống bia. Tôi không muốn Cam nghĩ xấu về mình. Tôi muốn cậu ấy nghĩ rằng tôi là một cô gái đầy cá tính, dám nghĩ dám làm, không bận tâm người khác nghĩ gì về mình – giống như cậu ấy. Tôi muốn được làm bạn của cậu ấy. Và tôi cũng muốn hôn cậu ấy.
Cam cũng về khi bọn tôi ra về. Cậu ấy đứng ngay dậy khi thấy Jeremiah đi tới đón tôi. “Rất vui được gặp lại cậu, Flavia,” cậu ấy nói.
Tôi định cởi áo trả cho cậu ấy nhưng Cam xua tay nói, “Không sao, cậu cứ mặc đi. Lúc nào trả mình sau cũng được.”
“Để mình cho cậu số điện thoại của mình,” tôi chìa tay ra mượn điện thoại của cậu ấy. Trước nay tôi chưa cho một người con trai nào số điện thoại của mình. Vừa bấm số, tôi vừa tủm tỉm cười tự hào với chính bản thân mình vì đã dám ngỏ lời cho số điện thoại trước.
“Mình sẽ vẫn có cách lấy lại áo mà không cần xin số của cậu. Mình vốn là người thông minh mà, cậu quên à? Giải nhất cuộc thi hùng biện chứ có phải đùa đâu,” cậu ấy lém lỉnh nói.
Tôi cố gắng không nhảy cẫng lên khi cậu ấy quay người bỏ đi. “Cậu không thông minh tới mức đó đâu,” tôi gọi với theo trêu. Tôi có cảm giác như định mệnh đã cho chúng tôi gặp lại nhau như thế này. Cảm giác ấy thật ngọt ngào và lãng mạn!!!
~*~
Tôi quan sát anh Conrad chào tạm biệt cô nàng Red Sox kia. Cô ta ôm lấy anh và anh cũng ôm lại, nhưng một cách hờ hững. Tôi sẽ rất vui nếu quả thực tôi đã phá hỏng buổi tối ngày hôm nay của anh, dù chỉ là một tí xíu.
Trên đường ra xe, bỗng nhiên tôi bị một cô gái chặn lại. Cô ấy buộc tóc hai bên, mặc cái áo sơ mi cổ không-thể-trễ-hơn. “Cậu thích Cam à?” Cô ta hỏi. Tôi nghĩ thầm trong bụng không hiểu làm thế nào mà cô ấy biết Cam được – tôi còn cứ ngỡ cậu ấy là người vô hình giống như mình cơ đấy.
“Mình chỉ mới gặp cậu ấy thôi,” tôi trả lời. Mặt cô gái kia lập tức dãn hẳn ra, thở phào nhẹ nhõm. Mắt cô ta mơ màng đầy hy vọng – giống hệt như mỗi lần tôi kể với Taylor về anh Conrad, luôn tìm mọi cách để lái câu chuyện về chủ đề anh Conrad, anh Conrad và anh Conrad. Điều đó khiến tôi thấy buồn cho cô gái đó, và cho chính tôi.
“Mình đã thấy cái cách Nicole nói chuyện với cậu,” cô ta đột nhiên thay đổi chủ đề. “Đừng lo, con người đó vàng hoe ý mà.”
“Cậu nói cái người đội mũ Red Sox ý hả? Ờ nhìn là biết,” tôi gật đầu. Rồi tôi vẫy tay chào tạm biệt cô ta, cùng anh Conrad và Jeremiah đi lấy xe.
Anh Conrad lái xe. Anh ấy hoàn toàn tỉnh táo. Tất nhiên rồi, anh ấy lúc nào chẳng tỉnh táo, nhiều khi còn quá tỉnh táo là đằng khác. Anh ấy liếc cái áo khoác của Cam một cái nhưng không nói gì. Hai người bọn tôi không nói chuyện với nhau lấy một lời. Jeremiah và tôi ngồi băng ghế sau. Tội nghiệp, cậu ấy kể chuyện cười nhưng chẳng ai buồn hưởng ứng. Tôi còn đang bận suy nghĩ, ghi nhớ lại từng khoảnh khắc vừa xảy ra tối nay. Tôi tự nhủ: Có lẽ đây là đêm đẹp nhất của cuộc đời mình.
Trong cuốn kỷ yếu của tôi năm ngoái, Sean Kirkpatrick đã viết “Cậu có đôi mắt sáng đến nỗi mình có thể nhìn thẳng vào tâm hồn cậu”. Mặc dù biết Sean là một người có tâm hồn nghệ sỹ yếu, thích ăn nói văn chương, hoa lá cành nhưng tôi vẫn cảm thấy vui khi đọc được những dòng đó. Taylor đã cười sằng sặc khi tôi cho cậu ấy xem. Cậu ấy nói: “Chỉ có Sean Kirkpatrick mới đi để ý xem mắt của cậu có màu gì thôi, trong khi bọn con trai khác còn đang mải nghía cái vòng 1 của cậu kìa.” Nhưng đây không phải là Sean Kirkpatrick. Mà là Cam, người đã để ý đến tôi trước cả khi tôi trở nên xinh đẹp.
~*~
Tôi đang đánh răng trong phòng tắm trên lầu thì Jeremiah đẩy cửa đi vào. Vừa lấy thuốc ra bàn chải, cậu ấy vừa hỏi, “Có chuyện gì giữa cậu với anh Conrad đấy? Sao hai người lại nổi cáu lên với nhau như thế?” Nói rồi cậu ấy nhảy lên ngồi vắt vẻo lên bệ bồn rửa.
Jeremiah rất ghét thấy mọi người cãi nhau. Đó là lý do tại sao cậu ấy luôn đóng vai chú hề, giảng hòa cho tất cả mọi người. Cậu ấy toàn tự thích đứng ra làm thiên sứ hòa bình trong mọi tình huống, làm tôi đôi khi thấy cậu ấy thật đáng yêu nhưng đôi khi cũng thấy thật đáng ghét.
Vừa đánh răng tôi vừa ậm ừ giải thích, “Bởi vì anh ấy cứ luôn thích làm bố người khác.”
Tôi và Jeremiah vẫn thường xuyên gọi anh Conrad như vậy sau lưng anh ấy, kể từ mùa Hè năm tôi mới 8 tuổi, còn Jeremiah 9 tuổi. Chúng tôi chỉ cách nhau vài tháng nên tôi luôn chỉ coi cậu ấy là bạn đồng lứa.
Jeremiah hắng giọng nói tiếp, “Nói thật nhé, cậu cũng đừng giận anh ấy lâu quá. Anh ấy đang gặp phải một số chuyện không vui.”
Cái này thì tôi không biết. “Chuyện gì? Chuyện gì?” tôi sốt sắng hỏi.
Jeremiah ngập ngừng, “Đây không phải là chuyện của mình để đi kể với người khác được.”
“Thôi mà. Bọn mình kể cho nhau nghe mọi chuyện mà, Jere. Giữa hai chúng ta đã hứa là không bao giờ có bí mật mà, cậu quên rồi à?”
Jeremiah mỉm cười, “Mình nhớ chứ. Nhưng mình không thể nói với cậu được. Đó đâu phải là bí mật của mình.”
Tôi với tay vặn vòi nước, mặt nhăn như bị rách. “Cậu lúc nào cũng đứng về phía anh ý.”
“Mình không đứng về phía anh ý. Mình đang nói trên lập trường của anh ý thôi.”
“Như nhau cả.”’
Không nói không rằng, Jeremiah lấy tay kéo hai bên miệng tôi lên – một cái mánh cũ để làm tôi cười mỗi khi hai đứa cãi nhau. “Không phụng phịu, nhớ chưa Bells?”
Không-Phụng-Phịu là quy định do anh Steven và anh Conrad đặt ra vào mùa Hè năm tôi 8 hay 9 tuổi gì đó. Và quy định đó được đề ra để áp dụng cho mỗi tôi mà thôi. Họ thậm chí còn làm cả một cái biển đề dòng chữ Không-Phụng-Phịu trước cửa phòng ngủ của tôi. Tất nhiên là tôi đã xé nó đi và chạy xuống nhà mách cô Susannah và mẹ. Tối hôm đó tôi đã được ăn tới hai đĩa hoa quả tráng miệng, tôi còn nhớ rất rõ. Mỗi khi tôi chỉ cần hơi tỏ ra buồn bực hay không vui một tí thôi là y như rằng một trong ba người đó sẽ kêu ầm lên “Không phụng phịu! Không phụng phịu.” OK, có thể tôi cũng hay phụng phịu thật nhưng đó là cách duy nhất để tôi có thể đạt được thứ mình muốn. Bởi là đứa con gái duy nhất trong hội không hề dễ dàng gì. Và đó cũng chính là vũ khí bí mật riêng một mình tôi có, để đối phó với bọn họ.