Hè năm 14 tuổi
Việc đầu tiên Taylor làm sau khi đi ra từ phòng tắm là lục tung túi đồ của mình lên, trong khi tôi nằm sõng soài trên giường quan sát. Cô nàng rút ra ba bộ váy mùa Hè khác nhau – một chiếc ren màu trắng, một chiếc in hình Hawaii và một chiếc lanh màu đen. “Theo cậu mình nên mặc cái nào tối nay?” Taylor giơ lên hỏi, nhưng không phải để xin ý kiến mà giống như muốn kiểm tra kiến thức của tôi thì đúng hơn.
Tôi chúa ghét các bài kiểm tra kiểu này của Taylor, làm tôi lúc nào cũng phải cố gắng chứng minh bản thân không thua kém gì cậu ta. “Chúng ta chỉ ăn tối thôi mà Taylor. Có đi đâu đặc biệt đâu.”
Taylor lắc đầu nhìn tôi. “Chúng ta đi dạo ra cầu tàu tối nay, cậu quên rồi à? Phải ăn mặc đẹp chút chứ. Cho bọn con trai lác mắt. Để mình giúp cậu chọn váy, nhá.”
Mỗi lần Taylor chọn trang phục cho tôi là y như rằng tôi không khác gì một con vịt bỗng dưng hóa thành thiên nga. So với cậu ấy, tôi đúng là mù tịt về mấy khoản làm đẹp, chưng diện.
Tôi không mang theo bộ váy nào tới đây cả. Hay nói đùng hơn là trong hành lý của tôi ở Cousins chưa bao giờ có một bộ váy nào hết. Và tôi cũng không hề có ý định làm điều đó. Hai chiếc váy duy nhất mà tôi có: Một cái là do bà ngoại mua tặng nhân dịp lễ Phục sinh và một cái là do tôi tự mua để mặc hôm lễ tốt nghiệp năm lớp 8. Giờ thì không cái nào còn vừa với tôi nữa, cái thì quá ngắn, cái thì quá chật. Mặc dù không phải đứa thích váy vóc nhưng khi nhìn thấy mấy cái váy của Taylor trải ra trên giường như thế kia, trong lòng tôi vẫn không tránh khỏi chút ghen tỵ.
“Mình không cần đẹp như hoa chỉ để đi dạo đêm ngoài biển đâu,” tôi chối đây đẩy.
“Thì cứ thử xem nào.” Taylor không nói không rằng bước tới mở tủ quần áo của tôi.
“Taylor, mình đã nói là không mà! Mình sẽ chỉ mặc nguyên như thế này đi thôi,” tôi nhướn mày chỉ xuống bộ quần áo đang mặc trên người: quần soóc ngắn và áo phông in hình bãi biển Cousins.
Taylor mặt xịu xuống, miễn cưỡng quay trở lại giường với ba bộ váy của mình. “Tùy cậu. Cậu thích làm gì thì làm, mụ già ạ. Nào, nói cho mình biết mình nên mặc cái nào đây?”
Tôi thở dài bất lực trước sự bướng bỉnh của cô bạn thân. “Cái màu đen! Giờ thì nhanh nhanh thay đồ đi, mình đói lắm rồi.”
Bữa tối hôm đó có món sò điệp và măng tây. Lần nào mẹ đứng bếp là y như rằng có món hải sản gì đó cùng với chanh, dầu ô-liu và một loại rau. Lần nào cũng vậy. Cô Susannah chỉ thỉnh thoảng mới vào bếp, do đó ngoài bữa đầu tiên với món lẩu hải sản bouillabaisse ra thì không ai có thể đoán trước được các tối tiếp theo sẽ được ăn gì. Có khi cô dành cả buổi một chiều lúi húi trong bếp sửa soạn những món lạ hoắc – cả đời tôi chưa thấy bao giờ – như gà Ma-rốc nấu với quả sung hay trứng ốp-lếp chiên bơ kiểu Mỹ ăn với tương ca và bánh mỳ nướng. Cô luôn thủ sẵn trong người một quyển sách nấu ăn sơ cấp được đóng gáy xoắn cẩn thận, rìa sách dính đầy bơ và dầu mỡ. Đám trẻ con tụi tôi được giao nhiệm vụ nấu bữa tối một lần một tuần và thường thực đơn sẽ là bánh nhân thịt hoặc pizza đông lạnh. Nhưng nói chung tụi tôi thích ăn gì cũng được, bất cứ khi nào thèm ăn là ăn. Chứ bình thường ở nhà, cứ đứng 6 giờ 30 là phải ngồi vào bàn ăn tối. Còn ở đấy, mọi thứ đều tự do, thoải mái, kể cả mẹ tôi.
Taylor nhoài người ra phía mẹ hỏi, “Cô Laurel ơi, trò điên rồ nhất mà cô và cô Susannah từng làm khi ở độ tuổi bọn cháu là gì ạ?” Taylor là vậy đấy, nói chuyện với mọi người mà cứ nghĩ ai cũng bằng vai phải lứa với mình ấy. Từ người lớn đến người trẻ, từ đám con trai đến cô bán hàng ở căng-tin…
Mẹ và cô Susannah quay sang nhìn nhau mỉm cười. Họ biết đó là trò gì nhưng họ sẽ không nói đâu. Mẹ lấy khăn lau miệng và nói, “Có một hôm bọn cô lén trốn xuống sân golf vào buổi đêm và trồng hoa cúc dưới đó.”
Tôi biết thừa đó không phải sự thật nhưng anh Steven và Jeremiah rú lên cười như đúng rồi. Anh Steven lại còn phán thêm một câu xanh rờn, “Hóa ra bọn mẹ tẻ nhạt ngay từ khi còn trẻ cơ đấy.”
“Em lại nghĩ điều đó thật tuyệt.” Taylor bóp một ít tương cà ra đĩa rồi đủng đỉnh nói. Cậu ấy ăn tất cả mọi thứ với tương cà – trứng, pizza, pasta, tất tần tật.
Cứ tưởng nãy giờ anh Conrad không để tâm nghe chuyện của mọi người, ai dè đúng lúc ấy anh đột nhiên lên tiếng, “Hai mẹ nói dối. Đó không phải điều điên rồ nhất hai mẹ từng làm.”
Cô Susannah giơ hai tay lên kiểu như Mẹ xin đầu hàng! “Các mẹ cũng cần phải có bí mật riêng của mình chứ. Mẹ có hỏi về bí mật của tụi con đâu nào, đúng không?”
“Có đấy.” Jeremiah lanh chanh chen vào. “Mẹ hỏi con suốt ngày còn gì. Nếu con mà viết nhật ký chắc mẹ cũng sẽ lùng đọc cho bằng được cho coi.”
“Không hề,” cô Susannah giãy nảy lên phản đối.
Mẹ huých khuỷu tay vào tay cô và nói, “Cũng có đi.”
Cô Susannah quay sang lườm mẹ một cái. “Mình sẽ không bao giờ…” sau đó âu yếm nhìn anh Conrad và Jeremiah đang ngồi ở phía đối diện. “Thôi được rồi, có thể mẹ sẽ làm thế thật nhưng mẹ sẽ chỉ đọc nhật ký của Conrad thôi. Con quá giỏi trong việc cất giấu mọi chuyện. Mẹ chẳng bao giờ biết con đang nghĩ gì nữa. Còn con thì ngược lại, Jeremiah. Con trai cưng, trái tim con ở ngay đây này, ai cũng có thể nhìn thấy nó.” Vừa nói cô vừa đưa tay chạm vào tay áo Jeremiah.
“Không phải.” Jeremiah dùng dĩa chọc lấy chọc để vào con sò điệp trên đĩa. “Con cũng có bí mật.”
“Mình cũng nghĩ cậu có, Jeremy.” Taylor làm mặt e thẹn, thẽ thọt nói với Jeremiah.
Anh chàng nghe thấy vậy lập tức nhoẻn miệng cười rất tươi với Taylor, làm mình tí nữa thì nghẹn miếng măng tây đang cắn dở.
“Taylor và con sẽ đi dạo ngoài cầu cảng tối nay. Có ai có thể cho bọn con quá giang đến đó được không?”
Trước khi mẹ hay cô Susannah kịp trả lời, Jeremiah đã hớn hở giơ tay. “Hay đấy. Mình nghĩ cả đám bọn mình nên làm một chuyến đi chung cho vui,” sau đó quay sang hỏi anh Conrad và anh Steven. “Đúng không hai anh?” Bình thường tôi sẽ sướng rơn lên khi nghe thấy những lời này, nhưng không phải hôm nay. Bởi tôi biết sự hưởng ứng đó không phải là dành cho mình.
Tôi quay sang nhìn Taylor, người đột nhiên cắm cúi cắt nhỏ từng miếng sò điệp trên đĩa. Cậu ấy cũng biết Jeremiah làm vậy là vì cậu ấy.
“Chơi ngoài cầu cảng chán chết đi được,” anh Steven làu bàu.
“Không thiết tha,” anh Conrad cũng lắc đầu từ chối.
“Có ai mời hai anh đâu,” tôi nói.
“Chẳng ai mời ai đi dạo hết. Ai thích đi thì đi. Đây là một đất nước tự do,” anh Steven thủng thẳng nói.
“Con nói đây là một đất nước tự do á, Steven?” Mẹ đột nhiên xen vào. “Mẹ muốn con hãy suy nghĩ thật kỹ về lời tuyên bố vừa rồi của mình, Steven ạ. Con nghĩ sao về quyền tự do công dân của chúng ta? Liệu chúng ta đã thực sự tự do chưa khi mà…”
“Ối giời, mình xin cậu đấy, Laurel” Cô Susannah giơ tay can ngăn. “Đừng lôi chuyện chính trị ra nói ở bàn ăn.”
“Không nói lúc này thì còn lúc nào thích hợp hơn để bàn luận về quan điểm chính trị của từng người?” Mẹ tưng tửng đáp. Sau đó mẹ quay sang nhìn tôi. Tôi thì thào Làm ơn đi mà mẹ, và mẹ thở dài cái thượt. Với mẹ là cứ phải chặn trước, nếu không sẽ không bao giờ có hồi kết. “OK, được rồi. Không nói chuyện chính trị nữa. Mẹ sẽ tới tiệm sách ở cuối phố. Mẹ sẽ chở mấy đứa tới đó.”
“Cảm ơn mẹ,” tôi hồ hởi reo lên. “Sẽ chỉ có con và Taylor thôi.”
Jeremiah lờ đi như không nghe thấy tôi nói gì, quay sang thuyết phục anh Conrad và anh Steven. “Đi mà hai anh. Cho vui.” Cả ngày nay Taylor cứ mở mồm ra là khen mọi thứ đều tuyệt.
“Thôi được, nhưng anh sẽ đến quán điện tử,” anh Steven cuối cùng cũng đành phải nhượng bộ.
“Còn anh, Conrad?” Jeremiah mắt hấp háy chờ đợi nhưng lại nhận lại một cái lắc đầu từ anh Conrad.
“Đi mà, anh Conrad.” Taylor lấy dĩa chọc chọc vào tay anh. “Đi với tụi em đi mà.”
Anh Conrad vẫn tiếp tục lắc đầu từ chối, khiến Taylor đành bỏ cuộc. “Thôi tùy anh. Bọn em sẽ chơi thật vui cho anh tiếc.”
“Kệ anh ấy.” Jeremiah cười. “Anh ấy sẽ có ối thứ hay ở nhà để làm, ví dụ như đọc nốt cuốn Bách khoa toàn thư Anh chẳng hạn.”
Anh Conrad lờ đi như không nghe thấy gì trong khi Taylor khúc khích bụm miệng cười và lấy tay vén tóc ra sau tai – một hành động chứng tở rằng cô nàng giờ đã chuyển hướng sang thích Jeremiah.
“Các con nhớ cầm theo ít tiền để ăn kem nhé,” cô Susannah dặn. Cô luôn cảm thấy hạnh phúc khi thấy đám trẻ con tụi tôi chịu chơi với nhau, trừ anh Conrad – tự dưng không hiểu sao mùa Hè năm nay lại chỉ thích thu mình lại. Không có gì khiến cô Susannah hạnh phúc hơn khi bày ra đủ trò cho tụi tôi làm cùng nhau. Cô mà làm giáo viên chắc sẽ được học sinh yêu mến phải biết.
~*~
Ở trong xe, trong lúc đợi mẹ và Jeremiah và anh Steven, tôi quay sang thì thào hỏi Taylor. “Mình tưởng cậu thích anh Conrad cơ mà.”
“Ôi giời, anh ý buồn tẻ chết đi được. Mình nghĩ mình sẽ chuyển sang thích Jeremy.”
“Tên cậu ấy là Jeremiah,” tôi chữa lại.
“Mình biết chứ,” rồi đột nhiên cô nàng quay sang trố mắt nhìn tôi. “Sao, không phải cậu cũng thích cậu ấy chứ?”
“Không hề!”
Taylor giọng đầy khẩn trương. “Belly, cậu phải chọn một trong hai người. Cậu không thể có cả hai được.”
“Mình biết rồi,” tôi nạt lại. “Và xin thưa với cậu, mình không thích ai trong số bọn họ cả. Và họ cũng đâu có ý gì với mình đâu. Giống như anh Steven, họ chỉ coi mình là đứa em gái nhỏ thôi.”
Taylor chỉ vào chiếc áo phông tôi đang mặc trên người và nói, “Nếu cậu chịu để lộ một chút… biết đâu chừng…”
Tôi gạt phắt tay Taylor ra, không để cho cô nàng có cơ hội nói tiếp. “Mình sẽ không để lộ cái gì hết. Và mình nhắc lại một lần nữa, mình không thích ai trong số bọn họ hết. Không còn thích nữa.”
“Tức là cậu sẽ không phản đối nếu mình theo đuổi Jeremy đúng không?” Lý do duy nhất khiến Taylor phải hỏi ý kiến tôi là vì cậu ấy không muốn bị mang tiếng là kẻ đi giành bạn trai của bạn thân.
“Thế nếu mình phản đối thì sao? Cậu có dừng lại không?”
“Có thể.” Taylor suy nghĩ ngần ngừ một lúc. “Nếu cậu thật sự, thật sự quan tâm tới cậu ấy. Nhưng mình nghĩ cậu cứ nên tiếp tục theo đuổi anh Conrad đi. Còn mình tới đây để chơi là chính thôi mà Belly.”
Ít ra thì cậu ấy cũng thành thực với mình. Tôi đã định nói “Mình tưởng cậu đến đây để chơi với mình cơ mà”, nhưng rồi lại thôi.
“Cậu cứ theo đuổi cậu ấy đi,” tôi khoát tay nói, “Mình không có ý kiến gì đâu.”
“Yay!” Taylor hấp háy mắt ra chiều đắc ý. “Vậy thì mình không khách sáo đâu nha.”
“Khoan,” tôi nắm lấy cổ tay cô nàng dặn. “Hứa với mình là cậu sẽ đối xử tử tế với cậu ấy.”
“Tất nhiên rồi. Mình lúc nào chẳng tử tế.” Taylor đưa tay vỗ vỗ lên vai tôi. “Cậu đúng là chỉ được cái lo xa. Belly, mình đã nói rồi, mình chỉ muốn chơi cho thoải mái thôi.”
Đúng lúc đó mẹ cùng hai người kia từ trong nhà đi ra. Lần đầu tiên thấy anh Steven và Jeremiah không cãi nhau tranh giành khẩu súng điện tử. Jeremiah ngoan ngoãn nhường ngay cho anh Steven.
Vừa tới cầu cảng, anh Steven lập tức lao thẳng vào cửa hang điện tử và ở lì trong đó suốt cả tối. Jeremiah đi dạo lòng vòng cùng hai đứa bọn tôi. Cậu ấy thậm chí còn chơi trò ngựa gỗ cùng Taylor và tôi nữa chứ, mặc dù bình thường Jeremiah luôn mồm chê cái trò đó trẻ con. Cậu ấy nằm dài trên cái xe trượt tuyết và giả vờ ngủ trong khi tôi và Taylor đung đưa trên mấy con ngựa gỗ, con của tôi có màu vàng bờm trắng, còn con của Taylor có màu đen tuyền (cuốn sách yêu thích của Taylor trước giờ vẫn luôn là Black Beauty, mặc dù cậu ấy không bao giờ chịu thừa nhận điều đó). Tiếp đó, Taylor đòi Jeremiah chơi trò tung đồng xu để lấy cho mình phần thưởng là chú vịt Tweety nhồi bông. Khỏi phải nói, Jeremiah là bậc thầy trong trò tung đồng xu này. Chú vịt Tweety to gần bằng người của Taylor. Jeremiah đã phải ôm hộ cậu ấy suốt buổi tối.
Đáng ra tôi không nên bám theo bọn họ mới phải. Đáng ra tôi phải đoán trước ra được mình sẽ thành người thừa như thế nào trong buổi tối hôm nay. Cả buổi tối, tôi chỉ ước giá như mình đã không đi mà ở nhà, nằm nghe tiếng đàn guitar của anh Conrad vọng sang từ phòng bên hoặc không thì sao xem phim của Woody Allen cùng cô Susannah và mẹ, mặc dù tôi không hề thích Woody Allen tẹo nào. Tôi tự hỏi, không lẽ từ giờ tới cuối tuần, ngày nào tôi cũng sẽ phải đóng vai người vô hình như vậy sao? Lúc ngỏ lời mời Taylor tới Cousins, hẳn tôi đã quên béng mất một điều ở cô bạn thân: Một khi cậu ấy đã muốn gì thì sẽ quyết tâm làm cho bằng được mới thôi. Cậu ấy vừa chỉ mới tới đây có một ngày mà đã quên tôi ngay đi được rồi.