Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 40



Diệp Xuyên có thể cảm giác được tay Hắc Lục theo vạt áo len tiến vào dò xét, thong thả cởi bỏ thắt lưng của cậu.

Ngón tay hơi lạnh đẩy vạt áo sơ mi ra, chậm rãi vuốt ve từ eo dần dần lên trên.

Cảm giác tê dại tựa như bị điện giật từ cột sống tiến thẳng lên não, Diệp Xuyên vô thức bật ra tiếng rên rỉ, hai tay phủ ở đầu vai Hắc Lục theo bản năng nắm chặt áo lông của hắn.

Khi tay của hắn chậm rãi di chuyển từ bụng xuống dưới, bắt đầu quấy phá, cơ thể Diệp Xuyên không kiềm chế được khẽ run rẩy, gần như là gấp gáp ưỡn người lên đem của mình đưa đến lòng bàn tay Hắc Lục.

Bộ phận khí quan mẫn cảm nhất được bàn tay của một người khác bao lấy, kỹ xảo điêu luyện chuyển động lên xuống.

Đầu lưỡi thâm nhập trong miệng cũng bắt đầu tuân theo tiết tấu của tay rất có tính ám chỉ mà tiến tiến xuất xuất.

Ánh mắt Diệp Xuyên mê loạn, bị ngọn lửa như thiêu đốt ở ngực và bụng làm cho ý thức mê man.

Cậu nghe được tiếng thở dốc xen lẫn với âm thanh rên rỉ, nhưng lại không phân biệt được rốt cuộc là thanh âm của ai.

Mãi cho đến khi Hắc Lục dùng lực bỡn cợt khiến cậu tiết ra, thần trí bay xa mới chậm rãi trở về.

Hắc Lục một bên cầm khăn lau tay, một bên nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi bị gặm cắn đến đỏ bừng.

Hắn chưa từng nhìn thấy bộ dáng mềm nhũn này của Diệp Xuyên, so với dáng điệu hay ra vẻ từng trải lúc bình thường là hai người hoàn toàn khác biệt.

Hắc Lục cảm thấy đây chính là điểm khiến cho người ta bị mê hoặc trong tính cách của Diệp Xuyên, cậu giống như hiểu rõ rất nhiều cách đối nhân xử thế, ngược lại đôi khi mang nét ngây ngô đặc thù đúng với lứa tuổi.

Thỉnh thoảng Hắc Lục cũng nghĩ rằng, Diệp Xuyên nói tâm hồn của cậu bằng tuổi với mình.

Có lẽ không hẳn là vui đùa.

Kỳ thật như vậy cũng tốt.

Hắc Lục tự nhủ, để thôi lại giống như mình đang dụ dỗ con nít không bằng.

Rốt cục Diệp Xuyên cũng nhận ra hai tay của Hắc Lục vừa thay mình sửa sang lại quần áo vừa tranh thủ ăn đậu hủ.

Nhiệt độ trên mặt vừa mới bớt đi một chút lại nóng bừng lên, tay Diệp Xuyên thì kéo lại dây nịt của mình, còn mắt lại hung dữ trợn ngược lên.

Hắc Lục cảm thấy hành động gương đôi mắt ngập nước liếc xéo mình của cậu nhóc lớn xác trước mặt, chẳng những không có một chút răn đe nào, ngược lại còn giống như làm nũng, đáng yêu vô cùng, không khỏi cười thầm, “Diệp Xuyên, có biết vì sao hôm nay tôi lại dễ dàng buông tha cho em hay không?”

Diệp Xuyên cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình, trong lòng tức tối: Bản thân mình nhếch nhác như vậy mà cũng gọi là buông tha sao?!

Còn nói dễ dàng nữa chứ?!

Có biết cái từ dễ dàng là ý nghĩa gì không? Bộ anh học tiếng Hán ở Hỏa tinh hả?!

Một tay khoác ra sau gáy của Diệp Xuyên tay kia ở vỗ nhẹ vào má, “Xuyên Nhi, tôi đã từng nói mình không thích bắt cá hai tay, đúng không?”

Bàn tay Diệp Xuyên không khỏi sựng lại.

“Đối với đối tượng muốn kết giao.”

Hắc Lục thu cánh tay để trên vai của cậu xuống, giọng điệu thờ ơ như đang nói chuyện của người khác, “Tôi cũng có yêu cầu như vậy.”

Diệp Xuyên giải thích theo bản năng, “Em và Nghiêm Hàn cũng không có gì.

.”

“Tôi không nói hắn.”

Hắc Lục hình như khẽ cười, “Em hẳn là hiểu ý của tôi mà, phải không?”

Tâm tình của Diệp Xuyên chợt trở nên phức tạp.

Cậu có thể chắc chắn Hắc Lục không biết được điều gì, nhưng hắn lại nói rất kiên định.

Chẳng lẽ.

Người đàn ông này thật sự có xúc cảm nhạy bén giống với bản năng của loài thú? “Trong lòng em có khúc mắc.”

Hắc Lục nắm những ngón tay có chút cứng đờ đưa đến bên môi hôn lên, rồi vẫn giữ tư thế hôn tay này ngước mắt lên nhìn cậu, thần sắc chuyên chú trong mắt như muốn tìm tòi nghiên cứu, “Tôi sẽ không hỏi.

Nhưng mà, tôi cũng không định cùng một cậu nhóc chơi trò thế thân.

Cho nên, có một số việc phải chờ đến khi em xác định được đâu là giả đâu là thật thì mới có thể làm.

Ý của tôi, em hiểu không?”

Trong giọng nói của Hắc Lục có một sắc thái rất nghiêm túc, phảng phất như hắn thật sự đang chờ đợi một câu trả lời vô cùng quan trọng.

Diệp Xuyên nhìn hắn, trực giác mách bảo mình phải nói điều gì đó.

Nhưng trong trường hợp này, mình có thể nói cái gì đây? Cậu che giấu tâm sự, đoạn thời gian nghĩ lại mà đau đớn lòng kia, cho đến giờ khắc này vẫn chưa phát sinh, hơn nữa rất có khả năng vĩnh viễn cũng không xảy ra.

Dù sao thì vết sẹo dữ tợn vẫn còn nguyên đó, chỉ cần cúi đầu là có thể thấy được.

Trong lòng Diệp Xuyên có chút khó chịu mà cậu không hiểu được, “Anh muốn em nói cái gì?”

“Nếu không muốn, thì không cần phải nói.”

Hắc Lục buông tay cậu ra khởi động xe.

Chiếc Land Rover từ cuối con phố nhỏ chuyển bánh, chậm rãi hòa vào dòng xe cộ đông đúc.

Diệp Xuyên hoảng hốt khi cảm thấy hắn dường như thở dài.

Bất quá thanh âm kia thật sự rất thấp, ngoài cửa xe phố thị đèn hoa rực rỡ ồn ào huyên náo, có lẽ đó chỉ là ảo giác của mình.

Độ ấm đã biến mất khi bàn tay kia rời đi, cảm giác lạnh lẽo một lần nữa trở nên rõ ràng.

Diệp Xuyên vô thức chà xát bàn tay, trong lòng lại cảm thấy mất mát.

Hai người vẫn cứ im lặng mãi cho tới khi đến nhà hàng mà Hắc Lục đã đặt chỗ trước, đi theo nhân viên phục vụ vào phòng riêng, Diệp Xuyên vừa cởi áo khoác Hắc Lục liền đưa tay cầm lấy, tựa như bình thường hai người vẫn ăn ý như vậy.

Diệp Xuyên ngẩng đầu nhìn Hắc Lục, Hắc Lục cũng đang nhìn cậu, bốn mắt giao nhau, trong mắt Hắc Lục hiện lên ý cười.

“Sao vậy?”

Thấy bộ dáng Diệp Xuyên đưa áo có chút sững sờ, tay Hắc Lục hơi dùng sức kéo áo khoác của cậu qua, treo lên giá quần áo để dựa vào cửa sổ.

“Không có gì.”

Diệp Xuyên ngồi xuống, nhìn chung quanh thấy đại sảnh cơ hồ đã kín chỗ, trong lòng bất giác nhiều thêm vài phần ấm áp, “Chỗ này đông khách quá nhỉ.”

“Đầu bếp ở đây không tồi, hôm nay em thử xem sẽ biết.”

Hắc Lục rót ly trà nóng để lên bàn trước mặt cậu, “Trà chỉ là loại thường thôi, cầm cho ấm đi.”

Trong tay cầm ly trà ấm áp, Diệp Xuyên vô tình nhìn về phía Hắc Lục đang tự châm trà cho mình, tựa như là nhận ra tầm mắt của cậu, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Trái phải gì cũng đã nhìn tôi hết nửa ngày rồi, muốn ăn cái gì thì gọi đi, hôm nay tôi mời.”

Diệp Xuyên không khỏi cười lên, “Em muốn ăn thịt dê viên.”

Hắc Lục gật đầu, “Được, ở đây cũng có.”

Sau khi kêu vài món ăn nóng, Hắc Lục lại gọi cho Diệp Xuyên một đĩa mì làm bằng tay, là món độc quyền của nhà hàng.

Diệp Xuyên nhìn nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi xuống, chỉ một lát sau tất cả đồ ăn đã gọi đều được đem lên, lúc này mới có cớ nói một câu, “Đồ ăn làm cũng rất nhanh.”

“Nghe nói nước súp của nhà hàng này vẫn nấu nhỏ lửa trên bếp, khách kêu là có liền.”

Hắc Lục gắp một viên thịt dê đưa tới trước mặt Diệp Xuyên, “Ăn thử xem.”

Diệp Xuyên giữ cái tay đặt gần bên khóe miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng, hạ thấp âm thanh hỏi Hắc Lục, “Vừa rồi lúc chạy trên đường anh không nói gì, có phải.

Không được vui hay không?”

Khóe miệng Hắc Lục hơi nhếch lên, “Lo lắng cho tôi sao?”

Diệp Xuyên thành thật gật đầu.

Dù sao thì hai người cũng vướng vào tình trạng khó nói đó, một người cảm nhận được trong lòng người kia vẫn còn hoài niệm người xưa, ai ở trong trường hợp này cũng sẽ thất vọng mà thôi.

Thế nhưng cái gì cậu cũng không nói rõ ràng, kể cả một lời xin lỗi.

Dù chính cậu đã từng đáp ứng với Hắc Lục sẽ suy nghĩ cẩn thận.

“Kỳ thật vừa rồi là tôi đang suy nghĩ, nên cư xử với em như thế nào cho tốt, hơn nữa.

.”

Hắc Lục mỉm cười, những nét cứng cỏi trên khuôn mặt cũng trở nên nhu hòa hẳn lên, “Duy trì một khoảng cách thích hợp.

Với tính cách của em, buông lỏng quá thì sẽ không để tâm, buộc chặt, lại sợ em trốn mất.”

Diệp Xuyên có hơi bất ngờ, điều hắn nghĩ.

Cư nhiên lại là như vậy sao? Hắc Lục đùa nghịch cái bật lửa trong tay, có chút đăm chiêu nhìn cậu nhẹ lắc đầu, “Diệp Xuyên, kỳ thật em có tâm sự gì tôi cũng không để ý.

Tôi chỉ cảm thấy có lẽ em hãy còn nhỏ, chưa hiểu được rằng trên đời này có rất nhiều chuyện, không đáng để cho mình bận tâm ghi nhớ.”

Đáy lòng Diệp Xuyên khẽ động, nhìn vào ánh mắt của Hắc Lục, lại có chút ngây ngẩn, “Thật ra em.

.”

Thuận tay thảy cái bật lửa lên trên bàn, phát ra một tiếng giòn tan.

Hắc Lục khoát tay với cậu, ý bảo mình cũng không muốn nghe giải thích, “Em không muốn nói, tôi sẽ không hỏi.

Trong lòng em hiểu là được.”

Thấy cậu kinh ngạc nhìn mình, Hắc Lục chồm qua đưa tay xoa nhẹ lên trán, “Cân nhắc kỹ càng là được mà, em còn ngồi đó suy nghĩ nữa thì thịt dê viên sẽ mất ngon đó.

Ăn cơm, ăn cơm thôi.”

Vừa nói, vừa gắp thịt dê viên đưa qua, Diệp Xuyên chần chờ một chút rồi ngoan ngoãn hé miệng.

“Tôi nghĩ, mình có thể hiểu được em nói thử việc là ý gì.”

Hắc Lục thu hồi chiếc đũa, ánh mắt dừng lại trên bờ môi bóng loáng của cậu, “Tốt hơn hết chúng ta đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Cái gọi là thời gian thử việc, kỳ thật là do mình nhất thời sinh lòng đùa giỡn.

Hiện giờ Hắc Lục lại nghiêm túc nói ra như vậy, Diệp Xuyên suy nghĩ cảm thấy mình.

Là người có lỗi.

Cứ nghĩ đến một người bình thường thoạt nhìn dường như không để ý đến chuyện gì, lại trăn trở suy nghĩ chỉ vì câu nói đùa của mình như vậy, trong lòng Diệp Xuyên mơ hồ sinh ra một cảm giác thỏa mãn.

Hắc Lục thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu rốt cục lộ ra nét tươi cười, cũng không nhắc lại những việc có khả năng làm hỏng bầu không khí, chỉ nói một số chuyện thú vị mà mình gặp trong chuyến công tác ở N thị.

Diệp Xuyên không nghĩ tới hắn còn làm ăn ở tận N thị, có chút bất ngờ, “Em là dân N thị a, sinh ra và lớn lên ở đấy, anh bắt đầu làm ăn tại N thị từ khi nào? Nói không chừng em đã từng gặp anh đó.”

Hắc Lục cười mà không đáp.

Nhìn thấy bộ dáng như vậy của hắn, trong lòng Diệp Xuyên càng thêm tò mò, “Em nói thật mà, anh trước kia có đến N thị không?”

“Có ghé qua.”

Hắc Lục nhẹ nhàng ngẩng đầu, trong mắt ánh lên nét hài hước, “Biết đâu em đã thật sự gặp qua tôi, sau đó xem như người qua đường, quay đầu liền quên mất.”

“Cũng có thể nha.”

Diệp Xuyên cũng cười lên, “Bất quá khi đó em chính là con ngoan trò giỏi, mỗi ngày chỉ đi từ nhà đến trường và ngược lại, ít có quậy quạng.”

“Hả?”

Hắc Lục hơi nhướn một bên chân mày, trong mắt tràn đầy thần sắc hoài nghi, “Con ngoan trò giỏi?”

Diệp Xuyên dùng sức gật đầu, “Đúng vậy.

Rất ngoan.

Cũng không gây rắc rối, mỗi ngày sau khi tan học đều ngoan ngoãn về nhà.”

Hắc Lục rũ nhẹ đôi mắt, nhỏ giọng cười.

“Xem thái độ của anh kìa.”

Diệp Xuyên bất mãn, “Em khi đó.

.”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt vô tình liếc về phía thang lầu, một thanh niên mặc áo ba-đờ-xuy màu xám có vài người vây quanh đang nói nói cười cười đi xuống lầu.

Diệp Xuyên miệng còn há to, cả người ngây ngẩn, làm thế nào cậu cũng không lường trước được có thể gặp người này ở đây.

Hắc Lục nhìn theo tầm mắt của cậu, thấy vị thanh niên mặc áo màu xám kia hướng về phía Diệp Xuyên ra hiệu, sau đó thần sắc tự nhiên dẫn theo một đám người đi ra đại sảnh.

Quay đầu lại nhìn Diệp Xuyên, lúc này vẻ mặt của cậu nhóc ngoài biểu tình hoảng sợ ra còn ẩn chứa vài phần căng thẳng.

Hắc Lục hơi hơi nhíu mày, “Hắn đến B thị làm gì?”

Diệp Xuyên lắc đầu, “Em cũng không biết nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.