Dường như Châu Tử Hoành còn hiểu rõ cô hơn cả chính cô nữa.
Bùi Thành Vân hai ngày sau xuất viện, về nhà dưỡng bệnh được sự quan
tâm chăm sóc của bạn bè. Còn anh rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp đồng ý để y tá riêng đến chăm sóc.
Khoảng thời gian này công việc của Quách Lâm quá bận, vì thế mà vẫn
thường hẹn Mạc Mạc cùng đi đi về về nhà Bùi Thành Vân. Hôm ấy từ nhà Bùi Thành Vân về, Quách Lâm chợt nhắc:
“Này, cậu có cảm thấy gần đây Thư Quân hơi lạ ko?”
“Lạ chỗ nào?” Mạc Mạc thuận miệng hỏi.
“Cảm xúc.”
Anh nhìn cô một lượt.
“Tớ nói đầu óc cậu sao mà sơ sài thế, dù gì cũng là bạn thân, vậy mà ko nhận ra ư?”
“Đúng thế, tớ ko tinh tế như cậu, cậu xưa nay rất quan tâm đến Thư Quân mà!”
Mạc Mạc ko vui giơ tay ra đẩy gương mặt hướng về mình sang một bên.
Nào ngờ Quách Lâm cười cười chụp lấy bàn tay cô, liếc mắt, nhướng nhướng đuôi mắt:
“Lời lẽ chua thế, lẽ nào lời đồn giang hồ là thật sao?”.
“Lời đồn nào?”
Lời vừa dứt, Mạc Mạc ân hận đến nỗi muốn cắn đứt lưỡi mình.Quả nhiên, Quách Lâm nhoẻn nụ cười ranh mãnh:
” Mọi người đều nói cậu thương thầm tớ, có thật thế ko?”
“Thật cái con khỉ cậu!” Cô giằng tay ra.
“Này, bạn học, cậu giân quá mất khôn rồi.”
“Rốt cuộc là ai lan truyền tin đồn!”
Dưới ánh hoàng hôn trăng xám mờ ảo, Mạc Mạc đang cắn môi, gò má xuất
hiện tia ửng hồ đáng ngờ, bước chân càng lúc càng nhanh. Quách Lâm trong lòng khẽ xao động, tiến vài bước đã đuổi kịp nắm lấy bàn tay cô, bắt cô dừng lại đối mặt với anh.
“Cậu mắc cỡ? Việc này thật chẳng có gì ghê gớm cả.”
Cô vẫn tỏ thái độ trong sáng cởi mở, dáng vẻ lúc này thật hiếm thấy, khiến anh ta ko khỏi muốn chòng ghẹo cô.
“Họ Quách kia, cậu rốt cuộc muốn làm gì? Đừng lôi lôi kéo kéo, nam nữ thụ thụ bất thân đó, hiểu chưa?”
“Ko trong sáng thì ko trong sáng.”
Giọng điệu anh đột nhiên trầm tình, nụ cười trong mắt cũng tắt dần,
đang chăm chú nhìn cô, làm không khí thoáng chốc tô điểm màu sắc mờ ảo.
Trong lòng Mạc Mạc khẽ hốt hoảng, ngón tay cử động trong lòng bàn tay ấm áp đó, thoáng chốc càng bị nắm chặt hơn.
“…Cậu muốn gì?”
Một lúc sau cô khẽ cất giọng hỏi.
Quách Lâm ko trả lời nghiêng nghiêng người đặt nụ hôn lên trán cô. Cô ngẩn người ra, đến khi anh tiếp tục nhoản nụ cười
“Hóa ra đôi lúc trông em thật ngốc.”
“Chẳng lẽ trong mắt anh em luôn thông minh sao?”
Cô chớp chớp mắt, hỏi một câu chẳng liên quan gì đến chủ đề vừa rồi.
Anh mỉm cười kéo cô đi về phía trước:
“Thật sự rất thông minh, thông minh đến mức tình cảm cũng che giấu rất giỏi.”
Cô nhìn chăm chăm bàn tay của hai người không nói gì.
Anh thở dài nói quá lời:
“Nếu em sớm bày tỏ tình cảm của mình với anh thì đâu đến nỗi độc thân đến giờ này.”
“…Đi chết đi.”
Cô ngẩn người giằng túi xách đập vào anh.
“Anh tưởng ko ai them em sao? Anh tự cao quá đấy!”
“Anh ko tự cao. Nhưng giờ anh thật sự tự hào, em lại vì anh mà ghen với Thư Quân cơ đấy.”
“Nhưng anh thật sự đối xử tốt với cậu ấy.”
“Với em thì sao?”
“Chẳng biết, hình như ko bằng.”
“Có lẽ vì c
ả 2 ta là người cùng chung chí hướng, tương đối giỏi che giấu.”Cô
nhanh chóng chụp lấy trung tâm điểm, định quay lại chủ đề lúc nãy bị mất mặt:
“Xem ra là anh đã yêu thầm em.”
“Tùy em nói sao thì nói.”
Bản tính nam giới quyết định ko cố ý bàn cãi với phụ nữ về vấn đề này mà thường đi thẳng vấn đề để xác nhận sự thật:
“Dù sao thì giờ em đã là bạn gái của anh rồi. Thế nên, nếu như suy nghĩ như vậy sẽ khiến em vui hơn thì tùy em thôi.”
Quách Lâm đẩy bạn gái vào trong xe, chở cô về nhà.
“Ồ, em nhớ ra rồi”
Xe vừa chạy được nửa đường, Mạc Mạc chợt hoảng hốt nói, “từ hồi đó
anh đã đặc biệt thích chòng ghẹo em rồi, khi nào cũng chống đối em, lẽ
nào đó chính là biểu hiện của tình yêu?”
“Vậy anh cũng thích chòng ghẹo Thư Quân đó.”
Quách Lâm cố ý nói.
“Anh đừng đùa, ko suy nghĩ nữa.”
Mạc Mạc nói “vả lại em cũng chẳng tin anh. Tính cách của anh đâu đến mức kém cỏi thế chứ.”
Quách Lâm ko kiềm đc liếc nhìn cô, hít một hơi, nói:
“Anh nói phụ nữ như em sao mà thay đổi nhanh đến thế chứ, vừa nãy chẳng phải em ghen với Thư Quân đó ư?”.
“Em làm gì có. Nhưng mà em lại thấy rất tò mò, lâu vậy rồi anh chẳng tỏ tình với em, hôm nay bị điều gì kích động thế?”
“Em nói chuyện dễ nghe chút được ko? Anh chợt thức tỉnh ra ko đc sao?”
“Là ai khiến anh tỉnh ra vậy?”
Quách Lâm ko nói gì, hồi lâu mới đáp:
“Đời người mong manh lắm, lúc có cơ hội thì nên nắm bắt để khói phải lướt qua rồi mới hối hận.”
Anh nhân lúc dừng đèn đỏ quay đầu lại ngắt ngang cô tiếp tục hỏi:
“Để dành câu hỏi mà hỏi chị em tốt của em đi, anh đảm bảo rằng Thư Quân gần đây ko bình thường.”
Mạc Mạc tin tưởng vào trực giác của Quách Lâm, tìm cơ hội thăm hỏi tình hình gầnđây của Thư Quân.
“Tớ rất khỏe.”
Thư Quân nói.
Mạc Mạc ko tin, chăm chú nhìn cô một lượt.
“Quách Lâm quả là tinh ý hơn tớ, cậu ta ko nói tớ cũng chẳng để ý.
Cậu nhìn cậu mà xem, ánh mắt u ám tối đen, cả ngày ủ rũ, buồn bã cứ như
là thất tình ấy.”
Thư Quân cười nhạo, tiện miệng nói:
“Cứ cho là như vậy thì sao nào, ko có tình yêucũng chẳng chết đâu.”
“Này, cậu bớt nói những lời cực đoan đi. Khẳng định là có vấn đề, nhưng trước đây cậu yêu ai nhỉ? Sao tớ chẳng biết gì cả?”
“Một người đàn ông.”
Thư Quân phát hiện ra mình ko muốn giấu giếm nữa.
Những năm trước đây cô vất vả che giấu chuyện này nhưng bây giờ mọi
việc đã kết thúc, thời gian cũng chẳng thế làm nhòa đi mọi thứ. Cô suy
ngẫm, có lẽ nói ra sẽ tốt hơn, có lẽ chỉ có như vậy mơi có thể nhanh
“khỏi bệnh” hơn.
Mạc Mạc lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, liên tục than phục.
“Chia tay rồi mới nói tớ biết, sao cậu giỏi giữ bí mật thế nhỉ? Anh ta là ai? Sao lại chia tay? Bọn cậu quen nhau bao lâu rồi?”.
Thư Quân không khỏi cười đau khổ, xem ra cô đã mở một đề tài chẳng
hay ho gì, giờ thì cứ như đang bị phỏng vấn, chẳng ích lợi gì để cô quên đi Châu Tử Hoành.
Thần sắc cô lạnh nhạt, giọng điệu lại càng nhạt hơn, tinh thần ủ dột:
“Anh ấy là ai vốn ko quan trọng, quan trọng là tớ và anh ấy ko hợp nhau”.
“Anh ta lăng nhăng à?”
Mạc Mạc nói với trực giác đầy sắc bén vốn có của phụ nữ. Thư Quân sững sờ rồi gật đầu:
“Đoán trúng phóc rồi.”
Thật ra cũng chẳng phải hoàn toàn vì lý do đó, tuy là cô ko biết bản
thân mình tự lúc nào dần dần bắt đầu yêu câu từ “duy nhất”, mà hai từ
này đã từng là thứ cô thấy chẳng phải quan trọng nhất trước đấy.
Thế nhưng ngoài điều đó ra thì giữa anh và cô, đã xảy ra quá nhiều
chuyện lại còn cách nhau giữa những người đã khuất, còn có cả đoạn tình
cảm e là đã khắc sâu chẳng dễ gì xóa mờ được.
Trải qua những việc này, bọn họ làm sao có thể coi như ko có chuyện gì tiếp tục được cơ chứ?
Tiễn Mạc Mạc ra về, cô nhân lúc rỗi rãi đến thăm Bùi Thành Vân.
Cô mang đến cho anh vài cuốn sách, đều là những cuốn lần trước anh đã nhắc đến.
Có lẽ là vì tĩnh tâm tu dưỡng và đổi thuốc mới nên khí sắc anh đã khá lên nhiều so với trước, nhưng số lần phát bệnh vẫn thường xuyên, những
cơn có thắt cùng cơn đau tim lớn nhỏ giày vò anh, người càng gầy rộc đi, tinh thần thường chẳng minh mẫn, ngay cả khi nói chuyện cũng kèm theo
hơi thở yếu đi.
Cô vẫn thường có ảo giác anh yếu đuối như vậy phảng phất sẽ biến mất bất kỳ lúc nào.
Vì thế mà cô đối xử tốt với anh hơn một chút, bất kể yêu cầu nào cũng ra sức đáp ứng, cuối cùng Bùi Thành Vân cũng nói nửa đùa:
“Trước đây em đâu có tỉ mỉ thế này, lúc còn đi học tính tựa như gái giả trai ấy”.
“Nhưng ngoại hình của em xưa nay vẫn xứng là thục nữ, giờ thì dáng vẻ cùng nội tâm đều hợp nhất làm một.”
Anh hiếm khi có tinh thần ngồi thêm một lát, tâm trạng của cô cũng vì thế mà vui lên, hai người trò chuyện giết thời gian.
Thật ra chủ yếu toàn là cô nói, anh chỉ ngồi nghe, giữa chừng anh
nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát. Cô nhớ lại lần gặp đầu tiên sau khi anh
về nước, cô bất giác cười nói:
“Từ sau lần đó, em chẳng dám đi thang máy trung tâm thương mại của bọn anh nữa, tâm lý u ám vô cùng nghiêm trọng”.
“Anh chẳng ngờ rằng chúng mình lại gặp nhau trong tình huống đó.”
Người đàn ông thanh tú gầy rạc đang dựa lưng vào chiếc ghế dựa khẽ ho hai tiếng.
“Nếu như lần đó không gặp nhau, sau này anh có tìm em không?”
“Chắc là có.”
Bùi Thành Vân khẽ giương to mắt nhìn cô, “Thật ra anh rất ích kỷ, vì thế sẽ không kiềm được làm quấy rối cuộc sống của em”.
Thư Quân khẽ mỉm cười nói:
“Giữa chúng ta không cần phải nói những lòi này. Nhưng anh là người ích kỷ em đã phát hiện ra từ lâu rồi”.
Cô đứng dậy đỡ anh, để anh nằm xuống giường rồi nhắc nhở anh uống thuốc, cô nói:
“Cũng muộn rồi, giai đoạn này anh cần phải nghỉ ngơi nhiều, em về đây”.
“Gần đây em không bận sao? Không đi chơi với bạn trai à?”
Thư Quân nghĩ, hôm nay thật là trùng hợp, ai ai cũng quan tâm đến đời tư của cô.
“Không.”
Cô nói, “Vừa chia tay rồi”.
Người đàn ông nằm trên giường khẽ sững người, chợt mím cười:
“Vậy là anh ấy không có con mắt nhìn người”.
“Có phải anh đang an ủi em không?”
Cô cũng cười theo, “Nhưng em vẫn quen dáng vẻ anh trước đây hơn, vẫn
thường hung tợn với em, tính khí tồi tệ thường xuyên không chịu chiều
theo ý em nhưng lại rất chân thành”.
“Những ngày tháng trước đây em vẫn thường nhớ đến sao?”
Bùi Thành Vân khẽ nhắm mắt, hơi thở không đều.Thư Quân suy ngẫm đứng thẳng bên giường, nói:
“Cóchứ đó đều lànhững hồi ức đáng trân trọng.”
Cô vô tình nói loáng thoáng ra lập trường của mình từ trước đến nay,
chỉ là không biết Bùi Thành Vân nghe có hiểu không. Cô suy đoán anh là
người thông minh, nhạy cảm như vậy lẽ tất nhiên anh sẽ hiểu.
Cô dứt khoát nói tiếp:
“Anh đã trở thành một phần quan trọng nhất trong ký ức, vì thế mà
hiện giờ cũng trở thành người quan trọng nhất trong cuộc sống của em
cũng như Mạc Mạc và Quách Lâm vậy, bọn họ đối với em mà nói quan trọng
hơn bất kỳ người nào”.
“Ồ!”
Bùi Thành Vân gật đầu đáp lại.
Cô trông thấy thần sắc anh uể oái, lo sợ rằng nói nữa thêm kích động anh, đành hỏi:
“Hay là anh nghi ngơi đi, có cần thêm gối không?”.
Anh lắc lắc đầu, còn chủ dộng nói tiếp đế tài vừa rồi:
“Thật ra, anh đã biết từ lâu rồi, chúng ta không thể nào quay lại
được nữa. Nhưng như những gì em vừa nói, anh ích kỷ, những gì anh đã
buông tay anh muốn thử xem có thể nắm chặt lại lần nữa không, chứ không
anh sẽ cảm thấy hối tiếc”.
Thư Quân im lặng, đã bao nhiêu năm rồi lần đầu tiên anh nói những lời này, dù rằng hai người họ đã từng thân thiết anh cũng rất kiệm lời biểu lộ tình cảm chân thật trong lòng.
Anh cố gắng điều hòa lại hơi thở rồi hỏi cô:
” Người đàn ông đó, là người như thế nào?”,
“Sao lại hỏi chuyện này? Đã chia tay rồi có lẽ anh ấy không quan trọng với em, việc này lại càng chẳng có ý nghĩa gì”.
“Em nói dối.”
Anh nhìn cô, “Anh nhận ra mà, đừng có nói dối anh”.
Thư Quân loạn nhịp chốc lát, bất giác mỉm cười:
“Xem ra anh vẫn là người hiếu em nhất’.
“Ờ, em nói đi.”
“Là người em yêu.”
Cô chẳng thể hiểu rõ bản thân vì sao phải nói thật lòng với Bùi Thành Vân.
Sự thật như vậy, trước nay cô luôn giấu kin trong lòng, tựa như cất
giữ một bí mật được đặt tại một góc không dễ gì chạm vào, nơi đó rất an
toàn rất khuất, được đặt cùng vói ký ức của cô dành cho Thư Thiên, chưa
bao giờ lôi ra để người thứ hai biết.
Vì thế Mạc Mạc không biết, Quách Lâm cũng không biết ngay cả Châu Tử Hoành cô cũng chưa nói với anh.
Đúng vậy, cô yêu anh, bắt đầu từ khoảnh khắc thoáng qua khó hiểu, cô mong mình có thế trở thành duy nhất của anh.
Đó chính là tình yêu.
Trước đây thứ mà cô vẫn luôn né tránh tựa như một cái bẫy khiến cô cuối cùng vẫn cất bước tiến vào bên trong.
“Nói như vậy, đủ chưa?”
Bởi lẽ cô thật sự chẳng cách gì miêu tả rõ ràng về Châu Tử Hoành.
Bùi Thành Văn khẽ nhúc nhích khóe môi hơi trắng tái, cô không phân định được có phải là nụ cười không.
Anh nói ” Đủ rồi”.
Giọng điệu cực thấp như chẳng còn sức lực.
“Anh không nên nói nhiều nữa.”
Cô nhắc nhở anh.
Thế nhưng bộ dạng cố chấp của anh trông thật đáng sợ, còn kiên định
hơn bất kỳ ai, rất khó thuyết phục. Anh ngưng một lát mới nói:
“Vậy thì không nên chia tay”.Thư Quân thở dài nói:
“Hình như anh chẳng có tư cách khuyên em”.
“Trước dây anh sai rồi, nên giờ anh mới thấy hốì hận.”
“Ý em nói là Bạch Hân Vy.”
“Gì cơ?”
Đáy mắt anh tựa như ánh sáng bỗng chốc lượn lờ sinh động. Khi cái tên đó được nhắc đến tia sáng ấy khẽ lóe lên.
Thư Quân nắm bắt ngay lấy vì thế mà tận đáy lòng càng khắng định sự suy đoán ấy:
“Anh đã bó lỡ một lần rồi, lẽ nào thật sự để mình hối hận lần nữa ư?”
“Anh không hiểu em đang nói gì.”
Ánh sáng ấy lụi tắt đi bởi lẽ Bùi Thành Vân lại tiếp tục nhắm nghiền mắt.
“Anh hiểu mà. Thật ra em đối với anh chỉ là một nguyện vọng chưa hoàn thành, chẳng phải thế ư? E là đặt trong lòng quá lâu vì thế anh gạt cả
chính mình. Anh muốn bù đắp cho em, nhưng thật ra chẳng cần thiết. Thật
đấy. Nhưng mà Bạch Hân Vy thì khác. Chúng ta đã quen nhau lâu rồi? Em
hiểu cá tính của anh. Nếu như anh không có tình cảm với một người nào
đó, anh sẽ chẳng để người đó ở bên anh, đúng ko?'”
Người đàn ông không nói gì nữa, chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng.
“Em cảm thấy anh nhiều năm rồi vẫn chẳng thay đổi chút nào. Anh đều
vì cùng một lý do mà từ bỏ cả hai người phụ nữ, chỉ là bản thân anh
không muốn thừa nhận mà thôi.”
Cô ngừng lại, ánh mắt dừng ngay trên gương mặt trắng bệch thanh tú ấy, cô nói dịu lại:
“thật ra người anh cần nhất lúc này là Bạch Hân Vy. Bùi Thành Vân,
đừng giày vò bản thân mình cũng đừng dằn vặt cô ấy nữa. Khi còn ở nước
ngoài, cô ấy đã thay thế vị trí của em, cũng tựa như em có người đàn ông khác thay thế anh vậy. Vì thế mong là trước khi khuyên nhủ em, anh nghĩ cho mình trước có được không? Việc anh luôn lo lắng bận tâm, dù rằng
cuối cùng nó có xảy ra hay không cũng chẳng thế nào trở thành lý do ngăn cản bản thân anh tận hưởng niềm hạnh phúc. Làm vậy là xuẩn ngốc mà có
thể anh sẽ chẳng còn cứu vãn được nữa. Đến lúc đó càng ân hận hơn bây
giờ'”.
Trước lúc rời đi, cô nói:
“Nếu như anh muốn, em sẽ gọi cô ấy đến thăm anh. được không?”.
Trên thực tế, trước khi có được đáp án của Bùi Thành Vân, Thư Quân đã tự ý liên lạc với Bạch Hân Vy.
“Thật chẳng ngờ cuôì cùng cậu lại là người tác thành cho hai chúng tớ.”
Bạch Hân Vy sụt sịt, “Cứ xem như cậunói là thật, nhưng con người anh
ấy cố chấp như vậy, việc gì mà đã quyết định rồi làm sao dễ dàng thay
đổi chứ?”
“Vậy thì phải coi bản lĩnh của cậu nữa, còn phải xem cậu có thật lòng muốn ở bên anh ấy không. Dù cho cuộc sống ấy rất khó chịu, đổi lại là
người thường chưa chắc đã làm được.”
“Vậy còn cậu? Đổị lại là cậu, cậu có nguyện làm không?”
Bạch Hân Vy chợt có tâm trạng đùa cợt, càng thân thiện hơn với Thư Quân.
Thư Quân nhướng nhướng mày, cười rạng rỡ
” Tớ xưa nay vẫn là đứa vô tư, có lẽ tớ sẽ yêu bản thân mình hơn một chút”.
Thế nhưng hiển nhiên là Bạch Hân Vy không nghĩ lời nói của cô là thật, chỉ nói:
“Con người tớ không thích mắc nợ ai cái gì cả. Đế trả ơn cậu, tớ sẽ
tiết lộ sở thích của bố Châu Tử Hoành cho cậu. Không chừng sau này cậu
sẽ có lúc cần đến”.
Thư Quân bất giác cảm thấy kỳ lạ. Vì sao sau khi chia tay nhau rồi
cái tên của người ấy vẫn xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của cô
chứ? Càng muốn nhanh chóng thoát ra thì lại càng như hình với bóng, quả
là oan hồn không dứt. Cô khéo léo khước từ lòng tốt cùa Bạch Hân Vy.
-Sao thế? Cậu coi thường việc lấy lòng à, hay là đã có được sự yêu
mến cùa ông lão rồi? Tớ còn nghe nói ông nội anh ta cực kỳ khó chiều,
cậu xác định mình có thể làm tốt không?.
“Lẽ nào người bạn gái nào của Châu Từ Hoành cũng đều phải hầu hạ ông
nội của Châu gỉa ư? Nếu như không phải vậy, thì tớ dựa vào đâu mà có đặc quyển ấy chứ?”
Cô gặng hỏi liền phát hiện ra trong ngữ khí của mình thấp thoảng ý
mía mai. May mà Bạch Hân Vy dường như chẳng để tâm, cô nhẹ nhàng nghịch
ngợm sợi tóc mai trước vầng trán, nhìn Thư Quân mỉm cười tràn ngập cảm
xúc.
“Không đặc biệt thì tớ sẽ chẳng nhắc cậu điều này. Cậu hiểu anh ta
được bao nhiêu? Cậu đâu biết rằng mình chính là người duy nhất anh ấy
quen cố định hơn nửa năm đúng không?”.
Hình như cảm thấy buồn cười, Bạch Hân Vy lắc lắc đầu, thở dài nói:
” Tớ cứ ngỡ rằng cậu chịu quen một người như anh ấy là vì cậu đã nắm
bắt rõ và có thể thu phục anh ấy. Thế nhưng hiện giờ tớ thấy, cậu mới
chính là kẻ chậm hiểu nhất, quả là người luôn biết việc đã xảy ra rổi,
có lẽ còn có một chuyện cậu vẫn chẳng biết, Trong nhóm bạn bè của anh ấy lưu truyếh một câu nói, đó là chính miệng anh ấy nói ra trong một buổi
tiệc riêng tư mấy năm trước đây. Nghe nói lúc đó anh ấy còn phong lưu,
còn xấu xa hơn bây giờ nhiều, tốc độ đổi bạn gái nhanh đến chóng mặt, Vì thế mà mọi người đều muốn biết rốt cuộc anh ấy sẽ nắm trong tay người
phụ nữ như thế nào, ai ai cũng chờ xem chuyện hài hước. Kết quả là có
một lần anh hài hước sau buổi nhậu. Nếu như có một ngày nào đó anh ấy
thật lòng thì việc đầu tiên anh ấy sẽ làm là duy trì mối quan hệ ổn định lâu dài với đối phương, chí ít qua thời gian 6 tháng”.
Cái thời hạn cuối cùng mang đầy ý nghĩa mỉa mai đó khiến Thư Quân không khỏi bật cười, gương mặt lộ vể coi thường.
Bạch Hân Vy nhìn cô, nói:
“Cậu đừng cười. Chẳng phải chỉ một nhóm đâu,cậu có lẽ chẳng thể hịểu
cuộc sống đời tư của những người ấy rốt cuộc thế nào đâu. Sáu tháng với
người thường nghe ra rất bình thường, thế nhưng lúc Châu Tử Hoành nói ra điều đó, tại bàn nhậu chẳng ai tin rằng anh làm được. Cũng chính là vì
mọi người cảm thấy đó là chuyện “nghìn lẻ một đêm”, vì thế nên mới được
lan truyền. Nhưng theo tớ biết, cậu và Châu Từ Hoành đã quen nhau hai,
ba năm rồi”.
Cuối cùng, Bạch Hân Vy nói, cười nửa đùa, “Nếu mà để bọn họ biết sự tồn tại của cậu, nói không chừng sẽ trở thành truyền kỳ”
Liệu có thể trở thành thứ gọi là “truyền kỳ” không Thư Quân vốn chẳng để tâm. Ngoại trừ anh chàng nho nhã ân cần Diệp Vĩnh Chiêu ra cô chưa
từng tiếp xúc với bạn bè của Châu Tử Hoành.
Thế nhưng thời hạn sáu tháng đó lại khiến cô nhớ lại một chuyện rất lâu trước đây.
Lúc đó, mối quan hệ bạn tình giữa cô và Châu Tử Hoành vừa ổn định,
lại vừa lúc bản thân không cẩn thận đánh mất chìa khóa nhà. Vì thế mà
sau khi làm lại chùm chìa khóa mới, cô đưa một chùm cho Châu Tử Hoành
phòng khi lần sau bất cẩn có cái mà dùng.
Cô còn nhớ biểu cảm của Châu Tử Hoành khi nhận chùm chìa khóa có hơi khác thường, cô còn đặc biệt cánh cáo anh:
“Chưa được mời đến, không được tự ý mở cửa vào nhà”.
Anh mỉm cười, liếc nhìn cô với vẻ mặt rất coi thường:
“Ở chỗ em có đồ gì hấp dẫn sao?”.
“Có em đây.”
Nụ cười rạng rỡ, hai tay thuận thế quấn lấy bả vai anh, dường như cố ý trêu anh khẽ hà hơi bên tai anh.
“Lẽ nào anh không cảm thấy em hấp dẫn?”
Đến khi cảm nhận được hơi thở cùng cơ thể thay đổi cô mới nhanh nhẹn
trốn đi, nhìn về phía người đàn ông bị mình chòng ghẹo cười ha ha.
Châu Tử Hoành cũng chẳng hề nổi cáu, chỉ nghiêm chỉnh gác đôi chân dài, một lúc sau chợt nói:
“Anh dẫn em đi nghỉ nhé!”.
Khả năng của anh khiến người khác phải kinh ngạc, không đến vài ngày sau đã để vé máy bay hộ chiếu trước mặt cô.
Lúc đó cô đang trong tình trạng thất nghiệp, dù sao cũng nhàn rỗi, huống hồ mục đích lại vô cùng hấp dẫn người khác.
Sau niềm vui phấn khích cô lại không hiểu, “Bình thường anh chẳng
phải rất bận sao? Vả lại, đang yên lành vì sao lại muốn dẫn em đichơi
chứ?”.
Cô suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng nhận thấy chẳng phải sinh nhật cô,
cũng chẳng phải sinh nhật anh, vả lại cũng chẳng có ngày ký niệm nào cả.
“Đi nghỉ mà cũng cần lý do sao?”
Đó là lý do Châu Tử Hoành trả lời cô.
Đi nước ngoài, ở đó gần như chẳng có cơ hội gặp mật người thân, quan
hệ của hai người họ không đến mức bị lộ, thế là cô mau chóng cùng anh
xuất phát.
Bọn họ ở Hawaii sáu ngày bảy đêm, thế nhưng hàng ngày ngoài bơi lội
và tắm nắng ra thì dường như anh chẳng có hoạt động gì khác cả.
Lúc này cô mới biết Châu Tử Hoành thật sự là người lười nhác, anh
ghét đi dạo phố, ghét đi leo núi, thậm chí dường như ghét cả chốn đông
người cùng không khí náo nhiệt.
Cô rất hoài nghi, nếu như có thể anh nhất định thích ở trong căn
phòng khách sạn, dù gì trên ban công rộng lớn cũng có bể bơi ngoài trời.
Quần đảo Hawaii với tia nắng mặt trời âm áp, đắm minh trong bê’ nước
vừa tận hưởng ánh nắng mặt trời vừa nhâm nhi rượu vang, lại có thế nhìn
xuống bãi cát cách đó không xa cùng sóng biển tuyệt đẹp.
Thế là, trong suốt khoảng thời gian hiếm có đó, cô không may trở
thành hạng mục tiêu khiển lớn nhất. Chí ít hơn một nửa thời gian đều bị
anh ép ớ trên giường, chơi trò vận động mà trước nay khiến anh “vui
sướng không biết mệt”.
Vì điếu này mà cô rất phiền muộn, không kiềm được oán trách:
“Sớm biết vậỵ chi bằng không đi, giường ở đây và ở nhà anh có gì khác nhau đâu, dù gì cũng lớn như nhau cả thôi. Thật là phí tiền!”
Mỗi dịch vụ trong khách sạn kiểu biệt thự này đều đắt đỏ đến mức kinh người, vậy mà hai người họ đã ở đó bốn ngày nhưng lại chưa từng có cơ
hội khám phá đẩy đủ khu vui choi giải trí cùng những phong cảnh hữu
tình, điều duy nhất làm là “đốt tiền”.
“Nếu em muôn đi chơi, có thế tự đi”
Dường như cảm nhận được sự chán chường phẫn nộ của cô, rốt cuộc anh động lòng trắc ẩn.
“Anh không đi cùng sao?”
Cô quyết chí không từ bỏ ý định tìm bạn đi cùng.
Anh ném máy ảnh cho cô, uể oải nghiêng người tựa vào đầu giường, nói:
“Em đi rồi chụp hình về cho anh xem là được rối”.
Thế này cũng được coi là du lịch sao? Cô suýt nôn ra máu, không kiềm được tò mò nói:
“Nếu đã không có hứng thú thì thôi đi, sao phải chủ động rủ đi nghỉ
chứ? Thái độ này của anh sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của người đi cùng
lắm, biết chưa!”
“Chỗ này không phải là chỗ em thích sao?”
Anh nhặt lấy tờ tạp chí tiếng Anh ở đầu giường lật vài trang, mắt không ngước lên chỉ nhắc nhở cô:
“Nhớ đi theo đoàn du lịch, đem theo điện thoại, có gì thì liên lạc”.
“Yên tâm đi, sẽ không chạy mất đâu!”
Cô vẫy vẫy tay nhanh chóng bước ra cửa, lo sợ anh thay đổi ý định bắt cô trở lại giường.
Sau khi đã đi được một đoạn rất xa cô mới suy nghĩ, dường như truớc đây cũng đã có lần cô từng nhắc đến Hawaii trước mặt anh.
Nhưng mà rốt cuộc có nhớ nhầm không cô cũng chẳng rõ nữa rồi. Cú sốc
thất nghiệp khiến tinh thần cô gần đây sa sút, đây chính là lúc tận
hưởng phong cảnh tuyệt đẹp để tính thần phấn chấn trở lại!
Hôm đó dưới sự giới thiệu của hướng dẫn viên du lịch, cô đi đến một
ngọn núi gần đó, leo được giữa chừng thật sự rất muốn lôi máy ảnh ra
chụp. Bởi lẽ từ góc chụp đó, ngoài chuyện có thể trông thấy vách đá cheo leo trên sườn dốc đối diện ra, còn có thể trông thấy mái nhà khách sạn
phía xa xa cùng nửa cánh cửa sổ sát đất trong suốt. Cô đứng hướng về
phía mặt trời lặn tay cầm kinh viễn vọng, nheo mắt nhìn thử xem đằng sau cánh cửa sổ có bóng dáng thân thuộc chăng.
Khi mặt trời xuống núi, cô còn mải vui chơi tiết mục ẩm thực ngoài
trời rồi mới trở về khách sạn, Châu Tử Hoành nhìn cô một cái, nói:
“Anh còn tưởng em bị anh chàng ngoại quốc nào lừa bắt đi mất rồi”.
Tạp chí trên tay anh đã đổi sang cuốn khác, vẫn là tạp chí toàn chữ
tiếng Anh. Tay chân cô chưa rửa liền leo thẳng lên giường, mùi vị hải
sản trên người khiến anh khẽ chau mày:
“Em có phải đã ăn hải sản sống không?”.
“Ồ, sao anh biết?”
” Phiền em đi tắm ngay đi”.
“Vì sao?”
Cô ngồi dậy, ngửi ngửỉ cánh tay mình, không vừa ý nói:
“Em không ăn đồ nướng, trên người vốn chẳng có mùi gì cả”.
“Anh cực kỳ nhạy cảm với mùi hôi đó.”
Mặt anh bắt đầu lộ vẻ khó chịu, dịch chuyển cơ thể sang phía đầu giường 2cm “Quái dị.”
Để tránh cho anh khỏi ngã xuống đất cô miễn cưỡng bò dậv chuồn vào nhà tắm.
Thật ra ngày thứ hai cô còn hẹn trước với huấn luyện luyện tập môn lướt sóng.
Thế nhưng trời lại chẳng thương tình, mấy trận mưa liên tiếp, hết trận này lại đến trận khác.
Mỗi lần cô ngỡ rằng trời bắt đầu sáng dần lên liền thoa kem chống
nắng chuẩn bị ra ngoài thì y như rằng lại sắp có một con mưạ lớn khác ùn ùn kéo đến.
Cô đứng ngoài ban công đi qua đi lại cáu kỉnh còn ai đó đang đứng sau lưng với tràng cuời hả hê.
Vì thế hôm đó cô không đi được, cứ nghĩ đến liền muốn bỏ về dẫn đến tâm trạng chán chường.
Tâm lý không vui tự dưng cũng tìm đề tài nói chuyện phiếm.
Tối đó cô ăn hết sạch món sườn dê tươi đắt đỏ, rồì cô chợt nói:
“Chi phí đi choi lần nàv tụi mình vẫn cứ chia đều ra, khi về em sẽ trả phần của em cho anh”.
Người dàn ông ngồi đối diện chẳng thèm đế ý đến cô, đến nỗi vừa rồi cứ như cô đang nói chuyện với không khí vậy.
Sau đó, trong vòng hơn hai mươi tiếng đồng hồ, Châu Tử Hoành vẫn
chẳng buồn đáp trả cô. Cô đưong nhiên biết là đã chọc giận anh, ngồi
trên chuyến bay về nước, gương mặt lạnh lùng đến nỗi nữ tiếp viên hàng
không cũng chẳng dám tiếp cận.
Đó là lần duy nhất hai nguời họ đi du lịch nước ngoài, cũng là lần duy nhất khiến anh phải tiêu một khoản tiên lớn cho cô.
Chợt lật lại những đoạn ký ức đẹp đẽ ấy, Thu Quân không kiềm được sụt sịt. Lần đó cô thừa nhận mình quá đáng. Để dỗ anh vui lên, cô chù động
lấy lòng anh “Vậy thì không trả tiền nữa, lấy sức lao động trừ nọ, được
chứ?”.
“Vậy thì không chừng phải bù đắp khá lâu đấy”.
“Bao lâu cũng được, chi sợ lâu dần anh chán em trước thôi.”
Anh chẳng trả lời trực tiếp nhưng nhếch khóe môi cười cười, chỉ nói nước đôi:
“Emcũng thiếu tự tin quá rồi”.
Giờ thì Thư Quân rốt cuộc đã nhớ ra, khoảng thời gian kể từ lúc lần
đầu cùng anh lên giường đến lúc đó cũng ngót nghét gần sáu tháng trời.
Cô chưa từng hỏi Châu Tử Hoành liệu anh đã từng dẫn người phụ nữ khác đi du lịch chưa.
Thế nhưng, gần như có thể khẳng định được rằng đó chẳng phải là hàng động mà Châu Tử Hoành thấy hứng thú.
Cô chợt cảm thấy mơ hồ, chẳng biết lần du lịch Hawaii đầy bâ’t ngờ đó liệu có liên quan gì đến lời đồn mà Bach Hân Vy vừa nói chăng?
Nhưng từ sau khi chia tay nhau, anh và cô thật sự không gặp lại nhau. Tất cả chương trình quay quảng cáo sau này vị sếp lớn cũng không lần
nào “đại giá quan lâm” nữa.
Việc này ít nhiều khiến trợ lý Tiểu Kiều thất vọng.
Cô ấy ái mộ Châu Tử Hoành đã lâu, từng có thời gian cô ấy vẫn thường
để tên anh trên cửa miệng, giờ thì cũng đã có bạn trai nên cũng thuyên
giảm đi phần nào. Nhưng ánh nhìn ngưỡng mộ trong phòng ghi âm lần đó vẫn không thể nào quên được.
Mãi đến khi clip quảng cáo và tuyên truyền quay xong thì sự tiếp xúc
giữa công ty cô và G&N tạm ngừng một thời gian. Công ty cũng không
để Thư Quân có dịp nghỉ ngơi, tiếp ngay sau đó lại có công việc mới để
làm. Vả lại trên thực tế, khi còn quay quảng cáo cô đã được sắp xếp cho
tiến hành ghi âm thử ca khúc mới, còn lựa chọn vị trí quay MV nữa.
Bởi vì thời gian gần đây cô có được phản ứng tốt đẹp trên thị trường
thêm vào đó cô cũng nhận được sự ca ngợi tán dương trong giới doanh
nhân, công ty hiển nhiên sẽ càng tạo thêm sức chú ý hơn nữa, đổnhiều
tiền để sáng tác ca khúc mới.
Trở thành ngôi sao mới đầy triển vọng của công ty lẽ đương nhiên cũng kèm theo áp lực. Thư Quân theo chân các vị thầy giáo học thanh nhạc, vũ đạo. Mỗi ngày chí ngủ được ba, bốn giờ đồng hồ, có lúc là vì công víệc
sắp xếp quá dày, đôi lúc là do cô mất ngủ.Cô bắt đẩu nảy smh ý định từ
bỏ, chí sợ bản thân mình bán mạng kiếm tiền lại chẳng còn mạng đế hưởng
thụ. Thế nhưng công ty cứ tâng bốc cô như bảo vật lại chi cho cô cả đống tiền, muốn họ tha cho cô là chuyện hoàn toàn không thế nào.
Lại vừa hay sếp cô là người Hồng Kông rất mê tín phong thủy cùng
tướng mạo. Có hôm còn mời một thầy phong thủy đến chơi, kết quả thầy
trông thấy cô cứ nói diện mạo cô rất tốt, sẽ giúp ích nhiều cho sự
nghiệp sau này của sếp.
Cô đã từng nghe đến Uông phu, Uông thê, Uông phụ thế hệ đời sau,
nhưng chưa từng nghe nói đến sếp Uông. Mà vị thầy bói ấy còn một mực
khẳng định rằng năm nay và năm sau, hai năm liền nước Pháp là đất may
mắn của sếp, có thể nói thành tích năm nay chỉ là thêu hoa trên gấm mà
thôi.
Thế là, Thư Quân được coi là “ngôi sao may mắn”, MV cho ca khúc mới lần này sẽ đuợc chọn quay tại Paris.
“Vì sao ông ấy không dứt khoát dời công ty đến Pháp luôn nhỉ? Vậy thì mới may mắn chứ.”
Thư Quân phiền muộn than trách với Mạc Mạc, gần đây cô mệt đến kiệt
sức, thật sự chẳng muốn lặn lội đường xa đến nơi đất khách quê ngườivì
thế mà đã chọn ra vài phong cảnh.
Thế nhưng đến phút cuối cùng cũng vẫn không thể không phục tùng mệnh lệnh, cô cùng đoàn người đặt chân lên chuyến bay quốc tế.
Thật ra cô không thích thành phố này với khí hậu ấm ưót dù rằng trông nó rấttrang nhã dưới cơn mưa, cô cũng chẳng ưa thích con người nơi đây, bọn họ đều xinh dẹp kiểu cách dường như mang chút cảm giác giỏi giang
bẩm sinh, có sáng kiến độc đáo nhưng có biểu hiện vô cùng ngạo mạn.
Vì thế mà khi công việc vừa hoàn tất cô kịch liệt đòi về nước ngay.
Trước khi xuất phát cô đã nói lời từ biệt cùng người bạn mới quen.
Đó cũng là người bạn duy nhất cô quen biết ở Paris, là một người thợ chụp hình tự do.
Lúc cô đang quay MV thì người đàn ông với bộ râu rậm tên Philips đang cầm máy ảnh chăm chú chụp đài phun nước ở quáng trường.
Cô chẳng hiếu những cột nước trắng toát ấỳ có gì đẹp đáng để chụp.
Kết quả, tác phẩm của anh khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Anh đã tận dụng ống kính để nắm bắt được cái đẹp mà người thường
không chứ ý đến, anh rêu rao gần đây có ý định sang Trung Quốc đi tìm
cảm hứng mới.
Hôm từ biệt anh, Thư Quân rất nhiệt tình mời anh đến Trung Quốc.
Kết quả là Thư Quân về nước không lâu sau thì Philips quả nhiên đã đến.
Cô mời anh sang nhà cô chơi luôn tíện dùng bữa com tối.
Philips mang theo một bình rượu vang Pháp làm quà.
Việc này khiến Thư Quàn Câm thấy hơi khó xử.
Cô còn chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt để tặng vị khách lặn lội đường
xa này. Sau bữa cơm tối, cô định tìm xem trong nhà có thứ đồ vật nào đặc sắc của trung Quốc để tặng cho Philips, nhưng chẳng ngờ rằng Philips
rất có hứng thú với bộ búp bê Nga trong tủ bếp.
Hỏi ra mới biết, thú sưu tập búp bê Nga là một trong những sở thích
lớn nhất của Philips. Trong căn hộ của anh tại Pháp cũng đã có hơn năm
mươi bộ được gìn giữ rất cẩn thận.
Thư Quân do dự trong giây lát liền lấy bộ búp bê của mình trong tủ bếp ra.
Thật ra bộ búp bê Nga này là của Châu Tử Hoành tặng cho cô. Quen nhau lâu như vậy cô dường như chưa nhận được quà của anh.
Món quà này là một ngoại lệ, bởi lẽ anh lấy quà người khác tặng lại cho cô mà thôi.
Mùa hệ năm ngoái anh nhận lời đón tiếp một vị khách người nga. Vị khách đó là bậc thầy nổi tiếng gia công trang sức trong nước.
Bộ búp bê Nga này là chỉnh tay ông ấy phun sơn làm ra.
Bức họa được ghép lại trên thân hình bảy con búp bê là truyền thuyết dân gian Nga mà ai ai cũng biết.
Thế nhưng Thư Quân cắm thấyđặc trưng của hàng thủ công mỹ nghệ này vô cùng kỳ lạ. Vì thế lúc nhận lấy món quà cô đặt ngay vào tủ chạn. Cô còn nhớ có mộthôm Châu Từ Hoành đến chơi đứng trước tủ chạn nghiên cứu hồi
lâu.
Cô chẳng hiểu gì cả còn anh cứ trầm mặc một hồi chợt hỏi:
“Có phải em chưa bao giờ đụng đến nó không, bề mặt phủ một lớp bụi rồi”.
“Nếu như thứ anh tặng là kim cương thì em chắc chắc mỗi ngày sẽ lau ba lần”
Cô chỉ tiện miệng nói mà thôi, chẳng ngờ anh chẳng có chút hợp tác, biểu cảm lạnh tanh chết người:
“Anh không tùy tiện tặng kim cương”.
“Chẳng lẽ trước giờ chưa từng sao?” Cô thật sự ngạc nhiên.
Dáng vẻ của anh rất trịnh trọng:
“Chưa”.
Cô sững sờ, cuốì cùng đưa ra lời đánh giá:
“Hóa ra anh keo kiệt thế”.
“Anh chỉ tặng cho người xứng đáng thôi.”
Lúc anh nói câu nói này thái độ hơi lạ.
Hôm đó Châu Tử Hoành chẳng nán lại bao lâu thì bỏ về, cô thầm cảm thây nuối tiếc thay cho những người bạn gái của anh.
Vốn dĩ cứ tưởng là ông chủ két vàng, nào ngờ cả thứ phụ nữ thích nhất anh cũng chẳng chịu tặng. Hiện giờ bộ búp bê này có người biết thưởng
thức, Thư Quân vừa hạy “của người phúc ta”, dù gì cũng là hàng thủ công
nổi tiêng, cũng đỡ phải đặt ở chỗ không biết trân trọng giá trị của nó.
Philips nhận lấy món quà vui mừng hớn hở.
Nào ngờ chỉ sau một đêm, anh lại chủ động tìm đến.Anh ta trả lại bộ búp bê đó, lắc đầu nói bằng tiếng anh.
“Đồ vật đắt tiền thế này, tôi khống thể nhận được”.
“Chỉ là một món quà kỷ niệm mà thôi”
“Không.”
Anh đứng trước mặt Thư Quân lấy từng con búp bê ra, sắp xếp thứ tự từ lớn đến nhỏ đặt lên bàn trà.
Con búp bênhỏ nhất vốn phải cất vào phía trong, trên thân bụng khắc
họa hình ảnh những truyền thuyết trong dân gian, màu sắc sặc sỡ, từng
nét bút từng nét vẽ đều rất tinh xảo.
Thư Quân không hiểu ngọn ngành, trông thấy Philips nhướng nhướng mày, nhấc con búp bê lên chỉ cho cô xem.
Hóa ra dưới đáy búp bê Nga lại có con dấu sống, sau khi vặn ra thì lộ ra khoang bụng trống chính giữa. Philips lôi vật ẩn giấu bên trong búp
bê đặt lên lòng bàn tay, đưa ra trước mặt Thư Quân, rồi nói:
“Thứ này quý giá quá, trả lại cho cô”.
Thư Quân không khỏi ngẩn người.
Nằm tròng lòng bàn tay của Philips là viên kim cương rực rỡ lóa mắt, kích thước cùng mặt cắt hoàn toàn toàn mỹ.
Rõ ràng vẫn nằm lẳng lặng tại đó, dưới ánh đèn đang lóe sáng óng ánh.
“Tôi… trưóc giờ chẳng biết gì cả.”
Cô lúng búng thấp giọng, ánh mắt không khỏi nhìn chăm chăm, hồi lâu sau mới kinh ngạc, ngẩng đẩu lên nhìn Philips lần nữa.
“Cô hoàn toàn không bịết nó được giấu bên trong?”
Philips kinh ngạc như không thể tin được,
“Cô chưa bao giờ mở con búp bê này ra ư?”.
“Chưa”
Lúc này cô gần như hiểu ra hôm đó vì sao Châu Tử Hoành đột nhiên nhắc đến con búp bê này, thế nhưng ai mà ngờ được anh lại tặng quà bằng cách này cơ chứ.
“Thật là khó tin quá!”
Sau khi nghe kể đó là món quà của người khác tặng cô, Philips lắc đầu quầy quậy, chụp bàn tay Thư Quân giao lại viên kim cương cho cô:
“Cô sơ suất quá, lần sau thì phải giữ gìn nó cẩn thận mới được”.
“Liệu có phải là đồ giả không?”
Lời của Châu Tử Hoành vẫn còn văng vẳng bên tai, anh nói anh chỉ tặng cho người xứng đáng.
Vì thế mà Thư Quân cẩn trọng nhấc thứ đồ vật phát sáng chẳng ra sao ấy đặt ngay trước mắt lật tới lật lui quan sát kỹ lưỡng.
Philips cười rộ:
“Là thật đó. Thật ra tôi cũng có nghiên cứu trang sức, nó…”
“Chờ đã.”
Thư Quân ngắt lời anh, “Philips, sở thích của anh thật là nhiều”.
“Cảm ơn lời khen. Tôi muốn nói là, tôi thích nghiên cứu loại kim
cương quý giá. Nếu tôi nhớ không lầm thì viên kim cương này chính là bộ
sản phẩm quý giá trong cuộc bán đấu giá tại Thụy Sĩ. Nghe nói, cuối cùng đã được một người Trung Quốc mua được”
“…Không thể nào.”
Viên kim cương này lại có nguồn gốc sâu xa như vậy, Thư Quân không khỏi ngạc nhiên.
“Xin cô hãy tin tưởng trí nhớ của tôi.”
Philips chỉ vào đầu mình, nói dí dỏm:
“Những thứ đồ vật tuyệt diệu xinh đẹp tôi chỉ trông thấy một lần thì hằng đêm trong giấc mộng đều có bóng hình của nó”.
“Nó rất quý?”
“Dĩ nhiên.”
“Vậy thì nó có giá trị kỷ niệm gì chứ?”
Thư Quân tò mò hỏi.
Thông thường những sản phẩm trang sức trong cuộc bán đấu giá sẽ được
trao cho người ra giá cao nhất. Bất kế lúc đó có phải là Châu Tử Hoành
mua được hay không, điều cô muốn biết là vì nguyên do gì khiến Châu Từ
Hoành trở thành chủ sở hữu của nó.
Philips suy ngẫm rồi nói với cô:
“Theo tư liệu thì viên kim cương này do bậc thầy kim cương đệ nhất
thế giới tên là Gareth O’Brien năm 2004 tự tay chế tác. Vào ngày viên
kim cương tạo thành hình dáng vừa đúng dịp kỷ niệm hai mươi năm ngày
cưới của ông và vợ minh. Vì lẽ đó ông đã đặt tên cho nó là “Phút xao
lòng mãi mãi”, để cám ơn thượng đế hai mươi năm trước đã an bài hai vợ
chồng ông lần đầu vô tình gặp mặt mà có tiếng sét ái tình”.
Năm 2004.
Thư Quân hồi tưởng lại, dường như chính năm đó, cô cùng Châu Tử Hoành lần đầu gặp mặt tại Lệ Giang.
“Cô sao vậy?”
Philips hỏi.
“Ồ, không có gì”
Cô chau mày, “Tôi chỉ hơi hoài nghi thôi. Dường như có một số việc chẳng phải như tôi đã suy nghĩ”.
“Vậy cũng bình thường thôi. Sự thật và việc đi tìm đáp án đều cần có
thời gian mà. Nhưng rồi tất cả mọi việc rối sẽ xuất hiện cả thôi.”
Philips tốt bụng an ủi cô, Thư Quân đến ngân hàng mở một dịch vụ bảo
hiểm tài sản, cuối cùng thì viên kim cương giá trị đã tìm được vị trí an toàn hợp lý của nó, chứ để nó trong căn hộ của cô, cô thật sự không an
tâm.
Còn bộ búp bê Nga ấy vẫn tặng cho người bạn lặn lội đường xa đó.
Philips hai ngày sau rời thành phố C.
Ở sân bay anh ta nói với cô:
“Người tặng cô viên kim cương đó, có phải muốn cầu hôn cô không?”.
“Suy nghĩ này thật lãng mạn quá!”
Thư Quân mỉm cười, “Chi tiếc rằng tôi cũng chẳng biết người đó có ý gì nữa!”.
“Ồ, bất kể như thế nào tôi cũng chúc cô may mắn.”
Philips hôn lên gò má cô, “Cô rất đáng yêu”.
“Cảm ơn anh”
Cô không hôn lại, chỉ dang tay ra ôm lấy anh.
Kết quả là cảnh tượng đó ngày hôm sau đã bị giới báo chí đăng tín.
Nữ minh tinh nổi tiêng cùng chàng trai ngoại quốc điển trai hôn từ
biệt ờ sân bay, tư thế thân mật như ở chốn không người tuyên bố một mối
quan hệ mật thiết.
Vượt khỏi sự kính ngạc của cô, lần này Nicole chẳng hề nổi cơn tam bành chỉ nhân giờ uống trà chiều tiện miệng hỏi:
“Em và Châu Tử Hoành chia tay rồi sao?”.
Thư Quân mắc nghẹn ngụm cà phê rõ to, ho hai tiếng rổi trả lòi:
“Em và Châu Tử Hoành chưa bao giờ ở bên nhau cả”.
Nicole ngước mắt nhìn cô, thái độ bình thản ra vẻ không tin được câu đáp án “thật giả khó phán “này.Thư Quân nói:
“Vả lại em và Philips chỉ là bạn bè tốt, giới truyền thông vô vị quá rồi”.
“Công chúng cần có sự dẫn dắt hợp lý, để bọn họ giữ nguyên sự liên
tưởng về cuộc sống của em, đôi lúc cũng chẳng phải chuyện xấu” Nicole
nói với giọng thờ ơ.
Thư Quân không khỏi lấy làm lạ nói:
“Trước đây rõ ràng chị chẳng nói như thế”.
“Châu Tử Hoành là người thế nào, em trước đây mãi chẳng có tư cách
xuất hiện tin đồn cùng anh ấy. Lời ăn tiếng nói và hành động của một
người cùng giá trị của bản thân cô ấy không cân bằng, vậy thì chỉ có thể mang đến cho chính cô ấy những ảnh hưởng mặt trái của nó mà thôi. Cứ
nghĩ mà xem, nếu như lúc đó bị làm rùm beng lên, rất có thể danh tiếng
của em sẽ còn trở nên khó khăn đến mức nào?Thế nhưng bây giờ thì khác
rồi. Em hiểu mà!”
“Ý chị nói là… hiện giờ em cần làm rùm beng lên bằng chuyện tình cảm của mình ư?”
“Không nhất thiết phải cố tình làm, nhưng chỉ cần tất cả đều trong sự hợp lý thỏa đáng.Như vậy với em mà nói cũng có thể có lợi ai cũng có
ham muốn đào sâu cuộc sống đời tư của người khác cả. Em là thần tượng
của công chúng, để công chúng thỏa mãn chút đỉnh, điều này sẽ càng kích
thích công chúng quan tâm đến em hơn nữa.”
Thư Quân phải mất một thời gian mới tiêu hóa hết ý nghĩa những lời nói đó. Gương mặt không khỏi toát lên biểu cầm bài xích.
“Chuyện đời tư của em không phải là một công cụ, em cũng không muốn
đế nó bày ra trước mặt công chúng. Việc này em sẽ không làm đâu.”
“Đây chỉ là chút ít kinh nghiệm của chị thôi.”
Nicole lại liếc nhìn cô, ra vẻ thờ ơ.
“Chị chẳng có bất kỳ ý gì ép buộc hay xúi giục em cả. Loan truyền tin đồn tình cảm của một người nghệ sĩ cũng chẳng phải sở thích xưa nay của chị. Về điểm này em có thể yên tâm. Chị chỉ muốn em hiểu rằng, lúc nào
nên làm những việc gì thì có lợi mà không có hại. Em phải luôn chú ý
nhé.”
Chẳng ngờ rằng hai ngày sau liền có một hoạt động công khai, sau hoạt động đó là cuộc phỏng vấn.
Trước đó, buổi họp báo tuyên truyền cho Thư Quân, đến lúc đó các ký
giả có thể sẽ nhắc đến cảnh tượng được chụp tại sân bay, dù gì đó cũng
là tín tức mới ra lò vẫn còn đang rất hot.
Thư Quân ngồi trên ghế chuẩn bị hóa trang. Cùng thời điểm đó, Trần
Mẫn Chi hiện đang ở trong phòng phẫu thuật tại bệnh viện thành phố C đã
gần nửa tiếng đồng hổ.
Người đàn ông trẻ tuổi tựa lưng vào tường nói:
“Hay là em ngồi xuống nghỉ một lát đi, đi tới đi lui không thấy mệt sao?”.
“Bác sĩ nói ca phẫu thuật này có rủi ro, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, em làm sao mà ăn nổi với công ty?”
Đây dường như là lần đầu tiên, Trần Mẫn Chi để lộ ra sự lo lắng trầm
trọng và tâm trạng bất ổn không phù hợp với con người của cô. Châu Tử
Dương nhìn cô, vẫy tay về phía cô:
“Qua đây nào”.
Trần Mẫn Chi không chút do dự, trong lòng đầy ắp nỗi niềm tâm sự bước tới chỗ anh, đến trước mặt Châu Tử Dương liền bị anh kéo lấy bả vai.
“Ngồi xuống nghỉ đi.”
Châu Tử Dương như nửa ra lệnh ép cô ngồi xuống ghế. Còn bản thân mình ngồi xuống ngay cạnh cô.
“Giờ em căng thẳng như vậy nhưng chẳng giúp gì được ca phẫu thuật bên trong đó cả”.
“Vì sao nhìn anh chẳng thấy lo lắng gì cả?”
Trần Mẫn Chi hoài nghi nghiêng đầu hỏiChâu Tử Dương không nghĩ gì khẽ mím cười:
‘Vì anh ấy là anh Hai của anh, anh tin rằng anh ấy trước giờ luôn may mắn”.
“Thế nhưng nếu mà chẳng may… thì sao?”
Trần Mẫn Chi cắn môi, “Là em nói, chẳng may…”.
“Vậy thì anh sẽ tiếp quản công ty, có lẽ còn kinh doanh tốt hơn cả anh ấy nữa.”
Châu Tử Dương cố ý nói đùa để giảm căng thẳng, Trần Mẫn Chi khẽ cụp
mắt không nói gì.Trông thấy cô như vậy, anh đành đổi đề tài, hỏi:
“Chuyện giữ gìn bí mật với bên ngoài đã chuẩn bị thế nào rồì? Em biết đó, giá cổ phiếu của công ty cùng tình hình kinh doanh, tốt nhất đùng
để nhận được bất kỳ ảnh hưởng không tốt nào”.
“Em đều sắp xếp hết cả rồi, việc này ngoài em và anh ra, chẳng còn người thứ ba biết đâu.”
Châu Tử Dương nghe xong im lặng một lúc rồi chợt hỏi:
“Em có quen Thư Quân không?”
.Trần Mẫn Chi gật đầu:
“Em có quen”.
“Việc phẫu thuật của anh Hai, cô ấy cũng biết ư?”
“…Trên thực tế thì, Châu tổng và Thư Quân hình như chia tay rồi.”
Khi nói việc này,Trần Mẫn Chi có chút hoài nghi, dường như không xác định được có nên tiết lộ cuộc sống tình cảm của sếp không.
Thật ra trước khi phẫu thuật, cô đã từng hỏi Châu Tử Hoành một lần, có cần phải báo với Thư Quân không.
Kết quả là tuy rằng Châu Tử Hoành không chỉ trích cô nhiều chuyện, nhưng sắc mặt anh lúc đó vô cùng lạnh lùng.
Dù rằng đôi mắt đã chẳng thế nhìn thấy gì nhưng vẫn kiên quyết không lan truyền tin tức cho bất kỳ ai, đặc biệt là Thư Quân.
Cô vốn có đề nghị tốt bụng muốn Thư Quân đến chăm sóc cho sếp, nhưng
lại bị dáng vẻ lạnh lùng khước từ không chút nương tình của sếp.
Vì thế mà cô suy đoán giữa hai người họ đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng.”Chia tay…”
Châu Tử Dương mím làn môi mỏng im lặng hồi lâu, chợt nói:
“Em có thấy gần đây anh Hai anh gần như chẳng có bóng hồng nào vây quanh nữa không?”.
“Ồ, em đã sớm phát hiện rồi”.
Cảm nhận của Trần Mẫn Chi về mặt này là trực tiếp nhất, bởi vì cô đã
rất lâu rồi không thấy Châu Tử Hoành chọn lựa những món đồ tặng cho
người khác.
“Vậy thì em nghĩ xem đó là vì sao?”
“Ồ?”
“Hay là nói trắng ra, em cho rằng là vì Thư Quân ư?”
Trần Mẫn Chi nghi hoặc nhìn cậu hai nhà Châu gia, trong lòng nghĩ hôm nay anh ấy quả thật có nhiều câu hỏi quá, vả lại từng câu từng câu đều
nhạy cảm đến mức khiến cô thấy khó xử.
Cô chẳng biết nên trả lời thế nào, một lúc sau mới miên cưỡng gật đầu:
“Chắc là vậy. Em đoán thế”.
Chỉ mong rằng về công ty anh đừng truyền những lời nói này đến tai sếp là được.
Hoạt động hôm đó bắt đầu đúng giờ, vô số phóng viên làng giải trí đều tụ tập quanh đó. Ánh đèn huỳnh quang ngay tại trường quay lóe sáng.
Ngoài Thư Quân trực thuộc DMI ra, công ty đối thủ lớn nhất của bọn họ phải kể đến là hai vị nam nữ minh tinh nổi tiếng trước mặt đây.
Quả nhiên, sau khi hoạt động kết thúc liền sắp đặt ngay cuộc phỏng vấn ngắn gọn.
Thư Quân ngồi hàng ghế sau Từ Bội Bội, mười mấy chiếc micro nhất loạt đưa đến trước mặt cô, ánh đèn flash từ máy chụp hình gần như lóe sáng
không ngơi nghỉ.
Tiểu Kiểu đứng phía xa trong lòng vô cùng tự hào, thật ra cô ấy cũng
như những người đồng nghiệp khác, xưa nay chưa bao giờ nghĩ đến câu
chuyện “cổ tích” tiếp nối Từ Bội Bội nổi tiếng sau một đêm lại diễn ra
với Thư Quân.
Đặc biệt là xảy ra với người ngay bên cạnh cô ấy.
Thế nhưng tâm trạng ngẩng cao đầu của cô ấy lúc này đây khác hoàn
toàn với tâm tình của Thư Quân. Ký giả hỏi một số việc liên quan đến
album rồi lại nói đến quảng cáo phát ngôn mới nhất gần đây của cô, thăm
hỏi cảm giác của cô hợp tác cùng G&N.
Thư Quân kiên nhẫn biểu lộ chiêu thức nhoẻn nụ cười thay cho câu trả
lời.Sau đó liền có người nhắc đến sự việc ở sân bay. Cô vội vàng phủ
nhận:
“Người ngoại quốc bị chụp hình cùng tôi chỉ là một người bạn bình
thường. Tôi lấy tinh hữu nghị nước chủ nhà tiễn anh còn anh cũng đặt nụ
hôn từ biệt theo lễ nghi của nước Pháp. Chẳng ngờ rằng một việc rất đỗi
bình thường như vậy lại được đông đảo các bạn giới truyền thông viết
thành câu chuyện dài như vậy. Trí tưởng tượng của mọi người thật là
phong phú quá, nhưng thật sự thì oan cho tôi quá, lại còn bị công ty quở trách nữa”.
Cô hơi khó xử, lại chau mày ra vẻ nũng nịu khiến mọi người không khỏi bật cười. Thế là có người hỏi tiếp:
“Vậy hiện nay chị có bạn trai chính thức nào chưa? Mọi người đều rất
quan tâm đến việc này. Chi bằng nhân tiện hôm nay chị chia sẻ với mọi
người một chút”.
“Tôi mong là có, tôi vẫn đang trong quá trình tìm kiếm đối tượng, nhưng tạm thời vẫn chưa thây xuất hiện.”
“Vậy thì nói về tiêu chuẩn người tình trong mộng của chị nhé”.
“Chuyện này chẳng có tiêu chuẩn gì đáng nói cả”.
Thư Quân tiếp tục kiên nhẫn cười đáp.
“Thế nhưng dù gì cũng phải có tiêu chuẩn chứ, ví như người có phẩm
chất tốt. Chị cho rằng bạn trai hay chồng của mình chí ít phải hội tụ
những điểm như thế nào?”
Giới truyền thông hiện nay tất thả đều tung tin lan truyền và khó đối phó thế này ư?
Thư Quân than thở trong lòng. Cô lại mong bọn họ quan tâm nhiều hơn
đến sự nghiệp của cô. Dù rằng đó chẳng phải là điều cô vô cùng yêu thích nhưng chí ít cũng tốt hơn đề tài hiện giờ.
Trong lòng cô căng thẳng chi muốn nhanh chóng thoát khỏi nhóm người
này, thế là thuận miệng đáp trả “ít ra thì phải chung thủy, trong lòng
dù có duy nhất mình tôi”.
“Ồ…”
Có người liễn gật đầu ra ý tán thành.
Thế nhưng con tim Thư Quân khẽ loạn nhịp. Đây chẳng phải là đáp án cô muốn nói mà chính là khát vọng thật sự tận đáy lòng cô. Cô cảm thấy
trạng thái của bản thân hôm nay có hơi nguy hiểm. Rõ ràng là dự định đối phó qua loa với giới truyền thông, nào ngờ lại bị ép nói ra những lời
thật lòng.
Gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười không đổi, cô chỉ mong cuộc phỏng vấn tồi tệ này sớm đi vào kết thúc.
Chính vào lúc đó, cô nghe thấy giọng một nữ ký giả vọng lại giọng điệu nhanh, nhả chữ rõ ràng:
” Vài ngày trước tin tức hôn nhân chớp nhoáng của một nữ ngôi sao
Hồng Kông XXX cô đã nghe nói chưa? Cô có suy nghĩ nào về chuyện tiếng
sét ái tình?”
Thư Quần liếc nhìn sang liền nhận ra ngay nữ ký giả ấy, chính là người phỏng vấn cho tờ tạp chí lần trước vô cùng ăn ý với cô.
Chẳng rõ cô ấy đã đổi cương vị từ khi nào, ngồi hàng ghế đầu tiên tại trường quay.
Cô rất có cảm tình với nữ ký giả này, mà hoạt động tuyên truyền hôm
nay bởi lẽ cũng khá nặng ký vì thế mà Nicole cũng có mặt. Lúc này cô ấy
đang khoanh hai tay trước ngực, quan sát cô từ xa.
Thư Quân nhìn nữ ký giả đó, rồi lại liếc ánh mắt sang nhìn Nicole. Cô suy nghĩ, nụ cười trên gương mặt dần tắt, trái lại biểu lộ thẩn sắc
thành thật:
“Mọi người quan tâm đến cuộc sống tinh cảm của tôi hình như còn nhiều hơn cả sự nghiệp của tôi nữa. Tuy rằng, điều này khiến tôi có chút
không vui nhưng tôi cũng vẫn cảm ơn mọi người. Mọi người thật lòng quan
tâm đến tôi, dù là cách quan tâm và hy vọng của tôi hoàn toàn không
giống nhau. Thế nên, tôi cũng chẳng dối lừa mọi người nữa. Hiện nay tôi
thật sự chưa có bạn trai. Trước đây đã từng có cũng chẳng phải là mối
tình lãng mạn hay tiếng sét ái tinh gì cả. Chỉ là đúng lúc khi anh ấy
cần tôi nhất thì tôi phát hiện ra rằng tôi đã yêu anh ấy và tôi cũng đã
có được cảm giác anh cần đến tôi. Còn về việc chia tay sau này, rất
nhiều nguyên nhân tôi chẳng tiện nói ra. Đó là những trải nghiệm tình
cảm của tôi. Hôm nay dứt khoát nói rõ ràng một lần, mong rằng lần sau
gặpmặt mọi người đừng hỏi những câu hỏi tương tự như vậy nữa, có được
không?”
.Đoạn đối thoại dài vừa xong, cả trường quay yên tĩnh trong vài giây, vài người đồng thanh cười gật đầu nói:
“Được”.
Bọn họ rốt cuộc cũng đã chịu buông tha cho cô, vả lại nụ cười trên khuôn mặt cũng dường như thành thật hơn trước đó rất nhiều.
Cuộc phỏng vấn kết thúc, Tiểu Kiểu giơ ngón tay cái lên:
“Chị Thư, chị cừ lắm. Chưa bao giờ có nguòi nghệ sĩ nào trả lời giới truyền thông như vậy cả!”.
Thư Quân tặc tặc lưỡi:
“Lát về chẳng biết có bị Nicole “sạc” không?”.
Tiểu Kiều thật thà nói:
“Chẳng biết nữa, chị nói xong thì chị ấy xoay người bỏ đi”.
Trần Mẫn Chi rất mệt mỏi, vừa rồi vô tình ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy
mới phát hiện ra bản thẩn tựa vào vai của Châu Tử Dương. Có lẽ để làm
dịu sự ngượng ngập của mình, cô tìm đề tài khá quan trọng trò chuyện.
“Anh nói xem, có nên báo cho Thư Quân không?”
Đâỵ chính là câu hỏi kìm nén trong lòng cô.
Châu Tử Dương nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt lóe sáng,
“Em cho rằng cô ấy cần thiết phải biết sao?”.
“Em thấy không cần.”
“Vậy thì làm theo trực giác của em đi.”
Châu Tử Dương nói:
“Trực giác của phụ nữ thường khá là chuẩn”.
“Anh cũng tán thành với suy nghĩ của em sao?”
“Anh chỉ muốn bù đắp lại lỗi lầm lần trước đây của mình, thuận tiện cứu vãn tình cảm anh em.”
Anh cười nhạt nói phóng đại. Trần Mẫn Chi cầm chiếc điện thoại vẫn đang do dự, Châu Tử Dương dứt khoát đề nghị:
“Nêu em sợ anh Hai la rầy, chi bằng đợi ca phẫu thuật kết thúc, nếu
thấy anh ấy nổi cơn tam bành thì đừng “giương nòng súng” lên nữa”.
“Vậy nếu lỡ như…”
“Vậy thi lúc đó em thông báo với Thư Quân nhé.”
Công ty quảng cáo gửi đến mấy bức ảnh quảng cáo trang sức mẫu, Thư Quân vừa bước ra khỏi phòng ghi âm đã bị gọi sang xem.
Thật ra người xây dựng hình tượng cùng thợ chụp hình đều cực kỳ giỏi, hình cô vô cùng đẹp, ngay cả Thư Quân xem xong cũng sửng sốt.
Hóa ra mình xuất hiện dưới ống kính với một dáng vẻ hoàn toàn khác. Cuối cùng có người chọn ra một bức, đánh giá:
“Bức này có cảm xúc nhất”.
Lời vừa thốt lên gần như đều đạt được sự tán đồng của mọi người.
Trong bức ảnh Thư Quân nằm trên chiếc giường trắng như tuyết, trên
người mặc chiếc váy ống ôm ngực bằng tơ tằm đơn giản, trang phục mềm mại bó sát người toát lên thân hình duyên dáng quyên rũ. Cô đeo chiếc vòng
cổ cùng đôi hoa tai bằng đá quý xanh lục, phục sức trang nhã cùng với
tấm lưng trắng muốt toát lên vẻ rạng rỡ không gì sánh bằng. Còn cô, với
đôi mắt bên nhắm bên mở, dáng vẻ nằm ngủ thoải mái, mái tóc dài đen dày
xõa ra khắp giường đang đón lấy tia sáng ban mai mơ huyền, nửa gò má
được phủ bởi lớp ánh sáng vàng kim nhạt. Tựa như người đẹp vừa thức giấc với tư thái lười nhác chào đón buổi sớm mai.
Gương mặt cô mang một biểu cảm mơ hồ khó hiểu pha trộn với nét ngây
thơ cùng sự gợi cảm. Hai điểm khí chất và mỹ cảm này vốn dĩ không song
song tồn tại ở phái nữ nhưng lại hòa hợp tuyệt vời trong biểu cảm của
cô. Phong cách gợi cảm khêu gợi này dường như lướt xuyên qua bức ảnh
mỏng manh đó đón nhận lấy những trang sức sang trọng tinh tế, dễ dàng
nhanh chóng thắp lên ngọn lửa ham muốn ở người bên cạnh.
Chính vào lúc mọi người lần lượt khen ngợi thưởng ngoạn, Thư Quân nhớ ra rằng, thật ra trong cả chùm ảnh duy chỉ độc nhất một bức này vì lúc
đó nhận lời để nghị của Châu Tử Hoành kể cả tư thế ngủ cùng biểu cảm của cô đều cần phải tìm cảm giác và góc độ chụp.
Cô nhớ lúc đó anh nói với cô:
“Chính là cảm giác mỗi sáng mới thức dậy”.
Thật ra cô rất thắc mắc, dáng vẻ ngủ mơ màng liệu có mang lại hiệu quả tốt không?
Thế nhưng bây giờ đã chứng minh rằng hiệu quả tốt đến tột cùng.
Cô ngắm nhìn chăm chăm bức ảnh đó hồi lâu. Đây cũng là lần đầu tiên cô biết mình ngủ say tỉnh dậy lại có dáng vẻ như thế này.
Người ngoài đều khen ngợi cô phong cách, sắc thái biểu cảm đa dạng.
Cô chỉ cười chẳng nói gì trong lòng chợt thức tỉnh, đó là cảm giác bị
một vật gì đó đột ngột đập vào.
Dường như, Châu Tử Hoành còn hiểu rõ cô hơn cả chính cô nữa.
Sự nhận thức này đến đột ngột khiến tận đáy lòng cô không khỏi khẽ run rẩy.
Mãi đến khi chuông điện thoại reo lên, Thư Quân mới miễn cưỡng thu
dọn lại mớ cảm xúc, cái tên lóe sáng trên màn hình khiến cô do dự trong
giây lát.
Cô bước đến chỗ yên tĩnh, trước mặt là bức tường thủy tinh ngăn cách
quang cảnh ồn ào của đoàn xe như mắc cửi trong hoàng hôn dưới tòa nhà
mười mấy tầng lầu. Cô nhận lấy điện thoại bình thản chào hỏi đối phương:
“Chào em, Mẫn Chi, có chuyện gì không?”