Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở

Chương 8: Là vật có ý nghĩa với cô thế sao?



Có vài thứ vốn vô cùng bình thường và không đáng nhắc đến, nhưng vì nó đến từ một người mà ta thầm thương trộm nhớ nên bỗng trở nên trân quý.
Những món đồ bình thường hễ qua tay người ấy liền như được dát vàng, lập tức có ý nghĩa hoàn toàn khác. Quý báu như châu như ngọc. 1.

Anh Hạo Đông sững sờ hồi lâu rồi đột nhiên nổi khùng: “Diệp U Đàm, cô có ý
gì? Cô biết rõ mười mươi tôi không muôn tiếp tục qua lại với cô nữa, cô
còn nhân lúc tôi uống say mà qua đêm với tôi, có phải cô muốn ép tôi từ
bỏ ý định đó không? Tôi nói cho cô biết, Anh Hạo Đông tôi ghét nhất là
bị người khác ngấm ngầm mưu tính. Tôi chính thức tuyên bố, từ nay về sau tôi và cô chấm dứt quan hệ. Mời cô lập tức mặc quần áo và rời khỏi nhà
tôi!”

Sau đó, anh chẳng thèm nhìn Diệp u Đàm lấy một lần, mặc áo ngủ rồi đi thằng vào phòng tắm. Xả đầy bồn nước ẩm để ngâm mình, anh gọi điện cho mấy
người bạn có mặt trong bữa tiệc tối qua và được biết một người tên Mễ
Cao đã lái xe đưa anh về cao ốc Tử Kinh.

“Tôi cùng bạn gái cậu đưa cậu về nhà. Sau đó, cậu còn nôn mửa bẩn hết người, may mà có bạn gái cậu ở đó, cô ấy nói sẽ ở lại chăm sóc cậu. Sao? Đêm
qua cậu được chăm sóc tử tế chứ hả?”

“Tử tế cái đầu cậu!” Anh Hạo Đông vô cùng bực bội. “Cô ta không phải là bạn gái mình, sao cậu có thể để cô ta ở lại nhà mình được chứ? Mình thực sự sắp bị cậu khiên cho tức chết rồi!”

Mễ Cao không thèm đếm xỉa đến lời trách móc của cậu ta, chỉ cười hì hì:
“Không phải bạn gái cũng không sao. Có cô em xinh đẹp chủ động lao vào
lòng, còn tự dâng hiến cho cậu. Anh công tử, cậu không cần phải khách
sáo đâu. Thịt dâng đến miệng chẳng nhẽ lại không ăn.”

Anh Hạo Đông không thể nói chuyện với cậu ta được nữa, tức giận ngắt điện
thoại. Anh sống một mình trong căn hộ này, không phải chưa từng đưa bạn
gái về nhà qua đêm, nhưng với Diệp U Đàm lại hoàn toàn là chuyện khác.
Anh không hề có ý muốn quan hệ quá thân mật với cô ấy, mà cô ấy lại chủ
động dâng hiến cho anh, việc này đã khiến anh phẫn nộ đến cực điểm, cảm
thấy như bị người ta gài bẫy.

Anh Hạo Đông ngâm mình trong bồn tắm cả tiếng đồng hồ, đến mức làn da trở
nên trắng nhợt, nhăn nhúm mới thôi. Khoác áo choàng tắm, bước ra ngoài,
vẫn thấy Diệp U Đàm đang ở trong phòng, áo xống chỉnh tề, tròng mắt đỏ
hoe, ngồi ở bên giường. Nhìn thấy anh, cô lập tức đứng dậy, nghẹn ngào
nói: “Hạo Đông, em…”

Anh Hạo Đông không chút khách khí ngắt lời: “Cô đừng nói thêm bất cứ điều
gì cả, đi ngay đi, nếu không, tôi gọi điện báo cảnh sát, nói cô tự ý
xông vào nhà tôi đấy.”

Rốt cuộc Diệp U Đàm vẫn chỉ là một cô bé non nớt, bị anh mắng mỏ không chút khách khí, chỉ biết ôm mặt khóc huh u, chạy ra khỏi phòng.

Bắt đầu từ hôm đó, Anh Hạo Đông không gặp Diệp U Đàm nữa, cũng không nghe
điện thoại cô gọi đến, anh tìm đủ mọi cách tránh xa cô nhưng cô vẫn ngày ngày cố chấp đứng đợi anh dưới tòa cao ốc Tử Kinh. Dù sao anh vẫn phải
về nhà, đây là chỗ khói lẩn tránh nhất. Cuối cùng anh không chịu đựng
được nữa, liền nổi giận: “Cô tự trọng một chút có được không? Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với cô nữa, cô còn cố tình quấn lấy tôi để làm gì?

Diệp U Đàm nước mắt lưng tròng nói: “Hạo Đông, lẽ nào chúng ta không thể làm bạn được sao?”

Anh Hạo Đông tuyệt tình nói: “Không, xin cô nhanh chóng đi đi, đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Diệp U Đàm đành nuốt nước mắt, rời đi. Khi cô tìm gặp Anh Hạo Đông lần nữa
thì đã là trung tuần tháng Ba. Tối hôm đó, cô đến khu nhà, ấn chuông cửa tự động nhà Anh Hạo Đông, nhỏ giọng nói: “Hạo Đông, em có chuyện muôn
nói với anh, em có thai rồi.”

Anh Hạo Đông im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn để cô vào. Bất luận thế nào, sự việc này cũng phải giải quyết dứt điểm.

Sau khi Diệp U Đàm lên lầu, rốt cuộc họ đã xảy ra chuyện gì, Anh Hạo Đông
không còn nhớ nữa, anh chỉ luôn cảm thây mình có lỗi với cô.

Lam Tố Hinh không mang bó hồng Quảng Viễn tặng về nhà, cô không muốn bà
Diệp hiểu lầm. Sau khi cất xe trong bãi đỗ, cô để lại bó hoa trong giỏ,
ai thích thì cứ lấy. Còn tấm thiệp Anh Hạo Đông tặng, cô lại trân trọng
nhét vào khung ảnh trên bàn học. Còn chùm chìa khóa anh làm rơi, buổi
chiều chưa kịp trả cho ạnh, sau khi ngắm nghía một hổi, cô bèn nhét sâu
vào ba lô, định ngày mai, sau khi tan học sẽ đem trả lại anh.

Tối Valentine, bà Diệp chẳng rõ vô tình hay cố ý bảo Quảng Viễn đến đưa Lam Tố Hình đi chơi, bà vẫn hy vọng quan hệ giữa cô và anh có thể thân mật
hơn, nhưng Quảng Viễn lại tắt máy, khiến bà buồn bã vô cùng. “Sao thế
nhỉ? Trước nay thằng bé chưa bao giờ tắt máy. ”

Lam Tố Hinh biết rõ nguyên do nhưng im thin thít, không nhắc đến. Chỉ nói
với bà Diệp rằng cô đã hẹn bạn đi chơi, bà đừng liên lạc với Quảng Viễn
nữa.

Bà Diệp ngạc nhiên hỏi: “Cháu hẹn bạn nào đi chơi vậy?”

“Là một bạn nữ, bạn ây muốn kiếm chút tiền tiêu vặt nhân ngày lễ Valentine. Bạn ây đã mua rất nhiều hoa hổng từ cửa hàng hoa để tối nay bán dạo
trên phố, bạn ấy bảo cháu tới giúp một tay.”

“Ổ, vậy cháu nhớ về sớm nhé!”

“Cháu biết rồi ạ!”

Lam Tố Hinh và người bạn kia gặp nhau ở chỗ hẹn, mỗi người cầm một giỏ hoa
hổng, chia nhau đi về hai đầu đường, vừa đi vừa bán. Việc buôn bán không được thuận lợi lắm, đã đi gần hết con phố dài nhưng giỏ hoa hồng của cô vẫn còn mấy chục bông. Cô liền đi đến con phố đối diện đế bán tiếp, sau khi đi hết con phố này, trong lúc vô tình, cô phát hiện từ đây rẽ trái
rồi đi thẳng là đến tòa cao ốc Tử Kình. Từ xa đã có thể nhìn thây tòa
cao ốc giàu có, sang trọng đó.

Không kìm được, Lam Tố Hinh bất giác rẽ trái đi về phía đó. Lúc chỉ còn cách
tòa cao ốc khoảng ba, bốn chục mét, cô đã thấy đèn dưới tầng trệt sáng
trưng, nhân viên bảo vệ mặc đổng phục đang đi qua đi lại phía trong tòa
nhà. Trước cửa tòa cao ốc có một bóng người gầy gò rất đỗi quen thuộc.

Anh Hạo Đông, sao anh lại đến nơi này? Lam Tố Hinh ngẩn ngơ một lút rồi không chút do dự, chạy ngay đến bên anh.

Cô mới chạy được vài bước, bỗng một bàn tay đột nhiên bịt chặt miệng cô từ phía sau, một bàn tay khác giữ lấy phần eo của cô, kéo cô vào trong một con hẻm nhò tốì tăm bên đường. Sự việc xảy ra quá bất ngờ, cô nhất thời không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nhưng chợt ngửi thấy mùi rượu hôi hám hòa lẫn mùi hôi của cơ thể xộc vào mũi, cô bỗng hiếu ra, gắng
hết sức để vùng thoát, giỏ hoa hổng trên tay rơi xuống đất. Nhưng dù có
giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi gọng kìm của một người đàn
ông trung niên. Cuối cùng, cô gắng sức cắn chặt bàn tay đang bịt miệng
cô, khiến ông ta đau đớn, rụt tay về. Sau đó, cô cố hét thật to: “Anh
Hạo Đông…”

Vào giây phút này, trong tâm trí cô chi có một mình anh, anh là ánh sáng
duy nhất có thể cứu cô thoát khỏi nỗi ám ảnh này. Nhưng cô chưa kịp hét
đến câu thứ hai, miệng lại bị bịt chặt. Lần này ông ta nhét một chiếc
khăn tay vào miệng cô. Cô không thể hét được nữa, cả cơ thể bị kéo sâu
vào trong ngõ tối.

Hơi thở phì phò của Thân Đông Lương phả vào mặt cô, mang theo mùi rượu hôi
nồng. “Nha đầu thổi tha, lần trước mày chém tao một nhát rồì chạy mất,
lần này tao xem mày chạy thoát thế nào đây? Tao đã theo dõi mày trên con phố kia từ lâu rỗi. Nhát chém của mày vẫn khiển cánh tay tao nhức nhối, mày nghĩ là tao sẽ bỏ qua cho mày dễ dàng thế sao?”

Ông ta vừa nói vừa thô bạo đẩy Lam Tố Hinh ngã xuống đất sau đó cơ thế to
béo của ông ta đè xuống, một tay giữ chặt hai tay cô, một tay xé rách
quần áo của cô, thò vào bên trong mò mẫm. Như có con rắn bò loạn trên da thịt khiến cô vừa lạnh vừa sợ hãi, gắng hết sức vặn vẹo cơ thế nhưng
không thể nào tránh được cánh tay khiên người ta buồn nôn kia. Nước mắt
cô cứ thế trào ra, miệng bị khăn tay bịt kín vẫn gắng sức rên ri, trong
đầu không ngừng vang lên tiếng cầu cứu: Có ai không, cứu tôi vói? Anh
Hạo Đông, anh có nghe thấy tiếng cầu cứu cửa em không?…

Cánh tay của Thân Đông Lương mặc sức làm càn, khi Lam Tố Hinh gần như tuyệt
vọng, đột nhiên có tiếng bước chân ngập ngừng đi đến gần con hẻm, có lẽ
người nào đó đã nghe thây tiếng hét ban nãy của cô. Tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, giọng nói của Anh Hạo Đông bỗng vang lên ờ đầu hẻm:
“Này, ông kia, đang làm trò gì vậy hả?”

Anh vừa nói vừa xông đến, lôi Thân Đông Lương ra, lăn lộn đánh nhau với ông ta. Lam Tố Hinh nhanh chóng bò dậy, mặt mũi đầm đìa nước mắt, toàn thân run rây, nhìn hai người lăn lộn trước mặt, không nhìn rõ ai với ai. Cô
lau nước mắt, nhanh chóng nhìn ra Anh Hạo Đông đang yêu thế hơn, vì sức
khỏe của anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, thêm nữa, Thân Đông Lương đã
uống không ít rượu, mượn rượu nổi điên nên ông ta khỏe vô cùng. Ông ta
bóp chặt cổ Anh Hạo Đông, ấn anh lên tường, chẳng mây chốc mặt anh đó
ửng.

Lam Tô Hinh khiếp sợ nhìn ngó xung quanh, nhặt một chiếc vỏ chai trong
thùng rác bên cạnh, cắn chặt răng xông lên phía trước, nhắm vào gáy của
Thân Đông Lương, đập mạnh xuống.

Cùng với tiếng thủy tinh vỡ, cơ thể thấp béo của Thân Đông Lương mềm nhũn,
đổ xuống đất. Anh Hạo Đông cũng kiệt sức, dựa vào tường, từ từ trượt
ngồi xuống đất, anh đưa tay ôm lây cổ, thở dốc.

Lam Tố Hinh cuống quýt nhào đến. “Anh không sao chứ?”

Anh Hạo Đông ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Anh không sao, còn em? Em không sao chứ?”

Lam Tố Hinh lắc đầu nhưng nhớ lại cảnh tượng đáng sợ vừa rồi, không kìm
được, nước mắt rơi lã chã. Anh Hạo Đông vội nhìn khắp người cô rồ ánh
mắt dừng lại nơi cổ áo bị giựt tung kia, trong mắt ánh lên nỗi đau xót
vô hạn. Lặng lẽ duỗi cánh tay, anh cẩn trọng cài lại khuy áo ngoài cho
cô.

Lúc này, trong lòng Lam Tố Hinh dấy lên cảm giác tủi thân vô hạn, cô gục
mặt vào vai anh, òa khóc. Lần đầu tiên bị bố dượng giở trò đổi bại, cô
chi biết chạy trốn rồi khóc lóc một mình. Nhưng lần này, cuối cùng đã có một bờ vai để cô có thể dựa dẫm. Nước mắt lã chã tuôn rơi nhưng cô
không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Anh Hạo Đông để mặc Lam Tố Hinh gục khóc trên vai mình, anh không nói một
lời, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Ở trong con ngõ sâu hun hút và tối
đen như mực này, họ dựa sát vào nhau, truyền cho nhau hơi ấm.

2.

Nừa đêm, đột nhiên nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, bà Diệp giật mình thon thót, mau chóng cùng ông Diệp bắt taxi đến đó.

Sự việc ầm ĩ đến tai cảnh sát là nằm ngoài ý muốn của Lam Tố Hinh và Anh
Hạo Đông. Lúc xảy ra xô xát với Thân Đông Lương, có một cặp tình nhân
tình cờ đi ngang qua đầu ngõ. Họ không dám vào trong xem xảy ra chuyện
gì mà lập tức gọi điện báo cảnh sát. Lúc cảnh sát ập đến, Lam Tố Hinh và Anh Hạo Đông đành ái ngại nhìn nhau rồi cùng theo họ về cục cảnh sát.

Khi Anh Hạo Đông biết được người đàn ông trung niên có ý đồ cưỡng bức Lam
Tố Hinh này chính là Thân Đông Lương – bố dượng cô, anh lại cảm thấy để
cảnh sát ra mặt xử lý việc này cũng tốt.

“Lão hết lần này đến lần khác có ý đồ bất chính với em, lão đáng phải chịu
sự trừng phạt của pháp luật. Tố Hinh, em kể toàn bộ sự việc từ trước đến nay cho các anh cảnh sát nghe đi. Nếu bỏ qua cơ hội này thì lão sẽ càng được nước mà làm già đấy!”

Lam Tố Hinh viết một bản tường trình rất dài, nói rõ cô và Thận Đông Lương
từng có quan hệ con gái – bố dượng nhưng ông ta luôn tìm cách đế cưỡng
bức cô.

Anh Hạo Đông cũng phải viết tường trình. Lúc đó, anh nghe thấy tiếng kêu
cứu rồi chạy đến đó, phát hiện Thân Đông Lương đang cưỡng bức Lam Tố
Hinh, sau đó anh đã đánh nhau với ông ta.

Viên cảnh sát trẻ có chút ngạc nhiên. “Theo như những gì anh viết thì khi sự việc xảy ra, anh đang đứng trước tòa cao ốc Tử Kinh ở đường đối diện,
chỗ đó cách con ngõ nhỏ khá xa, sao anh có thể nghe thây tiếng kêu cứu
của Lam Tố Hinh được?”

Anh Hạo Đông ngơ ngác, đáp: “Tôi… tôi cũng không biết, khi đó tôi có cảm giác… có người đang gọi tên tôi.”

“Cảm giác?” Viên cảnh sát trẻ nhìn anh vẻ hứng thú, nói: “Anh cảm giác có
người đang gọi anh, sau đó liền chạy qua đường, đi đứng đến con ngõ nhỏ ở phố đối diện để xem ư?”

Ánh mắt của Anh Hạo Đông hơi hoảng hốt. “Đúng, cảm giác của tôi dẫn tôi đi
đến đó. Bất luận anh có tin hay không thì sự thật chính là như vậy.”

Viên cảnh sát trẻ nhìn anh hồi lâu, không nói gì thêm.

Lấy xong khẩu cung, phía cảnh sát tiên hành xác nhận những vết thương trên
người họ rồi ghi vào hồ sơ. Thân Đông Lương cũng đã bị thẩm vấn xong,
một viên cảnh sát áp giải ông ta đi qua cửa. Trên đầu ông ta cuốn một
lớp băng trắng, sắc mặt tái nhợt, ông ta đã tỉnh táo hơn, sự bạo ngược
và hơi rượu đã nhạt đi quá nửa. Ông ta cất giọng thảm thương: “Ngài cảnh sát ngài nói tôi sẽ bị phạt tù ư? Không nghiêm trọng đên vậy chứ? Chẳng qua tôi chỉ uống nhiều hơn mọi hôm mấy cốc rượu nên nhất thời hồ đồ,
tôi biết tôi sai rổi. Có thể tha cho tôi một lần được không? Sau này tôi đảm bảo sẽ không tái phạm nữa.”

Vừa nhìn thấy Lam Tố Hinh, ông ta liền kêu la không ngớt: “Tố Hinh, con
đừng tố cáo bố, bố bảo đảm sau này sẽ không đến làm phiền con nữa, con
tha thứ cho bố một lần đi!”

Lam Tô Hinh khinh ghét, quay đầu đi hướng khác. Trước đó, cô đã bỏ qua một
lần rồi, ông ta vẫn chứng nào tật nấy. Anh Hạo Đông nói rất đúng, với
loại người này, không thể cho thêm cơ hội nữa.

Một lát sau, vợ chồng ông bà Diệp đến, vừa nhìn thấy Lam Tố Hinh, bà Diệp
liền truy vấn ngay: “Tố Hinh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao quần áo của
cháu lại rách tươm thế này?”

Viên cảnh sát họ Tôn giải quyết vụ việc đứng bên cạnh đáp: “Bà là bà Diệp
phải không? Vừa rổi cháu gái bà suýt bị kẻ khác cưỡng hiếp trong một con ngõ nhỏ. Chúng tôi đã kịp thời bắt giữ đối tượng rồi, chúng tôi sẽ khởi tố hắn ta theo đúng pháp luật.”

Bà Diệp nghe thấy thế thì thất kinh, “Tố Hinh, tên khốn nạn nào đã cưỡng hiếp cháu?”

Ánh mắt bà dáo dác nhìn khắp phòng cảnh sát, bất chợt liếc thấy Anh Hạo
Đông đang ngồi im lặng ở một góc. Sau khi sững sờ giây lát, bà liên hùng hố xông đến, “bộp”, một cái tát nặng nề giáng xuống mặt anh, bà gầm
lên: “Anh Hạo Đông, hóa ra lại là tên khốn nạn mày đây. Mày cứ đợi đó,
lần này, tao nhất định sẽ kiện cho mày ngồi tù!”

“Dì…” Lam Tố Hinh vội vã kéọ bà lại. “Dì hiểu lầm rồi, không phải Anh Hạo Đông đâu.”

Viên cảnh sát họ Tôn cũng ngạc nhiên lên tiếng: “Bà Diệp sao bà lại đánh cậu ấy? Chính cậu ấy đã cứu Lam Tố Hinh đó!”

Bà Diệp sững sờ. “Anh nói gì?”

“Bà cứ hỏi cháu gái bà thì biết, tối nay nếu không có Anh Hạo Đông kịp thời cứu giúp thì e rằng Lam Tố Hinh đã bị lão già kia cưỡng hiếp rồi.”

Bà Diệp nhất thời choáng váng, biết mình đã hiểu lầm nhưng không hề có ý
xin lỗi Anh Hạo Đông. Lúc này, Anh phu nhân cũng đã đến, thấy vợ chồng
nhà họ Diệp và Lam Tố Hinh cũng ở đây, trên má Anh Hạo Đông còn in dấu
tay, bà vừa sợ vừa giận nói: “Hạo Đông, mặt con sao thê? Đã xảy ra
chuyện gì?”

Anh Hạo Đông trả lời qua loa: “Mẹ, không sao đâu, hiểu lầm thôi ạ!”

Viên cảnh sát họ Tôn đành ra mặt, kể lại tường tận câu chuyện cho hai bên
gia đình nghe. Anh phu nhân nghe xong, thở phào một tiêng. Bà tưởng Anh
Hạo Đông lại xảy ra xô xát gì đó với Diệp gia, đến nỗi hai vợ chồng họ
phải báo cảnh sát, hóa ra là vậy. Rõ ràng con trai bà có lòng tốt cứu
người nhưng lại bị người ta giáng cho một cái tát, bà không kìm được,
gay gắt nói: “Cảnh sát Tôn, nói như vậy thì tối nay, Hạo Đông nhà tôi đã làm chuyện trượng nghĩa cứu người, nhưng tại sao không nhận được một
lòi cảm ơn mà còn bị người tá đánh trả chứ?”

Cảnh sát Tôn cười trừ, nhìn bà Diệp, nói: “Là bà Diệp đã hiểu lẩm thôi. Bà
Diệp, giờ bà đã rõ mọi chuyện rồi, cũng nên nói lời cảm ơn cậu thanh
niên này chứ nhi?”

Bà Diệp không có ý hợp tác, mà đanh mặt, nói với Anh Hạo Đông: “Cái tát
vừa rồi coi như tôi đánh thay U Đàm. Cậu không cảm thấy oan uổng đó
chứ?”

Rốt cuộc bà vẫn không chịu xin lỗi, Lam Tố Hinh đành nhìn Anh Hạo Đông với
ánh mắt đầy vẻ xin lỗi và ái ngại. Anh nhìn cô, khẽ lắc đầu như muốn nói anh không sao. Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau đó, cô và anh đều thấu hiểu tâm sự của nhau.

Sau khi về đến nhà, bà Diệp cẩn thận xem xét những vết bầm tím trên người
Lam Tố Hinh, đau xót nói: “Tố Hinh, hóa ra cháu còn một người bố dượng
không bằng loài cầm thú như vậy, vì sao trước đây cháu không nói cho dì
biết?”

“Dì, không phải cháu cố ý muốn giấu dì, chỉ là cháu thực sự không muốn nhắc tới ông ta.”

Bà Diệp thở dài. “Cũng phải, cái đồ xấu xa, khốn nạn đó! Được rồi, sau
này, hắn không thể đến làm phiền cháu được nữa đâu. Dì nhất định sẽ kiện đến cùng để hắn phải ngồi tù.”

“Dì…” Lam Tố Hinh khẽ nói. “Tối nay may mà có Anh Hạo Đông cứu cháu, thế mà
dì chưa phân rõ phải trái, trắng đen đã đánh anh ấy rồi.”

“Dì đã nói rồi, cái tát đó coi như dì đánh thay U Đàm. Nó đã hại chết ư
Đàm, dì tát nó bao nhiêu cái cũng không có gì là quá đáng.”

“Nhưng mà dì à, việc gì ra việc đó chứ!”

Bà Diệp nói lảng sang chuyện khác; “Muộn lắm rồi, dì đi chuẩn bị nước cho
cháu tắm. Tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm rồi đi ngủ đi nhé!”

Lam Tố Hinh cũng biết bà Diệp sẽ không dễ dàng bò qua mọi chuyện, nhưng cô
vẫn muốn nói giúp Anh Hạo Đông mấy câu. Bất luận thế nào, cô cũng sẽ
gắng sức giúp anh trong chuyện này.

Trên đường về nhà, Anh phu nhân quan sát sắc mặt Anh Hạo Đông rồi cẩn trọng
hỏi: “Hạo Đông, cảnh sát Tôn nói nơi hai đứa xảy ra chuyện là trên đường Tùng Lĩnh. Sao con lại có mặt ở đường Tùng Lĩnh? Lẽ nào con đến tòa cao ốc Tử Kinh ư?”

Anh Hạo Đông im lặng một hồi rồi nhẹ nhàng gật đầu. “Vâng, con định lên
trên xem một chút nhưng chưa kịp lên thì đã nghe thây tiêng kêu cứu cùa
Lam Tố Hinh.”

Anh phu nhân nhẹ nhàng xoa cổ con trai, vừa nãy, khi ở đồn cảnh sát, bà đã
tinh mắt phát hiện ra vệt bầm tím trên cổ anh, vừa nhìn liền biết đó
chính là dấu tay. Bà xót xa nói: “Hạo Đông, con không được khỏe, sao lại mạo hiểm xông vào đó cứu người chứ? Ngộ nhỡ…”

Anh Hạo Đông ngắt lời mẹ: “Mẹ, chẳng phải con không sao rồi ư? Mẹ còn nói ngộ nhỡ làm gì chứ!”

Anh phu nhân thở dài, không nói về chủ đề này nữa. “Hạo Đông, sao con lại muôn đến tòa cao ốc Tử Kinh?”

“Con muốn đi xem một chút.”

“Có gì đáng xem chứ! Con làm vậy chẳng phải là tự tìm đến sự khó chịu sao?
Đừng đến đó nữa, mẹ đã niêm phong căn hộ đó rồi, con có tới cũng không
vào được đâu.”

Anh Hạo Đông trừng mắt nhìn bà, nói: “Mẹ, mẹ niêm phong căn hộ đó rồi sao?”

“Đúng, con suýt mất mạng ở đó, mẹ thấy căn hộ ấy không tốt lành gì nên niêm
phong rồi. Chìa khóa cũ của con không mở được đâu. Hạo Đông, con nghe
lời mẹ, đừng đến đó nữa nhé!”

Anh phu nhân đã thay chìa khóa, Anh Hạo Đông biết bà sẽ không bao giờ đưa
chìa khóa mới cho anh. Anh đành thở dài, không nói, quay đầu nhìn cảnh
vật bên ngoài cửa xe, trong đôi mắt ánh lên vẻ bốì rối vô hạn. Tối nay,
dường như anh đã nhớ ra được chút ký ức mà bản thân anh đã quên mất,
nhưng nó không rõ ràng lắm, anh vẫn chưa thể nhớ ra rốt cuộc tố hôm đó
giữa anh và Diệp U Đàm đã xảy ra chuyện gì.

3.

Sau khi trải qua đêm Valentine đáng sợ đó, có lẽ bởi quá kinh hãi và phải chịu gió lạnh nên đêm đó, Lam Tố Hinh bị sốt.

Vì không muốn làm phiền đền ông bà Diệp nên cô đã cố gắng chịu đựng, không nói tiếng nào. Cô khoác áo ngủ, rón rén bò dậy, đến chỗ tủ thuốc gia
đình của nhà họ Diệp trong phòng khách, lấy hai viên thuốc hạ sốt uống
rồi quay về giường ngủ tiếp. Tờ mờ sáng, trong lúc mơ màng, cô cảm thây
toàn thân khò chịu như bị lửa thiêu, cổ họng bỏng rát, muốn bò dậy tìm
nước uống nhưng hai chân vừa chạm xuống mặt sàn, trước mặt đột nhiên tối sầm, cơ thể mềm nhũn ngã nhào, không còn biết gì nữa.

Lúc tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện, trên cổ tay cô còn cắm
ống truyền dịch. Bà Diệp ngồi bên cạnh giường, thấy cô đã tỉnh thì thở
phào nhẹ nhõm. “Tốt rồi, cuối cùng thì cháu cũng tỉnh, làm dì lo quá!”

Lam Tố Hinh thều thào nói: “Cháu bị sao vậy dì?”

“Cháu bị viêm phổi cấp tính, hôn mê gần hai ngày rồi. Con bé này, cháu bị
sốt, sao lại không gọi dì dậy chứ? Nửa đêm lặng lẽ lần mò thuốc, nước
rồi ngất đi, ngã ngay ở cạnh giường. Đến tận sáng hôm sau, dì thấy cháu
mãi vẫn chưa ngủ dậy, lo lắng mở cửa phòng thì thấy cháu toàn thân lạnh
ngắt, nằm trên nền nhà, trán nóng rực. Bị nhiễm lạnh nên bệnh chuyển
sang viêm phổi cấp tính. Tố Hinh, dì đúng là chưa chăm lo tốt được cho
cháu.” Bà Diệp thở dài, tự trách mình.

“Dì à, cháu vốn không muốn mang lại nhiều phiền phức cho mọi người, nhưng
không ngờ lại càng khiến chú dì phiền phức hơn. Cháu xin lỗi!”

“Bây giờ cháu còn nói xin lỗi với dì sao? Tố Hinh, rốt cuộc cháu vẫn coi di
như người ngoài, không thể gần gũi với dì như con gái gần gũi mẹ, nếu
không, đêm hôm kia, cháu chỉ cần gọi dì một tiếng thì bệnh đã không đến
mức nghiêm trọng như thế này rồi.”

Đúng là như vậy, Lam Tố Hinh luôn cố gắng hết sức để không gây thêm phiền
phức cho Diệp gia. Tuy bà Diệp đối xử với cô rất tốt nhưng cô cũng giống như Lâm Đại Ngọc, chỉ ở nhờ Già phú mà thôi, cho dù được yêu thương,
bao bọc nhưng vẫn luôn cẩn trọng, để ý đến thái độ của người khác, không dám nói nhiều hơn một câu, đi nhiều hơn một bước. Suy cho cùng, không
phải nhà mình thì rất khó tỏ ra tự nhiên.

Hôn mê trên giường bệnh hai ngày, Lam Tố Hinh vẫn chưa ăn gì, bà Diệp bón
cho cô ăn được nửa bát cháo trắng. Ăn được chút ít khiến cô tỉnh táo hơn nhiều, bác sĩ đến kiểm tra, hài lòng nói: “Bệnh nhân đã hạ sốt rồi,
không có vấn đề gì nghiêm trọng. Theo dõi thêm một, hai ngày nữa là có
thể xuất viện.”

Bà Diệp nói lời cảm ơn rồi tiễn bác sĩ ra tận hành lang, hỏi ông xem cần
phải bổ sung dinh dưỡng cho bệnh nhân như thế nào. Bác sĩ nói cho bà
biết một số loại thực phẩm nên ăn và không nên ăn, bà chăm chú ghi nhớ.
Sau đó, bảo Lam Tố Hinh nằm nghỉ, bà đi siêu thị mua đồ, về nhà làm bữa
tối bổ dưỡng cho cô.

Sau khi bà Diệp đi được một lát, ngoài cửa phòng khép hờ vang lên tiếng gõ
cửa khe khẽ rổi cánh cửa mở ra. Lam Tố Hinh quay đầu nhìn, thấy Anh Hạo
Đông cầm một bó hoa ly đứng ở cửa. Người chưa vào, hương hoa đã thoang
thoảng bay đến. Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi; “Sao anh lại đên
đây?”

Anh Hạo Đông đến bên giường, đưa bó hoa cho cô, nói: “Nghe nói em bị bệnh,
anh đến thăm em.” Ngừng một lát, anh lại nói: “Anh định tặng hoa tố hinh nhưng tất cả các tiệm hoa quanh đây đều không có, họ nói mùa này hoa tố hinh không nở.”

Lam Tố Hinh vui vẻ ôm bó hoa ly thơm ngát, trắng như tuyết vào lòng, nghe
anh nói vậy, niềm vui trào dâng trong lòng có. Cô khẽ hỏi: “Sao anh biết em bị bệnh? Sao lại biết em nằm ở bệnh viện này?”

“Hai hôm nay em xin nghỉ ốm, không đi học, anh đã nhờ Thẩm Mỹ Kỳ giả làm bạn học cúa em, gọi đến Diệp gia hỏi thăm bệnh tình của em. Dì em đã nói
cho cô ấy biết.”

Hóa ra là vậy, anh còn bỏ công sức đi nghe ngóng tin tức của cô sao? Trong
lòng Lam Tố Hinh rất đỗi ngọt ngào. “Cảm ơn anh! Anh đến thật đúng lúc,
dì em cũng mới rời đi chưa lâu.”

Anh Hạo Đông ngập ngừng một lát rồi nói sự thực “Không phải đúng lúc như
vậy đâu, anh đã đến từ sớm, thấy bà ấy vẫn còn trong phòng bệnh, anh
đành đợi ở bên ngoài.”

Lam Tố Hinh hơi sững sờ nhưng lại cảm thấy ngọt ngào hơn. “Vậy anh đã đợi rất lâu rồi à?”

“Cũng không quá lâu.”

Anh Hạo Đông trả lời rất bình thản, thực ra, anh đến từ sáng sớm nhưng bà
Diệp ở mãi trong phòng bệnh, không thấy ra, anh đành ở bên ngoài chờ
đợi. Đến tận hơn ba giờ chiều, cuốì cùng anh cũng thấy bà Diệp xách túi
rời đi. Anh còn cẩn thận nhìn theo bà ra khỏi cổng bệnh viện, ngồi lên
một chiếc taxi đi xa rồi mới dám gõ cửa, đi vào thăm cô. Vi anh biết,
nếu bị bà Diệp phát hiện, bà ấy đánh chửi anh cũng chẳng sao, chỉ sợ Lam Tố Hinh sẽ thấy khó xử.

“Bây giờ em cảm thấy sao rồi? Đã thấy đỡ hơn chưa?”

Lam Tố Hinh khẽ gật đẩu. “Em khỏe hơn nhiều rồi!”

Anh Hạo Đông chăm chú nhìn cô. “Ốm có hai ngày mà em gầy đi nhiều quá! Em muốn ăn gì không? Anh đi mua.”

Đối mặt với ánh mắt quan tâm của anh, tâm lý cẩn trọng, dè chừng, sợ làm
phiền người khác trước đây của Lam Tố Hinh bỗng chốc tan biến.

“Hồi bé, mỗi lần bị ốm, mẹ em đều mua quýt múi đóng hộp cho em. Vị chua chua ngọt ngọt, ngon lắm! Có lúc em thèm ăn quýt múi đóng hộp quá, còn giả
bệnh lừa mẹ nữa.”

Anh Hạo Đông nghe thấy vậy thì ngẩn ngơ, tuy đã từng nghe Lam Tố Hinh kể sơ qua về hoàn cảnh gia đình mình, biết cô và mẹ sống rất khó khăn nhưng
quýt múi đóng hộp chẳng phải thứ gì quá đắt đỏ mà bị ốm mới có thể được
ăn. Tâm trạng của anh bất giác trở nên phức tạp.

“Quýt múi đóng hộp đúng không? Em đợi anh một lát, anh đi mua cho em ngay.”

Chẳng mấy chốc, Anh Hạo Đông đã mang về hai lọ quýt múi đóng hộp, mở nắp lọ,
cắm thìa rồi đưa cho cô. Chợt thấy tay cô đang cắm kim truyền dịch, anh
ngừng lại, ngập ngừng một lát rổi nói: “Tay em đang phải truyền địch, để anh bón cho em ăn nhé!”

Lam Tố Hinh đỏ mặt, đáp: “Phiền anh quá!”

“Không sao!”

Anh Hạo Đông cố giữ bình tĩnh bón cho cô từng thìa quýt. Cô cũng cố gắng ăn một cách hết sức tự nhiên, nhưng mặt anh và mặt cô đều đò ừng, nóng
rực.

Bỗng cánh của phòng bệnh hé mở, Quảng Viễn xách giỏ hoa quả đứng ở cửa, nhìn hai người đang ngồi trước mặt bón cho nhau ăn, anh đứng im, ngơ ngác
như bị trúng tà.

Sự xuất hiện bất ngờ của Quảng Viễn khiến Lam Tố Hinh đờ người. Anh Hạo
Đông cũng hơi sững sờ, ba người nhất thời không biết nói gì, căn phòng
hoàn toàn rơi vào trạng thái im lặng. Một lát sau, Lam Tố Hinh bình tĩnh trở lại, lên tiếng trước: “Quảng Viễn, anh đến thăm em sao? Vào trong
ngồi đi!”

Quảng Viễn nhấc chân đi vào trong, vẫn không nói lời nào. Anh Hạo Đông đứng
lên, đặt lọ quýt múi đóng hộp xuống, thấp giọng nói: “Anh đi trước đây!”

Lam Tố Hinh gật đầu, mặc dù trong lòng cô thấy không nỡ nhưng cũng hiểu Anh Hạo Đông nên rời đi trước thì tốt hơn. Cô không muốn Quảng Viễn lại có
cớ sinh sự với anh.

Nhưng lần này, Quảng Viễn lại tỏ ra rất bình tĩnh. Anh chỉ im lặng đứng một
bên, lạnh lùng nhìn Anh Hạo Đông rời đi, từ đầu tới cuối không nói một
lời. Đợi Anh Hạo Đông đi rồi, anh mới buồn bã nhìn Lam Tố Hinh, nói:
“Anh nghe bác gái nói, tổi đó em lại gặp ông bố dượng và chính Anh Hạo
Đông đã cứu em. Vậy là bây giờ bất luận anh và hai bác Diệp có nói gì về anh ta, em sẽ càng không tin. Phải vậy không?”

Lam Tố Hình thừa nhận: “Em tự biết nhận xét người khác như thế nào. Anh Hạo Đông mà em quen không giống như những gì mọi người vẫn nói.”

Quảng Viễn cười khổ. “Cảnh em và anh ta ở bên nhau ban nãy rất thân mật, thực ra em đã thích anh ta từ lâu rồi, đúng không?”

Hai má Lam Tố Hinh đỏ ửng, cô cúi xuống, không trả lời nhưng sự im lặng của cô đã mặc nhiên công nhận điều đó là đúng. Quảng Viễn ngơ ngẩn nhìn cô
hồi lâu, đột nhiên lại hỏi: “Vậy anh ta thì sao? Anh ta cũng thích em
chứ? Anh ta tìm đủ mọi cách để tiếp cận em, lẽ nào em không cảm thấy anh ta chỉ coi em là thế thân của U Đàm thôi sao?”

“Không, Quảng Viễn, tuy lúc mới quen Anh Hạo Đông, em đã lấy thân phận cùa chị U Đàm để ờ lại bên cạnh anh ấy, nhưng từ khi thần trí anh ấy tỉnh táo,
anh ấy vẫn biết rất rõ em là Lam Tố Hinh, không phàì Diệp U Đàm. Anh ấy
cũng không đối xử với em thân mật như với chị U Đàm nữa. Trái lại, người coi em là thế thân củaa chị U Đàm vẫn luôn là anh.”

Những lời Lam Tố Hinh nói khiến Quảng Viễn im lặng hồi lâu, sắc mặt anh càng
lúc càng xám xịt, cuốì cùng đành buông tiếng thở dài. “Tố Hinh, em và
Anh Hạo Đông cứ ngấm ngầm qua lại thế này, bác gái biết được sẽ tức chết đó!”

Lam Tố Hinh nhìn anh. “Ý anh là anh sẽ nói cho dì em biết sao?”

“Anh không có ý đó, anh chi muốn em biết một sự thực. Giấy không thể bọc
được lửa, sớm muộn gì cũng có ngày bác ấy sẽ biết. Anh Hạo Đông lỡ tay
giết chết U Đàm, em lại có quan hệ riêng tư với anh ta, bác ấy mà biết
thì sẽ phản ứng thế nào đây, em đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?”

Lam Tố Hinh không muốn nói với anh về vấn đề này nữa. “Quảng Viễn, đây là chuyện riêng của em, em tự biết cách xử lý.”

Quảng Viễn không nói được gì nữa, thở dài im lặng, rời đi.

4.

Ngày hôm sau, Lam Tố Hinh xuất viện.

Bà Diệp đến đón cô từ sớm. Cô y tá trực ban hôm nay rất thân thiện và
nhiệt tình, đưa bà đi chỗ này, chỗ kia để làm hết các thủ tục xuất viện. Bà luôn miệng nói lời cám ơn: “Tần tiểu thư, cám ơn cô rất nhiều!”

“Đừng khách sáo!” Cô y tá họ Tần nở nụ cười rất dịu dàng, còn không quên dặn
dò Lam Tố Hinh: “Sau khi xuất viện, chỗ thuốc này cô phải tiếp tục uống
hết, không được bỏ đâu đấy!”

Lam Tố Hinh vừa gật đầu vừa chăm chú nhìn cô ấy. Cô thấy cô y tá họ Tần này rất quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời không nhớ ra.
Ánh mắt cô lướt qua cái tên trên tấm thẻ y tá đeo trước ngực cô ấy – Tần Tú Nhuận. Đúng là người sao tên vậy, một cô gái vô cùng xinh đẹp và ôn
hòa.

Ra viện, Lam Tố Hinh vẫn cầm theo hai chiếc lọ quýt múi đóng hộp đã ăn hết về nhà, cô không nỡ vứt nó đi. Chiếc lọ hình trụ được làm bằng thủy
tinh rám mờ, có nắp đậy màu vàng cam rất đẹp, có thể dùng để làm cốc
uống nước.

Thế là cô liền có hai chiếc lọ uống nước. Một để ờ nhà, một mang đến trường.

Hôm quay lại trường, cô lập tức đi tìm Anh Hạo Đông. Vì trong ba lô của cô
còn chùm chìa khóa của anh, từ hôm bị ốm phải nằm viện, cô không có dịp
để trả lại anh.

Anh Hạo Đông hơi ngạc nhiên, nhận lấy chùm chìa khóa. “Hóa ra em đã nhặt
được, anh tưởng mình đánh mất nó rồi, còn bảo bà Chu làm cho anh một bộ
mới.”

“Vậy à? Nếu em báo anh sớm hơn một chút thì tốt rồi nhưng không sao, anh cất nó đi để dự phòng cũng được.”

Anh Hạo Đông nhét chùm chìa khóa vào túi quần, sau đó lôi từ trong ba lô ra một món đồ, đưa cho Lam Tố Hinh. “Này, cho em đấy!”

Đó là một lọ quýt múi đóng hộp, nhãn hiệu giống hệt hai lọ anh đã mua cho
cô ở bệnh viện hôm đó. Lam Tố Hinh hơi sững sờ, lẽ nào anh quay lại chỗ
đó đế mua cho cô sao?

Nhận ra sự nghi hoặc của cô, Anh Hạo Đông nhét chiếc lọ vào tay cô, nói:
“Muôn ăn quýt múi đóng hộp thì cứ đến tìm anh. Anh đã mua hết số quýt
múi đóng hộp trong cửa tiệm gần bệnh viện kìa rồi, vốn định mang hết đến phòng bệnh cho em nhưng nghĩ dì em nhìn thấy sẽ gặng hỏi nên anh chỉ
cầm hai lọ vào, chỗ còn lại đặt hết vào cốp xe của A Thái, sau đó, anh
lại bảo A Thái mang để chúng vào trong tủ đựng đổ của anh ở trường, bây
giờ trong tủ có khoảng hơn hai mươi lọ quýt múi đóng hộp. Lúc nào em
muốn ăn cứ đến tìm anh.”

Lam Tố Hinh nghe thấy vậy thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. “Anh mua nhiều thế thì em phải ăn đến khi nào mới hết đây?”

“Cứ từ từ mà ăn. Đúng rồi…” Anh Hạo Đông lấy chùm chìa khóa kia ra, gỡ
một chiếc chìa khóa nhỏ, đưa cho cô. “Đây là chìa khóa tủ đựng dồ của
anh, dù gì cũng thừa một chiếc, cho em đó. Bất cứ lúc nào em muốn ăn
quýt, không cần tìm anh, mà có thế tự đi lấy.”

Giọng của anh nghe thì có vẻ rất thản nhiên nhưng anh đang cố gắng giữ bình
tĩnh đế Lam Tố Hinh đừng hiểu lầm mà từ chối tấm lòng của anh. Cô trân
trọng cầm lấy chiếc chìa khóa nhỏ xinh đó, nhìn anh, cười rạng rỡ. “Anh
cũng ăn cùng nhé! Nếu không, một mình em không thể ăn hết được chỗ đó
đâu.”

Anh Hạo Đông không thích ăn quýt lắm vì anh sợ chua nhưng khi nhìn nụ cười
rạng rỡ của Lam Tố Hinh, anh bất giác khẽ gật đầu. “Được!”

Bà Diệp phát hiện hằng ngày, sau khi tan học, Lam Tố Hinh đều mang về nhà một lọ quýt múi đóng hộp không.

Bà nghi hoặc hỏi: “Tố Hinh, ngày nào cháu cũng mua quýt múi đóng hộp ăn sao?”

“Vâng ạ! Cháu thích ăn món này lắm.”

“Cháu thích ăn à? Vậy khi nào đi siêu thị, dì sẽ mua một thùng về cho cháu ăn dần nhé!”

“Không cần đâu dì, tự cháu mua là được rồi ạ!”

“Ăn hết rồi cháu còn đem lọ về nhà làm gì?”

“Ừm… Cháu thấy chiếc lọ thủy tình rám mờ này rất đẹp. Gần đây, cháu và mấy
bạn nữa đang học làm hoa lụa, cháu muốn giữ lại những chiếc lọ này đế
làm bình hoa.” Lam Tố Hinh cố nghĩ lí do.

Làm bình hoa cũng không thế dùng hết số lọ này. Dì thấy trên bàn học của cháu đã bày năm, sáu cái rổi.”

Lam Tố Hinh không biết nên nói gì, thế là từ hôm sau, cô không mang lọ về
nhà nữa, mà cất hết vào trong tủ đựng đồ của mình ở trường. Đồ trong tủ
tương đối nhiều, những thứ như quần áo thể thao, giày thể thao, sách
vở… đã chiếm hơn nửa diện tích, thêm mấy cái lọ nữa thì không còn chỗ
để, đành xếp chổng từng chiếc trong góc tủ.

Buổi chiều, học môn thể dục, lúc Lam Tố Hinh đến tủ đụng đổ lấy quần áo thể
thao, không cẩn thận đã làm đổ chổng lọ chất cao trong góc tủ, từng
chiếc lọ rơi xuổng, cô luống cuống đỡ lấy, rốt cuộc đón được cái này thì để rơi cái kia, “cạch” một tiếng, một chiếc lọ rơi xuống đất, vỡ tan.

Lam Tố Hinh vô cùng đau lòng, tựa như đống thủy tình vỡ kia không phải là
một chiếc lọ bình thường mà là chiếc đĩa ngọc vậy. Cô ngồi xuống, nhặt
từng mảnh vỡ, không nỡ ném vào trong thùng rác mà gỡ chiếc khăn lụa
vuông màu xanh lam buộc trên cổ xuống, cẩn thận bọc lại.

Có người đi đến bên cô, kinh ngạc nói: “Lam Tố Hinh, chỉ là chiếc lọ thuỷ tinh vỡ thôi mà, sao cô còn nhặt lại làm gì?”

Lam Tố Hinh quay lại nhìn, thì ra là Thẩm Mỹ Kỳ, vẻ mặt cô ta ngạc nhiên
đến tột độ, nhìn cô chằm chằm. “Là vật có ý nghĩa với cô thế sao?”

“Đúng vậy!” Lam Tố Hinh không muốn giải thích nhiều, chi trả lời qua loa.
Nhưng Thẩm Mỹ Kỳ lại nhanh mắt nhìn thấy trong ngăn tủ đựng đổ đang mở
kia còn rất nhiều lọ thủy tinh giống hệt như vậy. Cô ta càng kinh ngạc
“Chẳng phải còn nhiều lọ như vậy sao?”

Gò má Lam Tố Hinh bất giác đỏ hồng, cô vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Thật ngại quá, Thẩm tiểu thư, tôi phải đến lớp thể dục rồi, tôi đi
trước đây!”

Cô vội vàng cầm quần áo và giày thể thao rồi khóa tủ, rời đi, không để ý đến vẻ mặt đầy nghi hoặc của Thẩm Mỹ Kỳ.

Sự nghi hoặc của Thấm Mỹ Kỳ đột nhiên được sáng tỏ khi gặp Anh Hạo Đông.

Anh đang ngồi một mình trên con dốc trải dài cỏ xanh trong vườn trường, ánh mặt trời phủ lên người anh một màu vàng chói. Bên cạnh anh là một lọ
quýt múi đóng hộp, trong chiếc lọ thủy tinh trong suốt, những múi quýt
vàng ươm, xếp chồng lên nhau, trên nền cỏ xanh non, càng trở nên nổi
bật.

Thẩm Mỹ Kỳ vừa nhìn đã nhận ra ngay, lọ quýt múi đóng hộp bên cạnh Anh Hạo
Đông có cùng nhãn hiệu với lọ Lam Tố Hinh vừa làm vỡ. Hóa ra là vậy. Giờ thì cô ta đã hiểu tại sao Lam Tố Hinh lại tỏ ra tiếc nuối nhặt mảnh
thủy tinh vỡ đó như vậy.

Anh Hạo Đông ngồi một mình ở đây làm gì nhỉ? Cô quan sát anh một hồi, phát
hiện ánh mắt anh đang chăm chú nhìn về sân thể dục phía xa xa. Ở đó có
rất nhiều sinh viên đang học thể dục nhưng vẫn có thể nhận ra bóng dáng
nhỏ nhắn của Lam Tố Hinh trong đám người đó.

Thẩm Mỹ Kỳ liền hiểu ra, nếu như trước đây, cô sẽ cảm thấy rất đố kỵ và căm
ghét Lam Tố Hinh, nhưng bây giờ, cô đã có thể thoải mái đối diện với sự
thật này. Tự đáy lòng cô thấy mừng thay cho Anh Hạo Đông, vì cuối cùng
anh đã thoát được khỏi bóng tối của Diệp U Đàm, bắt đầu một cuộc sống
mới.

Cô mỉm cười, đến gần anh, gọi: “Hạo Đông!”

Bước chân của cô rất khẽ, giọng nói cũng rất dịu dàng nhưng Anh Hạo Đông vẫn giật mình. “Mỹ Kỳ, là em à?”

Thấm Mỹ Kỳ cười, nói: “Hạo Đông, thích một cô gái nhưng chỉ dám đứng từ xa
ngắm nhìn, đó không phải là phong cách trước kia của anh.”

Anh Hạo Đông miễn cưỡng nở nụ cười. “Em nói gì vậy?”

Anh không thừa nhận, Thẩm Mỹ Kỳ nhận ra có lẽ mình đã quá vội vàng phỏng
đoán. Cô liền chuyến chủ đề, cầm lọ quýt lên, nói: “Anh cũng thích ăn
loại đồ hộp này sao? Hình như Lam Tố Hinh cũng rất thích, vừa rồi em
nhìn thấy trong tủ để đồ của cô ấy có rất nhiều chiếc lọ không như thế
này.”

Hạo Đông hơi sững sờ. “Lọ không?”

“Đúng vậy! Dường như cô ấy rất trân trọng những chiếc lọ đó, không nỡ vứt đi, còn nữa, vừa rồi cô ấy không cẩn thận làm vỡ một chiếc, cô ấy nhặt hết
những mảnh vỡ, gói vào một chiếc khăn lụa cất vào trong tủ. Xem ra, cô
ấy thực sự rất thích ăn loại này, đến mức đến chiếc lọ không và lọ vỡ
cũng không nỡ vứt, anh nói xem có kỳ lạ không?”

Anh Hạo Đông hoàn toàn đờ đẫn, không đáp lại lời của Thấm Mỹ Kỳ, ánh mắt
đột nhiên mơ màng biến ảo như có tầng sương khói bao phủ, biểu cảm trên
khuôn mặt cũng trở nên vô cùng phức tạp.

Thẩm Mỹ Kỳ nói xong, đứng dậy cáo từ: “Hạo Đông, em có việc phải đi trước
đây. Anh cứ ngồi đây sưởi nắng nhé, tranh thủ tận hưởng sắc xuân đi!”

Tận hưởng sắc xuân ư? Có thể không? Đã có lúc, mùa xuân chính là mùa mà Anh Hạo Đông thích nhất. Bởi ánh mặt trời của mùa xuân vô cùng rực rỡ và ấm áp, không nóng bức như mùa hè, không khô khốc như mùa thu, càng không
lạnh lẽo như mùa đông, ánh mặt trời của mùa xuân bao phủ khắp nơi, rực
rỡ như những bông hoa đua nở trong nhà kính. Trong vườn hoa nhà anh, mỗi độ xuân về, khắp vườn lại ngào ngạt hương thơm.

Nhưng chính vào một ngày xuân của năm ngoái, đương giữa xuân yên hoa tam
nguyệt , anh lại khiến Diệp U Đàm… Từ nay về sau, anh còn có thể hưởng thụ mùa xuân nữa sao?

Trong suốt buổi học thể dục, Lam Tố Hinh luôn cảm bồn chồn, bất an, cô vẫn
buồn vì đã không cẩn thận, mất một chiếc Iọ. Tuy Anh Hạo Đông mua rất
nhiều quýt múi đóng hộp, chiếc lọ này chẳng qua chi là một trong số đó
nhưng nó lại có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với cô, cô không muốn thiếu mất chiếc nào. Cho nên, cô tuyệt đối sẽ không vứt đống thủy tinh vỡ đó
đi. Nhưng biết cất chúng ở đâu đây?

Lam Tố Hinh đang suy nghĩ thì nhìn thấy một bạn nam đang hăng hái tập xà,
mấy đồng xu trong túi quần rơi xuống đất, kêu “coong” mấy tiếng, cô chợt nghĩ ra một cách.

Học hết tiết thể dục, cô thay quần áo rồi lập tức chạy đến chỗ tủ đựng đồ.
Vừa vào hành lang, cô liền nhìn thấy Anh Hạo Đông đang đứng dựa vào tủ.
Anh mặc áo khoác màu xanh đen, dưới ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, trông anh giống hệt một cái cây cao lớn, xanh tươi.

Cô hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó lại chạy nhanh hơn, đến trước mặt anh, thở dốc, hỏi: “Anh tìm em có việc gì à?”

Anh Hạo Đông nhìn bộ đồ thể thao cô cầm trong tay, quay người nhường chỗ nói: “Em cất đồ trước đi!”

“Ồ, vâng…” Lúc Lam Tố Hinh lấy chìa khóa định mở tủ, mới nhớ ra những
thiếc lọ không đang đặt trong tủ. Nếu bị anh thấy thì ngại lắm! Nhưng đã mở khóa rồi, nhưng mở khoá rồi, không mở ra cũng không được, cô đành
dùng tốc độ nhanh nhất, mở cánh cửa tủ, nhét bừa bộ đổ thế thao vào sau
đó nhanh chóng định đóng cửa lại.

Nhưng dục tốc bất đạt, càng vội càng dễ bị loạn. Đống lọ thủy tinh kia không
được xếp ngay ngắn nên khi cô vừa luống cuống nhét quần áo vào, nhũng
chiếc lọ lại một lẩn nữa mất thăng bằng, lạch cạch đổ xuống. Tuy cô đã
kịp đóng cửa lại nhưng vẫn có một chiếc lọ lăn ra khỏi khe cứa khép hờ.
Cô đỡ chiếc lọ nhưng không kịp. Lúc cô bất lực nhìn chiếc lọ sắp rơi
xuống đất thì một bàn tay to lớn đột nhiên đưa ra, chuẩn xác đón lấy.

Vừa quay lại, Lam Tố Hinh đã chạm phải ánh nhìn của Anh Hạo Đông. Cặp mắt
sâu thẳm đó của anh luôn như nhìn thấu cõi lòng cô. Cô lúng túng cúi
xuống, gò má bất giác nóng bừng. vẫn bị anh nhìn thấy rồi.

Anh Hạo Đông cầm chiếc lọ xem xét, sau đó rất tự nhiên, kéo cánh cửa tủ
chứa đồ của cô ra, đặt chiếc lọ vào. Ánh mắt anh lướt qua từng chiếc lọ
thủy tinh, cuối cùng chăm chú nhìn vào một vật. Đó là một túm khăn lụa
màu xanh lam, anh chỉ nhìn mà không nói một lời.

Lam Tố Hinh lén ngước mắt nhìn anh, rồi nhìn theo ánh mắt anh tới bọc khăn
lụa kia, gò má càng nóng, không ngừng lan rộng, đến khi mang tai cũng đỏ dần.

Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào nơi hai người đang đứng, gió nhẹ
mang theo hương cỏ thơm mát tràn qua ô cửa sổ, quân quýt quanh họ, không chịu tan. Ánh mặt tròi rạng rỡ, gió xuân ấm áp, bên ngoài cửa sổ, một
cây đào đang nở rộ, đâu đó còn vang vọng tiếng chim hót líu lo. Lam Tố
Hinh đứng giữa ánh nắng mùa xuân, mái tóc đen tuyền, khuôn mặt trắng
nõn, xinh đẹp, dịu dàng, hai gò má như cánh đào phớt, ửng hồng, Anh Hạo
Đông ngây ngẩn ngắm nhìn rồi đột nhiên quay người, không nói tiếng nào,
sải bước rời đi.

Lam Tố Hinh nhìn theo bóng lưng anh, sững sờ hổi lâu, trên hai gò má nhạt
dần. Cô biết lý do vì sao anh sao đột nhiên rời đi như vậy, cắn chặt
môi, cô lầy bọc vải đựng những mãnh thủy tinh vỡ ra khỏi tủ để đổ, ngắm
nhìn nó hồi lâu.

Chẳng lẽ phải đem vứt nó thật sao? Cả những chiếc lọ thủy tinh này nữa? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vần không nỡ. Suốt mười tám năm sống
trên đời, những thứ Lam Tố Hinh có được chẳng là bao. Đối với cô, hơn
hai mươi lọ quýt múi đóng hộp này chính là tài sản vô giá. Quýt múi đóng hộp khiến cô nhớ đến ký ức về mẹ, về tình mẫu tử, bây giờ, có Anh Hạo
Đông, nó còn biểu hiện cho tình yêu đầu của thiếu nữ. Cô không thể vứt
những chiếc lọ này đi được.

Cầm bọc thuỷ tinh vỡ, Lam Tố Hinh rời khỏi khu giảng đường, quyết định giữ
nó lại và sẽ làm theo những gì mình đã suy tính trước đó.

Vừa ra khỏi cửa, cô liền sững sờ, Anh Hạo Đông đang ngồi ôm đầu bất động
trên bậc tam cấp trước tòa nhà. Anh lại bị đau đầu ư? Cô vội vàng chạy
tới gần. “Anh sao vậy? Thấy khó chịu sao?”

Anh Hạo Đông chầm chậm ngẩng lên, chăm chú nhìn bọc thuỷ tinh vỡ cô đang
cầm trong tay. Nhìn cách cô cầm nó có thể nhận ra cô trân trọng nó như
thế nào, anh hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “ Chiếc lọ vỡ rồi, mau vứt đi!”

Dường như lời có anh có hai tầng ý nghĩa. Anh không chi bảo cô vứt chiếc lọ
đi mà còn ám thị với cô hãy vứt bó anh đi. Im lặng hồi lâu, Lam Tố Hinh
kiên quyết nói: “Không!”

Anh Hạo Đông đột nhiên trở nên kích động, gắt lên: “Anh bảo em vứt đi!”

Vừa nói anh vừa bất ngờ duỗi tay ra, cướp lấy bọc thủy tinh vỡ, sau đó sải
bước, đi về phía thùng rác ở cách đó không xa. Cô cuống quýt cản anh
lại. “Anh Hạo Đông, trả lại cho em!”

Trong lúc giằng co, anh dùng lực bóp chặt bọc vải, mành thủy tinh sắc nhọn
xuyên qua lớp lụa mòng manh, cứa vào ngón tay anh, máu lan rộng trên
chiếc khàn lụa màu xanh lam.

Lam Tố Hinh kinh hãi. “Mau bỏ tay ra, anh bị chảy máu rồi!”

Anh Hạo Đông nhìn bàn tay nhuộm máu của mình, bỗng đờ đẫn, đứng bất động,
để mặc Lam Tố Hinh giằng lấy bọc thủy tình vỡ rồi lấy giấy ăn cầm máu
cho anh. Cô ảo não nói: “Xin lỗi anh, em không cẩn thận khiến anh bị
thương rồi…”

Anh Hạo Đông bổng trở nên vô cùng hoảng hốt, anh hết nhìn lòng bàn tay đẩy
máu của mình lại nhìn chằm chằm Lam Tố Hinh ở trước mặt, ánh mắt mịt mờ
như không có tiêu cự. Cô đã quá quen với biếu cảm này của anh, nó có
nghĩa ký ức của anh lại bị khuấy động. Phải chăng vết máu này đã làm anh nhớ đến nhát dao ngày đó của Diệp U Đàm? Nghe nói, nhát dao đó đã khiến anh suýt mất mạng.

Không muốn để anh hồi tưởng khung cảnh đầy máu tanh đó, cô liền bịt chặt
miệng vết thương bằng giấy ăn rồi dịu giọng hói: “Anh có đau không? May
mà vết thương không sâu lắm, lát nữa mua băng urgo dán vào là được.”

Thần sắc của Anh Hạo Đông dần trở lại bình thường, anh chăm chú nhìn Lam Tố
Hinh, ánh mắt chan chứa nỗi bi thương, khẽ nói: “Vứt những mảnh thủy
tinh vỡ này đi, em xem, chỉ cần bất cẩn một chút thôi là em sẽ bị thương ngay.”

“Không đâu, em có cách này hay lắm.”

“Cách gì?”

“Anh đi cùng em.”

“Đi đâu?”

“Đi mua băng urgo cho anh, sau đó, mua thêm một thứ để cất những mảnh thủy tinh vỡ này nữa.”

Lam Tố Hinh đưa Anh Hạo Đông đến một siêu thị gần trường học, mua ba chiếc
băng urgo, một chiếc dán lên ngón tay bị thương của anh, hai chiếc còn
lại đưa cho anh: “Mỗi ngày thay một lần, ba ngày nữa vết thương sẽ đóng
vảy thôi.”

Sau đó, cô chọn trên giá hàng một chiếc hộp đựng tiền bằng vỏ dừa xinh xắn, vừa có lỗ nhỏ đễ nhét tiền xu vừa có nút đậy hình vương để lấy tiền ra. Cô nhét hết những mảnh thủy tinh vỡ vào trong hộp, khẽ đưa lại gần tai, lắc lắc, những tiếng lạo xạo trong trẻo vang lên, vô cùng vui tai.

“Anh xem, rất hay phải không?”

Anh Hạo Đông đón lấy chiếc hộp, lắc khẽ, những mảnh thủy tinh vỡ đập vào
thành hộp, kêu lạo xạo, thánh thót như tiếng chuông gió. Quả thật tâm
hồn của Lam Tố Hinh rất trong sáng và đặc biệt.

Anh không nói một lời, chỉ nhìn cô đầy trìu mến. Nhưng cái nhìn đó thôi đã nói lên tất cả rồi.

Anh Hạo Đông giành phần thanh toán chiếc hộp đựng tiền. Lam Tố Hinh không
có ý từ chối. Những gì mà anh mua tặng cô, cô đều cảm thấy rất vui và
trân trọng nhận lấy.

Lam Tố Hinh bày chiếc hộp đựng tiền cùng khung ảnh nhét tấm thiệp chúc mừng của Anh Hạo Đông ngay ngắn ở một góc bàn học. Buổi tối, khi học bài, cô vẫn thường cầm nó lên, lắc qua lắc lại để nghe tiếng lạo xạo vui tai,
rồi khẽ nở nụ cười như đóa hoa tố hinh nở rộ trong đêm tối.

Có vài thứ vốn vô cùng bình thường và không đáng nhắc đến, nhưng vì nó đến từ một người mà ta thầm thương trộm nhớ nên bỗng trở nên trân quý.
Những món đồ bình thường hễ qua tay người ấy liền như được dát vàng, lập tức có ý nghĩa hoàn toàn khác. Quý báu như châu như ngọc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.