Mùa Cưới

Chương 26



Bron đang bới tóc cho Elsa vào buổi tối diễn ra buổi dạ hội mà cô sẽ tham dự với Laurence. Vì tóc Elsa ngắn nên rất mất thời gian. Elsa lo lắng như bất cứ cô dâu nào dưới những ngón tay nhẹ nhàng của Bron nhưng cô đang cố gắng nói chuyện vui vẻ.

“Chỉ còn ba tuần nữa là đến đám cưới – cô đã làm được bao nhiêu cái bánh rồi?”

“Vài cái. James sẽ không ăn chúng nữa.”

Elsa nhìn Bron ngạc nhiên. “Thế là thế nào? Tôi tưởng đàn ông luôn thích bánh ngọt.”

“Mấy lần đầu tiên, anh ấy đón nhận với vẻ cảm kích nhưng lần sau cùng thì anh ấy nói, ‘Tôi xin lỗi, tôi không thể ăn thêm nữa.’ Tôi nói, ‘Đây không phải là bánh ngọt, đây là bánh xốp kem.’ Anh ấy nói, ‘Nhưng nó cũng là bánh, không phải sao’?”

Elsa cười khúc khích. “Vậy cô đã làm gì với nó?”

“Tôi đã lấy hết can đảm để mang nó đến ngôi nhà lớn cho Vanessa. Bà ấy vui lắm. Bà ấy sẽ có khách đến ăn tối vào ngày hôm sau. Tôi thực sự mừng rỡ. Tôi hy vọng họ không bị say. Nó chứa rất nhiều rượu sherry bên trong. Tôi đã mua vài chai ở Cash & Carry. Vậy,” Bron tiếp tục, “có thật là cô chưa gặp lại Laurence kể từ sau hôm đi học khiêu vũ không?”

“Ừm. Bây giờ tôi thực sự lo lắng về chuyện gặp lại anh ấy. Anh ấy hơi… tôi không biết phải nói thế nào… kỳ lạ sau buổi học đó. Và tôi nghĩ tôi đã làm khá tốt. Tôi đã lướt đi như bay quanh phòng với anh chàng giáo viên.” Cô mỉm cười. “Tôi vẫn đang luyện tập đấy.”

“Ồ, cô biểu diễn cho tôi xem nào!” Bron nói, thích thú. “Chỉ có điều đợi tôi làm tóc và trang điểm cho cô xong đã.”

“Đáng ra chúng tôi phải tập luyện cùng nhau nhưng anh ấy lại đi vắng. Hình như anh ấy phải đi công tác hay sao đó. Dù sao đi nữa, tôi thấy lo lắm vì lần trước khi nhảy cùng nhau chúng tôi đã không thành công.”

“Bậy nào,” Bron nói. “Cô sẽ ổn thôi.”

***

“Được rồi,” Bron nói, nửa tiếng sau, “nhìn cô xem.”

Elsa đi tới chỗ chiếc gương dài bằng thân người gắn trên tường của xưởng làm việc. Cô đã ngắm nhìn bao nhiêu cô dâu trong đó, nhưng không hay quan sát mình một cách kỹ lưỡng. Bron tới và đứng đằng sau cô, cầm một lọ keo xịt tóc phòng khi có vài sợi tóc bị xổ ra. Họ đều thỏa mãn với tác phẩm của họ.

Chiếc váy thật tuyệt vời, Elsa nghĩ, có lẽ vì cô có khá nhiều thời gian dành cho nó trong lúc Carrie chưa chọn được mẫu thiết kế nào. Hai cái vai bồng, eo váy chít cao và đường viền cổ áo khoét sâu thực sự khiến cô trông như nhân vật minh họa trên bìa một cuốn tiểu thuyết của Georgette Heyer[50], cô nghĩ. Lớp váy ngoài xẻ đôi để lộ lớp váy trong mềm mại màu anh thảo nhạt. Cô không kể với Bron điều này, nhưng trước khi bắt đầu, cô đã đối chiếu màu vải với các mẫu màu mà cô mang về từ văn phòng tư vấn màu sắc.

[50] Georgette Heyer (1902 – 1974): nhà văn viết tiểu thuyết lãng mạn và trinh thám người Anh.

Mái tóc cô, được xịt gôm vào nếp, độn thêm những lọn tóc giả và tô điểm bằng những bông hoa giả mỏng manh và cả triệu cái kẹp ghim, trông y hệt kiểu tóc của thời kỳ Nhiếp Chính. Cô đeo đôi găng tay dài đến khuỷu và choàng một chiếc khăn san nhẹ qua hai cánh tay.

“Ôi, Elsa!” Bron thốt lên, hôn cô. “Trông cô tuyệt quá! Thật đấy. Nhìn cô xem. Quá đáng yêu. Tôi phải chụp một bức ảnh mới được. Ở yên đó nhé.” Bron chạy đi lấy điện thoại và chụp vài tấm trong khi Elsa ngắm nghía mình với con mắt của một nhà phê bình, quan tâm đến các chi tiết và đường cắt của chiếc váy hơn là khuôn mặt cô.

Nhưng khi Bron cho cô xem những bức ảnh, Elsa nói, “Chúa ơi, trông tôi đẹp quá. Có lẽ lúc nào tôi cũng phải để kiểu tóc này mới được.” Cô cười. “Nếu tôi không đến gần những cục nam châm và toàn bộ những cái kẹp ghim không bị hút hết đi, thì nó có thể tạo cho tôi một diện mạo hoàn toàn mới.”

“Đúng là ngớ ngẩn,” Bron nói. “Mái tóc thường ngày của cô cũng đủ khiến cô xinh đẹp rồi, nhưng mái tóc này đặc biệt vì nó khiến cô trông như một bức họa.”

Elsa phải thừa nhận trông cô quả thực giống với một nhân vật trong tranh. Cô tự hỏi Laurence sẽ nghĩ gì; cô hy vọng anh sẽ bị ấn tượng.

Cô duỗi một bàn chân ra, lúc này thực sự hào hứng. “May là đôi giày này trông rất thời trang. Chúng rẻ như bèo ấy.”

“Vậy thì nếu cô có làm rớt một chiếc ở buổi dạ hội, cô cũng sẽ không phải tiếc.” Bron nói.

Họ cười khúc khích.

“Tôi không nghĩ Hoàng tử Quyến rũ được mời tham dự.”

“Laurence không phải là chàng Hoàng tử Quyến rũ của cô sao?” Bron hỏi.

Elsa lắc đầu. “Tôi không biết nữa. Ý tôi là, tôi rất thích anh ấy, và chúng tôi có vẻ hợp nhau, nhưng có lẽ anh ấy chỉ muốn có một người để đưa đến buổi dạ hội thôi, nếu không thì anh ấy đã liên lạc với tôi thường xuyên hơn, cô không nghĩ vậy sao? Anh ấy chỉ gọi điện cho tôi một lần để báo cho tôi biết anh ấy sẽ tới đón tôi lúc nào.”

Bron nhún vai. “Có thể tối nay một chuyện gì đó sẽ xảy ra.”

Elsa cảm thấy mặt mình đỏ bừng trước viễn cảnh đó. Dạo gần đây cô rất hay nghĩ đến Laurence và thường tưởng tượng xem sẽ như thế nào nếu đi chơi với anh – một cách hẳn hoi. “Có lẽ thế.” Cô nhìn Bron. “Tôi đã trở nên hoàn toàn căng thẳng và lo lắng về vẻ ngoài của mình!”

“Thế là tốt đấy. Đôi khi việc sửa soạn để đi dự tiệc là phần thú vị nhất. Bây giờ hãy nhìn lại lần cuối xem.” Cô quay đầu Elsa sang bên này, bên kia, kiểm tra lại toàn bộ một lần nữa.

“Còn cô và James thì sao?” Elsa hỏi, không muốn Bron cảm thấy tủi thân trước viễn cảnh hạnh phúc của cô.

“Ờ, anh ấy đang nhiệt tình giúp tôi với việc làm bánh. Anh ấy đã làm cái giá đựng bánh hình cây và thực sự dồn nhiều công sức cho nó, nhưng tôi không biết anh ấy cảm thấy thế nào về tôi.” Cô thở dài.

“Còn cô cảm thấy thế nào về anh ấy?”

Bron lắc đầu. “Anh ấy thú vị và rất hấp dẫn nhưng tôi không biết liệu tôi có thích anh ấy không, bởi vì anh ấy quá hữu ích, và dù sao đi nữa, sau Roger, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ có vẻ hấp dẫn.”

“Thú vị, hấp dẫn và hữu ích – anh ấy có vẻ hoàn hảo đấy!” Elsa nói.

“Phải, nhưng tôi vừa mới kết thúc một mối tình, có lẽ tôi không nên nghĩ đến một mối quan hệ khác quá nhanh chóng như vậy.

Và tôi nghĩ anh ấy cũng có một vết thương lòng như tôi. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ anh ấy chỉ coi tôi là một cô hàng xóm thôi.”

Elsa nhìn bạn mình với vẻ tư lự. “Cô chấp nhận được điều đó chứ?”

Bron nhún vai và thở dài. “Tôi hy vọng là vậy. Tôi thực sự nên thử sống một mình thêm một thời gian nữa trước khi trói buộc mình với một người đàn ông khác. Cô thật là giỏi, Elsa ạ, sống một mình, làm việc tự do.”

“Cô cũng đang làm việc tự do và sống một mình mà!”

“Bây giờ thì đúng là như vậy, nhưng đáng ra tôi nên làm thế này từ trước rồi. Cảm giác tự do thật thoải mái. Ban đầu tôi đã lo sợ nhưng sống một mình tuyệt vời hơn rất nhiều so với việc sống với một người mà cô không yêu. Sarah đã đúng,” Bron nói, lơ đãng xịt keo vào vài sợi tóc bị xổ. “Rồi, xong rồi đấy. Giờ thì đứng dậy và cho tôi xem điệu valse tuyệt nhất của cô nào! Nó là điệu valse nhanh hay bình thường. Tôi đã xem Bước nhảy hoàn vũ, tôi cũng có hiểu biết đôi chút!”

Elsa mở một cái đĩa CD mà cô mới mua. “Tôi học cả hai. Tôi thực sự không muốn bị lúng túng – và cả hai điệu nhảy đều chẳng dễ dàng gì khi tập một mình!”

“Ôi!” Bron nói, một vài phút sau, sau khi xem Elsa di chuyển và nghiêng người và lắc hông. “Nếu sau đó anh ta không ôm chầm lấy cô đầy mê đắm, anh ta đích thị là kẻ đồng tính.”

“Ồ, tôi không nghĩ vậy! Có thể tôi không có nhiều kinh nghiệm nhưng tôi cho rằng chí ít tôi cũng sẽ đoán được điều đó.”

“Chà, có lẽ tối nay cô sẽ biết chắc chắn. Ôi! Tôi cảm thấy rất mừng cho cô,” Bron nói, hôn má Elsa. “Trông cô đáng yêu quá! Tôi sẽ cho Sarah xem ảnh của cô. Bây giờ tôi phải đi đây. Chúc may mắn nhé.” Và cô vơ lấy cái túi, hôn gió với Elsa và lao vội ra cửa.

Laurence quả thực bị ấn tượng bởi ngoại hình của Elsa. Anh không nói được gì trong vài giây dài. “Trông cô thật… tuyệt vời,” cuối cùng anh cũng cất được tiếng, đỏ mặt. “Thực sự tuyệt vời. Tôi biết trông cô sẽ rất đẹp, nhưng không ngờ nổi cô lại hoàn hảo đến từng chi tiết như thế.”

Elsa cười, sung sướng trước ấn tượng mà cô đã gây ra cho anh. “Nhưng mà, tôi thấy anh không mặc trang phục cổ điển.”

“Đúng vậy. Tôi nghĩ là tôi không thể đạt tới tiêu chuẩn như Colin Firth[51] được và chúng tôi được phép mặc áo đuôi tôm và đeo cà vạt trắng để thay thế.”

[51] Nam diễn viên người Anh nổi tiếng với serie phim truyền hình Kiêu hãnh và định kiến (1995) của kênh BBC.

“Tôi nghĩ như thế là gian lận,” Elsa nói. “Anh có thể thuê một bộ đồ – anh đã định thuê đồ cho cả hai chúng ta mà!”

“Tôi biết, nhưng tôi nhớ tới những gì cô nói về việc mặc những bộ y phục trông như những cái rèm đầy mùi mồ hôi nên đã chọn cái áo đuôi tôm mới được giặt sạch của tôi.”

Elsa cười, đột nhiên cảm thấy vui vẻ hơn là lo lắng. Đó là một buổi tối đẹp trời, cô thấy mình xinh đẹp và Laurence có vẻ vui mừng khi gặp cô.

Anh vẫn đang nhìn cô. “Cô biết không, cô có thể tỏa sáng hơn cả chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật này đấy, nhưng đừng lo, nếu cô ta có vẻ ghen tị tới mức muốn móc mắt cô, tôi đảm bảo sẽ đưa cô đi an toàn.”

Elsa lại cười. “Thành thật mà nói, tôi không ngờ mình lại có quá nhiều thời gian để dành cho chiếc váy của tôi như vậy. Tôi vẫn đang đợi những yêu cầu của Carrie. Tôi đã từ chối một cô dâu khác, vì cứ nghĩ rằng tôi sẽ quá bận rộn không thể kham nổi chiếc váy của cô ấy. Nhưng như thế cũng tiện vì bây giờ tôi lại có thời gian làm cái váy cho em gái của Sarah. Không phải may từ đầu, chỉ là sửa sang lại thôi – hay đúng hơn là sửa lại hoàn toàn kiểu dáng của nó.”

“Thú vị thật đấy,” Laurence nói, khoác cánh tay cô. “Lúc nào đó cô phải kể cho tôi nghe chuyện này đấy nhé. Nhưng bây giờ đã đến lúc để nàng Lọ Lem đến buổi dạ tiệc. Cô có mang theo cái áo khoác nào không, ngoài chiếc khăn pashmina[52]?”

[52] Khăn choàng làm bằng loại vải len được chế tạo bằng lông dê Ấn Độ.

“Nó không phải là pashmina, mà là khăn san!” Elsa khăng khăng. “Pashmina lúc đó chưa được phát minh – hay chí ít họ không gọi chúng như thế.”

“Thế nào cũng được, hãy cầm lấy túi xách của cô và lên đường thôi. Cô sẽ mừng khi biết rằng tôi đã đóng mui xe của tôi.”

Elsa cười. “Quả là nhẹ nhõm. Có lẽ tóc tôi cuối cùng cũng sẽ bị tuột xuống, nhưng chí ít tôi muốn nó được bình an vô sự khi chúng ta đến nơi.”

Rồi, khi đã ngồi yên trong chiếc Morgan, cô nói, “May là bạn anh không thích trang phục của Marie Antoinette[53] và những người thời đó, anh sẽ không bao giờ nhét vừa những cái váy phồng mà họ mặc và những bộ tóc giả mà họ đội vào trong cái xe này.”

[53] Marie Antoinette (1755 – 1793): vợ của vua Louis XVI của Pháp.

Buổi dạ tiệc được tổ chức ở một khách sạn vốn là một điền trang cũ có từ thời Nhiếp chính. “Bạn anh – Natasha đúng không nhỉ? – chắc hẳn đã cố tình chọn nó. Nó thật hoàn hảo!” Elsa nói khi họ lái xe tới nơi và vòng ra phía sau để đỗ xe.

“Thật ra, tôi nghĩ khách sạn này là của bạn cô ấy và cô ấy đã dựa theo địa điểm này để đặt ra chủ đề cho bữa tiệc. Nào, cô có thể đi bộ với đôi giày đó không, hay để tôi bế cô?”

Elsa nghiêng đầu sang một bên. “Nếu tôi nói là anh phải bế tôi thì sao?”

“Thì tôi sẽ vác cô lên vai như một anh lính cứu hỏa và chúng ta cứ thế mà đi thôi!” Laurence nói.

“Thôi được, tôi sẽ ‘bật mí’ với anh là đôi giày này rất thoải mái và chắc chắn. Mặc dù gót giày không đủ cao để khiêu vũ đúng cách.”

“Cô không cần đi giày cao gót để khiêu vũ, đúng không?” Laurence nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.

Elsa lắc đầu, thích cái cảm giác những lọn tóc quăn giả cọ vào má mình. “Anh mới là chuyên gia trong lĩnh vực này.”

“Thật ra, tôi không còn chắc chắn về điều đó nữa. Terry giỏi hơn tôi nhiều.” Anh cau mày và khoác cánh tay cô và đưa cho cô một ly sâm banh mà anh lấy từ một cái khay được người phục vụ đem đến. “Cầm lấy và đi nào.”

Bây giờ, khi đã thật sự ở đây và đối mặt với một căn phòng toàn người lạ, cô cảm thấy sự lo lắng của cô quay trở lại, đặc biệt là khi cô thấy một nhóm người cầm những cái bìa kẹp giấy, vẻ như đang xem xét, đánh giá tất cả những người vừa mới bước vào.

“Tôi không muốn thế này chút nào!” Elsa thì thầm với Laurence giữa hai hàm răng nghiến chặt. “Tôi sẽ không bao giờ đến đây nếu tôi biết tôi sẽ trở thành một vật triển lãm!”

“Tôi xin lỗi,” anh thì thầm đáp, cánh tay choàng lên eo lưng cô, mặc dù cảm giác ấy thật dễ chịu nhưng nó không giúp cô yên lòng. “Tôi cũng sẽ không tới. Tôi sẽ không bao giờ đẩy cô vào tình cảnh này nếu tôi biết trước rằng sẽ có một cuộc thi về trang phục. Tôi hoàn toàn đồng ý rằng chuyện này thật sự dã man.”

Được xoa dịu một chút bởi cách dùng từ khá cực đoan của anh, cô cho phép những người đó săm soi mình. Khi cô và Laurence đứng mỉm cười một cách can đảm, cô lẩm bẩm đằng sau nụ cười của cô, “Muốn không bị ai đánh giá thì đừng có đánh giá ai[54]. Chúng ta không phải là gia súc – chúng ta không nên bị chấm điểm dựa theo vẻ ngoài của chúng ta!”

“Nhưng cô đâu có đi giày mũi cứng[55],” anh trêu, rõ ràng đang cố gắng giúp cô cảm thấy khá hơn, “cô đang đi đôi giày bình thường và cô đã bảo tôi với vẻ khá cương quyết rằng chúng rất thoải mái.”

[54] Đây là một lời di huấn của Chúa Jesus được ghi lại trong sách Phúc âm của Thánh Matthew.

[55] Ở đây Laurence chơi chữ; pointe (giày mũi cứng) phát âm gần giống với point (điểm, đặc điểm).

Cô nhéo anh một cái thật mạnh vào sườn. “Làm sao anh biết về những đôi giày mũi cứng?”

“Tôi có một cô em gái là diễn viên múa ballet.”

“Vậy thì tôi cá rằng cô ấy có thể nhảy valse mà chẳng cần học.”

“Có lẽ thế, nhưng lý do đó không đủ để tôi đưa em gái đến một buổi dạ tiệc.”

Elsa không có thời gian để suy xét xem liệu đây có phải là một lời khen hay không trước khi người phụ nữ mà Elsa cho là Natasha lên tiếng.

“Cảm ơn, Elsa,” chủ nhân bữa tiệc nói, cầm tấm thẻ ghi điểm một cách khéo léo để không ai nhìn thấy nó viết gì. Elsa chuyển sang tư thế thoải mái hơn. “Phải nói rằng, Laurence này, cậu đã chọn được người bạn đồng hành duyên dáng nhất.”

Elsa có thể thấy sự suy đoán trong mắt cô ta. Cô hy vọng Natasha sẽ không đưa cô vào nhà vệ sinh nữ một mình và hỏi cô về mối quan hệ giữa cô với Laurence – cô sẽ không thể giúp cô ấy. Cô thật sự không nghĩ cô có thể nói họ “chỉ là bạn tốt” bởi vì cô không biết anh rõ lắm và dù sao đi nữa, cô hy vọng anh coi cô hơn thế một chút. Mối quan hệ của họ vẫn còn quá mới mẻ để bị người khác cật vấn.

Cuối cùng bữa tiệc lại tiếp tục và Laurence nói, “Đi nào, cô cần uống một ly nữa,” và cô theo anh đến quầy bar.

“Tôi có thể nốc cạn một ly nước khoáng có ga lớn,” cô đồng ý.

Sau đó họ cùng nhau khiêu vũ, và lần này nó diễn ra suôn sẻ hơn. Điệu nhảy đầu tiên giữa họ đã gần như là một thảm họa và Elsa thầm mong ước rằng cô có thể đứng trên chân anh một lần nữa như ở đám cưới của Ashlyn. Nhưng bây giờ bữa tối đã kết thúc và họ đã nhảy vài điệu vũ sóng đôi: điều đó giúp Elsa thư giãn đôi chút. Cô thấy khó mà giữ được cảm giác căng thẳng và lo lắng về bàn chân mình khi bị xoay tròn và chuyền từ bàn tay này sang bàn tay khác.

“Cô khá lên nhiều đấy,” Laurence thì thầm khi họ thực hiện một cú xoay tròn ngược chiều kim đồng hồ bằng tay trái.

“Tôi đã cố gắng tập luyện một mình ở nhà, sau buổi học đó.” Cô ngẩng lên nhìn anh và anh có vẻ đang đắm chìm trong suy nghĩ, rồi anh nhìn cô, mỉm cười. Anh có đôi mắt đẹp dịu dàng. “Tôi biết, tôi xin lỗi, đáng ra tôi phải đến và tập với cô. Nhưng gần đây tôi bận rộn quá.”

“Không sao, tôi cũng không đòi hỏi anh phải làm vậy mà.”

Họ nhìn nhau một lúc lâu và Elsa chợt thấy hơi lúng túng. Cô đang tự hỏi phải nói gì tiếp theo thì tiếng nhạc ngừng lại và chồng của Natasha, người đang mặc trang phục của thời kỳ Nhiếp Chính, khác hẳn với tất cả những người đàn ông khác, đi tới bên một chiếc micrô.

“Thưa quý vị, chúng tôi sắp sửa công bố người chiến thắng trong cuộc thi trang phục.”

Elsa cảm thấy căng thẳng. Cô luôn sợ nghe thấy tên mình hay số của mình, hay bất cứ thứ gì liên quan đến mình, được xướng lên. Và mặc dù cô không nghĩ mình đang “ở trong vòng nguy hiểm”, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng. Rồi Laurence cầm tay cô và siết thật chặt, nhìn cô động viên.

“Theo thứ tự từ dưới lên…” Một cái tên được công bố và Elsa thở phào nhẹ nhõm; người phụ nữ bước lên nhận chai sâm banh trông hoàn hảo không chê vào đâu được. Elsa khá chắc chắn rằng chiếc váy của cô ta là một bản sao chính xác của một trang phục thời kỳ Nhiếp Chính trong một bức họa. Tên cô sẽ chẳng đời nào có khả năng được xướng lên.

Giải nhì được trao cho một tạo vật lộng lẫy khác, sang trọng hơn chiếc váy của Elsa nhiều – nó thích hợp với một nữ công tước. Ngược lại với cô ta, Elsa trông rất ngây thơ, chiếc váy của cô thích hợp với một cô gái trong mùa khiêu vũ đầu tiên của cô ấy. Cô đã qua độ tuổi thiếu nữ nhưng chiếc váy này vẫn hợp với cô vì cô cảm thấy mình vẫn còn non nớt với cuộc đời này. Ngoài ra, cô cũng không muốn làm thứ gì quá phức tạp phòng khi cô phải bỏ nó lại để bắt đầu với cái váy của Carrie.

“Và người chiến thắng,” người đàn ông hô to, trông anh ta thực sự rất thanh lịch trong chiếc quần bó, áo đuôi tôm và chiếc khăn quàng cổ được thắt một cách kỳ lạ, “người giành được một kỳ nghỉ cuối tuần cho hai người ở khách sạn đáng yêu này, là…”

Elsa nhìn quanh xem ai bước lên phía trước và rồi nhận ra cô vừa nghe thấy tên mình. Laurence đang nhìn cô, mỉm cười. Anh mấp máy môi, “Sẵn sàng chưa?” và khi cô khẽ gật đầu, anh nắm tay cô và dẫn cô lên phía trước. Mọi người vỗ tay rào rào. Cô cứ ngỡ đó sẽ là khoảnh khắc tồi tệ nhất trong cuộc đời cô, khi cô phải làm tâm điểm của sự chú ý, đứng ra trước con mắt của bao người chứ không phải âm thầm ẩn mình ở nơi không ai để ý. Nhưng cô bỗng cảm thấy mình như một diễn viên đang đứng trên sân khấu kịch: cô vừa nhún đầu gối cúi chào vừa nhận một chai sâm banh và một phong bì như thể cô được sinh ra để nhận những phần thưởng như thế.

“Cảm ơn rất nhiều,” cô nói, hơi cà lắp. “Tôi không thể tin là mình đã giành chiến thắng!”

“Chiếc váy của cô không phải thứ sang trọng nhất,” Natasha nói, hôn má cô, “nhưng nó là cái váy đáng yêu nhất và trông cô quá duyên dáng khi mặc nó. Cô may nó ở đâu vậy? Tôi dám chắc nó không phải đồ đi thuê.”

“Ồ, tôi đã tự may nó,” Elsa nói, xua tay.

“Nhưng nó đẹp đến thế cơ mà!” Natasha nói. “Mọi người nghe thấy không? Cô ấy tự may váy cho mình đấy!”

Lúc này cuộc trao giải đã kết thúc, những người phụ nữ khác tụ tập lại quanh Elsa và Natasha. Họ quan sát cái váy của Elsa một cách kĩ lưỡng hơn.

“Đẹp quá. Cô là thợ may chuyên nghiệp à?”

Elsa gật đầu. “Ừm. Tôi chủ yếu làm váy cưới.”

“Cô có mang theo danh thiếp không?” Natasha hỏi.

Elsa đang viết địa chỉ trang web của cô có lẽ là lần thứ mười thì một phụ nữ nói, “Cô có nhận sinh viên thực tập không? Con gái tôi đang học dự bị đại học ngành Nghệ thuật nhưng tất cả những gì nó từng làm chỉ là khâu vá thôi. Nó yêu công việc đó và muốn học về thời trang.”

Elsa cân nhắc. “Mặc dù thi thoảng tôi cũng cần trợ giúp, nhưng tôi chưa bao giờ nhận sinh viên thực tập. Song tôi sắp có một hợp đồng lớn. Nếu con gái bà thực sự biết khâu vá thì tốt quá.” Cô nghĩ về tất cả những viên pha lê sẽ phải được khâu bằng tay. Ít nhất cô có thể thử cô bé đó.

“Chỉ trong hai tuần thôi. Nếu cô đồng ý nhận nó, uy tín của một người mẹ như tôi sẽ tăng vọt,” người phụ nữ nói. “Kinh nghiệm gần gũi nhất với công việc nó mong muốn chỉ là làm trong một cửa hàng quần áo.”

“Chà, công việc tôi sẽ giao cho cô ấy cũng chỉ lặt vặt thôi nhưng nó sẽ liên quan đến những loại vải vóc đáng yêu. Bà hãy bảo cô ấy liên lạc với tôi.”

Elsa đang nói chuyện khá vui vẻ về vấn đề cô biết rõ nhất với những người phụ nữ hào hứng với công việc của cô thì Laurence chạm vào khuỷu tay cô.

“Đi nào, chúng ta phải nhảy một điệu valse mừng chiến thắng. Chỉ riêng chúng ta thôi. Đây là lúc chúng ta tìm hiểu xem buổi học khiêu vũ của chúng ta có hiệu quả không!”

Một điều gì đó đã xảy ra. Có lẽ vì Elsa đang cảm thấy mãn nguyện sau khi thành quả lao động của cô được công nhận bởi tất cả những con người đầy nhiệt tình đó, hoặc vì họ đã từng tập luyện một lần, hoặc vì một lý do không thể cắt nghĩa nào khác, nhưng một điều gì đó đã xảy ra. Một cái công tắc vô hình được bật lên và cô với Laurence thật sự kết nối.

Cô không để ý tiếng vỗ tay, chỉ nghe thấy tiếng nhạc và cảm thấy cánh tay Laurence nhẹ nhàng đặt trên lưng cô, kín đáo ra hiệu cho cô phải di chuyển về hướng nào. Cô như đang bay bổng, nhô lên, hạ xuống trong tiếng nhạc dồn dập của điệu valse nhanh. Cô tưởng tượng mình đang ở nhà hát Opera Vienna trong đêm Dạ Vũ Opera[56]. Họ cứ lướt đi từng vòng từng vòng và cô cảm thấy như đang ở trên thiên đường.

[56] Sự kiện diễn ra thường niên ở Áo tại Nhà hát Opera Vienna vào thứ ba trước Thứ Tư Lễ Tro.

Cô biết rằng cảm giác này không chỉ dành cho điệu vũ. Cô cảm thấy một thứ năng lượng cảm xúc giữa họ; bây giờ họ là một người đàn ông và một người đàn bà, không chỉ là hai người tình cờ có mặt ở cùng một bữa tiệc.

Cô nhận thấy những cặp đôi khác nhập cuộc với họ trên sàn nhảy và cuối cùng khi tiếng nhạc ngừng lại, cô và Laurence đang ở bên lề của nó. Anh đang cười nhẹ nhàng; khóe mắt khẽ nheo lại. Ngoài cái ý nghĩ rằng anh hài lòng với cô, cô không thể cắt nghĩa biểu lộ trên khuôn mặt anh. Cô cảm thấy một nỗi phấn khích dâng lên trong lồng ngực khi anh nhìn sâu vào mắt cô. Rồi anh buông bàn tay mà anh đang nắm và nâng cằm cô lên. Cô nhắm mắt, chờ đợi nụ hôn của anh.

Đôi môi anh sắp chạm vào môi cô thì anh bất chợt bị kéo đi. Ai đó đang kéo tay áo anh. Đó là Natasha.

“Laurence, tớ rất xin lỗi vì đã làm gián đoạn,” cô nhìn Elsa với vẻ áy náy, “nhưng cậu là người duy nhất còn tỉnh táo.”

Sự thất vọng và thực tại cùng lúc ập tới. Cô đã khiêu vũ như một thiên thần, với Laurence, và anh đã định hôn cô, một nụ hôn đích thực. Hoàn cảnh thuận lợi này có thể không bao giờ xảy ra nữa và anh chàng Laurence tốt bụng, lịch sự, tỉnh táo sẽ phải đi cứu giúp một tiểu thư khác đang lâm nạn.

“Đó là Jamie,” Natasha giải thích. “Cậu ta bị đứt tay khi mở một chai rượu vang. Maggie đang rất kích động. Cô ấy không biết lái xe, mà cô trông trẻ nhà họ lại đang cần về nhà, và Maggie nghĩ Jamie nên đi bệnh viện. Thật ra, tớ cũng nghĩ vậy.”

Elsa nghĩ cô thấy Laurence nhắm mắt trong một thoáng, biểu lộ sự cáu kỉnh, hay có lẽ là sự thất vọng. Nhưng anh mau chóng trở lại là một người có ích như mọi khi. Anh liếc nhìn cô, gần như đang xin phép cô. Cô mỉm cười đáp lại.

“Đi thôi, để tớ xem tình hình cậu ta thế nào,” anh nói.

Căn bếp giống như một cảnh trong phim Holby City[57]trước khi nhân viên cứu thương đến.

[57] Bộ phim truyền hình về đề tài y tế của kênh BBC.

Có một người đàn ông đang ngồi ở bàn, quấn một cái khăn lau bát đĩa dính máu quanh bàn tay. Một người phụ nữ, có lẽ là vợ anh ta, đang cúi về phía anh ta, lúc thì quở trách anh ta vì đã quá ngu ngốc, lúc lại hỏi xem anh ta cảm thấy thế nào. Những người đứng xung quanh đang đưa ra các ý kiến – vài người nói anh ta nên dán băng cứu thương vào cái vết thương mà Elsa không thể trông thấy đó, như thế là đủ. Những người khác lại nói anh ta nên đi cấp cứu. Chỉ có một người gợi ý nên gọi một cái xe cứu thương.

Khi Laurence bước vào phòng, mọi người trở nên im lặng. “Chuyện gì vậy?” Anh hỏi, và mọi người lại bắt đầu nói.

“Gã ngốc này đang cố mở một chai rượu vang bằng một con dao. Nó bị trượt và cứa thẳng vào cổ tay anh ta.” Vợ anh ta nói. “Anh ta sẽ bị chảy máu đến chết nếu không có ai làm gì đó! Mà anh ta lại còn uống quá chén nữa chứ,” cô ta nói thêm.

“Tôi không sao! Tôi đã nói là tôi sẽ lái xe!” Người đàn ông đang được nhắc đến nói, rõ ràng anh ta không chỉ đau đớn mà còn hơi say.

“Không được. Ngay cả khi anh không bị đứt tay, anh cũng không được lái xe,” ai đó nói.

“Xem nào.” Laurence quỳ xuống bên người đàn ông và mở cái khăn ra. Anh không nói gì, chỉ lập tức quấn nó lại rất nhanh. “Maggie nói đúng,” anh nói. “Cậu phải đi cấp cứu thôi.”

“Tôi không biết lái xe,” Maggie rên rỉ. “Và tôi phải về nhà – chúng tôi có một cô trông trẻ mới, tôi không thể để cô ta ở đó cả đêm!”

“Đừng lo, ai đó sẽ đưa cô về,” Natasha nói, người đã tới chỗ họ. “Nhưng tôi nghĩ Laurence nên đưa Jamie tới bệnh viện. Anh ấy tỉnh táo và từng học một khóa cấp cứu. Đúng không, cưng?”

Laurence nhướng một bên lông mày. “Vài năm trước, và khóa học đó không giúp tớ khâu được một vết thương nghiêm trọng.”

“Cậu vẫn nên chở cậu ấy. Cậu có thể lấy xe của cậu ấy.”

“Vậy tôi về nhà bằng cách nào?” Maggie hỏi. “Tôi không muốn mang tiếng là vô cảm nhưng tôi thật sự tức điên lên được! Anh ta say bí tỉ khi anh ta đã hứa sẽ không uống quá chén và rồi tự làm mình bị thương. Và đi taxi sẽ tốn bộn tiền!”

“Ai đó sẽ đưa cô về, đừng lo, Maggie,” Natasha xoa dịu. “Hẳn phải có ai đó đi về cùng đường với cô.”

“Nhưng tôi không muốn đợi cho đến khi ai đó quyết định rằng họ muốn về nhà. Tôi muốn về ngay bây giờ! Tôi cần ở nhà với các con tôi! Hơn nữa,” cô ta nói thêm, điềm tĩnh hơn một chút, “tôi không muốn lôi ai ra khỏi bữa tiệc này. vẫn còn quá sớm để bắt họ phải ra về.”

“Xe của cậu sẽ được an toàn ở đây, Laurence ạ. Tớ biết chiếc Morgan quý giá với cậu thế nào,” Natasha nói, vẫn quan tâm đến Laurence và Jamie.

“Điều đó không giúp gì được cho tôi,” Maggie nói. “Nếu tôi biết lái xe, tôi sẽ lấy nó.”

Natasha lắc đầu. “Laurence rất kĩ tính trong chuyện cho phép ai lái xe của anh ấy, Maggs ạ.”

“Này này, mọi người!” Jamie, vẫn tóm chặt cái khăn lau, hét lên để thu hút sự chú ý của cả phòng.

“Tôi đang chảy máu đến chết ở đây, thế mà các người lại chỉ quan tâm đến cái xe chết tiệt của Laurence thôi à!” Sự mất máu không làm anh ta tỉnh táo hơn.

“Còn một vấn đề nữa,” Laurence nói. “Phải có ai đó đưa Elsa về nhà an toàn.”

Lần thứ ba trong buổi tối hôm đó Elsa nhận ra mọi người đang nhìn mình. Chắc là cô đã quen với việc này bởi vì cô cảm thấy khá điềm tĩnh. “Tôi có thể tự về được. Tôi sẽ bắt taxi hoặc,” cô mỉm cười và đùa, “tôi có thể lái xe của Laurence – trừ khi nó không được bảo hiểm, dĩ nhiên.”

Không một ai cười cả. Mọi người im lặng một lúc lâu như thể đang đợi Laurence thốt lên, “Không đời nào,” hoặc câu gì đó tương tự. Nhưng anh chỉ nói, “Thật ra, nó có được bảo hiểm. Cô đã uống mấy ly rồi?”

Elsa chỉ cảm thấy tự ái trong một, hai giây trước khi đáp lời. “Nửa ly sâm banh khi chúng ta mới tới. Kể từ lúc đó thì không có giọt rượu nào nữa. Và tôi đã ăn một đĩa đầy thịt bò sốt vang.”

“Không phải là cậu định để cho một cô gái lái chiếc Morgan đấy chứ!” Một trong những người đàn ông kinh ngạc thốt lên.

Laurence nhìn anh ta với ánh mắt ám chỉ anh thà để cho một cô gái lái nó còn hơn là anh ta, và người đàn ông đó lập tức ngoảnh đi chỗ khác. “Nó được bảo hiểm đối với bất cứ ai trên hai mươi lăm tuổi và được sự cho phép của tôi. Cô bao nhiêu tuổi, Elsa?”

Elsa mỉm cười châm biếm. “Hơn hai mươi lăm, cảm ơn vì đã hỏi.”

“Lau à, cậu không định để một cô gái mà cậu hầu như không quen biết lái chiếc xe của cậu thật chứ!” Natasha kinh ngạc. Cô nhìn Elsa áy náy. “Ý tôi là, tôi biết hai người chưa thân nhau lắm…” Giọng cô ta nhỏ đi. “Chúng ta có thể nhờ ai đó làm thế, nếu nó đã được bảo hiểm. Không phải ai ở đây cũng say, ơn Chúa!”

“Tớ chỉ muốn Elsa thôi.” Laurence chăm chú nhìn cô, và cô thấy mặt mình đỏ bừng.

“Anh chắc chứ?” Cô hỏi.

Trong một thoáng, có cảm giác như không còn ai khác trong phòng ngoài họ. Anh gật đầu. “Tôi tin cô.” Anh thò tay vào túi và lấy chìa khóa ra.

Khi Laurence đã đưa Jamie đi cấp cứu bằng xe của Jamie, Maggie và Elsa tới chỗ chiếc Morgan qua lối đi trải sỏi. Elsa nghĩ cô không nên nói rằng đã lâu lắm rồi cô chưa lái xe. Cô không muốn Laurence thêm lo lắng và cô quá xúc động và vui sướng trước những gì Laurence đã nói nên không muốn làm hỏng điều đó. Hơn nữa, cô cảm thấy cực kỳ điềm tĩnh. Nỗi lo duy nhất của cô là tìm đường về nhà sau khi đưa Maggie và cô trông trẻ ra về. Nhưng nếu cô bị lạc, cô sẽ làm điều cô vẫn luôn làm, kể từ lúc mới có bằng lái – cô sẽ gọi điện cho bố và xin chỉ dẫn. Ông chắc chắn sẽ biết đường đến bất cứ đâu từ bất cứ chỗ nào. Dù bây giờ đã khá muộn nhưng cô cũng chẳng thấy e ngại. Người ta cần bố vào những lúc như vậy mà.

Maggie không hay biết gì về sự thiếu kinh nghiệm của Elsa. Cô ta nói chuyện suốt quãng đường về nhà, không để ý, hoặc là không nói năng gì về những khó khăn mà Elsa có thể gặp phải khi lái một chiếc xe hoàn toàn xa lạ trong bóng tối. Khi Elsa đã tìm thấy chỗ bật đèn xe và họ đều đã thắt đai an toàn, Maggie bắt đầu ca thán rằng chồng cô ta là kẻ vô trách nhiệm thế nào, cô ta thật sự phải học lái xe ra sao, và dành vài lời khen tặng cho bữa tiệc.

Elsa không nói gì. Cô chỉ tập trung vào việc đưa họ về nhà Maggie an toàn. Cô chẳng thích thú gì cảnh lái xe về nhà một mình, nhưng điện thoại đã được để sẵn ngay bên cạnh. May mắn thay, bạn trai cô trông trẻ đã đến đón cô ta.

Chỉ đến khi đã đỗ chiếc xe quý giá của Laurence an toàn bên ngoài ngôi nhà của cô thì cô mới bắt đầu run. Sau khi kiểm tra đến lần thứ một trăm rằng cô đã khóa nó, cô mới đi vào nhà, bật cười trước việc cô đã quá điềm tĩnh thế nào vậy mà bây giờ lòng bàn tay lại đang toát mồ hôi và toàn thân run rẩy như thể bị sốc.

“Thật là ngớ ngẩn!” Cô tự nhủ, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. “Chẳng có chuyện gì tồi tệ xảy ra – mày không cần phải hoảng sợ! Mày là loại phụ nữ gì vậy?”

Thật sự thì, cô biết mình là loại phụ nữ gì. Cô nhút nhát và từng thiếu tự tin. Nhưng gần đây mọi thứ đã thay đổi. Cô cảm thấy tự tin hơn với công việc may váy cưới, bình tĩnh trước chốn đông người và tỏ ra có ích trong một trường hợp khẩn cấp. Đáng buồn là, cơ thể cô có vẻ vẫn nghĩ cô là một kẻ nhút nhát. Cô quyết định mình cần sô cô la nóng. Cô cất chai sâm banh vào tủ lạnh và cởi giày ra.

Cô đang ăn cái bánh quy làm bằng bột chưa rây thứ ba thì điện thoại reo. Đó là Laurence.

“Mọi chuyện ổn chứ?” Anh hỏi với vẻ bình thản.

Elsa không bị đánh lừa. “Ổn cả. Anh đã giải quyết xong chuyện của Jamie chưa?”

“Xong rồi. Phòng cấp cứu không có nhiều người xếp hàng lắm. Vết thương của anh ta đã được khâu và tôi vừa chở anh ta về.” Anh ngừng lại. “Elsa, cô có phiền lắm không nếu tôi đến và lấy xe của tôi ngay bây giờ? Sáng mai Maggie sẽ cho người đến nhà cô lấy xe của họ sau.”

Cô mỉm cười. “Được. Tôi chưa đi ngủ mà.” Trái tim cô lại bắt đầu run rẩy. Anh đến để lấy chiếc xe quý giá, dĩ nhiên, nhưng cô sẽ phải mời anh vào nhà; tối nay anh đã là một người hùng, người hùng của cô, và cô nhớ tới nụ hôn suýt thành của họ.

“Cô vẫn còn mặc bộ váy tuyệt đẹp đó chứ?” Anh cắt ngang những ý nghĩ của cô.

“Không. Tôi đã thay áo ngủ. Nhưng trông vẫn khá lịch sự.” Cô cố gắng tỏ ra bình thản.

Anh cười. “Tôi thích cái hình ảnh cô lái chiếc xe của tôi giữa màn đêm, trông như một nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết của Georgette Heyer.”

Cô lao vội vào phòng ngủ. Trang phục của cô vẫn đàng hoàng nhưng tóc cô trông như một cái tổ chim bị dỡ tung, đầy keo xịt tóc và những cái kẹp ghim – trông chẳng thuận mắt chút nào cả. Cô đã bỏ búi tóc giả nhưng phần còn lại vẫn để nguyên, định bụng sẽ dỡ tóc ra vào sáng hôm sau, khi cô có thể gội đầu. Nhưng cô không muốn Laurence ngồi đối diện với cô qua bàn ăn ở bếp, uống sô cô la nóng và nhìn cô trong tình trạng đó. Nếu có bao giờ cô xõa xượi trước mặt anh thì đó phải là lúc cô có lý do chính đáng!

Cô gỡ gần xong búi tóc xịt keo bằng cách chải thật kỹ thì nghe tiếng anh tới. Cô xuống gác và mở cửa cho anh vào.

Anh tỏ vẻ cực kỳ áy náy. “Tôi rất xin lỗi vì đã lo lắng thái quá. Nhưng tôi rất yêu quý cái xe của tôi!”

Elsa cười bao dung. “Tôi nghĩ tôi hiểu điều đó. Anh có muốn vào nhà và uống sô cô la nóng không? Tôi vừa mới uống một ít. Nó rất dễ chịu.”

“Nghe có vẻ tuyệt đấy.” Anh ngừng lại. “Nhưng cô có nghĩ tôi cực kỳ kỹ tính không nếu tôi xem xét chiếc xe trước?”

“Có. Nhưng tôi hiểu mà. Đôi khi chúng ta được phép kỹ tính. Tôi sẽ cho sữa vào sô cô la nhé. Anh hãy đóng cái cửa dưới nhà khi anh đi lên và tôi sẽ để cửa căn hộ mở sẵn.”

Trong khi Laurence xem xét chiếc xe, Elsa trở lại phòng tắm để tiếp tục chải tóc. Cô cảm thấy phấn khích một cách kỳ cục. Cô đã có một buổi tối tuyệt vời. Cô thích Laurence kinh khủng. Anh sẽ lại chủ động tiến thêm một bước với cô chứ? cô tự hỏi, và thực sự hy vọng như vậy. Cô đánh răng thật nhanh nhưng không cho phép mình tô son. Nó sẽ chẳng ăn nhập gì với chiếc váy ngủ của cô.

“Trông cô khác quá,” anh nói, một lát sau đó, nhìn cô qua cái tách của anh. “Không phải là vì cô không ăn diện nữa. Mà vì một điều gì đó khác.”

Elsa cụp mắt xuống. Cô chắc chắn đó là vì lớp trang điểm còn sót lại đang nhòe nhoẹt quanh mắt cô và lớp keo xịt tóc khiến tóc cô dày hơn thường ngày.

“Có lẽ đó là sự thỏa mãn khi lái chiếc xe của anh về nhà an toàn,” cô nói, ngẩng lên nhìn anh và mỉm cười.

“Không có một dấu vết nào trên nó – hay đúng hơn là, không có một dấu vết nào mới.”

“Hẳn là anh đã tin tưởng tôi lắm nên mới để tôi lái nó. Bây giờ tôi có thể thú thực với anh rằng lâu lắm rồi tôi chưa lái xe. Tôi đã cực kỳ căng thẳng.”

Nỗi kinh hoảng khi nghĩ lại điều đó thoáng hiện lên trên khuôn mặt anh. “Nhưng một khi đã lên đường thì cô lại cảm thấy bình tĩnh?”

“Vâng, quả là thế. Tôi có Maggie bên cạnh để truyền cho tôi sức mạnh và đường sá cũng chẳng có mấy xe cộ qua lại. Tôi đã khá thích thú khi quay về đây. Chỉ đến khi về nhà thì tôi mới bị sốc.”

Anh khẽ lắc đầu. “Tôi sẽ không bao giờ đẩy cô vào tình cảnh đó nếu tôi biết trước chuyện này.”

Cô cắn môi, nén cười và nhìn anh chăm chú với cái đầu nghiêng sang một bên. “Đây là lần thứ hai anh nói với tôi điều đó trong tối nay.” Trông anh có vẻ ngơ ngác. “Cuộc thi trang phục ấy? Nó liên quan đến việc chúng ta phải nhảy điệu valse nhanh một mình?”

Anh cười. “Cô đã rất kiều diễm, và cô hoàn toàn xứng đáng giành giải nhất trong cuộc thi đó. Cô sẽ đưa ai đi nghỉ cuối tuần, hay tôi không nên hỏi?”

“Anh chắc chắn không nên hỏi. Ăn thêm cái bánh quy nữa đi.” Cô với lấy cái hộp thiếc và chuyền nó cho anh, sốt sắng hy vọng anh sẽ không thấy cô đỏ mặt.

Anh nhìn quanh xưởng làm việc của cô, thích thú ngắm nghía tất cả các sản phẩm làm bằng tay của cô khi anh mô tả chi tiết cho cô nghe về một phòng cấp cứu vào một đêm thứ Bảy. Cô đang định mời anh uống thêm chút sô cô la nóng nữa thì thấy anh ngáp dài. “Nhà anh có xa đây không?” Cô gần như thì thầm những lời đó.

Thứ năng lượng cảm xúc mà cô đã cảm thấy khi anh suýt hôn cô chắc hẳn không thể chỉ đến từ một phía, đúng không? Nó có vẻ quá mạnh mẽ. Và dù cô biết anh yêu quý chiếc xe của anh nhiều thế nào, nhưng anh thực sự không cần vào nhà để uống một tách sô cô la nóng. Song cô không muốn tự biến mình thành một con ngốc bằng cách quá chủ động. Cô chợt cảm thấy khá ngại ngùng.

“Ừm. Khá xa.” Anh nháy mắt với cô nhưng cô không thể hiểu nổi vẻ mặt anh.

Cô hít một hơi. “Trừ phi anh phải đi đâu đó rất sớm vào ngày mai hay đại loại thế…” Cô ngừng lại.

“Thật ra sáng mai tôi không phải làm gì cả.” Laurence nói.

Cô quyết định đánh liều một phen. “Anh có thể ngủ lại đây,” cô nói trước khi mất hết can đảm. “Chiếc sofa trong xưởng làm việc có thể mở ra thành một chiếc giường đôi.” Ồ, tại sao cô lại nói thêm chữ “đôi” trong khi chỉ cần nói “giường” là đủ nhỉ? Cô cảm thấy mặt mình lại đỏ bừng.

“Tôi không muốn làm phiền cô.”

Tại sao anh lại quá lịch sự như thế? Cô không phải là bà cô già chưa chồng của anh. Cô cười với vẻ căng thẳng. “Dĩ nhiên là tôi chẳng thấy phiền gì cả!” Cô nói. “Nếu phiền thì tôi đã không mời anh ở lại. Tôi sẽ đi lấy ít đồ trải giường. Anh có thể mở cái sofa ra. Có một cái lẫy ở đâu đó.”

Trong lúc tìm chiếc chăn lông vịt và ít ga trải giường, cô tự hỏi cô có nên làm gì không. Tại sao chuyện này lại khó khăn đến thế? Chắc chắn là vì cô không quen làm một việc như thế này. Có lẽ cô nên quyến rũ anh vào phòng ngủ của cô và quên đi cái giường sofa. Nhưng đó không phải là phong cách của cô và, dù sao đi nữa, cô nhớ rằng giường của cô đang vương vãi quần áo – trông chẳng lãng mạn chút nào. Nếu anh muốn ngủ, một mình, anh có thể làm thế và cô sẽ không bị mất mặt. Không phải là cô nhất thiết mong muốn có một cuộc làm tình nóng bỏng, cuồng nhiệt với anh (mặc dù một phần trong cô đang khao khát điều đó), nhưng cô muốn anh hôn cô.

Chiếc giường sofa trông rộng rãi một cách đáng xẩu hổ khi Elsa quay lại với đống chăn gối. Họ cùng nhau sắp xếp nó, xếp đặt những cái gối, cố gắng cố định cái ga lót giường.

“Xong rồi,” cô nói. “Tôi hy vọng anh sẽ thấy thoải mái.”

“Sau những gì đã trải qua tối nay thì được ngả lưng trên một tấm ván cũng là quá thoải mái rồi.”

“Sao anh không nói sớm? Tôi có một tấm ván tử tế mà tôi có thể sắp xếp cho anh,” cô trêu anh, cảm thấy bạo dạn hơn.

Anh bật lên tiếng cười mệt mỏi và rồi nhìn cô dưới ánh sáng êm dịu của chiếc đèn bàn. “Lại đây đi.” Anh choàng tay quanh người cô và ôm cô rất lâu. Rồi, sau khoảng thời gian chờ đợi và thắc mắc ngỡ như cả một thế kỷ đối với Elsa, anh tìm đến miệng cô.

Bất cứ nghi ngờ nào còn sót lại về những cảm xúc cô dành cho Laurence đã bị xua tan ngay sau khi môi anh chạm môi cô. Cô ham muốn anh kinh khủng và biết rằng anh cũng cảm thấy như thế. Nụ hôn cứ kéo dài mãi; họ chỉ ngừng lại để thở, và rồi miệng họ lại tìm đến nhau và tiếp tục quấn lấy nhau.

Cuối cùng họ ngồi lên giường. Chiếc váy ngủ của Elsa mở tung và Laurence đưa tay mơn trớn làn da và bầu ngực cô.

Đáp lại, cô cởi khuy áo anh và tuột áo anh xuống. Bộ ngực của anh thật tuyệt vời và khi bàn tay cô ngập ngừng khám phá nó, cô nghĩ một cơ thể đàn ông cường tráng mới tạo hứng thú làm sao.

“Elsa,” sau đó anh nói, khàn khàn. “Chúng ta phải quyết định có nên tiếp tục hay không.”

Cô biết cô muốn làm gì: một tia chớp nhận thức trong cô mách bảo rằng cô không muốn ngừng lại và cô phải nói thế. Laurence sẽ không tiếp tục nếu cô tỏ ra miễn cưỡng chỉ trong một tích tắc.

“Nếu em muốn tiếp tục thì tôi sẽ phải đi ra xe của tôi.”

“Tại sao?” Trong một thoáng hoảng hốt, cô tự hỏi phải chăng anh vừa đột nhiên nhớ ra là anh chưa khóa nó, nếu vậy thì tâm trí anh đã không hòa hợp với cô như cô nghĩ.

“Bao cao su,” anh nói thẳng. “Vật bất ly thân của một người đàn ông tử tế – hay chí ít thì, đôi khi là như vậy. Chúng vẫn nằm trong ngăn chứa đồ trên xe. Tôi sẽ quay lại ngay.”

Elsa sắp xếp cho chiếc giường thoải mái hơn trong lúc chờ đợi, nhưng Laurence hẳn phải di chuyển với tốc độ ánh sáng. Anh quay lại trước cả khi cô có thời gian để nhớ anh.

Elsa thức dậy và cảm thấy mình có điều gì đó khang khác. Một giây sau cô nhận ra nó là gì. Nguyên nhân của sự thay đổi to lớn này đang nằm ngủ bên cạnh cô. Anh thật tuyệt vời. Cô nhích lại gần anh hơn một chút, định bụng nhẹ nhàng đánh thức anh dậy nhưng rồi cô chợt nhớ ra.

“Chết tiệt!” Cô lẩm bẩm. “Tại sao một gói chỉ có ba chiếc chứ!”

Cô thở dài thật sâu và rón rén hết mức khi ra khỏi giường để không làm anh tỉnh giấc. Nếu không còn chiếc bao cao su nào thì sẽ không thể có thêm lần làm tình nào nữa và cô thực sự không biết liệu cô có thể rúc vào người anh mà không ham muốn chuyện đó không. Cô cũng không muốn gây áp lực với anh.

Khó mà không cảm thấy tự mãn, cô nghĩ, khi nước cuốn trôi hàng tấn keo xịt tóc và, một cách miễn cưỡng, đêm hoan lạc của họ. Cơ thể cô nhìn bề ngoài vẫn vậy nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt. Khi cô đóng vòi sen, cô kiểm tra gương mặt mình để tìm kiếm những dấu vết yêu đương và chắc chắn rằng cô có thể thấy chúng. Các bạn học của cô thường gọi nó là “vẻ hồng hào sau cuộc ái ân”. Cô không nên về thăm bố mẹ vào Chủ nhật này – mẹ cô chắc chắn sẽ phát hiện ra.

Laurence đã có mặt trong căn bếp nhỏ trước cô, rửa những cái tách ca cao và đun nước.

“Chào buổi sáng!” Cô vui vẻ nói, giũ tóc bằng những ngón tay, đột nhiên cảm thấy mình quá hớ hênh khi mặc mỗi chiếc áo phông rộng thùng thình và nở nụ cười. “Em pha trà nhé?”

“Những điều quan trọng phải được giải quyết trước,” anh nói và ôm cô vào lòng. “Ồ,” anh tiếp tục. “Em không mặc quần lót. Thú vị thật đấy.”

Một lát sau, cô thở dài và gỡ mình ra. “Em nên mặc nó vào.”

Anh trao cô nụ hôn cuối cùng đầy lưu luyến trước khi buông cô ra. “Ừ, anh cũng nghĩ vậy.”

Miễn cưỡng rời khỏi anh, cô nói, “Em có một cái khăn tắm to và đẹp nếu anh muốn tắm?”

“Đủ to cho hai người không?”

Cô cười. “Phòng tắm không đủ rộng cho hai người. Anh phải để ý khuỷu tay ngay cả khi chỉ có mình anh trong đó. Em sẽ làm bữa sáng.”

Vẫn còn cố vỗ yêu một cái lên mông cô, anh đi qua cô vào phòng tắm.

***

“Em rất xin lỗi. Em đã hết sạch bánh mì,” Elsa nói khi Laurence quay lại trong chiếc áo sơ mi khá nhàu nhĩ, với tay áo xắn lên. Trông anh không còn vẻ tao nhã như tối qua nhưng hoàn toàn thích hợp với cô. “Em thường để cả một ổ trong tủ lạnh và cắt từng miếng một khi em cần, nhưng phần cùi bánh đó là mẩu cuối cùng.”

“Chà, thế thì không được rồi!”

Elsa cười, chủ yếu là vì ngạc nhiên. Bình thường Laurence luôn rất lịch sự. Một đêm hoan lạc rõ ràng cũng có tác động đến anh. “Em biết, chúng ta ra ngoài ăn sáng vậy!”

“Em có biết chỗ nào không?”

Cô gật đầu. “Một quán rượu thú vị có những cái bánh mì kẹp thịt xông khói tuyệt vời. Nó hơi xa nhưng cà phê ở đó cũng rất ngon! Chúng ta có thể mua báo Chủ nhật.” Cô ngừng lại. “Hay anh muốn về nhà?” Cô hỏi, cố gắng không tỏ ra quá lo lắng. Cô không muốn anh đi – chí ít cũng không phải trong vài giờ tới. Cô muốn biết mọi điều về anh, loại nhạc yêu thích, đồ ăn, những thứ anh đọc – tất cả.

“Không, bánh mì kẹp thịt xông khói và báo Chủ nhật có vẻ hay đấy.”

Cô bạo gan trêu anh: “Anh không muốn em lái xe của anh để anh có thể lái xe của Jamie về trả cho anh ta đấy chứ?”

Cái cách anh nhìn cô, với đôi mắt nheo lại và nụ cười nửa miệng, khiến cõi lòng cô xao động. “Jamie có thể tự đến lấy xe của cậu ta. Anh đã làm quá đủ cho cậu ta rồi.”

Cô gật đầu. “Đúng vậy. Thôi, em đi mặc quần áo đây.”

“Đừng quá ‘kín cổng cao tường’ nhé.”

Cô quay lại nhìn anh, đầu nghiêng sang một bên dò hỏi.

“Ý anh là, hôm nay là một ngày đẹp trời và sẽ khá nóng bức đấy.”

Cô cười. “Vâng, nhưng vì hôm nay là một ngày đẹp trời, nên chúng ta có thể bỏ mui xe không?”

“Dĩ nhiên rồi. Anh đợi em ở dưới nhé.”

Ôi, thật là vui, Elsa nghĩ khi cô lôi một chiếc váy ra khỏi tủ quần áo. Chất của nó khá đẹp. Cô đã may nó bằng phần vải thừa của một thứ khác. Tiếc là nó khá ngắn vì vải không còn nhiều nên trước đây cô chưa bao giờ thật sự mặc nó. Đột nhiên độ ngắn của nó lại có vẻ thích hợp. Cô quyết định không thoa kem nhuộm da. Những đường kẻ sọc, dù trông rất hấp dẫn trên miếng thịt lợn ba chỉ muối, không đẹp mắt chút nào trên những đôi chân.

Đáng lẽ cô phải biết rằng xe thể thao và váy ngắn là một sự kết hợp tồi tệ. Cô đã ngồi trong xe anh khá nhiều lần, nhưng vẫn bị sốc khi nhận ra cô sẽ không tránh khỏi việc lộ quần lót. Tuy nhiên, cô chẳng thể làm được gì.

Dù sao anh cũng đã từng nhìn thấy nó rồi. Cô vụng về trèo lên xe và đóng cửa lại.

“Được rồi, ờ, nó nằm ở Bronnley, cách đây có vài dặm thôi. Rẽ trái ở ngã tư.” Sau khi hướng dẫn anh, Elsa dành cả quãng đường còn lại để kéo cái váy một cách tế nhị. Cô đã không nhét nó xuống dưới thân mình khi cô trèo lên xe và bây giờ nó bị tốc lên, phơi bày không chỉ cặp đùi của cô. Cô không muốn Laurence nghĩ cô đang dẫn dắt anh tới một việc mà anh có thể không muốn. Rồi cô nghĩ tới nhà vệ sinh trong quán rượu, ở đó ắt hẳn có một cái máy bán bao cao su. Cô đỏ mặt với niềm khoái lạc tội lỗi. Sau nhiều năm trinh bạch, cô đột nhiên trở thành một kẻ nghiện tình dục! Quả là thú vị.

Họ đang ngồi bên một cửa sổ lồi ngập nắng, cố gắng giải ô chữ trên báo, nhấm nháp cà phê và đợi bánh mì thì điện thoại của Laurence đổ chuông. Elsa lờ nó đi. Cô muốn giải một ô chữ để chứng tỏ cô không dốt nát và đang suy nghĩ về một phép đảo chữ cái.

“Của em đấy,” anh nói, và đưa điện thoại cho cô.

Nhận điện thoại từ máy người khác là một việc dễ gây kinh hoảng; đó chỉ có thể là một cuộc gọi khẩn cấp.

“Elsa à?” Đó là Sarah và cô ấy có vẻ khá lo lắng, “Ơn Chúa! Tôi đã cố gắng liên lạc với cô từ nãy tới giờ! Điện thoại của cô tắt máy, hoặc hết pin hay đại loại thế. Tôi đã thử gọi vài lần và rồi tôi buộc phải gọi cho Bron. Cô ấy nói tối qua cô đi dự dạ hội và khi tôi vẫn không thể liên lạc được với cô, tôi đã xin số của Laurence từ Vanesssa.”

Elsa nhận ra điện thoại của cô vẫn đang nằm trong cái túi xách tay thời kỳ Nhiếp chính, nơi nó hẳn đã lặng lẽ tắt ngúm. “Có chuyện gì khẩn cấp vậy?”

“Carrie! Cô ấy đang trên đường tới nhà cô.”

“Vào một ngày Chủ nhật?”

“Xin lỗi, ngày mai cô ấy lại đi rồi. Cô ấy sẽ quyết định chọn cái váy nào. Tôi nghĩ hẳn là Mandy đã giục cô ấy. Chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà cô khoảng mười một giờ. Được chứ?”

Không, không được. Căn hộ kiêm xưởng làm việc của cô có lẽ vẫn còn đầy những dấu vết của chuyện xảy ra tối qua. Laurence nhìn cô chăm chú. Cô nhún vai.

“Elsa?” Sarah rít lên.

“Ôi Chúa ơi. Được, được. Chúng tôi sẽ về đó nhanh nhất có thể.” Cô ngắt máy và nhìn Laurence.

“Không còn thời gian để ăn sáng à?” Anh nói, với sự kết hợp chết người của cái nhướng mày và nụ cười.

“Ừm,” cô thừa nhận, nhưng đúng lúc đó nhân viên phục vụ thông báo từ quầy bar rằng bữa sáng của họ đã xong. “Carrie và mọi người đang trên đường tới nhà em. Có nghĩa là cuối cùng cô ấy đã quyết định chọn mẫu thiết kế nào, nhưng…”

“Em không muốn mọi người biết chúng ta đã làm gì đêm qua?”

“Vâng. Em không muốn tỏ ra khó tính nhưng chuyện đó khá là đáng xấu hổ.”

“Chúng ta sẽ mang theo bánh mỳ và ăn trên đường về,” Laurence nói.

Cô tới quầy bar, trả tiền và gói những cái bánh vào giấy ăn trước khi Laurence kịp có cơ hội nói với cô rằng anh không cho phép người khác ăn trong xe của anh. Cô hoàn toàn không biết đây có phải là một quy tắc vàng của anh không, nhưng nếu đúng là thế, cô hy vọng cơn đói sẽ xoa dịu thái độ của anh.

“Lúc nào anh muốn cắn một miếng thì bảo em nhé,” cô nói, đã ăn hết nửa cái. “Em không nhận ra là em đói thế nào cho đến khi em bắt đầu ăn.”

“Bữa ăn gần nhất của chúng ta là bữa tối đêm qua. Và từ đó tới giờ đã có rất nhiều chuyện xảy ra.”

“Ừm,” cô đồng ý với cái miệng đầy bánh. “Và ngoài việc phải dọn dẹp để đảm bảo rằng không còn sót lại một bằng chứng buộc tội nào, em thật sự rất mừng vì cuối cùng đã có thể bắt đầu làm chiếc váy đó. Cô ấy là một cô gái đáng yêu nhưng lại là một khách hàng ‘ác mộng’. Cô ấy cứ liên tục đổi ý về mọi chuyện. Chà, một khi em đã bắt đầu làm chiếc váy, cô ấy sẽ không thể đổi ý được nữa! Em sẽ phải nói với cô ấy như thế.” Cô ngừng lại. “Anh không thể đi nhanh hơn một chút à?”

Laurence liếc nhìn cô, và đột nhiên, cô ước gì cô đã không nói thế khi đuôi xe chúc xuống và họ vọt lên phía trước.

Sarah, Bron, Hugo và một người đàn ông mà Elsa không biết, nhưng nghĩ là cô đã gặp ở đâu đó, đều đang đợi bên ngoài cửa nhà cô khi họ về đến nơi.

Khi cô lúng túng đặt chân xuống vỉa hè, Elsa nghe Bron nói, “Sáng nay cô không mặc quần đen như mọi khi à?”

Elsa nhăn mặt và tìm chìa khóa. “Rất xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ. Chúng tôi vừa mới đi ăn sáng. Chúng tôi đã chén xong bữa sáng trên đường về đây.”

“Không sao,” Sarah nói. “Cô đã về trước khi Carrie đến, đó mới là điều quan trọng. Nhưng cô nên sạc pin điện thoại đi.”

Khi dẫn đường lên cầu thang đến căn hộ và xưởng làm việc của cô, Elsa nói, “Xin lỗi, tối qua khi ra ngoài tôi đã biết pin điện thoại hơi yếu, nhưng rồi lại quên sạc nó khi về nhà.”

“Có lẽ cô bị phân tâm bởi những chuyện khác,” Bron lẩm bẩm.

Khi cả nhóm bước vào xưởng làm việc, chiếc sofa, vẫn trong hình dạng chiếc giường, đập ngay vào mắt mọi người. Elsa liếc nhìn Laurence và vốc cái chăn lông vịt lên. Laurence bắt đầu biến nó trở lại thành một cái sofa. Anh đang cắn môi, cố gắng nín cười.

Sarah, linh hồn của sự tế nhị, lên tiếng để đánh lạc hướng. “Mọi người có biết nhau không? Elsa, cô không biết James, đúng không?”

Elsa mỉm cười với anh, ôm chặt những cái gối. “Hình như anh đã có mặt ở đám cưới của Ashlyn? Tôi trông anh quen quen.”

“Đúng vậy. Tôi vẫn nhớ cô. Cô là phù dâu.”

“Còn tôi là phù rể,” Laurence nói.

Bron bắt gặp ánh mắt Elsa, nhướng mày và hất đầu về phía Laurence. Elsa biết nét ửng đỏ trên khuôn mặt cô sẽ nói cho Bron biết mọi điều mà cô ấy muốn biết.

“Hugo?” Sarah nói, có lẽ để Elsa bớt ngại ngùng. “Anh và Laurence có biết nhau không? Hugo là một nhiếp ảnh gia. Carrie muốn có vài bức ảnh tự nhiên lúc cô ấy chọn váy và những chuyện tương tự.”

“Dĩ nhiên là chúng tôi biết nhau,” Hugo nói với vẻ thoải mái. “Chào, Laurence. Mọi chuyện thế nào?”

“Khá bận rộn,” anh nói. “Tối qua tôi đã đưa Elsa đến một buổi dạ hội và cuối cùng phải chở một anh chàng bị thương nặng ở tay đi cấp cứu.”

“Elsa!” Bron nói. “Cô không bị dây máu lên cái váy đáng yêu của cô chứ?”

“Ồ không. Elsa không đi với chúng tôi đến bệnh viện. Cô ấy chở vợ anh ta về nhà bằng chiếc Morgan của tôi.”

Mọi người im lặng trong một thoáng. “Chúa ơi!” Hugo nói. “Tôi không thể tin là anh lại để cho cô ấy… không có ý xúc phạm đâu,” anh nói tiếp với Elsa. “Nhưng chiếc Morgan của anh ấy…”

“Cô ấy lái nó rất chuẩn,” Laurence tự hào nói.

“Nhưng anh không thể đợi cho đến sáng rồi mới tới kiểm tra, đúng không?” Hugo cười nói.

“Phải,” Elsa đáp thẳng thừng. “Giờ thì tôi sẽ đi cất mấy thứ này rồi pha ít trà. Laurence và tôi đã ăn bánh mì kẹp thịt xông khói và tôi đang muốn uống một tách.”

“Tôi cũng vậy,” Bron nói. “Tôi sẽ đi ra xe lấy cái bánh giả.”

“Để tôi đi cho,” James nói.

“Vậy tôi sẽ giúp cô pha trà,” Bron nói. “Thế nào?” cô thì thầm khi tìm mấy cái tách và những túi trà trong khi Elsa đun nước, vẻ mặt mơ màng của Elsa đã nói lên tất cả. Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác ghen tỵ. Nhưng không phải là cô tức tối với hạnh phúc của Elsa.

“Ôi, Bron, anh ấy quá tuyệt vời! Chúng tôi đã không dừng lại…”

“Quá nhiều thông tin! Tôi may mắn thật đấy.”

“Chuyện giữa cô và James vẫn không tiến triển à?” Elsa hỏi với vẻ thông cảm.

Bron thở dài. “Tôi biết đàn ông được cho là nghĩ đến tình dục 24/7[58], nhưng tôi cho rằng thứ mà James nghĩ tới 24/7 là những luống hoa thì đúng hơn!”

[58] Hai mươi tư giờ trong một ngày, bảy ngày trong một tuần.

Elsa cười khúc khích. “Buồn cười thật đấy.”

Bron lắc đầu, cố gắng không cười. “Không, thảm hại thì có. Cô có đường không? Nào, mang những thứ này ra thôi.”

James quay lại, bê theo một thứ trông như một cái kẹo que hình cầu khổng lồ và một cái hộp nhựa. “Tôi mang cả bánh ngọt vào luôn, như thế có được không?”

“Được, tốt quá. Tôi muốn Carrie thử nó.”

James cười. “Và cô tình cờ có sẵn một ít bánh ngọt khi nghe nói cô ấy đang tới hả?”

Bron nhún vai.

“Bánh ngọt!” Hugo nói, sà tới cái hộp mà Bron đang mở. “Tôi rất thích bánh ngọt!” Và anh lấy một miếng thật lớn, ngay sau anh là Laurence. Những người khác lấy những miếng vừa phải hơn. Trông nó thật sự rất ngon lành.

“Ngon chết đi được, Bron ạ,” Hugo nói, định lấy thêm một miếng nữa.

“Đừng ăn hết!” Sarah nói. “Phải để lại một ít cho Carrie và Mandy nữa…”

“Còn nhiều mà,” James nói. “Đừng lo.”

“Nó thật sự rất ngon,” Sarah nói. “Cô giỏi lắm, Bron. Và cái bánh giả kia mới đẹp làm sao chứ? Cô đã làm thế nào vậy?”

“Dễ thôi,” Bron nói. “Nó chỉ là một quả bóng với lớp kem phủ bên ngoài. Cái bánh thật sẽ được đặt trên thứ này.”

“Thứ này” là cái cọc gắn những cái đĩa kim loại hiện đang được cắm vào một cái chậu đá. “Thật ra tôi không biết liệu Carrie có muốn thấy nó không, nhưng tôi mang nó đến chủ yếu để cho cô và mọi người xem.”

“Chỉ cần cái bánh thật đẹp bằng một nửa cái bánh giả này là đã tuyệt lắm rồi,” Sarah nói. “Cô thật tài giỏi.”

Hugo, trước sự bối rối của Elsa, đã bắt đầu tha thẩn xung quanh để chụp ảnh. “Xin lỗi,” anh nói khi bắt gặp vẻ lo lắng của cô. “Tôi đang chụp vài bức ảnh tự nhiên trước đám cưới.”

“Đúng vậy,” Sarah nói. “Mandy cứ khăng khăng bắt Hugo tới đây.” Cô thở dài. Cô vẫn chưa quen làm việc cùng anh. Những cảm xúc của cô đang bị xáo trộn và cô không thích như thế. Cô khó mà tỏ ra chuyên nghiệp như lúc bình thường khi có mặt anh nhưng cô không thể không vui mừng khi được gặp anh. Cô cảm thấy rất bối rối.

“Quả là hữu ích khi có một người sẵn sàng ăn bánh ngọt ở bên cạnh,” Bron nói. “James đã không ăn nó nữa.”

“Không phải mãi mãi, chỉ trong một vài ngày thôi,” anh nói.

“Tôi phải lấy các mẫu thiết kế của tôi ra,” Elsa nói, đi tới một cái tủ lớn trong góc phòng. “Tôi có bốn mẫu thiết kế ở đây và đủ các mẫu vải để cô ấy xem trông chúng sẽ thế nào khi được chồng lên nhau.”

“Ôi chao,” Bron nói, nhìn vào bản vẽ của Elsa. “Chúng đẹp như trong truyện cổ tích vậy.”

“Anh thích cái này nhất,” Laurence nói.

“Đó là váy của Lily,” Elsa nói. “Em đã hoàn thiện nó. Nó nằm dưới lớp vải phủ đằng kia kìa.”

“Ừm. Nó đơn giản hơn tất cả những cái này,” Laurence tiếp tục.

“Tôi không nghĩ Carrie muốn những kiểu đơn giản,” Bron nói.

“Chà, chúng ta sẽ biết điều đó ngay thôi,” Hugo nói, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cô ấy tới rồi kìa!”

Sarah quan sát khi Elsa nói chuyện với Carrie và Mandy về những mẫu thiết kế của cô ấy. Cô cảm thấy rất ấn tượng. Từ khi Elsa bị buộc phải mặc váy phù dâu chưa đầy hai tháng trước, cô ấy đã biến thành một người tự tin hơn rất nhiều. Cô ấy vẫn luôn xuất sắc trong công việc nhưng bây giờ ở cô ấy còn toát lên một vẻ rạng rỡ, linh lợi mà trước kia không hề có. Cô cảm thấy Laurence ắt hẳn đã đóng góp công lao không nhỏ trong chuyện này.

Bron cũng rất xuất sắc. Carrie và Mandy đã ăn khá nhiều bánh so với những người quá quan tâm tới việc giữ gìn vóc dáng mảnh mai, và Carrie thích mê những cái bánh giả đến nỗi cô ấy sẽ yêu cầu xếp một loạt bọn chúng dọc theo lối xe chạy nếu cô ấy không bị gàn lại bởi Mandy và Sarah và cô nàng Bron đang kinh hoảng.

Món dụng cụ ấn tượng dùng để đỡ cái bánh thật đã được trầm trồ khen ngợi và những bức phác họa cho sản phẩm cuối cùng đã được công nhận là thứ Carrie muốn có.

James và Laurence đã chuồn đến quán rượu ngay khi có cơ hội đầu tiên. Bây giờ Hugo là người đàn ông duy nhất còn lại trong phòng, chụp ảnh, pha trò, nhẹ nhàng đùa giỡn. Sarah cố gắng không nghĩ đến anh và tới gia nhập với Carrie và Elsa bên bản vẽ của Elsa.

“Tôi chọn cái này, Sarah ạ,” Carrie nói, gõ gõ vào bức phác thảo. “Chỉ có điều nên đính thêm nhiều pha lê hơn. Tôi muốn mình lấp lánh như một nàng tiên!”

Sarah nhìn vào bản vẽ và thấy nó đã khá lung linh. “Cô muốn đính thêm pha lê vào đâu nữa, Carrie? Tôi thấy chẳng còn chỗ nào để cô có thể nhét vừa chúng nữa cả.”

“Dọc theo những đường may nổi của ngực váy,” Elsa nói. “Chúng sẽ thu hẹp dần thành một điểm và rồi xòe ra khi tà váy xẻ đôi. Hãy hình dung ra kiểu ngực váy của Nữ hoàng Elizabeh đệ Nhất.”

“Bà ấy còn được gọi là Nữ hoàng Tiên, đúng không?” Bron nói.

“Hình như vậy,” Hugo đồng ý, chụp ảnh Mandy và Carrie bên nhau, đang chỉ vào một mảnh vải nylon đính pha lê ánh lên như tơ nhện.

“Cô có định đeo thêm đôi cánh không?” Bron hỏi. “Để hoàn thiện vẻ tiên nữ?”

Sarah bắt gặp vẻ mặt kinh hoàng của Elsa.

“Không,” may mắn thay, Carrie nói. “Tôi nghĩ điều đó sẽ hơi lố bịch.”

Vài người thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Cô có thể hoàn thành nó trong vòng ba tuần không?” Sarah khẽ hỏi, trong khi Carrie lại đang tạo dáng cho Hugo chụp ảnh.

“Có chứ,” Elsa nói. “Tôi sẽ phải làm rất gấp rút, nhưng bây giờ tôi cũng chẳng có việc gì khác. Có thể một cô bé thực tập sẽ tới giúp tôi đính những viên pha lê.”

“Còn những chiếc váy cho phù dâu?” Mandy, người luôn sẵn sàng đưa ra những đòi hỏi thay cho Carrie, bây giờ có vẻ bối rối vì Carrie không những không chọn váy cưới trước, mà cô ấy còn rất mập mờ với trang phục của các phù dâu.

“Chúng sẽ đơn giản hơn váy của Carrie nhiều,” Elsa nói. “Vì vậy mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

“Tôi vừa nảy ra một ý,” Carrie nói. Mọi người đều nín thở. “Mặc dù đôi cánh có vẻ lố bịch với tôi, nhưng trông chúng sẽ rất đáng yêu đối với những cô bé. Mọi người có nghĩ thế không?”

Elsa kiên quyết. “Nếu tôi đơn giản hóa váy của chúng hơn nữa, chúng có thể có đôi cánh. Tôi nghĩ đôi cánh sẽ khá dễ thương và tôi hoàn toàn có thể làm được chúng, nhưng với lượng pha lê hiện có trên mẫu thiết kế, chúng sẽ khiến cái váy trở nên quá rườm rà.”

“Ồ, được thôi! Cô quyết định dùng bao nhiêu trang kim thì tùy cô, miễn là tôi có thể có những đôi cánh,” Carrie nói.

“Cừ lắm, Elsa,” Bron và Sarah thì thầm.

Khi mọi chuyện đã được giải quyết và mọi người có vẻ hài lòng, hoặc sẽ hài lòng, với những chiếc váy và cái bánh, Mandy nhìn đồng hồ và nói, “Tôi nghĩ chúng ta nên đi thôi, cưng à.

Thật là tuyệt phải không! Cô hẳn rất hài lòng vì Carrie cuối cùng đã quyết định chọn chiếc váy nào, Elsa nhỉ.”

“Tôi nghĩ đó là sự lựa chọn tuyệt vời,” Elsa đồng ý, kìm nén nỗi tức giận mà cô đã chịu đựng bao ngày qua khi không biết mình sẽ phải làm gì cho đến phút chót. “Và nếu chị muốn một cái cổ áo xếp nếp dựng đứng thì hãy cho tôi biết. Nó có thể làm cho Carrie trông càng giống một nàng tiên hơn.”

Sau nhiều nụ hôn gió chào tạm biệt, Mandy và Carrie cuối cùng cũng rời đi.

“Cô có vẻ khá căng thẳng, Sarah ạ,” Elsa nói, cô rõ ràng đang rất hào hứng.

Sarah nhún vai. “Có lẽ bây giờ tôi sẽ phải tìm một cỗ xe ngựa xinh đẹp được kéo bởi hai con ngựa trắng, để hợp với cái chủ đề thần tiên này. May mắn là tôi nghĩ tôi biết một cỗ xe như thế.” Cô nhìn bạn mình với vẻ nghiêm túc. “Cô thật tuyệt vời, Elsa ạ. Cô đã đối phó với Carrie quá tốt. Tôi biết tôi có thể tuyệt đối tin tưởng cô. Chiếc váy này sẽ mang lại cho cô cả một gia tài, tôi hứa đấy. Cô sẽ phải thuê một nhân viên thực thụ, đừng bận tâm đến những cô bé thực tập.”

“Chà, cảm ơn vì đã chọn tôi may váy cho Carrie,” Elsa nói, ôm Sarah.

“Cả cô nữa, Bron, cái bánh ngon lắm, những cái bánh giả trông cũng rất tuyệt vời…”

Họ sẽ còn tiếp tục khen nhau lâu hơn nữa nếu Hugo không khoác một tay vào cánh tay Elsa và tay kia vào cánh tay Sarah. Anh nhìn thẳng vào Bron với ánh mắt mạnh mẽ, tập trung hết sức mạnh của vẻ lịch thiệp. “Nào, các quý cô. Hãy đến nhập cuộc với những người còn lại ở quán rượu. Chúng ta có nhiều điều cần chúc mừng lắm đấy.”

“Tôi thực sự phải bắt tay vào việc ngay,” Elsa nói.

“Không. Hôm nay là Chủ nhật, cô có thể uống rượu mừng trước, rồi sau đó hẵng làm việc. Cô cũng vậy, Sarah ạ. cả Bron nữa. Không ai được nhấc một ngón tay cho đến khi các cô biết được mình đã làm tốt thế nào. Đi nào.”

“Anh ta cực kỳ độc đoán, đúng không?” Sarah nói với Bron, vẫn khoác tay Hugo.

“Ừm,” Bron đồng ý. “Tôi khá thích điều đó!”

Sarah không nói gì nhưng cô quyết định rằng vào thời khắc đặc biệt đó cô cũng khá thích điều đó.

***

James và Laurence đang ngồi giữa những tờ báo Chủ nhật. Họ rõ ràng đã được tận hưởng một khoảng thời gian nhàn nhã trong khi những người khác bận bịu với Carrie. Họ đều đứng dậy và ba cô gái len lỏi vào giữa họ và ngồi phịch xuống những cái ghế bành mềm.

“Nào,” Hugo nói. “Đây là một buổi uống mừng. Chúng ta có muốn sâm banh không?”

“Tôi đồ rằng mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp?” James nói.

“Đúng vậy,” Elsa nói. “Nhưng tôi không uống sâm banh đâu, cảm ơn, Hugo. Tôi không muốn làm một kẻ phá đám nhưng lát nữa tôi thực sự phải làm việc và tôi đã khá mệt rồi.” Cô liếc nhìn Laurence, anh nháy mắt đáp lại cô. Một phần trong cô muốn được ở đây với riêng mình Laurence. Cô hy vọng họ sẽ có ít nhất một khoảnh khắc riêng tư để sắp xếp một cuộc hẹn khác trước khi anh lại bắt đầu vội vã đi đâu đó.

“Tôi muốn một ly vang trắng,” Bron nói, không như những người khác, lát nữa cô không phải làm việc.

“Sarah,” Hugo nói. “Còn cô? Nếu cô thích sâm banh, tôi chắc chắn có thể thuyết phục họ bán nó theo ly.”

Cảm thấy xúc động, Sarah mỉm cười với anh trong một vài giây. “Không, cảm ơn. Thứ tôi thực sự muốn uống là một ly bưởi ép pha soda.”

“Cô chắc chứ? Tôi biết cô thích một chút sâm banh.” Anh cười với cô.

Sarah bắt đầu nhận thấy các bạn của cô đang theo dõi cuộc trao đổi này và cô khẽ đỏ mặt. Cô gật đầu và quay sang James, người ngồi cạnh cô. “Cái giá đựng bánh đó tuyệt thật đấy!” Và họ tán gẫu về chuyện bạn có thể tạo ra nó dễ dàng thế nào nếu bạn biết cách.

Hugo mang đồ uống quay lại và khi anh chia chúng cho mọi người, Sarah lại thấy mình thắc mắc về Electra. Mặc dù cô ta cực kỳ hấp dẫn, nhưng nếu anh đã quen biết cô ta quá lâu, chắc chắn anh phải thấy cô ta không phù hợp với anh chứ? Hay đó chỉ là mơ tưởng của cô? Có lẽ họ hoàn toàn hợp nhau. Có lẽ anh muốn một điều gì đó hơi khác biệt, kỳ lạ, một người thích phiêu lưu và sẽ không kè kè bên cạnh anh suốt ngày.

“Này, Hugo,” Laurence hỏi, xen vào những ý nghĩ của cô. “Anh có phát chán với chuyện váy vóc của cánh đàn bà con gái này không?” Anh nháy mắt với Elsa, cô đỏ mặt, mỉm cười và nhìn xuống đất.

“Ờ…” Hugo bắt đầu nói.

“Anh ấy cực kỳ giỏi,” Bron nói. “Tôi đã xem khá nhiều tác phẩm của anh ấy trong các cuốn album của Sarah – thật tuyệt vời!”

“Chà, cảm ơn cô, Bron.” Hugo cúi đầu. “Nhưng đó không phải là tất cả những gì mà tôi làm.”

“Đúng vậy,” Elsa nói. “Bộ sưu tập ảnh của anh ấy rất ấn tượng.”

Hugo lại cúi đầu và cười.

Sarah đã luôn phân vân liệu cô có nên thú nhận là đã đến thăm triển lãm của anh trước cả khi nó mở cửa không. Bây giờ sẽ là thời điểm thích hợp, nhưng liệu cô có bị coi là một kẻ rình rập? Cô quyết định phải dũng cảm. “Thật ra, Hugo ạ, tôi đã định nói với anh điều này. Anh biết cái triển lãm mà anh tham gia chứ?”

Anh cười. “Tôi nghĩ là có. Xét cho cùng, tôi đã tham gia nó mà.”

“Ờ, tôi đã đến xem nó. Lúc đó tôi cũng đang có việc ở gần đấy.” Đây là một lời nói dối, nhưng chỉ là một lời nói dối chẳng mấy tai hại. “Vì vậy tôi đã ghé qua đó. Nó lúc ấy vẫn còn chưa mở cửa.” Cô cười và nhấp một ngụm từ ly của mình. “Nhưng tôi đã gặp bạn anh.” Cô không nhắc đến tên cô ta bởi vì như thế sẽ tạo cảm giác rằng cô quan tâm đến nó đủ để ghi nhớ. “Tên cô ta là gì ấy nhỉ?”

“Electra.”

“Đúng rồi! Một cô gái đáng yêu. Cô ấy đã dẫn tôi đi một vòng. Anh thật sự rất giỏi, Hugo ạ. Anh đang lãng phí tài năng với các đám cưới…” Đột nhiên cô cảm thấy khá e dè.

Elsa và Bron liếc nhìn nhau, bối rối. Tại sao Sarah chưa hề nhắc đến chuyện này?

“Vậy là cô đã xem nó?” Anh háo hức rướn người về đằng trước. Phong thái ung dung tự tại quen thuộc có vẻ đã rời bỏ anh.

“Vâng. Tôi đã nói mà. Tôi nghĩ nó thật tuyệt vời.”

“Nhưng bức ảnh chụp cô. Tôi đã định xin phép…” Anh ngập ngừng, có vẻ không tự tin. Điều đó chẳng giống anh chút nào và Sarah khá xúc động. Anh chàng Hugo tự tin, quả quyết đang lo lắng về sự đồng ý của cô. Rồi cô tự nhủ mình đừng quá ngớ ngẩn như thế. Họ là đồng nghiệp; anh đang tỏ ra chuyên nghiệp, muốn đảm bảo rằng anh đã không phá vỡ bất cứ quy tắc nào.

“Anh có xin phép tất cả những người anh chụp ảnh không – hiển nhiên là anh sẽ làm thế với những người nổi tiếng, nhưng còn tất cả những người còn lại?” Cô tò mò. Việc đó cũng mệt lắm đấy.

“Ờ, không phải lúc nào cũng vậy. Nhưng tôi muốn xin phép cô.”

Sarah trở nên hứng thú với những hơi nước ngưng đọng trên ly nước của cô. “Đó là một bức ảnh đẹp.”

“Ảnh gì vậy?” James hỏi.

“Chỉ là một bức ảnh chụp Sarah ở đám cưới của Ashlyn,” Hugo nói. “Với một trong hai cô bé phù dâu.” Lúc này giọng anh có vẻ hờ hững. Sarah nghĩ cô hẳn đã hiểu lầm sự lo lắng của anh lúc nãy.

Laurence, người nãy giờ nửa nghe chuyện nửa xem chuyên mục ô tô của tờ báo, ngẩng lên. “Có phải anh vừa nhắc đến Electra Handforth-Williams không?” anh hỏi.

“Đúng vậy. Anh biết cô ấy à?” Hugo hỏi.

“Tôi mới gặp cô ấy vài lần. Lần nào cô ấy cũng có vẻ đang trên đường đến một đất nước xa xôi nào đó. Cô ấy có vẻ là một người ưa xê dịch.”

“Phải đấy,” Sarah nói, đánh bạo bình luận về Electra khi cô ấy đã trở thành chủ đề trò chuyện chung. “Rất có máu phiêu lưu.” Sarah cảm thấy ánh mắt chăm chú của Hugo đang nhìn cô nhưng cô lờ nó đi.

“Tôi đã đi quanh châu Âu bằng tàu hỏa sau khi tốt nghiệp,” Elsa nói, “Với một người bạn. Tôi yêu châu Âu nhưng tôi không nghĩ tôi có thể an cư lạc nghiệp ở bất cứ đâu ngoài nước Anh.”

“Anh cũng có cảm giác như vậy đấy,” Laurence nói.

Sarah đang nhìn Hugo, cô thấy anh gật đầu và nghe anh nói, “Tôi cũng thế. Tôi yêu đất nước này, không thể tưởng tượng nổi mình sẽ sống ở bất cứ nơi nào khác. Một ngôi nhà ở miền quê, những con chó và lũ trẻ – ít nhất là ba đứa…” Cô nhìn chằm chằm vào cái ly rỗng của mình. Vậy thì Hugo đang làm gì với Electra vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.