Mùa Cưới

Chương 21



Sarah cảm thấy nghẹt thở và toàn thân như cạn kiệt sức lực. May là cô đang ngồi, cô nghĩ khi cố gắng hết sức để tỏ ra bình thản. Trước lúc đó, cô không hề biết rằng những cảm xúc cô dành cho Hugo đã thay đổi nhiều đến thế. Từ cảm giác bực tức và không chắc chắn về anh, cô đã nhận ra cô không chỉ bị anh thu hút, mà còn thích và tin tưởng anh. Đó là thứ cảm xúc mà nhiêu năm rồi cô không hề có. Và giờ thì cô được nghe cái tin sét đánh này đây.

“Ờ… chà,” Hugo nói, rõ ràng khá bối rối.

Sarah biết anh đang nhìn cô nhưng cô cứ dán mắt vào một giọt cà phê nhỏ xíu mà ai đó đã làm rớt.

Khi cô nghĩ về chuyện xảy ra sau đám cưới của Ashlyn, cho dù đó chỉ là những nụ hôn, cô cảm thấy buồn nôn. Nếu anh ta đã đính hôn, vậy thì lúc anh ta hôn cô và còn mời cô đi chơi, anh ta hẳn đã bị ràng buộc. Phải chăng anh ta đang bắt cá hai tay? Cô không thể tin nổi tại sao cô lại để mình bị lừa phỉnh như thế. Chí ít cô có thể tự chúc mừng mình vì đã không đồng ý đi chơi với anh ta và không chủ động khuyến khích anh ta mời cô một lần nữa.

“Tớ nghe nói cô ấy nóng lòng kết hôn với cậu đến phát điên lên,” Rupert trêu.

“Tớ nghĩ Sarah sẽ nói cô ấy bị điên thật nên mới muốn lấy tớ,” Hugo vui vẻ đồng tình.

Sarah phải quyết tâm lắm mới dám nhìn vào mắt anh. Cô phải trấn tĩnh lại. Cô vừa gặp một cú sốc, thế thôi. Cô đã cho phép mình hy vọng, nhưng những người khác không cần biết chuyện gì đang diễn ra trong lòng cô vào lúc đó. “Ồ, vâng. Tôi chắc chắn sẽ nói thế.”

Trong một thoáng, họ nhìn thẳng vào nhau. Sarah nghĩ cô có thể trông thấy vẻ hối lỗi hiện lên trên gương mặt Hugo – một nỗ lực giải thích – nhưng nó không khiến cô cảm thấy khá hơn chút nào. Anh nghĩ cô là loại người gì chứ? Một đối tượng để chinh phục à?

“Sarah quá hoài nghi so với một nhà tổ chức đám cưới,” Hugo tiếp tục. Có lẽ cô đã tưởng tượng ra vẻ mặt đó. Anh ta chẳng tỏ ra ăn năn hối cải chút nào.

Cảm giác mình bị chế nhạo là cú đòn thức tỉnh mà cô cần. Cô sẽ không để chuyện này làm ảnh hưởng đến cô. Cô mạnh mẽ, tài giỏi và hơn hết là một người hoàn toàn chuyên nghiệp. Và đó là cuộc đời của anh ta – cô quan tâm làm gì chứ? cô kiên quyết tự nhủ. “Không quá hoài nghi – chỉ hoài nghi vừa đủ thôi.”

Fenella cười, rõ ràng chẳng biết gì về cú sốc mà Sarah vừa gặp phải trong hai phút qua. “Cô quả là lý trí. Bố mẹ tôi phàn nàn rằng ngày nay người ta không còn kiên trì với hôn nhân và bỏ nhau ngay khi gặp rắc rối đầu tiên. Nhưng tại sao người ta phải chung sống bên nhau mãi mãi nếu người ta không hạnh phúc chứ? May mắn là Rupes và tôi có nhiều điểm chung. Chúng tôi rất hợp nhau.” Cô mỉm cười trìu mến với chồng.

“Chị rất may mắn đấy,” Sarah nói, “nhưng nói chung tôi nghĩ ngay từ đầu chúng ta không nên kết hôn thì tốt hơn. Nhưng làm ơn đừng nói với ai nhé. Nó sẽ rất bất lợi cho công việc của tôi.” Mọi người cười ồ. “Bây giờ tôi có thể đi tham quan một vòng quanh ngôi nhà không?”

Những chiếc ghế trượt ken két trên sàn nhà lát đá khi mọi người đứng dậy và Sarah tự hỏi liệu Electra (một cái tên mới hay ho làm sao!) có phải là cô gái mà cô đã thấy đi cùng Hugo ở London không. Bất chấp tất cả những lời quở mắng với chính mình, tại sao cô lại mất cảnh giác đến mức nghĩ rằng anh ta có thể thực sự thích cô? Tại sao cô lại ngốc nghếch như thế chứ? Tuy nhiên, họ phải làm việc cùng nhau và sự chuyên nghiệp của cô sẽ giúp cô vượt qua.

“Vậy,” Fenella nói. “Em sẽ dẫn họ đi nhé? Hay là anh?” Cô nói với chồng mình.

“Tất cả cùng đi đi,” Hugo nói. “Tớ cũng muốn xem nó và Fen có thể không trả lời được hết tất cả những câu hỏi mang tính kỹ thuật của tớ.”

“Anh thành kiến giới tính đến mức không thể chịu đựng nổi, Hugo ạ,” Fenella phàn nàn một cách hiền hòa.

Hugo đủng đỉnh nở nụ cười nửa miệng sẽ khiến bất cứ cô gái nào xốn xang trong lòng, Sarah thừa nhận – nhưng không phải là cô, không phải bây giờ. Cô sẽ không bao giờ ngớ ngẩn đến mức nghĩ về anh một lần nữa. Ơn Chúa vì trước đây cô đã không mất cảnh giác quá mức! Cô cảm thấy mình đã thoát nạn trong gang tấc. Nếu bạn có thể hôn một cô gái như anh ta đã hôn cô khi bạn đã đính hôn với người khác, thì bạn là một tên vô lại đồi bại, bẩn thỉu, đáng khinh và không đáng tin cậy. Cho dù bạn quyến rũ đến mức nào.

“Mọi người đợi tôi lấy máy ảnh đã nhé?” Anh nói. “Vài bức ảnh có thể rất hữu ích.”

“Cậu định trưng bày hình ảnh ‘trước khi tu sửa’ của nó à?” Rupert hỏi.

Anh mỉm cười. “Tớ nghĩ Sarah có thể sử dụng chúng. Cô ấy có một khách hàng là một ngôi sao nổi tiếng hàng đầu và cô ta có thể thích tổ chức đám cưới ở Somerby.”

Sau khi Hugo đi, Fenella nói với Sarah, “Khách hàng của cô là ai thế? Hay cô không thể nói ra?”

“Tôi e rằng tôi không thể nói được, nhưng tôi rất muốn cô ấy chọn nơi này. Ngôi nhà này có vẻ cũ kỹ quá nhỉ? Ồ, xin lỗi, tôi khiếm nhã quá phải không?”

“Khiếm nhã nhưng có thể thông cảm được. Đi nào,” Fenella nói, “tôi sẽ dẫn cô tham quan nó. Thực ra khung sườn của nó không quá tệ, như cô có thể nhận thấy. Mái nhà hầu như vẫn còn lành lặn và không quá ẩm thấp. Có mọt gỗ nhưng chúng tôi không phát hiện ra chỗ nào bị mục khô. Chúng tôi đã kiểm tra rất kĩ lưỡng trước khi chuyển tới đây.” Cô nhăn mặt. “Bố mẹ tôi cứ nhất mực phản đối. Họ muốn chúng tôi bán nó và mua nhà ở chỗ nào hợp lý hơn. Chúng tôi đã gọi một thợ sửa mái đến vào ngày mai để kiểm tra một chỗ mà Rupert đang lo lắng. Nó không được ổn lắm. Rupert, bao giờ Hugo quay lại thì anh và anh ấy đi tìm bọn em sau nhé?”

Hai người phụ nữ rời căn bếp rộng thênh thang và đi qua cánh cửa bọc nỉ màu xanh ra hành lang. Sarah dừng lại và nhận thấy trần nhà đen sì vì lớp bụi bám đã tồn tại hàng thế kỷ nhưng sàn nhà được lót ván gỗ và còn khá tốt. Lúc đó Sarah không thể quyết định liệu nó có cần quét thêm vài lớp sơn không, hay nó sẽ đẹp hơn nếu được giữ nguyên trạng.

Phòng khách đẹp tuyệt, với những ô cửa sổ uốn cong theo hình bán nguyệt kéo dài từ sàn đến trần nhà hứng trọn ánh nắng mùa hè. Nó cũng có một cái sàn lót gỗ mà, theo con mắt của một kẻ không chuyên như Sarah, chỉ cần được đánh bóng thật kỹ. Các bức tường vẫn còn vết tích nham nhở của lớp giấy dán tường trông giống một bức bích họa hơn là giấy, mặc dù họ vẫn có thể nhận ra một mẫu hoa văn được lặp lại. Những cánh chim thiên đường nhẹ nhàng bay giữa những giàn dây leo và những cột đá cổ. Xa xa là các kim tự tháp và những ngọn đồi nhấp nhô.

“Giấy dán tường đẹp quá,” Sarah nói.

“Thật không? Chúng tôi đang hy vọng tìm được một thợ phục chế giấy để chỉ bảo chúng tôi cách khắc phục nó. Nếu chúng tôi là triệu phú, chúng tôi sẽ cho sao chép nó và sau đó dán lại toàn bộ,” Fenella nói.

“Ngay cả trong tình trạng này, nó vẫn thật tuyệt vời,” Sarah nói. “Thực ra, tôi không chắc nó có còn gây ấn tượng mạnh đến thế không nếu không có nhiều mảng bị thiếu như vậy. Nó có thể trở nên quá nhàm chán.”

“Chúng tôi cũng nghĩ thế, nhưng có lẽ có một cách dung hòa được hai điều đó.” Fenella ngừng lại.

“Cô nghĩ cô có thể thuyết phục được khách hàng của cô đến đây không? Ý tôi là, hãy đối mặt với sự thật, mặc dù chúng tôi đã bắt tay vào việc, nhưng nó vẫn chưa được sửa sang nhiều, như cách nói của một nhân viên môi giới bất động sản. Nếu là tôi thì tôi sẽ nói là nó thật cũ nát.”

Sarah bất bình trước sự mô tả này. “Không, không phải là cũ nát! Vẻ thanh lịch đã nhuốm màu thời gian, nét trang nghiêm đang dần lụi tàn, chất quý tộc đang ngày một phai nhạt, bất cứ điều gì tương tự như thế – nhưng không phải là cũ nát!”

Fenella cười. “Được rồi, được rồi. Nhưng cô sẽ thuyết phục được cô ấy chọn nó chứ?”

“Thành thực mà nói, tôi không chắc lắm. Cô ấy rất kiên quyết với ý tưởng về một nhà thờ truyền thống ở vùng đồng quê nước Anh, và tôi cần phải xem nốt phần còn lại của ngôi nhà đã. Và dĩ nhiên chuyện này còn phụ thuộc vào việc liệu chị có thể xin được giấy phép kịp thời không.”

“Ồ, các chàng trai đây rồi,” Fenella reo lên khi nghe thấy những giọng nói vang vọng qua ngôi nhà trống. “Cô đã gặp Electra chưa, Sarah?”

“Chưa.”

“Cô sẽ thích cô ấy. Cô ấy thú vị lắm.”

Sarah gượng cười, như thể viễn cảnh gặp Electra tuy không đứng đầu danh sách những sự kiện được mong muốn nhất, nhưng chí ít cũng không phải nằm cuối cùng. Thực ra, cô cảm thấy thà bị đụng độ với con quái vật Godzilla đang nổi giận còn hơn là phải gặp cô ta. “Đây là một ngôi nhà xinh đẹp,” Sarah nói với Rupert khi cánh đàn ông tới chỗ họ. “Tôi rất nóng lòng muốn xem phần còn lại của nó.”

“Thư viện ở đằng này,” Fen nói. “Đây là nơi duy nhất không có một cái sàn nhà tử tế.” Cô mở cánh cửa đôi dẫn vào một căn phòng cũng rộng lớn như phòng khách.

“Hãy lát một thứ gì đó xuống để che phủ nó và sơn nó thành màu trắng,” Hugo nói, giơ máy ảnh lên.

Ít nhất thì trong khi Hugo chụp một loạt ảnh từ mọi góc độ có thể nghĩ đến, cô không phải nói chuyện với anh, và Rupert và Fenella cũng thế. Điều này thật có ích. Cô không muốn họ lại nhắc đến chủ đề Electra. Khi nào ra về, Sarah tin rằng cô sẽ cảm thấy hoàn toàn bình thường với chuyện Hugo có một vị hôn thê – không hiểu sao cô lại cho phép anh ta trú ngụ trong vùng thùy não cảm xúc của cô dù chỉ trong một phần tỷ giây cơ chứ. Nhưng từ bây giờ, cô sẽ kiểm soát chặt chẽ thứ tình cảm ủy mị ấy.

“Để xem đằng này có gì nào,” cô nói với vẻ dứt khoát và bước đi như thể cô chỉ đang nghĩ đến khách hàng của mình, địa điểm này và sàn nhà.

“Đây chính là ‘con át chủ bài’,” Rupert nói, dẫn họ qua cánh cửa của một phòng làm việc đóng ván ô.

“A, nhà nguyện,” Hugo nói. “Thật đáng kinh ngạc!”

“Nó mới được xây thêm thôi,” Fenella nói. “Một trong các cụ tổ của Rupe đã kiếm được cả núi tiền nhờ làm một công việc ám muội là buôn bán nô lệ – đại khái là bóc lột người khác – và chuộc lại tội lỗi của cụ bằng cách xây nên căn phòng này. Thật ra, tôi không thích nó lắm.”

Cái trần uốn vòm cao, sàn nhà cẩm thạch và ba ô cửa sổ kính màu ở phía cuối khiến nó, trong con mắt của Sarah, trông giống một cái nhà thờ nhỏ hơn là một chỗ chỉ dành riêng cho gia đình cầu nguyện. Trên thực tế, cô từng tổ chức các đám cưới trong các nhà thờ có cảm giác nhỏ bé hơn thế này nhiều.

“Nó là một ví dụ gần như hoàn hảo cho sự phục hưng Giáo Hội Thượng Phái,” Rupert nói. “Không hẳn là bản sao của những nhà thờ cổ xưa hơn nhiều nhưng nó gợi nhắc đến những nhà thờ thời Trung cổ tuyệt vời nhất và thể hiện rõ sự trở lại với truyền thống coi trọng việc tế lễ.”

“Cậu có vẻ rất am tường,” Hugo nói. “Cậu đã nghiên cứu về nó, đúng không?”

“Đương nhiên.” Rupert cười, hơi vênh váo. “Bây giờ tớ đã gần thành một chuyên gia rồi.”

“Đừng khuyến khích anh ấy, Hugo,” Fenella nói. “Anh ấy sẽ huyên thuyên hàng tiếng đồng hồ mất.”

“Điều tôi cần biết là,” Sarah nói, nóng lòng muốn nghe câu trả lời, “anh chị có thể dùng nó cho các đám cưới không? Kiếm giấy phép cho ngôi nhà là một chuyện, nhưng nếu anh chị có thể tổ chức phần nghi thức hôn lễ ở đây thì quả là lý tưởng.”

Fenella và Rupert nhìn nhau. “Đó là điều chúng tôi đang hy vọng,” Fenella nói. “Giống như cô, chúng tôi nghĩ tổ chức tiệc cưới trong ngôi nhà sẽ là một điều tuyệt vời, nhưng nếu người ta có thể làm hôn lễ trong nhà nguyện nữa thì, chao ôi, sẽ càng tuyệt vời hơn nữa.”

“Các bà cô của tôi, những người để lại ngôi nhà này cho tôi, luôn nghĩ ra các kế hoạch kiếm tiền và tôi biết họ đã bàn về các đám cưới, nhưng tôi không rõ liệu họ đã đi xa tới mức xin giấy phép cho nó chưa.”

“Chúng tôi đã không sâu sát chuyện lo liệu lấy giấy phép cho nhà nguyện vì chúng tôi nghĩ ngôi nhà này đang trong tình trạng quá tồi tệ nên không thể sử dụng được,” Fenella giải thích. “Dù sao thì lúc đó chúng tôi cũng không biết chúng tôi muốn làm gì. Gần đây chúng tôi mới quyết định ngôi nhà cũng cần kiếm ra tiền chứ không chỉ riêng chúng tôi.”

“Nó đã được làm lễ thánh hiến chưa?” Hugo hỏi. “Nếu vậy thì hai bạn vẫn có thể tổ chức các đám cưới ở đây.”

Fenella lắc đầu. “Chúng tôi cũng không biết điều đó. Xin lỗi vì đã mù mờ như thế. Chúng tôi chuyển đến đây chưa được lâu lắm.”

“Tôi biết,” Hugo nói. “Tôi đã tham dự bữa tiệc chuyển nhà của hai người khi hai người rời nhà cũ mà.”

Sarah cảm thấy vào bất cứ lúc nào cô cũng có thể phải nghe thấy những chi tiết đáng ngại về những gì Hugo làm ở bữa tiệc đó, những người anh đã gặp, hay đi về nhà cùng, và việc Electra thú vị biết chừng nào. Cô muốn quay lại chủ đề chính. “Vậy ta có phải đi xuyên qua ngôi nhà để vào trong nhà nguyện này không? Tôi chỉ thắc mắc…”

“Không!” Rupert vui vẻ ngắt lời cô. “Ưu điểm của nó” – anh sải bước qua lối đi giữa hai hàng ghế để sang phía bên kia – “là nó có lối thông ra với thế giới bên ngoài. Do đó những người địa phương cũng có thể sử dụng nó. Hồi đó từng có một chuyện xảy ra khiến nhà thờ địa phương phải đóng cửa, vì vậy cụ tổ của tôi, người lúc ấy đang xây dựng nhà nguyện này, đã xây thêm một cánh cửa phụ.”

“Quá tuyệt vời,” Sarah nói, gần như run lên vì phấn khích và lo lắng. Làm ơn, cô lẩm bẩm, đừng chỉ cho tôi xem địa điểm tuyệt vời này rồi sau đó lại nói là nó không sử dụng được. “Tôi sẽ rất cảm kích nếu anh chị có thể tìm hiểu xem liệu nó đã được cấp phép chưa, hay làm lễ thánh hiến hay bất cứ điều gì đó tương tự như thế. Tôi chắc chắn có thể thuyết phục khách hàng của tôi đến đây, nếu nó là một địa điểm tổ chức đám cưới hợp pháp. Nó sẽ là một địa điểm hoàn hảo.”

“Hãy ngắm nhìn nó từ cửa phụ. Chúng ta sẽ không thể thuyết phục cô ấy đi bộ qua một cánh đồng đang được cày xới,” Hugo nói.

“Chúng tôi có thể xén cỏ,” Rupert nói.

Họ đều ra ngoài qua cánh cửa phụ. Một lối mòn dài, xuất phát từ một khu rừng nhỏ ven đường cái, dốc lên thoai thoải qua đồng cỏ tới cánh cửa nhà nguyện.

“Nếu cô ấy thực sự muốn có đầy đủ những thứ truyền thống,” Hugo nói, “tôi có một anh bạn làm nghề dựng cảnh phim. Anh ấy sẽ biến chỗ này thành một nghĩa địa truyền thống như cô thích.”

“Tôi sẽ cố thuyết phục Carrie không dùng nghĩa địa giả,” Sarah nói. Cô nhận ra khi đã quá muộn rằng cô không nên nói ra tên của Carrie.

“Ôi Chúa ơi!” Fenella nói. “Không phải cô đang nhắc đến Carrie Condy đấy chứ? Tôi rất hâm mộ cô ấy.”

“Dù có những lợi thế về ngoại hình nhưng cô ấy quả thực là một diễn viên giỏi chứ không chỉ là một ‘bình hoa di động’,” Rupert tiếp lời.

“Ừm,” Hugo nói, rõ ràng cũng đang nghĩ về những lợi thế ấy.

Sarah cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Bình thường cô đâu có thiếu chuyên nghiệp thế này – đó chính là lỗi của Hugo chết tiệt! “Ờ, vâng, chính là cô ấy, nhưng làm ơn – tôi năn nỉ anh chị – đừng nói với ai cả! Đáng lẽ tôi không bao giờ được phép thốt ra tên cô ấy như thế. Tôi sẽ bị sa thải!”

“Nhưng cô tự làm bà chủ của mình mà,” Hugo nói.

“Tôi nên đổi nghề khác!”

“Thôi, đừng tự trách mình nữa,” Fenella nói, cảm thấy Sarah thực sự đau khổ. “Chúng tôi sẽ không nói với ai đâu. Chúng tôi chắc chắn sẽ không muốn làm gì ảnh hưởng đến việc cô ấy đến đây. Chuyện đó sẽ thật tuyệt vời!”

“Như thế có nghĩa là chúng ta sẽ phải làm việc cật lực, cưng ạ,” Rupert nói với vợ. Anh quay sang Sarah. “Cô ấy có muốn dùng toàn bộ ngôi nhà không? Kể cả các phòng ngủ?”

Sarah gật đầu, tự hào vì cô đã lại kiểm soát được các cảm xúc. “Chắc chắn anh chị sẽ phải làm rất nhiều việc. Cô ấy có thể muốn sử dụng các phòng ngủ để thay đồ và những việc tương tự, ngay cả khi cô ấy ở trong một khách sạn. Nhưng xét về mặt tài chính, công sức của anh chị sẽ được đền bù xứng đáng.” Cô ngừng lại. “Tôi sẽ đặt cọc trước một khoản kha khá cho anh chị, để anh chị có thể bắt tay vào việc.”

“Chúng tôi cũng có ít vốn nhưng chúng thực sự không đủ. Khoản tiền đặt cọc có trang trải được hết chi phí nếu chúng tôi cần thuê thêm người giúp đỡ không?” Fenella hỏi.

“Tôi sẽ bảo đảm được điều đó,” Sarah nói, vào lúc đó cô đã quyết tâm mang đám cưới của ngôi sao nổi tiếng đến đây bằng bất cứ giá nào. Nó sẽ đưa Somerby lên bản đồ địa điểm tổ chức đám cưới, một việc mà không gì khác có thể làm được.

“Vậy, cô được trả tiền thế nào, nếu đó không phải là một câu hỏi khiếm nhã?” Rupert hỏi.

“Tôi thích đàm phán một mức phí trọn gói cố định nếu có thể,” Sarah nói. “Đó là điều tôi đang làm với Carrie. Không phải nhà tổ chức đám cưới nào cũng làm vậy, nhưng tôi thích thế. Nó cho tôi động lực để mặc cả những giá thấp nhất cho các khách hàng của tôi, do đó họ sẽ tiết kiệm được tiền khi có tôi. Hoặc chí ít,” cô tiếp tục, nghĩ về vài đám cưới mà cô đã tổ chức, “không phải chi quá nhiều tiền hơn mức cần thiết.”

“Vậy chúng tôi sẽ không phải trả tiền cho cô?” Fenella hỏi, nghi ngờ thấy rõ.

“Không! Tôi không nói rằng vài khách sạn lớn không dành cho tôi mức giá ưu đãi, những thứ tương tự như thế, nhưng tôi không nhận tiên lót tay. Tôi muốn mình trung lập, vì vậy tôi luôn tìm kiếm địa điểm hoàn hảo cho từng khách hàng.”

“Rất có đạo đức nghề nghiệp,” Hugo lẩm bẩm.

Sarah lườm anh một cái, nhưng nhận ra cô giận mình hơn là giận anh.

“Tuyệt quá!” Fenella nói, đột nhiên trở nên mơ màng.

“Vâng,” Sarah đồng ý và rồi nhớ ra – đám cưới của em gái cô. Cô quay sang Hugo. “Từ Steeple Colby tới đây thì mất bao lâu…”

Hugo có thể là một gã đểu cáng, nhưng trí óc anh ta rất nhanh nhạy, “Ồ, đám cưới của em gái cô hả?

Cô gật đầu.

“Không chắc lắm. Có lẽ là một tiếng.”

Sarah nhắm mắt trong khi tính toán. Cô có thể rời đám cưới của em gái vào lúc nào thì hợp lý, nếu không tính đến cái thực tế rằng cô không nên rời khỏi đó? Cô có thể ở bên Carrie tối thiểu là bao lâu trước khi hôn lễ diễn ra, mặc dù Elsa và Bron sẽ có mặt bên cạnh cô ấy, giúp cô ấy mặc váy và những việc khác tương tự? Khi cô mở mắt ra, cô vẫn chưa tìm được câu trả lời. Fen và Rupert có vẻ băn khoăn. “Xin lỗi – anh chị không cần lo lắng gì cả. Chỉ là em gái tôi đã chọn ngày kết hôn trùng với Carrie Condy.”

“Và cô ấy không thể đổi…”

Sarah ngắt ngang câu hỏi của Fenella. “Đám cưới được tổ chức ở nhà thờ chỗ bố mẹ chồng sắp cưới của con bé, họ đã đăng ký ngày và con bé đang mang thai. Họ sẽ không thể kiếm được một ngày thứ Bảy nào khác trong nhiều tuần liền sau đó, và khi kiếm được thì có lẽ cái bụng bầu đã lộ rõ rồi.”

“À,” Fenella nói, rõ ràng hiểu được vấn đề khó xử này. “Bố mẹ cậu ta có biết cô ấy đang mang thai không?”

“Tôi nghĩ là có, nhưng không một người thân nào khác được phép biết. Họ muốn con bé là một cô dâu trong trắng mặc dù nó đã từng kết hôn rồi.” Sarah biết cô không nên chia sẻ toàn bộ thông tin riêng tư này với những người gần như xa lạ, nhưng nói ra điều đó cũng có ích và Fenella có vẻ là người hiểu biết và kín đáo.

“Vậy thì, nếu cô tổ chức đám cưới của Carrie ở đây, tôi sẽ giúp cô hết mức có thể,” Fenella nói. “Suy cho cùng, những việc cô làm chủ yếu là kiểm tra những người nấu và phục vụ tiệc, và những việc đại loại thế, đúng không?”

“Ừm,” Sarah nói.

“Chà, tôi đã quen làm những việc như thế. Và nếu nó được tổ chức ở đây, tôi sẽ muốn mọi thứ diễn ra suôn sẻ nhất có thể.”

Fenella đang làm Sarah thấy yên tâm. Có lẽ phơi bày chuyện riêng của gia đình với họ cũng là một điều tốt.

“Thế thì tuyệt quá – tôi thường đến một địa điểm tổ chức từ rạng sáng và hai mươi tư tiếng đồng hồ sau mới rời đi…” Cô làm một cử chỉ tỏ vẻ hối lỗi. “Ờ, đôi khi nó tạo cho tôi cảm giác như thế. Tôi phải đảm bảo rằng mọi thứ đều đâu vào đấy.”

“Nghe có vẻ mệt mỏi nhỉ!” Fenella tỏ ra thông cảm.

“Có rất nhiều việc phải lo, nhưng phần lớn những việc khó khăn đã được hoàn thành từ trước và nếu chị tin tưởng các nhà cung cấp và mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, chị sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.”

“Chà, lần này cô cũng đừng lo lắng gì,” Fenella nói. “Nếu Carrie Condy tổ chức đám cưới ở đây, cô ấy sẽ không hối hận đâu. Tôi hứa đấy.”

Nhìn Fenella, Sarah tin rằng cô ấy là người có đầu óc tổ chức, quyết đoán và dũng cảm. Cô hy vọng Sarah sẽ không cần phải dũng cảm để giúp cô trong đám cưới của Carrie, nhưng hai đặc điểm kia là cần thiết. “Tôi sẽ cố hết sức để thuyết phục cô ấy chọn Somerby,” cô nói. “Và nếu Carrie không đồng ý, thì ngay khi có đám cưới nào thích hợp, tôi nhất định sẽ chọn nơi này.”

Nếu chỉ nhờ sức mạnh ý chí mà Sarah có thể mọc cánh để bay về nhà và khỏi phải đi về với Hugo thì cô hẳn đã làm được rồi. Nhưng ngay cả những giải pháp thực tế hơn như thuê một chiếc xe hay tìm một chiếc taxi cũng là quá khó. Suy cho cùng, cô không muốn công bố với Fenella, Rupert và cả Hugo rằng họ không thể đi chung xe vì cô quá đỗi thất vọng với anh khi không kể với cô chuyện anh đã đính hôn. Điều đó nghe thật trẻ con, ngay cả với chính cô.

Vì vậy khi đến lúc ra về, cô đã ôm cả Rupert và Fenella rồi chui vào xe và chấp nhận định mệnh.

Ngay khi vừa đóng cửa xe, Hugo nói, “Sarah, tôi muốn giải thích về Electra…”

Cô giơ tay lên để ngăn anh lại, đột nhiên có cảm giác mình giống hệt cô em gái Lily. Cô muốn anh đợi cho đến khi cô đang ở một nơi nào đó mà cô có thể nhảy ra khỏi xe với cái cớ là ghé thăm những người bạn cũ. “Không, không, làm ơn đừng nói gì cả! Tại sao anh phải giải thích chứ? Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi hết.”

“Vấn đề là, tôi cảm thấy tôi nên giải thích…”

“Không!” Cô đã thôi cảm thấy mình giống Lily và trở lại với bản thân hung dữ của mình. “Đừng nói gì cả. Chẳng cần thiết đâu.” Cô cười, cố gắng chứng minh rằng cô không bối rối chút nào với cái tin đó. “Đừng đề nghị tôi tổ chức một đám cưới nữa vào ngày 18 tháng Tám là được! Tôi không nghĩ tôi có thể ôm đồm thêm một đám cưới nữa trong ngày hôm đó.”

Hugo thở dài. “Tôi hứa tôi sẽ không làm vậy.”

“Rất tốt.” Sarah hài lòng với biểu hiện vô tư của mình. Có lẽ nếu cô giả vờ đủ lâu và đủ mạnh mẽ, cô sẽ dần dần cảm thấy như thế thật.

“Vậy, không nhắc đến chuyện đời tư của tôi nữa, cô nghĩ gì về địa điểm này?”

“Tuyệt vời! Thật sự rất tốt. Tôi chỉ hy vọng nó được cấp phép để tổ chức các đám cưới.”

“Cô có thể bảo Carrie làm thủ tục đăng ký kết hôn ở một phòng hộ tịch trước đó vài ngày và sau đó làm lễ ở Somerby. Trông nó có thể gần giống một đám cưới đích thực.”

“Tôi đã nghĩ đến điều đó và nó là giải pháp dự phòng của tôi, nhưng thuyết phục Carrie nghe theo ý tưởng đó là rất khó. Nó chẳng truyền thống chút nào.”

“Nhưng dạo gần đây rất nhiều người nổi tiếng đã làm vậy.”

“Tôi biết, nhưng tôi muốn theo đuổi cách thức thông thường trước. Nếu được thì đó sẽ là điều tốt nhất.”

Cô ngừng lại, biết rằng đã đến lúc để cảm ơn Hugo vì đã đưa cô đến một ngôi nhà tuyệt đẹp như thế. Cô cắn môi. “Cảm ơn rất nhiều vì đã đưa tôi tới Somerby. Nó rất đáng yêu.” Đó, vậy là xong.

Hugo lại thở dài. Anh có vẻ ủ rũ hơn lúc đi – gần như là thất vọng. “Không có gì đâu, Sarah. Tôi rất vui được giúp cô. Cả Fen và Rupert nữa, dĩ nhiên.”

“Anh gặp họ như thế nào?” Nhẹ nhõm, Sarah lái cuộc trò chuyện khỏi những chủ đề “sỏi đá” và chuyển sang những chủ đề an toàn hơn. Cô có thể lắng nghe Hugo huyên thuyên về chuyện của Rupert hồi còn đi học cho đến khi họ về tới nhà.

Bron đang khóa xe, sau khi đem rải các tấm bưu thiếp về dịch vụ làm tóc lưu động của cô ở tất cả các bưu điện địa phương trong vùng, và bất cứ nơi nào khác có một cái bưu điện, thì điện thoại reo. Khi cô tìm nó, cô tự hỏi liệu rời tiệm làm đầu có phải là một việc làm liều lĩnh không – chi phí đi lại có thể còn vượt quá số tiền cô kiếm được. Nhưng làm sao cô có thể tiếp tục làm việc ở đó được nữa? Cô sẽ mãi mãi hình dung ra cảnh bà chủ của cô mặc một chiếc quần lọt khe nylon màu đỏ – chẳng phải một cảnh tượng đẹp đẽ gì cho cam.

Cuối cùng cô cũng tìm thấy điện thoại. Đó là mẹ Roger.

“Chào bác, Pat!” Bron cố tỏ ra lạc quan bởi vì cô có thể nhận ra Pat đang không vui chút nào.

“Bron, bác không biết phải nói gì đây. Con vẫn sẽ nói chuyện với bác chứ?”

“Dĩ nhiên ạ! Tại sao lại không chứ?”

“Bởi vì những gì mà cái thằng tồi tệ đó đã làm. Và bác nghe rằng con cũng đã bỏ việc!”

“Dạ…”

“Con đã tìm được việc khác chưa?”

“Chưa ạ. Con đang khá bận rộn và…”

“Ôi, ả Sasha đó sẽ phải trả tiền trợ cấp thôi việc cho con.”

“Bác đừng buồn nhé, Pat. Con và bác vẫn sẽ là bạn. Còn Sasha thì con không chắc,” cô nói thêm, thì thào.

Pat vẫn cảm thấy áy náy vì có quan hệ liên đới với kẻ gây ra cái tội tày trời đó. “Nhưng bằng cách nào, khi con trai bác đã cư xử quá kinh khủng như thế?”

Bron thở dài, cô hy vọng là Pat sẽ không nghe thấy. “Con sẽ đến nhà bác chơi nhé?”

Đến lượt Pat thở phào. “Thật không? Bác không muốn đề nghị con chuyện này trong hoàn cảnh này, nhưng bác có một bữa tiệc quan trọng vào ngày mai và bác thực sự cần làm tóc. Nhưng,” bà vội nói tiếp, “đó không phải là lý do duy nhất bác muốn gặp con. Bác hy vọng con không nghĩ thế.”

Bron cười. “Con rất sẵn lòng đến gặp bác và làm tóc cho bác. Chúng ta là bạn mà. Chúng ta phải cố gắng gạt bỏ Roger ra khỏi mối quan hệ của chúng ta.”

“Hừm! Đôi khi bác ước gì bác có thể cấm cửa thằng nghịch tử đó! Nó làm cho bác tức điên lên được!”

Bron thấy mừng vì đã thoát khỏi ngôi nhà đó và nếu Pat trả tiền công làm tóc cho cô (và có lẽ bà sẽ khăng khăng làm vậy), cô sẽ có một chút tiền mặt để xoay xở qua ngày. Cô có thể kiếm đủ các đám cưới và khách hàng để làm việc tự do không? Cô tự hỏi. Hay cô sẽ phải đi đến một nơi xa hơn và tìm một tiệm làm tóc khác? Đám cưới của Carrie chắc chắn sẽ giúp cô rất nhiều.

Một cảm giác vừa quen vừa lạ dâng lên trong lòng cô khi cô đỗ xe ở lối xe chạy vào nhà cha mẹ Roger. Bố anh ta chắc đang đi làm và nếu ông ta ở nhà, Bron sẽ miễn cưỡng hơn nhiều với việc ghé thăm. Cô và Pat luôn hòa hợp với nhau, nhưng bố Roger thì lại khác. Vince và Bron chưa bao giờ cùng chung quan điểm.

Pat mở rộng vòng tay chào đón Bron ngay khi bà mở cửa. “Cưng à! Tại sao nó có thể làm thế chứ? Nó đúng là một thằng ngớ ngẩn!”

Bron đáp trả cái ôm một cách chân thành. “Tụi con thật sự không hợp nhau. Tụi con sẽ không làm cho nhau hạnh phúc, nếu không tại sao anh ấy lại ngủ với Sasha chứ?”

“Đó là một ả lăng loàn!” Pat nói và Bron cười.

“Đó là một từ rất thích hợp!”

“Một từ rất vừa ý. Bác đang tập nói ra nó. Giờ thì vào nhà thôi. Bác đã mua loại bánh quy mà con thích; chúng ta có thể trút bầu tâm sự với nhau. Nó ngoại tình với bà chủ tiệm làm đầu của con bao lâu rồi?”

Câu hỏi đơn giản này khiến cô hơi sốc. “Con không biết!” Từ “ngoại tình” ám chỉ rằng chuyện này đã diễn ra được một thời gian rồi. Có phải như thế không, hay đó mới là lần đầu tiên? Thứ gì đó mách bảo cô rằng đó không phải là lần đầu.

Tất cả những lời nói dối và sự lừa gạt mà anh ta chắc hẳn đã “diễn” với cô khiến cô thấy nhục nhã khi hồi tưởng lại. Cô rùng mình. “Cô ta đã dọn đến ở cùng anh ta chưa ạ, bác có biết không?”

“Bác nghĩ là rồi.” Pat đặt tay lên cánh tay Bron. “Nó sẽ đưa cô ta đến ăn trưa vào Chủ nhật. Bác bắt như vậy. Cô ta nói cô ta không muốn đến – bác đã nghe tiếng cô ta léo nhéo trong điện thoại – nhưng nếu ta làm chuyện tồi tệ với ai đó, ta phải đối mặt với hành vi sai trái của mình.”

Bron đột nhiên nhận ra Pat đau lòng về chuyện này hơn cô nhiều. “Ôi, Pat, chúng ta hãy uống cà phê và ăn bánh quy thôi. Bây giờ con ổn rồi mà. Con đã thuê được một căn nhà nhỏ xinh xắn – không quá đắt – mọi thứ đều tốt đẹp!”

Pat dẫn đường tới bếp và bật ấm đun nước. “Con thật có bản lĩnh, còn thằng trời đánh kia thì cư xử quá tồi tệ.”

Vẻ mặt của Pat khiến Bron nghĩ rằng bà sắp sửa bắt anh ta đến tận nhà cô để xin lỗi, như thể anh ta đã làm vỡ một cái cửa sổ khi đang chơi cricket hay điều gì đó đại loại thế.

“Thật sự thì, bác đừng lo lắng gì cả. Mọi chuyện ổn rồi mà.” Nếu Pat không phải là mẹ Roger, Bron sẽ nói tiếp rằng quả là nhẹ nhõm khi không phải chung sống với Roger nữa. Anh ta gia trưởng, nóng nảy và chẳng phải là một người tình tuyệt vời trên giường.

“Không sao mà bác, thật đấy ạ. Nào, thế bác định đến sự kiện gì vậy? Bác có muốn nhuộm tóc không? Hay chỉ cần cắt và sấy? Sáng mai con có thể đến sớm nếu bác thích.”

“Được không? Thế thì tuyệt quá! Đó là bữa trưa với các bà vợ trong câu lạc bộ golf.”

Nhẹ nhõm vì đã thoát được chủ đề Roger, Bron ngồi xuống bàn ăn trong khi Pat pha cà phê. “ ‘Các bà vợ trong câu lạc bộ golf’ ấy ạ? Nghe cứ như tên một bộ phim bom tấn liên quan đến tình dục-và-mua sắm vậy!”

“Tiếc là nó không được thú vị như thế đâu, mà khá tẻ nhạt. Vince muốn bác giao du với họ phòng khi có đức ông chồng nào trong số đó là người mà ông ấy muốn lấy lòng. Không ai trong nhóm chơi golf cả, nhưng bọn bác hay tổ chức những sự kiện giao lưu nho nhỏ.”

Chúa phù hộ cho mình, Bron nghĩ khi cô nhấm nháp những cái bánh quy yến mạch và mật ong và nhấp cà phê. Cô có thể hình dung ra nó – hoạt động gây quỹ cạnh tranh với tổ chức Những Phụ Nữ Phục Vụ Bữa Trưa.

“Vấn đề là,” Pat tiếp tục, “bà Bedlington, chủ tịch…”

“Nhóm bác có cả chủ tịch cơ à? Chúa ơi!” Bron lẩm bẩm.

“… là một phụ nữ khá nổi trội và bác muốn trông mình phải đẹp nhất trong dịp này.”

“Con sẽ lên gác và giúp bác chọn một bộ đồ nếu bác muốn. Cô bạn Elsa của con – bác biết chứ? Người may váy cho cái đám cưới lớn đó, và phải làm một phù dâu thay thế ấy? – ờ, mẹ của Ashlyn – Ashlyn là cô dâu, nếu bác còn nhớ – ờ, mẹ của Ashlyn…”

“Bác nghĩ bác vẫn đang hiểu con nói gì,” Pat nói, “dù không dễ dàng lắm.”

Bron cười và tiếp tục, “Ờ, bà ấy giúp Elsa học cách chọn lựa màu sắc. Đó là một món quà cho cô ấy vì đã làm phù dâu vào phút chót. Bà ấy kéo cả con đi theo. Nó rất thú vị! Ba người bọn con đã thử các món đồ trang sức. Đó chính là điều con cần để…” Giọng cô nhỏ dần. Pat đã có quá đủ cảm giác tội lỗi khi Bron chưa cần nhắc đến chuyện đó rồi.

Cô thay đổi chủ đê một chút. “Có vẻ như làm cho người khác từ bỏ việc mặc đồ đen luôn là một vấn đề nan giải.”

Pat có vẻ ngơ ngác. “Ý con là gì, cô ấy chọn lựa lại màu sắc?”

“Ồ! Bác không biết sao? Đó là một công ty – ờ, một văn phòng, con nghĩ vậy – có tên là Làm Đẹp Với Màu Sắc. Họ nói cho bác biết bác có thể mặc những loại màu sắc nào.”

Pat hừm một tiếng. “Nghe cứ như một bà Bedlington khác vậy.”

“Không! Việc đó không có tính áp đặt, mà rất tự do! Họ tẩy trang toàn bộ cho bác, hoặc gần như toàn bộ, và rồi đặt tất cả các loại màu sắc khác nhau lên da bác và bác có thể thấy những màu nào hợp với mình và những màu nào không.” Bron nghĩ trong vài giây. “Thật ra, nó không giống như chọn màu sắc thích hợp cho tóc đâu ạ. Vài màu khiến người ta trông nhợt nhạt, những màu khác lại khiến họ có vẻ hồng hào.” Cô nhìn tóc Pat trong một thoáng. “Con nghĩ chúng ta có thể dùng loại thuốc nhuộm bán vĩnh viễn cho tóc của bác, để giúp bác rạng rỡ hơn. Chúng ta không có thời gian để nhuộm highlight.”

“Trừ phi con đến từ lúc sáng sớm và bác không chắc là bác thích làm tóc khi Vince vẫn đang ngáy trong buồng ngủ.”

Bron cười. “Chúng ta hãy đi lên gác và quyết định xem bác sẽ mặc gì và rồi con sẽ nói với bác về kế hoạch mới của con. Con sẽ làm một cái bánh cưới!”

“Bron, điều đó thật tuyệt vời. Con vốn là một thợ làm bánh giỏi. Con sẽ nhờ người phủ kem cho nó à?”

“Không ạ!” Bron rú lên phẫn nộ. “Đích thân con sẽ làm. Việc đó cũng khó bởi vì nó là một cái cây. Bác biết đấy, một trong những cái cây giống hình kẹo mút mà các nhà hàng sang trọng thường để bên ngoài cửa ý ạ.”

“Chúa ơi, Bron.”

“Vấn đề là, con không biết làm nó ở đâu. Con phải kiếm một căn bếp đủ tiêu chuẩn vệ sinh và còn phải đủ lớn nữa.”

Pat trở nên im lặng trong một thoáng và rồi đột nhiên có vẻ rất hài lòng với chính mình. “Bác nghĩ bác có thể giúp con việc đó. Người phụ nữ mà bác đang nghĩ tới hiện đang đi vắng, nhưng bác sẽ liên lạc với con sớm nhất có thể. Bà ấy rất dễ thương, bác biết bà ấy sẽ cho con sử dụng căn bếp của bà ấy nếu bà ấy có thể. Nó đã được kiểm định về vấn đề vệ sinh và an toàn.”

“Ôi, Pat!” Bron ôm chầm lấy bà. “Bác thật là tuyệt vời.”

Pat cũng ôm cô. “Roger không biết nó đã đánh mất thứ gì khi lừa dối con đâu.”

Họ buông nhau ra và Bron thu thập những cái tách và phê và đặt chúng bên cạnh máy rửa bát đĩa. “Con nghĩ anh ta biết đấy ạ. Anh ta nghĩ anh ta muốn một người phụ nữ nhỏ bé luôn ngoan ngoãn phục tùng anh ta, nhưng thực tế những gì anh ta muốn lại là một ai đó thú vị hơn. Đó là một sự lựa chọn hoàn toàn đúng đắn.”

Thật ra, Bron nghĩ, anh ta cũng chẳng vừa lòng với cô. Họ đều chỉ làm khổ nhau.

Sau khi giúp Pat quyết định mặc gì trong bữa trưa quan trọng của bà với một tổ chức mà cô chắc chắn rằng Sarah sẽ quy kết là quá thành kiến giới tính và hoài cổ đến mức không thể tả nổi, Bron quyết định nấu một bữa đặc biệt cho James. Cô nhận ra đó là một phản xạ tự động.

Con đường dẫn tới trái tim Roger là đi qua dạ dày và mặc dù cô không muốn chạm tới trái tim James, nhưng anh đã rất tốt với cô và cô muốn làm một việc gì đó để đáp lại.

Nhưng cô nên nấu gì cho anh ăn? Cái khó khi nấu ăn cho một người mà bạn hầu như không quen biết là bạn phải đoán được khẩu vị của họ. Anh đã làm cho cô món trứng ốp lết khi cô mới chuyển tới: vậy thì anh có thể là người ăn chay. Có một giải pháp là tối nay cô sẽ về nhà và hỏi anh, rồi mời anh một bữa cơm, nhưng như thế thì khách sáo quá. Cô thích để lại một mảnh giấy trên cửa nhà anh hơn, nhắn nhủ rằng “Đừng nấu nướng gì cả nhé, hãy sang nhà tôi tầm bảy giờ”. Như thế sẽ tự nhiên hơn. Tất cả những gì cô muốn làm là giúp anh khỏi phải nấu nướng, và ăn một món gì đó có thể ngon lành hơn món anh tự nấu cho mình. Ai cũng thích thi thoảng được người khác nấu ăn cho, đặc biệt là khi họ sống một mình như anh có vẻ thế. Cô chưa thấy anh ngủ lang ở ngoài bao giờ hay có cô bạn gái tiềm năng nào đến thăm anh. Tuy nhiên cô thực sự chẳng biết gì nhiều về anh, ngoài việc anh có vẻ là một người tốt thích sống một mình.

Sau khi đi đi lại lại trên con đường cái vài lần và nhìn chằm chằm vào ô cửa sổ cửa hàng thịt một lúc lâu, Bron quyết định rằng cô chỉ việc gọi điện và hỏi anh.

“James? Tôi Bron đây, hàng xóm mới của anh.”

Anh cười. “Có thể tôi hơi lơ đãng, nhưng tôi chưa quên cô là ai đâu.”

“Thế thì tốt. Tôi gọi điện vì tôi muốn nấu cho anh một bữa cơm – để cảm ơn anh. Tối nay được không?”

“Bữa ăn sẽ tuyệt vời lắm đây.”

“Không chắc lắm về điều đó, nhưng tôi sẽ cố hết sức.” Bron đột nhiên thấy mình lo lắng hơn. “À này, anh có phải là người ăn chay không? Chúng ta có trứng…”

“Không.”

“Hay anh là người ăn chay trường?”

Anh cười khùng khục. “Tôi nghĩ điều đó đã quá rõ ràng. Tôi không thể là người ăn chay trường nếu tôi ăn thịt, đúng không?”

“Đúng vậy,” Bron nói, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. “Anh có đặc biệt ghét món gì không?”

“Bất cứ thứ gì ngoài trứng sẽ đều tuyệt vời.”

Bron đỏ bừng mặt và mừng thầm vì anh không thể nhìn thấy cô. “Tôi đã quên mất đàn gà của anh. Vậy thì hẹn anh khoảng bảy giờ nhé?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.