Nàng đến Quo Vadis vào buổi trưa. Philip đã chờ nàng.
– Xin lỗi tôi đến hơi trễ.
– Không sao. Tôi cũng vừa mới đến.
Anh ta giúp nàng cởi chiếc áo khoác, để lộ chiếc cổ trắng ngần làm anh ta muốn hôn cổ nàng, nhưng bây giờ thì chưa.. để sau này. Mắt họ gặp nhau và nàng đỏ mặt quay đi. Người bồi đưa họ đến một cái bàn khuất trong góc. Philip nắm tay nàng làm nàng hơi ngạc nhiên một chút nhưng nàng không rút tay lại. Dường như có một luồng điện truyền sang người nàng.
Philip mỉm cười nhìn nàng khi anh đốt một điếu thuốc. Anh ta có vẻ là một người sành điệu. Nàng ngồi nhìn anh và mắt nàng bỗng chú ý đến một người đàn ông ngồi xa phía bên kia. Tim nàng muốn ngừng đập, nàng như không tin vào mắt mình. Nhưng không thể lầm được, người đàn ông đó chính là cha nàng. Nàng đã không gặp ông mười hai năm rồi.
Philip thấy mặt nàng trắng bệt, mắt mở rộng. Anh lo lắng hỏi.
– Có chuyện gì thế, Kate?
Nàng không nhìn anh, trả lời.
– Xin lỗi, tôi thấy một người quen.
Cha nàng không thay đổi nhiều. Ông chỉ gầy hơn một chút và tóc bạc hơn. Ông đang ngồi bên một cô gái trẻ vào trạc tuổi nàng. Nàng tự hỏi không biết người đàn bà này là ai? Mẹ nàng đâu?
Nàng quên cả Philip, nhưng anh vẫn chú ý đến vẻ mặt biến sắc của nàng.
– Kate, em có muốn chúng ta đi khỏi nơi đây không?
Anh ra hiệu cho bồi tính tiền, nhưng nàng lắc đầu và đứng lên bước ra khỏi bàn.
– Tôi sẽ trở lại ngay.
Nàng bước chậm đến bên bàn cha nàng đang ngồi, nhìn ông mãi mới thốt lên được một tiếng.
– Bố!
Ông nhìn lên khi nhận ra nàng, ông tỏ vẻ xúc động. Ông chậm chạp đứng lên. liếc nhìn người đàn bà bên cạnh. Nhưng ông không ôm nàng. Họ đứng nhìn nhau, như bị ngăn cách bởi thời gian.
– Kate.
Nàng gật đầu im lặng, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Ông cũng khóc, nhưng không biết nói gì.
– Bố đã đọc truyện của con.
– Thật hả bố?
– Quyển truyện thật tuyệt vời.
Lại một người hâm mộ. Nhưng có lẽ ông chỉ giả vờ thích thôi.
– Kate. Bố rất tiếc về mọi chuyện.
Nàng nhìn kỹ cha, ông còn rất khỏe, mặc dầu đã có tuổi và có vẻ là một người giàu sang.
– Bây giờ Bố sống ở New York. Còn con?
– Con chỉ đến đây trong vài ngày vì công việc.
Nàng bỗng nhìn xuống người đàn bà đang ăn trưa với cha nàng và nói.
– Tôi rất tiếc đã làm gián đoạn bữa ăn trưa của cô. Chúng tôi đã không gặp nhau lâu lắm rồi.
Cô gái trả lời nho nhỏ như thể rất thông cảm họ.
– Tôi biết.
Cô ta muốn nói với Kate là cô ta rất tiếc. Cha nàng bối rối nhìn cô ta. Cô ta trẻ hơn cả Kate.
– Kate, bố… Bố xin giới thiệu với con vợ của cha. Ames, đây là Kaitlin.
– Kaitlin – Ông gọi tên một nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết của nàng vừa viết.
Vợ của bố… Nàng nhắc lại nho nhỏ và nhìn ông đầy ngạc nhiên.
– Bố và mẹ đã ly dị à?
– Không, Kate. Mẹ con đã chết!
Nàng gật đầu. Nàng không còn khóc được nữa.
– Con hiểu.
– Bố đã cố tìm con để báo tin cho con, nhưng không biết con ở đâu cả.
Rồi ông cố gắng hỏi điều mà ông không muốn hỏi.
– Tom đã…
Nàng lắc đầu để cắt lời ông.
– Không, anh ấy vẫn còn sống.
– Như thế chắc hẳn rất khó khăn. Hay con…
Ông vẫn nhớ mọi điều ông đọc trên báo.
– Vâng, con vẫn còn đi thăm anh ấy, bố ạ! Anh ấy là chồng của con.
– Con có cháu nào không?
– Một cháu trai, cháu đã được bảy tuổi.
Nàng liếc nhìn người đàn bà, rồi quay sang hỏi cha:
– Còn bố?
– Chúng tôi cũng có một đứa con trai hai tuổi.
Ông chỉ vào chiếc ghế trống.
– Con có vui lòng ngồi ăn chung với bố không?
Kate lắc đầu.
– Không. Cám ơn. Con thật sự… phải đi.
Ông đưa tay bắt tay nàng.
– Chào bố.
Nàng bước đi vài bước, rồi quay lại và thấy vợ ông đang khóc. Nàng lặng lẽ bước trở lại với Philip. Anh đã trả tiền cách đây mười phút và ngồi nhìn họ.
– Mọi việc đều ổn chứ?
– Vâng. Chúng ta đi thôi.
Anh nắm tay nàng và họ rời nhà hàng. Gió buốt lạnh làm nàng cảm thấy dễ chịu.
– Kate?
– Cái gì anh? – Giọng nàng khô khan.
– Anh có thể hỏi người đàn ông đó là ai không?
– Cha em. Em không gặp ông mười hai năm nay.
– Và em chỉ gặp ông một lúc như vậy thôi sao? Ông đã nói gì vậy?
– Ông nói rằng mẹ em đã mất. Ông đã tục huyền và có một đứa con hai tuổi.
Philip nhìn nàng sửng sốt. Đó là một câu chuyện không thể tin được.
– Người đàn bà đó là chị em à! Người đàn bà đang khóc ấy?
Kate lắc đầu.
– Không, đó là vợ ông.
– Trời ơi!
Họ bước đi chậm chạp và nàng bắt đầu thổn thức.
– Ông không ngay cả yêu cầu gặp lại em.
– Em có thật sự muốn như thế không?
– Nhưng ít nhất ông cũng nên yếu cầu như thế chớ.
Anh nhìn đồng hồ.
– Anh có cuộc họp lúc ba giờ. Bây giờ là ba giờ năm mươi phút. Em nghĩ em có khỏe không? Chúng ta sẽ nói chuyện vào bữa ăn tối. Anh ôm nàng và mỉm cười.
– Em có vui lòng ăn tối với anh không?
– Vâng, chắc chắn em rất thích.
Nàng cần có một người nào đó để nói chuyện.
– Em rất tiếc đã làm anh bận tâm vì tất cả những chuyện đã a. Em thường không có thói quen làm phiền muộn người lạ.
– Anh rất tiếc khi nghe em nói như vậy.
– Tại sao?
– Anh không nghĩ chúng ta vẫn còn là những người xa lạ. Anh hy vọng lả em xem anh như một người bạn.
Anh vòng tay quay vai nàng, nàng thở dài.
– Em cũng hy vọng thế!
Anh chợt dừng lại và ôm chặt nàng rồi hôn nàng. Nàng hôn trả lại anh.
Nàng thấy tiếc khi môi anh rời môi nàng.
– Chúng ta ăn tối lúc bảy giờ nhé!
Nàng gật đầu và xúc động vì những việc vừa làm.
Anh có một sức l6i cuốn lạ lùng. Nàng tự hỏi không biết anh có thường làm thế không? Và nàng biết là có.
– Vâng.
– Anh phải tạm biệt em ở đây.
Anh hôn nhẹ lên má nàng và đón một chiếc taxi. Anh ngồi vào xe vẫy nàng và nói.
– Gặp lại em tối nay.
Nàng bước chậm về khách sạn.
Khi nàng chờ thang máy, nàng nghe một người nào đó gọi tên nàng.
– Bà Harper! Bà Harper.
Nàng lo sợ bước về phía anh ta. Anh ta tỏ vẻ xúc động khi gặp nàng.
– Chúng tôi đã cố tìm bà khắp mọi nơi. Anh Ông Nick Waterman nhờ chúng tôi gọi mọi nhà hàng ở New York.
– Ông Nick Waterman?
Nàng nhìn xuống tờ giấy anh ta vừa trao cho nàng.
– Gọi lại ông Nick ngay. Khẩn cấp.
Nàng lên phòng để gọi về nhà.
Nick trả lời điện thoại.
– Chào. Em vừa nhận được tin. Chuyện gì thế anh?
– Em đã đi đâu vậy?
– Em đi ra ngoài.
– Với ai. Không ai biết em ở đâu cả.
– Em xin lỗi. Em đi ra ngoài ăn trưa.
– Tygue lại đi rồi.
– Ồ! Trời ơi! Từ bao giờ vậy?
– Anh không biết. Có thể tối hôm qua. Có thể là sáng nay. Tối qua Tillie đưa nó vào giường. Khi anh về nhà anh có ghé vào phòng nó. Nó rất vui. Nhưng sáng nay nó đã bỏ đi.
– Nó có để lại mấy chữ không?
– Không, lần này nó không viết gì cả. Em có thể về nhà ngay được không?
Giọng anh lo sợ và mệt mỏi, và nàng muốn gặp lại anh vô cùng.
– Em sẽ về trong chuyến bay đầu tiên đi San Francisco. Anh đã gọi cảnh sát chưa?
– Anh gọi rồi. Hãy bình tĩnh. Không sao đâu Kate, chúng ta sẽ tìm thấy nó. Anh hứa.
– Em biết. Đáng lẽ em không nênđi New York.
– Em có vất vả lắm không?
Nàng chợt nghĩ đến Philip. Trời ơi! Nếu Nick biết được thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nàng cầu mong anh sẽ không bao giờ biết chuyện này. Nàng chỉ mới hôn anh ta.
– Vâng, thật vất vả. Và em… em mới gặp lại cha em.
– Vừa mới đây à? Em ăn trưa với ông à?
Giọng Nick thật sửng sốt.
– Không. Ông ăn trong cùng nhà hàng với em. Ông đang đi với vợ ông.
– Bố mẹ em đã ly dị à?
– Không. Mẹ em chết rồi. Ông tục huyền với một cô gái rất trẻ. Họ có một đứa con trai hai tuổi.
– Quỷ tha ma bắt ông ta đi.
Chỉ nghe vậy là Nick đã muốn giết ông.
– Nó không thành vấn đề nữa. Nick ạ!… Tất cả đã qua rồi.
– Chúng ta sẽ nói về chuyện đó khi em về nhà. Hãy gọi cho anh khi biết chuyến bay.
Khi nàng gọi lại thì Nick đang bận nói chuyện với cảnh sát, và chưa có tin gì mới.
Nàng viết cho Philip mấy chữ rồi bỏ vào phong bì để trên bàn.
“Rất tiếc đã lỗi hẹn, nhưng em phải trở về San Francisco gấp. Sẽ gửi tặng quyển truyện mới khi sách xuất bản. Cám ơn anh về tất cả những gì anh đã làm cho em. Chúc anh những gì tốt đẹp nhất. Kate.”