Một Phút Sai Lầm

Chương 41: Chương 41:



Chương 41:

Ngày hôm sau khi xem video xong, Âu Dương Tĩnh lại khôi phục lại dáng vẻ nói năng thận trọng như dĩ vãng. Vào buổi tự học sáng sớm, trong lòng đều là việc học từ đơn, không có bất cứ chuyện gì khác. La Tịnh Văn ở bên cạnh trong lòng rất ngứa ngáy muốn tám chuyện nhưng lại không dám quấy rầy cô học tập, rất không dễ gì mới đợi được tiếng chuông tan học buổi tự học sáng sớm, không đợi cô ấy hỏi thì từ cửa đã truyền tới một giọng nữ vang dội.

“Âu Dương Tĩnh! Cô đi ra đây cho tôi!”

Lúc này trong phòng học vừa mới kết thúc buổi đọc sớm vẫn còn chưa kịp ồn ào, tiếng hét giận dữ này lập tức thu hút ánh mắt của mọi người nhìn qua. Giọng nói này Âu Dương Tĩnh vô cùng quen thuộc, ở bên ngoài ngoại trừ Trần Lập Linh giống như một con chó điên đuổi theo cắn cô cả một năm thì cô cũng không thể nghĩ được ai nữa.

“Có việc gì?” Âu Dương Tĩnh đánh giá Trần Lập Linh, một khoảng thời gian không gặp, hình như Trần Lập Linh có chút cao hơn, không chỉ cao hơn mà khí chất cũng không còn giống như hai tháng trước nữa, giống như lập tức từ “Bé gái” lột xác trở thành “Thiếu nữ”, thậm chí lại còn mang theo một chút phong tình mà trên người phụ nữ mới có. Trong lòng Âu Dương Tĩnh kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn vô cùng lãnh đạm.

Loại lãnh đạm này hình như đã k ích thích Trần Lập Linh, cô ta không để ý xung quanh có một nhóm người vây xem, lớn tiếng chất vấn Âu Dương Tĩnh: ” Cô đã thông đồng với tên ngốc bên Anh Hoa rồi, vì sao lại vẫn không buông tha cho Thẩm Tây chứ? Có phải bắt cá hai tay rất là đắc ý hay không?”

Người này nói chuyện vẫn khó nghe như cũ! Âu Dương Tĩnh nhíu mày, từ trước đến nay cô không có đủ kiên nhẫn để giao tiếp với những người có trí thông minh thấp cùng với logic hỗn loạn, lạnh lùng ném lại một câu “Bệnh thần kinh” rồi muốn quay đầu về lớp học.

“Chạy cái gì? Chột dạ đúng không?” Trần Lập Linh ngăn cô lại, dáng vẻ như là không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua. “Cô dám nói nữ sinh này không phải là cô sao?” Trần Lập Linh cầm điện thoại ra, đưa đến trước mắt cô, trên màn hình là chụp màn hình ở trong video lễ hội của Anh Hoa.

“Quả thật không phải là tôi.” Sự thật đúng là như vậy, người khiêu vũ kia là Bùi Dục, bởi vậy Âu Dương Tĩnh vô cùng thản nhiên.

Nhất thời Trần Lập Linh nghẹn lời, rất nhanh lại hung hăng nói: “Đừng gạt người, tôi tận mắt nhìn thấy người này tới tìm cô!”

“Cho nên?” Âu Dương Tĩnh hỏi lại.

“Cô cũng đã có bạn trai vì sao lại vẫn níu kéo Thẩm Tây?” Trần Lập Linh lại giận dữ hỏi. “Luôn miệng nói không thích Thẩm Tây, kết quả là lại chạy đến phòng học âm nhạc nghe lén Thẩm Tây đánh đàn, nghe xong lại còn khen ngợi cậu ấy viết ca từ rất hay nữa. Cô như thế này không phải là quyến rũ thì là cái gì?”

Cái gì mà phòng học âm nhạc? Cái gì mà khen ngợi? Âu Dương Tĩnh đoán rằng hoặc là Bùi Dục lưu lại cho cô một cái nồi, hoặc là Trần Lập Linh nghe tiếng gió đoán trời mưa, bẻ cong sự thật. Nhưng mà mặc kệ là loại nào, cô cũng không có tâm tình phản ứng lại với cô ta.

Huống chi nói cô thông đồng với Thẩm Tây, đã vậy còn lặp đi lặp lại nữa, những lời tương tự thế này cô đã nghe được không đến một năm thì cũng đã cả nửa năm rồi. Ngay từ đầu Âu Dương Tĩnh còn có thể dằn lại tính tình để giải thích, càng về sau lại chỉ có thể lựa chọn cách bỏ chạy. Nhưng trước mắt, rõ ràng Trần Lập Linh không cho cô đi.

“Cô bị bệnh thần kinh à! Nói Tĩnh Tĩnh của chúng tôi níu kéo Thẩm Tây? Chứng cứ đâu? Không có việc gì thì đừng chạy đến địa bàn của ban chúng tôi giương oai!” Cuối cùng La Tịnh Văn cũng không nhìn được nữa mà nhảy ra hát đệm. Học sinh trung học vẫn có ý thức lãnh địa rất là mạnh, cô ấy hét to như vậy, những quần chúng là học sinh ban sáu nãy giờ vẫn xem náo nhiệt ăn dưa cũng theo đó phản đối với Trần Lập Linh.

Tốt xấu gì Trần Lập Linh cũng được coi là đại tỷ của trường học, lúc này nói một em gái ở bên cạnh mình đi gọi người đến chống đỡ thanh thế. Chỉ trong chốc lát liền có một đám thiếu niên thiếu nữ cà lơ phất phơ vẻ mặt lưu manh rầm rầm đi đến. Trần Lập Linh lập tức lấy lại khí thế, chỉ vào Âu Dương Tĩnh miệng nói những lời xấu xa: “Cô với mẹ cô đúng là hai mẹ con, người lớn thì câu dẫn ba tao, còn con gái thì câu dẫn bạn trai tao! Cả ngày ở trường học tỏ vẻ thanh cao, tự cho mình là đóa sen trắng, thật ra lại là trà xanh kỹ nữ! Cô chắc cũng đi lừa gạt kha khá nam sinh rồi!”

Âu Dương Tĩnh nhíu mày, từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện vẫn chưa từng gặp qua mẹ đẻ, cái từ mẹ này đối với cô quả thực quá là xa lạ, nhưng mà cũng không cản trở cô từ nhỏ liền nghe thấy tin đồn từ hàng xóm láng giềng, cái gì mà mẹ cô từ nhỏ đã ph óng đãng, còn chưa trưởng thành đã thông đồng ở chung một chỗ với đàn ông, từ cách nói này cô cũng hiểu được có khả năng mẹ đẻ mình thật sự không phải là người tốt, từ trong nội tâm đối với người phụ nữ chưa từng gặp mặt này có cảm xúc đặc biệt mâu thuẫn.

Nhưng cô chán ghét mẹ mình là một chuyện, bị người khác nhục mạ trước mặt mọi người lại là một chuyện khác. Huống chi nghe được Trần Lập Linh nói những lời này xong, ánh mắt nhìn cô của những bạn học vây xem chung quanh đều đã trở nên vi diệu. Loại cảm giác này giống như làm cho cô thấy bất lực như hồi còn nhỏ. Khi còn nhỏ cô cô đơn đứng một mình trong sân chơi, mấy bác gái nói chuyện phiếm không chút e dè chỉ vào cô nói, nói mặt của cô cùng người mẹ ph óng đãng của mình đều giống nhau, tương lai chỉ sợ cũng là một cô gái không biết phép tắc.

Khi đó tuổi cô còn nhỏ, không hề biết mấy từ này có ý nghĩa như thế nào, chỉ là theo bản năng cảm giác được mấy bà ấy có ác ý đối với cô. Về sau giải quyết như thế nào nhỉ? Hình như bà nội đi chợ mua đồ ăn trở về nghe được mấy lời nói này, đã về nhà cầm con dao phay đến từng nhà những bác gái tán gẫu này nói toàn những lời ngoan độc cho nên các bà ấy mới thu liễm lại rất nhiều.

Từ đó trở đi cô liền hiểu được một đạo lý, đối mặt với những người không thể giảng đạo lý thì phương pháp đơn giản nhất là bạo lực. Cho nên, khi cô nhìn thấy miệng Trần Lập Linh khi đóng khi mở, đầu óc bỗng nhiên như nổ ầm ầm, cái gì cũng không có nghe thấy. Cơ thể không chút ý thức tay vung lên cho một cái tát vào mặt Trần Lập Linh, chỉ nghe thấy bạn học ở chung quanh hô lớn một trận, Trần Lập Linh ôm mặt ngồi xổm xuống.

Nhưng tiểu đệ mà Trần Lập Linh gọi tới thấy đại tỷ đã bị đánh liền lập tức vây đến. Nhưng học sinh ban sáu làm sao có thể để cho bọn họ ở địa bàn của ban mình mà hung hăng được chứ? Lớp trưởng dẫn đầu đứng ra bảo vệ Âu Dương Tĩnh, hai nhóm người đứng đối diện nhau, giương cung bạt kiếm, mắt thấy rất nhanh sẽ phát triển thành chiều hướng kéo bè kéo lũ đánh nhau. Học sinh ban năm cùng ban bảy ở bên cạnh cũng ùn ùn kéo tới, thậm chí còn một số người ở ban bảy xem náo nhiệt còn chê chuyện chưa có lớn liền quay về gọi Thẩm Tây nói “Thẩm Tây! Hai nữ sinh vì cậu mà đánh nhau, cậu không nói chút gì sao!”

Học sinh đến xem làm cho hành lang chật đến mức nước cũng không thấm qua được. Lúc này không biết người nào hô một tiếng: “Diệt tuyệt đến rồi!” Nhất thời quần chúng vây xem tan ra như chim di trú, Trần Lập Linh bị chính đàn em của mình vừa lôi vừa kéo cô ta đi. Vừa rồi hành lang vẫn còn đầy người lập tức trở nên trống không. Chỉ có Âu Dương Tĩnh tay phải vẫn nắm lại thành nắm đấm, cùng với La Vịnh Văn lo lắng cho cô cùng lớp trưởng và vài người ở lại.

Diệt tuyệt còn chưa đi tới gần đã thấy được một màn của bốn người này. Khi nhìn thấy rõ học sinh đứng ở trên hành lang khi đó là ai thì sắc mặt lại không khỏi càng thêm nghiêm túc.

“Sao lại thế này?” Cô ấy hỏi.

Từ trước tới nay La Vịnh Văn đều sợ cô ấy, rụt cổ lại không dám lên tiếng, lớp trưởng cướp lời: “Trần Lập Linh ban hai gọi người đến đánh Âu Dương Tĩnh.”

Diệt tuyệt nhìn về phía Âu Dương Tĩnh.

Lúc này Âu Dương Tĩnh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, chí ít là ở ngoài mặt: “Bạn ấy mắng mẹ của em, còn em đánh bạn ấy một cái tát.” Cô không chút văn vẻ. Lớp trưởng gấp đến mức nháy mắt với cô, kêu cô không cần phải thành thật như vậy. Chỉ là Âu Dương Tĩnh không có phát hiện được.

Phản ứng của diệt tuyệt so với lớp trưởng nghĩ còn bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ấy nghe xong thì trầm mặc một hồi, chỉ nói một câu: “Vào lớp để chuẩn bị học bài đi.” Sau đó liền không có đoạn sau nữa.

Âu Dương Tĩnh không nói một lời nào mà thong thả đi vào phòng học, mãi cho tới khi mở sách giáo khoa ra, cô mới phát hiện tay vẫn còn hơi run run. Căn bản là cô không có bình tĩnh như trong tưởng tượng. Cô vẫn cảm thấy hổ thẹn vì người mẹ chưa từng gặp mặt qua lần nào kia, cũng chưa bao giờ đề cập bất cứ điều gì về gia đình mình cho bạn học biết, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ bị người khác ở trước mặt bạn học cả lớp nói ra thân thế mà cô vẫn chôn ở trong một góc xé rách cho tất cả mọi người biết.

Cô muốn cố gắng, càng muốn cố gắng hơn nữa, một ngày nào đó, cô nhất định có thể dựa vào bằng năng lực của chính mình thoát khỏi được những người này! Âu Dương Tĩnh nắm lấy một trang sách, hít một hơi thật sâu, đuổi hết những chuyện đen tối cùng hỏng bét này ra khỏi đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.