Sáng ngày thứ hai,
Bán Hạ dậy thật sớm, để chuẩn bị lương khô cho Vô Mạt lên núi. A Nặc vốn là ở trong phòng chơi đùa cùng A Thủy, hôm nay thấy Vô Mạt muốn lên
núi, lập tức cũng muốn đi theo. Vô Mạt suy nghĩ một chút cũng tốt, Lang
Tộc chắc sẽ không làm khó một đứa nhỏ, mang theo A Nặc lên núi tăng thêm chút hiểu biết cũng tốt, vì vậy liền đồng ý.
Sau khi hai người
Vô Mạt và A Nặc lên núi, liền đến bên ngoài cấm địa, bên ngoài cấm toàn là Bụi Gai. A Nặc thấy vậy cau mày nói: “Vô Mạt thúc thúc, nơi này đều
là Bụi Gai, chúng ta làm thế nào đi vào đây?”
Vô Mạt cũng không
lo lắng chuyện Bụi Gai, nếu muốn qua mấy Bụi Gai này hắn cũng có biện
pháp, chỉ là nếu không được Lang Tộc cho phép mà xông vào, khó tránh
khỏi việc khiến Lang Tộc không vui. Hiện nay không thể so với lúc trước, thứ nhất thân phận hắn như hiện tại là tộc trưởng không thể hành động
thiếu suy nghĩ, thứ hai bây giờ Lang Tộc đưa Bụi Gai ra hiển nhiên là có lòng đề phòng người ngoài, hắn là đứa bé được lang mẫu nuôi lớn không
có khả năng đòi hỏi cái gì trong đó.
Vô Mạt nghĩ ngợi một hồi
lâu, liền dẫn A Nặc thu dọn một khoảng đất trống, rồi đốt lửa lên,
chính mình lại đi săn một con gà rừng, nhổ hết lông bỏ ruột, xử lí sạch
sẽ sau đó nướng ăn. Đang nướng liền thấy A Nặc ở một bên đang nhặt lại
số lông gà rừng, không khỏi cau mày nói: “A Nặc, cháu đang làm gì vậy?”
A Nặc đem mấy cọng lông gà đẹp mắt nhất cắt tỉa chỉnh tề đặt ở trong tay
vuốt vuốt: “A Thủy thích nhất nhìn những lông gà màu sắc rực rỡ, nàng
rảnh rỗi liền nhìn chằm chằm mấy con gà trong nhà, ta thấy màu lông con
gà rừng này rất tươi sáng, mấy màu sắc này gà trong nhà cũng không có,
liền định mang về cho nàng chơi.”
Vô Mạt vừa nghe thì cười, sờ sờ đầu A Nặc: “Bán Hạ thẩm thẩm của ngươi vẫn thường hay nói ngươi là một
đứa bé có lòng, hôm nay vừa nhìn quả nhiên không sai.”
Đang nói
lời này, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chợt cảm thấy nếu A Nặc là
đứa bé trong tộc, đứa nhỏ này tương lai thành vị hôn phu của A Thủy là
tốt nhất, chỉ tiếc. . . . . .
Vô Mạt nghĩ tới đây, trong lòng khó tránh khỏi chua xót, tiểu khuê nữ nhà mình là kế thừa tên của mẫu thân
chưa từng gặp mặt của hắn, hắn nhất quyết không hy vọng nó gặp phải số
mạng thê lương giống mẫu thân.
Chỉ là hắn bây giờ nghĩ như thế
nào cũng không biết, thiên lí tuần hoàn, chuyện thế gian tự có Nhân Quả, Vạn Vật Sinh Linh, mỗi người tự có tạo hóa của họ, nữ nhi hắn luôn ôm
trong ngực, chính là người Vọng Tộc trăm năm khó gặp, nhất định sẽ hoàn
thành những chuyện hắn chưa làm được, phá vỡ rào cản ngàn năm của Vọng
Tộc.
A Nặc lại đi đến bên dòng suối rửa sạch, sau đem dùng vạt áo của mình lau khô, lúc này mới đem mấy cái lông gà cất vào trong ngực.
Lúc này Vô Mạt chuẩn bị nướng gà rừng, A Nặc đi tìm củi khô, hắn thấy mấy
Bụi Gai kia, chính là củi đốt tốt nhất, vốn muốn lấy một ít, nhưng nghĩ
lại, lại nói: “Thôi, chúng ta không nên dùng cái này, tránh cho lại chọc Lang Tộc không vui.”
Vô Mạt gật đầu tán thưởng: “Cháu nghĩ rất đúng, đi bên kia nhặt vào nhánh cây khô tới dùng thôi.”
Nhưng nói xong câu này, trong lòng hắn đột nhiên máy động, phóng mắt nhìn
sang, chỉ thấy Bụi Gai khắp nơi kéo dài đến cấm địa Lang Tộc. Lập tức
không khỏi cau mày, nếu có người cố ý phóng hỏa, đây chẳng phải là tai
họa lớn của Lang Tộc? Chỉ là ngay sau đó hắn cũng cười, người Vọng Tộc
luôn luôn cẩn thận tuân thủ quy tắc trong rừng núi từng chút một, làm
sao lại đi đốt Bụi Gai đây? Mà những người ngoại tộc kia, kể từ sau đêm
bầy sói bao vây thần miếu, biết đám sói không phải ngồi không, mọi người trong lòng đều e sợ, lên núi hái thuốc cũng ít đi rất nhiều, nếu người có gan lên núi, cũng phải tránh thật xa cấm địa Lang Tộc này, sao có ai lại muốn tới nơi này tìm xúi quẩy chứ.
Lúc này A Nặc đã lấy được củi khô, Vô Mạt bắt đầu nướng gà rừng, A Nặc từ trước đến nay biết Vô
Mạt thúc thúc nướng ăn ngon cực kỳ, lập tức ở một bên học tập.
Hai người này đều không phải là kẻ nhiều lời, cũng không nói chuyện, chỉ
lẳng lặng nhìn Gà rừng ở trên ngọn lửa lăn qua lộn lại. Dần dần mặt trời ngã về phía Tây, nhìn thấy trời sắp tối, Gà rừng nướng xong, hai người
chia nhau ăn.
Vô Mạt lại đi hái chút trái cây đưa cho A Nặc giải khát, ăn xong rồi, chung quanh lại chưa từng gặp được một con sói nào.
Vô Mạt không khỏi cau mày, nếu đến lúc trời tối, tốt nhất là nên xuống
núi, tránh cho Bán Hạ ở nhà lo lắng, hôm nay chẳng lẽ đến mất công một
lần?
A Nặc hiển nhiên cũng biết Vô Mạt thúc thúc lo lắng, không
khỏi dõi mắt về hướng cấm địa, mắt nhìn đến mức đau, thế nhưng cũng
không thấy tung tích một con sói nào.
Vô Mạt trầm tư một chút, liền lên tiếng, hướng về phía cấm địa phát ra một tiếng sói tru thật dài.
A Nặc nhìn Vô Mạt thúc thúc, như vậy không biết có tác dụng không?
Tiếng sói tru đi qua, lại đợi một lát, vẫn không xuất hiện bất kỳ tung tích một con sói nào.
Vô Mạt chưa từ bỏ ý định, nhanh chóng kêu một tiếng sói hú.
Thế nhưng âm thanh đi qua, hai người đợi thật lâu, mắt thấy bầu trời đã tối hơn, vẫn không có tung tích của bầy sói.
Trên mặt A Nặc có chút lo lắng: “Vô Mạt thúc thúc, Bán Hạ thẩm thẩm đoán
chừng ở nhà đang lo lắng cho chúng ta.” Còn có tiểu A Thủy nữa, không
biết khi thẩm thẩm bận rộn người nào sẽ chơi đùa cùng nàng? A Thủy không thích một mình ngây ngô, nàng thích có người ôm nàng nhìn khắp nơi xem
náo nhiệt, nhìn ngựa hoang nhìn Gà rừng cũng thích, vừa thấy được Gà
rừng cô cô cô kêu loạn nàng liền bắt đầu cười khanh khách.
Vô Mạt than thở: “Thôi, chúng ta đi về trước đi, hai ngày nữa trở lại.” Ngày
mai lại phải mang tộc nhân lên núi săn thú, sợ rằng không có thời gian ở chỗ này chờ rồi.
A Nặc gật đầu, vì vậy giúp đỡ thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Cũng ngay tại lúc này, đột nhiên nghe được một tiếng sói tru, hai người vui
mừng lui về phía sau nhìn sang, chỉ thấy Bụi Gai phía bên ngoài bỗng
nhiên xuất hiện một con sói màu xám tro hình thể không nhỏ, đang lẳng
lặng nhìn bọn họ.
Vô Mạt thấy vậy, vội dùng tiếng sói ứng đối, con sói kia cũng kêu lên mấy tiếng.
A Nặc không hiểu Lang Ngữ, chỉ thấy Vô Mạt thúc thúc cùng con sói kia một kêu một đáp, sau liền nghe được Vô Mạt thúc thúc nói: “A Nặc, chúng ta
đi theo con sói này vào thôi.”
A Nặc liền vội vàng gật đầu, nhưng trong lòng thì nghi ngờ, con sói này từ đâu tới vậy, nơi nay đều là Bụi Gai, chẳng lẽ bọn họ phải đạp Bụi Gai đi vào sao?
Thế nhưng con
sói kia cũng không có mang theo bọn họ xông vào Bụi Gai, mà là quanh co
gấp khúc, cũng không biết đi bao lâu, quay đầu nhìn lại thì mấy Bụi
Gai đã ở phía sau mình rồi.
Trong lòng hắn thấy kỳ quái, lại
không dám hỏi, biết đây là chỗ thần kỳ của bầy sói, thực không phải
chuyện mà đầu của hắn có thể suy nghĩ ra .
Con sói này tiếp tục
đi về phía trước, hắn và Vô Mạt thúc thúc cùng đi phía sau, cũng không
biết đi bao lâu, chung quanh có lúc là bụi cỏ hoang, lúc lại là rừng
rậm, thỉnh thoảng sẽ gặp ba năm con sói, những con sói kia xem ra chỉ là dã lang bình thường, nhìn thấy con sói xám dẫn đường này cũng làm
ra tư thế phục tùng.
A Nặc nhất thời kinh dị trong lòng, thật sự nhìn ra trong bầy sói này cấp bậc sâm nghiêm, cũng như trong nhân gian
có phân ra Tam Lục Cửu Đẳng .
Trong đầu hắn lại bắt đầu suy nghĩ
lung tung, nghĩ tới lang huynh đệ Tiểu Hắc của Vô Mạt thúc thúc, không
biết nó ở trong bầy sói thì có cấp bậc gì rồi, chắc là không thấp nhỉ?
A Nặc thầm nghĩ thì lại thấy hai người đã tiến vào một sơn động, bên
ngoài sơn động kia treo đầy xương hổ xương hươu các loại chưa bị hư hại, thậm chí còn cả xương ngựa muôn ngàn hình trạng, vật sống trên Núi
Thượng Cổ, trừ sói và người, sợ là nơi này đều có. Nhìn xương trắng ơn
ởn khắp nơi rất đáng sợ. A Nặc đi theo Vô Mạt thúc thúc săn thú cũng đã
được một thời gian, lá gan tự nhận không nhỏ, hôm nay nhìn thấy, cũng
bất giác sợ hãi. Hắn chuyển mắt nhìn sang, chỉ thấy Vô Mạt thúc thúc mặc dù không hề khiếp sợ, nhưng trong mắt cũng có vẻ ngạc nhiên, nghĩ đến
hắn mặc dù sinh trưởng trong bầy sói, loại tình cảnh này cũng chưa từng
thấy qua .
Hắn tự nhiên không biết, Vô Mạt đi theo lang mẫu chẳng qua là một con sói cái hạ đẳng bình thường nhất thôi, nào có cơ hội tới nơi này.
Sau khi hai người theo Dã Lang vào sơn động, chỉ thấy
bên trong âm u ẩm ướt vừa đen vừa tối, mà con Dã Lang dẫn đường kia sau
khi đi vào liền không thấy.
Còn đang nghi hoặc, trước mặt liền
xuất hiện một con sói xám khác, A Nặc định thần nhìn lại, con sói xám
này giống như đã từng quen biết, là sói xám đêm đó ở trước thần miếu
cùng Tiểu Hắc cùng nhau bảo hộ thân miếu.
Sau khi Vô Mạt cùng sói xám dùng Lang Ngữ ứng đối, sói xám mang theo hai người tiếp tục hướng vào sâu trong sơn động đi tới.
Lúc này bên ngoài trời đã tối đen, bên trong động càng không thấy tia sáng
le lói nào, A Nặc chỉ thấy trước mặt đen tối có mắt sói màu xanh lá lóe
lên, trong nhất thời không biết nên như thế nào cho phải.
Vô Mạt vội dắt tay A Nặc, tai nghe bước chân của Cự Lang, mũi ngửi mùi của Cự Lang, tiếp tục tiến lên.
Cũng không biết đi bao lâu, đột nhiên đến một cửa động rất lớn, trước mắt bổng có ánh sáng.
A Nặc ngạc nhiên nhìn cảnh vật chung quanh, chỉ thấy trên thạch bích đều
là dạ minh châu lớn chừng quả trứng gà, chiếu rọi cả thạch động tựa như mặt trời ban trưa. Hắn mặc dù từ nhỏ bần khốn (bần cùng + khốn khổ)
chưa hề gặp qua dạ minh châu, tuy nhiên đã nghe người thuyết thư (người
kể chuyện) nói qua, vì vậy cũng biết.
Mà trong lòng Vô Mạt lúc này cũng khiếp sợ không nhỏ, cái thạch động này, tại sao lại giống như đúc sơn động sau thần miếu vậy?
Sói Núi Thượng Cổ rốt cuộc cùng thần miếu có quan hệ gì?
Vô Mạt mơ hồ cảm thấy, trong này có bí ẩn rất lớn, chỉ là hắn từng lục tìm tất cả chuyện cũ của Vọng Tộc, cũng không hề nhắc tới nửa phần về
chuyện thần miếu được dựng lên như thế nào và quan hệ với Lang Tộc ra
sao, về cuộc đời Lão tổ tông Địa Nô xây dựng thần miếu kia, càng không
thể tìm ra một chữ.
Hắn lại nghĩ tới bức họa khắc chữ nhìn thấy
trong thạch động lúc trước, có lẽ ngày khác hắn phải đi vào thần miếu
lần nữa, tỉ mỉ xem những văn tự kia, không chừng có thể cởi bỏ bí ẩn
này?
Nhưng mà lúc này hắn cũng chỉ có thể tạm thời đè xuống suy
nghĩ trong lòng, nhìn vách động xung quanh, chỉ thấy trong sơn động to
như vậy, có một tảng đá cao hơn nửa người, trên hòn đá bày trái cây khô, đều đặt trong mâm, Thạch Bàn này thô ráp và cực kỳ cũ kỹ, cũng không
biết là người phương nào làm ra, tại sao lại đặt trong lang tộc này.
Lập tức hắn nghi ngờ đưa mắt nhìn sang cự Lang màu xám tro này không biết là có ý gì.
Cự Lang màu xám dùng Lang Ngữ nói chuyện, Vô Mạt giờ mới hiểu được,
liền nói với A Nặc: “Đây là đạo đãi khách của Lang Tộc, chúng ta ngồi
xuống, và ăn những trái này thôi.”
A Nặc trong lòng kêu khổ, lúc
này đang ở lang huyệt, chính sự không làm, sắc trời đã tối, trong nhà
Bán Hạ thẩm thẩm đoán chừng đang mong đợi mình và Vô Mạt thúc thúc trở
về, nào ăn được quả gì, nhưng hắn thấy đối diện với Dã Lang bên cạnh, Vô Mạt thúc thúc trấn định tự nhiên mà ngồi xuống ăn trái cây, không thể
làm gì khác hơn là cũng cùng theo ăn một lúc.
Hắn vốn cho là mình tất nhiên là ăn không biết ngon, ai ngờ vừa ăn thử, loại quả này lại
ngon trước nay chưa từng có , bất giác ăn thêm mấy trái, nhìn lại thì
một bàn trái cây đã bị hắn và Vô Mạt thúc thúc ăn vào bụng.
Ăn no bụng quệt quệt miệng, quay đầu thì Cự Lang màu xám tro đã không thấy,
trong lòng hắn kinh ngạc, hỏi Vô Mạt nói: “Thúc thúc, chúng ta hôm nay
nên làm thế nào cho phải?”
Vô Mạt nhìn khắp bốn phía: “Chúng ta
theo con đường này đi ra ngoài, xem phía trước là cái gì.” Hắn là theo
kinh nghiêm lần trước ở sơn động phía sau thần miếu, biết đi về phía
trước đoán chừng sẽ có đường ra.
Lập tức hai người tiếp tục tiến
lên, cũng không biết đi bao lâu, đột nhiên cảm thấy một trận Âm Phong,
trong mơ hồ truyền đến tiếng sói tru, vội dừng bước lại, tỉ mỉ nghe kĩ
A Nặc cơ hồ là ngừng thở, chỉ sợ ảnh hưởng Vô Mạt thúc thúc nghe âm thanh này.
Vô Mạt chăm chú lắng nghe, chỉ nghe trong gió mơ hồ truyền tới Lang Ngữ
đại ý là: hoan nghênh Vọng Tộc Tộc trưởng đi tới nơi này, trái cây là
bày tỏ áy náy đối với Tiểu Hắc tự tiện xông vào thần miếu, Tiểu Hắc thì ở phía trước chịu phạt, tiếp tục đi phía trước là được.
Nghe lời
này, Vô Mạt mừng rỡ trong lòng, vội nói với A Nặc: “Chúng ta đi ra ngoài thôi, Tiểu Hắc ở một nơi phía trước tên là Thiên thảo vịnh.”
A
Nặc trước kia đã trải qua đủ chuyện, đối với bầy sói này nên ít xuất
hiện chuyện bé xé to, lập tức vội vàng đi theo Vô Mạt tiếp tục tiến lên.
Chỉ chốc lát sau, chỉ cảm thấy trước mặt chợt trống trải, dõi mắt đi phía
trước, cũng là một mảnh đất hoang, bầu trời ánh sao lóe sáng, trên đất
không có một ngọn cỏ, chung quanh ngay cả cây cũng không có.
Nhờ
ánh sao, Vô Mạt liền thấy ở bên trong nơi hoang vu trên bãu cát đá sỏi,
một con sói màu đen cô độc hờ hững, tịch mịch nằm ở nơi đó.
Con Sói này tự nhiên không phải là người khác, đúng là lang huynh đệ của hắn —— Tiểu Hắc.
Thì ra nơi này chính là Thiên Thảo vịnh, Thiên Thảo vịnh lại là một nơi không có một ngọn cỏ.