Một Ngày Cho Một Đời

Chương 9



Cho đến thứ sáu, Amy vẫn tỏ ra bền bỉ. Hàng ngày, buổi sáng cô đi xuống lâu đài làm việc, buổi chiều trở về khu biệt thự. Cô vẫn mệt nhưng không đến nỗi kiệt sức. Amy đã học được cách phân phối sức lực và làm việc như thế nào cho có hiệu quả hơn để đến cuối ngày không bị kiệt sức. Thậm chí ông Calabro cũng thấy điều đó và ông không còn phải lảng vảng quanh đấy để trông chừng cô nữa.

Tuy vậy vẫn có những lúc cô phải nghiến răng lại để khỏi bỏ việc. Nando nhất định không thể bắt cô làm mãi việc này, nên cô xác định phải chịu đựng đến cùng.

Những cố gắng của cô cuối cùng cũng được trả giá. Chỉ nghĩ đến việc mỗi buổi tối cô vẫn đủ sức bình thản mỉm cười với Nando trong bữa ăn, và việc đó làm anh ta tức tối như thế nào. Amy cũng đủ hài lòng. Anh đáng bị đối xử như vậy, đặc biệt sau khi đã hạ nhục cô bên hồ Lago di Verde. Amy đỏ mặt khi nhớ lại dù sao anh ta cũng không thoát ra khỏi trò chơi đó một cách bình thản như ý định.

Còn gần một tiếng đồng hồ nữa thì hết giờ làm việc, Amy bắt đầu cảm thấy không khí trong thùng ngột ngạt. Đã đến lúc cô phải nhô đầu ra ngoài hít thở không khí trong lành. Trước đó Anmy ngồi làm việc quay lưng về phía chiếc cửa nhỏ, nên khi quay người lại, cô giật mình vì thấy cánh cửa đã bị đóng lại. Amy vội vàng bò đến chỗ cửa, đẩy mạnh nó, nhưng cánh cửa vẫn không bật ra. Cô thử một lần nữa, mồ hôi vã ra. Amy nhớ mọi khi cánh cửa vẫn mở ra từ phía trong, thế mà bây giờ lại không mở được. Chắc chắn phải có ai vô tình gài nó lại ở phía ngoài vì không biết có cô ở trong.

Tim Amy bắt đầu đập mạnh. Sự hoảng sợ làm cho chân cô run lên, bàn chân không đứng vững trên bề mặt trơn tuột. Cố gắng thở thật nông, Amy mò mẫm tìm chiếc bàn chải. Cô cầm thật chặt, gõ mạnh nó vào vỏ thép của thùng. Tiếng vang dội lại khiến cô cảm thấy inh tai, nhức óc.

Đột nhiên cánh cửa mở ra và một người đàn ông thò đầu vào bên trong, nét mặt vừa có vẻ sợ hãi vừa lúng túng. Amy nhoài người ra khỏi cửa, hít lấy hít để. Người đàn ông lắc đầu rồi nói một câu gì đó bằng tiếng Italia. Khi hơi thở đã đều đều, Amy mới lẩm nhẩm được từ “Grazie”.

Người đàn ông đợi một lúc, thấy Amy đã bình thường trở lại anh ta bèn nhìn cô, nhún vai rồi bỏ đi.

Amy nghĩ nhất định phải có ai đó gài cửa lại. Đó là câu trả lời duy nhất. Nhưng tại sao trước khi gài họ không kiểm tra? Hay là việc này được làm một cách cố ý?

Ý nghĩ đó như một cú đấm đối với cô. Nando không thể làm việc đó! Anh ta sẽ không làm! Cô không thể nhầm lẫn về anh ta. Nếu anh ta tàn ác đến như vậy thì không bao giờ anh ta có thể làm cho cô xúc động.

Nhưng chắc chắn Nando phải biết việc này không dẫn đến chết người. Tất cả những việc cô làm ở đây phải thu hút sự chú ý của một người nào đó. Quanh đây có nhiều công nhân làm việc, nhất định họ sẽ nghe thấy tiếng gõ thùng của cô. Có phải anh ta dùng biện pháp này để báo cho cô biết nên rời khỏi đây.

Amy đứng yên không nhúc nhích, những ý nghĩ quay cuồng trong đầu cô giống như những con chuột chạy trong một mê cung. Cô vẫn không thể gán hành động này cho Nando.

Thế những hành động của anh ta ở bên hồ thì sao? Cô lắc đầu. Nếu Nando không đóng của thì sự việc vừa rồi là do một sự nhầm lẫn. Nhưng chắc chắn phải có một nhân viên nào đó của nhà máy kiểm tra thùng trước khi đóng cửa chứ. Nghĩ đến đây, cô lại rơi vào vòng lẩn quẩn, vẫn không tìm được câu trả lời.

Amy lại tiếp tục làm việc, cọ rửa thùng, tháo nút dưới đáy thùng cho nước chảy ra. Những ý nghĩ vẫn vương vấn mãi trong đầu cô.

Khi Amy rời khỏi lâu đài, cô tự hỏi không biết Nando sẽ phản ứng thế nào. Liệu anh ta có nói thẳng với cô rằng đó chỉ là một ví dụ của những rủi ro có thể xảy ra nếu cô vẫn tiếp tục làm việc? Hay anh ta sẽ trưng ra một bộ mặt ngây thơ vô tội và không nói một lời để mặc cô muốn hiểu thế nào thì hiểu. Cô thở dài thất vọng.

Amy chìm đắm trong dòng suy nghĩ đến nỗi khi ra khỏi cổng lâu đài, cô không nhận thấy một chiếc ô tô đỗ dưới một bóng cây bên cạnh.

– Amy, Amy Converse!

Nghe tiếng gọi, Amy ngẩng đầu lên. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Elisa đang ngồi trên xe vẫy tay về phía cô.

– Chị có thể nán lại vài phút được không? Tôi muốn nói chuyện với chị. – Cô gái vừa nói, vừa với tay mở cửa xe. Amy không hào hứng gì nói chuyện vào lúc này, nhưng chẳng thể nào từ chối được. Cô chậm chạp đi vòng ra phía cạnh xe, nhưng không vào xe ngay.

– Tôi e rằng người tôi không được sạch. Chiếc quần bò này có thể làm bẩn đệm của chị. – Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn đệm ghế bằng da màu kem nhạt phẳng lì.

Elisa phẩy tay:

– Đừng có nghĩ chuyện vặt. Chúng tôi có người giúp việc, nếu cần thì bảo họ lau sạch.

Như mọi khi, Elisa ăn mặc thật sang trọng. Chiếc áo dài bằng lụa màu xaphia nhạt không có tay áo ôm gọn lấy thân hình đầy khêu gợi của cô. Amy băn khoăn không biết điều gì đã xui khiến Elisa đợi cô ở đây.

Thắc mắc của cô được giải đáp ngay. Cô gái nhìn Amy bằng đôi mắt màu tím thẫm và nói.

– Tôi muốn nói chuyện với chị. Tôi hy vọng chị cho phép tôi gọi chị bằng cái tên Amy vì tôi muốn chị coi tôi là một người bạn, một người rất quan tâm đến chị. Nói như vậy là bởi vì tôi biết chị vừa có một cơn hoảng sợ mới đây thôi ở trong nhà máy. Có phải cửa một thùng lên men bằng thép đã bị đóng lại không? Mà chị lại ở trong đó?

Những lời của cô ta được nói ra quá tự nhiên làm Amy sửng sốt. Làm thế nào mà tin tức lan nhanh như vậy nhỉ? Tại sao Elisa lại biết ngay thế nhỉ?

– À, vâng, tôi cũng hơi hoảng một chút. Nhưng sau đó có người đến ngay cho nên cũng không có gì nguy hiểm. – Amy trả lời tỉnh khô mặc dù khi nói vậy, một cơn ớn lạnh vẫn chạy dọc sống lưng vì cô nhớ lại những giây phút hãi hùng khi không mở được cửa.

– Ồ, đúng, đúng. – Elisa gật đầu, vừa nói cô vừa lấy móng tay tơ hồng gõ nhè nhẹ lên tay lái – Nhưng liệu việc ấy đã kết thúc chưa? Tôi tin rằng nếu tôi ở vào địa vị của chị, tôi phải suy nghĩ một chút. Có thể coi đó như một lời báo trước chăng? Thành thực mà nói tôi sẽ tự hỏi liệu có ai đó không muốn tôi có mặt ở đây. Và… – Elisa tiếp tục với vẻ điệu đà – và như vậy chị sẽ hoàn toàn nghĩ đúng. Bởi vì tôi không muốn chị ở đây. Tôi không muốn chị có mặt ở nhà máy rượu, không muốn chị có mặt ở Italia và càng không muốn chị có mặt bên cạnh Nando.

Amy hết sức ngạc nhiên. Elisa à? Cô quay sang nhìn cô gái Italia với vẻ bối rối.

– Vậy tôi phải hiểu rằng chị có liên quan đến sự cố vừa rồi?

– Đúng, tất nhiên, tất cả mọi việc. – Elisa gật đầu.

– Nhưng chị…chị? – Giọng Amy tắc nghẹn. Thật không thể nào tin được. Elisa thừa nhận đã làm một việc có thể coi như là một hành động tội ác. Vậy mà cô ta vẫn nhơn nhơn như chẳng có chuyện gì cả.

– Thôi, Amy, đừng có xúc động nữa. Chị cũng không ở trong thùng quá lâu để phải nguy hiểm đến tính mạng. Có ai đó đã đóng cửa lại vài phút. Tất cả chỉ có thế thôi.

Amy nhìn Elisa với ánh mắt nghi ngờ. Làm sao một người phụ nữ ăn mặc như thế này đi qua tới nhà nhan nhản công nhân mà không bị ai nhìn thấy. Cô hỏi:

– Tại sao chị không bị phát hiện?

– Tôi ấy à? Ồ, là vì tôi không tự mình làm việc đó. Trời ơi, không! Một người công nhân đã làm việc đó. – Cô ta ranh mãnh liếc nhìn Amy – Một người của chúng tôi. Chị thấy đấy, chúng tôi có gián điệp, nếu chị muốn gọi họ như vậy. Họ được cài vào các nhà máy rượu cạnh tranh với chúng tôi. Vì tiền, họ có thể làm mọi việc. Tại sao chúng tôi biết về loại rượu mới Chiaro gần như cùng lúc với Nando? Anh ta chắc chắn cũng có gián điệp ở nhà máy của tôi. Thế giới kinh doanh mà. Chị không thuộc về cái thế giới ấy đâu, ít nhất là ở đây, ở nhà máy rượu của Nando.

– Nhưng tại sao chị lại làm như vậy? Tại sao một công nhân của chị lại đóng cửa. – Amy hỏi. Cô vẫn còn bàng hoàng trước toàn bộ sự việc.

– Bởi vì chị đã không thèm để ý gì đến lời tôi nói ngay đêm đầu tiên. Tôi đã bảo chị, Nando là của tôi, rằng tôi không muốn chị gây thêm những khó khăn. Nhưng chị vẫn ở lại, thậm chí còn làm việc ở nhà máy rượu. Chị đã bắt đầu thu hút sự chú ý. Bởi vậy tôi bảo một trong những người của tôi đợi đến lúc không có ai quanh đấy thì đóng cửa lại một lúc để dọa chị. Tôi hy vọng điều đó cũng đủ làm cho chị hiểu rằng có người không muốn chị ở đây.

– Nhưng tôi được sở hữu một số cổ phần của nhà máy, – Amy phản đối – Và tôi muốn học nghề sản xuất rượu. Đó là lý do duy nhất để tôi làm việc ở đây.

– Tôi không nghi ngờ gì điều đó. Nhưng tôi không ngờ Nando lại cho chị một cơ hội khi đã biết anh ta quan niệm như thế nào về phụ nữ làm việc trong nhà máy rượu và những lời đồn đại trong lâu đài nói rằng chị sẽ được thăng chức vào tuần tới.

Amy tròn mắt nhưng cô không cắt ngang lời Elisa.

– Và đó là điều mà tôi không thích. – Elisa tiếp lời – vì nó có nghĩa là Nando bắt đầu quan tâm đến chị. Thêm nữa, chị không chỉ làm việc cùng với anh ta ban ngày mà còn sống cùng trong biệt thự vào ban đêm.

– Nếu chị nghĩ tôi theo đuổi anh ta thì chị hoàn toàn sai lầm. Tôi không quan tâm gì đến anh ta.

– Tôi sai à? – Elisa trợn mắt lên – Vậy thì bạn thân yêu ơi, bạn không hiểu Nando rồi. Tôi hiểu Nando hơn chị nhiều. Tôi biết anh ta là loại người thế nào. Anh ta có bầu máu nóng Italia, rất dễ trở thành một kẻ đam mê. Kích động anh ta không khó gì. Chị làm việc ở đó và lúc nào anh ta cũng trông thấy chị. Chị lại rất hấp dẫn, Nando sớm hay muộn cũng sẽ nhận thấy điều đó và anh ta sẽ sờ đến chị. Lúc đó có Chúa mới biết điều gì sẽ xảy ra. Tôi nói là Chúa mới biết, nhưng tôi cũng biết. Nando sẽ quấy rầy chị đến mức chị không thở được đâu.

Amy phẫn nộ nhìn Elisa:

– Chẳng lẽ tôi không có quyền gì trong việc này sao? Chị cho rằng tôi không có suy nghĩ của riêng mình à? Nếu tôi không thấy anh ta hấp dẫn thì sao?

Elisa cười thành tiếng:

– Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi muốn chị đi khỏi đây cho khuất mắt tôi. Nếu không chị sẽ gặp nhiều phiền toái đấy.

Amy với tay nắm cửa xe nói:

– Tôi phải hiểu rằng nếu tôi ở lại đây, tôi sẽ gặp nhiều phiền toái do chị gây nên chăng?

Elisa lại cười:

– Không. Việc đó chỉ diễn ra một lần. Nó chỉ có tác dụng báo cho chị biết tôi muốn chị đi khỏi đây. Có thể coi đó là một trò đùa mang một ẩn ý. Chẳng lẽ chị lại nghĩ rằng tôi phải nói thẳng với chị điều đó.

Cô ta tinh quái nhìn Amy nói tiếp:

– Tôi đã cho Nando gần như tất cả mọi thứ mà anh ta muốn. Những nụ hôn, những cái vuốt ve, nhưng không cho cái mà anh ta muốn nhất. Và anh ta hiểu rằng anh ta chỉ có được cái đó bằng con đường duy nhất là thông qua một cuộc hôn nhân. Trong đêm trước khi chị đến đây, tôi gần như đã buộc được anh ta phải nói ra những điều tôi muốn. Lần sau, chắc chắn anh ta sẽ quên lời thề suốt đời sống độc thân, nếu như chị không đến đây.

Amy ra khỏi xe, cô nói:

– Nếu chị đã nói hết thì tôi xin phép đi đây. Tôi mệt lắm rồi.

Elisa gật đầu:

– Tôi đã nói hết những điều tôi muốn nói với chị và tôi hy vọng chị sẽ ghi nhớ nó. Vả lại, nếu tôi ở địa vị chị, tôi sẽ không kể cho Nando biết sự việc xảy ra ngày hôm nay. Bởi vì nếu bị hỏi, tôi sẽ chối biến. Tôi sẽ nói rằng chị đã quá hoảng sợ khi thấy cánh cửa bất ngờ bị đóng lại và cố gắng che giấu nỗi hoảng sợ bằng cách kết tội ai đó. Mọi người sẽ tin điều tôi nói.

Có thể Elisa nói đúng. Amy nhớ lại cái nhìn bối rối của người công nhân. Anh ta mở cửa không gặp một chút khó khăn nào nên đã chịu không thể hiểu nổi tại sao cô lại gõ thùng loạn lên.

Elisa khởi động ô tô, rồ máy vài lần rồi nói:

– Nhớ đừng động đến Nando, và cũng đừng để anh ta động đến người chị đấy.

Cô ta cho xe vòng lại, phóng xuống chân đồi, để lại đằng sau một đám bụi mù mịt.

Amy không ngờ Elisa lại như vậy. Trơ tráo bày trò dọa nạt người ta rồi lại điềm nhiên thừa nhận như thể đó là một trò đùa nhẹ dạ.

Khi Amy thong thả bước về phía khu biệt thự, bên tai cô còn văng vẳng những lời Elisa nói. Không phải những lời về sự cố ở nhà máy rượu mà là về Nando.

Cô ấy đã nói “anh ấy gần như mất trí vì những ham muốn”. Amy chẳng khó khăn gì cũng hình dung ra được cảnh ấy. Trong những lần đụng chạm với Nando, cô nhận thấy mặc dù anh tính toán lạnh lùng đến đâu cũng vẫn để lộ ra ngọn lửa nóng bỏng ẩn giấu dưới cái vẻ lạnh lùng. Và khi ở hồ Lago di Verde, trong một giây ngắn ngủi, ngọn lửa ấy đã bùng lên. Khi nghĩ đến cảnh Nando và Elisa ở bên nhau, tay trong tay, Amy cảm thấy bối rối. Cô cố không hình dung ra cảnh ấy. Cô khó mà quên được một sự thật là, khi ở bên hồ, không như Elisa, cô đã không từ chối Nando. Thậm chí cô còn tự nguyện hiến mình cho anh.

Amy không có ý định chạy đua với Elisa giành giật tình yêu của Nando. Elisa sẽ không những là một cô gái cực kỳ xinh đẹp mà còn là một cô gái nghiệt ngã đến tàn nhẫn. Cô ta sẽ đạt được những gì mà cô ta theo đuổi.

Buổi tối, khi chuẩn bị xuống nhà ăn cơm Amy băn khoăn không biết Nando sẽ nói gì về sự kiện xảy ra hôm nay ở nhà máy. Chắc chắn anh đã nghe nói đến nó. Và chắc chắn anh sẽ lại đưa ra luận điệu: nhà máy rượu không phải là nơi thích hợp với phụ nữ.

Cô không cần phải lo lắng vì Nando không ăn bữa tối ở nhà. Cô gặp anh trên cầu thang, ăn mặc thật chỉnh tề. Anh khẽ lẩm nhẩm chào cô khi đi ngang qua.

Buổi tối chủ nhật, Nando cũng lại vắng mặt. Bà Lucia nhìn chiếc ghế trống trơn với vẻ không hài lòng. Bà quay sang Anna Maria hỏi:

– Signorina Antolini?

Anna Maria gật đầu.

– Anh ấy lại ăn tối ở nhà Antolini. Lần này thì do con chuyển lời nhắn. Tối nay có mấy vị khách quan trọng ở thành phố về, những người mà Elisa muốn Nando gặp mặt. Thật là vô nghĩa! Rõ ràng chị ta theo đuổi Nando ngày một gắt gao hơn.

Rồi Anna nói thêm một câu bằng tiếng Italia làm cho mẹ cô nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.

Anna Maria quay sang Amy nói:

– Chị biết không, em nghĩ sự có mặt của chị đây làm Elisa lo lắng. Chị ta sợ Nando sẽ tuột khỏi cái bẫy của chị ta.

Bà Lucia ngẩng cao đầu tự hào:

– Nó sẽ không bẫy được Nando đâu! Không bao giờ.

– Tôi không dám chắc. – Franco nói – Cô ta rất đẹp, và tôi phải nói thêm cô ta là một người rất kiên quyết. Tôi thấy chuông đám cưới đã bắt đầu ngân lên mà không phải chỉ cho Maria và Filippo đâu.

Nói rồi anh liếc nhanh về phía Amy như thể nhắc cô về cuộc nói chuyện của họ hôm nào.

Bà Lucia ngồi ngay người lên.

– Cô ta sẽ không bao giờ lấy được Nando. Không bao giờ! Dù Nando có muốn, ta cũng không cho phép.

Giọng bà lạc đi đến nỗi Amy quay sang nhìn bà với ánh mắt tò mò. Nhưng bà không nói thêm một lời nào nữa. Cho đến cuối bữa ăn, không ai nói thêm một lời nào về đề tai này nữa.

Nếu bà Lucia tỏ ra quan tâm đến chuyện này thì rõ ràng Franco còn quan tâm hơn. Sau bữa ăn, anh ta kéo Amy ra một góc.

– Chúng ta phải nói chuyện, Amy. Tình hình phát triển quá nhanh.

– Ý anh định nói…?

– Đúng, Elisa. Cô đã nghe cuộc nói chuyện vừa rồi ở bàn ăn đấy. Cô ta đang có chuyện gia đình rắc rối và việc đó liên quan đến cô. – Franco khăng khăng áp đặt.

– Tôi à? Tôi chẳng có liên quan gì cả. – Amy khó chịu trả lời.

– Ồ, thế mà có đấy. Cô biết rất rõ cuộc hôn nhân này là một vụ áp phe. Như tôi đã nói trước đây, nhà máy rượu chắc chắn là một phần trong vụ áp phe đó. Cô có nghĩ rằng Elisa muốn cho một cô em họ xinh đẹp của Nando làm việc hàng ngày với anh ta ở nhà máy rượu không? Thậm chí còn là một người có cổ phần nữa? Nếu có nghĩ là Elisa cho phép thì cô vô cùng khờ khạo. Một khi họ lấy nhau cô chỉ còn có cách lấy vé máy bay mà về New York. Elisa không thích phải cạnh tranh.

Về vấn đề này thì Amy hiểu rõ hơn Franco. Trong khi cô đang nghĩ xem nên nói thế nào thì Franco lại sồn sồn.

– Nếu chúng ta, tôi, cô và Filippo không củng cố lại tình hình thì chẳng bao lâu nữa sẽ không thể cứu vãn nổi.

– Tôi hiểu điều đó, Franco. Nhưng tôi vẫn chưa muốn hợp tác với anh chống lại Nando và bà Lucia.

– Cô còn có một khả năng lựa chọn nữa, Amy ạ. – Franco nói nhỏ, đưa ta nắm lấy ta Amy – Lời cầu hôn của tôi vẫn còn có giá trị. Nếu cô lấy tôi, Elisa không thể nào khăng khăng bắt cô đi khỏi nơi này.

Amy mỉm cười lơ đãng:

– Tôi biết, Franco ạ. Nhưng một cuộc hôn nhân dựa trên cơ sở tiền bạc, đối với tôi nó rất dễ tan vỡ.

Franco gật đầu:

– Có thể như vậy. Nhưng dù sao những cuộc hôn nhân như vậy vẫn tồn tại. Tôi thừa nhận ý tưởng này có thể là ngớ ngẩn đối với cô, nhưng thật ra không phải như vậy. Tôi tin là chúng tôi rất xứng đôi. Cô biết không, rồi tình yêu sẽ đến.

– Tôi cũng thích anh, Franco ạ. Anh đã trở thành bạn của tôi trong thời gian ngắn ngủi này, và anh là một người tử tế. Nhưng tôi không thể lấy anh. Tôi mới biết anh hơn một tuần lễ! Tôi không yêu anh mà anh cũng không yêu tôi. Đối với tôi không có tình yêu thì sẽ không có hôn nhân. Không, Franco ạ. Tôi sẽ không lấy anh cho dù vì thế mà mất việc làm ở nhà máy. Xin anh thứ lỗi cho.

Tuy nhiên những lời của Franco vẫn làm cô yên lòng chút ít. Anh ta đã đúng khi tiên đoán rằng Elisa không muốn cô ở lại sau khi cô ta cưới Nando.

Những ý nghĩ về Elisa nhắc cô nhớ tới chuyện “thăng chức” mà cô ta đã đề cập đến. Liệu có thật không nhỉ? Không thấy ai khác nói đến việc này. Cô hy vọng nếu đó là sự thật thì công việc mới của cô sẽ không tồi tệ hơn việc cọ rửa thùng.

Tuy nhiên Elisa đã nói đúng. Vào buổi sáng thứ hai, khi Amy đang lấy dụng cụ ở nhà kho thì ông Calabro xuất hiện.

– Converse, “andiamo”! – Ông ta gọi, vẫy cô đi theo. Thấy cô cầm bàn chải và xô xách nước theo, ông ta lắc đầu. Cô vội bỏ chúng xuống. Vậy là cô sắp có việc mới.

Ông Calabro dẫn cô vào một phòng có những dãy thùng rượu vang và ông đưa tay ra hiệu cho cô đợi. Ông ta đứng bên cạnh cô, khoanh tay trước ngực, mắt nhìn ra phía cửa.

Amy sửng sốt khi thấy Nando bước vào phòng. Anh ta nói:

– Ông Calabro báo cáo rằng cô làm việc tốt và ông ta gợi ý nên giao cho cô công việc ở một bộ phận khác. Cô hiểu cho đây hoàn toàn là ý kiến của ông ta, tôi không có liên quan gì đến việc này. Ông ta được giao nhiệm vụ đào tạo.

Một thớ thịt trên má Nando giật giật. Anh ta có vẻ trịnh trọng khác thường. Khi nói mắt anh ta không nhìn vào cô. Cô không hiểu tại sao. Đã từ lâu, cô không quan tâm đến việc cắt nghĩa những hành động của Nando.

– Tôi phải làm phiên dịch vì ngôn ngữ bất đồng. – Nando tiếp tục – Cô phải hiểu rằng những thùng này thỉnh thoảng lại được đổ đầy rượu, vì vậy sẽ không cho phép có không khí ở bên trong. Đây sẽ là công việc mới của cô. Mỗi nhà máy có một cách thao tác của riêng mình. Ông Calabro sẽ làm mẫu cho cô trước.

Nói rồi anh ta bỏ đi.

Amy quan sát cẩn thận khi ông Calabro nhặt chiếc vồ bằng gỗ lên gõ mạnh vào cái nút gỗ nhô ra khỏi thùng, đánh bật nó đi. Ông cầm một bình chứa đầy rượu có một ống xi phông cắm vào trong bình. Ông hút mạnh đầu kia của ống xi phông. Khi rượu chảy ra, ông nhét đầu ống vào trong thùng cho rượu chảy vào trong. Khi thùng đã đầy, ông bỏ ống xi phông ra, đậy nút lại như cũ rồi quay sang Amy hỏi:

– “Ha Capito?”

Amy gật đầu, đoán ý ông ta hỏi gì rồi đáp:

– Tôi hiểu rồi.

Ông ta đưa cho cô cái vồ. Cầm nó trong tay, cô đi đến chiếc thùng bên cạnh và gõ vào chiếc nút gỗ. Chiếc nút không nhúc nhích tý nào. Cố gắng hết sức mình cô gõ mạnh hơn nữa cho đến khi chiếc nút bung ra.

Cầm lấy bình chứa rượu, cô hăm hở hút ống xi phông. Chẳng thấy rượu đâu cả. Cô thử lại một lần nữa, cố giữ hơi cho đều. Rượu ra nhanh quá làm cô bị bất ngờ, rượu bắn đầy lên áo. Cô vội nhét đầu ống xi phông qua lỗ nút thùng cho đến khi thùng đầy rượu. Sau đó cô đậy nút lại.

Ông Calabro mỉm cười:

– Tốt lắm. – Ông nói rồi đưa tay vỗ vỗ vào vai cô. Chợt nụ cười biến mất, ông nghiêm nghị bước ra khỏi phòng.

Amy bắt đầu đi dọc theo hàng thùng, đánh bật các nút kiểm tra mức rượu trong mỗi thùng và thêm rượu vào đến mức cần thiết. Rõ ràng công việc dễ chịu hơn việc cọ rửa thùng. Không khí trong lành và cô sung sướng được học một công việc mới. Công việc cọ rửa thùng vất vả giống như một hàng rào chắn mà cô đã vượt qua được. Giờ đây cô thực sự bắt đầu cảm thấy mình được tham gia vào chu trình sản xuất rượu.

Buổi tối, khi bước về nhà, cô thấy người đỡ mệt mỏi, và bước chân nhẹ nhõm hơn. Tuy nhiên trong tâm trí cô vẫn ám ảnh bóng đen của Elisa và nguy cơ mọi việc sẽ thay đổi theo hướng xấu đi.

Amy vừa bước ra khỏi phòng tắm, đang lau khô tóc bằng khăn mặt thì có tiếng gõ cửa. Vơ lấy chiếc áo choàng trên ghế, cô vội chạy ra mở. Một người hầu gái đứng tuổi đang đứng ở cửa.

– Signorina… – Rồi sau đó là một tràng tiếng Italia.

Amy lắc đầu bối rối:

– Tôi không… à… tôi không… “Capito” – Cô nhắc lại những từ ông Calabro đã dùng.

– “La mia Signora, La Signora Bonavia…” – Người đàn bà cau mày, có vẻ thất vọng. Bà ta khẽ nhún đôi vai gầy.

Chắc chắn bà Lucia muốn điều gì và đã sai người hầu đến gặp cô. Còn lâu mới đến giờ ăn tối, vậy chắc chắn phải là một việc khác.

Amy chỉ tay vào chiếc áo choàng rồi lại chỉ vào quần áo cô để trên giường lúc trước và nói:

– “Momento!”

Mặt người hầu gái trở nên tươi tỉnh, bà ta gật đầu rồi bước lui, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Amy đi đi lại lại trong phòng băn khoăn không biết cô được gọi đến để làm gì. Rồi cô bình thản tự nhủ tí nữa khắc biết.

Cô mặc chiếc váy bó màu trắng vào rồi thắt chiếc thắt lưng vàng mềm mại quanh co. Khi làm việc này cô lại nhớ đến ngày đầu tiên cô từ nhà máy rượu trở về, mệt mỏi lê chân trên đường và chạm trán với Elisa. Lúc đó trông cô ta thật lộng lẫy với chiếc áo dài trắng không có tay áo.

Cô giận dữ nhìn mình trong gương. Bóng dáng Elisa dường như thấm vào mọi vật.

Amy chải nhanh mái tóc còn ướt rồi vội vã ra cửa. Khi mở cửa ra, cô ngạc nhiên thấy người hầu vẫn đang kiên nhẫn đứng đợi. Bà ta khẽ cúi đầu nói lẩm bẩm “Prego”. Bà ta không đi theo hướng cầu thang như Amy tưởng mà đi theo hướng ngược lại.

“Prego”. Đầu óc Amy gần như tự động dịch từ này. Đó lại là một từ nhiều nghĩa. “Xin mời vào”, “Đề nghị”, một lời đáp khi ai cám ơn và trong trường hợp này “Xin mời đi theo tôi”. Cô đang bắt đầu học vài từ thông dụng tiếng Italia. Nhưng liệu chúng có tác dụng gì không và cô còn có cơ hội học thêm nữa không nếu như Elisa chiến thắng?

Tại sao mình lại có thái độ thụ động trước mọi việc như thế nhỉ – Amy tự hỏi mình. Hôm nay cô đã được chuyển việc làm. Ông Calabro hình như cũng hài lòng trước những tiến bộ của cô. Tuy nhiên Amy vẫn không thể gạt bỏ được cảm giác lo lắng như có một hiểm họa đang treo lơ lửng trên đầu. Cô không thể nào phân tích nổi cảm giác đó. Có một cái gì đó bồn chồn trong dạ. Người ta nói rằng các động vật có thể cảm giác được một cơn động đất sắp xảy ra và chúng bắt đầu chạy nháo nhác. Nếu những động vật có linh cảm như vậy thì ai dám nói con người không có?

Amy cố gắng gạt bỏ những ý nghĩ đó và chỉ phần nào thành công khi người hầu gái dừng lại trước một cánh cửa và gõ nhẹ. Amy nghe thấy tiếng bà Lucia vọng ra từ bên trong rồi người hầu mở cửa và đứng lùi lại phía sau để cho cô bước vào. Amy nhận thấy đó là một căn phòng tuyệt đẹp. Một tấm thảm phương Đông màu xanh lá cây nhạt và phớt hồng trải khắp sàn nhà. Các tấm rèm nhung màu hồng ở cửa sổ được kéo dồn lại cho ánh nắng chiều muộn lọt vào. Một chiếc bàn mặt bằng đá cẩm thạch bên trên có những bức ảnh được lồng trong khung vàng. Trên mặt lò sưởi cũng bằng đá cẩm thạch đặt mấy bức tường nhỏ bằng sứ rất thanh nhã. Đây rõ ràng là một căn phòng dành cho phụ nữ.

Bà Lucia đang ngồi trên một chiếc ghế trải thảm, trong tay cầm một miếng vải hình vuông mà bà đang thêu dở. Bà ra hiệu cho Amy đến bên chiếc ghế bọc nhung xanh.

– Ngồi xuống, Amy. Ta cần nói chuyện với cháu.

Khi Amy đã ngồi xuống ghế, bà Lucia nói.

– Vài phút nữa chúng ta sẽ nói chuyện, nhưng trước hết hãy để Maria mang trà đến cho chúng ta uống đã.

Gần như ngay lập tức, một người hầu bước vào phòng, mang theo một cái khay. Chị ta đặt nó lên trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh bà chủ. Khi chị ta đi khỏi, Amy liếc nhìn bà Lucia. Khuôn mặt bà giống như khuôn mặt một bức tượng bằng đá cẩm thạch lạnh lùng, bí ẩn. Có mấy khi mặt bà đổi khác đâu.

Bà Lucia cẩn thận đặt miếng vải thêu vào chiếc rổ để trên sàn nhà và bắt đầu rót trà. Khi đưa ly trà cho Amy bà nói:

– Ta hiểu rằng bây giờ cháu thôi không làm ở bộ phận cọ rửa thùng lên men và đã bắt đầu làm công việc khác, đúng không?

Amy đón lấy chiếc chén nói:

– Vâng, thưa cô Lucia. Thật lòng, cháu thích công việc này hơn là việc cọ rửa thùng. Cháu chưa bao giờ làm một việc gì nặng nhọc như thế.

Bà Lucia nhìn Amy không chớp mắt.

– Ta cho rằng cháu vẫn khăng khăng đòi học việc ở nhà máy rượu, bất chấp lời cảnh cáo của ta, bất chấp Nando không muốn cho cháu làm ở đó, đáng không?

Amy lo lắng ngồi không yên trên ghế. Chả lẽ đây là lý do cô được triệu đến? Để được một bài học nữa về vấn đề phụ nữ làm việc trong nhà máy rượu? Toàn bộ câu chuyện lố bịch ở chỗ nó được một người đàn bà có liên quan đến nhà máy rượu nhiều hơn bất cứ ai khác nói ra.

Nhưng Amy cũng không để cho mình bị hăm dọa. Cô nói:

– Thưa cô Lucia, cháu vẫn muốn được tiếp tục. Cháu xin lỗi nếu như việc này không làm cho cô và Nando hài lòng, nhưng cháu thành thật muốn học tập.

– Tại sao vậy?

– Tại sao cháu muốn học ạ? – Amy suy nghĩ xem nên trả lời thế nào – Cháu không biết tại sao cháu lại bị nó cuốn hút như vậy, cô Lucia ạ. Nhưng ở nó có một cái gì đó…âm thanh của tiếng máy nghiền, mùi hương kỳ diệu của những quả nho, mùi men trong không khí…cháu không thể nào tả nổi. Cháu chỉ biết nói rằng khi cháu đến đây cháu chỉ tò mò vì ngành công nghiệp rượu, nhưng bây giờ nó là một cái gì đó…cái gì đó rất quan trọng đối với cháu. Có thể cháu đang cố gắng chứng minh một điều gì đó cho bản thân mình và có thể cho cô và Nando thấy nữa.

– Vậy là cháu đã xác định dù công việc vất vả đến mấy, cháu cũng sẽ ở lại?

Amy nhìn thẳng vào mắt bà già. Cô nhất quyết không sợ những lời dọa nạt úp mở. Cô nói:

– Vâng, thưa cô Lucia. Dù công việc vất vả đến mấy.

Bà Lucia chậm rãi gật đầu, nói:

– Ta thấy rồi, ta thấy rồi.

Đột nhiên, không khí trong phòng có vẻ bớt căng thẳng. Bà già đưa ly trà lên môi, hớp một ngụm nhỏ. Đặt chén xuống bàn, bà nói:

– Tốt lắm, Amy. Ta phải nói rằng ta rất tin cháu. Vậy sau khi cháu qua hết các công đoạn của quá trình sản xuất rượu, cháu sẽ quay trở về phòng thí nghiệm, nơi các thử nghiệm được tiến hành. Rồi cháu sẽ nhận được tất cả những kiến thức cần thiết giúp cháu đứng vào hàng ngũ của chúng ta.

Amy há hốc mồm ngạc nhiên. Điều này cô không bao giờ dám mơ tới. Cô lắp bắp:

– Tại sao…cô thật là tử tế, thưa cô Lucia.

– Tử tế à? Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cháu có quyết tâm và ý chí ngoan cường. Cháu nhẫn nại làm công việc cọ rửa thùng nặng nhọc, một công việc mà ta hết sức phản đối như ta đã nói với Nando. Nhưng cháu đã làm và không có một lời ca thán. Ta kính trọng cháu, Amy. Ta thán phục tinh thần của cháu. Trong một thời gian ngắn cháu ở đây, cháu đã trở thành người của chúng ta.

Đôi mắt màu xám của bà ấm áp với vẻ hài lòng. Một nụ cười hiếm hoi nở trên đôi môi vẫn thường mím chặt.

Đột nhiên đôi mắt bà tối sầm và mặt bà trắng bệch. Bà nghiêm giọng nói:

– Tuy nhiên, ta không hài lòng, rất không hài lòng.

Sửng sốt, Amy chỉ còn biết giương mắt nhìn. Cô không thể nào bắt kịp sự đảo ngược đột ngột này. Nhưng bà già đã nhìn cô an ủi:

– Ồ không, không phải cháu. Ta không hài lòng về thằng con trai ta cơ.

Bà Lucia dừng lại một lúc lâu, lâu đến nỗi Amy tưởng bà chờ đợi câu đáp lại của cô. Nhưng rõ ràng không phải, vì bà lại tiếp tục nói:

– Cháu đã gặp Elisa Antolini!

Đúng là mình đã gặp – Amy nghĩ. Và mặc dầu câu nói của bà Bonavia không có nghĩa của một câu hỏi, cô vẫn gật đầu thừa nhận.

– Ta cho rằng cháu cũng nhận thấy mấy ngày qua, con trai ta cư xử không được đàng hoàng lắm. Chúng ta đã bình luận về việc này trong bữa ăn tối hôm qua, chắc cháu còn nhớ!

– Vâng, cháu vẫn còn nhớ. – Amy đáp lại. Trông bà Lucia thật thiểu não. Thật khác xa với một người đàn bà dường như luôn luôn làm chủ được mình.

Cũng đột ngột như trước đây, đề tài câu chuyện lại thay đổi. Amy phải cố gắng bắt kịp luồng suy nghĩ của bà già.

– Amy, ta chắc rằng cháu đã hoàn toàn biết rõ lịch sử của Vino d’Oro và trong suốt các thế hệ nó luôn luôn thuộc quyền sở hữu của những người cùng một gia đình như thế nào. Những người trong họ Bonavia… – Bà ngừng một lát rồi miễn cưỡng thêm vào – và những người dòng họ Rinaldi mà cháu và Franco là đại diện. Nhưng tất cả đều bắt nguồn từ Montagnes, tất cả đều chung một dòng máu. Điều này hết sức quan trọng. Đây là vấn đề thừa kế, nó phải được bảo vệ một cách nghiêm ngặt. Nó phải luôn luôn được giữ trong gia đình.

Đúng hơn là gia đình Bonavia – Amy nghĩ thầm. Cô nhớ lại Nando đã cố gắng đoạt lấy cổ phần của cô như thế nào.

– Tuy nhiên hiện nay nó gặp một hiểm họa ngay trước mắt. – Bà Lucia tiếp tục nói – Ông Antolini có một nhà máy rượu, nhưng đang gặp nhiều khó khăn. Người phụ trách kỹ thuật chính của họ vừa bị chết và người thay thế không cho ra được một loại rượu có chất lượng ổn định. Họ làm ăn thua lỗ và mất luôn mối quan hệ với khách hàng. Nando đề nghị mua lại nhà máy nhưng ông Antolini từ chối. Thay vào đó, ông ta muốn sát nhập với chúng ta. Ông ta biết Nando có thể ổn định được chất lượng rượu và ông ta rất muốn có Nando.

Không chỉ có ông Antolini muốn có Nando mà cả Elisa cũng muốn có anh ấy – Amy nghĩ. Cô hình dung lại vẻ mặt quyết liệt của Elisa khi cô ta nói: “Anh ấy là của tôi”.

Bà Lucia như vô tình lặp lại ý nghĩ của Amy:

– Ta cho rằng cả Elisa Antolini cũng muốn có Nando. Cô ta theo đuổi nó một cách trơ tráo, bằng những hành động mà không một phụ nữ nào ở thời của ta dám làm. Và ta tin rằng ngay cả ngày nay cũng ít người dám làm. Cô ta đang dùng biện pháp quyến rũ xác thịt. Nhưng ta hy vọng nó sẽ không thành công.

Bà Lucia ngừng lại một lát rồi nói tiếp.

– Cô ta sẽ không thành công. Ta sẽ ngăn cấm. Con trai ta không bao giờ cưới một người mang họ Antolini, lại càng không phải con bé nông nổi Elisa Antolini.

– Nhưng… Nhưng nếu họ yêu nhau. – Amy ngập ngừng nói.

– Vô nghĩa! – Bà Lucia gần như quát lên – Hoàn toàn vô nghĩa! Nando yêu Elisa à? Đó không phải là con trai của ta. Có thể nó ham muốn cô ta. Xét cho cùng nó cũng là đàn ông, mà con bé lại quyến rũ. Nhưng cưới à? Không! Nó không được phép làm chuyện đó.

Mệt mỏi, bà đưa mắt nhìn Amy:

– Ta không phủ nhận rằng những ham muốn tình dục có thể tồn tại ngoài hôn nhân, nhưng nó không thể là cơ sở cho một cuộc hôn nhân. Một cuộc hôn nhân như thế sẽ là một thảm họa. Ngọn lửa có thể cháy bùng nóng bỏng, nhưng khi nó nguội đi, thì chỉ còn lại tro tàn.

Amy bắt đầu cảm thấy khó xử. Dốc tất cả tâm sự như thế này, chắc chắn sau này bà sẽ thấy hối tiếc. Mặc dù Amy không muốn nói như vậy, cô vẫn băn khoăn liệu bà Lucia có thể chiến thắng được không. Sắc đẹp của Elisa, vẻ quyến rũ tình dục của cô ta cộng với ý chí sắt đá sẽ đưa Nando vào một cuộc hôn nhân. Trong hoàn cảnh như vậy, chắc chắn bà Lucia sẽ không ngăn cản được con trai bà ham điều mà anh ta muốn.

– Dù sao đi nữa, tất cả những kế hoạch của nhà Antolini nhằm xâm nhập vào nhà máy rượu của chúng ta sẽ thất bại thảm hại. – Bà Lucia nói với vẻ khinh bỉ. Nét mặt bà chợt thay đổi. Đôi mắt bà tỏ vẻ hài lòng và đắc thắng. Bà nói:

– Vấn đề rất đơn giản, Amy thân yêu. Con sẽ lấy Nando.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.