Một Ngày Cho Một Đời

Chương 3



Trưa hôm sau Amy ngồi bên bàn làm việc của mình ở văn phòng, tay cầm ống nghe. Cô vừa nói chuyện với Bert xong, bây giờ cô muốn nói chuyện với Paul.

– Được sở hữu một phần năm tài sản của công ty cơ à? Paul thốt lên ngạc nhiên

Tuy nhiên anh ta không thể chỉ ra một cách cảm xúc nó đáng giá bao nhiêu tiền vì nó không có tên trong danh sách trao đổi chứng khoán ở Mỹ cả ở nước ngoài. Cái công ty còn rất mới trên trường quốc tế nhưng tiến tăm và triển vọng của nó rất tốt. Paul chỉ đưa ra con số áng chừng là ít nhất phải hàng triệu đô la. Con số ấy phù hợp với con số mà Nando đưa ra tối hôm trước.

Amy lại gọi điện thoại cho Bert một lần nữa. Bert cũng sửng sốt và hỏi cô đã quyết định bán hay chưa. Amy lưỡng lự. Sự thật là Nando Bonavia đã đốt lên trong cô ngọn lửa phản kháng, bất chấp những cái hôn nồng nhiệt. Phải chăng cô muốn chứng minh cho anh ta, và bản thân cô nữa, thấy rằng anh ta hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến quyết định của cô.

Rồi cô trả lời Bert rằng số tiền nghe cũng có vẻ hấp dẫn nhưng cô vẫn xem xét đến khả năng giữ lại cổ phần và bằng cách nào đó tham gia vào việc kinh doanh rượu.

Bert giãy nảy lên:

– Ôi! Amy hãy suy nghĩ thêm nữa đi! Cô sẽ bị sa lầy vào những việc mà cô chẳng hiểu về nó chút nào. Đặc biệt là nhà máy rượu ấy lại ở Ý. Ở đấy ngày ta sống hoàn toàn khác. Tôi không nghĩ rằng một phụ nữ, đặc biệt là một phụ nữ Mỹ, lại có thể thành công trong việc hòa nhập vào ngành kinh doanh rượu ở đó.

Amy hình dung ra Bert đang lắc đầu, môi dưới trề ra. Cô không đồng ý cũng chẳng phản đối nhưng vẫn cảm ơn anh. Cô nói rằng sẽ cho anh biết quyết định cuối cùng của mình rồi gác máy.

Nhìn sang bên kia phòng, Amy có thể thấy ông Richardson qua cánh cửa mở. Ông ta ngồi ở bàn làm việc, có lẽ đang chuẩn bị đi ăn trưa. Ông ta đưa một điếu xì gà lên miệng, châm lửa rồi đứng dậy đi ra ngoài. Khi đi ngang qua cô, ông ta gật đầu chào cô một cách lạnh nhạt.

Amy nhìn ông đi, mắt cô nheo nheo như đang suy đoán một điều gì. Lâu nay ông Richardson chưa tìm được cớ gì để sa thải cô. Nhưng vấn đề chỉ còn là thời gian. Sớm muộn gì cô cũng bị sa thải.

Lúc ấy thì sao nhỉ?

Suốt trong khoảng 5 phút Amy ngồi trong căn phòng trống vắng, mắt nhìn xuống mặt bàn bóng láng. Mắt cô để vào tập tài liệu nhưng thực ra cô chẳng thấy gì. Rồi cô cầm ống nghe lên, quay số đến khách sạn nơi Nando ở.

Nando có vẻ bị choáng váng:

– Cô đang định… định làm gì? Nhưng cô không thể Amy, chúng ta đã thỏa thuận xong rồi. Tôi đã giải thích mọi chuyện mà sao cô vẫn..

Amy lựa lời rất thận trọng. Cô nói:

– Tôi chỉ định đi thăm Ý mà thôi. Và tôi cũng muốn thăm nhà máy rượu nữa, chứ không nhất thiết phải làm ở đó. Tôi không quá tự tin nhưng tôi có thể làm được nhiều công việc khác nhau. Tôi sắp thông báo cho mọi ngày ở đây biết.

Nando hạ giọng, nhẹ nhàng thuyết phục:

-Nhưng… Amy, đó thực sự không phải là…

-Nando đừng có hiểu lầm – Amy ngắt giọng – đơn giản là tôi chỉ muốn đến xem qua nhà máy rượu của anh. Thành thật mà nói tôi cũng chưa có kế hoạch gì cụ thể trong tương lai, nhưng anh sẽ không phải chịu trách nhiệm gì vế việc này. Đây chỉ là việc tôi muốn làm để thỏa thích ý cá nhân của mình.

-Nếu, nếu… nếu cô đến thăm và chúng tôi giới thiệu với cô về nhà máy rượu để cô thấy công việc ở đấy phức tạp như thế nào thì sau đó cô sẽ nhượng lại cổ phần của cô cho chúng tôi chứ?

Rồi không đợi Amy trả lời, anh ta nói ngay:

-Tôi biết cô sẽ làm như vậy, vì hiện nay cô chưa hiểu hết các vấn đề. Hoàn tất việc chuyển nhượng ngay bây giờ, trong khi tôi còn ở đây. Việc ấy quá đơn giản. Sau đó chuyến du ngoạn của cô sẽ không vướng bận gì và cô sẽ hưởng thụ được nhiều hơn.

Amy im lặng, xoay xoay chiếc bút chì trên tay. Cô tự hỏi tại sao mình lại không thể cho phép anh ta đạt được ý nguyện? Chắc chắn không phải vì cô muốn còn được tiếp tục gặp anh ta. Có thể do cô hồ hởi chấp nhận một sự thách thức, một lối sống mới, một nghề nghiệp mới. Như việc sản xuất rượu chẳng hạn. Công việc ấy thật trần tục, thật tự nhiên mà lại có sức cuốn hút cô. Cô sẽ rất thích thú khi được tham gia vào ngành công nghiệp rất gần gũi với cuộc sống sau ba năm chỉ quanh quẩn với những bức đồ họa. Nếu như mọi việc không suôn sẻ, nếu cô không thích hợp với nghề nghiệp mới hoặc những người họ hàng không muốn cô bên họ, thì lúc nào cô cũng có thể cầm tiền và ra đi. Nghĩ vậy, cô trả lời Nando:

-Tôi… tôi không thể.

Mặc dù có sự lưỡng lự trong giọng của Amy nhưng Nando hiểu rằng đây là quyết định tối hậu của cô. Bàn cãi nữa cũng chỉ vô ích.

Im lặng hồi lâu, anh ta nói:

– Cô sẽ không nghĩ lại à?

– Không, có thể nếu như tất cả những cái gì gọi là vấn đề quá phức tạp như anh nói thì tôi sẽ nhượng lại cổ phần của tôi cho anh rồi trở về nhà. Nhưng tôi rất quan tâm đến công việc kinh doanh. Tôi muốn biết đôi chút về quá trình sản xuất rượu đặc biệt là ở một nhà máy rượu do gia đình anh quản lý.

Sau một lúc im lặng, Nando nói:

– Thôi được rồi cô em họ bướng bỉnh của tôi, tôi xin đầu hàng. Mời cô đến Ý.

Giọng nói thân tình ấm áp của Nando làm cô ngạc nhiên Cô không ngờ thái độ anh ta lại như vậy. Một sự thay đổi quá nhanh, quá dễ dàng. Có trời mà biết anh ta nghĩ gì.

– Chúng tôi có thể đón cô vào lúc nào, Amy?

– Tôi phải báo trước cho văn phòng hai tuần, sau đó còn phải làm hộ chiếu, phải mua vé máy bay. Có lẽ phải một tháng sau tôi mới sang bên ấy được.

– Một tháng kìa à! Hay là đi cũng tôi ngay ngày mai đi.

Giọng nói của Nando có vẻ chiều chuộng, mời mọc. Chắc là anh chàng nghĩ rằng cô đang háo hức được đến bên anh ta.

– Ồ, không thể được, tôi không thể đi ngay được – Amy trả lời.

– Vậy thì hãy hứa với tôi không được lâu hơn một tháng đấy nhé. Tôi đang muốn giới thiệu với cô đất nước Ý. Venice dưới ánh trăng. Và cả Verona nữa. Cô sẽ yêu Verona. Đó là quê hương của gia đình chúng tôi. Có rất nhiều nơi để đi thăm, cô em thân mến ạ.

Ôi anh mới linh hoạt làm sao! Thích nghi với hoàn cảnh quá nhanh. Anh ta mưu toan chiếm đoạt cổ phần của cô bằng mọi cách, bất chấp mọi sự phản kháng của cô. Khi nhận thấy những cuộc bàn cãi không đem lại kết quả gì và những trò quyến rũ lãng mạn cũng vô hiệu, anh ta vẫn tiếp tục tăng sức ép.

Amy bình tĩnh trả lời:

– Tôi sẽ viết thư cho anh hẹn ngày chính xác sau.

Amy đặt ống nghe xuống cô không thể kìm mình mỉm cười. Một kịch bản mới sẽ lại được mở ra. Cô sẽ đến Ý, được đón tiếp như một vị khách hơn là với là một đồng sở hữu nhà máy rượu. Lúc ấy cuộc chiến đấu mới bắt đầu thực sự.

Amy biết những gì có thể xảy ra. Tất cả mọi việc sẽ được sắp đặt một cách khéo léo như trong bất cứ thương vụ nào. Nando, với điệu bộ duyên dáng nhất của mình sẽ cố ru cô ngủ trong khung cảnh lãng mạn. Thay vì những chuyện chính trị ở phòng hội nghị, anh ta sẽ dùng ánh đèn nến và rượu vang để mua bằng được cổ phần của cô. Thậm chí anh ta có thể mưu tính làm tình với cô. Nghĩ đến đây Amy không kìm được cái rùng mình bất chợt song chính nó đã đưa cô ta về với thực tại

Có một điều chắc chắn là sắp tới cô phải rất cẩn thận. Anh ta biết rõ cần tác động vào cô như thế nào để giành thắng lợi. Việc này một phần là do lỗi của cô. Cô đã đáp lại nồng nhiệt quá mức những nụ hôn của anh ta

Amy ngồi ngay người dậy. Nando sẽ không thể đạt được mục đích của mình. Cô sẽ xem xét tình hình một cách cẩn thẩn, đánh giá nó bằng một cái đầu tĩnh táo rồi sau đó sẽ quyết định ban hay không? Tự cô chứ không phải do anh ta gây sức ép bằng những cái hôn.

Amy ngồi thừ ra một lúc, đôi mắt nhìn trống rỗng vào cuốn lịch nhỏ trên bàn làm việc, môi bặm lại. Nando Bonavia hấp dẫn cô hơn là làm cho cô dễ chịu. Đó là sự thật. Nhưng còn có một cái gì khác nữa ở anh ta làm cô không yên lòng.Đôi khi cô bắt gặp ở Nando một cái nhìn khinh khỉnh lạnh lùng. Đó có phải là dấu hiệu của sự khinh bỉ không nhỉ? Không, hoàn toàn không phải. Tuy nhiên trong cách đối xử của anh ta với cô vẫn có một điều gì đó mà cô không thể hiểu nổi. Tuy nhiên nó luôn luôn biến mất khi anh cầm tay cô hay nói với cô bằng một giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp. Bằng trực giác cô cảm nhận được anh ta là người thông minh tốt bụng. Trong những lúc họ trò chuyện với nhau, cô cảm phục trước tầm hiểu biết rộng của anh và cảm đông trước sự anh quan tâm đến những người nghèo trên trái đất. Mặc dù rất sành sỏi trong việc tán tỉnh phụ nữ, anh ta chỉ nói đến mẹ và em gái mình với tình cảm chân thành. Chắc chắn anh có lòng kính trọng đối với phụ nữ có cương vị của họ. Nhưng anh ta có tôn trọng họ hay không? Amy không thể phân biệt được trong thái độ của anh ta đâu là thật đâu là giả.

Amy đứng dậy ra ngoài ăn trưa. Một động lực bắt đầu hình thành trong cô. Trước đây, hồi còn học đại học, khi chơi tennis, Amybao giờ cô sợ hay né tránh những trận đấu với người giỏi hơn. Đôi khi cô đã chiến thắng trong những trận đấu không cân sức. Dù thắng hay thua thì đó cũng là sự thách thức mà cô rất thích. Bây giờ cô có cảm giác mình sắp bước vào một sân đấu với một đối thủ cũng cứng rắn như cô.

Trước khi hết giờ ăn trưa khá lâu, Amy đã ngồi vào bàn làm việc của mình. Hôm nay cũng như mọi ngày, cô không muốn về muộn đề phòng ông Richardson về sớm và nhìn lên đồng hồ khi cô về. Cô không muốn cho ông ta có được niềm vui khi sa thải cô.

Amy cau mày đưa tay lên gãi trán, cố nghĩ xem nến viết đơn thôi việc như thế nào. Rồi cô bắt đầu đánh máy. Đánh máy xong, cô gấp tờ giấy lại bỏ vào một phong bì rồi đề tên ông Richardson. Cô đứng dậy đi vào phòng làm việc của ông ta và đặt phong bì lên bàn làm việc. Khi ngồi vào bàn ông ta sẽ thấy nó ngay.

Linda đến đúng một giờ. Cô kéo tấm phủ máy chữ trước khi ngồi vào ghế.

– Con yêu tinh của chúng ta về chưa? – Linda hỏi mắt liếc nhanh về phía phòng ông Richardson.

– Tôi có một điều ngạc nhiên thú vị đang đợi ông ta. Có thể là một sự thất vọng – Amy mỉm cười hài lòng.

Linda nhìn cô với vẻ tò mò:

-Có việc gì thế? Trông chị cứ như con mèo trong chuyện ngụ ngôn vừa nuốt xong con chim hoàng yến.

Đột nhiên Linda trợn mắt lên

– Amy, chị không định… chị đã…

Amy gật đầu bình thản:

-Tôi định và tôi đã làm.

Linda nhìn Amy với con mắt nữa tin nữa ngờ.

– Khi nào? Chị định gắn bó với cái nhà máy rượu chết tiệt ấy à? Chị viết đơn xin nghỉ việc thật à?

Amy khoanh tay, ngồi dựa lưng vào ghế, mỉm cười:

– Tôi vừa mới viết đây. Bắt buộc tôi phải báo trước hai tuần theo quy định. Dù sao thì bây giờ đơn cũng đã nằm trên bàn ông ta rồi. Tôi sợ rằng tôi đã lường gạt ông ta. Thực ra ông ta đang trông mong cơ hội để sa thải tôi.

Nét mặt Amy trở nên trầm ngâm.

– Tôi sắp đi Ý. Tôi quyết định như vậy. Tôi không biết là mình có dính sâu vào cái mà chị gọi là nhà máy rượu chết tiệt ấy không. Nhưng tôi khao khát được trông thấy nó. Ông tôi đã sinh ra ở đó. Tôi cảm thấy mình mắc nợ với nó và phải nhìn thấy nó trước khi… – giọng cô nghẹn ngào.

– Trước khi chị từ bỏ cổ phần chứ gì? – Linda hỏi.

– Tôi không biết. Thật đấy. Người anh họ của tôi muốn mua lại cổ phần. Có thể tôi sẽ nhượng lại cho anh ta nhưng không phải trước khi nhìn thấy nó.

Lida nheo mắt đùa cợt.

– Tôi cho rằng ông anh họ thời Phục hưng của chị sẽ chẳng thể làm gì trước quyết định này. Nghe chị kể về anh ta mà tôi thấy mê.

-Anh ta hấp dẫn theo kiểu một ông chủ. Nhưng anh ta đừng hòng có được cổ phần của tôi bằng cung cách ấy. Nó sẽ có khi tôi nhận thức được rằng làm việc ở một nhà máy rượu ở nước ngoài không thích hợp với tôi.

Giọng Linda chợt nghiêm nghị.

– Có thể đây không phải là việc của tôi, nhưng chị sẽ bị thất nghiệp. Chị lấy tiền đâu ra mà đi Châu Âu?

Amy gật đầu.

– Tôi biết. Có thể tôi đang làm một việc gì đó hơi điên rồ, nhưng mẹ tôi đã để lại cho tôi một khoản bảo hiểm. Số tiền không lớn lắm nhưng tôi chưa bao giờ đụng đến nó. Tôi để dành cho những việc thực sự cần thiết. Và chuyến đi này chính là việc đó.

Cô hít một hơi thở sâu rồi cười to.

– Ôi, Linda, việc đã làm rồi! Thực tế tôi đang trên đường đến Ý. Hãy đến ăn bữa tối với tôi. Chúng ta sẽ ăn mừng sự kiện. Tôi sẽ đãi chị một chai Vino d’Oro. Rượu của tôi đấy. Ngon tuyệt vời.

– Trời ơi, Chị là một tên trùm tư bản. Được rồi, tôi sẽ đến. Mà có được gặp gã Borgia của chúng ta ở đấy không?

– Không, Tôi không mời anh ta. Anh ta đã nói có rất nhiều việc phải làm trong cả ngày hôm nay.

– Tệ quá, tôi cứ mong…

Ông Richardson bước vào, vẻ mặt vênh vang, không thèm nhìn ai, ông đi thẳng về phòng của mình.

– Mẹ kiếp, Hắn đóng cửa rồi! Tôi muốn nhìn thấy mặt hắn khi hắn đọc đơn của chị. – Lida thì thầm khi cả hai người quay trở về với công việc.

Chuyến đi đã được dự định của Amy sang Ý là chủ đề chính của cuộc trò chuyện khi cô ăn tối cùng Bert hai ngày sau đó.

– Tôi không nghĩ rằng cô đang làm một việc đúng đắn – Bert nói, đôi mắt màu nâu nghiêm nghị của anh nhìn thẳng vào mắt cô. – Cô không biết ngôn ngữ của họ, không biết gì về rượu vang và biết rất ít về những người họ hàng ở đấy. Có thể cô không thích họ mà họ cũng không thích cô… Tôi không biết họ sẽ chịu đựng việc này như thế nào.

Amy trìu mến nhìn Bert. Anh có mái tóc màu nâu gọn gàng, khuôn mặt chữ điền chân thật, ăn mặc gọn gàng. Anh là mẫu đàn ông mà mẹ cô muốn cô lấy làm chông. Họ hẹn hò nhau đã sáu tháng nay, đủ thời gian để Amy nhận ra rằng cô thích anh nhưng sẽ không bao giờ yêu anh. Nụ hôn lúc tạm biệt của anh lúc chia tay rất nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng nó không mảy nay làm trái tim cô rung động hồi hộp. Amy trả lời.

– Có thể anh nói đúng, Bert, ạ. Nhưng đó chính là điều thách thức tôi. Tôi sẽ không bao giờ cảm thấy hài lòng nếu không thấy thực hiện được ước nguyện.

Bert nhếch mép cười:

– Cô biết không, Amy. Có những điều còn tồi hơn việc lấy một luật sư làm chồng. Nếu như cuộc khiêu vũ quanh những chùm nho cùng với ông anh họ của cô trở nên chán ngắt thì cô biết nên tìm tôi ở đâu rồi đấy.

Liệu cô có nhầm lẫn không nhỉ? Bert vui tính, thành đạt và dễ thương. Amy ước gì cô muốn anh làm chồng. Cô miễn cưỡng trả lời.

– Có thể tôi sẽ quay về sớm hơn anh tính. Tôi đã đọc nhiều tài liệu về sản xuất rượu vang và nhận thấy rằng nó không đơn giản và thô sơ như tôi nghĩ. Hơn nữa tôi có cảm giác ông anh họ của tôi luôn luôn muốn cho tôi ra rìa.

Bert cầm cốc rượu của anh lên, nhìn Amy qua miệng cốc.

– Tôi nghĩ ta có việc phải làm đấy. Tôi có cảm giác hai người cương quyết đối đầu với nhau giữa những thùng rượu. Rồi anh ta sẽ thấy cô giữ miếng như thế nào.

Amy cũng nâng cốc của mình lên nhìn đăm đăm vào chất lỏng màu vàng nhạt trong cốc. Đó là rượu vang Vino d’Oro. Đột nhiên cô mỉm cười.

– Có thể anh đoán đúng. Mẹ tôi thường bảo tôi là một người dễ tính, nhưng khi bị ép buộc thì trở nên bướng bỉnh như một con la Missouri.

– Đó không phải là một tính xấu, đặc biệt khi cô phải đương đầu với một người đàn ông khá quỷ quyệt. Nhưng riêng tôi, tôi luôn luôn thấy cô dễ thương.

Nói đến đây, Bert ngừng lại, nhìn Amy trìu mến.

– Hứa với tôi là trở về sớm nhé, Amy. Trở về càng sớm càng tốt. Tôi đã đặt mua vé xem bóng đá cho cả hai mùa năm nay. Chúng ta đừng để phí chúng.

Bert lại lặp lại lời cầu khẩn của mình khi tiễn cô ra máy bay vào một buổi tối sau đó một tháng.

– Anh đã mua vé máy bay rồi. Đừng để anh phải mời một người khác ngồi với anh. Anh thừa nhận có nhiều cô gái xinh đẹp tấn công anh, nhưng anh vẫn thích em hơn.

Amy phá lên cười.

– Và anh muốn em phải cảm thấy phải có lỗi với anh chứ gì? Ai mà biết được. Có thể em sẽ tiu nghỉu trở về trước mùa bóng kết thúc.

Máy bay đã gọi hành khách. Bert tạm biệt và ôm hôn lần cuối cùng. Anh còn gọi với theo dặn cô hãy cẩn thận giữ mình.

Cô vẫy anh rồi bước vào phòng đợi. Đây không phải là lần đầu tiên cô thấy hối hận vì đã không cảm thấy một tình cảm gì khác đối với anh, ngoài tình bạn. Những tuyến nội tiết hay hooc môn khỉ giá nào đấy, chúng nằm yên khi cô ở bên Bert, nhưng lại hoạt động dữ dội khi cô ở bên Nando.

Khi máy bay cất cánh, trên đường tới Ý. Amy thắt chặt dây bảo hiểm, dựa lưng vào ghế, lim dim đôi mắt. Đây có thể là việc làm khôn ngoan mà cũng có thể là rồ dại. Dù sao đi nữa cô cũng đang trên đường tới nhà máy rượu của cô mà.

Trong ví của Amy có một bức thơ của Nando, nói rằng anh ta và mọi người trong gia đình chờ đón cô sang chơi. Mẹ anh ta cũng viết thư cho cô, lịch thiệp mời cô ở lại Villa Cielo trong chuyến thăm Ý của cô.

“Đi thăm”! Đây mới là từ then chốt đây. Nó không được gạch dưới trong các bức thư của Nando và của mẹ anh, nhưng nó có tác dụng nhấn mạnh chẳng kém.

Trong suốt hơn bốn tuần lễ qua, Amy đã tới các hiệu sách và thư viện để tìm các thông tin về rượu vang, đặc biệt là rượu vang Ý và đặc biệt hơn nữa là Vino dOro. Nhưng cô chẳng tìm được điều gì bổ ích. Các cuộc hội thảo về rượu vang thì quá chung chung còn các cuốn sách kỹ thuật thì quá phức tạp. Cô chỉ tìm thấy vài dòng nói về Vino d’Oro, có lẽ do sản phẩm chưa thật có tiếng vang.

Amy lo lắng cảm thấy Nando đã đúng khi nói rằng cô đang làm một việc quá sức mình. Tuy nhiên, cô vẫn còn bị kích động trước viễn cảnh được đi thăm nhà máy rượu mà cô sở hữu một phần.

Đã quá muộn để làm bất cứ việc gì về vấn đề ngôn ngữ. Lúc đầu Amy định theo học một khóa cấp tốc ở Berlitz, nhưng rồi cô lại từ bỏ ý định. Đơn giản vì có quá nhiều việc khác phải làm: gói ghém đồ đạc, thông báo cho người quản lý nhà, cắt liên lạc điện thoại… Cô đã mua một cuốn từ điển Anh – Ý và bắt đầu học một số từ. Cô tra một từ mà Nando hay dùng “Cara”. Như cô đã đoán trước, nó có nghĩa là “em yêu”. Cô học cách nói “đồng ý” và “không đồng ý”. Một số từ cô có thể nhớ dễ dàng, nhưng cấu trúc câu và ngữ pháp thì cô hoàn toàn mù tịt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.