Giang Lam Sinh bước nhanh tới trước mặt mọi người, nhìn khắp bốn phía, lúc thấy Nam Sương, vẻ chán nản trên mặt hắn ta lóe lên rồi biến mất. Hắn ta vén vạt áo ngồi xuống, bưng trà trong tay rồi nói: “Ngọc Thủy Long Phi Thiên chắc… không thể đâu”.
Vu Hoàn Chi dọn dẹp sách vở trên bàn, xem chừng đã tỏ tường đầu đuôi câu chuyện.
Mục Diễn Phong liếc y hai cái rồi ngoảnh lại hỏi Giang Lam Sinh: “Sao lại không thể?”.
Giang Lam Sinh cầm quạt lông trắng trong tay, điểm năm cái trong không trung: “Bí bảo ngũ hành của Lạc Thiên Cửu Nhãn”. Hắn ta dừng lại rồi mở xoẹt cây quạt ra, cười nói: “Bốn phổ võ công và bí bảo ngũ hành của Lạc Thiên Cửu Nhãn là vật then chốt lúc lập quốc của cả vùng Thần Châu”.
“Bí bảo ngũ hành có hai thứ được cất trong cung là đài Càn Khôn thuộc thổ và phù Hóa Hỏa thuộc hỏa. Bởi vì đài Càn Khôn thuộc thổ nên tính chất ổn định trầm lắng, chỉ cần xếp lại là được. Còn phù Hóa Hỏa thuộc hỏa thì cương liệt kích động, cần phải có vật khác áp chế. Thủy khắc hỏa, nhưng gương Thủy trong bí bảo ngũ hành…” Giang Lam Sinh nói đến đây thì dừng một lát: “Sớm đã không rõ tung tích. Nên Thái Tổ bèn đặt chung thần vật “ngọc Thủy Long Phi Thiên” với phù Hóa Hỏa, nước lửa tương khắc, mới được an bình”.
“Nếu trong cung vẫn chưa truyền ra tin tức phù Hóa Hỏa mất trộm thì sao ngọc Thủy Long Phi Thiên lại lưu lạc dân gian?”.
Nhiều năm qua, bí bảo ngũ hành của Lạc Thiên Cửu Nhãn đã biến thành gốc rễ quốc gia trong lời đồn của mọi người. Nếu phù Hóa Hỏa là một trong bí bảo ngũ hành thì hoàng cung tất sẽ phong tỏa tin nó mất trộm, không ai hay biết.
Nhưng, dựa vào thân phận của Giang Lam Sinh, muốn nghe ngóng tin tức bí ẩn như vậy không khó.
Nam Sương cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của Giang Lam Sinh trong lòng, bỗng nhiên nói: “Làm sao anh biết phù Hóa Hỏa đó thực sự ở trong cung chứ?”.
Giang Lam Sinh giật mình, kinh ngạc nhìn Nam Sương.
Hoa đào Nam nói tiếp: “Đài Càn Khôn ở trong cung, điểm ấy không kỳ, vì hàng năm lúc bái tế đều có thể nhìn thấy. Nhưng phù Hóa Hỏa ở trong cung chỉ là nghe nhầm đồn bậy mà thôi, dù sao chưa có ai tận mắt trông thấy”.
“Không sai”. Mục Diễn Phong tiếp lời: “Tôi cũng cho rằng phù Hóa Hỏa không ở trong cung. Trăm năm trước, Thái Tổ chỉ giữ đài Càn Khôn ở trong cung, phân tặng tứ bảo còn dư lại cho người đời sau của trung sĩ, mục đích chính là để bí bảo ngũ hành tản mát chân trời, không bị thu được cả thảy. Nhưng mấy năm trước, trong cung bỗng nhiên truyền ra tin tức, nói con cháu của một trung sĩ lại giao phù Hóa Hỏa về hoàng cung, hoàng đế cả mừng, còn phong chức quan cho người kia. Song nghĩ cẩn thận, hành động thu hồi phù Hóa Hỏa không hợp với động cơ ban đầu”.
“Vả, năm phù Hóa Hỏa thu hồi vừa hay là lúc cung Mộ Tuyết bị huỷ diệt”. Tiếng Vu Hoàn Chi thanh vẫn lạnh nhạt, chỉ là nắng chiều ngoài cửa sổ đã tắt, cỏ cây bên hồ đã phủ sương: “Chắc thu hồi phù Hóa Hỏa chỉ là cái cớ trấn an lòng người thôi”.
Bí bảo ngũ hành và bốn phổ võ công của Lạc Thiên Cửu Nhãn không phải không có liên hệ. Lấy tâm pháp ngoại công tu luyện “bảy thức Mộ Tuyết” trùng điệp trắc trở, hầu như lúc nào cũng phải tìm được đường sống trong chỗ chết mới có thể đột phá một cảnh giới. Mà bí bảo ngũ hành chính là thứ tốt giúp kẻ tu luyện đột phá trùng vây, luyện thành bảy thức Mộ Tuyết.
Vì vậy, trăm năm trước, sở dĩ có bốn vị tướng quân đồng thời luyện thành bảy thức Mộ Tuyết là vì họ có bí bảo ngũ hành giúp đỡ. Mà nay khi bí bảo ngũ hành bặt vô âm tín, e là kẻ có thể luyện thành bộ công phu này là chỉ có cha con Vu Kinh Viễn Vu Hoàn Chi.
Năm đó cung Mộ Tuyết bị diệt, Vu Kinh Viễn chỉ giữ một quyển tàn phổ bảy thức Mộ Tuyết trong tay, còn toàn phổ đã không biết nơi nao.
Có một thời gian lòng người trên giang hồ đều bàng hoàng, lòng dân thiên hạ thì càng bất ổn, chỉ sợ kẻ có dã tâm được bộ võ công tuyệt thế này, gây nên một trận rung chuyển. Nhưng, nếu muốn đột phá tầng thứ ba của bảy thức Mộ Tuyết, nếu bản thân kẻ tu luyện không có thiên tư đặc biệt, cốt cách thanh kỳ thì bắt buộc phải mượn công lực của phù Hóa Hỏa.
Vào thời khắc này, hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, nói phù Hóa Hỏa đã đặt ở trong cung. Trên thực tế là trá hình nói cho giang hồ, trừ được cha con Vu Kinh Viễn bị diệt môn thì trên giang hồ sẽ không còn người luyện thành bảy thức Mộ Tuyết nữa, dùng nó để trấn an lòng dân.
Giang Lam Sinh trầm ngâm chốc lát, đã đoán được ý của Vu Hoàn Chi, hắn ta cười nói: “Cũng đành, vậy coi như phù Hóa Hỏa không ở trong cung”. Trong vẻ mặt không nghiêm túc lại có vài phần bất đắc dĩ.
Mục Diễn Phong bỗng cười. Sắc mặt ấy của Giang Lam Sinh quá rõ ràng –
phù Hóa Hỏa ở trong cung đúng là ngụy trang, không ngờ ba người lại đoán ra được.
Lúc này đã sắp tối. Mùa đông trời nhanh tối, hôm đó nắng chiều biến mất rất nhanh, chỉ chốc lát mà chân trời chỉ còn lác đác một luồng sáng nhạt màu cam. Bốn phía nổi gió, lẳng lặng thổi. Tháng Chạp chưa đến, bầu trời nặng nề mây đen, lại có vẻ chực đổ tuyết khi đêm xuống.
Lát sau Giang Lam Sinh lại hỏi: “Vậy theo mọi người, chúng ta nên làm thế nào?”.
Người bình thường điều tra nhất việc khó bề phân biệt hay cố chấp tóm rịt manh mối sau khi có được, nên đi vào góc chết. Ví dụ như khi điều tra võ công của Đỗ Niên Niên, Mục Diễn Phong phái người đi lục chuyện tiêu cục Tô Duyệt mất hàng, lại tra được phù Hóa Hỏa từ ngọc Thủy Long Phi Thiên. Phù Hóa Hỏa chính là manh mối ấy.
Thế là Mục Diễn Phong dừng một lát rồi lại nói: “Chuyện phù Hóa Hỏa rất kỳ quặc, nhưng bây giờ truy cứu cũng vô ích, tạm không luận đến”.
Trong mắt Giang Lam Sinh, trước nay Vu Hoàn Chi kiếm sắc giấu mình, còn Mục Diễn Phong cẩu thả không làm nên chuyện. Song thiếu chủ họ Mục vừa nói ra lời này, dù là công tử ca kiêu ngạo như hắn ta cũng nhướng mày có mấy phần kính phục.
Vu Hoàn Chi đột nhiên hỏi: “Anh phái người tìm hiểu chuyện tiêu cục Tô Duyệt mất hàng từ khi nào?”.
Câu hỏi này đúng như mong muốn của Mục Diễn Phong, hắn cong miệng cười: “Giờ Thìn hôm nay”.
Thời gian ngắn ngủi như vậy lại có thể thăm dò hai năm rõ mười chuyện cơ mật như vậy, thám tử của trang Lưu Vân đâu phải thần. Như vậy thì chỉ có một lời giải thích: tiêu cục Tô Duyệt cố ý lộ tin mất hàng, đồng thời khiến tất cả mọi người biết vật họ bị trộm chính là ngọc Thủy Long Phi Thiên có quan hệ mật thiết với phù Hóa Hỏa.
Vu Hoàn Chi kinh ngạc nhếch đuôi lông mày, lát sau cũng cười: “Thì ra là thế”. Y nhẹ nhàng đặt cái chặn giấy ra góc bàn, phát ra một tiếng “cạch” rồi giải quyết dứt khoát: “Ba kết luận: một, chuyện tiêu cục Tô Duyệt mất hàng là do có kẻ âm thầm thao túng, mục đích là để người ta biết phù Hóa Hỏa không ở trong cung, mà ở giang hồ; hai, Đỗ Niên Niên vào trang Lưu Vân tất có liên quan đến chuyện tiêu cục Tô Duyệt mất hàng; ba, nếu trước đó chúng ta đoán không sai thì võ công mà Đỗ Niên Niên luyện tập…”. Y nhìn xung quanh, nở nụ cười nói: “Là thức thứ ba của bảy thức Mộ Tuyết”.
“Sao có thể?” Nam Sương thất thanh nói: “Đỗ Niên Niên đã tẩu hỏa nhập ma, nhưng tẩu hỏa nhập ma khi luyện thức thứ ba của bảy thức Mộ Tuyết không giống cô ta mà là…” Nàng nói đến đây, bỗng nhiên ngây ra, nuốt nửa lời phía sau xuống.
“Mà là từ khuôn mặt đến sau cổ đều mọc đầy đốm màu tím, vô cùng kì dị”. Vu Hoàn Chi khoan thai tiếp lời nàng, bỗng nhiên lại liếc Nam Sương một cái sâu xa, trong mắt có vầng sáng.
Giang Lam Sinh cầm quạt gõ “bộp” một tiếng xuống án kỷ: “Có rồi! Mọi người còn nhớ lời của mấy kẻ giang hồ gian bên cạnh lúc ở nhà trọ Hỉ Xuân của Phượng Dương không?”.
Mục Diễn Phong nghe vậy cười nói với Vu Hoàn Chi: “Nghe nói cậu muốn khôi phục cung Mộ Tuyết, lần lượt tuyển bảy người, dạy mỗi người một chiêu bảy thức Mộ Tuyết”.
Tất nhiên người muốn khôi phục cung Mộ Tuyết không phải Vu Hoàn Chi mà là kẻ khác.
Mọi người trầm mặc chốc lát. Nói đến tận đây đã rõ như ban ngày. Đỗ Niên Niên chính là người được chọn tu luyện thứ thứ ba của bảy thức Mộ Tuyết – Phi Hồng Ánh Tuyết.
Bộ võ công “bảy thức Mộ Tuyết” này cần tiến dần lên từng tầng một, nếu luyện từ giữa, võ công có thể đột nhiên tăng mạnh trong một tối, nhưng cứ thế mãi thì tất tẩu hỏa nhập ma, chết bất đắc kỳ tử. Nói cách khác, Đỗ Niên Niên cố tu luyện thức thứ ba của “bảy thức Mộ Tuyết” ắt không được chết yên lành, không còn sống được bao lâu.
Hoa đào Nam buông tiếng thở dài: “Vậy cô ta cố chấp đến trang Lưu Vân như thế là vì cớ gì…”.
Vu Hoàn Chi suy nghĩ một lát, nói: “Hỏi là biết thôi”.
“Ừ, hỏi rõ ràng tiền căn hậu quả đi”. Giang Lam Sinh cũng gật đầu nói rồi lại cười ngay: “May mà bây giờ cô ta còn an tĩnh tự đắc. Vừa nãy lúc tới đây, tôi thấy cô ta ngồi một mình bên hồ rất đau buồn, dường như thực sự là khốn đốn vì tình, còn vốc nước trong hồ mà uống…”.
Vu Hoàn Chi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Lam Sinh, cả kinh hỏi: “Cô ta vốc nước từ trong hồ để uống?”.
Nước hồ ngày đông cực lạnh, vào lục phủ ngũ tạng sẽ như vạn cái kim đâm vào. Người bình thường rất khó chịu được, nhưng Đỗ Niên Niên đã tu luyện thức thứ ba của bảy thức Mộ Tuyết.
Vu Hoàn Chi im lặng một lúc, mãi sau mới nhìn Mục Diễn Phong, nhấn mạnh từng chữ: “Theo tôi biết, nếu chỉ luyện thức thứ ba thì lúc tẩu hỏa nhập ma, ban đầu chỉ có kinh mạch hỗn loạn, tính tình âm trầm, giấu vẻ tàn ác. Nhưng chịu đựng đến bước ngoặt cuối cùng thì lục phủ ngũ tạng như thiêu như đốt, khó có thể nhẫn nại, dù vào đông rét buốt cũng muốn nuốt băng ăn tuyết để giảm bớt”. Dừng một lát, y lại nói: “Nếu lúc này, cô ta mà bị ai chọc tức thì sẽ khó có thể khống chế, nổi điên lên, khát máu giết người”.
Nam Sương nghe xong lời ấy, sắc mặt cũng trắng bệch ngay. Mấy ngày nay, vì Mục Diễn Phong mà Tiêu Mãn Y năm lần bảy lượt đi gây sự với Đỗ Niên Niên. Nàng ấy toàn dùng mánh khóe nhỏ, thường ngày Đỗ Niên Niên chỉ làm như không thấy.
Nhưng hôm nay… Nam Sương ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Mục Diễn Phong.
Mục Diễn Phong chỉ nhìn chằm chằm nơi xa, cúi đầu xuống, cầm chén trong tay, bất động một lúc lâu. Lát sau hắn lại ngẩng đầu cố tỏ vẻ ung dung, cười nói: “Cậu Vu, sao cậu lại trở nên lo nghĩ như vậy? Ôi, mọi ngươi đều lo nghĩ quá nhiều rồi”.
Ánh chiều le lói, mây đen tầng tầng. Trời đất tràn ngập tiếng gió thổi, khiến cây cối kêu xào xạc. Mấy chiếc lá khô rụng xuống bị cuốn bay, cắt ngang chiều tối màu xanh nước biển, vẽ ra vẻ xơ xác tiêu điều.
Xa xa thoáng có tiếng sấm. Mục Diễn Phong ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mày kiếm anh tuấn của hắn đẹp đẽ lạ thường, đuôi mắt phượng tuấn lãng bất phàm, lời hắn nhẹ bẫng: “Năm nay tuyết rơi sớm thật”.
Dứt lời, khóe mắt hắn bỗng giật một cái. Một người làm lảo đảo chạy tới từ ngoài sân, hô to: “Thiếu chủ, công tử! Không xong rồi! Cô nương Tiêu và cô nương Đỗ một lời không hợp, đánh nhau rồi. Võ công của cô nương Đỗ quá cao, mấy người chúng tôi không cản được…”.
“Cạch” một tiếng, chén trà rơi trên mặt đất. Mục Diễn Phong đứng dậy hét hơn: “Rốt cuộc cô ta muốn làm cái gì?!!”. Lời còn chưa dứt đã biến mất, vạt áo màu xanh da trời lóe lên ở cửa sổ, Mục Diễn Phong đã nhanh chóng lướt ra sân, đầu ngón chân điểm ở trên chạc cây mai trắng một cái, đột nhiên chìm vào trong sắc đêm.