Đi
đường vô duyên vô cớ bị ngã, không đau, nhưng nước mắt sẽ chảy ra. Lúc
ăn cơm luôn có vài giọt rơi xuống bát, lau sạch mặt lại sờ lần nữa vẫn
có nước. Bác sĩ đã kiểm tra tuyến lệ cho Bạch Khả, kết quả chẩn đoán là
không bị sao hết. Cô quyết định không để ý nữa, bởi vì có vấn đề lớn hơn đang quấy nhiễu cô, cô lại bắt đầu mất ngủ.
Trước kia mất ngủ cũng không nhiều lắm, mấy ngày nay đột nhiên lại tái
phát. Không biết nguyên do có phải vì Đường Nhất Đình không đến, nên cô
mơ hồ có chút bất an, vẫn hồ nghi có phải xảy ra chuyện gì hay không,
khiến cô không thể ngủ yên giấc.
Cảm cúm còn chưa hết, hơn nữa giấc ngủ lại không yên, cơ thể của cô
nhanh chóng suy yếu, không thể không giống các bệnh nhân khác là phải
dùng thuốc ngủ trước khi đi ngủ. Nhưng nơi này không có loại viên thuốc
nhỏ màu tím mà Gerard đã từng cho cô. Mặt khác dược tính của thuốc lại
không đủ, kết quả biến thành nửa đêm bị lửa lớn trong mơ làm tỉnh lại.
Từ nửa đêm về sáng, cô cứ trợn tròn mắt chờ bình minh.
Có một ngày tỉnh lại, nghe ngoài cửa sổ có tiếng mưa rơi, ào ào, làm cho cô nhớ tới rừng trúc ở Trùng Khánh. Nếu không gặp phải nhiều biến cố
như vậy, thì bây giờ cô đã sớm trở lại Trung Quốc với anh, không biết
đang định cư ở một thị trấn nhỏ nào rồi.
Suy nghĩ, nước mắt lại chảy không ngừng. Cô lại sắp sinh ra loại cảm
giác mất phương hướng, tựa như ở trong mộng khi nhìn thấy nhà bị lửa
thiêu cháy vậy. Mỗi lần anh đều đi tới từ trong ngọn lửa đối diện, mỗi
lần lại chỉ gặp thoáng qua.
Cách một ngày, cô “Lên cơn”. Cô cố hết sức không muốn khiến mình xử sự
như người điên, nhưng cô thật sự không chờ được nữa. Cô có thể cảm giác
được Đường Nhất Đường đang thống khổ vẫy gọi cô. Anh nhất định đã xảy ra chuyện.
“Thả tôi ra ngoài!” Cô đập cửa phòng, đánh tới tay sưng vù. Cô náo loạn đến buổi chiều thì Đường Nhất Đình cuối cùng cũng xuất hiện.
Cô không nhận thấy sự khác thường của anh ta, nhìn thấy anh ta vừa xuất
hiện cô liền tiến lên túm áo anh ta hóa rồ hóa dại hét: “Tôi muốn ra ngoài, anh mau thả tôi ra ngoài.”
Khác với trước kia là, lần này anh ta chỉ hôn lên trán cô, sau khi ôm cô liền trầm mặc rời đi.
Trước mắt một màu tối đen đột nhiên kéo tới làm cho cô không thể đuổi
theo để tiếp tục quấy rầy nữa. Bị y tá đưa đến giường, cô uống chút
nước, ngơ ngác ngồi đó. Nước vừa uống vào lại dọc theo tuyến lệ chảy ra. Chẳng buồn lau, cô thật sự đã chịu đủ rồi!
Khi Trầm Trùng Dương vào cửa, Bạch Khả đang yên lặng khóc nức nở. Cậu gọi cô một tiếng nhưng cô không trả lời.
“Này.” Cậu huých khuỷu tay cô.
Bạch Khả ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nước mắt, sắc mặt so với ngọn đèn còn
tái nhợt hơn. Bị nước làm mờ mắt, cô dùng sức lau hết mới nhìn rõ được,
trước mặt là đứa em trai vừa mới nhận của cô.
“Hồng Tửu, sao em lại ở đây? Em đến tìm chị ư?” Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng ôm lấy cậu.
“Đúng, tôi tới tìm chị. Chị đừng khóc nữa, bây giờ tôi sẽ mang chị đi.” Trầm Trùng Dương đưa giày cho cô.
Bạch Khả vừa đeo vào vừa hỏi: “Em có cách mang chị ra ngoài?”
“Tôi cam đoan.” Trầm Trùng Dương nói.
Bọn họ đi ra ngoài cửa. Vừa đạp một cước, một bóng người da trắng hô lên một tiếng. Bạch Khả tập trung nhìn, bên ngoài đều rối loạn. Nhóm bệnh
nhân có thể chạy đều chạy ra bên ngoài, động tác chậm chạp đi vài bước
lại nhìn, ngây ngô cười ha ha. Vài y tá bị bệnh nhân đuổi theo đánh,
nhóm bác sĩ đã sớm chạy không còn thấy bóng dáng.
“Sao lại thế này?” Bạch Khả hỏi.
“Kế hoạch lúc đầu của tôi là một mình tới cứu chị, kết quả lại không
cẩn thận nói tình huống cho một người bạn trong đội bóng đá. Bọn họ kêu
gọi toàn bộ đội bóng và đội cổ động hợp thành một tổ cứu viện nhỏ đến
giúp tôi.”
Trầm Trùng Dương kéo cô chạy ra bên ngoài. Khi chạy ra hành lang, một cô bé nhảy ra vỗ vỗ vai Trầm Trùng Dương nói: “Trước sau đều đã an toàn, hai người cứ thoải mái đi đi.” Nói xong, cô bé xua tay với Bạch Khả cười nói: “Chị bé, chúc chị may mắn.”
Bạch Khả cười, nhìn cô gái chạy xa. Trầm Trùng Dương giải thích: “Chị không biết chứ, thật ra bệnh viện này đã có tiếng xấu từ lâu, rất nhiều bệnh nhân ở đây đều bị gây sức ép mà chết. Chúng tôi đây chỉ là đang
giúp đỡ chính nghĩa.”
“Nhưng cảnh sát sẽ không truy cứu chứ?” Bạch Khả hỏi.
Bọn họ đã chạy ra trước bãi cỏ của bệnh viện, xe hơi màu lam quen thuộc đang dừng ở ngoài cổng lớn.
“Truy cứu thì truy cứu, cuộc đời phải điên một lần mới không phí hoài tuổi trẻ.” Trầm Trùng Dương cười đưa cô vào trong xe nói, “Xe tôi đã giúp chị lấy về hoàn hảo không tổn hao gì. Chị lái xe ra khỏi
con đường này sau đó quẹo phải đi thẳng, sau một tiếng đồng hồ sẽ thấy
sân bay. Bạn học của tôi đang ở trước cổng sân bay đợi chị, vé máy bay ở trên tay cậu ta. Phải đi Trùng Khánh. Về sau vĩnh viễn đừng trở lại đây nữa.”
“Em thì sao?”
“Tôi phải ở lại chiến đấu với bọn họ. Chị đi nhanh đi, đừng để trễ máy bay.”
Dưới sự thúc giục của Trầm Trùng Dương, Bạch Khả lái xe rời đi. Nhìn theo bóng xe, Trầm Trùng Dương cảm thán: “Lần này rốt cuộc đã không cần mạo hiểm.”
Nhưng đối với Bạch Khả mà nói lần này vẫn là mạo hiểm, xe chưa đi được
bao xa, thì những cơn váng đầu kéo tới, trước mắt xuất hiện sao. Cô
không ngừng lắc đầu, nhưng vẫn không thấy chuyển biến. Qua khỏi cơn váng đầu, lúc cô phải tập trung chú ý, thì mệt mỏi lại tới, cô dùng sức gõ
đầu mình. Khi quay đầu nhìn thấy cột mốc đường ở chỗ rẽ, đột nhiên cô
nhìn thấy dòng chữ đường Miller. Lần trước trong lúc vô ý Đường Nhất
Đình đã nhắc tới chỗ này nên cô mới nhớ ra, địa chỉ bức thư mà trước kia Đường Nhất Đường gửi cho cô chính là số 134 đường Miller. Đầu xe vừa
chuyển, cô đến góc đường rồi rẽ tay trái.
Cô không ngừng khích lệ bản thân: Lần này khẳng định sẽ không sai, lần này chắc chắn có thể nhìn thấy Đường Nhất Đường.
Thế nhưng cơ thể lại đối nghịch với cô, cô cứ cố mở mắt lại ngủ gà ngủ
gật. Mơ mơ màng màng cô nghe được giọng nói của Belle: “Đây là MDMA*, nó sẽ khiến em phấn chấn, làm em sinh ra cảm tình đối với tất cả mọi
người. Nó là thuốc lắc, với chị mà nói, chỉ cần có nó ở đó chính là
thiên đường! Còn có, tên của nó là ‘Tốc độ’. Nó có thể kích thích năng
lượng vô tận trong cơ thể em!”
(*MDMA là viết tắt của Methylene Dioxy Methamphet Amine: là một dạng ma túy được
chế tạo tổng hợp lần đầu tiên từ năm 1910, và 2 năm sau thuộc quyền sở
hữu của công ty dược Merck (Đức) dưới dạng chất ức chế cảm giác thèm
ăn.)
Chợt bừng tỉnh, cô dừng xe, nhanh chóng mở hộc chứa đồ ra. Mà vô tình
một vài gói vẫn còn trong đó. Cô vui vẻ đưa tay lấy một gói giấy, học
theo cách Belle hít bột phấn kia vào mũi. Cô lại lấy một mảnh nhỏ của
tinh thể nuốt vào. Không đến một phút đồng hồ, đầu cô liền nhẹ nhàng
khoan khoái, cả người cũng đầy năng lượng.
Nhờ đó mà cổ ngay cả tóc gáy cũng dựng thẳng đứng, cô khởi động ô tô,
chạy nhanh theo hướng đường Miller. Gặp đèn đỏ, xe phanh kít dừng lại,
cằm cô run nhè nhẹ, thầm than không ngờ bản thân còn tỉnh táo như thế.
Từ gương chiếu hậu cô nhìn thấy có ba chiếc xe màu đen, chúng đã đi theo cô rất lâu, cũng đang tăng tốc chạy theo cô. Đèn đỏ đã chuyển xanh, cô
cười gian trá, thắt dây an toàn, cầm tay lái, lao đi giống như tên bắn.
Động cơ ô tô mạnh mẽ chở theo cô, khiến cả người cô phấn khích vô tận lao nhanh trên đường cao tốc.
Bỗng nhiên một chiếc xe màu đen đụng vào đuôi xe cô, cô liều mạng tăng
tốc. Lại có một chiếc lao ra bên cạnh cô, cô xoay tay lái xẹt qua sát
cửa xe của xe kia, bánh xe ma sát trên đường tạo ra tiếng chói tai. Cuối cùng một chiếc xe dứt khoát chắn ngay trước mặt cô, cô chợt nghĩ ra
cách hay, chạy về hướng bãi cỏ bên cạnh, mở ra trước mắt là một con
sông, trên sông có cầu. Bên kia cầu, cuộc diễu hành kỷ niệm ngày lễ đang chậm rãi đi qua.
“Ha ha.” Cô hưng phấn tột cùng đến nổi người cũng run lên, há mồm cười to.
Khi từ trên cầu phi xuống, cô lại có thời gian cúi đầu nhìn đám người
đang trợn mắt há hốc mồm nhìn xe cô, thấy mỗi người trong bọn họ đều mặc đồng phục, lúc này mới nhớ hôm nay là “Ngày độc lập”.
Xe cạch một tiếng rơi xuống đất. Nhìn vào gương chiếu hậu, đám xe bám
theo cô đã không thấy nữa. Cô phấn chấn đánh bụp lên ghế.
Chạy một vòng, cô lại lần nữa hướng về đường Miller.
Tiếng nhiên liệu đốt cháy, tiếng va chạm giữa van hút và van xả, tiếng
ma sát của lốp xe và mặt đất cùng với chấn động của các bộ phận lắp ráp
khắp xe phát ra thanh âm tổ hợp thành một bản giao hưởng trong bữa tiệc. Cô đang ở trong một bữa tiệc sôi nổi tận tình mà phát tiết!
Cô quên mất đã đọc được câu này ở đâu đó, con đường tựa như một dương v*t thật dài cường gian những thành phố.
Mà hiện giờ, cô đang chạy trên dương v*t mềm nhũn, dùng bánh xe khêu gợi của cô ma sát với mặt đường. Sự bi thương, phẫn nộ và điên cuồng của cô lên men tạo ra một hơi thở nóng rực thông nhanh qua khí quản nhổ trên
đường cao tốc.
Nắng chiều cháy trước mặt ngày càng rừng rực. Cô nghe thấy tiếng hét
khàn khàn của Đường Nhất Đường “Không!”, sắc nhọn gần như đâm thủng màng tai cô.
Ham muốn dữ dội, tốc độ điên cuồng, gió mang theo hơi thở dốc của thành
phố thét gào từng tiếng từng tiếng bên tai. Cô không ngừng tăng ga nhưng vẫn không thấy điểm cuối con đường.
Giai điệu của động cơ đột nhiên chuyển tới nốt B, không ngừng có tiếng
linh kiện chấn vỡ từ các bộ phận của ô tô truyền đến. Tốc độ đạt tới cực hạn làm cho cảnh vật bất động trở nên mơ hồ, chỉ có nơi giao nhau của
con đường và bầu trời mới có thể thấy rõ một điểm trắng lóe sáng.
Xông đến đi, điểm cuối! Thiêu cháy đi, tịch dương! Vững vàng đứng lên đi mày ơi, con chó cái bất lực này!
Khi tim không thể theo kịp tốc độ, tịch dương ở trước mặt chết đi, gió bị vứt ở phía sau, lên đỉnh là cái thá gì!
Mấy thằng khốn cản đường tao, bọn mày là cái thá gì!
Điểm cuối là một chùm sáng, rọi sáng trưng khoảnh khắc giao hợp phóng đãng nhất của thành phố và đường cao tốc!
Bùm một tiếng, rốt cuộc, cô và ngày lễ hôm nay đã đạt đỉnh.
Ở một nơi khác của thành phố, lúc 3h58’PM, tin tức bạo động ở bệnh viện
rơi vào tai Đường Nhất Đình. Anh phái người đi ngăn chặn, lại biết được
Bạch Khả không đến sân bay như Trầm Trùng Dương đã dặn, mà chạy ngược
đến chỗ anh. Người anh phái đi đã quay lại, anh muốn cho Bạch Khả một cơ hội. Vất vả cố gắng lâu như vậy, đi một đoạn đường xa như vậy, ngay cả
một điểm cuối cũng không cho cô, thì không khỏi quá tàn nhẫn.
Nhưng cho cô điểm cuối rồi thì sao? Đường Nhất Đình tự hỏi, chính anh
cũng không thể kéo Đường Nhất Đường khỏi cái chết, Bạch Khả sẽ làm thế
nào?
Không có tâm lực để nghĩ nhiều, anh dùng câu nói của Gerard để an ủi bản thân: Đó chính là một câu chuyện khác. Mà Đường Nhất Đình anh là nhân
vật chính trong câu chuyện.
Nhưng câu chuyện này còn chưa bắt đầu đã kết thúc. 4h36’ PM, Lê Tường
tiếp xong điện thoại liền nói cho anh biết, xe Bạch Khả gặp tai nạn trên cầu Parliament, xe bị hư hỏng, người đã chết.
Dạ dạy của anh nhói lên loại đau đớn nghiền ép, từ ghế đứng lên, đầu gối bỗng nhiên không có lực, anh té lăn ra đất. Nghiêng ngả lảo đảo đi ra
sân, anh chạy như điên về hướng cầu Parliament cách đó không xa. Dưới
cầu, cảnh sát đã đặt chướng ngại vật trên đường, vây hiện trường tai nạn xe ở giữa. Người đi đường đều phải đi đường vòng, không ngừng chèn ép,
anh bị ép đến giữa cầu. Đứng ở trên cao, anh có thể nhìn thấy rõ máu
chảy bên cạnh xe, nhưng không nhìn thấy người trong xe. Cho nên, chắc cô còn ở trong xe. Mà xe kia, đã bẹp nát.
Dạ dày đau như có vài hòn đá sục sạo ở trong, anh phải chống lan can mới không để mình ngã xuống. Cúi đầu nhìn mặt hồ yên ả, còn có khuôn mặt
tuyệt vọng của chính anh.
Ngẩng đầu, anh nghĩ còn có ánh mặt trời. Nhưng bầu trời đã là hoàng hôn, rất nhiều dơi bay ra từ cầu, bóng chúng cắt qua tịch dương.
Anh không đợi được ánh nắng rực rỡ, lại đợi được hình ảnh lần đầu gặp cô lúc ở Colorado.
Khi đó, trời xanh mây trắng, hoa đua nhau nở.